Chương 129-131
Chương 129. Vốn là người về (1)
Đêm mưa lất phất.
Lưu Diệu Văn dẫn theo binh mã đến một thôn nhỏ hoang vu, trong thôn chỉ còn mấy ngôi nhà tranh cũ kỹ, lại chẳng thấy ánh đèn, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại tươi tốt rậm rịt.
Thám tử dò đường báo cáo với Lưu Diệu Văn: "Quân lính đã bỏ trốn, nhưng Thái sư... phản tặc Từ Thủ Chước vẫn còn ở đây."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy ánh nến le lói ở phía xa, trên tấm cửa sổ mục nát là bóng dáng Từ Thủ Chước.
Hắn dặn dò Vạn Thái: "Ngươi dẫn người truy lùng tàn binh, để lại một người trông ngựa cho ta là được."
Vạn Thái nhìn Lưu Diệu Văn xuống ngựa, dường như muốn đơn độc đi gặp Từ Thủ Chước, không khỏi lo lắng: "Đô thống, cẩn thận có bẫy."
Lưu Diệu Văn cười nói: "Không cần lo, ta dù sao cũng là học trò của Thái sư, vẫn nên tiễn ông ấy quãng đường cuối."
Vạn Thái nghe xong, theo lệnh dẫn binh rời đi, Lưu Diệu Văn thong thả bước vào ngôi nhà tranh cũ.
Nơi này mục nát ẩm thấp, đã lâu không có người ở, ngóc ngách đều bám đầy tơ nhện.
Từ Thủ Chước ngồi bên cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, gió lạnh chen qua cửa, lung lay ánh nến.
Từ Thủ Chước chẳng nhìn Lưu Diệu Văn, nhắm mắt nghe tiếng mưa. Lưu Diệu Văn cũng không gấp gáp, dựng một chiếc ghế ngả nghiêng trên đất, vén bào ngồi xuống cùng Từ Thủ Chước.
Một lúc sau, Từ Thủ Chước mới chậm rãi cất giọng: "Con vẫn chưa tới đây lần nào đúng không, trước đây chỗ này tên là dốc Tà Dương, ngôi nhà tranh này là ngôi nhà đầu tiên của ta, ta từ đây từng bước từng bước tiến vào kinh đô."
Lưu Diệu Văn mỉm cười: "Nơi này thua xa phủ Thái sư, trên nóc còn dột mưa."
"Lúc mưa to sẽ như thế, nhưng vẫn tốt hơn lưu lạc đầu đường xó chợ không có nơi che mưa che nắng. Lúc đó Niệm Thanh lại thích dùng thau gỗ hứng nước mưa, cả đêm tí tách không ngừng, ồn không chợp mắt nổi."
Từ Thủ Chước mỉm cười, rồi lại nhanh chóng trầm mặc, nghĩ đến Từ Niệm Thanh, hai mắt ông ta rớm lệ.
"Vì không muốn muội muội ở ngôi nhà tranh như thế này nữa, cả đời ta truy danh trục lợi, lúc trẻ không để tâm, thay Tạ gia làm không ít chuyện dơ bẩn, cứ nghĩ là nếu Tạ Dịch đăng cơ thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, ta trở thành Thái sư công danh hiển hách, có điều Hoàng quý phi chết rồi." Từ Thủ Chước ngẩng đầu, lại bật cười: "Ta nhìn sai người, hại một đời của muội ấy, thiên ý trêu ngươi Từ Thủ Chước ta như thế, quá nực cười..."
Ông ta cười, tiếng cười chỉ có đau đớn.
Một lúc sau, ông ta nhìn nóc nhà tích đầy nước mưa, nói: "Lưu Diệu Văn, chẳng cần con phải bận tay, nơi này là chốn về của ta, nhưng trước khi nhắm mắt xuôi ta, ta chỉ muốn sửa sang lại ngôi nhà này một chút."
Cỏ tranh và dây đai ẩm thấp vẫn còn dồn lại một góc, Từ Thủ Chước đội đấu lạp, ôm đống vật liệu đó ra khỏi nhà.
Lưu Diệu Văn bê cái thang gỗ nhỏ ra ngoài, Từ Thủ Chước cảm tạ hắn một tiếng, chậm rãi leo lên nóc.
Dùng dây đai bện cỏ tranh vào mái nhà là chuyện ông ta đã quen làm lúc nhỏ, nhưng lâu ngày không làm nữa, động tác có phần cứng nhắc, qua gần một khắc mới bước xuống.
Trở lại trong nhà tranh, mưa đã không để rơi vào nữa, bên trong chỉ còn im lặng.
Từ Thủ Chước có hơi thở gấp, lay lắt đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, sáp sắp đốt hết, tàn nến chợt sáng chợt tối.
Từ Thủ Chước lấy một viên thuốc trong tay áo ra, muốn Lưu Diệu Văn chứng kiến cái chết của mình.
Lưu Diệu Văn lấy đấu lạp của mình ra, cúi người từ giã Từ Thủ Chước, xoay người muốn rời khỏi.
Từ Thủ Chước nhìn theo bóng lưng của hắn, tựa như trong trùng ảnh nhìn thấy dáng hình quen thuộc, liền cất giọng chất vấn: "Năm đó ở Tẩu Mã Xuyên, Lưu Diệu Văn đã tiếp cận được Bùi Văn, trở thành thủ hạ của y, sáu năm sau tại sao phải quay lại Hoài Châu tìm Trương Tông Lâm điều tra án gian lận Canh Dần?"
Có lẽ, người tìm Trương Tông Lâm hỏi chuyện Lưu gia đã không phải là Lưu Diệu Văn.
Bước chân Lưu Diệu Văn khựng lại, sườn mặt khuất trong bóng tối.
Từ Thủ Chước thở hồng hộc, trầm giọng hỏi: "Mẫn Lang, là con đúng không?"
Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh sáng ảm đạm soi trên gương mặt anh tuấn dưới đấu lạp. Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không ngoảnh lại, thẳng bước về phía trước, phất tay xem như cáo biệt: "Lão đầu, con đi nhé."
Từ Thủ Chước nghe xong thì ngây người, lúc sau mới bật cười: "Vẫn là bộ dáng không biết tôn ti như xưa..."
Ông ta ho khù khụ, nôn ra một bãi máu, nhìn bóng dáng Lưu Diệu Văn dần mờ nhạt.
Ngọn lửa dần tàn, mưa tạt vào liền tắt liệm, Từ Thủ Chước chậm rãi cúi đầu giữa màn đêm.
Bi hoan ly hợp vốn vô tình, mưa trên thềm đá, từng giọt tới bình minh.
...
Vạn Thái chẳng tốn bao nhiêu công sức đã bắt gọn tàn binh, tịch thu vũ khí, trở về phụng mệnh Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn thu quân, khởi hành về triều.
Ngày vào kinh, vừa khéo đi ngang qua một ao sen, sen trắng đang độ nở rộ, từng cánh từng cánh như ngọc điêu. Lưu Diệu Văn nhìn thấy, nghĩ là Tống Á Hiên sẽ thích, bèn hái mấy nhành hoa trở về.
Hắn về phủ Tướng quân trước, Vệ Phong Lâm biết Lưu Diệu Văn đã về tới kinh thành, đã đợi ở cửa từ sớm.
Lưu Diệu Văn thấy Vệ Phong Lâm vẫn bình an, mỉm cười: "Xem ra tiểu Hầu gia về trước ta."
Vệ Phong Lâm không đáp, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Lưu Diệu Văn thấy sắc mặt hắn sai sai, nghi ngờ hỏi: "Ánh mắt này của ngươi sao giống tiễn ta đoạn đường cuối thế?"
Vệ Phong Lâm thấp giọng lầm bầm: "Cũng gần như thế."
"Nói bậy bạ gì đấy?" Lưu Diệu Văn ném roi ngựa trong tay cho hắn, chuyên chú ôm hoa sen được gói kỹ trong lá sen, vừa vào phủ vừa nói: "Hai tên bên Vương phủ đã giải quyết xong chưa?"
Vệ Phong Lâm đáp: "Xong rồi. Tiểu Hầu gia nói sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng tra rõ vụ án của Tiểu Nhứ, trả lại công đạo cho muội ấy."
Lưu Diệu Văn ngoảnh đầu nhìn Vệ Phong Lâm mỉm cười: "Thế thì phải cảm tạ Chính Tắc Hầu đàng hoàng đấy."
Vệ Phong Lâm nhìn thấy bóng dáng ai, liền dừng chân cúi đầu hành lễ: "Hầu gia."
Lưu Diệu Văn bất ngờ xoay đầu lại, nhìn thấy Tống Á Hiên đang đứng trong đình, dưới tàn hoa trắng muốt, hoa rơi trên đầu vai y, tựa tuyết đầu mùa.
Có vẻ như Tống Á Hiên đã đợi ở đây từ lâu.
Nhiều ngày không gặp, Lưu Diệu Văn rất nhớ y, nhìn thấy y thì nụ cười càng rạng rỡ: "Tiểu Hầu gia nhớ ta đến nỗi tự mình đến phủ luôn à?"
Tống Á Hiên làm mặt lạnh, không nói gì, Vệ Phong Lâm biết điều lặng lẽ rút lui.
Trong đình chỉ còn lại hai người.
Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên không vui, còn cho rằng mình về trễ nên khiến y lo lắng.
Hắn giơ lá sen trong tay, đung đưa trên đầu Tống Á Hiên, nói: "Lần này về kinh ta mua cho Hầu gia một chiếc ô, mau nhìn xem có đẹp không?"
Tống Á Hiên không để ý đến hắn, giơ thanh dao găm trong tay lên: "Vệ Phong Lâm nói thứ này là do ngươi tặng y."
Lưu Diệu Văn nhìn thanh dao, nhất thời sững người, rất nhanh sau đó, hắn mới mỉm cười gật đầu: "Đúng thế."
Tống Á Hiên lại hỏi: "Ở đâu mà có?"
Lưu Diệu Văn đáp: "Thắng được."
Tống Á Hiên như ngừng thở, bàn tay nắm chặt dao run rẩy.
Lưu Diệu Văn vẫn cười: "Thắng được đem tặng cho người trong lòng, chúc y một đời vô âu vô lo, bình an khỏe mạnh."
Đôi mắt Tống Á Hiên đỏ hoe, một lúc lâu sau mới thở mạnh, tựa như người vừa mới thoát nạn chết đuối.
Y cắn chặt răng, tựa như đau đớn kịch liệt, lại tựa như phẫn nộ bước đến trước mặt Lưu Diệu Văn, mạnh mẽ đấm vào mặt hắn.
Lưu Diệu Văn không ngờ mình lại bị ăn đấm, hoa sen cùng lá sen vẫn ôm trong tay tán loạn trên đất, hắn cũng ngã ngửa trên hoa.
Tống Á Hiên cúi đầu nhìn hắn, mắt đẫm lệ, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc là Lưu Diệu Văn hay là Lưu Diệu Văn?"
Lưu Diệu Văn nằm dài trên đất, chạm vào khóe môi rớm máu của mình, bất lực đến nỗi bật cười: "Ta đã lấy thân báo đáp rồi sao mà ngươi còn ra tay ác thế? Ai không bị đánh thì ta chính là người đó."
Nghe thấy giọng điệu bỡn cợt như thường của hắn, nước mắt Tống Á Hiên rơi càng dữ.
Lưu Diệu Văn thấy y khóc, đau lòng vô cùng, vội giải thích: "Hiên Hiên, đừng giận nữa, không phải ta cố ý đâu."
Giây tiếp theo, Tống Á Hiên đã bổ nhào vào lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, cắn răng chịu một chút rồi lại òa khóc.
Cách một lớp vải, y vẫn có thể cảm nhận từng vết sẹo trên lưng Lưu Diệu Văn, lúc này mới rõ những vết sẹo này từ đâu mà có. Cả người y như chìm vào lửa, không ngừng run rẩy.
Y chẳng dám ôm chặt, tựa như những vết thương ấy vẫn còn đau lắm, trước đây đau trên thân Lưu Diệu Văn, bây giờ đau trong tim y.
"Tại sao, tại sao lại là ngươi? Tại sao lại như thế?"
Tống Á Hiên nắm chặt y phục Lưu Diệu Văn, khản giọng hỏi.
Lưu Diệu Văn thấy y vẫn còn run rẩy không ngừng, ngay cả vòng tay cũng cẩn thận dè dặt, lần nữa ôm y vào lòng.
Hắn nghiêng đầu, thương tiếc mà thành kính hôn lên gò má Tống Á Hiên: "Xin lỗi, Hiên Hiên, ta trở về muộn quá, để một mình ngươi chịu khổ lâu như thế."
Chương 131. Vốn là người về (2)
Năm đó lúc Lưu Diệu Văn đến Tẩu Mã Xuyên đã vào độ cuối thu.
Tướng sĩ Đại Lương liên tục bại trận dưới tay Chử Tô Lặc, mất đi cửa ải quan trọng là Hải Tuyết, còn tổn thất hai đại tướng là Bùi Văn và Bùi Hành, sĩ khí tự nhiên tan rã.
Bọn họ khát khao thắng lợi.
Lưu Diệu Văn nhìn ra, trên đường tới Tẩu Mã Xuyên, Bùi Thừa Cảnh mang tâm sự trùng trùng.
Bùi Văn Bùi Hành liên tiếp hi sinh, là đả kích to lớn đối với ông, thêm vào tin Chử Tô Lặc đã nắm rõ chiến thuật của Tống Gia, Bùi Thừa Cảnh lần này ra trận cũng không nắm chắc được phần thắng.
Lưu Diệu Văn từng xem qua bản đồ cửa Tuyết Hải, suy tư đã lâu, mới xin phép Bùi Thừa Cảnh: "Thúc phụ, chi bằng để con thử xem."
Bùi Thừa Cảnh nghi ngờ: "Con?"
Lưu Diệu Văn gật đầu: "Binh lính của Chử Tô Lặc đóng giữ ở Tuyết Hải là mầm họa, chuyện đoạt lại cửa Tuyết Hải cấp thiết vô cùng. Trước mắt đã sắp vào đông, nếu Chử Tô Lặc dẫn binh lấn xuống biên cương Đại Lương thì nhất định phải bổ sung lương thảo, chi bằng để con dẫn một đội binh xâm nhập Tuyết Hải đốt kho lương của bọn chúng, nếu làm xong chuyện, Chử Tô Lặc nhất định phải lui."
Bùi Thừa Cảnh cũng nghĩ đến cách này, nhưng nguy cơ quá lớn, ông bèn hỏi: "Con nắm chắc mấy phần."
"Chín phần mười." Lưu Diệu Văn cười đáp: "Giữ một phần ở lại kẻo thúc phụ nghĩ rằng con tự cao tự đại."
Bùi Thừa Cảnh cũng bật cười: "Thiếu niên ngông cuồng thì chỉ có con là nhất."
Lưu Diệu Văn lại nói: "Lần đầu con lên chiến trường, nếu không nói năng ngông cuồng một chút sợ là thúc phụ không tin con."
"Ta tin con chứ, nhưng thân là tiên phong của quân ta, điều quan trọng nhất không phải là ta có tin con không, mà là binh sĩ có tin con hay không."
Lưu Diệu Văn đáp: "Nếu thúc phụ đồng ý, con muốn tự một một đội binh trong doanh theo con đến Tuyết Hải."
Bùi Thừa Cảnh trầm ngâm một lát, lại nhìn thấy ánh mắt rực rỡ như mặt trời ban trưa của Lưu Diệu Văn, cuối cùng cũng gật đầu: "Được!"
Lưu Diệu Văn đi vòng quân doanh, lúc chọn binh, rất nhiều binh lính ở Tẩu Mã Xuyên vẫn chưa rõ thân phận thật sự của hắn, chỉ biết đây là Tướng quân tiên phong do Hoàng thượng khâm điểm.
Lúc đó, Lưu Diệu Văn hỏi giám quân đi theo mình: "Ta nghe nói thi thể của Bùi Văn Tướng quân do một binh sĩ cõng về từ chiến trường, chuyện này thật hay giả?"
Giám quân đáp: "Là thật."
Lưu Diệu Văn nói: "Gọi hắn tới gặp ta."
Lưu Diệu Văn cũng không ngồi trong lều đợi mà đi chọn ngựa, lúc chọn được một con ngựa lông màu đỏ hung thì người binh sĩ kia đã tới.
Lưu Diệu Văn quay đầu lại, thấy người đó vẫn còn trẻ, tuổi tầm mình, dung mạo bình thường, nhưng đôi mắt rất sáng, tuy thần thái thuận tòng, nhưng không che được một thân hào khí.
Lưu Diệu Văn quan sát y một chút, mới hỏi: "Ngươi làm sao mang Bùi Văn Tướng quân về được?"
Người đó thành thực đáp: "Nhân lúc Bắc Khương điều chỉnh đội ngũ, ta lén lút trở lại chiến trường tìm thi thể, chẳng nhớ được gì nhiều, chỉ có thể tìm được Bùi Văn Tướng quân."
Lưu Diệu Văn lại hỏi: "Sao lại mạo hiểm như thế, dám cõng thi thể huynh ấy trở lại trước mặt địch?"
Người đó trầm mặc một chút mới đáp: "Vì y là một tướng quân tốt."
Lưu Diệu Văn mỉm cười, ném roi ngựa trong tay cho y, nói: "Ngươi tên gì?"
Binh sĩ thận trọng ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, đáp: "Ta họ Triệu, Lưu Diệu Văn."
"Chữ Quân nào?"
Lưu Diệu Văn không đáp được, tên của y vốn do tiên sinh trong thôn đặt giúp, y không biết được nhiều chữ, chỉ biết viết tên mình.
Lưu Diệu Văn thấy y không đáp, xem ra ra không được đọc nhiều sách, bèn ngửa lòng bàn tay, để Lưu Diệu Văn viết tên lên tay mình.
Lưu Diệu Văn vạch từng nét, Lưu Diệu Văn nắm chặt tay, giống như là muốn khắc ghi cái tên này.
Hắn ngâm: "Ánh mặt trời rực rỡ, viết là 'Quân', đúng là một cái tên hay! Rất giống tên một người bằng hữu của ta, y là đệ đệ của Bùi Văn Tướng quân."
Lưu Diệu Văn sững người, không biết nên đáp lại lời khen tặng này thế nào. Lưu Diệu Văn thấy y trầm mặc không nói, lại hỏi: "Ngươi có tên tự hay không?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Không có."
"Nếu một ngày ngươi thành thủ hạ của ta, ta sẽ đặt cho ngươi." Lưu Diệu Văn dắt con ngựa đỏ ra, cười hỏi: "Lưu Diệu Văn, ngươi muốn lập chiến công không?"
Lưu Diệu Văn gật đầu: "Muốn."
"Đến lúc ngươi thuần phục được con ngựa này thì đến lều của ta báo danh." Lưu Diệu Văn vừa muốn rời đi lại sực nhớ ra, quay lại nhìn Lưu Diệu Văn mỉm cười: "Quên mất tự giới thiệu, ta tên là Lưu Diệu Văn."
Lưu Diệu Văn nghe hắn mang họ vua, mới biết người này thân phận cao quý, bèn quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ thất lễ, không biết..."
Đôi mắt Lưu Diệu Văn vốn anh tuấn phong lưu, lúc mỉm cười càng thêm phần chói mắt: "Không cần rườm rà, Bản Quận vương rất thích ngươi, ngươi giống như hiệp khách trong truyện mà ta từng đọc."
Ngày đó, Lưu Diệu Văn chưa qua một khắc đã thuần phục được con ngựa đỏ Lưu Diệu Văn chọn, trở thành thuộc hạ của hắn.
Sau đó không lâu, Lưu Diệu Văn dẫn binh xâm nhập cửa Tuyết Hải, mượn gió thu điên cuồng, đốt kho lương của quân địch thành tro.
Bùi Thừa Cảnh nhân cơ hội dẫn binh đến, chưa tới ba ngày đã chiếm lại được cửa Tuyết Hải.
Trận này vừa nhanh vừa thống khoái, chỉ với tổn thất nhỏ nhoi đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho Chư Tô Lặc, quân đội Đại Lương cũng trùng hưng được đấu chí.
Lưu Diệu Văn và Lưu Diệu Văn quen biết trong quân, lại cùng nhau chiến đầu, rất nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Cũng từ Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nghe được chuyện huynh trưởng Triệu Huyên của y.
Án gian lận năm Canh Dần, Triệu Huyên chết trong lao, ai cũng cho rằng y sợ tội tự sát, nhưng trên dưới Lưu gia vẫn luôn tin tưởng phẩm hạnh của y.
Người khác không biết nhưng Lưu Diệu Văn rất rõ, Triệu Huyên cực khổ học hành nhiều năm, nói là tóc treo xà nhà cũng không quá đáng, nay lại có kết cục như thế, khắc khổ và nỗ lực bao nhiêu năm lại biến thành trò cười.
Y vẫn luôn cho rằng Triệu Huyên hàm oan mà chết, trăm kế ngàn kế muốn tìm giám thị năm đó là Bùi Văn báo thù cho huynh trưởng.
Lúc này Bùi Văn đã từ chức Binh bộ Thị lang, vẫn canh giữ tại biên cương, đúng lúc gặp mùa màng thất bát, thổ phỉ khắp nơi, quân doanh biên quan chiêu binh mãi mã, Lưu Diệu Văn nhân cơ hội nhập ngũ, trở thành một binh sĩ trong quân doanh của Bùi Văn.
Lưu Diệu Văn vốn có một thân công phu, luôn tìm cơ hội ám sát Bùi Văn.
Y biết Bùi Văn có thói quen thổi sáo nửa canh giờ rồi mới đi ngủ, biên cương chẳng có tri âm, nên Bùi Văn vẫn luôn thổi sáo một mình, bên cạnh không có một người thị vệ.
Lưu Diệu Văn tính tới tính lui, nghĩ ràng đây là cơ hội tốt để ra tay, tuy rằng có nhiều nguy hiểm, nhưng vì oan khuất của huynh trưởng, đáng để y lấy mạng ra đánh đổi.
Dĩ nhiên cuối cùng vẫn không thành công, cách nghĩ của Lưu Diệu Văn quá đơn giản, vừa vào được lều của Bùi Văn đã bị Bùi Văn khống chế.
Bùi Văn không biết vì sao mình lại bị ám sát, bèn hỏi tên y.
Lưu Diệu Văn không nói tên mình, chỉ hét: "Đại ca ta tên Triệu Huyên! Ngươi còn nhớ huynh ấy không?"
Sắc mặt Bùi Văn khẽ biến, trầm mặt quan sát hắn: "Bản Tướng quân vẫn nhớ, ngươi... trông rất giống đại ca của ngươi."
Điều Lưu Diệu Văn bất ngờ là Bùi Văn không hề xử trí y, cũng không biện bạch chuyện năm đó, chỉ để Lưu Diệu Văn ở lại trong quân doanh, thi thoảng lại chỉ điểm thương pháp cho y, cũng dạy cho y đao pháp của mình, Bùi Văn nói với y rằng, cố rèn ra một thân bản lĩnh hãy tới tìm mình báo thù.
Sau đó Lưu Diệu Văn lại ám sát Bùi Văn thêm cả trăm lần nữa, nhưng kết quả vẫn là thất bại, lúc đầu y nghĩ mình bản lĩnh không bằng người, sau đó y lại không thể xuống tay nữa.
Giống như lúc ban đầu y đáp lời Lưu Diệu Văn, y biết, Bùi Văn là một tướng quân tốt.
Bùi Văn không thể trả lại công đạo cho đại ca y, là tội tày trời, nhưng trong mắt bách tính, Bùi Văn quả thực là một tướng quân tốt.
Lưu Diệu Văn không lúc nào thôi do dự, không biết rằng ranh giới của thiện ác của thế gian này lại mong manh đến thế.
Lưu Diệu Văn nghe xong, cất lời: "Nếu ngươi muốn đòi công đạo, sau khi chiến sự ở Tẩu Mã Xuyên kết thúc, cứ theo ta hồi kinh, bảo quan phủ lật lại án gian lận năm đó."
Ánh mắt Lưu Diệu Văn sáng rực: "Quận Vương gia bằng lòng giúp ta?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Lưu Diệu Văn lại bật cười, đong đưa ngọc bội bên hông: "Ta không có bản lĩnh này, trong kinh cũng không dám hỏi chuyện trên triều, nhưng ta có một người bạn nhất định sẽ giúp ngươi. Khoa cử mùa xuân năm sau, y nhất định sẽ đề danh bảng vàng."
Lưu Diệu Văn nghe Lưu Diệu Văn tán thưởng vị bằng hữu này, còn khoa trương hơn lúc tự khen mình, bèn hỏi: "Y là ai? Lúc đó ta nên đi bái phỏng y thế nào?"
"Y tên Á Hiên, đến lúc đó mang ít bánh ngọt tặng y là được. Nhóc đó lúc nào cũng đứng đắn đoan trang, nhưng lại mê đồ ngọt, đôi khi ta lại sợ y ăn ngọt nhiều rụng hết cả răng." Lưu Diệu Văn bật cười.
Nhưng Lưu Diệu Văn lại sững sờ: "Quận Vương gia lấy ta làm trò đùa hay sao? Á Hiên là đệ đệ Bùi Văn, sao lại có thể đòi công đạo cho ca ca ta?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Ngươi không hiểu y, trên thế giới này thật sự có một loại người rất ngốc, không thể nhìn người khác chịu khổ, nhìn người khác khổ còn buồn hơn tự mình chịu khổ, thấy chim non rơi trên đất cũng có thể khóc. Đợi đến ngày gặp được y, ngươi sẽ hiểu."
Lưu Diệu Văn bán tín bán nghi, nhưng cũng sinh ra kỳ vọng đối với cuộc gặp gỡ này.
Dưới sự lãnh đạo của Lưu Diệu Văn, đội quân tiên phong này trở thành đôi cánh cho quân đội Đại Lương, cùng với sự chỉ huy của Bùi Thừa Cảnh, Đại Lương liên tiếp thắng trận, ép Chử Tô Lặc phải lui binh về Bắc Khương.
Chử Tô Lặc bị thương, chỉ có thể ngồi sau màn làm quân sư, binh lính Bắc Khương giao lại cho con trai Bảo Nhan Tát Liệt chỉ huy.
Lâm trận đổi tướng là đại kỵ, Bắc Khương Thương Lang đã là nỏ đã hết đà, người ở Tuyết Hải đều cho rằng trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc, Lưu Diệu Văn cũng nghĩ vậy.
Lưu Diệu Văn dự định cho Bảo Nhan Tát Liệt đòn cuối, nhưng binh mã trong tay Lưu Diệu Văn tổn thất không nhỏ, Bùi Thừa Cảnh bèn phái Hạ Nhuận qua giúp một tay.
Tuy trước đây Lưu Diệu Văn và Hạ Nhuận từng có mâu thuẫn, nhưng đó đều là chuyện nhỏ nhặt, trước mặt quốc gia, bọn họ đều là đồng bào.
Lưu Diệu Văn cũng nghĩ rằng, có cao thủ như Hạ Nhuận tới giúp, quân tiên phong sẽ như hổ thêm cánh, lại chẳng ngờ đến, Hạ Nhuận lại tiết lộ quân tình cho Bảo Nhan Tát Liệt.
Lúc Lưu Diệu Văn theo kế hoạch tập kích quân doanh của Bảo Nhan Tát Liệt, đã rơi vào cái bẫy đặt sẵn.
Quân tiên phong tổng cộng một trăm ba mươi lăm người, gần như toàn quân bỏ mạng, Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn và năm binh sĩ khác bị Tát Liệt bắt giam, trở thành tù binh.
Ban đầu, Bảo Nhan Tát Liệt còn lễ nghĩa, chưa trực tiếp dùng hình với Lưu Diệu Văn, chỉ cho hắn uống thuốc mê, để tứ chi không còn sức lực, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.
Bảo Nhan Tát Liệt muốn Lưu Diệu Văn khai ra cách bày binh bố trận trên Tẩu Mã Xuyên, giúp Thương Lang đoạt lại Tuyết Hải.
Nếu Lưu Diệu Văn không nói, thì hắn và thủ hạ của hắn nhất định phải chết.
Đối mặt với yêu cầu của Bảo Nhan Tát Liệt, Lưu Diệu Văn trào phúng mỉm cười, chỉ có thể đáp: "Ta tự cho mình là thông minh, thắng ngươi nhiều lần như thế, hiện lại mới biết, không phải vì ta quá thông minh mà vì ngươi quá ngu ngốc, ngốc tới nỗi cho rằng ta sẽ khai."
Bảo Nhan Tát Liệt bị hắn sỉ nhục, sắc mặt khẽ biến, rất nhanh lại khôi phục trấn định, cười lạnh: "Trung nguyên có một câu nói rất hay, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Ta tin sẽ có một ngày ngươi chịu mở miệng."
Nói xong, hắn bắt một tù binh ra, tàn nhẫn cắt ngang yết hầu của người đó trước mặt Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn chỉ có thể mở to mắt chứng kiến một sinh mạng dần lụi tàn, cho dù thuốc mê khiến cả người hắn không còn cảm giác, nhưng trong tim gan hắn lại đau nhói từng đợt.
Cảm giác thống khổ này không dứt khoát mà cứ liên miên không dứt, tựa như dòng máu không ngừng chảy ra từ yết hầu của binh sĩ đó, đau đớn khiến Lưu Diệu Văn buồn nôn.
Nhưng Lưu Diệu Văn biết, bản thân không thể để lộ chút cảm xúc nào trước mặt Bảo Nhan Tát Liệt.
Y chỉ nhìn trân trân, chưa từng chớp mắt, khắc ghi đau đớn này trong tim, nhục nhã như thế, chỉ có ghi nhớ mới có thể biến thành thanh đao sắc bén để trả thù.
Bảo Nhan Tát Liệt giết một tù binh, thấy Lưu Diệu Văn mặt không đổi sắc, mỉm cười: "Không vội, còn năm tên nữa, một ngày giết hai tên, cho ngươi ba ngày để suy nghĩ."
Thời gian kéo dài hơn bao giờ hết, dày vò cơ thể lẫn thể xác con người, những tù binh đó lần lượt bỏ mạng, mỗi người chết một kiểu, mang theo nỗi sợ khác nhau mà chết, lại bi thảm thê lương giống nhau.
Khổ sở và cái chết của những kẻ này như đá tảng, gông xiềng, một tầng lại một tầng áp trên vai Lưu Diệu Văn, ép hắn phải quỳ xuống, buộc hắn khuất phục.
Lưu Diệu Văn cũng chứng kiến hết thảy.
Y tự biết mình chẳng còn sống bao lâu nữa, y vẫn còn trẻ, trên vai vẫn còn mối thù của huynh trưởng, y cũng sợ hãi.
Trong lao tù tối tăm, Lưu Diệu Văn dồn người vào góc, sợ hãi đến nỗi bật khóc, lại sợ Lưu Diệu Văn nghe thấy nên không dám khóc lớn.
Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn nghe thấy, từng người cùng hắn đồng sinh cộng tử đã bỏ mạng, làm sao hắn có thể yên giấc ngủ?
Hắn gom hết sức lực, bò đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, tựa lưng vào bức tường lạnh căm: "Lưu Diệu Văn, ngươi sợ à?"
Lưu Diệu Văn đưa lưng về phía Lưu Diệu Văn, run rẩy một chút, cũng không dám nhìn mặt hắn, đáp: "Sợ chứ."
Lưu Diệu Văn thấp giọng nói: "Ta cũng sợ, ta hứa với một người sẽ trở về trước tuyết đầu mùa, nếu thất hứa, y nhất định sẽ hận ta đến chết mất."
Nghe hắn nhắc tới người quen, Lưu Diệu Văn cũng nhớ tới người thân của mình, gạt lệ: "Cha mẹ ta có lẽ cũng đang đợi ta trở về."
Nói xong, chóp mũi hắn nóng lên, sợ hãi biến thành phẫn nộ, nghiến răng mắng: "Đám chó đẻ Bắc Khương!"
Y đấm mạnh lên tường, cốt nhục mơ hồ, phát tiết xong, Lưu Diệu Văn mới bình tĩnh một chút: "Ta hy vọng ngài có thể sống tiếp, ngài không giống ta, ta chỉ là một kẻ tầm thường, chết cũng không đáng..."
Lưu Diệu Văn nói: "Không phải ngươi nói sao này sẽ trở thành đại tướng quân của Lương Quốc sao? Còn phải chinh phạt chiến trường, giúp dân trừ hại."
Lưu Diệu Văn trào phúng bật cười: "Đúng thế."
Lưu Diệu Văn cũng cười: "Biết đâu sau này người người đều biết đến cái tên Lưu Diệu Văn, biết ngươi là một anh hùng, ngay cả ta cũng thua xa..."
Lưu Diệu Văn trầm mặc, một lúc sau mới khẩn cầu: "Quận Vương gia, ta biết rõ ta không còn đường về nữa, nếu ngài có thể sống tiếp, xin ngài giúp ta chiếu cố phụ mẫu..."
"Được..." Giọng điệu của Lưu Diệu Văn vẫn dương dương như ngày nào, tựa như trước mắt vẫn còn tiền trình đầy hy vọng đang chờ đợi họ.
Hắn tốn không ít sức lực xé y bào xuống, cắn ngón tay nhỏ máu, hỏi Lưu Diệu Văn: "Ta thay ngươi viết một phong thư gửi về nhà nhé?"
Lưu Diệu Văn biết Lưu Diệu Văn muốn an ủi y, chỉ đành giả vờ không hiểu, vui vẻ nói ra nhớ mong dành cho quê nhà.
Lưu Diệu Văn không viết kịp, chỉ có thể giản lược viết mấy chữ, trước giờ Lưu Diệu Văn vốn thông minh hơn người, nghe Lưu Diệu Văn nói một phen là có thể nhớ gần hết.
Viết xong, hắn giấu phong thư ấy sâu trong vết nứt trên tường, canh giữ cả một đêm.
Ngày hôm sau, Bảo Nhan Tát Liệt lại tới thẩm vấn Lưu Diệu Văn, lần này, hắn lấy mạng Lưu Diệu Văn, lại không dứt khoát giết người mà dùng cực hình từ từ hành hạ.
Bảo Nhan Tát Liệt càng lúc càng âm hiểm, chẳng cho Lưu Diệu Văn nhìn nữa mà nhốt hắn vào ngục bên cạnh, để hắn nghe.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Lưu Diệu Văn, nghe tiếng cầu xin của Lưu Diệu Văn, đến khi thần trí dần mơ hồ không thể kêu gào thêm nữa mà chết đi.
Lưu Diệu Văn cắn chặt răng, cuối cùng nói thêm một câu khác với mọi ngày.
Hắn nói: "Ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi."
Bảo Nhan Tát Liệt cười lớn: "Ngươi giết không biết bao nhiêu binh sĩ của Thương Lang, làm sao chết dễ dàng thế được. Bây giờ không còn ai có thể thế mạng cho ngươi nữa rồi, sẽ đến lượt ngươi nhanh thôi."
Hắn nghiêng đầu nhìn binh sĩ Bắc Khương đứng cạnh, hỏi: "Đại vu y bao giờ mới đến?"
"Khoảng hai ngày sau."
Bảo Nhan Tát Liệt vui vẻ: "Rất tốt."
hương 131. Vốn là người về (3)
Trước khi đại vu y đến, Bảo Nhan Tát Liệt đã dùng hình với Lưu Diệu Văn. Hình cụ nào cũng dùng thử một lần, thế nhưng Lưu Diệu Văn một chữ cũng không khai.
Nhưng hắn phát hiện, chẳng biết vì nguyên do gì, Lưu Diệu Văn rất sợ nước.
Vừa lúc trong quân doanh của Tát Liệt có một binh sĩ biết một cánh dùng hình tên là 'dán trên ngũ quan', để tù binh chìm trong cảm giác ngộp thở tuyệt vọng trong thời gian dài.
Trước đây dùng roi hay thép nóng Lưu Diệu Văn đều mở miệng chế nhạo, nhưng dùng cách này, Lưu Diệu Văn sợ hãi đến nỗi không thể nói thành lời.
Bảo Nhan Tát Liệt bại trận liên tiếp, trong bụng đã sớm giận sôi gan, chỉ có hành hạ Lưu Diệu Văn mới có thể giúp hắn phát tiết.
Lương Quốc thắng thêm một trận, Lưu Diệu Văn ở trong ngục phải chịu thêm một phần thống khổ.
Không lâu sau, Tra Lan Đóa theo đại vu y đến quân doanh, chứng kiến thủ hạ của Tát Liệt dùng nước hành hình Lưu Diệu Văn, vội vàng ngăn cản mới giúp Lưu Diệu Văn thoát được một phen.
Tra Lan Đóa biết kim châm của đại vu y rất lợi hại, hết lời khuyên răn Lưu Diệu Văn đừng chống đối Tát Liệt nữa.
Nhưng Lưu Diệu Văn chỉ từ chối ý tốt của nàng.
Tra Lan Đóa không nhẫn tâm, bèn lén lút hỏi hắn: "Ngươi có nguyện vọng gì không? Chỉ cần nằm trong khả năng, ta nhất định sẽ giúp."
Lưu Diệu Văn trước giờ chưa cầu xin ai, nhưng hôm nay đã đến đường cùng, trừ xin người giúp đỡ, hắn đã chẳng còn biện pháp.
Hắn nhờ Tra Lan Đóa hai việc.
Trong hốc gạch của phòng lao kế bên có một phong thư, là binh sĩ của hắn Lưu Diệu Văn gửi về quê nhà Tần Hoài, hi vọng nàng có thể mang ra ngoài tìm cơ hội gửi đi.
Còn một việc, sau khi bị bắt, vật mang theo bên người đều bị tịch thu, thứ khác chẳng đáng là gì, chỉ có một tấm bùa hộ thân rất quan trọng, cầu xin Tra Lan Đóa giúp hắn gửi trả cho Chính Tắc Hầu phủ tam công tử, thay hắn nói một câu 'xin lỗi'
Tra Lan Đóa suy ngẫm một chốc, đáp: "Quân doanh canh gác rất nghiêm, Tát Liệt chỉ tôn trọng một mình đại vu y, ngay cả ta cũng bị soát người. Thứ có chữ như thư từ ta không mang ra ngoài được, nhưng tấm bùa hộ thân thì có cơ hội."
Lưu Diệu Văn biết Tra Lan Đóa đã làm hết khả năng, cũng không làm khó nàng: "Đa tạ."
Tra Lan Đóa rời khỏi ngục, liền đi tìm Tát Liệt, vờ hỏi hắn cho xem bảo bối lục soát được trên người Lưu Diệu Văn để nàng mở mang tầm mắt.
Tuy rằng Tát Liệt chẳng coi Tra Lan Đóa ra gì, nhưng tình huống hiện tại cần phải mượn binh từ Tuyết Lộc, chỉ cần Tra Lan Đóa không gây chuyện trong quân doanh, hắn đều sẽ đáp ứng hết yêu cầu của nàng.
Đồ của Lưu Diệu Văn cũng không nhiều, chỉ có một thanh gao găm, một mảnh ngọc bội và một túi thơm.
Túi thơm chứa tấm bùa hộ thân.
Tát Liệt vốn muốn tặng miếng ngọc bội cho Tra Lan Đóa, nàng lại đáp nàng thấy chiếc túi thơm thêu rất đẹp, muốn đem về, Tát Liệt thầm cười nhạo nàng không có mắt nhìn, để mặc nàng lấy túi thơm đi.
Đại vu y vẫn ở lại trong doanh, nghe sai sử của Tát Liệt, ngày đêm hành hạ Lưu Diệu Văn.
Cây kim đầu tiên đâm vào thiên linh cái, lúc đó Lưu Diệu Văn mới hiểu vì sao Tát Liệt lại phải mời đại vu y đến.
Ngoại trừ thống khổ triền miên, hắn chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
Lúc đại vu y ghim châm vào, cả người hắn như lơ lửng, lơ lửng cùng đau đớn làm con người mất đi tri giác, cảm giác đó chẳng phải là đau đớn có thể diễn tả bằng lời.
Phần lớn thời gian Lưu Diệu Văn đều rơi vào hỗn độn, không rõ chốn này là nhân gian hay mười tám tầng địa ngục, cũng chẳng biết ngày đêm, tất cả trở nên điên cuồng méo mó.
Lúc tỉnh táo hiếm hoi, Lưu Diệu Văn thường hay nhớ tới Á Hiên, nhớ tới Lưu Diệu Văn.
Ban đầu hắn vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ Lưu Diệu Văn nói trước khi chết, nhưng ngày qua ngày, ký ức dần nhạt nhòa, phải gắng gượng lắm mới có thể nhớ lại đôi câu.
Dược tính thứ thuốc đại vu y vốc cho hắn ngày không ngừng tàn phá ký ức của hắn, tựa như một tử hình đằng đẵng, dần dần đoạt hết tất cả thuộc về hắn.
Lưu Diệu Văn không cam tâm, hắn sợ mình sẽ quên hết, lúc hắn tỉnh táo sẽ không ngừng thủ thỉ cái tên của một người.
Ngày đó Tát Liệt chứng kiến Lưu Diệu Văn vẫn giành được sự sống bên quỷ môn quan, cũng sinh lòng bội phục tên tiểu tử này.
Đại vu y ở bên cạnh nói, nếu cứ dùng hình với tần suất dày đặc thế này, e rằng mạng của người này không còn bao lâu nữa.
Bảo Nhan Tát Liệt liền đáp, hôm nay tha cho y đi.
Hắn rời khỏi, chỉ để lại bốn binh sĩ trông chừng Lưu Diệu Văn.
Bốn binh sĩ đó biết sau nửa đêm sẽ không còn người đến nữa, lén lút tổ chức đánh bạc.
Trong ngục, bọn họ đặt cược mua vui, mà Lưu Diệu Văn cả người máu me nằm sõng soài trên mặt đất lạnh lẽo.
Trên người hắn chỉ có một cái còng trên cổ chân phải, hắn còn không đủ sức đứng lên, đừng nói chi là bỏ trốn.
Bên tai vang vọng tiếng những binh sĩ Thương Lang cười nói, Lưu Diệu Văn tỉnh táo lại một chút, cố gắng nhớ lại những chuyện không thể quên.
Đôi môi khô nứt của hắn mấp máy, không dám lớn tiếng, chỉ thì thầm: "Bùi... Bùi..."
Thế nhưng cho dù hắn có nỗ lực cấp mấy cũng không thể nhớ ra cái tên phía sau nữa.
Nỗi sợ ập lấy hắn, còn kinh khủng hơn cả lúc hắn chịu hình dưới tay thủ hạ của đại vu y.
Trong lúc mơ màng, hắn nhìn thấy thanh dao găm treo bên eo một binh sĩ Bắc Khương.
Thứ đó là do Tát Liệt thưởng cho hắn.
Binh sĩ này vừa thua sạch tiền, bèn ném thanh dao găm ấy lên bàn làm tiền cược.
Thanh dao ấy tinh tế, đẹp đẽ, tựa như bảo vật chói mắt trong chốn lao tù tăm tối.
Lưu Diệu Văn lê tấm thân tê dại của mình, không ngừng lẩm bẩm: "Bùi... Bùi..."
Bốn binh sĩ ấy thấy phản ứng kịch liệt của hắn, nhìn một một lúc mới cầm con dao trên tay, đi đến trước mặt Lưu Diệu Văn, hỏi: "Tạp chủng, cuối cùng cũng chịu nói rồi à?"
Lưu Diệu Văn vẫn không ngừng thì thầm, binh sĩ đó nghe không rõ, bèn ngồi trước xuống mặt hắn.
Lưu Diệu Văn không biết lấy sức từ đâu, nắm lấy thanh dao găm ấy: "Là Bùi... Dục..."
Binh sĩ đó kinh ngạc, muốn đoạt lại thanh dao, chỉ có thể rút lại vỏ dao, con dao vẫn còn trong tay Lưu Diệu Văn.
Cho dù Lưu Diệu Văn bây giờ tựa như ngọn đèn nước gió, nhưng những binh sĩ này đều đã từng giao thủ với Lưu Diệu Văn.
Trên chiến trường người này xuất thần nhập quỷ, trước khi bị bắt làm tù binh, quân doanh Bắc Khương đều cho rằng hắn là võ thần chuyển thế.
Bản năng bọn họ sợ hãi Lưu Diệu Văn, thế nên khi Lưu Diệu Văn lấy được dao găm, bọn họ vô thức lùi lại phía sau, nhưng Lưu Diệu Văn chỉ cầm con dao trong tay, không giết người.
"Không được quên..."
Lưu Diệu Văn như kẻ kề bên vực thẳm, hắn sụp đổ, sợ hãi, hoảng loạn.
Những binh sĩ đang e ngại kia có chút kinh ngạc rồi lại bật cười: "Tiểu tạp chủng này bị đại vu y làm phát điên rồi."
Lưu Diệu Văn không để tâm những lời khó nghe của bọn họ, cầm một viên đá trong tay, điên cuồng khắc chữ lên dao găm, nửa khắc sau, hắn đột ngột lấy lại lý trí, có lẽ bản thân hắn sắp điên thật rồi, tại sao lại làm ra chuyện hại người như thế?
Hắn ném con dao găm ra xa, dùng đá liên tục đập vào đầu mình, kiệt sức thét gào.
Những binh sĩ kia nhanh chóng báo chuyện này cho Bảo Nhan Tát Liệt.
Tát Liệt nghe xong, cầm thanh dao trên tay, cũng không nhìn ra chữ này có gì đặc biệt.
Nhưng càng bình thường càng làm hắn dấy lên nghi ngờ, dặn dò đại vu y nhất định phải hỏi cho ra ý nghĩa của chữ này.
Lưu Diệu Văn vẫn không nói.
Có lúc hắn sẽ vui mừng, bởi vì thế gian này bao la đông đúc, lại chẳng ai biết chữ đó giấu báu vật của hắn.
Tính Á Hiên hướng nội, dễ xấu hổ, dễ mềm lòng, xem Xích Hà Khách sẽ khóc nhè, rất chăm chỉ học hành, nhưng chỉ cần đọc tới quyển sách y không thích là sẽ ngủ gật, vì cái tật này mà thường bị tiên sinh khẽ tay; y rất thích thổi sáo, gảy đàn cũng rất hay, lại giỏi kiếm pháp, văn võ song toàn, cái gì cũng giỏi...
Từng điểm tốt của y, Lưu Diệu Văn không dám quên, chỉ cần nghĩ đến Tống Á Hiên vẫn bình an ở trong kinh, cho dù có chịu thêm trăm đắng ngàn cay nữa, cũng chẳng là gì.
Hắn dựa vào ý niệm này mà chống đỡ, nếu không phải nghe tin Tống Á Hiên tử trận từ Hạ Nhuận, có lẽ hắn có thể tiếp tục chống đỡ mà sống sót.
Ngày đó, tuyết đầu mùa lơ lửng bên ngoài, trong ngục rét căm căm.
Sao khi Hạ Nhuận rời đi, Bảo Nhan Tát Liệt cầm đao, định kết liễu hắn.
Lưu Diệu Văn đã kiệt quệ lần đầu tiên cúi đầu trước Bảo Nhan Tát Liệt.
Hắn dập đầu trên đất, dùng tư thế khuất nhục nhất quỳ trước Bảo Nhan Tát Liệt.
Thanh âm hắn khàn khàn: "Tha cho ta đi, tha cho ta đi."
Bảo Nhan Tát Liệt bật cười: "Quá muộn rồi."
Lưu Diệu Văn đáp: "Tha cho ta, ta giúp ngươi đoạt lại Tẩu Mã Xuyên, ngươi biết rõ ta có bản lĩnh này."
Bảo Nhan Tát Liệt nửa tin nửa ngờ: "Nếu ngươi thật sự sợ chết thì đã khai từ sớm, bây giờ lại đổi ý là có ý đồ gì?"
Một lúc sau, Lưu Diệu Văn mới nói: "Ta không sợ chết, ta có hận trong lòng, ta vì Hoàng đế Lương Quốc vào sinh ra tử, ông ta lại không muốn cho ta nhập tông thất, hôm nay lại bỏ mặc ta, Lương Quốc không đáng..."
Bảo Nhan Tát Liệt không hoàn toàn tin tưởng lời của Lưu Diệu Văn, nhưng hắn có một khuyết điểm chí mạng, chính là tự cao tự đại.
Hắn tự tin nghĩ rằng giữ Lưu Diệu Văn lại, để người Lương Quốc tàn sát lẫn nhau càng tốt, nếu sau này kẻ này dám có âm mưu khác thì giết cũng không muộn.
Lưu Diệu Văn cứ thế giữ được mạng, hắn muốn sống, muốn sống nên phải đưa ra cái giá lớn nhất, dù sao Bảo Nhan Tát Liệt vẫn có chút não, không dễ dàng gì mà qua mắt được.
Lúc đó Đại Lương và Bắc Khương vừa đàm hòa, Bắc Khương phải dâng cống cho Đại Lương bạc và dê bò, cái giá bồi thường chiến tranh này do cả Bắc Khương gánh chịu, dẫn đến sự bất mãn của Tuyết Lộc, Ưng Đàm và Nhu Thố với phụ tử Chử Tô Lặc.
Tát Liệt lớn tiếng mắng những kẻ này là đám rùa rút đầu, lúc Thương Lang xuất binh gây chiến thì không can ngăn, chỉ đợi hưởng lợi, đến khi bại trận lại chỉ trích bọn họ tự ý khai chiến với Lương Quốc.
Tát Liệt ôm lòng bất mãn, sinh ra tranh chấp với binh sĩ Tuyết Lộc.
Lưu Diệu Văn là quân sư sau màn, giúp Bảo Nhan Tát Liệt đẩy lùi hai vạn dũng sĩ của Tuyết Lộc chỉ với ba trăm binh Thương Lang, từ đó chẳng còn ai dám lên án Thương Lang nữa.
Nhưng Bảo Nhan Tát Liệt không nói cho ai biết về sự tồn tại của Lưu Diệu Văn, trên dưới Thương Lang đều cho rằng đây là công lao của Tát Liệt, ngay cả phụ vương Chử Tô Lặc cũng tán thưởng hết lời.
Tát Liệt thừa biết công trạng này không phải của hắn, nhưng vẫn rất hưởng thụ những lời tán dương này, vì để bản thân càng vững tâm, lúc hắn đến gặp Lưu Diệu Văn còn đặc biệt hỏi: "Ngươi muốn thưởng gì?"
Lưu Diệu Văn bị thương rất nặng, di chuyển đều phải nhờ vào xe lăn gỗ, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Hắn chỉ đáp: "Đây chỉ là bước đầu tiên, ta không cần tiền tài, chỉ cần ngươi lấy mạng Hoàng đế Lương Quốc."
"Sớm muộn cũng đến ngày đó." Tát Liệt đáp: "Nhưng bản thiếu chủ không tin ngươi chỉ là một con người chứa đầy thù hận vô dục vô cầu."
Lưu Diệu Văn đáp: "Nếu đã vậy thì ngươi hãy trả lại cho ta những thứ trước đây ngươi tịch thu."
Tát Liệt bật cười: "Chuyện nhỏ."
Lưu Diệu Văn ngoài mặt thuận theo Bảo Nhan Tát Liệt, trong lòng lúc nào cũng tính toán làm sao để thoát thân.
Nhưng Tát Liệt cũng không ngốc, khó khăn lắm mới nhặt được một bảo bối như Lưu Diệu Văn, nếu để hắn chạy mất bản thân nhất định sẽ thân bại danh liệt, thế nên càng canh gác nghiêm ngặt.
Lưu Diệu Văn cũng nghĩ ra được kế sách.
Hắn lấy lại được dao găm cùng mảnh ngọc bội Tống Á Hiên tặng, cũng lấy được phong thư gửi quê nhà của Lưu Diệu Văn dưới địa lao, chỉ đợi thân thể lành lặn liền trốn khỏi nơi này trở về kinh đô.
Đêm đó, Lưu Diệu Văn nhân lúc thủ vệ sơ hở, dùng dao găm cắt đứt yết hầu bọn họ, đoạt lấy một con ngựa xông ra khỏi quân doanh.
Hành động này không tránh khỏi làm quân doanh náo động, Bảo Nhan Tát Liệt giật mình tỉnh dậy, nghe tin Lưu Diệu Văn chạy thoát, liền hiểu ra tên này từ đầu tới cuối đều đang lừa hắn, Tát Liệt thẹn quá hóa giận, lập tức cho người đuổi theo.
Bảo Nhan Tát Liệt không sợ Lưu Diệu Văn thoát khỏi Bắc Khương, quân doanh của hắn binh vây trùng trùng, còn có các trạm gác và cửa ải canh gác nghiêm ngặt, cho dù Lưu Diệu Văn có mọc cánh cũng không thoát được.
Quân Bắc Khương điên cuồng đuổi theo tiếng vó ngựa của Lưu Diệu Văn, vừa chạy vừa phóng tên, bọn họ thiếu chút nữa đã chạy qua biên giới Đại Lương, giống như bị người dắt mũi.
Qua một canh giờ, con ngựa của Lưu Diệu Văn dần mệt mỏi, bước chân chậm lại.
Tát Liệt dẫn người đuổi tới, chỉ thấy một kiện y phục được căng bằng nhành cây trên lưng con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ dưới ánh trăng, đó là 'Lưu Diệu Văn' mà bọn họ nhận nhầm.
Bảo Nhan Tát Liệt biết mình bị lừa, phẫn nộ hét lên: "Lục soát! Không có ngựa hắn chẳng chạy được bao xa đâu!"
Binh sĩ Bắc Khương không ngừng tìm kiếm cả bìa rừng, lại chẳng tìm thấy tông tích của Lưu Diệu Văn.
Quân doanh nội loạn, trên dưới ai nấy đều cảnh giác, vì Bảo Nhan Tát Liệt ra lệnh không được tiết lộ chuyện của Lưu Diệu Văn nên đại vu y cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm khuya, đại vu y theo lệ thường ra ngoài đem thảo dược đã hong khô trở về, lúc quay lại lều, chẳng biết vì sao nến trong lều đã tắt.
Lúc ông cúi đầu tìm đá lửa, bên cổ nghe lạnh buốt, thanh dao găm đã kề bên.
Trong bóng tối, đại vu y nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Đừng nhúc nhích."
Đại vu y vẫn bình tĩnh: "Là ngươi à."
Lưu Diệu Văn châm nến, ngọn lửa như sao rơi trên chong đèn, soi sáng khuôn mặt trắng bệch của hắn, cũng soi sáng cả đôi mắt đen láy của hắn.
Người vốn đã trốn khỏi quân doanh lại trở về chỗ này lần nữa.
Hắn trầm giọng nói: "Một mình ta không thể rời khỏi Bắc Khương, xin ngài giúp ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro