Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132-135

Chương 132. Vốn là người về (4)
Lưỡi đao sắc bén kề sát bên yết hầu, đại vu y không dám thở mạnh.

Lưu Diệu Văn nói: "Ngài là người của đại quân Bắc Khương, Tuyết Lộc là cố hương của ngài, ngài hãy nhớ lại xem lần trước Tuyết Lộc bại dưới tay Tát Liệt thế nào."

Đại vu y đáp: "Đừng tưởng ta không biết chuyện tiểu tử Lương Quốc nhà ngươi vì Tát Liệt hiến kế."

"Ta chỉ vì tìm đường sống cho mình, nhưng phụ tử Chử Tô Lặc dã tâm bừng bừng, vì tranh quyền mà không tiếc trọng dụng tướng lĩnh của địch quốc." Lưu Diệu Văn nói tiếp: "Hôm nay vì hắn giải hận mà đồ sát binh sĩ Tuyết Lộc, ngày sau ai dám bảo đảm hắn sẽ không tạo phản đoạt ngôi?"

Đại vu y nheo mắt nói: "Nhóc Lương Quốc nhà ngươi cũng xảo quyệt lắm, ta biết ngươi đang muốn ly gián."

Binh sĩ Thương Lang vừa đúng lúc tuần tra xung quanh, nghe loáng thoáng thấy tiếng có người đang nói chuyện trong lều. Nhưng bọn họ ai cũng biết đại vu y thích yên lặng, sống một mình, chỉ muốn chăm chút cho thảo dược của ông.

Những binh sĩ đó sinh nghi, nhưng cũng không dám thất kính với đại vu y nên không xông vào, chỉ đứng bên ngoài cung kính hỏi: "Đại vu y, ngài đã ngủ chưa?"

Lưu Diệu Văn và đám binh sĩ chỉ cách một lớp vải bạc, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, hắn đang đánh một canh bạc rất to, cược rằng đại vu y là người duy nhất có thể giúp đỡ hắn, nếu cược sai, chờ đợi hắn dĩ nhiên là tu la địa ngục, nhưng hắn phải cược tất, liều mạng một phen.

Cho dù không muốn, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn phải nói ra thân thế thật sự của mình, lấy đó làm bảo đảm với đại vu y. Hắn nói: "Ngài đã biết thân phận của ta, nếu ngài cứu ta, nếu sau này Thương Lang làm khó Tuyết Lộc, Đại Lương nhất định sẽ gửi binh tiếp viện cho đại quân Bảo Nhan Đồ Hải. Lời của Lưu Diệu Văn ta đã định, tứ mã nan truy."

Đại vu y vẫn còn do dự, binh sĩ bên ngoài đã gấp gáp xông vào: "Đại vu y, chúng ta vào đây."

Nói xong, bọn họ vén lều định bước vào, trong gang tấc, đại vu y phất tay dập tắt nến, xoay người ra khỏi lều, vừa lúc ngăn lại đám binh sĩ kia.

Giọng của ông trầm trầm: "Ta đã từng nói không cho phép người làm phiền ta luyện dược."

Binh sĩ Thương Lang thấy không có chuyện gì, vội vàng cúi người tạ lỗi: "Thất lễ, đại vu y, có một tên nô lệ vừa trốn khỏi quân doanh, thiếu chủ đã hạ lệnh cho bọn ta phải cảnh giác hơn."

Đại vu y nói: "Ta không sao, cũng không biết nô lệ gì, đừng đến đây làm phiền ta nữa."

"Vâng." Bọn họ lập tức rời khỏi.

Trong đêm tối, Lưu Diệu Văn nắm chặt dao găm, thận trọng trốn sau bức bình phong gỗ.

Đại vu y châm nến, chậm rãi bước đến bên bồn nước rửa tay, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Lời hứa của một đứa con rơi không được thừa nhận như ngươi không có phân lượng."

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, Lưu Diệu Văn biết mình đã thắng cược, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác vui mừng vì sống sót.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông dao xuống, đáp lời đại vu y: "Nhưng ngài đã đồng ý rồi."

"Bởi vì ngươi là người duy nhất sống qua ba ngày dưới thủ đoạn của ta." Đại vu y lau tay, khuôn mặt già nua cũng không che được sự tinh anh trong đôi mắt, ông nhìn thằng Lưu Diệu Văn: "Ngoài thân phận là một kẻ hành hình, ta còn là một đại phu."

Hoặc là phụ tử Chử Tô Lặc quá mức tàn ác, ngay cả đại vu y cũng không chấp nhận cách hành sự của bọn họ; hoặc là đại vu y lo lắng cho tương lai của Bắc Khương; hoặc là sự khâm phục ông dành cho Lưu Diệu Văn; hoặc là, ông là một đại phu, cứu người là thiên chức của ông...

Bất luận là nguyên nhân gì, kẻ cùng đường mạt lộ là Lưu Diệu Văn tìm được đường sống, đại vu y giấu hắn trong quân doanh, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

Lưu Diệu Văn tựa như bốc hơi mà biết mất khỏi Thương Lang, Tát Liệt tức điên, liền lấy lý do binh lính bỏ trốn thiếp lập trạm gác, vòng vây trùng trùng, lục soát mọi nơi.

Muốn rời khỏi Bắc Khương lúc này không phải là chuyện dễ.

"Muốn đi, chỉ có một biện pháp." Đại vu y lấy túi kim châm từ trong rương thuốc ra, chậm rãi mở lớp vải bên ngoài, lấy ra một loạt các loại công cụ hình dáng kỳ quái: "Huyệt vị, xương cốt, da thịt trên cơ thể người đều có thể thay đổi, ta có thể tạo ra một khuôn mặt khác cho ngươi giúp ngươi trốn được tra khảo, đưa ngươi rời khỏi Thương Lang. Sau khi Bắc Khương và Lương Quốc nghị hòa, thương đội của trung nguyên thường đến Bắc Khương nhập thuốc, đến lúc đó ngươi có thể theo bọn họ rời khỏi."

Lưu Diệu Văn chỉ nghe qua thuật dịch dung trong sách truyện thần thoại Bắc Khương, không ngờ đại vu y thật sự có bản lĩnh này, hắn đồng ý.

Đại vu y nói: "Đừng vui mừng quá sớm, cách này cửu tử nhất sinh. Lưu Diệu Văn, lúc ở trong ngục ngươi nếm thử những cây kim này, cũng uống qua mấy thang thuốc. Nhưng dịch dung còn đau đớn hơn những thứ đó gấp trăm lần, đã rất nhiều người bỏ mạng giữa chừng, cũng có người nửa đường bị dày vò phát điên."

Lưu Diệu Văn không để ý đến mấy chuyện này, chỉ chần chờ hỏi: "Sẽ quên hết quá khứ sao? Lúc ở trong ngục ta đã quên mất một số chuyện."

"Quên đi đau khổ nhiều khi lại là chuyện tốt."

Lưu Diệu Văn trầm mặc lắc đầu: "Ta sẽ không quên đâu."

Đáy mắt đại vu y có một sự trầm lắng kỳ lạ, ông nó tiếp: "Trừ những chuyện này, nếu ngươi may mắn sống sót, ngươi đã không còn là Đại Lương Hoàng tử Lưu Diệu Văn, trên thế giới này chẳng còn ai vướng bận cùng ngươi, cũng có thể sẽ không ai tin lời ngươi, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận."

Lưu Diệu Văn nắm chặt bên eo, chậm rãi lần theo hoa văn của nó, cười khổ: "Ta còn gì để sợ nữa chứ."

Đây đã là đường sống cuối cùng của hắn.

Chỉ có sống sót mới có thể thực hiện lời hứa, hoàn thành di nguyện của Lưu Diệu Văn, báo thù cho Tống Á Hiên, phải trở lại kinh đô, cho dù chẳng biết có ai còn trông đợi hắn không.

Trừ đại vu y, chẳng còn ai biết Lưu Diệu Văn trải qua những ngày tháng ấy như thế nào.

Binh sĩ trong quân doanh Thương Lang ngày ngày đều nghe thấy tiếng la hét thê lương trong lều của đại vu y, tiếng hét như lệ quỷ kêu gào làm người ta run rẩy.

Bọn họ cũng từng báo chuyện này cho Bảo Nhan Tát Liệt, nhưng lúc đó hắn vẫn còn đau đầu chuyện lùng bắt Lưu Diệu Văn, vì trước đây đã tuyên bố rằng Lưu Diệu Văn đã chết nên cũng không thể tìm kiếm rầm rộ.

Bảo Nhan Tát Liệt nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao Lưu Diệu Văn có thể trốn thoát, hắn lo sợ Lưu Diệu Văn thật sự có thể trốn về Lương Quốc, nói hết những đau đớn mà hắn phải chịu cho Hoàng đế Lương Quốc, ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, còn hơi sức đâu mà đi lo chuyện của Đại vu y?

Huống hồ hắn biết đại vu y này trước nay cổ quái quỷ dị, hiểu rõ dùng cổ thuật, từng luyện xác chết thành thuốc, không ít lần bắt nô lệ thử thuốc, cho nên cũng không nghi ngờ gì.

Ba tháng sau.

Một nam nhân quần áo rách rưới cắm đầu chạy như điên trên thảo nguyên, đầu hắn đội chiếc đấu lạp cũ kỹ, dưới làn vải mỏng là khuôn mặt đầm đìa máu, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục, cũng tựa như kẻ điên giữa nhân gian.

Ánh mắt kẻ đó rất hung ác, trong tay nắm chặt một chiếc dao găm rất đẹp, vội vã băng ngang bình nguyên, đôi khi hắn ngã nhào vào đống cát, lại nhanh chóng bò dậy hoảng loạn tiếp tục chạy như ma đuổi.

Đêm đến, giá lạnh buốt vây, hắn sẽ tựa vào một gốc cây đã chết khô chợp mắt, trong miệng không ngừng thì thầm cái tên ai đó, cứ như muốn khắc ghi vào lòng.

Hắn vốn chẳng dám ngủ lại, nhưng lại vì mệt mỏi quá độ mà gục ngã, lúc tỉnh lại trước mắt đã là màn đêm, hắn lại đứng dậy tiếp tục lê thân, khập khiễng vài bước rồi rồi đột ngột khựng lại.

"Ta phải đi đâu?" Hắn chẳng biết mình nên hỏi ai.

Trên đỉnh đầu là ngân hà bao la, trước mặt là hoang mạc mênh mông, gió đêm rả rích bên tai, sao trời ngời ngời sáng.

Hắn khuỵu gối giữa vùng hoang, dưới vòm trời rộng lớn, kẻ tha hương quên mất đâu là chốn về.

Hắn mấp máy khóe môi khô nứt, giọng nói khàn khàn, theo thói quen gọi cái tên ấy: "Bùi... Bùi..."

Hồi lâu sau, hắn tự hỏi mình: "Ta đang... nói gì thế... người đó là ai..."

Gió rét buốt, cái lạnh thấu da thịt hắn, trong tim cũng có ngọn gió bắc đang thét gào, nơi đáy lòng trống trải đánh mất điều gì đó, những ký ức xưa cũ không từ mà biệt.

"Người đó là ai? Ta lại là ai?"

Chẳng biết làm sao, hắn chực rơi nước mắt, trăm vàn tuyệt vọng và mê mang bủa vây, dưới gầm trời thênh thang, hắn cuộn người, tựa như một tảng đá, lại tựa như hạt bụi trần.

Đến khi trời sáng hắn, vùng hoang vu ngân vang một hồi chuông dài, càng lúc càng đến gần.

Hai người cưỡi ngựa đen bước tới, trên roi ngựa treo một chiếc chuông, đinh đinh đong đong, là thứ thương đội dùng để trừ tà.

Hai người đó mặc quần áo chất phác, đều là người Lương Quốc.

Nam tử lớn tuổi hơn quan sát khuôn mặt quấn đầy băng vải của hắn, lòng sinh cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là tàn binh Lương Quốc sao? Thương đội của huynh đệ ta được người khác nhờ đến đón ngươi, nghe nói ngươi muốn về Hoài Châu, cố hương của ta là Hoài Châu Xương Dương, ngươi có thể trở về cùng bọn ta.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy phòng bị.

Thương đội không nhìn ra khuôn mặt của hắn, chỉ thấy đôi mắt đen láy của hắn rất đẹp, chỉ có điều ánh mắt ấy chỉ toàn sợ hãi và mê mang, không khỏi sinh ra lòng thương tiếc.

Nghĩ đến trận chiến vừa kết thúc không lâu, không ít người Lương Quốc bị cầm chân ở Bắc Khương, không thể về cố hương, khổ sở phiêu bạc trong loạn lạc.

Cũng may Hoàng đế hạ chỉ nghị hòa, trận chiến này sớm kết thúc, nếu không chẳng biết bao giờ mới có thể bình ổn sống tiếp.

Hai thương nhân thấp giọng ai thán, lấy bầu nước bên hông đưa cho hắn.

Hắn vẫn còn cảnh giác, không chịu nhận. Thương nhân bèn cầm lên uống một ngụm, lại lau sạch miệng bầu nước mới đưa lại cho hắn: "Uống đi, đều là người Lương Quốc, lại thêm tình đồng hương, chúng ta sẽ không hại ngươi."

Thấy bọn họ không có ác ý, hắn cũng đã khát khô họng, cầm lấy bầu nước, nhanh chóng nốc cạn.

Đến khi hắn uống xong, thương nhân mới nói: "Quên mất, ta họ Lâm, tên Lâm Vệ Phúc, còn đây là đệ đệ ta, Vệ Phong."

Lâm Vệ Phong có vẻ không thích nói chuyện, cho đến khi huynh trưởng nhắc tới tên mình mới gật đầu.

Lâm Vệ Phúc lại hỏi: "Nên xưng hô với các hạ thế nào?"

Hắn ngơ ngác hồi lâu, mới nhìn phong huyết thư trong ngực muốn gửi về cố hương, lại nhìn chữ khắc chưa thành hình trên dao găm, rất lâu sau mới đáp: "Lưu, Lưu Diệu Văn."
Chương 133. Vốn là người về (5)
Trong rèm châu, Tống Á Hiên ôm chặt lấy Lưu Diệu Văn, vùi mặt vào lòng hắn, không kìm được nước mắt, lại cố giấu tiếng nức nở trong cổ họng.

Lưu Diệu Văn ôm y, vuốt ve tóc y.

Hắn hạ mắt nhìn bờ vai run rẩy của Tống Á Hiên, biết y buồn bã, nên chỉ bâng quơ thuật lại những khổ sở mình trải qua cho xong chuyện, chỉ tập trung kể mấy chuyện vui vẻ.

"Lúc thương đội về đến Hoài Châu, ta từ biệt hai huynh đệ họ chuẩn bị đi Tần Hoài, tiếc rằng lúc đó Lưu gia đã chẳng còn ai, ta cũng không nhớ mình là ai, cứ lang thang ở Tần Hoài mấy tháng mới đến Hoài Châu phủ nghe ngóng tình hình Lưu gia, không ngờ lại đụng phải đám thổ phỉ đang định cướp bóc thương đội Lâm gia."

Lưu Diệu Văn cười một tiếng mới kể tiếp: "Vệ Phong Lâm lúc đó ngốc lắm, cầm một cây kiếm gỗ quơ loạn xạ cả lên, Vệ Phúc Lâm thì thông minh hơn chút, tuy không biết võ nhưng biết đường chạy trốn, lúc chạy còn không quên xách theo rương tiền, đúng là gian thương. Sau khi ta cứu hai người họ, Vệ Phúc Lâm thấy ta mồ côi cơ nhỡ bèn kéo ta về Lâm gia... Tiểu Nhứ là một cô nương tốt, chỉ có điều rất thích cằn nhằn, cả ngày rả rích nói không ngừng, nhưng huynh muội bọn họ đối xử với ta như người thân trong nhà, cũng nhờ Lâm gia mà những ngày tháng ta sống ở Hoài Châu rất thảnh thơi."

Ngón tay Tống Á Hiên trắng bệch, tiếc nuối cùng ân hận nói: "Năm đó ta nên đi tìm ngươi, ta..."

Y nói chẳng thành lời.

Lưu Diệu Văn thấy y khóc, giơ tay nâng mặt Tống Á Hiên lên, nhìn thẳng đôi mắt đã đỏ hồng của y, thấp giọng nói: "Đừng khóc mà, Tam lang, ta không khổ sở chút nào hết, thế là đã may mắn hơn nhiều người lắm rồi."

Có những chuyện cho dù Lưu Diệu Văn không nói nhưng Tống Á Hiên nhìn gương mặt đã biến đổi cùng những vết sẹo dữ tợn trên lưng hắn cũng đoán được Lưu Diệu Văn đã trải qua những gì.

Nước mắt Tống Á Hiên vẫn chảy không ngừng, Lưu Diệu Văn giúp y lau nước mắt: "Ta cứ sợ ngươi khóc nên lúc dần nhớ lại chuyện cũ mới không biết nên nói với ngươi thế nào, ta còn nghĩ rằng tốt nhất là nên giấu ngươi cả đời, ai ngờ tên nhóc Vệ Phong Lâm kia làm lộ chuyện nhanh như thế."

Tống Á Hiên hỏi: "Tại sao lại muốn giấu ta?"

Lưu Diệu Văn lại lay ngọc bội, ánh mắt giảo hoạt, nhìn lên trời than thở: "Biết được rồi, ai đó lại đau lòng xong lại xem ta là tri kỷ thì sao? Khó khăn lắm mới lừa được một lời đính ước đến tay, nếu lại vuột mất chắc ta đau lòng chết."

Tống Á Hiên ngẩng người, không ngờ tên này lại còn lật chuyện cũ ra tính nợ, vừa muốn khóc vừa buồn cười: "Lưu Diệu Văn, chẳng lẽ ngươi không phải tri kỷ của ta?"

Lưu Diệu Văn nhướng mày, xoay người đè Tống Á Hiên xuống, có chút phiền não cất giọng: "Nói nhảm gì đấy, quả thật là nhảm nhí vô cùng!"

Tống Á Hiên nhỏ giọng: "Ngươi lại mắng ta đúng không?"

Lưu Diệu Văn cắn môi y, đáp: "Ai bảo tiểu Hầu gia chọc ta giận."

Môi Tống Á Hiên hơi nhói, mặt cũng ửng hồng, thì thào: "Ta không biết lúc trước ngươi có ý gì, cũng không hiểu tâm ý của mình... Lúc đó ngươi nói có một lời rất quan trọng đợi đến khi trở về muốn nói với ta, rốt cuộc là gì thế?"

"Hiên Hiên, ngươi cố ý giả ngốc để ta nói thêm một lần nữa đó hả?" Giọng nói của Lưu Diệu Văn càng lúc càng trầm, càng lúc càng mập mờ: "Cho dù ta quên hết mọi thứ, nhưng lời muốn nói ban đầu ta đã nói với ngươi vô số lần rồi."

Hắn ôm lấy eo Tống Á Hiên, nụ hôn càng day dứt, giọng nói bị dục hỏa thiêu đốt có hơi khàn khàn: "Hiên Hiên, ta thích ngươi."

Đôi mắt Tống Á Hiên lại nóng lên, lời này Lưu Diệu Văn đã nói với y rất nhiều lần, nhưng vẫn như lần đầu y nghe thấy.

"Yêu thích của ta là loại tình cảm của nam tử dành cho nữ tử, cái loại mà muốn cùng ngươi trải qua cả đời còn lại ấy, hiểu chưa?" Lưu Diệu Văn si mê hôn lên môi y: "Trước đây ta biết rõ ngươi chỉ xem ta là bằng hữu chứ không còn tâm tư gì khác, nhưng ta đã thích ngươi từ lâu lắm rồi, nói ra sợ dọa ngươi chạy mất, cũng sợ lão Hầu gia biết ta có mưu đồ bất chính với ngươi liền đánh ta gãy chân."

Tống Á Hiên bật cười.

"Gãy chân rồi cũng không sao, nhỡ ông ấy không cho ngươi tới gặp ta thì ta khóc ngập hoàng cung mất."

Lưu Diệu Văn bắt đầu luyên thuyên, tay lại không an phận lần mò dương vật nửa cứng của Tống Á Hiên muốn dụ dỗ y hành hoan.

Lúc trước hắn muốn kéo sóng, Tống Á Hiên còn có đường từ chối, đến nay đã biết người này là Lưu Diệu Văn lại sinh ra xấu hổ, vội vàng nắm tay hắn lại: "Đừng."

Lưu Diệu Văn thấy vành tai y đỏ tươi, bật cười: "Tiểu Hầu gia của ta ơi, chuyện gì mà chúng ta chưa từng làm, ngươi còn thẹn thùng cái gì?"

Tống Á Hiên vùi mặt vào chăn, thanh âm nghèn nghẹn: "Lúc trước Bản hầu không biết, ngươi là tên vô lại."

"Ừ ừ, ta vô lại, ta khốn nạn, ta là súc sinh cầm thú, nhưng mà ta trở nên xấu xa như thế không phải tiểu Hầu gia vẫn thích ta hay sao?" Lưu Diệu Văn đếm mấy biệt hiệu Tống Á Hiên chuyên dùng để mắng mình, càng đếm càng đắc ý: "Hiên Hiên, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Hắn càng đùa giỡn Tống Á Hiên càng xấu hổ, cuối cùng bực bội xoay đầu sang trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn, cộc lốc hỏi lại: "Gì?"

Lưu Diệu Văn càng tự đắc: "Nghĩa là số phận của Á Hiên ngươi cả đời này phải ngã vào lòng ta, trốn đường nào cũng không thoát được."

Tống Á Hiên không còn gì để nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi."

Lưu Diệu Văn bật cười, giơ tay kéo Tống Á Hiên vào lòng: "Câu này mới mẻ lắm, mắng thêm mấy lần cho ta nghe đi."

Tống Á Hiên để mặc cho hắn ôm, vùi mình vào lòng hắn, hai cơ thể dán sát vào nhau.

Lưu Diệu Văn chính là có bản lĩnh này, hai ba câu là có thể thổi bay mọi sầu não của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên cảm nhận được nhiệt độ của hắn, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn, bi thương qua đi chỉ để lại vui mừng và may mắn.

Trời cao không bạc đãi y, cuối cùng cũng đem người này trả lại cho y.

Hai người im lặng một chút, tà hỏa Lưu Diệu Văn nhịn xuống lúc nãy lại xông lên đầu, hắn nói: "Tra hỏi cũng hỏi xong rồi, đánh cũng đánh đã tay, thứ gì nên nói ta cũng đã nói hết, Tam lang, ngươi không thương thương ta chút à?"

Tống Á Hiên vẫn chưa hay biết, lại hỏi: "Lúc nãy ngươi đã thích ta từ lâu lắm rồi, từ khi nào thế?"

Lưu Diệu Văn hôn lên hõm cổ y, ám muội nói: "Để ta hôn một cái rồi nói."

Tống Á Hiên không đẩy hắn ra nữa, để mặc cho Lưu Diệu Văn quấn lấy y.

Trong đình viện phủ Tướng quân, một đám cung nhân đứng thành hai hàng, Trịnh Quan ôm tay áo, đã đứng chờ từ lâu.

Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm đưa mắt nhìn nhau, Vệ Phúc Lâm nói gì đó, Vệ Phong Lâm liền mạnh mẽ lùi về sau ba bước, nhưng khuôn mặt như tượng gỗ vẫn không nhìn ra biểu cảm gì.

Hắn nói: "Ca, ta vẫn muốn ở lại phủ Tướng quân thêm mấy năm nữa."

Vệ Phúc Lâm đen mặt: "Bảo đệ đi mời Hầu gia ra tiếp chỉ chứ có bảo đệ lên đoạn đầu đài đâu."

Vệ Phong Lâm cân nhắc trước sau lợi hại, đáp: "Hai chuyện này cũng ngang ngửa nhau thôi."

Vệ Phúc Lâm phát hiện, lần này đệ đệ trở về từ Bắc Khương ma lanh hơn hẳn, hắn chỉ đành tự mình đến phòng Lưu Diệu Văn.

Lúc này Lưu Diệu Văn vừa mới dỗ ngọt để Tống Á Hiên gỡ đai lưng giúp hắn, môi lưỡi đang dây dưa thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa đùng đùng.

Cả người Lưu Diệu Văn khựng lại.

Vệ Phúc Lâm đứng ngoài cửa vẫn bình thản nói: "Gia, Trịnh Quan công công đích thân đến mời, Hoàng thượng vẫn đợi ngài vào cung phụng mệnh."

Tống Á Hiên bật cười, buộc lại đai lưng cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn buồn bực vô cùng, nắm lấy tay Tống Á Hiên nói: "Thiên vương lão tử đợi cũng không được!"

Mấy chữ cuối cùng gần như hét lên, Vệ Phúc Lâm ở ngoài cửa nghe loáng thoáng, thầm nghĩ cũng may Trịnh Quan không ở đây, nếu không phủ Tướng quân này sắp thành nhà hoang chết chủ đến nơi rồi.

"Đừng có quậy nữa, Hoàng thượng nhớ ngươi lắm." Tống Á Hiên hôn hắn một chút, dỗ dành: "Ta đi cùng ngươi vào cung báo cáo."

Lưu Diệu Văn cũng biết chuyện này không thể chậm trễ, bèn trở mình xuống giường, tóc hắn buông dài. Lưu Diệu Văn nâng một lọn tóc trên tay, nhìn Tống Á Hiên nói: "Tiểu Hầu gia buộc tóc giúp ta nhé?"

Tống Á Hiên mỉm cười: "Được."
Chương 134. Tình xưa day dứt (1)
Hai người chỉnh lý đầu tóc, đổi sang quan phục nghiêm chỉnh mới vào cung.

Đến nay, Tiêu Vương, Tạ Tri Quân, Tạ Tri Chương đã dùng mạng đền tội, Thái sư Từ Thủ Chước uống thuốc độc tự vẫn ở dốc Tà Dương, những quan viên cùng phe với bọn họ đều đã bị Hình bộ bắt giữ, phản quân cũng đã tan tác.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn lập công lớn nhất, Sùng Thiệu Đế quyết muốn phong thưởng, người hỏi Tống Á Hiên trước: "Chính Tắc Hầu, con muốn gì cứ nói."

Tống Á Hiên đắn đo một lát mới vén bào quỳ xuống: "Thần chịu ơn của thiên tử, chỉ làm việc trong phận sự, thần chỉ có một nguyện vọng duy nhất, muốn xin Hoàng thượng..."

Sùng Thiệu Đế dường như đã biết y muốn nói gì, liền ngắt lời: "Trẫm muốn thưởng cho con, nếu con muốn cầu tình miễn tội cho Từ gia thì thôi. Chính Tắc Hầu, con là thống soái Vũ Lăng quân, nên nhớ rằng thân là người đứng đầu quân đội, nếu không thưởng phạt rõ ràng, công tư phân minh thì sẽ gây ra hậu quả gì? Huống hồ trẫm còn là vua một nước."

Tống Á Hiên bình tĩnh dập đầu: "Thần không dám cầu xin cho Từ gia, nhưng Cẩm Lân cũng lớn lên dưới ánh mắt của người, tuy rằng ngày thường y ham chơi nhưng làm người chính trực, tuyệt không có lòng mưu phản. Lần thần đi xứ ở Nhu Thố, gặp mười hai kỵ binh Ưng Đàm ám sát giữa đường, tính mạng nguy nan, nếu không phải Cẩm Lân biết được hành động của Chử Tô Lặc, nhờ Triệu Đô thống đến tiếp viện, e rằng thần không còn mạng trở về. Xin Hoàng thượng niệm tình y còn trẻ chưa hiểu chuyện, tha cho y một mạng."

"Còn trẻ chưa hiểu chuyện?" Sùng Thiệu Đế chẳng có biểu cảm gì hỏi ngược lại: "Con thật sự tin rằng nó hoàn toàn không biết chuyện này?"

Tống Á Hiên không do dự đáp: "Thần tin, hơn nữa dám lấy đầu mình ra đảm bảo."

Không khí nặng nề, Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh cũng ôm quyền hành lễ, nói thêm vào: "Thần cũng có thể làm chứng, lời Chính Tắc Hầu chẳng có lời nào trái sự thật."

Kỳ quái ở chỗ, Sùng Thiệu Đế phái Trịnh Quan đến phủ Tướng quân chiêu Lưu Diệu Văn vào cung, nhưng từ khi hắn và Tống Á Hiên vào Minh Huy điện lại chẳng nhìn đến hắn lần nào.

Đến khi hắn mở miệng, ánh mắt Sùng Thiệu Đế mới nhìn sang, cứ trân trân nhìn một hồi lâu.

Một lát sau, Sùng Thiệu Đế mới trở lại bình thường, trầm giọng nói với Tống Á Hiên: "Giờ đầu của Chính Tắc Hầu đáng giá, trẫm còn có thể chém con không? Được rồi, chuyện Từ gia trẫm tự có suy tính."

Tống Á Hiên nghe ngữ khí của Sùng Thiệu Đế nhẹ nhàng không ít, lòng biết chuyện này đã xong: "Thần tạ ơn Hoàng thượng."

"Con lui trước đi." Sùng Thiệu Đế nói.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cùng bình thân, trừ chuyện công vụ ra hắn cũng không còn gì để nói, đang định cùng Tống Á Hiên rời khỏi Minh Huy điện.

"Triệu ái khanh, con ở lại."

Lưu Diệu Văn đứng hình.

Tống Á Hiên nhìn hắn cười cười, khom lưng lui xuống, một lúc sau, trong điện chỉ còn lại Sùng Thiệu Đế và Lưu Diệu Văn.

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Sùng Thiệu Đế đang đợi hắn chủ động nói, mà Lưu Diệu Văn từ đầu đến cuối vẫn hành lễ ở đó, sắc mặt bình thản, một chữ cũng không hé răng.

Cuối cùng, Sùng Thiệu Đế mở lời: "Ái khanh không có gì muốn nói với trẫm hay sao?"

Lưu Diệu Văn đáp: "Không có."

Sùng Thiệu Đế nhìn hắn, len len thở dài mấy hơi, mới nói: "Vị tráng sĩ họ Lục kia nói với trẫm, bọn họ đồng ý liều mạng vào cung cứu giá là vì nhiều năm trước chịu ơn cứu mạng của Tạ Thiếu gia, hôm nay Tạ Thiếu gia hồi kinh rồi, đã đến lúc bọn họ đền ơn."

Sùng Thiệu Đế chăm chú nhìn Lưu Diệu Văn, bàn tay trên long ỷ nắm chặt: "Ông ta nói, Diệu Văn của trẫm về kinh rồi..."

Cho dù Sùng Thiệu Đế đã quen giữ nét mặt bình thản như không, nhưng câu nói này lại không thể che giấu cảm xúc mãnh liệt.

Lưu Diệu Văn vẫn giả vờ không biết: "Thần Lưu Diệu Văn không dám nhận."

Từ lúc nghe thấy cái tên Lưu Diệu Văn từ miệng người khác, Sùng Thiệu Đế kinh ngạc, kích động, rồi chỉ còn lại vui mừng khi tìm lại được thứ đã mất.

Sau khi đăng cơ đến nay, lần đầu tiên Sùng Thiệu Đế lại thấp thỏm chờ mong như thế, đứa trẻ mà người vẫn luôn ngóng trông nay đã về kinh, người muốn nhìn xem, muốn xác nhận.

Nhưng nghe hắn bình tĩnh tự xưng "Lưu Diệu Văn", giống như một thau nước lạnh gột rửa niềm vui và kỳ vọng của Sùng Thiệu Đế.

Sùng Thiệu Đế nhỏ giọng nói: "Ngô nhi, con không chịu nhận trẫm rồi sao?"

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn mới đáp: "Lúc trước Hoàng thượng chưa bao giờ gọi con như thế, một lần cũng không."

Sùng Thiệu Đế bất giác thẳng lưng, rất lâu mới thấp giọng nói: "Con rất giống nương của con, nhìn thấy con làm ta nhớ tới Nguyên Nương."

"Nhớ tới điều gì của bà ấy? Nhớ tới những lời nguyền rủa của bà ấy, nguyền đứa con của bà ấy và người sau này sẽ giết cha đoạt ngôi sao?"

Đáy mắt Lưu Diệu Văn sâu thẳm, trong bình tĩnh cố giấu từng gợn sóng lăn tăn.

Sùng Thiệu Đế không đáp, người không thể không thừa nhận, những lời nói lúc sinh tiền của Mạnh Nguyên Nương là ám ảnh cả đời của người, bởi vì thế mà người vẫn luôn cố ý xa cách đứa trẻ này.

Nhưng ngày binh biến hôm đó, đứa trẻ đó nay đã lớn khôn, tựa như võ thần, một mình đứng chắn trước mặt Sùng Thiệu Đế, đối mặt với vô số đao kiếm lạnh lùng cũng chưa từng chùn bước.

Sùng Thiệu Đế nhớ lại tình cảnh lúc đó, cảm xúc rối bời, người không ngờ, kẻ đầu tiên không tiếc mạng dám đứng ra cứu giá lại là đứa con trai mà người kiên dè cả đời.

Sùng Thiệu Đế trước nay chưa từng cúi đầu trước ai, nhưng lúc này lại khẩn cầu nói với Lưu Diệu Văn: "Mẫn Lang, tất cả đều đã qua rồi, con trở lại bên trẫm nhé."

Ánh mắt người vẫn âm trầm không thể mạo phạm, giọng nói nhỏ nhẹ chứa đầy quyền uy: "Sau khi trẫm trăm tuổi, giang sơn Đại Lương này sẽ là của con."

Lưu Diệu Văn nghe xong, ngẩng đầu nhìn Sùng Thiệu Đế, lại nhìn long ỷ, còn có long bào chói mắt.

Vì tranh giành ngôi vàng này, không biết bao nhiêu người dùng hết tâm sức, trăm phương ngàn kế, ai ngờ sau khi sóng gió đã định, Hoàng vị này lại dễ dàng rơi trước mắt hắn.

"Sở hữu thiên hạ sao, cám dỗ lớn đấy." Lưu Diệu Văn mỉm cười: "Không dám giấu Hoàng thượng, lúc trước con cũng rất muốn ngồi trên cái ghế vàng đó lắm."

Đây là lời đại bất kính, nếu người khác nói, Sùng Thiệu Đế đã nổi trận lôi đình, nhưng đối mặt với Lưu Diệu Văn, đáy mắt người lại lộ vẻ mừng vui.

Lưu Diệu Văn lại nói tiếp: "Lúc đó con vừa nghe lén được thân thế của mình từ Thái hậu và Tư thiên giám, con mới biết được, con chẳng phải con trai công thần gì hết mà chỉ là một đứa con riêng không được nhìn thấy ánh mặt trời, còn bị mẹ ruột nguyền rủa sau này sẽ giết cha đoạt ngôi, khi đó, con thật sự rất muốn ngồi trên vị trí này."

Cho dù Sùng Thiệu Đế đã đoán được đứa trẻ này đã đoán được thân phận của mình từ sớm, nhưng lại không nghĩ đến lại sớm như thế, ngay cả lời sấm của Mạnh Nguyên Nương lúc còn sống cũng đã biết rõ.

Lúc đó, tuổi hắn còn nhỏ, trong mắt Sùng Thiệu Đế, hắn vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, chẳng hay biết nhưng oan nghiệt thâm trầm về thân phận của mình mà sống thanh thản vui vẻ, quang minh lỗi lạc.

Sùng Thiệu Đế e dè hắn, nhưng không thể giấu được sự kiêu ngạo và yêu thương dành cho đứa con này.

Nhưng nếu hắn đã sớm biết thân thế của mình, làm sao có thể thiên chân vô tà như Sùng Thiệu Đế nghĩ?

Người bất giác chau mày: "Con đã biết từ sớm?"

"Đúng vậy, từ lâu lắm rồi." Lưu Diệu Văn đáp: "Lúc đó con vẫn luôn nghĩ, có khi lời nương nói là thật, con sinh ra đã chú định phải giết cha đoạt ngôi, vì lòng con chỉ toàn oán hận."

Thân thế mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo là giả, người tài trí ưu tú, góp sức cùng Hoàng thất bình định thiên hạ, Văn Chính Công Tống Quan Triều không phải là cha của hắn.

Lời đồn đãi Mạnh Nguyên Nương lúc còn sống yêu thương hắn vô vàn cũng là giả, mẹ ruột của hắn từng hận không thể tự tay giết chết nghiệt chủng dơ bẩn này từ lúc còn là phôi thai.

Từ ái Thái hậu dành cho hắn cũng là giả, bởi vì Tạ gia nợ hắn, không có cách nào cho hắn một thân phận quang minh chính đại nên mới đối xử tốt với hắn đã bản thân có thể thanh thản một chút.

Lưu Diệu Văn thấy mình như bị lừa gạt, cảm nhận được thứ gì gọi là bất công, bởi vì thế nên không thể không sinh ra oán hận.

Lúc đó hắn vẫn còn mang xung động thiếu niên, oán hận dễ dàng khiến hắn lạc lối.

Nhìn thấy Sùng Thiệu Đế bế những hoàng tử nhỏ chơi đùa trong ngự hoa viên, cười cười nói nói, mà hắn chỉ có thể đứng từ xa trông ngóng, ngay cả gọi một tiếng phụ hoàng cũng không xứng.

Lưu Diệu Văn sẽ nghĩ, nếu những đứa trẻ này đều chết đi, có lẽ Sùng Thiệu Đế sẽ nhận hắn là đứa con trai duy nhất.

Hoặc là, đến khi hắn ngồi lên hoàng vị cao quý đó, mới có thể chứng minh mình chính là huyết mạch chân chính của Hoàng thất, Sùng Thiệu Đế sẽ hối hận mình chưa từng yêu thương đứa con này.

Cho đến một lần, hắn nhìn thấy chim yến đi đi về về mớm mồi cho chim non trong tổ, ríu rít không ngừng, hắn bực dọc, đố kỵ trong lòng không thể áp chế.

Lưu Diệu Văn nghĩ, tại sao thế giới này chỉ có mình ta cô đơn một cõi, nhưng ngay cả súc sinh lông lá còn có người thân, còn có thể sống vui vẻ hạnh phúc như thế?

Hắn sinh ra ác niệm, lấy một cây sào trúc tàn nhẫn đập nát tổ chim.

Chim non trong tổ té xuống đất bỏ mạng, chỉ còn lại một con đáng thương gào thét.

Hắn nâng con chim trong tay, nó vẫn chưa mọc lông tơ, lớp da mỏng gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ lục phủ ngũ tạng.

Sinh mạng nhỏ nhoi như thế, vừa mong manh vừa xấu xí, làm hắn ghen ghét.

Hắn tàn nhẫn nghĩ rằng, chỉ cần nhẹ nhàng khép tay là có thể bóp chết một sự sống.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay đã nghe thấy một giọng nói rất nhỏ sau lưng: "Đều chết hết rồi sao?"

Lưu Diệu Văn quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu công tử mặc áo lụa thêu hạc, trên cổ đeo một cái kiềng bằng vàng, toàn thân kiều quý, khuôn mặt trắng như sứ, tròn trịa đáng yêu, nhưng đôi mắt lại đỏ hồng.

Đứa trẻ đó bước tới, nửa quỳ trên đất, ôm cái tổ chim đã nát lên nhìn những chú chim đáng thương đã lìa đời, liền òa khóc: "Sao lại như thế?"

Lưu Diệu Văn thấy y đau lòng như thế cũng không biết làm sao, đành giơ tay đưa chú chim non lên trước mặt y: "Vẫn còn một con đây."

Hai mắt tiểu công tử sáng lên. Lưu Diệu Văn thấy y quan tâm chú chim nhỏ này như thế, không khỏi có chút áy náy, nhưng phần nhiều vẫn là oán giận.

Hắn cố ý nói: "Ta chuẩn bị bóp chết nó."

Tiểu công tử chau mày, nước mắt lưng tròng hỏi: "Tại sao?"

Lưu Diệu Văn đáp; "Người nhà của nó đều chết rồi, chỉ còn lại một mình nó thì đáng thương lắm, nay mai là sẽ bị mèo hoang tha đi, hoặc là bị con chuột nào đó ăn thịt, dù sao cũng phải chết, chi bằng ta tiễn nó đi sớm một chút."

"Không đâu." Tiểu công tử lắc đầu: "Nếu ngươi chăm sóc nó cẩn thận thì nó sẽ sống."

Lưu Diệu Văn không kiên nhẫn hỏi: "Chẳng ai cần nó hết, ta chăm sóc nó làm gì?"

Tiểu công tử nghĩ ngợi một lát mới e dè hỏi: "Nếu ngươi đồng ý thì có thể giao nó cho ta không?"

Lưu Diệu Văn lại hỏi: "Giao cho ngươi làm gì?"

"Trong phủ nhà ta có hạ nhân từng nuôi bồ câu đưa thư trong quân doanh, ta có thể đi hỏi bọn họ, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho nó đàng hoàng."

Lưu Diệu Văn nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn nước mắt trên mặt y còn chưa kịp khô, chẳng biết vì sao mà không thể ra tay giết con chim này trước mặt y.

Lưu Diệu Văn dứt khoát nhét con chim vào tay y, giống như ném một hòn thép nóng: "Thế thì ngươi cứ giữ lấy!"

Tiểu công tử cẩn thận ôm con chim trong lòng bàn tay, chắc là vì sợ nó bị lạnh bị đói, hoặc sợ Lưu Diệu Văn đổi ý, liền xoay người chạy mất.

Lưu Diệu Văn nhìn y chạy đi, mới nhớ ra còn một chuyện, gọi với theo: "Nè, tên ngươi là gì thế? Nếu con chim này sống sót thì phải đem đến cho ta coi thử"

Tiểu công tử quay đầu lại, ngoan ngoãn lễ phép cúi người hành lễ: "Ta tên là Á Hiên."

Lưu Diệu Văn nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Á Hiên, chỉ thấy ánh nắng ngày xuân hôm nay có hơi chói mắt.
Chương 135. Tình xưa day dứt (2)
Lưu Diệu Văn nghe y mang họ Bùi liền biết đây là con trai út của Bùi Thừa Cảnh.

Ngày đó Tống Á Hiên theo Bùi Thừa Cảnh vào cung diện thánh, Sùng Thiệu Đế thấy đứa trẻ này như hoa như ngọc, ngoan ngoãn đáng yêu, cũng đem lòng quý mến, đặc cách vào cung làm bạn học với hoàng tử.

Lần trước Tống Á Hiên đi vội, trong lòng chỉ lo cho con chim non, chỉ nói tên mình cho Lưu Diệu Văn biết mà quên mất hỏi tên người ta.

Tống Á Hiên chỉ nhớ Lưu Diệu Văn một thân áo đỏ chói mắt, không giống như cung nhân tầm thường, nhưng sau đó y đã gặp qua hết các hoàng tử, cũng chẳng thấy thiếu niên lang trong ngự hoa viên đó nữa.

Đến một ngày, hoàng tử không đáp được câu hỏi của đại học sĩ, liên lụy Tống Á Hiên cũng bị khẽ tay, thêm vào y nhớ nhung con chim ở nhà, không tập trung nghe giảng nên sau khi tan học bị đại học sĩ giữ lại khảo vấn kinh văn.

Bàn tay Tống Á Hiên vẫn còn đau, nếu về trễ lại bị phụ thân phạt đứng tấn, trong lòng ấm ức, vừa đọc sách vừa khóc rấm rứt.

Y vẫn luôn cho rằng mình không thông minh, nên lúc nào cũng cần cù hơn người khác, cho nên đại học sĩ hỏi gì y cũng đáp được.

Trả lời rất hay, khóc cũng không ngừng, đại học sĩ không giáo huấn y nữa mà cho y về nhà.

Tống Á Hiên cung kính tiễn đại học sĩ ra về mới dọn sách vở ra về. Đột nhiên có ai từ bên ngoài đẩy cửa sổ, hoa lê như tuyết theo gió ùa vào.

Thiếu niên hồng y nhoài người vào, cánh tay hắn chống cửa sổ, mỉm cười nhìn Tống Á Hiên: "Đúng thật là ngươi, Á Hiên. Ngươi khóc gì chứ? Bị tiên sinh phạt à?"

Tống Á Hiên nhìn thấy hắn, cũng quên luôn cái tay đau, vui mừng nói: "Ta học không tốt nên bị tiên sinh phạt đọc sách, không sao đâu. Mà tại sao ngươi lại ở đây? Lần trước đi gấp quá ta cũng quên mất hỏi tên ngươi."

Lưu Diệu Văn không đáp mà hỏi ngược lại: "Con chim đó còn sống không?"

Tống Á Hiên gật đầu: "Giờ nó mập ú luôn."

Lưu Diệu Văn hơi ngạc nhiên: "Thật không đó?"

Tống Á Hiên ngẩng mặt đắc ý cười: "Ngày mai ta sẽ đem cho ngươi xem."

"Được!" Lưu Diệu Văn nghĩ ngợi một chút mới nói: "Thế ngày mai giờ này ta đến tìm ngươi."

Tống Á Hiên đáp: "Một lời đã định."

Bởi vì có lời hẹn của Tống Á Hiên, lần đầu Lưu Diệu Văn sinh ra cảm giác kỳ vọng với ngày mai.

Hôm sau, hắn đến học quán rất sớm, nằm trên nhành lê cổ thụ, vùi mình giữa tàn hoa trắng muốt.

Bên trong học quán vang vọng tiếng đọc sách, Lưu Diệu Văn ở bên ngoài ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc trước hắn rất nhàn rỗi, cứ thích ngồi thừ trong Quan Văn Các đọc sách, mấy cuốn cổ văn điển tịch hắn đã đọc qua một lượt, chẳng tìm ra chút thú vị.

Nghe giảng không thú vị, nhưng nghe Tống Á Hiên đáp đề rất thú vị.

Lúc Tống Á Hiên phát âm thích kéo dài âm cuối, nghe thì ngoan ngoãn khéo léo, nhưng đôi lúc lại quăng ra mấy đáp án kinh thiên động địa.

Giống như lúc đại học sĩ giảng nữ nhân tốt cần phải tam tòng tứ đức, y liền nói, nhị tẩu tẩu ở nhà ý tính tình cứng rắn, thường xuyên nhéo tai huynh trưởng của y, tuy không tính là tam tòng tứ đức nhưng nhất định không phải nữ nhân xấu, từ đó suy ra lời này của thánh nhân không đúng hoàn toàn.

Đại học sĩ tức dựng râu, đập bàn bắt Tống Á Hiên đứng dậy nghe giảng.

Lưu Diệu Văn ở trên cây nghe vậy, ôm bụng cười lớn, thẳng thắn nói: "Không sai, nói hay lắm, lời của thánh nhân đều là nhảm nhí."

Ví dụ như 'không để ý thân nhân không phải là người', 'bất hiếu là đại nghịch bất đạo', 'con phải nghe cha', tất cả đều là nhảm nhí.

Đợi cả buổi trời mới tan học, Tống Á Hiên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Diệu Văn không ngừng vẫy tay với mình, bèn ra hiệu cho Lưu Diệu Văn đợi mình dưới gốc lê.

Không bao lâu sau Tống Á Hiên cũng ra tới.

Lưu Diệu Văn nhảy xuống đất, phủi hoa rơi trên thân, ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên đi tay không đến, cũng không cầm lồng chim, bèn nghi ngờ hỏi: "Chim đâu?"

Tống Á Hiên giơ tay trước mặt Lưu Diệu Văn.

Chú chim ló đầu khỏi tay áo y, cảnh giác quan sát xung quanh, đến lúc đảm bảo không có gì nguy hiểm mới nhảy lên lòng bàn tay Tống Á Hiên.

Nó đập cánh, đôi mắt đen láy, bộ lông xanh xám mướt rượt điểm thêm vài sợi lam óng ánh, trên ngực có một nhúm lông đỏ rực rỡ, vừa diễm lệ vừa hoạt bát.

Lưu Diệu Văn ngẩn ngơ nhìn.

Hắn không ngờ con chim non xấu xí kia sau khi trưởng thành sẽ có bộ dáng xinh đẹp như thế, cũng không cần nghĩ cũng biết phải cần bao nhiêu công sức mới có thể nuôi nấng nó lớn lên thế này.

Hắn bị dáng vẻ tràn ngập sức sống của sinh mệnh đẹp đẽ này câu mất hồn.

Tống Á Hiên vuốt đầu nó, giơ tay vung lên không trung, chú chim đập cánh bay mất.

Lưu Diệu Văn nhìn cánh chim biến mất giữa trời, có chút kinh ngạc: "Sao ngươi lại thả nó?"

Tống Á Hiên nghiêm túc đáp: "Người trong phủ nói chim này vốn là chim hoang trên núi, nó theo ta chỉ có thể ngột ngạt trong lồng, uổng phí đôi cánh trời sinh, như thế thì đáng thương lắm. Nếu được bay khỏi hoàng thành, thiên địa rộng lớn, muốn bay đi đâu thì bay, thế mới là tiêu dao tự tại."

Lưu Diệu Văn ngây người, ngẩng mắt nhìn trời xanh vời vợi, ngóng theo hướng cánh chim bay.

Tống Á Hiên không phát giác, lại thấp giọng nói tiếp: "Không giống ta, giờ mão phải dậy đi học, đến tối về phủ phải học võ với cha, học hành cũng không sao, nhưng đến tối có thể không học võ thì tốt rồi..."

Lưu Diệu Văn thấy y cũng hơi đáng thương, liền hỏi: "Ngươi không muốn học hành cũng không muốn luyện võ, thế ngươi muốn làm gì?"

Tống Á Hiên nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, nhưng chẳng biết nghĩ gì, chỉ thành thực đáp lời: "Ta chẳng có bao nhiêu kiến thức nên cũng chưa biết."

Lưu Diệu Văn buột miệng hứa: "Mấy hôm nữa ta dẫn ngươi ra ngoài xem thử."

Tống Á Hiên nghi ngờ: "Ngươi từng xuất cung à?"

"Chưa."

Tống Á Hiên bật cười: "Ngươi còn chưa đi bao giờ thì sao dẫn ta đi được? Ngươi bốc phét à?"

"Lưu Diệu Văn ta nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chưa từng bốc phét! Ta muốn xuất cung là xuất cung." Lưu Diệu Văn nói xong lại nhớ đến Hoàng thượng, nhớ đến Thái hậu, nhớ đến bản thân vĩnh viễn là nỗi ô nhục của Tạ gia, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Nếu ta muốn đi cũng không ai giữ ta lại. Ta là sao chổi, là mối họa không thể diệt trừ, ta mà đi bọn họ còn mừng nữa là!"

Tống Á Hiên chưa từng thấy ai tự mắng mình như thế, khó hiểu nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn càng nói càng giận, giống như nói cho Á Hiên nghe, lại giống như tự nhắc nhở chính mình: "Ngươi nói đúng, trời đất rộng lớn như thế có chỗ nào không thể đi, ta muốn ra ngoài tiêu dao tự tại. Chỗ rách nát này có gì tốt đâu, ta không thèm!

Lưu Diệu Văn thấy chưa hả giận, ngửa đầu nhìn bầu trời lam bích hét lớn: "Ta không thèm!"

Nước mắt theo phẫn nộ rơi lách tách.

Lưu Diệu Văn phát tiết xong cũng không ngờ mình lại khóc, cắn răng gạt nước mắt, cố nín khóc.

Lưu Diệu Văn lớn như thế cũng chưa khóc trước mặt ai bao giờ, lúc này vừa gạt nước mắt vừa cảm thấy quá mắt mặt, len lén nhìn Tống Á Hiên ở bên cạnh, sợ y xem thường.

Nhưng Tống Á Hiên không hề chế nhạo hắn, trong mắt chỉ có lo lắng.

Y đưa cho Lưu Diệu Văn một chiếc khăn tay, nhỏ giọng hỏi: "Ta nói không đúng nên làm ngươi đau lòng hả?"

Ai ngờ nhóc này lại tự trách bản thân.

Lưu Diệu Văn chưa từng gặp qua người nào giống như Á Hiên, nhất thời bật cười, nước mắt còn chưa khô.

Tiếng cười của thiếu niên trong trẻo như chuông ngân, hoa lê rơi xuống, như muốn cộng minh cùng.

Lưu Diệu Văn nghĩ thầm, Tạ gia ai cũng xem hắn là nghiệt chủng, không muốn yêu thương hắn thật lòng cũng không sao; cô độc một mình cũng không sao; Hoàng đế không muốn nhận hắn làm con trai cũng không sao.

Tất cả đều chẳng có gì to tát.

Chỉ cần Á Hiên đồng ý làm bạn với hắn là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: