Chương 124-128
Chương 124: Cầu không được (1)
Sùng Thiệu Đế lạnh mặt nói: "Thật ra trong lòng Thái sư cũng đã có đáp án, bất luận trẫm có giải thích thế nào, ngươi cũng sẽ không tin. Ngươi luôn cho rằng là ta hại chết nàng, là ta không muốn nàng hạ sinh đứa con mang huyết mạch của hoàng tộc, đây mới là chân tướng mà ngươi muốn."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Từ Thủ Chước nói: "Tạ Dịch, người cũng biết, trong số rất nhiều hoàng tử, duy chỉ mình người giống với Tiên đế nhất từ tính cách cho đến thủ đoạn."
Từ Thủ Chước trực tiếp gọi tên ra tên của Hoàng thượng, dĩ nhiên là mạo phạm cực lớn, Sùng Thiệu Đế nheo mắt, đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh lạnh lùng bỗng chốc nổi lên sự tàn nhẫn sâu thẳm.
Gió táp mưa gào đập vào cửa sổ Minh Huy điện, những hạt mưa to rơi ào ào.
"Năm đó uy vọng của Tống Quan Triều ngày càng cao, Tiên đế dù có tín nhiệm hắn đến đâu, cũng không thể không đề phòng lòng người thay đổi. Tiên đế cần một người có thể áp chế được Tống Quan Triều, kiềm chế Bùi Thừa Cảnh, lúc đó mới cất nhắc cho thần thượng vị, vì thế nên dù Từ gia xuất thân tầm thường, Tiên đế vẫn đồng ý hôn sự của ngươi và Niệm Thanh."
Dứt lời, Từ Thủ Chước thản nhiên nhìn Sùng Thiệu Đế, theo khuôn mặt của Sùng Thiệu Đế có thể phảng phất thấy được bóng dáng của Hiền vương năm ấy.
Năm đó, Hiền vương quả thật anh minh cơ trí hơn người, hắn quan tâm đến khổ cực của bách tính, Tống Quan Triều viết thơ châm biếm, Từ Thủ Chước xuất thân thấp hèn, Tiên đế đều dám trọng dụng, trái ngược hoàn toàn người khác; chỉ có điều, Hiền vương rốt cuộc cũng là xuất thân từ nhà đế vương, trời sinh biết đùa giỡn lòng người cũng quyền mưu, bọn họ hiểu được làm thế nào để khống chế cận thần, vì muốn nắm chặt quyền lực trong tay, liền không quan tâm tình người, không từ thủ đoạn.
Gả Mạnh Nguyên Nương cho Tống Quan Triều, hay đồng ý cho Sùng Thiệu Đế lấy Từ Niệm Thanh làm trắc phi, đều là thủ đoạn lôi kéo, áp chế thần tử của Tiên đế.
Sùng Thiệu Đế so với phụ thân hắn, chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi Tống Quan Triều qua đời, Bùi Thừa Cảnh cũng không phải là người thích tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng Từ Thủ Chước, vốn là quân cờ để cân bằng, lại dần trở thành thế lực thống trị.
Năm Sùng Thiệu Đế đăng cơ, Từ Thủ Chước đã là Lễ bộ Thượng thư, dưới trướng có ba nghìn môn sinh.
Trong vũng lầy triều đình, ông ta tựa như một cây đại thụ che trời cắm rễ ở đó, cũng tựa như cái gai đâm sâu vào lòng Sùng Thiệu Đế, càng đâm càng sâu.
Từ Niệm Thanh thân là Tịnh phi của Sùng Thiệu Đế, đứng đầu tứ phi, cùng quản lý Lục cung, lại tại năm Sùng Thiệu Đế đăng cơ hoài long thai.
Nhất thời, uy quyền của Từ gia trong triều tăng cao.
Từ Thủ Chước biết rõ đạo lí cây to đón gió, còn dặn dò muội muội Từ Niệm Thanh, trước khi bình an sinh ra long thai, cần phải cẩn thận dè dặt, khiêm tốn thủ lễ.
Nhưng không bao lâu sau, Từ Niệm Thanh lại chết một cách không minh bạch trong cung, lời giải thích duy nhất mà Sùng Thiệu Đế dành cho Từ gia là Tịnh phi nương nương khó sanh mà chết.
Từ Thủ Chước vốn đa nghi, dù có thế nào cũng không chấp nhận lý do thoái thác như vậy.
Ông ta ngầm tìm đến cung nữ thái giám bên cạnh Từ Niệm Thanh, tra hỏi từng người, lúc đầu bọn họ không chịu nói, Từ Thủ Chước dùng tới thu đoạn hình ngục bức cung, bọn họ mới không dám giấu diếm, khai ra sự thật—
Đêm Tịnh phi nương nương gặp chuyện không may đã đi gặp Hoàng thượng, cũng ở tại Minh Huy điện bị động thai khí, tựa hồ động vào chỗ nào đó, mới sinh non mà chết.
Trong Lục cung ai dám ở trước mặt Hoàng thượng sát hại phi tần? Nếu thật sự dám, tại sao lại không tra ra kẻ đầu sỏ?
"Tiên đế vì quyền lực mà trọng dụng vi thần, chẳng lẽ người không thể vì quyền lực mà hại chết muội muội thần sao?" Từ Thủ Chước cầm chặt tay ghế, hung hăng trừng Sùng Thiệu Đế.
"Trẫm hại chết nàng? Sau khi trẫm đăng cơ, Niệm Thanh liền đứng hàng tứ phi, nàng khó sinh mà chết, ta lại truy phong nàng là Hoàng Quý phi, bày tỏ niềm thương nhớ, sau đó lại thăng ngươi làm Thái sư, quản lí lục bộ. Trẫm đối với Từ gia các người đã hết lòng quan tâm giúp đỡ!" Sùng Thiệu Đế tức giận quát.
Từ Thủ Chước nói: "Đó là do người thẹn với lòng!"
"Trẫm quả thật thẹn với lòng. Thế nhưng trước khi Thái sư chất vấn trẫm, tại sao lại không xem lại chính ngươi? Tại sao lúc trước ngươi lại đưa nàng vào vương phủ, là vì nàng, hay là vì tiền đồ của chính ngươi?"
Sùng Thiệu Đế vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng sấm sét nổ tung, dư vang cuồn cuộn, nặng nề nghiền qua lòng Từ Thủ Chước.
Sùng Thiệu Đế biết mình đã chạm vào nỗi đau của Từ Thủ Chước, tiếp tục nói: "Nhiều năm đã qua, ngươi vẫn không cho người của Từ gia tự xem mình là hoàng thân quốc thích, mỗi khi Cẩm Lân vào cung, ngay cả một tiếng "dượng" cũng không dám gọi, cả triều văn võ đều nghĩ Từ Thủ Chước không dám kể công tự cao, nhưng trẫm biết, ngươi xấu hổ, bởi vì vinh hoa phú quý của Từ gia các người đều là dùng mạng của Niệm Thanh để đổi!"
Tận cùng của giận dữ là một loại bình tĩnh, Từ Thủ Chước buông lỏng nắm tay, cười lạnh đầy quái dị: "Chuyện tới nước này, Hoàng thượng còn cho rằng thần là vì vinh hoa phú quý? Cũng phải, ở trong mắt người Tạ gia các người, lòng trung thành của Tống Quan Triều, lòng si mê của Từ Niệm Thanh thì là cái thá gì?"
Từ Thủ Chước tựa hồ đã rất mệt mỏi, nói: "Có lẽ thần thật sự đã sai."
Bên ngoài cung điện tiếng sấm cuồn cuộn, vài âm thanh kêu gào hỗn loạn loáng thoáng truyền vào Minh Huy điện, động tĩnh càng ngày càng rối loạn, âm thanh hỗn loạn càng ngày càng rõ ràng.
Ngoài điện, Trịnh Quan hô to: "Hộ giá! Hộ giá!"
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Quan liền vội vàng xông vào, kinh hãi nói với Sùng Thiệu Đế: "Không ổn rồi, Hoàng thượng, trong cung xảy ra chuyện rồi! Là, là Tiêu vương!"
Sùng Thiệu Đế đã sớm đoán được, Từ Thủ Chước sẽ không tùy tiện đến đây, ông ta chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, trên mặt hắn cũng không có vẻ hoảng sợ, chỉ nói: "Hoảng cái gì? Chẳng lẽ khóc rơi nước mắt thì bọn họ sẽ tha cho ngươi sao?"
Ngữ điệu hắn thực trầm, tựa như một ngọn núi bất động, rất nhanh đã trấn an được trái tim đang nhảy loạn của Trịnh Quan, Trịnh Quan bình tĩnh lại, nói: "Ngự Lâm quân có thể chống cự thêm một lát, Hoàng thượng, nô tài hộ tống người xuất cung! Triệu Đô thống, Bùi tiểu Hầu gia có lẽ đang trên đường trở về kinh, chỉ cần bọn họ..."
"Không còn kịp rồi." Sùng Thiệu Đế nhìn Từ Thủ Chước nói: "Thái sư, ngươi muốn dùng thủ đoạn nào để giết trẫm?"
Trịnh Quan cả kinh, hắn không biết lúc nãy trong điện đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Thái sư cũng không biết tình hình, nhưng nghe Sùng Thiệu Đế nói thế, vậy hết thảy đều do Tiêu vương cùng Thái sư liên thủ gây nên.
Lúc này, một đội binh lính đã giết tới Minh Huy điện, người cầm đầu chính là Tiêu vương.
Tiêu vương cầm theo thanh đao nhỏ máu, trên khuôn mắt cũng dính máu tươi, uy phong lẫm liệt đi vào trong điện, ánh mắt âm trầm, hung ác như hổ như lang, nhìn chằm chằm Sùng Thiệu Đế.
Từ Thủ Chước chậm rãi đứng lên, từng bước rời khỏi điện, nói với Tiêu vương: "Nơi này giao cho Vương gia."
Từ Thủ Chước rời đi, Tiêu vương quay đầu lại nhìn Sùng Thiệu Đế.
Sùng Thiệu Đế đã hiểu, cúi đầu cười: "Hóa ra là muốn dạy bọn ta huynh đệ tương tàn, chiêu này của Thái sư đúng là giết người tru tâm, xem ra là rất hận trẫm."
Tiêu vương nghe hắn nói thế, tựa hồ có ý châm ngòi ly gián, châm biếm nói: "Huy đệ tương tàn? Hoàng huynh, ngươi thật sự là hoàng huynh của ta sao? Năm đó ngươi vì một đứa con riêng mà dám hủy hoại con ta, giam cầm nó mười năm! Ngươi dám làm vậy, cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay."
Sùng Thiệu Đế nói: "Muốn ngôi vị hoàng đế, quang minh chính đại đến tranh là được rồi, cần gì lý do? Mọi chuyện không có quan hệ gì với đứa nhỏ."
"Ít làm bộ làm tịch! Trước kia ngươi cũng lừa gạt phụ hoàng như vậy sao?" Tiêu vương chĩa đao về phía Sùng Thiệu Đế: "Nếu không ta thật sự không hiểu tại sao ngươi đã phạm sai lầm lớn như thế, hại Mạnh gia, hại Tống gia, phụ hoàng vẫn muốn truyền ngôi cho ngươi?"
Sùng Thiệu Đế cười cười: "Nếu ngươi có thể hiểu được, vậy người ngồi trên long ỷ lúc này chính là ngươi."
"Lại bày ra bộ dạng này, giống như trên đời này chỉ có mình Tạ Dịch ngươi mới là con của thiên tử, người khác đều không phải!" Tiêu vương lạnh nhạt nói: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tạ Dịch, chúng ta từng là huynh đệ, hôm nay ta tự mình tiễn ngươi một đoạn, xuống tới bên dưới, nhớ nói với phụ hoàng, kết cục ngày hôm nay của ngươi đều là do phụ hoàng chọn sai người!"
Tiêu vương đi đến trước mặt Sùng Thiệu Đế, lưỡi đao sáng như tuyết vung lên.
Trịnh Quan bị hai tên binh lính gắt gao dẫm nát dưới chân, không thể động đậy, mắt thấy đao đã đến gần, Trịnh Quan kinh hoàng hô to: "Hoàng thượng!"
Sùng Thiệu Đế không né tránh, giống như chờ đợi ngày này đã lâu, lúc lưỡi đao sắp chém xuống, một tiếng "Đang" vang lên, một cục đá ném trúng lưỡi đao, lực đạo mạnh mẽ, cánh tay Tiêu vương bị chấn động tê rần!
Thân đao khẽ lệch, sắc bén chém đứt vài sợi tóc của Sùng Thiệu Đế.
Sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống án thư.
Mọi người đều bị biến cố làm cho cả kinh.
Một thân ảnh xuất hiện từ sau tấm bình phong phía sau long ỷ, thân mặc bố y hết sức bình thường, đầu đội đấu lạp, nhưng cũng không che lấp được dáng người tiêu sái phong lưu.
Người nọ tháo đấu lạp xuống, dùng tay trái rút trường kiếm bên hông ra, cười với Tiêu vương: "Tiêu vương gia, trò cười này cũng nên dừng rồi."
Tiêu vương thấy rõ mặt người nọ liền khiếp sợ nói: "Lưu Diệu Văn? Tại sao ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy người ngoài ý muốn xuất hiện trong cung, trong lòng ông ta khó tránh khỏi hoảng hốt.
Hắn từ chỗ Thái sư biết được Lưu Diệu Văn có lẽ có quan hệ với trận Tẩu Mã Xuyên năm ấy, Thái sư nghi ngờ thân phận của Lưu Diệu Văn, định chờ thế cục trong kinh ổn định, sau đó tra hỏi hắn, trước đó ông ta đã phái Trương Tông Lâm chặn đường Lưu Diệu Văn, tránh cho thằng nhãi này làm hỏng chuyện.
Có lẽ Trương Tông Lâm hành sự không thành, không ngăn cản được hắn.
Tiêu vương cũng chỉ bị kích động trong nháy mắt, trong ngoài kinh đều đã bị bọn họ khống chế chặt chẽ, nếu Lưu Diệu Văn dẫn theo binh mã đến, bọn họ nhất định đã sớm phát hiện.
Chứng tỏ rằng hắn đến một mình.
"Một mình ngươi sao?" Tiêu vương khinh miệt nói: "Lưu Diệu Văn, cho dù ngươi có là Kiếm Thần chuyển thế, một người cũng có thể đấu với thiên binh vạn mã sao?"
Lưu Diệu Văn nói: "Ai nói ta đến một mình?"
"Tiểu tử, ít hù dọa bổn vương, muốn điều động binh mã trong kinh đều phải chờ thủ dụ của Thái sư, gió thổi cỏ lay, nếu vậy mật thám đã sớm báo cho bổn vương biết. Người của ngươi ở đâu ra?"
"Tiêu vương gia, thứ không thiếu nhất trong kinh chính là người, chẳng qua ngươi chưa bao giờ để bọn họ vào mắt thôi."
Phản quân lần này tiến công bất đắc kỳ tử, không kịp đề phòng, cửa Tây của hoàng cung có người của Tiêu vương, tự ý mở cửa cung, để phản quân tiến vào hoàng thành, Ngự Lâm quân vội vàng ứng chiến, xu thế dần suy sụp.
Bỗng nhiên, một thế lực không rõ lai lịch từ cửa Tây hoàng cung giết vào, không phải là những binh lính đã chịu qua huấn luyện, càng giống như dân chúng bình thường. Trong tay bọn họ cầm thương gãy kiếm nát, có cái còn không nhìn ra là thứ gì, trên thân đều mang theo dao làm bếp, chỉ cùng với sự can đảm, bọn họ ào ào xông vào hoàng cung.
Đứa con trai của lão Lục trà trộn trong đội ngũ, trong tay cầm một thanh kiếm rỉ sét. Hắn tuy không có nón giáp và vũ khí tốt, nhưng trong người có chút công phu, dẫn theo người xung phong ở phía trước, nhìn thấy phản quân thì chém giết lung tung.
Trong hoàng cung, ba cổ thế lực đan vào một chỗ, giết đến ta sống ngươi chết, thế trận ngày càng nghiêm trọng.
Không khí căng thẳng bao trùm Minh Huy điện.
Giống như Tiêu vương, Sùng Thiệu Đế cũng bất ngờ khi thấy Lưu Diệu Văn xuất hiện lúc này, hỏi hắn: "Là ai tới cứu giá? Chính Tắc Hầu đã hồi kinh rồi sao?"
"Tiểu Hầu gia còn đang trên đường. Những người bên ngoài đều là bằng hữu trước đây thần quen biết, cũng là con dân của Hoàng thượng."
Giọng nói của Lưu Diệu Văn vân đạm phong khinh, tuy nhiên đối với Sùng Thiệu Đế, những lời ấy lại nặng nề như đá, nện vào lòng.
Lưu Diệu Văn không nói nhiều nữa, trở người nâng kiếm, trường kiếm gào thét một cỗ sát khí lạnh lùng ập về phía Tiêu vương.
Hắn lười biếng cười nói: "Thiên quân vạn mã ta không đánh lại, nhưng mà giết một mình người thì vẫn dư dả."
Tiêu vương cảnh giác, cầm đao từng bước lui về sau, quát binh lính phía sau: "Giết hắn! Lấy được đầu của Lưu Diệu Văn, bổn vương thưởng lớn!"
"Giết!"
Thế cục trong Minh Huy điện hết sức căng thẳng, tiếng chém giết vang trời.
Lưu Diệu Văn bảo vệ Sùng Thiệu Đế sau người, không quay đầu lại, chỉ hỏi nghiêng mặt, nói: "Lui về phía sau."
Sùng Thiệu Đế nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, hoảng hốt nhớ tới Lưu Diệu Văn, nhất thời xuất thần.
Lưu Diệu Văn không nói nữa, trường kiếm như có sức mạnh khuấy động mưa gió, phi thân ra trận!
........
Mặc dù mưa gió rất mạnh, nhưng trong vương phủ lại là một khoảng ngột ngạt như trước.
Những người tham dự yến tiệc đều bị giam giữ chặt chẽ, đao kiếm canh giữ hai bên, ai cũng không dám phát ra bất kì âm thanh nào.
Lúc này, một gã tướng sĩ chạy như bay vào trong phủ, đến chính đường bái kiến Tạ Tri Chương, vội vã thì thầm hai câu vào tai hắn.
Tạ Tri Chương khẽ nheo mắt, nói: "Không có thánh chỉ, Tống Á Hiên có thể xin được viện binh?"
Tướng sĩ kia trả lời: "Chính Tắc Hầu dù sao cũng có uy vọng ở Đại Lương, trong tên có chữ "Bùi" cũng dễ làm việc."
"Ta đã sớm nói, giữ lại y chính là một mối họa." Tạ Tri Chương nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh đã đưa ra đối sách: "Trong cung còn chưa có tin tức, đừng để y làm hỏng chuyện, ngươi tự mình mang binh đi ra cổng thành, canh phòng nghiêm ngặt, ngăn cản Á Hiên vào kinh."
Tướng sĩ kia tức khắc lĩnh mệnh rời đi, Tạ Tri Chương trầm tư suy nghĩ mãi, vẫn là không thể yên tâm được, gọi một tên tử sĩ tới, phân phó: "Ngươi đi Chính Tắc Hầu phủ, trực tiếp bắt người của Tống Gia, những người khác có thể giết, riêng đứa nhỏ Nguyên Thiệu nhất định phải sống."
"Rõ!"
Từ Thế Xương vốn đang ở sảnh phụ mù tịt chả biết gì, nghe thấy thế, liền phục hồi tinh thần, nhất thời nổi trận lôi đình, vọt tới trước mặt Tạ Tri Chương: "Tạ Tri Chương!"
Hai tên hộ vệ của Tạ Tri Chương vội vàng chế trụ Từ Thế Xương.
"Bỏ ra! Bỏ ra!" Từ Thế Xương giãy dụa mắng: "Ta nói ngươi biết, ngươi đừng quá đáng! Mời người đến thì cũng thôi, ngươi còn dám giết người ở Hầu phủ, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!"
Tạ Tri Chương nhìn hắn giương nanh múa vuốt, dường như muốn phát điên lên vì Á Hiên, hừ cười một tiếng: "Từ Thế Xương, phá hỏng đại sự, ngươi và ta đều sẽ không có kết cục tốt. Hiện giờ, ta chẳng qua là nghĩ ra biện pháp, khiến Á Hiên nghe lời một chút, cũng xem như nể mặt Văn Thương. Cha ngươi đã sớm muốn giết hắn, nếu không cũng chẳng hiến kế cho Bảo Nhan Chử Tô Lặc, phái mười hai hắc kỵ Ưng Đàm đi chặn giết Á Hiên!"
"Ngươi nói bậy! Cô cô ta là Hoàng Qúy phi, cha ta đối với Đại Lương luôn trung thành tận tâm, sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Từ Thế Xương nghe xong, lập tức phản bác một câu, nhưng càng nghĩ thì hắn càng chột dạ, so với lúc đầu khiếp sợ khi biết chân tướng, hắn giờ đây chỉ có u sầu cùng phẫn nộ.
"Tại sao lại làm như vậy? Tại sao? Tại sao? Sau này, sau này làm sao ta có thể nhìn mặt Hiên Hiên ca ca?"
Tạ Tri Chương nhìn bộ dạng này của hắn, chỉ cảm thấy phiền toái vô cùng.
Á Hiên, lại là Á Hiên, trong mắt mỗi người đều là Á Hiên!
Từ Thế Xương, Tạ Tri Quân, Lưu Diệu Văn, ngay cả Lưu Diệu Văn cũng thế!
Vốn tưởng rằng Thái sư nuôi được một con chó ngoan, chẳng ngờ tới thằng nhãi đó lại là một con sói tâm tàng bất lộ, ăn tươi nuốt sống, không biết trúng phải ma chướng gì, mà ngay cả mạng cũng không cần, ở Nhu Thố xả thân cứu Á Hiên.
Nếu không phải vì Lưu Diệu Văn, bây giờ hắn cũng không cần lại lo lắng Á Hiên làm hỏng chuyện.
Trong lòng Tạ Tri Chương nổi lên ngọn lửa vô danh, nhìn Từ Thế Xương đang thất hồn lạc phách, nói: "Việc đã đến nước này, ai cũng không có đường lui, không phải Chính Tắc Hầu chết thì là phụ thân ngươi chết! Cẩm Lân, ngươi cần phải suy nghĩ cho kĩ, không nên gây thêm phiền toái."
Từ Thế Xương mờ mịt, trong lòng hỗn loạn, cũng không biết nên nói gì.
Chương 125:Cầu không được (2)
Binh lính được Tạ Tri Chương phái đến Chính Tắc Hầu phủ bắt người lúc này đã đứng bên ngoài cửa.
Trong tay bọn họ cầm giáo, những mũi giáo được nước mưa gột rửa sáng loáng như tuyết.
Trước Hầu phủ có hai con kỳ lân trấn giữ, vẻ mặt dữ tợn, hình dáng uy nghiêm, trấn thủ trước cửa tựa như đang cùng những tên binh sĩ bên ngoài giằng co.
Không lâu sau, quản gia của Hầu phủ cầm dù đi ra, theo sau còn có thị vệ của Chính Tắc Hầu phủ cùng hắn hùng hổ đi ra, thị vệ cũng rút vũ khí ra.
Song phương giáo đối giáo, đao đối đao, sát khí bừng bừng dần bao trùm.
Quản gia của Hầu phủ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đại phu nhân nhà ta đã nói rồi, quý phủ công tử đang mắc bệnh nhẹ, không thể tham dự yến tiệc. Tiêu vương cùng Tiêu vương phi mời khách, gửi thiệp mời là được rồi, phái binh sĩ đến bao vây Hầu phủ là có ý gì? Nếu Chính Tắc Hầu ở kinh thành, các ngươi cũng dám làm càn như thế sao?"
Tên tướng lĩnh dẫn đầu của Tiêu vương phủ trả lời: "Không dám, không dám. Chỉ là Vương gia nhiệt liệt mời gọi, Chính Tắc Hầu phủ cùng Tiêu vương phủ lại có giao tình nhiều năm, nếu như không đi, chẳng lẽ không phải phụ ý tốt của Vương gia sao?"
Người hầu đem lời này truyền tới chính đường của Hầu phủ.
Đại phu nhân cùng nhị phu nhân ngồi ngay ngắn trên chính vị, nghe được lời này, nhị phu nhân cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lời của Tiêu vương phủ là thánh chỉ hay sao? Chúng ta đều là thần dân của thiên tử, không ai cao quý hơn ai! Nhớ tới lúc ấy Nhị lang vì Lương quốc mà tử trận, từ chủ tử đến nô tài của Tiêu vương phủ đều đang ở trong kinh hưởng lạc, đến bây giờ thấy chúng ta mẹ góa con côi thì khi dễ, phái đến mấy tên binh lính, còn dám ra oai phủ đầu!"
So với nàng thì đại phu nhân tính tình dịu dàng hơn, thanh âm cũng nhu hoà nhưng lời nói ra thì không phải thế: "Ngươi cứ việc quay trở lại, bọn họ có gan bước vào Hầu phủ nửa bước, chém."
"Vâng."
Người hầu lại chạy ra ngoài, thì thầm vào tai quản gia lời phân phó của hai vị phu nhân.
Quản gia nghe xong gật đầu, quay đầu nói với binh sĩ: "Mời chư vị trở về."
Tên tướng lĩnh đã ở bên ngoài dầm mưa cả nửa ngày trời, sớm đã mất sạch kiên nhẫn, mắt thấy Hầu phủ chỉ là phụ nữ và trẻ con, lại dám chặn cửa không cho hắn vào, nhất thời thẹn quá hóa giận, nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Phá cửa cho ta!"
"Các ngươi dám!"
Đa số thị vệ của Hầu phủ đều từng đi theo lão Hầu gia, vì Tống Gia mà toàn tâm toàn ý, há có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám khi dễ Hầu phủ?
Trông thấy một tên binh lính không rõ lai lịch cầm giáo xông lên, giống như muốn vào phủ bắt người, lúc này bọn họ liền giận dữ quát một tiếng, hăm hở vùng lên giết!
Hai bên chiến đấu dữ dội như dòng nước lũ đen kịt, chém giết thảm thiết, khuấy động từng làn sương mù nhuộm đỏ màu máu.
Thị vệ Hầu phủ từ đầu tới cuối đều liều chết canh phòng nghiêm ngặt, không để bất kì kẻ nào xâm nhập vào trong phủ.
Tiếng kêu rên, tiếng hét phẫn nộ, âm thanh chém gết liên tiếp truyền đến từ bên ngoài, càng ngày càng gần.
Hai vị phu nhân của Hầu phủ lúc này mới ý thức được có lẽ Tiêu vương phủ muốn tạo phản, nếu không bọn họ tuyệt không dám trắng trợn xuống tay với Hầu phủ.
Đại phu nhân vẫn luôn cân nhắc, đề nghị nói: "Nguyên Thiệu còn nhỏ, nơi này đã không còn an toàn, đệ muội mang theo nó đi trước, chờ Hiên Hiên trở về, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Nhị phu nhân liền lắc đầu, nói: "Hầu phủ là nhà của ta, cũng là nhà của Đại lang và Nhị lang, trước kia bọn họ cho dù chết cũng không bỏ chạy, ta cũng không."
Đại phu nhân ngẩn ra, trong mắt có ý muốn khóc, gật đầu nói: "Được."
Nhị phu nhân ổn định lại tâm trang, phân phó người hầu, nói: "Nguyên Thiệu đang ở đâu? Đưa nó đến đây."
Lúc này Tầm Xuân cùng Nguyên Thiệu đang làm diều ở trong phòng.
Sau khi Tống Á Hiên rời phủ, Tầm Xuân được phái đến chăm sóc tiểu Nguyên Thiệu.
Trên dưới Hầu phủ đều biết Tầm Xuân vốn là đồ mua vui trong lầu Phù Dung, đa số đều ghét hắn xuất thân dơ bẩn, không muốn hắn quá thân cận với Nguyên Thiệu.
Sau đó có lần Nguyên Thiệu muốn nướng thịt cho mẫu thân với ca ca ăn, nhưng không ngờ đợi quá lâu, nó mệt rã người, liền mơ mơ màng màng ngã vào đống than củi.
Tầm Xuân là người đầu tiên phát hiện ra điều khác thường, hắn không chần chừ bổ nhào về phía trước đỡ lấy Nguyên Thiệu, cuối cùng vẫn chậm một bước, cánh tay hắn bị lửa than thiêu đốt một mảng lớn, để lại một vết sẹo to dữ tợn.
Nếu không có hắn, vết sẹo này có thể sẽ nằm trên mặt của Nguyên Thiệu.
Nhị phu nhân vì thế mà tự mình đến cảm tạ hắn, thưởng một nghìn lượng bạc, Tầm Xuân cự tuyệt không nhận, hắn nói tất cả đều là vì đền ơn cứu mạng của tiểu Hầu gia năm đó ở lầu Phù Dung.
Nhị phu nhân thấy hắn mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng lại biết đền ơn, có tình nghĩa, liền để hắn chăm sóc Nguyên Thiệu.
Trước đây Tầm Xuân hầu hạ quý nhân ở lầu Phù Dung, trải qua dạy dỗ, so với người hầu bình thường đều kiên nhẫn hơn. Nguyên Thiệu trời sinh có chút khờ khạo, lúc sốt ruột liền nói chuyện không được rõ ràng.
Tầm Xuân ở bên cạnh nó, từng chút từng chút dẫn dắt nó chậm rãi nói, Nguyên Thiệu nghe giọng hắn ôn nhu, lo lắng trong lòng dần được trấn an.
Lâu ngày, Nguyên Thiệu cũng thích thân cận với hắn.
Lúc bên ngoài Hầu phủ xảy ra chuyện, hai người đang cùng nhau học làm diều, Nguyên Thiệu thường ngẩng đầu nói "Tam thúc sắp về nhà rồi", Tầm Xuân nghe vậy cũng vui lên, hoa văn của diều cũng được vẽ vô cùng cẩn thận.
Không lâu sau, Nhị phu nhân liền phái người hầu lại đây, bảo hắn dẫn Nguyên Thiệu qua đó.
Tầm Xuân một tay dắt Nguyên Thiệu, một tay cầm dù, dẫn nó đi đến trước phủ.
Vừa mới đi khỏi đình viện, từ trên tường cao có vài bóng đen đột nhập vào, khinh công của bọn họ vô cùng tốt, trên mặt mang mặt nạ quỷ dạ xoa, ngăn chặn đường đi của Tầm Xuân và Nguyên Thiệu.
Chính là tử sĩ mà Tạ Tri Chương phái đến.
Một tên tử sĩ trong đó thoáng nhìn thấy đứa nhỏ trốn sau Tầm Xuân, nói: "Bùi Nguyên Thiệu?"
Tầm Xuân vừa khẩn trương, vừa sợ hãi từng bước lùi về sau, ôm chặt Nguyên Thiệu trong lòng, run giọng hỏi: "Các ngươi là ai, dám cả gan tự ý xông vào Hầu phủ?"
Nhìn phản ứng của Tầm Xuân liền không nghi ngờ gì, đứa nhỏ này chính là Bùi Nguyên Thiệu, không cần nói nhiều, những tên tử sĩ chỉ cần xông lên liền bắt được Bùi Nguyên Thiệu.
Tầm Xuân quá sợ hãi, một phen ôm lấy Nguuyên Thiệu, vội vàng bỏ chạy!
Thị vệ của Hầu phủ chú ý tới động tĩnh bên này, tức khắc nâng đao ngăn cản những tên tử sĩ.
Lần này, trong ngoài Hầu phủ đều lâm vào hỗn loạn.
Một tên tử sĩ dẫn đầu thoát khỏi sự ngăn cản, đuổi theo hướng Tầm Xuân và Bùi Nguyên Thiệu chạy trốn.
Nguyên Thiệu sợ tới mức môi xanh tím, nhưng nó không khóc, chỉ mở trừng mắt, nằm trong lòng Tầm Xuân.
Nó có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau, thấy được tên tử sĩ đuổi tới ngày càng gần.
Nguyên Thiệu gấp đến miệng thở hổn hển, muốn gọi Tầm Xuân, nhưng vì quá sốt ruột, miệng lại không thể phát ra âm thanh.
"Xuân, Xuân..."
Trường đao vung lên mang theo một luồn sát khí hung hãn.
Đột nhiên, trước mắt Nguyên Thiệu đỏ lên, máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên mắt, lên mặt nó, nó sợ tới mức cả người run lên.
Trường đao chém thật sâu vào lưng Tầm Xuân, cột sống Tầm Xuân như bị chặt đứt, không còn cảm nhận được đau đớn, cả người mất đi tri giác ngã mạnh xuống đất.
Hắn không giữ chặt được Nguyên Thiệu, Nguyên Thiệu cũng bị ngã xuống, nhưng nó vội vàng đứng lên, đi đến kéo lấy tay phải của Tầm Xuân, muốn kéo Tầm Xuân đứng lên.
Cả người Tầm Xuân nằm sấp trong màn mưa, nước mưa dưới thân càng ngày càng đỏ.
Nguyên Thiệu không kéo được hắn, nước mắt thi nhau chảy xuống, miệng chỉ biết hô to "a, a".
"Chạy mau, Nhị công tử, chạy mau....". Hơi thở Tầm Xuân mỏng manh, hắn kéo nhẹ tay Nguyên Thiệu: "Đừng lo cho nô tài..."
Nguyên Thiệu từ đầu tới cuối không chịu buông tay, nó thấy tên tử sĩ kia đang tới gần, nỗi sợ hãi mãnh liệt bao trùm, Nguyên Thiệu lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ từ chiếc túi vải nó hay đeo bên người, hai tay gắt gao nắm chặt, chĩa về phía tử sĩ!
Nguyên Thiệu lắp bắp nói: "Đừng, đừng....đừng giết, đừng giết hắn!"
Tên tử sĩ muốn bắt Nguyên Thiệu về để báo cáo nhiệm vụ, không quan tâm Tầm Xuân còn sống hay đã chết, đưa tay qua muốn bắt lấy Nguyên Thiệu.
Nguyên Thiệu sợ hãi, nhắm mắt lại, quơ thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay lung tung.
Ngay sau đó, Nguyên Thiệu nghe thấy tên tử sĩ trước mặt phát ra âm thanh đau đớn nặng nề, nhưng nó không dám nhìn.
Nó không nhìn thấy, một thanh trường kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực tên tử sĩ, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống đầm đìa.
Tuy rằng tên tử sĩ kia còn đang mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể thấy được kinh ngạc cùng hoảng sợ trong mắt hắn, hắn muốn quay đầu lại xem người đã giết hắn.
Bàn tay cầm kiếm trắng trẻo, mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoay kiếm, lưỡi kiếm trong ngực hắn liền vặn xoắn lại.
Tử sĩ đau đớn gào thét, trường kiếm rút ra, tên tử sĩ tựa như bị mất đi sự chống đỡ, ngã mạnh trên đất, co rút vài cái liền chết.
Nguyên Thiệu còn đang quơ kiếm lung tung, không cho tên tử sĩ kia lại làm tổn thương Tầm Xuân, cho đến khi một đôi tay dịu dàng bắt được cổ tay Nguyên Thiệu , xoa nhẹ lên hai má nó, Nguyên Thiệu mới mở mắt.
Đập vào mắt là khuôn mặt của Tống Á Hiên, đôi mắt y ôn nhu chăm chú nhìn nó.
"Tam, Tam thúc..." Nguyên Thiệu ngẩn người buông kiếm xuống.
Tống Á Hiên dùng cổ tay áo lau đi máu và nước mắt trên mặt nó, nói: "Nguyên Thiệu, đừng sợ, Tam thúc đã về rồi."
Nguyên Thiệu mới vừa rồi vẫn khóc không thành tiếng, vừa thấy Tống Á Hiên, liền bổ nhào vào lòng y, khóc lên, miệng vẫn la: "Tầm, Tầm Xuân, người xấu.... giết... Tầm Xuân"
Tống Á Hiên vỗ về sau gáy Nguyên Thiệu, nhìn thấy Tầm Xuân nằm trên mặt đất, y đứng dậy đem hắn ra khỏi vũng máu."
Tầm Xuân trở mình từ trong màn mưa lạnh giá, dựa vào lòng Tống Á Hiên, Tống Á Hiên thấy mặt hắn trắng xanh, đồng tử tan rã, có một loại tử khí không thể xoay chuyển.
"Tầm Xuân." Tống Á Hiên gọi tên hắn.
Nghe được giọng nói của Tống Á Hiên, Tầm Xuân mới từ sự hỗn độn tê dại tìm lại chút ý thức, hắn vui vẻ, cười nói: "Hầu gia, ngài trở về rồi, rốt cục cũng trở về rồi."
Võ bào của Tống Á Hiên nhiễm một mảng máu tươi, đều là máu của Tầm Xuân, mắt thấy hắn không còn đường sống, Tống Á Hiên lòng đau như cắt, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, bản Hầu tới muộn rồi."
"Không muộn, không muộn... Nhị công tử không sao là tốt rồi." Trước mắt Tầm Xuân mơ hồ không rõ, nhưng hắn cố gắng muốn thấy rõ hình dáng của Tống Á Hiên, nói: "Nô tài không sao, ta, ta biết, ta chỉ là một người tầm thường, không thể giúp Hầu gia việc gì. Sẽ không ai nhớ kỹ tên ta, sống chết của ta, nhưng lúc ở lầu Phù Dung là Hầu gia đã cứu ta..... Hầu gia, ta như vậy, có được tính là báo ân không?"
"Ngươi cứu Nguyên Thiệu, cứu thân nhân của bản Hầu." Hốc mắt Tống Á Hiên có chút đỏ, mang theo trịnh trọng hiếm thấy, nói: "Đa tạ."
Tầm Xuân mơ hồ thấy ánh nước trong mắt Tống Á Hiên, nở nụ cười tự đáy lòng: "Tốt, vậy là tốt rồi."
Đầu Tầm Xuân vốn đang thẳng đờ liền trầm xuống trên cánh tay Tống Á Hiên, hơi thở hắn từng chút từng chút phiêu tán trong màn mưa.
Tống Á Hiên nhắm mắt lại, cắn răng đè xuống nước mắt, sau đó buông Tầm Xuân xuống, ôm Nguyên Thiệu đang khóc rống vào trong lòng, mắt y dâng lên một luồng sát khí dày đặc thâm trầm.
Tống Á Hiên mang theo đám người Vệ Phong Lâm và Vạn Thái đi đến thành trì xung quanh kinh đô cầu viện trợ, tập hợp hai vạn binh lực vào kinh cứu giúp triều đình.
Trong thành còn có Vệ Phúc Lâm của Tướng quân phủ cùng với nội ứng của Vũ Lăng quân, phá cửa thành cũng không mất nhiều thời gian, vừa vào kinh, Tống Á Hiên liền ngựa không dừng vó, phi thẳng đến Hầu phủ, đến nơi, trong ngoài phủ đều đã là một màn gió tanh mưa máu.
Trong cái rủi có cái may, Tống Á Hiên trong tình thế nghìn cân treo sợi cứu được Bùi Nguyên Thiệu.
Trước phủ, Vạn Thái cùng Vệ Phong Lâm mang theo người, rất nhanh đã dẹp loạn đám phản quân và tử sĩ tác loạn ở Hầu phủ, sau đó hộ tống hai vị phu nhân tới gặp Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên đứng ở hành lang, Nguyên Thiệu nằm trên đầu vai y, nó bị khiếp sợ không nhẹ, lúc này đã mê man thiếp đi.
Thấy Nhị phu nhân mặt đầy lo lắng đi đến, Tống Á Hiên giải thích nói: "Tẩu tẩu đừng lo lắng, Nguyên Thiệu chỉ là đang ngủ thôi."
Nhị phu nhân nghĩ tới lại thấy sợ, nhận lấy Nguyên Thiệu liền ôm chặt vào lòng, hết ôm lại hôn, trong mắt cũng ngấn nước, nàng nói với Tống Á Hiên: "Tiêu vương muốn tạo phản sao?!"
Đại phu nhân nói: "Hôm nay người của Tiêu vương phủ đến mời chúng ta đi dự yến tiệc, khí thế hùng hổ, ta thấy tình hình không đúng liền không đáp ứng, kết quả là bọn chúng dám trực tiếp chém giết xông vào, lộ liễu trắng trợn như vậy, e rằng quan viên và nữ quyến tham dự yến tiệc lành ít dữ nhiều.... Nguyên Mậu đâu? Đệ có thấy nó không?"
"Khiến hai vị tẩu tẩu sợ hãi rồi, Nguyên Mậu còn ở cửa Tuyết Hải, hết thảy đều ổn thỏa." Tống Á Hiên nói: "Tình huống trong kinh đệ đều đã rõ, đệ sẽ để lại một đội binh lính ở Hầu phủ, bảo vệ mọi người chu toàn, những chuyện còn lại, giao cho đệ."
Giọng điệu y trầm ổn mà kiên định.
Hai vị phu nhân gật gật đầu: "Được."
Tống Á Hiên bố trí xong Hầu phủ, tức khắc rời đi, Vệ Phong Lâm và Vạn Thái theo sát phía sau.
Tống Á Hiên vừa đi vừa tháo mũ giáp xuống, tóc y hơi rối, không có mũ giáp che lấp, đôi mắt tuấn tú, lông mày thon dài càng hiển hiện rõ ràng.
Y rành mạch ra lệnh: "Vạn Thái, ngươi tức khắc dẫn Vũ Lăng quân vào cung, hội họp với Lưu Diệu Văn, trợ giúp hắn một tay. Bản Hầu đem người đi Tiêu vương phủ, tróc nã phản tặc."
Vạn Thái cúi đầu: "Mạt tướng tuân lệnh."
"Vệ Phong Lâm—" Tống Á Hiên trầm giọng, nói: "Trong rừng Bảo Lộc, Lưu Diệu Văn từng nói với bản Hầu tên thật của ngươi."
Vệ Phong Lâm mím môi, cúi đầu nói: "Xin Hầu gia cho phép mạt tướng đi theo người đến Tiêu vương phủ bắt người."
Tống Á Hiên đem mũ giáp trong ngực vứt cho hắn, mỉm cười nói: "Tất cả nghe theo sai khiến, không được tự ý hành động thiếu suy nghĩ."
Vệ Phong Lâm nói: "Tuân lệnh!"
Vạn Thái dẫn theo Vũ Lăng quân, một hàng binh mã như hồng thủy cuồn cuộn, phi nhanh qua đường phố, xông vào cổng thành, khí thế như chấn động núi non, hung hãn lao vào hỗn chiến trong cung.
Mặc dù dân chúng tiến cung cùng Lưu Diệu Văn rất dũng cảm, lại có chút công phu, nhưng đánh không lại phản quân đã trải qua huấn luyện, bọn họ cũng chỉ vì mạng sống mà ra sức, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.
Thế cục hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng khi Vũ Lăng quân gia nhập.
Giờ phút này Lưu Diệu Văn cùng đám người của Tiêu vương đã đánh ra bên ngoài Minh Huy điện, kiếm pháp của hắn nhanh mạnh còn hơn mưa gió, ép người tới không thở nổi.
Lưu Diệu Văn cầm kiếm, từng bước từng bước đi xuống bậc thềm ngọc, lần lượt trông xuống bọn phản quân bại lui.
Tiêu vương nhìn hắn, không ngờ tới mưu đồ nhiều năm nhưng lại thất bại trong gang tấc, ông ta không cam lòng, hung hăng nghiến răng, nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép ông suy nghĩ nhiều, binh lính bao quanh ông ta vừa đánh vừa lui.
Lúc này, Sùng Thiệu Đế đi tới ngoài điện, trơ mắt nhìn máu chảy thành sông, thi thể ngang dọc khắp nơi vô cùng thảm thiết, đôi mắt âm trầm gắt gao trừng Tiêu vương.
Hắn trầm mặc một lát, phân phó Trịnh Quan, nói: "Lấy cung tiễn đến."
Trịnh Quan đỡ lấy mũ trên đỉnh đầu, chưa kịp hồi thần, ngây người chốc lát mới vội khom người gật đầu, từ trong tay Ngự Lâm quân lấy tới cung tiễn, cung kính đưa cho Sùng Thiệu Đế.
Cây cung ấy ít nhất cũng nặng sáu mươi cân, nhưng lúc Sùng Thiệu Đế kéo cung lên cài tên, nhất cử nhất động, tựa như không phí bao nhiêu sức lực, mũi tên sắc nhọn nhắm ngay Tiêu vương ở giữa bọn phản quân.
Một cỗ sát ý lạnh lùng kéo tới.
Trong nháy mắt, Tiêu vương tựa hồ như cảm thấy được nguy hiểm nào đó, nhưng đã không còn kịp.
Một mũi tên xẹt qua trời cao, phá tan màn mưa, xuyên qua vạn quân, trực tiếp bắn thủng bả vai Tiêu vương.
Chấn động cùng đau đớn khiến đầu gối Tiêu vương mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Tiêu vương bị thương làm cho bọn phản quân hoảng hốt lo sợ, cục diện hỗn loạn ngay lập tức liền mất khống chế.
Lưu Diệu Văn tìm đúng thời cơ, phi thân xông vào giữa trận địa của địch, một kiếm nhanh như chớp, xẹt qua bóng người trùng trùng điệp điệp, đâm thẳng vào yết hầu Tiêu vương.
Máu tươi ba thước, hai mắt Tiêu vương trừng lớn như muốn nổ tung, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu rên.
Mùi máu tươi nồng nặc bao trùm.
Biến cố vừa xảy ra, trong đám phản quân có kẻ đau thương hô to: "Vương gia!"
Vạn Thái dẫn theo Vũ Lăng quân bao vây đám phản quân, bọn họ giơ cao binh khí đã nhuốm máu trong tay, hướng về phía phản quân hùng hồn hô to.
Phản quân dần bị tiếng hô hào uy phong làm cho tán loạn.
Lưu Diệu Văn lạnh lùng hạ lệnh: "Phản tặc đã đền tội, ai đầu hàng liền không giết."
Trầm mặc, giằng co kéo dài, cuối cùng phản quân có người dẫn đầu bỏ binh khí xuống, leng keng một tiếng, nặng nề nện trên đất, tựa như âm thanh tuyên cáo thua cuộc.
Những tên phản quân còn sót lại cũng lần lượt bỏ vũ khí xuống.
Cuồng phong bão tố trong thiên hạ, tựa hồ đều bị khuất phục trước ba thước trường kiếm của Lưu Diệu Văn.
Mưa gió dần lặng.
Vạn Thái ôm mũ giáp, vọt nhanh tới trước mặt Lưu Diệu Văn, hành lễ nói: "Đô thống."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy hắn liền yên tâm, nói: "Tiểu Hầu gia đúng là kịp thời ra tay cứu giúp, y vẫn ổn chứ?"
Vạn Thái nói: "Hầu gia đã mang theo Vệ Phong Lâm đi Tiêu vương phủ, tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt làm phản."
"Cảm phiền y rồi."
Lưu Diệu Văn tựa như than thở, thu kiếm vào vỏ.
Vạn Thái theo Lưu Diệu Văn đi lên bậc thềm ngọc, đến ngự tiền phục lệnh, nhìn thấy Sùng Thiệu Đế, Vạn Thái, Lưu Diệu Văn quỳ xuống hành lễ.
"Vi thần Lưu Diệu Văn cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội."
Sùng Thiệu Đế tự mình đỡ Lưu Diệu Văn dậy, cười to nói: "Đứa trẻ ngoan, ngươi đã lập công lớn, nào có tội gì?"
Lưu Diệu Văn nói: "Thần ở Lập Châu biết được Tiêu vương cùng Thái sư nổi loạn, tình thế cấp bách, nên giả thánh chỉ, lệnh cho Chính Tắc Hầu điều binh vào kinh, tất cả đều là chủ ý của tội thần, mong Hoàng thượng trách phạt."
Chính Tắc Hầu lấy trung danh của Tống Gia, đi khắp nơi cầu viện trợ khởi binh vào kinh, tuy là vì cứu giá, nhưng lại khó đảm bảo phong ba về sau, triều thần có thể lại lôi chuyện cũ ra làm ầm ĩ.
Sùng Thiệu Đế lại là người đa nghi, suy nghĩ nhiều, nếu như muốn truy cứu, đối với Chính Tắc Hầu mà nói chính là tai ương.
Sùng Thiệu Đế biết Á Hiên không phải là người lỗ mãng, lần này hơn phân nửa là y cùng Lưu Diệu Văn hợp mưu, chẳng qua Lưu Diệu Văn nguyện một mình gánh chịu hậu quả.
Không biết tại sao, nhìn Lưu Diệu Văn quỳ gối trước mặt, Sùng Thiệu Đế lại nhớ tới lời nói của Diệu Văn trước khi xuất chinh.
"Mong Hoàng thượng bảo toàn Chính Tắc Hầu phủ, đối xử tốt với Tống Á Hiên."
Hắn thở dài một tiếng: "Trẫm trong mắt các ngươi, chẳng lẽ chính là như thế......"
Những lời còn lại, hắn không nói ra, lúc này thống lĩnh Ngự Lâm quân sau khi tìm kiếm khắp nơi trở về phục mệnh.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, không tìm được bóng dáng của Thái sư, có người hầu nhìn thấy một đội phản quân đào tẩu ở cửa cung phía Nam, có lẽ bọn họ đã bảo hộ Thái sư cùng nhau chạy thoát."
Sùng Thiệu Đế trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn về Lưu Diệu Văn, nói: "Ngươi tự mình dẫn người đuổi theo, đừng để bất cứ ai làm bẽ mặt ông ta."
Lưu Diệu Văn ôm kiếm nói: "Thần tuân chỉ."
Hắn cùng đám người Vạn Thái xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng hắn, Sùng Thiệu Đế vô thức gọi: "Lưu Diệu Văn."
Lưu Diệu Văn quay đầu lại, nhìn vào đối mắt phức tạp mà thâm trầm của Sùng Thiệu Đế.
Sùng Thiệu Đế chết lặng giây lát, mới nói: "Ái khanh, ngươi nhớ cẩn thận."
Lưu Diệu Văn nhàn nhạt cười, cung kính gật đầu: "Đa tạ Hoàng thượng."
Chương 126: Cầu không được(3)
Phản quân từ trong cung chạy đến Tiêu vương phủ báo tin, chỉ nói tình hình trong cung đại bại, Tiêu vương chỉ sợ là không được rồi; ngoài kinh thành, Chính Tắc Hầu dẫn binh đuổi tới, thế như chẻ tre đánh vào thành, e rằng không lâu nữa sẽ đánh tới Tiêu vương phủ.
Tạ Tri Quân vừa nghe Tiêu vương gặp nạn trong cung, tức giận vô cùng, quát: "Phụ vương ta không trở về, các ngươi về làm gì? Không được, ta phải đi cứu phụ vương."
Nói xong, Tạ Tri Quân rút kiếm tiến cung.
Tạ Tri Chương nghe được tin dữ, mờ mịt một hồi, thấy Tạ Tri Quân cầm kiếm đi tới, vội vàng ôm lấy eo hắn, quát: "Văn Thương! Văn Thương! Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Một tên tướng lĩnh lo lắng giải thích: "Thế tử gia, hiện giờ đi cũng đã muộn! Ta nghe theo mệnh lệnh của Tiêu vương, hộ tống hai vị công tử rời đi, trước tiên trốn đến Dương Châu lánh nạn, nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta còn có không ít binh lực, tương lai lại sẽ Đông Sơn tái khởi!"
Thế tử gia xưa nay là người cố chấp, không dễ dàng thuyết phục, hắn liền đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Đại công tử Tạ Tri Chương, nói: "Để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt. Đại công tử, nếu còn không đi sẽ không kịp."
Tạ Tri Chương cơ hồ quyết định chỉ trong nháy mắt, túm lấy Tạ Tri Quân nói: "Xuống mật đạo."
Tạ Tri Quân một phen đẩy Tạ Tri Chương, đôi mắt phượng đầy dữ tợn hung ác, nói: "Ngươi muốn đi cứ đi! Không nhìn thấy phụ vương, bất luận thế nào ta cũng sẽ không đi!"
Nói xong, Tạ Tri Quân xoay người cất bước, Tạ Tri Chương nháy mắt với tướng lĩnh.
Tên tướng lĩnh thừa dịp Tạ Tri Quân tâm hoảng ý loạn, không kịp phòng bị, một tay đánh vào gáy Tạ Tri Quân, nhanh tay nhanh chân tiếp được thân thể đang ngã xuống, cõng hắn trên lưng.
Tạ Tri Chương vẫn bình tĩnh như thường ngày, nói: "Đi đón Vương phi!"
Vì để tận lực kéo dài thời gian, bọn họ để lại trong phủ một đội thị vệ, dùng mạng để chiến đấu, ngăn chặn Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên dẫn binh vây quanh Tiêu vương phủ, thị vệ ra nghênh chiến, Tống Á Hiên trước cho người bắn một làn mưa tên, chỉ riêng cung thủ đã giết được hơn mười người.
Tiếp theo đó là Vũ Lăng quân phá cửa, từ bốn phương tám hướng xông vào Tiêu vương phủ.
Trước đó một mình Vệ Phong Lâm vượt nóc băng tường vào phủ, ở đình trung tìm thấy hai vị quan viên quan trọng của triều đình đang bị nhốt, vừa hỏi mới biết hai vị công tử của Tiêu vương phủ đã không thấy bóng dáng.
Vệ Phong Lâm trở về, báo cáo với Tống Á Hiên, nói: "Trừ vị công tử bị chém đứt một cánh tay, những người khác tham gia yến tiệc đều không bị thương, nhưng không tìm được tung tích hai người Tạ Tri Quân và Tạ Tri Chương.
Tống Á Hiên nhíu mày, nói: "Lặng lẽ chạy rồi, có lẽ là chạy ra ngoài thành, đuổi theo!"
Tống Á Hiên đến ngựa còn chưa kịp xuống, liền kéo dây cương, mang Vệ Phong Lâm và Vũ Lăng quân đuổi ra ngoài thành.
Một đội binh lính ở lại Tiêu vương phủ thu xếp mọi chuyện, mọi người hay tin Chính Tắc Hầu đã về kinh, nhìn thấy cờ hiệu Vũ Lăng quân, mọi sợ hãi cùng bất an đều tan thành mây khói, phần lớn mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
Từ Thế Xương nhìn thấy những binh lính kia đều mặc võ bào Vũ Lăng quân, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
Mặc dù biết là phụ thân mình mưu phản, nhưng hắn vẫn lo Tống Á Hiên gặp chuyện không may, sợ Tạ Tri Chương gây ra chuyện bất lợi với Hầu phủ, hắn tự hỏi lỡ như Nguyên Thiệu thật sự gặp chuyện không may, Tống Á Hiên làm sao có thể chịu đựng được?
Từ Thế Xương túm một binh sĩ lại hỏi: "Hiên Hiên ca ca trở lại rồi đúng không?! Ngươi đi nói với y mau quay về Hầu phủ, Nguyên Thiệu gặp nguy hiểm, là—"
Trước kia miễn là Bắc doanh có hội tỉ võ, Từ Thế Xương sẽ tham gia, đối với binh lính Vũ Lăng quân, Từ Thế Xương hắn không phải người lạ.
Chính vì như thế, không đợi Từ Thế Xương nói xong, binh lính kia đã trở tay chế trụ cánh tay hắn, ép hắn quỳ một gối trên đất.
Từ Thế Xương đã được nuông chiều từ nhỏ, nào có thể chịu được đối xử thô lỗ như vậy, nhất thời kêu đau: "—ngươi làm gì thế! Buông tay, buông tay!"
Lúc này binh lính kia hận hắn tột cùng, phẫn nộ quát: "Thái sư cùng Tiêu vương khởi binh tạo phản, ngươi có biết đã hại chết bao nhiêu huynh đệ của bọn ta hay không! Phản tặc, bây giờ còn dám dựa thế chủ tướng bọn ta, lấy tiểu công tử Nguyên Thiệu ra để nói, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Từ Thế Xương nghe được lời lên án của binh lính, như một đòn cảnh tỉnh, quên luôn cả giãy dụa, hoảng hốt nói: "Ta là phản tặc.... Ta dựa thế chủ tướng ngươi....?"
Nếu đổi lại là lúc trước, nhìn thấy Từ Thế Xương bị lăng nhục như thế, chắc chắn mọi người sẽ vì hắn minh oan giải vây; nhưng giờ đây vừa nghe tin Thái sư mưu phản, ánh mắt mọi người hoặc là căm hận hoặc kinh ngạc hoặc thờ ơ, không ai nói đỡ giúp hắn."
Từ Thế Xương cúi đầu, tóc hỗn loạn, nước mưa lành lạnh rơi trên người hắn.
Hắn bỗng dưng nở nụ cười, tiếng cười ngày càng thê lương, quát: "Thì ra ta là phản tặc! Thì ra là ta dựa thế Á Hiên!"
Hắn rống to những oan khuất cùng căm hặn, nước mắt cũng theo đó rơi xuống. Từ Thế Xương chậm rãi cúi thấp người, đầu đặt trên mặt đất lạnh lẽo, tựa như cuộn lại thành một đoàn, vừa khóc vừa cười nói: "Thì ra ta là phản tặc, ta là phản tặc....."
Trận mưa liên miên không có xu thế dừng.
Vó ngựa phi nước đại giẫm lên vũng nước, bùn đất bắn tung tóe.
Đám người Tạ Tri Chương đã bỏ chạy hai ngày hai đêm, Tống Á Hiên liền dẫn người đuổi theo một ngày một đêm, mỗi khi bọn họ nghĩ đã cắt đuôi được binh mã của Tống Á Hiên, ngay sau đó y lại vượt lên, quả nhiên là tư thế không chết không từ.
Binh lực của Tiêu vương phủ đuối dần qua từng đợt truy đuổi, bọn họ còn phải kéo theo xe ngựa của Tiêu vương phi, không so được với tốc độ hành quân của Tống Á Hiên, tình hình dần bất ổn.
Sau khi Tạ Tri Quân tỉnh lại, bọn họ đã chạy đến thành Lập Châu.
Bây giờ đã không thể cứu vãn, Tiêu vương phi lại ở bên cạnh hắn, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Tạ Tri Quân không thể bỏ lại mặc mẫu thân, tùy tiện trở lại kinh thành, đành phải cùng Tạ Tri Chương hộ tống Tiêu vương phi đến Dương Châu.
Hai ngày ngắn ngủi, binh mã bọn họ nhiều lần bị Tống Á Hiên đuổi kịp, song phương từng có giao đấu, tuy rằng cuối cùng có thể bỏ chạy, nhưng tất cả đều biết rõ, nếu còn tiếp tục như thế này, Tống Á Hiên bắt được bọn họ chỉ là chuyện sớm muộn.
Đêm nay, đoàn binh mã Tạ Tri Quân, Tạ Tri Chương nghỉ ngơi tại trong rừng, Tạ Tri Chương dựa vào thân cây ngủ, Tạ Tri Quân canh giữ bên đống lửa, nương theo ánh sáng của ngọn lửa, hắn lau kiếm đến sáng loáng.
Binh mã của bọn bọ đã trốn chạy được hai ngày, đương nhiên đã thấm mệt, sĩ khí không còn phấn chấn, nhưng Vũ Lăng quân do Tống Á Hiên chỉ huy nhuệ khí lại ngày càng tăng.
Tạ Tri Quân không sợ chết, nhưng lại sợ Tống Á Hiên đuổi cùng giết tận như vậy.
Rõ ràng là một người mềm lòng, nếu như đổi thành Lưu Diệu Văn, nói không chừng y sẽ thủ hạ lưu tình.
Nghĩ đến đây, Tạ Tri Quân cười lạnh, ôm trong mình ý niệm đập nồi dìm thuyền, thu kiếm vào vỏ.
Tạ Tri Quân đi đến bên người Tạ Tri Chương, quỳ gối ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Tạ Tri Chương ngủ không sâu, thấy bóng người nhoáng lên trước mặt liền tỉnh, không đợi hắn kịp phản ứng, Tạ Tri Quân đã điểm huyệt hắn.
Tạ Tri Chương kinh hãi nói: "Văn Thương?"
Giọng nói Tạ Tri Quân lạnh lùng: "Đại ca, ngươi cùng mẫu thân về Dương Châu đi, chăm sóc bà ấy cẩn thận, đừng để bà phải chịu khổ. Phụ vương vì muốn bất bình thay ta nên mới bước lên con đường này, ta bất hiếu, cho đến bây giờ vẫn chưa làm cho ông ấy hài lòng."
"Văn Thương." Tứ chi Tạ Tri Chương như bị kiến cắn, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn: "Đừng làm chuyện điên rồ!"
Mọi khi Tạ Tri Quân cười, nụ cười xinh đẹp, tà khí hiếm thấy, thần thái phấn chấn; lúc này hắn cũng cười, Tạ Tri Chương lại chỉ nhìn ra vẻ thất hồn lạc phách trên gương mặt đệ đệ.
Tạ Tri Quân nói: "Á Hiên mắc nợ ta, ta đi đòi mạng y."
Dứt lời, Tạ Tri Chương không kịp khuyên giải, Tạ Tri Quân huýt một tiếng sáo ngắn, gọi đến một con ngựa.
Hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, không quay đầu lại, giục ngựa xông ra khỏi rừng, vòng vèo đi trở về.
Sau ba ngày truy đuổi, binh mã của Tống Á Hiên cũng dừng chân tại núi rừng hoang dã, chỉnh đốn quân ngũ, cho ngựa ăn, đợi trinh sát được phái đi tra xét truyền về tung tích của phản quân, bọn họ lại tiếp tục đuổi theo.
Vệ Phong Lâm cùng Tống Á Hiên đang ngồi cạnh đống lửa, Tống Á Hiên đem thịt thỏ đã nướng xong cho Vệ Phong Lâm, Vệ Phong Lâm lắc đầu, hắn không có khẩu vị, chỉ có ánh mắt nghiêm nghị, ẩn chứa sát ý thâm trầm.
Tống Á Hiên nói: "Chúng ta sẽ đuổi kịp bọn họ, không cần nóng lòng nhất thời."
"Gia cũng nói y hệt người." Vệ Phong Lâm lạnh giọng nói: "Nhưng ta và đại ca đã đợi lâu lắm rồi."
Tống Á Hiên không miễn cưỡng hắn, tầm mắt dừng lại trên vũ khí tựa dao găm trên tay hắn.
Từ lúc ở rừng Bảo Lộc, Tống Á Hiên đã thấy qua con dao găm này, lúc ấy, Lâm gia bại lộ thân phận, Vệ Phong Lâm định mạo hiểm ám sát Tạ Tri Chương, lúc đó hắn chính là cầm con dao găm này.
Hiện tại, hắn vẫn gắt gao nắm chặt lấy nó, dao găm được bọc trong mảnh vải cũ kỹ, không nhìn ra hình dạng gì, chỉ biết rằng Vệ Phong Lâm rất quý trọng nó.
Vệ Phong Lâm cũng chú ý tới ánh mắt của Tống Á Hiên, nói: "Ta vốn đem nó đưa cho tiểu Nhứ, để nàng có thể phòng thân, nhưng ta đã sai rồi."
Tống Á Hiên có thể hiểu được cảm nhận của Vệ Phong Lâm, Vệ Phong Lâm không thể không tự trách, không hổ thẹn, không hối hận, mặc dù biết rõ người làm sai không phải là mình, nhưng hắn vẫn oán giận bản thân tại sao lúc trước không làm làm tốt thêm chút nữa.
Y không khuyên Vệ Phong Lâm đừng tự trách bản thân, y chỉ nói: "Ngươi vẫn còn cơ hội báo thù cho nàng."
Vệ Phong Lâm nghe xong sửng sốt một lúc, đem dao găm giấu lại vào trong ngực, nhận lấy thịt thỏ Tống Á Hiên đưa cho hắn, nói: "Đa tạ."
Ngay lúc này, binh lính chịu trách nhiệm tuần tra bỗng nhiên kêu lên: "Kẻ nào!"
Lỗ tai Tống Á Hiên vừa động, liền nghe được âm thanh xé gió vừa nhanh vừa nhẹ, tựa như mũi tên lao tới.
Tống Á Hiên phản ứng mau lẹ, một tay kéo Vệ Phong Lâm né tên, một tay nhẹ nhàng rút kiếm.
Mũi tên bắn ra từ góc tối, bị Tống Á Hiên chẻ đôi thành hai mảnh đều nhau, "ào ào" rơi xuống đất.
Ánh mắt Tống Á Hiên lạnh như băng, nắm chặt chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn về hướng ám tiễn bay đến.
Trong bóng cây hòa lẫn màn đêm dày đặc, một người cao cao đứng trên tuấn mã, mặc dù không thấy diện mạo, nhưng đôi mắt phượng âm u đen kịt, trong đêm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trên người lộ ra vẻ hung ác khó tả.
Tống Á Hiên thoáng cái liền nhận ra hắn: "Tạ Tri Quân."
Chương 127: Cầu không được (4)
Vội vàng nhìn lướt qua, Tạ Tri Quân liền thay đổi phương hướng, phóng ngựa chạy như điên, thoáng cái liền biến mất trong đêm đen mờ mịt.
Vệ Phong Lâm đang muốn đuổi theom Tống Á Hiên tựa như hiểu rõ ý đồ của Tạ Tri Quân, nói: "Hắn chỉ đến một mình, ngươi dẫn người đuổi theo Tạ Tri Chương, Tạ Tri Quân giao cho ta."
Vệ Phong Lâm mím môi nói: "Rõ."
Tống Á Hiên lên ngựa, mang theo một đội binh đuổi theo hướng Tạ Tri Quân rời đi.
Tạ Tri Quân không chạy quá xa, hắn từ đầu đến cuối chỉ vòng quanh ngọn núi này, tựa hồ cố ý kéo dài thời gian, vừa làm cho Tống Á Hiên có thể đuổi kịp hắn, vừa trơn trượt như một con cá khiến y không bắt được.
Tống Á Hiên nhanh chóng chỉ huy binh mã chặn hết đường đi, mãi cho đến buổi trưa hôm sau, mới có thể dồn Tạ Tri Quân đến bên bờ vực, không còn đường tiến.
Đây là một ngọn núi không biết tên, bởi vì gần đây mưa liên miên không dứt, sương mù nồng đậm tựa tuyết che khuất đỉnh núi, không khí loãng, tạo ra cái lạnh ẩm ướt.
Tạ Tri Quân mắt thấy phía trước đã không còn đường đi, đành phải bỏ ngựa, rút kiếm xoay người, lạnh lùng nhìn Tống Á Hiên đang vây đuổi mình.
Tống Á Hiên nâng tay ngăn cản binh mã phía sau, ra hiệu cho bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ.
Y một mình xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn không xa, nói: "Thế tử, ngươi chạy không thoát."
"Ta cũng không muốn chạy ." Tạ Tri Quân tháo xuống hai chiếc nanh sói nạm vàng vẫn luôn để trong cổ áo, trầm giọng nói: "Á Hiên, ta là tới giết ngươi."
Ánh vàng như những ngôi sao lấp lánh, Tống Á Hiên nhíu mày, nhất thời hiểu được: "Ngươi đến Bắc Khương? Thương nhân ở tiệm cầm đồ chẳng lẽ là do ngươi giết?"
"Ngươi không hỏi ta vì sao lại đi Bắc Khương, cũng không định giải thích tại sao lại dễ dàng đem vật ta tặng cho ngươi đưa cho người khác, mà lại muốn chất vấn có phải ta giết hắn hay không? Hắn sống hay chết có liên quan gì tới ngươi!" Tạ Tri Quân cảm thấy buồn cười vô cùng, nở nụ cười đùa cợt, kiếm trong tay càng nắm càng chặt: "Á Hiên, người như ngươi, rốt cuộc có chỗ nào tốt?"
Hắn như đang hỏi Tống Á Hiên, lại như đang hỏi chính bản thân mình.
Tống Á Hiên lạnh lùng đáp: "Từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn luôn như thế. Lúc học ở thư viện Minh Đỉnh, ta chỉ là tặng cho thư đồng kia một chiếc quạt, ngươi đã đem người sống sờ sờ ra đánh chết, sau lại vào cung làm thư đồng, tiểu cung nữ kia không làm sai việc gì, chẳng qua làm đổ chén trà, lại bị ngươi dùng lời đồn đãi bức đến tự sát?
Nếu ngươi vì chuyện nanh sói mà oán giận ta, ta có thể giải thích, ngươi không hả giận, đến giết ta cũng chẳng sao, nhưng oan có đầu nợ có chủ, thương nhân kia cùng việc này không hề có liên quan, Tạ Tri Quân, mạng người vô tội, ngươi nói giết liền giết?!"
"Giết bọn họ thì làm sao!"
Tạ Tri Quân vung kiếm, hung ác đâm về phía Tống Á Hiên.
Kiếm pháp của hắn sắc bén và cương mãnh, dữ dội như cảm xúc của hắn, đánh úp về phía Tống Á Hiên tựa cuồng phong.
"Ta chính là ghét bọn họ, ghét ngươi đối xử tốt với bọn họ, ghét ngươi vì hạng người râu ria như vậy mà đối nghịch với ta! Á Hiên, ngươi đã từng thề, vĩnh viễn không rời khỏi ta, ngươi còn nói bản thân không bao giờ gạt người, nhưng người luôn trốn tránh ra chính là ngươi, lúc trước, Lưu Diệu Văn tính kế hãm hại ta, ngươi có từng tin tưởng ta lần nào không? Chỉ có ta khờ dại! Ta vụng về! Ta cam chịu, luôn đem lời thề của ngươi giữ trong lòng!"
Tống Á Hiên mạnh mẽ tiếp chiêu của Tạ Tri Quân, vung kiếm, cản lại kiếm của Tạ Tri Quân, sức mạnh tràn đầy ẩn chứa trong thân kiếm, hai bên đọ sức, khó phân thắng bại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Á Hiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Văn Thương, ngươi và ta vốn dĩ là người không chung đường, hà tất phải miễn cưỡng?"
"Hay cho câu "người không chung đường"!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tri Quân tràn ngập sự tàn bạo, hắn nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy ủy khuất, ra tay không chút lưu tình, đâm về phía Tống Á Hiên.
Hắn ở đạo quán khổ luyện kiếm pháp mười năm, chung quy không phải loại người hời hợt, một kiếm này tràn đầy lửa giận và hận ý, đâm nhanh đến, Tống Á Hiên khó khăn tránh thoát, nhưng thắt lưng vẫn bị thương.
Y liền lùi lại mấy bước, nhưng Tạ Tri Quân đuổi sát không buông.
Hắn vừa chém vừa quát: "Sáu năm trước, nghe nói ngươi gặp nguy hiểm ở Tẩu Mã Xuyên, ta làm trái thánh chỉ, tự mình xuất quan, cho dù Hoàng thượng muốn chém đầu hay trách phạt, ta đều không sợ! Ta một lòng chỉ muốn đi Tẩu Mã Xuyên tìm ngươi! Khi đó lũ chó Bắc Khương đâm một nhát vào ngực ta, trong đầu ta chỉ nghĩ "Á Hiên cũng bị thương như vậy sao? Y rất sợ đau. Lũ chó Bắc Khương lại làm y bị thương, nếu như y thật sự chết rồi, ta phải giết toàn bộ lũ chó Bắc Khương để giải hận!" Lúc ta nhớ mong ngươi, ngươi có từng nghĩ tới ta? Ta không dễ dàng gì mới về tới kinh đô, ở Lan Thương Uyển, ngươi thấy vết thương trên người ta, ngay cả hỏi cũng chẳng thèm! Thư đồng, cung nữ gì đó, bọn họ là cái thá gì? Nếu ngươi thực sự coi ta là bằng hữu, thì chỉ được đối tốt với một mình ta!"
Lúc trước Tống Á Hiên không biết chuyện vết thương trên ngực của Tạ Tri Quân, tính cách Tạ Tri Quân luôn cao ngạo, tự đại, nếu không phải đã cùng đường mạt lộ, hắn khẳng định không chịu nói ra.
Lúc này đã biết chuyện, lòng Tống Á Hiên rối rắm, ngay cả kiếm pháp phòng ngự cũng rối lên.
"Á Hiên, ngươi không phụ lòng người trong thiên hạ, duy chỉ phụ lòng một mình ta!"
Mắt phượng Tạ Tri Quân dữ tợn, liên tiếp xuất chiêu, Tống Á Hiên từng bước bị bức tới trên vách đá, không còn đường lui, chỉ có thể đánh trả.
Cảnh ngày xưa chợt lần lượt hiện lên.
Có lúc là Tạ Tri Quân giả làm ăn mày, tựa vào xe ngựa của Tống Á Hiên chơi xấu; có lúc lại ở phòng học, Tạ Tri Quân chống cằm, ngủ gà ngủ gật trên thư án, tiên sinh đi ngang qua cửa sổ, Tống Á Hiên liền giật nhẹ bím tóc của Tạ Tri Chương, gọi hắn tỉnh; có lúc là hai người ở Lan Thương Uyển, Tạ Tri Quân đem quạt Tống Á Hiên cho hắn giấu vào ngực, hai người sóng vai ngắm nhìn hoa Ngọc Lan nở rộ.....
Hai người dây dưa bất phân thắng bại.
Kiếm pháp Tạ Tri Quân dù lợi hại, nhưng vẫn không bằng Tống Á Hiên; Tống Á Hiên lại không đành lòng hạ sát tâm, y chỉ định đem hắn cho Hoàng thượng xử trí.
Đúng lúc này, giữa rừng, một mũi tên nhắm ngay phía sau lưng Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên vốn vì lời nói của Tạ Tri Quân mà lòng không yên, vừa phải chống chịu sát chiêu của Tạ Tri Quân, mất đi sự cảnh giác ngày thường, lúc mũi tên lao tới, Tống Á Hiên cũng không phát hiện.
Tạ Tri Quân đột nhiên thu tay lại, hung hăng chưởng lên đầu vai Tống Á Hiên, Tống Á Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể nghiêng ngã, mũi tên lao thẳng qua y, trực tiếp đâm vào hông Tạ Tri Quân.
Máu tươi bắn lên mặt Tống Á Hiên, y nhất thời ngẩn ra.
Chỉ nghe ở phía xa, có tiếng hô to đầy thê lương: "Văn Thương!"
Trong ánh mắt Tạ Tri Quân có chút khiếp sợ, hắn vô thức lùi về sau hai bước, nào ngờ bước vào khoảng không, rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Lúc này Tống Á Hiên mới kịp phản ứng, nhưng chậm một chút, hắn theo bản năng bắt được Tạ Tri Quân.
Thế nhưng quá nặng, Tống Á Hiên suýt bị kéo xuống vực thẳm.
Tống Á Hiên quyết đoán lấy kiếm đâm vào vách đá, khó khăn lắm mới ngăn được không rơi xuống, nhưng kiếm dù có bền đến mấy cũng không chịu được sức nặng của hai người.
Nếu chỉ một mình Tống Á Hiên, y còn có thể dùng khinh công leo lên, nhưng trong tay hắn còn nắm Tạ Tri Quân, y muốn lên cũng không lên được, muốn bỏ cũng bỏ không xong.
Sinh tử trước mắt, Tống Á Hiên không suy nghĩ được nhiều nữa, bộc phát ra sức mạnh kinh người giữ chặt lấy tay Tạ Tri Quân.
"Đừng buông tay!" Tống Á Hiên cắn chặt răng, kiên cường chống đỡ chờ người bên trên cứu viện.
Tạ Tri Quân ngửa đầu nhìn y, nhìn vẻ mặt thống khổ của Tống Á Hiên.
Mũi tên bên hông hắn vẫn đang chảy máu, chỗ đó có vẻ như đã bị mũi tên xuyên thủng một lỗ, gió lạnh thổi qua, Tạ Tri Quân chỉ cảm thấy cả người rét căm căm, chỉ có bàn tay Tống Á Hiên ấm áp.
Thân kiếm lung lay sắp đổ
"Á Hiên, ngươi thật biết hại người. Nếu không làm được, cần gì phải hứa? Lúc trước ta giả làm ăn mày, ngươi không nên tặng viên ngọc cho ta, bây giờ cũng không nên liều mình cứu ta!" Tạ Tri Quân nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: "Ta vốn định kéo ngươi đồng quy vu tận, nhưng ngươi đê tiện, phản bội như vậy, cũng xứng cùng ta chết chung một chỗ! Ngươi không xứng?!"
Tạ Tri Quân quyết tâm, sự điên cuồng tột độ trong lòng vào thời khắc này biến thành sự quyết định tàn nhẫn, hắn vung kiếm lên, hung hăng chặt đứt tay trái của mình.
Tay Tống Á Hiên bỗng dưng nhẹ bẫng, y trơ mắt nhìn Tạ Tri Quân rơi vào biển mây mù mịt.
Y cực kỳ hoảng sợ: "Tạ Tri Quân—!"
hương 128: Cầu không được (5)
Không đợi y nghĩ nhiều, thanh kiếm không chịu không nổi, trong nháy mắt gãy nát, lúc Tống Á Hiên sắp rơi xuống, Vệ Phong Lâm kịp thời đuổi tới, bắt được cổ tay Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên nương theo tay Vệ Phong Lâm, nhảy lên khỏi vách núi.
Ngay cả Vệ Phong Lâm, người có khuôn mặt vô cảm, cũng bị kinh sợ, hắn vội vàng nhìn Tống Á Hiên một lượt từ trên xuống: "Tiểu Hầu gia, người không sao chứ?"
Tống Á Hiên lắc đầu, trong tay y còn đang nắm lấy cánh tay bị chặt đứt của Tạ Tri Quân, trong lòng chỉ cảm thấy một nỗi bi thương vang vọng.
Nhớ tới không lâu trước đây, Tạ Tri Quân lấy thân phận Tiêu vương thế tử đến Hầu phủ tìm y, trên người hắn mặc mãng bào tay áo xanh màu xanh của hồ, trên mũ kết đầy ngọc châu, trời sinh là một người vô cùng chói mắt, vừa thấy Tống Á Hiên, mắt phượng liền cong, bay qua ôm chặt lấy y—
"A Hiên, ta tới tìm ngươi đây!"
Tống Á Hiên xuất thần một lát mới mờ mịt trả lời: "Ta không sao."
"Tiều Hầu gia."
Binh mã đi theo y cũng dần bao vây đến, đa số mọi người vẫn còn khiếp sợ mà nhìn y.
Duy chỉ có một người phát điên, đẩy đám người ra, trong miệng hô to: "Cút ngay! Cút ngay!"
Nhìn thấy Vệ Phong Lâm đến, Tống Á Hiên cũng đoán được ai là người bắn ám tiễn lúc nãy.
Trong tay Tạ Tri Chương còn cầm cung tên, nhìn thấy cánh tay đứt lìa trong tay Tống Á Hiên, hắn nhất thời ném cung, quỳ rạp xuống đất, gào thét đến tê tâm liệt phế.
"Văn Thương!"
Hắn đoạt lấy cánh tay kia, ôm vào lòng, quỳ đến bên vách núi, Tạ Tri Chương nhìn xuống, không thấy gì ngoài tầng tầng mây mù, còn đâu bóng dáng của Tạ Tri Quân.
"Văn Thương! Văn Thương!
Hắn thét lên đến yết hầu khàn khàn, trong lòng từng trận đau nhói, như một con dao độc đâm vào, có lẽ là nộ hỏa công tâm, cũng có lẽ là bi thương đến tột độ, Tạ Tri Chương bỗng dưng phun ra một ngụm máu!
Mọi người thấy thế đều cả kinh.
"Đều tại ngươi!"
Tạ Tri Chương quay đầu, hắn nằm ngửa bên cạnh vách đá, một tay ôm lấy cánh tay Tạ Tri Quân, một tay rút kiếm chĩa về phía Tống Á Hiên, đầu tóc rối loạn nhếch nhác, nói không hết có bao nhiêu chật vật.
Tạ Tri Chương lệ rơi đầy mặt, đau đớn quát Tống Á Hiên: "Đều là lỗi của ngươi! Đều là lỗi của ngươi! Là ngươi hại Văn Thương, tại sao Tẩu Mã Thương không giết được ngươi, tại sao mười hai hắc kỵ Ưng Đàm cũng không giết được ngươi! Tại sao người chết không phải là ngươi!"
Tống Á Hiên trầm mặc.
Cánh tay trong lòng ngực Tạ Tri Chương còn dư lại chút ấm áp, hắn cầm ngón tay kia, như nắm lấy tay của Tạ Tri Quân, tan nát cõi lòng mà phát cuồng, lẩm bẩm nói: "Văn Thương, ngươi không phải tới giết y sao, ngươi không phải tới lấy mạng y sao! Tại sao, tại sao vẫn còn đỡ cho y? Ta không có cố ý, ta không có....."
Hắn nhắm mắt lại, điên cuồng nói: "Không, không, đều do đại ca không tốt, là ta đã giết ngươi! Là ta đã giết ngươi!"
Hắn đau đớn tột cùng, ngẩng đầu lên trời kêu gào, nhất thời chỉ cảm thấy mất hết hy vọng.
Tống Á Hiên phân phó nói: "Đưa hắn trở về."
Binh lính nghe lệnh, tiến lên muốn bắt Tạ Tri Chương, Tạ Tri Chương điên cuồng vung kiếm trong tay, lùi phía sau, trong miệng hô to: "Không ai được qua đây! Cút! Cút!"
Phía sau hắn chính là vực sâu, binh lính không dám tiến lên.
Vẻ mặt Vệ Phong Lâm lạnh lùng, cũng không sợ hãi, hắn thu kiếm lại, từ trong ngực lấy ra một con dao găm, cởi bỏ mảnh vải quấn quanh, từng bước đi tới chỗ Tạ Tri Chương.
Hắn hỏi: "Tạ Tri Chương, ngươi còn nhớ Lâm Tuyết Nhứ không? Còn nhớ năm đó ngươi đã làm những gì đối với nàng không?"
Tạ Tri Chương đã sớm biết thân phận thực sự của Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm, cũng biết Vệ Phong Lâm vì báo thù mà đến, nhưng hắn bây giờ còn việc gì phải sợ?
Tạ Tri Chương cười giễu cợt, vẻ tuấn nhã ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại sự chua ngoa: "Ai lại đi nhớ một tên tiện nữ?"
Sắc mặt Vệ Phong Lâm thay đổi, hắn cắn chặt răng, phi thân tiến lên, đè mắt cá chân Tạ Tri Chương, hung hăng đâm lên chân một nhát!
Dao găm sắc nhọn, chém sắt như chém bùn, một nhát rút ra, máu tươi đầm đìa.
Tạ Tri Chương nhất thời đau đến kêu to, nhưng rất nhanh lại biến thành tiếng cười dữ tợn.
Hắn hụt hơi thở gấp, nước mắt tuôn ra: "....Nhưng ta nhớ rõ tại sao mình lại chọn ả. Lâm Vệ Phong, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách hắn!"
Tạ Tri Chương hung tợn chỉ về phía Tống Á Hiên đang đứng cách đó không xa.
"Nếu như trên người nữ nhân kia không có miếng ngọc bội giống miếng Tống Á Hiên đeo trước kia, ta cũng sẽ không hứng thú với ả!"
Vệ Phong Lâm khó tin nhìn Tạ Tri Chương, hắn không thể tin được, Tạ Tri Chương đã sắp chết đến nơi, thế nhưng lại không hề có nửa phần hối hận hay áy náy vì đã gây ra cái chết của Lâm Tuyết Nhứ, mà còn đem tội lỗi đổ lên đầu người khác.
Tạ Tri Chương dường như hiểu rõ ý nghĩ trong đầu hắn, cười rộ lên đầy quỷ dị: "Thế nào, ngươi nghĩ rằng ta phải khóc rống trước mặt ngươi, nhận tội với nữ nhân đến cả tên ta cũng không nhớ, để ngươi có thể yên lòng sao? Mỗi việc ta đã làm, ta đều không hối hận! Lâm Tuyết Nhứ, ả nên chết! Kẻ nào đáng ghét giống Á Hiên, đều đáng chết! Đáng chết! Ha ha ha—"
Nói xong, Tạ Tri Chương lại cầm lấy kiếm, đâm về phía Vệ Phong Lâm, thừa dịp hắn tránh né, Tạ Tri Chương thoát khỏi kiềm hãm, bò tới vách núi.
"Văn Thương, Văn Thương, đừng bỏ ta lại! Đại ca đến với ngươi!"
Nhìn thấy trong lòng Tạ Tri Chương chỉ có đệ đệ hắn, thân nhân hắn, trước khi chết còn nhục nhã Lâm Tuyết Nhứ, cừu hận tích lũy nhiều năm qua của Vệ Phong Lâm hoàn toàn biến thành một cơn thịnh nộ.
Hắn chẳng còn quan tâm đến việc gì, tiến lên ngăn Tạ Tri Chương lại, hắn đã mất đi lý trí, đâm nhiều nhát vào lưng Tạ Tri Chương.
Người luôn trầm mặc một khi bùng nổ sẽ còn khiếp sợ hơn nhiều so với người bình thường.
Tống Á Hiên nhìn thấy nhưng không ngăn cản.
Hai mắt Vệ Phong Lâm đỏ au: "Chỉ có mạng của đệ đệ ngươi mới là mạng, mạng của tiểu Nhứ không phải hay sao! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!"
Mỗi một tiếng chất vấn, hắn liền đâm một nhát dao, máu tươi bắn lên khắp người hắn, bắn cả lên mặt, nhưng bất luận thế nào, hắn cũng không thể trút hết nỗi hận ẩn nhẫn nhiều năm.
Tạ Tri Chương căn bản không hề để ý tới những lời của Vệ Phong Lâm, cũng không quan tâm bản thân trúng bao nhiêu nhát dao, chỉ một mực nhìn về hướng vách núi, không ngừng bò về phía trước....
Vệ Phong Lâm cuối cùng cũng buông ta, hắn cúi đầu, ôm chặt lấy con dao, cả người căm hận đến phát run.
Khí lực toàn thân Tạ Tri Chương như máu tươi từng chút từng chút chảy cạn, đồng tử hắn tán loạn, trước mắt biến thành màu đen, không nhìn rõ được gì, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Văn Thương, đừng bỏ đại ca lại."
Hắn ngã xuống vách núi, trước khi chết còn gắt gao trừng mắt nhìn về phía trước, tựa như không cam lòng cùng sợ hãi.
Vệ Phong Lâm cũng không cảm thấy sung sướng sau khi báo thù, hắn không muốn mạng của Tạ Tri Chương, hắn chỉ muốn thế gian trả lại công đạo cho Lâm Tuyết Nhứ.
Nhưng mà công đạo không đến dễ dàng như vậy.
Hắn quỳ xuống đất, nén xuống âm thanh khóc rống lên.
Cũng không ai tiến lên an ủi hắn, cho đến khi tiếng khóc dần nhỏ, Vệ Phong Lâm mới đứng lên, nhưng chân hắn tựa như vô lực, đứng dậy mãi không được.
Tống Á Hiên đi qua, lấy tay đỡ Vệ Phong Lâm đứng dậy: "Phong Lâm, bản Hầu sẽ xin Hoàng thượng, tra rõ án năm đó của Lâm Tuyết Nhứ. Liễu Ngọc Hổ vẫn còn sống, tìm được hắn, nhất định có thể trả lại công đạo cho Lâm Tuyết Nhứ."
Vệ Phong Lâm nghe xong, cắn răng, quỳ một gối xuống trước mặt Tống Á Hiên: "Đa tạ Hầu gia."
Hắn đem con dao ngăm dính máu trong lòng ra lau sạch, hai tay đưa lên Tống Á Hiên, nói: "Thuộc hạ tự ý kháng mệnh, giết Tạ Tri Chương, nếu ngày khác Hoàng thượng trách tội, thuộc hạ sẽ tự mình gánh chịu, tuyệt không liên lụy Hầu gia."
Tống Á Hiên nhìn ra Vệ Phong Lâm lúc nãy đã chết tâm, nên không ngăn cản hắn, nếu y không ngăn cản, thì làm sao lại tính là liên lụy?
Y đang muốn giải thích, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên con dao găm trong tay Vệ Phong Lâm, trong lòng bỗng chấn động.
Tống Á Hiên đoạt lấy dao găm, nhìn kỹ hoa văn vô cùng quen thuộc trên cán dao, trên hoa văn không biết dùng vật gì, cong cong vẹo vẹo khắc lên chữ "Nhật".
Con dao này đã từng ở bên Tống Á Hiên rất nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro