Chương59-62
Chương 59
Edit: Hũ Mật
Lưu Diệu Văn thẳng tắp nhìn cậu, đầu óc trống rỗng.
Tống Á Hiên nói câu này không phải tâm huyết dâng trào, cậu tối qua đã suy nghĩ cả đêm.
Ban đầu đầy trong đầu cậu đều là Lưu Diệu Văn làm sao sẽ thích cậu? Lưu Diệu Văn không phải rất ghét đồng tính luyến sao? Cậu ấy sao có thể sẽ ôm loại tình cảm này với cậu? Hơn nữa nếu thích, đêm đó bọn họ làm sao sẽ biến thành như vậy?
Tống Á Hiên nghĩ không ra, càng nghĩ càng mơ hồ, bất quá cậu không phải người đầu óc chết, thậm chí còn có chút quá đơn giản thô bạo.
Cậu loại bỏ những thứ linh tinh kia đi, chỉ nghĩ một vấn đề.
Lưu Diệu Văn thích cậu, vậy cậu thích Lưu Diệu Văn chứ?
Vấn đề này khiến cậu suy nghĩ hơn 1 giờ, cậu không dám qua loa, nghĩ hết sức nghiêm túc.
Từ lần gặp nhau đầu tiên lúc 4 tuổi, đến giấc mơ màu đỏ năm 18 tuổi kia . . . . . .
Tống Á Hiên tìm được đáp án.
Cậu thích Lưu Diệu Văn . Không lo lắng có tổn thương tới Lưu Diệu Văn hay không, không nghĩ ngợi sẽ dọa đến Lưu Diệu Văn hay không, không suy xét như vậy sẽ làm Lưu Diệu Văn ghét hay không, kết quả cho ra là cậu thích Lưu Diệu Văn , không biết từ lúc nào đã thích.
Yêu đương là thế nào? Tống Á Hiên không biết, nếu để cậu làm bạn cả đời với một người, cậu có thể nghĩ đến chỉ có Lưu Diệu Văn .
Lưu Diệu Văn thích cậu, cậu thích Lưu Diệu Văn .
Đã thích nhau, tại sao không ở cùng nhau.
Đây chính là kết luận mà sau khi Tống Á Hiên suy nghĩ cho ra, cậu càng nghĩ càng cảm thấy không sai, càng nghĩ trong lòng càng trống trải, càng nghĩ càng cảm thấy hết thảy xung quanh đều sáng lên . . . . . .
À, là sáng thật sự, bởi vì mặt trời ló ra!
Tống Á Hiên ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ, cậu muốn đi làm bữa sáng cho Lưu Diệu Văn !
Lưu Diệu Văn vẫn không lên tiếng, Tống Á Hiên không nhịn được hỏi anh: "Cậu thích tớ phải không? Thích kiểu người yêu ấy." Chỉ có xác định điểm này, kết luận tối hôm qua của cậu mới chính xác.
Lưu Diệu Văn không dám nói.
Tâm Tống Á Hiên chợt lạnh, cổ họng hơi khô: "Không phải sao?"
"Thích." Cổ họng Lưu Diệu Văn hơi khàn, chậm rãi nói, "Rất thích." Thích tới mức căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ đơn giản để hình dung.
Tâm Tống Á Hiên lại lập tức nóng, khóe miệng còn mang theo chút ý ngọt ngào: "Tớ cũng vậy."
Lưu Diệu Văn ngây ngốc, nghe rất rõ ràng, thấy rất rõ ràng, nhưng giống như thân ở trong cảnh tượng huyền ảo vậy, không dám lộn xộn, sợ quấy rầy giấc mộng đẹp trước nay chưa từng có này.
"Tóm lại . . . . . ." Tống Á Hiên vẫn rất xấu hổ, "Ăn cơm trước đi!"
Lưu Diệu Văn nói: "Tớ đi nấu cơm."
Tống Á Hiên nói: "Tớ có thể làm được, cậu đi tắm rửa thay quần áo!"
Lưu Diệu Văn cứng rắn bị cậu đẩy ra khỏi phòng bếp, đưa vào phòng tắm. Tống Á Hiên còn cầm khăn tắm và đồ ngủ cho anh, dặn dò anh: "Nếu mệt thì tắm ngâm nhé, không cần vội." Tắm ngâm cũng có trợ giúp làm thư thái tinh thần, mặc dù tối qua Lưu Diệu Văn ngủ ổn, nhưng chuyện thả lỏng, càng nhiều càng tốt!
Tống Á Hiên quay đầu đến phòng bếp, tiếp tục đấu trí đấu dũng với máy nướng bánh mì.
Cậu nhớ thứ đồ này rất đơn giản mà, sao lại cứ nướng khét vậy chứ? Tống Á Hiên nghĩ nửa ngày gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Minh.
Hứa Tiểu Minh ỉu xìu nói: "Anh Mộ . . . . . ." Hắn tối hôm qua 12h ngủ, sáng sớm hôm nay rời giường, vội vàng quay quảng cáo, ở trên xe bảo mẫu đã sắp chết.
Tống Á Hiên hỏi hắn: "Mày biết dùng máy nướng bánh mì không?"
Hứa Tiểu Minh: ". . . . . ." Hắn đây là ngủ lơ mơ nghe nhầm sao?
Tống Á Hiên nói: "Tao định nướng bánh mì cho Lưu Diệu Văn ăn, cơ mà nướng thế nào cũng khét."
Khóe miệng Hứa Tiểu Minh co rút: "Mày tìm cẩn thận xem, bình thường có điều chỉnh nhiệt độ, có phải gạt cao quá hay không."
Tống Á Hiên cuối cùng tìm được cái nút nhỏ kia, cậu bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là vậy!"
Hứa Tiểu Minh sống dở chết dở nói: "Bệ hạ còn có phân phó khác không?"
Tâm tình Tống Á Hiên rất tốt nói: "Không có, lui ra đi."
Hứa Tiểu Minh: ". . . . . ." Hắn thường xuyên nghi ngờ mình không cầm được ảnh đế là bởi vì không nhận được kịch bản diễn thái giám!
"Đúng rồi." Tống Á Hiên lại làm câu, "Có chuyện nói với mày."
Hứa Tiểu Minh ỉu xìu: "Bệ hạ ghét bỏ máy nướng bánh mì, muốn sủng hạnh phi tử khác?"
Tống Á Hiên hắng hắng cổ họng, cho hắn quả bom nặng cân: "Cái kia, tao với Lưu Diệu Văn chính thức qua lại."
Hứa Tiểu Minh ngây người khoảng 10 giây, nổ tung tại chỗ: "Cái giề???"
Tống Á Hiên bởi vì chuyên tâm nướng bánh mì, mở speaker, bị một tiếng quỷ kêu này của hắn làm giật mình: "Ồn ào gì?"
Hứa Tiểu Minh đệt một câu, nói với trợ lý: "Đánh tôi một cái."
Trợ lý nhà hắn: ". . . . . ."
Hứa Tiểu Minh tự cho mình cái tát, sau khi đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn mới cầm điện thoại, hỏi liên thanh: "Mày vừa nói gì? Mày qua lại với ai? Lưu Diệu Văn là cô gái nào? Là trùng tên trùng họ với Lưu Diệu Văn sao?"
Tống Á Hiên không vui: "Lưu Diệu Văn chính là Lưu Diệu Văn á, đầu óc mày ngu à?"
Hứa Tiểu Minh nuốt khan ngụm nước bọt: "Lưu Diệu Văn mà tao biết kia?"
Tống Á Hiên tức giận nói: "Mày còn biết Lưu Diệu Văn thứ hai?"
Hứa Tiểu Minh: ". . . . . ." Giờ này khắc này vua trợ lý rất muốn chụp tấm hình cho hắn, đăng lên mạng, đảm bảo hot forward gói emotion, trăm phần trăm đại hỏa.
Đáng tiếc, vua trợ lý sợ bị lão Hứa gia đuổi giết.
Tống Á Hiên lại nói: "Vậy đi, tao cúp đây." Chỉ nướng bánh mì thì quá ít, có thể thử thêm trứng chiên.
Cậu không biết rằng, cách một cánh cửa, Lưu Diệu Văn ở đầu kia đứng thành tượng gỗ.
Anh đến phòng tắm, nhưng vì ngay cả quần áo cũng chưa cởi lại theo ra ngoài, nếu như là mơ, bị nước lạnh xối nhất định sẽ tỉnh, cho nên anh không tắm, anh muốn nhìn Tống Á Hiên nhiều chút.
Nhưng ai biết anh vừa tới phòng bếp đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Tống Á Hiên và Hứa Tiểu Minh.
Bởi vì mở speaker, anh nghe rất rõ ràng, một chữ không thiếu, một chữ không lọt, giống như bản chữ viết in ra xếp trong đầu anh.
Đây là mơ sao? Lưu Diệu Văn cảm giác mình không có óc tưởng tượng như vậy.
Anh nhìn hồi lâu, lúc Tống Á Hiên phát hiện anh lại tránh né.
Tắm.
Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, nói với chính mình: Đi tắm, giấc mơ như vậy không thể mơ, sẽ phát điên.
Anh đứng dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh ra, đầu vòi xối xuống. Nhiệt độ trong nhà thích hợp, nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, tắm nước lạnh như vậy, rất khó chịu.
Hơn nữa Lưu Diệu Văn ngay cả quần áo cũng không cởi, nước lạnh giội xuống, quần áo dính trên người, mang đến lạnh lẽo càng thêm khó đối phó.
Một tay anh chống trên tường, cúi đầu nhìn mặt đất, đầu óc tỉnh táo.
— Hoặc là mơ, hoặc là anh rốt cục điên rồi. Giống Vu Đại Vân vậy, sống trong thế giới của mình.
Môi mỏng Lưu Diệu Văn cong cong, lại cảm thấy điều này cũng không tệ.
Tống Á Hiên nướng xong bánh mì, còn chiên 2 quả trứng gà lộn xộn, lại hâm sữa tươi, miễn cưỡng xếp ra được một bữa sáng siêu đơn giản . . . . . .
"Sao vẫn chưa tắm xong?" Tống Á Hiên lầm bầm, "Nguội sẽ không ngon nữa."
Cậu vẫn lo lắng Lưu Diệu Văn , sợ anh lại bị đau đầu, dứt khoát lên lầu nhìn anh: "Lưu Diệu Văn ?"
Lưu Diệu Văn cả người ướt nhẹp hồi phục tinh thần.
Tống Á Hiên hỏi anh: "Tắm xong chưa? Bữa sáng làm xong rồi!"
Lưu Diệu Văn :". . . . . ."
Anh không lên tiếng, Tống Á Hiên có chút lo lắng: "Cậu không sao chứ?" Sẽ không ở trong phòng tắm xỉu đi.
Lưu Diệu Văn thấp giọng nói: "Ngay đây." Anh thật sự sắp điên rồi, không phân rõ đây là thực tế hay ảo tưởng.
Tống Á Hiên nghe thấy tiếng anh liền yên tâm: "Không vội." Cùng lắm thì nướng lại cái mới.
Lưu Diệu Văn cởi quần áo ướt sũng, đã sớm tắm sạch, thay quần áo xong đi ra.
Tống Á Hiên thấy anh xuống lầu, gọi anh: "Mau đến nếm thử xem, khó ăn cũng đừng ghét bỏ."
Lưu Diệu Văn nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Được lắm."
Tống Á Hiên nhìn nhìn cái trứng mình chiên, lúng túng nói: "Gắng ăn đi."
Lưu Diệu Văn ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa sau đó vẫn mơ hồ.
Tống Á Hiên nhận ra, hỏi anh: "Đầu vẫn đau hả?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Không đau."
"Vậy là không ngủ ngon?"
Lưu Diệu Văn tối qua ngủ một giấc ngon hiếm có, tới mức anh cho rằng mình hiện giờ vẫn chưa tỉnh: "Ngủ rất ngon."
Tống Á Hiên còn đang nhìn chăm chú anh: "Tớ sao cảm thấy sắc mặt không không tốt lắm." Hơn nữa tầm mắt cũng dao động, không yên lòng.
Lưu Diệu Văn ngừng chút, miễn cưỡng cười nói: "Có chút ngoài ý muốn . . . . . . Lần đầu tiên thấy cậu xuống bếp."
Tống Á Hiên cảm giác mình rất vô dụng, cậu nói: "Quen tay hay việc đi, sau này tớ luyện nhiều chút."
Lưu Diệu Văn không nói gì khác, anh không tin sẽ có sau này gì đó.
Tống Á Hiên giục anh ăn điểm tâm, Lưu Diệu Văn trầm mặc ăn, kỳ thực anh không nếm ra mùi vị, bữa sáng này cũng không đặc biệt gì, thậm chí là sơ sài. Nhưng Tống Á Hiên ở trước mặt anh, nghĩ đến đây là Tống Á Hiên làm cho anh, vào miệng liền thành của ngon vật lạ, có mỹ vị không cách nào hình dung.
Đây rốt cuộc có phải sự thật hay không? Lưu Diệu Văn không cách nào xác định. Khó trách bệnh thần kinh cũng không nhận là mình bị bệnh, bởi vì thật sự không phân rõ được thực tế và ảo tưởng.
Sau khi ăn xong, Tống Á Hiên càng thêm lo lắng thân thể Lưu Diệu Văn .
Trạng thái này của anh rất không đúng, rõ ràng ngồi đó nhưng dáng vẻ lảo đảo muốn ngã.
"Cậu vẫn ổn chứ?" Tống Á Hiên lo lắng hỏi.
Lưu Diệu Văn lập tức nói: "Không sao đâu."
Tống Á Hiên lại nói: "Cậu hôm nay bận việc không?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu nói: "Không bận."
Tống Á Hiên nhìn anh nói: "Vậy tớ đi khám bác sĩ cùng cậu nhé."
Lưu Diệu Văn ngây ngẩn.
Tống Á Hiên nói: "Tối qua tớ không dám kinh động người, tìm Phương Tuấn Kỳ đến giúp, bác sĩ tư nhân cậu ấy dẫn tới không biết tình hình của cậu, đề nghị đi tìm bác sĩ cậu thường khám . . . . . ."
Cậu mới nói một nửa, khuôn mặt Lưu Diệu Văn đã trắng thành giấy.
Tống Á Hiên không nói tiếp được, đi tới hỏi anh: "Lại khó chịu sao? Chúng ta giờ đi bệnh viện được không?"
Lưu Diệu Văn hiểu, toàn bộ hiểu.
Đây không phải là mơ, không phải ảo tưởng, mà là thật. Tống Á Hiên ở trước mắt anh, làm bữa sáng cho anh, còn nói muốn qua lại với anh.
Toàn là thật, nhưng không phải thật lòng.
Là bởi vì bệnh của anh đi. Hóa ra Phương Tuấn Kỳ tối qua đã tới, hóa ra còn mới bác sĩ . . . . . .
Hẳn Tống Á Hiên cũng biết . . . . . . Biết bệnh của anh . . . . . . Cho nên mới dỗ anh, an ủi anh, để anh đạt được ước muốn.
Lưu Diệu Văn lần nữa cảm thấy đầu đau như kim châm, anh không muốn bày ra bộ dáng chật vật của mình trước mặt cậu, cũng không muốn miễn cưỡng cậu.
Tống Á Hiên không nợ anh, Tống Á Hiên cho anh đủ nhiều rồi, hoàn toàn không cần thiết làm tiếp những thứ này.
Lưu Diệu Văn cắn răng, duy trì bình tĩnh nói: "Không cần, tớ không cần vội."
Tống Á Hiên lòng như lửa đốt: "Sắc mặt cậu đã như vậy, đâu còn không vội?"
Ngực Lưu Diệu Văn cuồn cuộn, không muốn tiếp tục nếm thử sự chênh lệch khổng lồ giữa thiên đường và địa ngục nữa: "Cậu không cần phải như vậy, thật sự không cần . . . . . ." Anh không có lòng tham như vậy, chỉ cần có thể từ xa nhìn thấy cậu là được.
Tống Á Hiên ngớ ra, nghe ra lời anh chưa nói hết: "Lời này của cậu có ý gì?"
Lưu Diệu Văn vặn chặt lông mày, cổ họng giống như chạm vào lửa, thật sự không nói ra được nhiều hơn.
Âm thanh Tống Á Hiên trầm xuống: "Cậu cảm thấy tớ là bởi vì cậu bị bệnh cho nên đang đồng tình cậu?"
Lưu Diệu Văn mở to tầm mắt, thần kinh trán anh giống như lò xo bị nén, điên cuồng đập.
Tống Á Hiên bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt anh, cưỡng bách anh cùng cậu đối mặt: "Cậu cảm thấy tớ là người như vậy?"
Cánh môi Lưu Diệu Văn nhợt nhạt, âm thanh cực nhẹ: "Cậu luôn đối tốt với tớ, vẫn luôn chăm sóc tớ." Thậm chí coi tớ là kẻ yếu mà bảo vệ.
Tống Á Hiên bởi vì kích động mà phá âm: "Cậu cũng nói tớ luôn đối tốt với cậu, vậy cậu dựa vào cái gì cảm thấy tớ sẽ tổn thương cậu như vậy!"
Lưu Diệu Văn hơi ngơ ra, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Tống Á Hiên nói: "Cậu bị bệnh, tớ lại giả bộ ở cùng với cậu, đây là đối tốt với cậu? Đây căn bản là đang hại chết cậu đó!"
Lưu Diệu Văn ngây ngốc, nhưng tầm mắt đã dần dần dịch trở lại.
Anh nhìn thấy mắt Tống Á Hiên , trong phút chốc, dường như thấy được ngọn lửa đốt trong mắt cậu.
Tống Á Hiên nói: "Tớ là người thế nào cậu không rõ sao? Nếu cậu vì tớ bị bệnh, tớ lại không thích cậu, tớ chỉ sẽ thẳng thắn nói với cậu, mà không phải lừa gạt cậu!"
Lưu Diệu Văn mở to mắt, con ngươi cũng đang kịch liệt co rút: "Tống Á Hiên . . . . . ."
Tống Á Hiên nhìn anh, giống như muốn nhìn vào trong lòng anh: "Lưu Diệu Văn , qua nhiều năm như vậy, tớ đã lừa cậu lần nào sao?"
Chương 60
Edit: Hũ Mật
Con ngươi Lưu Diệu Văn lóe sáng: "Không có . . . . . ."
"Vậy cậu tại sao không tin tớ?"
"Tớ . . . . . ." Lưu Diệu Văn không phải không tin cậu, mà là không tin chính mình — Anh đâu ra tư cách nhận được những thứ này?
Âm thanh Tống Á Hiên đề thấp, khổ sở nói: "Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng đối với tớ mà nói, chuyện qua lại rất thuần túy, cậu thích tớ, tớ thích cậu, đây mới là điều kiện tiên quyết của qua lại, những thứ khác đều không đủ để tớ nói ra câu đó."
— Bọn mình qua lại đi.
Lưu Diệu Văn lại lần nữa nhớ tới câu này, quanh thân như cũ nổi lên cảm giác run rẩy, thậm chí còn mạnh hơn trước, bởi vì chân rơi xuống đất, càng chân thật.
"Không được gạt tớ." Lưu Diệu Văn dùng sức nắm tay cậu, rốt cục nhìn thẳng vào cậu, "Tống Á Hiên , không được gạt tớ."
Thần hồn anh lơ lửng toàn bộ trở lại, tập trung trong con ngươi đen nhánh, thả ra ánh sáng được ăn cả ngã về không.
Mắt Tống Á Hiên không chớp nhìn lại anh: "Tớ thích cậu, nếu như là gạt cậu, vậy thì để tớ . . . . . ."
Lưu Diệu Văn kéo cậu qua, dùng sức hôn lên môi cậu.
Tống Á Hiên bỗng dưng mở to mắt, cái đầu rất tốt trong nháy mắt biết thành đống keo dán.
Lúc hôn Tống Á Hiên , Lưu Diệu Văn có bất an trong nháy mắt, anh sợ mình bị đẩy ra, nhưng không có . . . . . .
Tống Á Hiên thậm chí cách anh càng gần . . . . . .
Đột nhiên, trong lòng có ngọn lửa phun trào, Lưu Diệu Văn không có kết cấu gì mà hôn người mà mình khát vọng đến xương tủy, khắc đến linh hồn.
Nếu như đây là mơ, nếu như đây là một trò khôi hài, vậy anh nguyện ngủ mãi không tỉnh.
Lúc hai người tách ra, Tống Á Hiên sắp nhịn chết rồi, cậu thở hổn hển ngụm lớn, cho rằng mình sẽ chết vì hôn môi.
Lưu Diệu Văn nhìn gò má phiếm hồng của cậu, lại muốn hôn cậu.
Tống Á Hiên thở dốc hỏi: "Bữa sáng của tớ có phải làm ít hay không?"
Lưu Diệu Văn không kịp phản ứng.
Tống Á Hiên nói: "Luôn cảm giác cậu muốn ăn tớ."
Lưu Diệu Văn sửng sốt, mắt lộ ra nụ cười đã lâu, anh đứng dậy hỏi cậu: "Ăn no chưa?"
Tống Á Hiên : ". . . . . ." Đâu no được, nhưng mình hành hạ cả sáng, nấu cơm còn không đủ ăn cũng quá mất mặt.
Lưu Diệu Văn nói: "Tớ đi nấu bát mì cho cậu."
Tống Á Hiên nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cũng không đói lắm, chủ yếu nhìn cậu."
Lưu Diệu Văn cũng cảm giác được đói bụng, anh hôm qua đã không ăn gì, lúc trước vẻ mặt hoảng hốt cũng không thấy đói, lúc này trở lại nhân gian, mới cảm giác được trong dạ dày trống rỗng.
Còn hai mảnh bánh mì buổi sáng . . . . . . Con gái ăn cũng phải đói.
Lưu Diệu Văn nói: "Tớ cũng muốn ăn thêm chút, cậu chờ lát, xong ngay."
Tống Á Hiên gật đầu lia lịa: "Được!"
Lưu Diệu Văn vào phòng bếp, Tống Á Hiên chân sau theo tới, Lưu Diệu Văn nói với cậu: "Đi ra ngoài chờ là được, sau khi mở lửa không khí ngột ngạt."
Tống Á Hiên rất ngượng ngùng: "Tớ đến học chút mà."
Lưu Diệu Văn nói: "Cậu không cần làm những thứ này."
Tống Á Hiên không đồng ý: "Vậy không được, sau này cậu khẳng định đúng giờ đi làm, chẳng lẽ còn phải dậy sớm nấu cơm?"
Lưu Diệu Văn sửng sốt.
Tề bá chủ hùng phong năm đó không giảm, nghĩ phải gọi là một vòng quanh: "Tớ dù sao cũng ở nhà vẽ tranh, dậy sớm nấu cơm cũng không có gì, cùng lắm thì chờ cậu đi lại ngủ bù."
Tay cầm dao của Lưu Diệu Văn run lên một cái.
Tống Á Hiên lại nói: "Không chỉ bữa sáng, tớ còn phải học thêm chút, nấu cơm tối gì đó, như vậy cậu về nhà là có thể ăn cơm . . . . . ."
"Tống Á Hiên ," Âm thanh Lưu Diệu Văn khẽ run, "Cậu nói thêm nữa là tớ không cắt được cà chua đâu."
Tống Á Hiên hơi lạ, ghé tới nói: "Sao thế? Cà chua có gì . . . . . ." Cậu nhìn thấy tay Lưu Diệu Văn không ngừng run, hiểu ra . . . . . .
Lưu Diệu Văn thở khẽ, cố gắng để cho cái tay gây thất vọng ổn định chút: "Tớ luôn cảm giác mình đang nằm mơ."
Tống Á Hiên bất đắc dĩ lại đau lòng: "Đâu có giấc mơ nào nhàm chán như vậy?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu nói: "Tớ chưa từng mơ giấc mơ nào đẹp như vậy."
Nói xong anh quay đầu, trong đôi con ngươi màu trầm toàn là ái ý lưu luyến, nồng giống như sốt socola hòa tan.
Tống Á Hiên biết anh nói đều là thật, đau lòng vô cùng: ". . . . . . Giấc mơ của cậu cũng quá không có tiền đồ!"
Lưu Diệu Văn chẳng ừ chẳng hữ, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cậu ra ngoài đi, tớ nấu bát mì." Tống Á Hiên ở đây, anh hoàn toàn không tĩnh tâm được."
Tống Á Hiên thật sự sợ anh cắt phải đầu ngón tay, liền nói: "Được rồi, tớ ra ngoài chờ cậu."
Lưu Diệu Văn gật gật đầu, lúc Tống Á Hiên gần đi lại nói: "Đại Kiều nói vào phòng bếp thì không thể rỗng miệng đi ra, sau này sẽ không có cơm ăn."
Ý cười khóe miệng Lưu Diệu Văn sâu hơn, anh đặt dao thái xuống, nói: "Chờ chút."
Bên cạnh chính là tủ lạnh, sau khi mở ra có một ngăn nhỏ, bên trong đặt socola. Trước đây thật lâu, lúc Tống Á Hiên cả ngày ở Lưu gia, cũng thường xuyên đến phòng bếp xem Lưu Diệu Văn nấu cơm, mà mỗi lần đi, cậu đều dùng vào phòng bếp không thể rỗng miệng làm lý do đòi socola.
Lưu Diệu Văn sợ cậu ăn nhiều không tốt cho răng, lại mê tín, luôn sợ "Không có cơm ăn" sẽ ứng nghiệm, cho nên mỗi lần đều thỏa hiệp, bẻ cho cậu một miếng socola.
Tống Á Hiên mắt trông mong mà nhìn Lưu Diệu Văn lấy socola ra, chỉ cảm thấy cổ họng đều ngứa.
Lưu Diệu Văn lấy ra một miếng cho cậu.
Tống Á Hiên nói: "Nhiều vậy?"
Lưu Diệu Văn nói: "Có thể ăn nhiều chút."
Tống Á Hiên cong mắt nói: "Vỏ chưa xé."
Lưu Diệu Văn bị dáng vẻ kia của cậu làm cho ngực tê dại, Tống Á Hiên lại nói: "Cậu trước đây đều là trực tiếp đút vào miệng tớ."
Lưu Diệu Văn đương nhiên nhớ, những ký ức đó là nguồn suối sinh mạng 4 năm nay của anh.
Anh chầm chậm xé vỏ ra, thả socola size trứng chim cút vào bên miệng cậu.
Tống Á Hiên một miếng ăn hết, mặt mày hớn hở nói: "Ăn ngon thật!"
Lưu Diệu Văn miệng đắng lưỡi khô, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không được hôn cậu.
Ai ngờ Tống Á Hiên lại sau khi nuốt xuống socola ở bên khóe miệng anh hôn một cái: "Được rồi, tớ ra ngoài đây."
Không đi ra được nữa, Lưu Diệu Văn kéo cổ tay cậu, chặn cậu trên tủ lạnh, hôn rất rõ ràng.
Tới lúc nước sôi trong nồi vọt lên, tí tách trào ra bên ngoài . . . . . .
Tống Á Hiên nói: "Socola của tớ bị cậu ăn sạch rồi." Nói xong cậu lại cảm thấy lời này quá khiến người ta nghĩ xa xôi, không dám ở phòng bếp lâu, chuồn luôn.
Cậu không có ở đây, Lưu Diệu Văn nhanh nhẹn nấu mì cà chua trứng gà.
Rất gia đình, nhưng làm rất đẹp, độ lửa của cà chua và trứng gà vừa vặn, mì sợi cũng nấu trắng nuột sáng bóng, đựng trong bát cốt sứ, khiến ngón trỏ người ta động đậy.
(Tui thấy món mì cà chua trứng gà nó cứ sao sao mà chẳng hiểu sao bên Trung người ta ăn món này lắm thế =.= tui không phải ghét nhưng mà không thích món này tí nào)
Tống Á Hiên thở dài nói: "Cậu lợi hại thật đấy! Cái gì cũng làm tốt như vậy."
Lưu Diệu Văn nói: "Đẹp không nhất định là ngon." Anh đã lâu không nấu cơm, lo mùi vị không được.
Tống Á Hiên sau khi ăn một miếng, hết sức tâng bốc: "Ngon!" Không có so sánh cũng không có tổn thương, so với trứng rán tone màu nâu của cậu, đây quả thực là món ngon tuyệt thế!
Sau khi ăn điểm tâm, Tống Á Hiên lại nhắc đến chuyện khám bác sĩ.
Lưu Diệu Văn bình tĩnh nhiều rồi, đã có thể thản nhiên đối mặt, anh nói: "Không cần đi khám, không sao đâu."
Tống Á Hiên không yên lòng: "Bộ dạng cậu tối qua dọa chết tớ."
Trong lòng Lưu Diệu Văn mềm nhũn, nói: "Xin lỗi."
Tống Á Hiên cau mày nói: "Đừng nói xin lỗi linh tinh nữa, đó cũng không phải lỗi của cậu."
Lưu Diệu Văn thở khẽ nói: "Tớ hiện tại cảm thấy rất tốt, đi khám bác sĩ cũng không ý nghĩ gì, hơn nữa mấy thứ thuốc đó cũng không thể thường dùng."
Tống Á Hiên khẩn trương nói: "Tớ muốn hiểu rõ thân thể cậu hơn chút, tớ rất lo lắng."
Lưu Diệu Văn ngừng chút nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chính là có chút chướng ngại uất ức, hiện tại căn bản đã bình phục."
Tâm Tống Á Hiên lộp bộp một cái . . . . . . Chứng uất ức sao? Đây không phải chuyện qua loa? Cậu của Tống Á Hiên chính là bởi vì bệnh này mà tuổi còn trẻ tự sát.
"Là bởi vì tớ sao?" Âm thanh Tống Á Hiên khô khốc nói.
Lưu Diệu Văn không muốn đẩy tất cả lên người cậu, chỉ giải thích: "Sau khi thi đại học xong xảy ra quá nhiều chuyện . . . . . ."
Anh kể chuyện năm đó cho Tống Á Hiên nghe.
Cách ngày bọn họ xảy ra quan hệ, Lưu Chính Công liền đón Lưu Diệu Văn đến Mỹ, bởi vì Vu Đại Vân cứ la hét muốn gặp Lưu Diệu Văn .
Lưu Diệu Văn ngây ngốc mà đi Mỹ, nhìn thấy lại là Vu Đại Vân mà mình chưa từng gặp.
Bà ta không có nổi điên, không có coi thường anh, mà dùng dịu dàng trước nay chưa từng có đối xử với anh.
Trạng thái tinh thần Lưu Diệu Văn lúc đó rất kém, thình lình thấy Vu Đại Vân như vậy, vậy mà cảm nhận được một tia ấm áp chưa từng lĩnh hội.
Cậu bên cạnh Vu Đại Vân, Vu Đại Vân giống như người mẹ chân chính nói chuyện với anh, hỏi học hành, cuộc sống và bạn bè của anh.
Lưu Diệu Văn nói đến Tống Á Hiên với bà, vừa nói trái tim như nổ tung, sụp đổ tới nước mắt chảy ròng.
Vu Đại Vân ôm anh, an ủi anh, nói với anh: "Nếu như đã sai, vậy thì đi nói xin lỗi với cậu ấy, cậu ấy sẽ tha thứ cho con."
Ngay lúc đó Lưu Diệu Văn rất xúc động, muốn lập tức trở về nước, đi nói xin lỗi với Tống Á Hiên , muốn dù thế nào cũng phải xin cậu tha thứ cho anh.
Nhưng Vu Đại Vân chết.
Buổi tối hôm đó, bà ta giả bộ người mẹ một tuần, sau khi khiến mọi người đều buông lỏng cảnh giác, mọi người cho rằng bà ta đã bình phục, cắt cổ tay tự sát.
Máu tươi nhuộm giường bà ta thành màu đỏ tươi, lúc Lưu Diệu Văn đi vào trong phòng nhìn thấy người phụ nữ trằng bệch như quỷ.
Bà ta để lại cho cậu một bức thư, trong thư không có chút thiện ý nào, toàn là ác độc từ đầu đến cuối.
Bà ta bị Lưu Chính Công lừa, bị Lưu Chính Quyền cường bạo, bà ta trở thành công cụ Lưu Chính Công nói xấu Lưu Chính Quyền, cuộc đời bà ta đều bị anh em Lưu thị chà đạp, bà ta hận chết bọn họ, đồng thời cũng hận chết Lưu Diệu Văn .
Một câu cuối cùng bà ta để lại cho Lưu Diệu Văn là: ". . . . . . Sẽ không được tha thứ, kẻ gây tội vĩnh viễn không đáng nhận được tha thứ."
Phòng tuyến tâm lý mà Lưu Diệu Văn không dễ dàng thành lập lên vỡ nát vụn. Anh gượng chống cùng Lưu Chính Công đọ sức, xóa bỏ nghi ngờ của gã, lúc ở nơi này tâm lực quá mệt mỏi, tin tức Tống Á Hiên ra nước ngoài truyền đến.
Lúc này trở thành một cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà.
Sẽ không được tha thứ.
Kẻ gây tội không đáng nhận được tha thứ.
Tống Á Hiên không cần anh nữa.
Tuyệt vọng ở trong lòng bộc phát, Lưu Diệu Văn đầu đau như muốn nổ tung, đánh mất niềm tin sống.
Đó giống như cuộc sống địa ngục, Lưu Diệu Văn chỉ đoạn ngắn nhớ lại cũng cảm thấy đâm tim đục cốt.
Tống Á Hiên chỉ nghe được Vu Đại Vân tự sát, đã đau lòng muốn chết, cậu thấy sắc mặt Lưu Diệu Văn không tốt, lập tức nói: "Không vội, không cần nói ra toàn bộ." Đây đối với Lưu Diệu Văn mà nói quá thống khổ.
Lưu Diệu Văn rũ mắt nói: "Tớ cho rằng cậu sẽ không để ý đến tớ nữa." Từng tai họa một không thể đánh đổ Lưu Diệu Văn , nhưng khi biết Tống Á Hiên đi xa đến Paris, anh triệt để sụp đổ.
Tống Á Hiên hối hận nói: "Tớ lúc ấy cho rằng cậu giận tớ, không muốn gặp tớ nữa."
Hốc mắt Lưu Diệu Văn đỏ bừng: "Sao có thể?"
Tống Á Hiên có chút khó chịu nói: "Buổi sáng hôm đó . . . . . . Cậu không ở nhà, tớ sau đó gọi điện cho cậu cậu cũng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời."
Lưu Diệu Văn giật mình.
Tống Á Hiên sợ anh khó chịu, lại nói: "Hóa ra cậu đi nước ngoài, chắc là . . . . . . chắc là lúc tớ gọi điện cậu đang trên máy bay."
Sắc mặt Lưu Diệu Văn tái nhợt nói: "Tớ lúc đi cái gì cũng không mang theo." Ngay cả quần áo cũng không thay, điện thoại lại càng không biết rơi chỗ nào.
Tống Á Hiên cũng ngẩn người.
Trong mắt Lưu Diệu Văn đều là tia máu: "Buổi sáng hôm đó tớ ra ngoài mua thuốc."
Buổi tối làm tới hỏng bét như vậy, Tống Á Hiên bị thương còn đang phát sốt, anh lòng như lửa đốt, cũng không dám nhờ người khác, chỉ có thể tự mình chạy hơn một tiếng đi mua thuốc, lúc về người đã đi nhà trống.
Chương 61
Edit: Hũ Mật
Tống Á Hiên ngẩn ngơ: "Cậu chạy đi mua thuốc?"
Đầy lòng Lưu Diệu Văn đều là hối hận: "Tớ sao có thể bỏ lại cậu? Tớ đối với cậu như vậy . . . . . . Làm sao sẽ bỏ cậu lại chỗ đó?" Anh không cách nào tưởng tượng Tống Á Hiên tỉnh lại dưới trạng thái này, nhìn thấy căn phòng lớn như vậy không có một bóng người là tâm tình gì.
Ai ngờ Tống Á Hiên lại nói: "Cậu từ nhà cậu chạy ra ngoài mua thuốc? Vậy xa cỡ nào? Cậu chạy tới lui bao lâu chứ." Vị trí tòa nhà Lưu gia lệch, xung quanh rất không tiện, lái xe ra ngoài đến trong thành cũng phải nửa tiếng, cậu ấy chạy ra ngoài . . . . . .
Lưu Diệu Văn : ". . . . . ."
Tống Á Hiên đau lòng muốn chết: "Cậu chạy qua lại không phải 2-3 tiếng?" Xung quanh đó khẳng định không thể nào gọi xe, cho dù trời tháng sáu, chạy xa như vậy cũng sẽ mệt chết.
Lưu Diệu Văn ngây ngẩn, kết quả Tống Á Hiên vẫn quan tâm anh. Anh nửa chữ cũng không nói ra được, ôm cổ Tống Á Hiên , ôm cậu gắt gao vào trong lòng — Tại sao có thể có Tống Á Hiên tốt như vậy, trên đời này tại sao có thể có Tống Á Hiên tốt như vậy!
Trong lòng Tống Á Hiên cũng không có mùi vị, làm sao cũng không nghĩ đến chuyện vậy mà ma xui quỷ khiến như vậy.
Cậu cho rằng Lưu Diệu Văn ghét cậu tới không muốn gặp cậu nữa, cho rằng anh giận ngay cả cậu nói xin lỗi cũng không nhận, nhưng trên thực tế căn bản không phải như vậy.
Hai người vừa nói, trên căn bản hiểu rõ tình huống lúc đó. Lưu Diệu Văn đi mua thuốc, lúc trở về Tống Á Hiên đã đi rồi, anh đầy lòng tuyệt vọng, căn bản không dám chủ động liên lạc Tống Á Hiên ; mà lúc Tống Á Hiên ở nhà trằn trọc trở mình, khó chịu muốn chết, chờ cậu tỉnh táo lại gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn , Lưu Diệu Văn ngốc nghếch đã bị Lưu Chính Công dẫn đến Mỹ, điện thoại rơi ở trong nhà.
Sau đó Tống Á Hiên tâm nguội ý lạnh đi xa tha hương, Lưu Diệu Văn đầu tiên là mắt thấy cái chết của Vu Đại Vân, lại biết được tin tức Tống Á Hiên rời đi, triệt để sụp đổ, an dưỡng hơn nửa năm mới miễn cưỡng hồi phục. Tình hình lúc đó của anh rất gay go, Lưu Chính Công lãnh tình quả nghĩa, nhưng sẽ không nuôi một đứa con trai phế vật, Lưu Diệu Văn quả nhiên là liều mạng không phân biệt ngày đêm mới có hiện tại.
Tống Á Hiên cực kỳ hối hận, nếu như cậu đừng vội vàng rời đi, nếu như cậu chờ Lưu Diệu Văn , nếu như cậu lúc ấy nói chuyện cẩn thận với anh . . . . . .
Không có nhiều nếu như như vậy. Tình hình lúc đó cho dù Tống Á Hiên chờ được Lưu Diệu Văn , bọn họ cũng không nói được, chỉ sẽ càng gay go hơn. Bởi vì khi đó Tống Á Hiên không tưởng tượng được Lưu Diệu Văn sẽ thích cậu, mà Lưu Diệu Văn cũng sẽ không lặp lại mình thích cậu lần nữa. Hai người không cách nào bình tĩnh, chỉ sẽ tạo ra tổn thương lớn hơn.
Tống Á Hiên hối hận, nhưng cậu biết Lưu Diệu Văn cũng hối hận, chuyện đã qua, nếu như đắm chìm trong đó, chẳng phải là cô phụ hiện tại.
Tống Á Hiên vỗ vỗ sau lưng anh, cọ cọ cổ anh nói: "Đừng suy nghĩ nữa, quay về tớ mua cho cậu 5 cái điện thoại, tay trái một cái tay phải một cái chân trái một cái chân phải cũng không thể thiếu, cuối cùng đeo một cái trên cổ!"
Không khí khó chịu cũng bị một câu nói của cậu quấy nhiễu không còn.
Lưu Diệu Văn biết ý cậu, anh buông cậu ra, nhìn cậu nói: "Sẽ không có chuyện như vậy nữa." Vô luận chân trời góc biển, Tống Á Hiên ở đây, anh cũng ở đó.
Trong lòng Tống Á Hiên ngọt ngào, bất quá cậu vẫn còn muốn hỏi, ngày đó Lưu Diệu Văn tại sao tức giận — Theo lý thuyết anh thích cậu, vậy nghe được cậu nói xằng tại sao lại tức giận như vậy?
Anh còn chưa mở miệng, điện thoại vang lên, Tống Á Hiên đành phải nhận điện trước.
Điện thoại là Ngụy Bình Hi gọi tới, Tống Á Hiên về 3 ngày vẫn chưa gặp mặt hắn.
Ngụy Bình Hi gấp gáp bận việc: "Lão Tề mày rảnh không?"
Tống Á Hiên nhìn nhìn Lưu Diệu Văn , muốn nói — Không rảnh!
Ngụy Bình Hi đâu biết tình hình bên cậu, trực tiếp lộng quyền: "Mày dù sao cũng rảnh, mau đến giúp tao đi, tao bên này sắp chết rồi!" Hắn từ bộ đội về, chỉ cho 10 ngày nghỉ, lão Ngụy gia này dễ bàn, hận không thể trực tiếp ở trong bộ đội kết hôn, nhưng bên nhà gái đâu thể? Vốn 22 tuổi kết hôn người ta đã nghe không vui.
Nhỏ lắm đó, vừa qua tuổi pháp định đã kết hôn! Nhưng tình huống bên Ngụy Bình Hi khá đặc biệt, hắn kết hôn có thể trực tiếp dẫn vợ đi, không kết hôn cũng chỉ có thể ở riêng 2 nơi. Tình nhân vốn yêu xa hơn 1 năm, thật sự không muốn chờ, dù sao cũng định sống cả đời, dứt khoát đến tuổi liền kết hôn!
Tống Á Hiên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu không phải lão Ngụy kết hôn, cậu không chừng lúc nào mới có thể về nước, nếu không về nước, cậu và Lưu Diệu Văn chẳng phải còn phải tiếp tục hiểu lầm hai bên?
Tim Tống Á Hiên thắt lại, dứt khoát nói: "Có chuyện gì mày nói, làm anh em 2 sườn cắm dao!"
Ngụy Bình Hi xì một tiếng bật cười: "Cắm dao thì thôi đi, mày đi đón Tiểu Cự giúp tao, con bé vừa về nước, tài xế bên tao bận điên rồi, thật sự không xếp được người đi đón nó."
Tống Á Hiên lập tức đáp ứng: "Chuyện nhỏ, giao cho tao." Cậu nếu như không đi được, có thể tìm Đại Sơn mượn tài xế, thật sự không được còn có bên Lưu Diệu Văn .
Ngụy Bình Hi lại nói: "Cũng không cần gấp, con bé khoảng 1-2 giờ chiều mới đến, lát nữa tao gửi số chuyến bay cho mày."
Tống Á Hiên lại nói: "Được."
Hắn cúp điện thoại, nói với Lưu Diệu Văn : "Bọn mình vẫn là đi khám bác sĩ đi, sau đó tớ buổi chiều đi đón Tiểu Cự." Thời gian còn sớm, buổi sáng khám bác sĩ, buổi chiều đón người cũng không thành vấn đề.
Lưu Diệu Văn nghe thấy tên Ngụy Bình Cự, tâm chợt lạnh, anh không biểu hiện ra: "Thật sự không cần, tớ không sao đâu, khám bác sĩ gì đó cũng kém mấy lời cậu nói."
Tống Á Hiên nhìn anh: "Thật sự không cần sao?"
Lưu Diệu Văn cười với cậu: "Không cần."
Tống Á Hiên cũng cười theo, còn hôn khóe miệng anh một cái: "Vậy cậu đi đón Tiểu Cự với tớ nhé."
Nụ cười khóe miệng Lưu Diệu Văn có chút cứng ngắc: "Tớ không đi đâu, còn phải đến công ty xử lý vài việc."
"Vậy à," Tống Á Hiên hơi thất vọng nói, "Vậy cũng tốt, cậu đi làm trước đi."
Lưu Diệu Văn gật gật đầu, trong lòng rất không có mùi vị. Nhưng anh lại không dám nhắc tới, lại nói Tống Á Hiên trước kia thích Ngụy Bình Cự, hiện tại có lẽ đã sớm không thích nữa.
Tống Á Hiên hiện tại thích anh.
Lưu Diệu Văn tin cậu. Tin cậu nhất định sẽ không gạt anh.
Tống Á Hiên nhìn thời gian lại không nhịn được hỏi: "Nếu không cậu hiện tại đến công ty?"
Tim Lưu Diệu Văn nhói một cái, ngón tay hơi co lại: "Cậu nếu có việc phải làm, không cần phải để ý đến tớ."
"Tớ có việc gì chứ," Tống Á Hiên nói, "Ý tớ là cậu có muốn hiện tại đến công ty làm xong việc ngay không? Như vậy buổi chiều chúng ta có thể cùng đi đón Tiểu Cự . . . . . ."
Lưu Diệu Văn một chút cũng không muốn nhìn thấy Ngụy Bình Cự, càng không muốn nhìn thấy Tống Á Hiên và Ngụy Bình Cự đứng chung một chỗ.
Anh lắc đầu nói: "Cuộc họp buổi chiều, không dễ đổi thời gian."
Tống Á Hiên chỉ có thể đáp ứng: "Vậy cũng được."
Lưu Diệu Văn lên tinh thần hỏi cậu: "Cậu buổi trưa muốn ăn gì?"
Tống Á Hiên tính toán thời gian nói: "Tớ đoán Tiểu Cự vẫn chưa thể ăn, tớ đón con bé cùng nhau ăn."
Lưu Diệu Văn ngừng chút, cười nói: "Cũng được."
Tống Á Hiên lại nghĩ tới chủ đề lúc trước, còn muốn tiếp tục hỏi anh, ai ngờ Lưu Diệu Văn lại đứng lên nói: "Vậy tớ đến công ty trước."
Tống Á Hiên lời ra đến khóe miệng chỉ có thể nuốt trở về: "Ừ, vậy tối gặp."
Lưu Diệu Văn rũ mắt, đáp: "Buổi tối gặp."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lưu Diệu Văn đi, Tống Á Hiên cũng không nhàn rỗi, cậu đến khách sạn kéo hành lý của mình về, lại đến trung tâm thương mại mua món quà nhỏ cho Lưu Diệu Văn , quay đầu thấy thời gian còn sớm, lại đến siêu thị mua một đóng đồ ăn, nghĩ tới buổi tối lại luyện nấu nướng.
Hành hạ một vòng xong, vừa lúc có thể đi đón Ngụy Bình Cự.
Chuyến bay vẫn ổn, không trễ giờ, Ngụy đại tiểu thư ngồi mười mấy tiếng phong thái vẫn như cũ không giảm, đủ mô phạm giáo viên chủ nhiệm.
Tống Á Hiên chào hỏi với cô nàng, Ngụy Bình Cự gọi cậu: "Anh Mộ." Ban đầu nghe còn tưởng tiếp đó phải dạy dỗ.
Tống Á Hiên cũng sầu, cô em gái cứng như vậy, gả cho đàn ông kiểu gì.
Hai người tán gẫu mấy câu, Tống Á Hiên hỏi cô: "Ăn cơm chưa?"
Ngụy Bình Cự: "Ăn rồi."
Tống Á Hiên nói: "Trên máy bay không có gì ngon, anh dẫn em đi ăn ngon."
Ngụy Bình Cự nói: "Thịt dê nướng than, ốc sên hấp, nửa phần tôm hùm, nửa chén Burgundy . . . . . ."
Tống Á Hiên cũng bị cô nói đói bụng: "Rồi rồi rồi, em ăn ngon lắm."
Ngụy Bình Cự nói chuyện không có phập phồng, nhưng không phải không thân thiết, cô hỏi Tống Á Hiên : "Anh Mộ ăn cơm chưa?"
Tống Á Hiên đói tới bụng kêu ùng ục, nhưng Ngụy Bình Cự ngồi máy bay lâu như vậy trở về, lại để cô bồi cậu ăn cơm cũng quá hành hạ, cậu nói: "Anh không sao, em về nhà?" Trước đưa cô nàng về, xem có thể tìm Lưu Diệu Văn cọ bữa cơm không.
Ai ngờ Ngụy Bình Cự lại nói: "Trong nhà ồn ào quá, em ở khách sạn."
Tống Á Hiên : ". . . . . ."
Lúc này Ngụy Bình Hi gọi điện thoại tới, nói với Tống Á Hiên : "Đón được Tiểu Cự chưa?"
Tống Á Hiên nói: "Đón rồi, con bé nói muốn đến ở khách sạn?"
"Tổ tông của tôi ơi!" Ngụy Bình Hi nhức đầu, nhờ cậy Tống Á Hiên nói, "Mày trước đưa con bé về nhà . . . . . . Hơi thu xếp chút, đợi ngày mai tao thu dọn phòng gọn gàng cho con bé."
Tống Á Hiên vẻ mặt mông lung: "Tao không ở nhà."
Ngụy Bình Hi sửng sốt: "Mày cũng ở khách sạn?"
Tống Á Hiên nói: "Tao ở chỗ Lưu Diệu Văn ."
Lúc này đến phiên chú rể Ngụy Bình Hi mông lung: "Mày ở chỗ Lưu Diệu Văn ???"
Tống Á Hiên nói: "Đúng vậy."
"Đệt!" Ngụy Bình Hi vội vàng nói, "Mày mặc kệ Tiểu Cự đi, tùy tiện tìm khách sạn cho con bé quẳng đấy là được!" Hai tên cãi nhau chết đi sống lại này rốt cục hòa hảo? Lão Ngụy làm fan CP này bị giam trong bộ đội cũng vì hai bọn mà tan nát tim!
(Ông Ngụy làm fan trung thành vl =))))))))
Tống Á Hiên chớp chớp mắt, thầm nghĩ — Đây là thể loại anh trai gì, có vợ quên em gái?
Tống Á Hiên chỉ có thể giải thích là lão Ngụy bận điên rồi, Tống Á Hiên nói với Ngụy Bình Cự: "Vậy anh đưa em đến Hoa Thần?"
Ngụy Bình Cự không sao cả nói: "Ok."
Dù gì cũng thu xếp xong cho em gái Ngụy, Tống Á Hiên đầu đầy mồ hôi mà về nhà, vừa vào cửa nhà, điện thoại của Đại Kiều lại gọi đến: "Tối nay vẫn chưa về nhà?"
Tống Á Hiên mấy hôm nay đều không muốn về nhà!
Cậu nói với Kiều Cẩn: "Con đang giúp lão Ngụy, cậu ấy bên này bận điên."
Kiều Cẩn cũng có thể thông cảm: "Được, có gì cần thì gọi cho cha con."
Tống Á Hiên gật đầu lia lịa, sau khi hai mẹ con nói mấy câu, Tống Á Hiên lại nói: "Mẹ . . . . . ."
Trong lòng Kiều Cẩn bồn chồn, thằng quỷ này lúc gọi bà là mẹ nhất định không có chuyện tốt.
Tống Á Hiên cân nhắc một chút: "Chờ hôn lễ lão Ngụy kết thúc, con nói chuyện với mẹ nhé."
Kiều Cẩn cảnh giác nói: "Chuyện gì?"
Tống Á Hiên nói: "Đến lúc đó lại nói." Bây giờ vẫn chưa thể nói, chờ cậu và Lưu Diệu Văn ổn định thêm.
Kiều Cẩn tức giận nói: "Bán nút gì vậy, muốn nói không nói." Dứt lời liền cúp điện thoại.
Tống Á Hiên thầm nghĩ — Sợ mẹ nghe đánh chết con.
Thôi vậy . . . . . . Trước không nghĩ những thứ này, Tống Á Hiên gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn , Lưu Diệu Văn nhận rất nhanh.
Tống Á Hiên hỏi anh: "Bao giờ về?"
Lưu Diệu Văn nói: "Đang trên xe rồi."
Tống Á Hiên nói: "Bên lão Ngụy vất vả quá, Tiểu Cự không về nhà, trước ở lại khách sạn."
Lưu Diệu Văn ngẩn ra, thấp giọng đáp: "Ừ." Trong lòng anh bất an, nhưng lại không dám biểu lộ chút nào.
Tống Á Hiên lại nói: "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, Tiểu Cự không dễ gì về, còn không về nhà được, chúng ta cũng không thể mặc kệ con bé."
Lưu Diệu Văn một chút cũng không muốn đi, anh dựa vào lưng ghế phía sau, nói: "Cậu cùng con bé ăn đi, tớ có chút mệt."
Tống Á Hiên kỳ thực cũng rất mệt, cậu tối qua cả đêm không ngủ, hôm nay hành hạ cả ngày, đầu cũng sắp khét mù, nhưng dù mệt thế nào, cũng không nên bỏ rơi mặc kệ Ngụy Bình Cự.
Cậu cầu xin Lưu Diệu Văn nói: "Chúng ta ăn nhanh chút, ăn xong về nhà."
Lưu Diệu Văn nghe âm thanh cậu, tâm lại giống như bị kim châm: "Xin lỗi, tớ không muốn gặp con bé."
Tống Á Hiên sửng sốt, không hiểu: "Cậu không muốn gặp Tiểu Cự?"
Hai chữ Tiểu Cự còn tàn nhẫn hơn con dao tẩm độc, Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, đáp: "Các cậu ăn đi, không cần để ý đến tớ."
"Tại sao?" Tống Á Hiên gấp giọng hỏi, "Tại sao không muốn gặp Ngụy Bình Cự?"
Lưu Diệu Văn cầm lấy điện thoại, cổ họng lại giống như bị bóp lại, không cách nào phát ra âm thanh.
Tống Á Hiên vặn lông mày nói: "Cậu và con bé có hiểu lầm gì sao? Hai người các cậu . . . . . ."
Cổ họng Lưu Diệu Văn khàn mở miệng: "Xin lỗi, tớ không cách nào bình tĩnh đối mặt với một người cậu từng thích."
Tống Á Hiên ngây dại.
Lưu Diệu Văn chịu đựng cơn đau bứt rứt, nói: "Chúc các cậu ăn cơm vui vẻ."
Chương 62
Edit: Hũ Mật
Mắt thấy Lưu Diệu Văn muốn cúp điện thoại, Tống Á Hiên lập tức nói: "Chờ chút!"
Lưu Diệu Văn : ". . . . . ."
Tống Á Hiên nhanh chóng nói: "Người tớ từng thích? Cậu nói tớ từng thích Tiểu Cự?"
Môi mỏng Lưu Diệu Văn mím chặt, không lên tiếng. Mặc dù cách điện thoại, nhưng Tống Á Hiên cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh, nhất định là cau mày, bộ dạng đáng thương khó chịu lại giả vờ không khó chịu. Tống Á Hiên vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Tớ với con bé mấy năm không gặp rồi, ở đâu ra thích với không thích?"
Môi mỏng Lưu Diệu Văn giật giật, âm thanh rất nhẹ: "Trước kia."
Tống Á Hiên hỏi: "Bao lâu trước kia?"
Lưu Diệu Văn không có ý định nói, anh nhớ đến khi đó sẽ đầu đau nhói.
Tống Á Hiên thả chậm âm thanh: "Tớ không biết cậu tại sao lại có hiểu lầm như vậy, nhưng tớ chưa từng thích Ngụy Bình Cự, vẫn luôn coi nó là em gái của anh em mà đối xử." Nói chính xác chút là giáo viên chủ nhiệm của nhà anh em, ai sẽ thích giáo viên chủ nhiệm? Tìm họa sao!
Lưu Diệu Văn chịu đựng đắng chát lan tràn đến khoang miệng nói: "Đêm đó cậu gọi tên con bé."
Tống Á Hiên : "???"
Lưu Diệu Văn không nói được nữa: "Tớ cúp trước."
Hả?
Tống Á Hiên cầm điện thoại, mông lung suốt 1 phút. Đêm đó cậu gọi tên Tiểu Cự? Cậu nói một đống mê sảng lại còn có tên?
Cậu nói gì? Tống Á Hiên nghĩ nửa ngày, nhớ được mình sau đó "cưỡng hôn" Lưu Diệu Văn , sau đó nói thích anh, sau đó . . . . . . Cậu lại còn gọi Ngụy Bình Cự?
Không thể nào đâu. Bản thân Tống Á Hiên cũng bị khiến hôn mê, cậu tuyệt đối không có một chút tình cảm nam nữ với chủ nhiệm Ngụy, sao có thể sẽ gọi tên con bé?
Chờ chút . . . . . . Tống Á Hiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới chuyện đã sớm quên sau ót.
Tiểu Cự . . . . . . Dấu chấm nhỏ . . . . . .
Đụ! Tống Á Hiên từ trên sofa xông lên, dép cũng không kịp đã đi ra 3 mét.
Dấu chấm nhỏ! Thằng ngốc cậu lại còn gọi ra? Lúc đó cậu mơ hồ, coi Lưu Diệu Văn là đối tượng trong mộng, sau đó tỉnh dậy bất an lại áy náy, liều mạng tìm lý do cho mình, cuối cùng vậy mà tìm đến dấu chấm nhỏ giả tưởng!
Cậu lúc ấy say thần trí không rõ, sau khi hôn Lưu Diệu Văn khẳng định cho rằng mình nằm mơ, tự mình thôi miên coi anh là dấu chấm nhỏ?
Thả nào Lưu Diệu Văn sẽ giận, thả nào Lưu Diệu Văn sẽ mất đi lý trí, thả nào Lưu Diệu Văn sẽ kiên quyết làm đến cùng như vậy.
Không phải bởi vì bị tỏ tình, không phải bởi vì cậu nhục nhã anh, mà là bởi vì cậu coi anh là người khác.
Đầu Tống Á Hiên kêu ong ong, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ một chút — Người mình thích tỏ tình với mình, cái này vui mừng cỡ nào? Nhưng ngay sau đó lại gọi tên người khác, cái này thất vọng cỡ nào? Sự chênh lệch khổng lồ như vậy, ai còn có thể giữ vững lý trí?
Cho đến hôm nay, Tống Á Hiên rốt cuộc tìm được tất cả mấu chốt ở đâu. Là bởi vì cậu, toàn là bởi vì cậu! Nếu như không phải cậu mơ hồ mà coi Lưu Diệu Văn là dấu chấm nhỏ, bọn họ cũng sẽ không để lỡ lâu như vậy!
Tống Á Hiên lúc này thật sự hối hận xanh ruột rồi! Cậu cầm điện thoạt, lục số Lưu Diệu Văn , trơ mắt nhìn . . . . . . Lại không ấn nổi.
Giải thích thế nào, nói với Lưu Diệu Văn cậu không phải coi anh là Ngụy Bình Cự mà là thành dấu chấm nhỏ? Bản chất cái này có gì khác nhau chứ? Cậu đều là thật sự coi Lưu Diệu Văn trở thành người khác.
"Ngu quá đi!" Tống Á Hiên vỗ trán mình, lần đầu tiên cảm thấy mình là tên đại ngu!
***
Lưu Diệu Văn cúp điện thoại liền hối hận.
Cần gì nhắc tới mấy chuyện cũ này? Tống Á Hiên không dễ dàng trở lại bên anh, cần gì phải nói mấy lời chọc cậu.
Quá khứ đều đã qua, cậu ấy trước kia từng thích ai cũng không sao hết, quan trọng là cậu ấy hiện tại đang ở bên cạnh anh, cậu ấy nói cậu ấy thích anh.
Tống Á Hiên thích anh . . . . . .
Lưu Diệu Văn nhìn màu sắc sặc sỡ ngoài cửa xe, cảm giác đầu óc mình còn ồn ào hơn cảnh đêm phồn hoa này.
Tống Á Hiên dựa vào cái gì thích anh? Trước kia lúc sớm chiều ở chung cũng không thích, tách ra mấy năm thế nào lại thích?
Không nghĩ ra, lại không dám hỏi, trở thành một cái gai.
Lưu Diệu Văn thở khẽ: Đừng tham lam, mặc kệ là bởi vì thế nào, Tống Á Hiên ở bên cạnh anh, không có gì quan trọng hơn cái này.
Hết thảy trước mắt, đã là anh nằm mơ cũng cầu không được, còn có gì chưa đủ?
Ngụy Bình Cự cũng được, người khác cũng được, đều không muốn nghĩ đến.
Lưu Diệu Văn cầm điện thoại, muốn gọi cho Tống Á Hiên , muốn nói với cậu . . . . . . Anh buổi tối có thể cùng cậu ăn cơm với Ngụy Bình Cự.
Không muốn cự tuyệt lời mời của Tống Á Hiên , không muốn chọc cậu không vui.
Lưu Diệu Văn nhìn tên Tống Á Hiên , ngón tay giống như nặng ngàn cân, không ấn xuống được.
Do dự ba phút, cuối cùng anh vẫn từ bỏ — Không làm được, anh không thể đi. Nếu nhìn thấy trong mắt Tống Á Hiên toàn là Ngụy Bình Cự, anh nhất định sẽ thất thố.
Tống Á Hiên ở nhà phát điên hơn nửa tiếng, tới lúc đồng hồ báo thức vang lên cậu mới nhớ đến Ngụy Bình Cự . . . . . .
Bữa tối không ăn được, chỉ có thể xin lỗi chủ nhiệm Ngụy thôi!
Tống Á Hiên gọi điện thoại cho Ngụy Bình Cự, rất xấu hổ nói: "Tối nay có chút việc, không thể ăn cơm cùng em rồi."
Ngụy Bình Cự rất không sao cả: "Vâng."
Tống Á Hiên lại nói tiếng áy náy mới cúp điện thoại.
Cậu phải nói chuyện với Lưu Diệu Văn , mặc dù đúng là có người như vậy, nhưng không phải Tiểu Cự, thậm chí không phải một người đã gặp mặt.
Cái này rất không giống nhau!
Cậu cũng phải nói xin lỗi anh — Coi anh thành người khác để tỏ tình, thật sự quá quá đáng!
Cũng không lâu lắm Lưu Diệu Văn đã về, anh nhìn thấy Tống Á Hiên tên sofa, sửng sốt chút.
"Vẫn chưa đi?" Lưu Diệu Văn làm bộ như lơ đãng hỏi.
Tống Á Hiên nói: "Không đi nữa."
Tim Lưu Diệu Văn căng thẳng: "Là bởi vì mấy lời tớ nói sao? Cậu đừng để ý, tớ . . . . . ."
Tống Á Hiên cắt đứt anh: "Tớ xin lỗi."
Lưu Diệu Văn : ". . . . . ." Đau đớn trái tim anh trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân, âm thanh cũng khàn, "Không, có gì, cậu vốn cũng không cần miễn cưỡng bản thân . . . . . ." Nói thích tớ gì đó.
Tống Á Hiên trịnh trọng nói: "Tớ không thích Ngụy Bình Cự, nhưng tớ lúc đó xác thực coi cậu thành người khác, là lỗi của tớ, thật sự rất xin lỗi!"
Lưu Diệu Văn ngẩn người.
Tống Á Hiên nhớ tới mấy chuyện cũ, cũng thật sự không còn mặt mũi, cậu nói: "Không biết cậu có nhớ không, hồi tốt nghiệp sơ tam tớ nhận được một bức thư tỏ tình."
Lưu Diệu Văn đương nhiên nhớ, bức thư này là anh viết cho cậu.
Tống Á Hiên tiếp tục nói: "Hồi cấp 3 cô ấy lại viết cho tớ một bức . . . . . . ừm, tớ khi đó ngốc nghếch, không hiểu mấy thứ này lắm, xem thư cô ấy liền có chút mong đợi . . . . . ." Vốn là chuyện đã đủ mất mặt, còn đầu đuôi gốc ngon nói người yêu hiện tại nghe, Tề bá chủ cũng liều mạng!
"Giờ nghĩ đến, tớ thật ra cũng không tính là thích cô ấy, chính là có chút mong đợi, kết quả sau khi uống rượu say coi cậu trở thành cô ấy."
Cả người Lưu Diệu Văn cứng lại, cứng tới gió lốc cũng không thổi được.
Tống Á Hiên nói tới mặt mo đỏ bừng: "Cái này thật sự là tớ hồ đồ quá, nếu không phải tớ . . . . . ."
"Hai bức thư đó là tớ viết." Lưu Diệu Văn giống như nói mớ nói ra những lời này.
Giờ đến lượt Tề ngốc nghếch login: "Hả?"
Con ngươi Lưu Diệu Văn tụ lại, giọng run rẩy nói: "Trước khi tốt nghiệp cấp 2 và ngày Valentine lớp 10, bức thư màu hồng."
Tống Á Hiên mặt khiếp sợ: "Sao có thể? Đó không phải nét chữ cậu!" Chờ chút . . . . . . Lưu Diệu Văn từ nhỏ đã có thiên phú bắt chước bút tích người khác.
Lưu Diệu Văn bước nhanh đi về phía thư phòng, cầm giấy và bút, cơ hồ viết chính tả nội dung bức thư ra.
Tống Á Hiên : ". . . . . ."
Lồng ngực Lưu Diệu Văn đều sắp bị vui mừng căng nổ, anh cẩn thận hỏi cậu: "Cậu thích người viết thư?"
Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sự là cậu viết."
Hốc mắt Lưu Diệu Văn cũng đỏ: "Là tớ viết."
Âm thanh Tống Á Hiên không nhịn được cất cao: "Cậu sao không để lại tên họ? Tại sao muốn thay đổi chữ viết?"
Lưu Diệu Văn cười khổ nói: "Khi đó tớ đâu dám để cậu biết tâm tư của tớ?"
Tống Á Hiên : ". . . . . ."
Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nói: "Tớ lại tham lam, muốn trở thành người đầu tiên tỏ tình với cậu." Cho nên liền viết bức thư nặc danh, không chỉ ẩn danh, ngay cả chữ viết cũng đổi.
Tống Á Hiên ngây người thật lâu, mới nhảy ra một câu: "Cậu ngốc sao?"
Cậu sắp tức chết rồi, tiền căn hậu quả suy nghĩ một chút, quả thực, quả thực là . . . . . .
Đầy mắt Lưu Diệu Văn đều là dịu dàng, bị cậu mắng cũng giống như đút đường đầy miệng: "Bức thư này rốt cuộc chỗ nào khiến cậu thích?" Anh muốn biết.
Tống Á Hiên : ". . . . . ."
Lưu Diệu Văn lại nghĩ tới một chuyện: "Cậu tại sao lại gọi cô ấy là Tiểu Cự?" Trong thư không có tên, vậy tại sao sẽ buột ra Tiểu Cự?
Tống Á Hiên suy nghĩ một chút sự ngu ngốc của hai người bọn họ, không khỏi đỏ bừng mặt, cậu chỉ vào dấu chấm nhỏ trên bức thư: "Không phải Tiểu Cự, là tiểu cú."
Lưu Diệu Văn không kịp phản ứng.
Tống Á Hiên đỏ mặt đến sắp nổ tung: "Cậu đó, dấu chấm nhỏ cậu viết vẫn luôn tròn xoe như vậy."
Lưu Diệu Văn ngây ngẩn cả người, đầu mặt không tin: "Là dấu chấm nhỏ?"
Tống Á Hiên Mộ vò đã mẻ lại sứt, tuôn toàn bộ ra: "Tớ . . . . . . Tớ lúc ấy sau khi nhận được thư, nhìn thấy dấu chấm nhỏ tròn xoe này liền nghĩ đến cậu, sau đó . . . . . ." Đệt, mất mặt quá đi, không nói được nữa!
Lưu Diệu Văn cảm giác mình điên rồi, nếu không anh làm sao sẽ không biết xấu hổ như vậy mà bổ sung lời chưa hết của Tống Á Hiên : "Cậu bởi vì dấu chấm nhỏ mới thích người viết thư? Cậu bởi vì người viết thư viết dấu chấm nhỏ giống tớ mới thích cô ấy?"
Tống Á Hiên đỏ mặt gật đầu.
Tim Lưu Diệu Văn thật sự muốn nổ tung: "Cậu thích tớ?"
"Nói, nói nhảm à." Tống Á Hiên trong lòng nghĩ không thể nói tiếp nữa, quá mất mặt, nhưng không quản được cái mồm này, "Tớ . . . . . . nhận được bức thư thứ 2 còn ôm nó mơ, mơ cùng cậu hôn . . . . . ."
Lưu Diệu Văn mở to mắt, vui mừng quá mức khiến anh sắp mất đi lý trí.
Tống Á Hiên lại nói: "Không biết cậu còn nhớ không, hồi đó tớ tránh cậu mấy ngày . . . . . ."
Lưu Diệu Văn nhớ, anh đương nhiên nhớ, mấy ngày đó anh đau đến không muốn sống, nghi ngờ nhân sinh từ đầu đến cuối một lần.
Lưu Diệu Văn không nhịn được, anh cũng không làm gì, lồng ngực đã thật sự sắp bị bóp nổ tung.
"Tống Á Hiên . . . . . ."
"Hử? Ưm . . . . . ."
Lưu Diệu Văn dùng sức hôn cậu, giống như muốn khảm cậu vào trong xương cốt mà ôm hôn cậu.
Tống Á Hiên trước lạ sau quen, còn biết đáp lại, đáng tiếng cậu không đáp lại còn đỡ, vừa đáp lại càng khiến người nào đó nổ tung.
"Tống Á Hiên Tống Á Hiên Tống Á Hiên . . . . . ." Sau khi buông cậu ra vẫn đỡ trán với cậu, càng không ngừng gọi tên cậu.
Tống Á Hiên rất buồn cười: "Tớ đây tớ đây tớ đây."
"Cậu thích tớ?"
"Thích."
"Vẫn luôn thích?"
"Đúng, Tống Á Hiên vẫn luôn thích, hơn nữa chỉ thích Lưu Diệu Văn ."
Lưu Diệu Văn lần nữa hôn cậu, hôn thế nào cũng không đủ.
Tống Á Hiên vẫn chưa biết lấy hơi, sau khi thở không nổi đẩy anh ra, Lưu Diệu Văn cầm tay cậu, tiếp tục hôn.
Tống Á Hiên đổi tay đẩy anh: "Ngộp, ngộp chết rồi."
Đầy mắt Lưu Diệu Văn đều là ý cười: "Dùng mũi thở."
Tống Á Hiên lườm anh: "Nói đơn giản quá."
Lưu Diệu Văn liếm môi dưới: "Thử lại lần nữa, đơn giản lắm."
Vừa nói liền lại muốn hôn cậu, Tống Á Hiên tin anh cái quỷ, đưa tay chặn miệng anh: "Không, đầu cũng dính lại!"
Lưu Diệu Văn liền ở trong lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Tống Á Hiên . . . . . ."
Lòng bàn tay Tống Á Hiên hơi ngứa, dịch ra nói: "Được rồi, đừng cứ gọi tớ nữa."
"Tớ muốn." Lưu Diệu Văn không hôn cậu nữa, nhưng cũng không chịu buông tay ôm cậu ra, "Tớ rất vui, thật sự rất vui." Hóa ra người vui vẻ đến cực điểm, thật sự sẽ muốn chảy nước mắt, loại cảm giác nhiệt khí dồn đến hốc mắt này, đè không đè được.
Tống Á Hiên đầu tiên là mềm lòng tới rối tinh rối mù, ngay sau đó lại có chút tức giận: "Ai bảo cậu không viết tên!"
Lưu Diệu Văn luôn miệng nói xin lỗi: "Là tớ không tốt, là tớ không đúng."
Tống Á Hiên tức: "Phạt cậu viết tên 1000 lần!" Cho cậu viết thư không để lại tên!
Nói xong cậu lại cảm thấy viết 1000 lần quá mệt, sửa lời nói: "Vẫn là . . . . . . 100 lần đi!" Giảm hơi sâu nhỉ, trực tiếp giảm 10 lần sao Tề bá chủ?
Trong lòng Lưu Diệu Văn ngọt tới tỏa bọt khí, chủ động chịu phạt: "Viết 10 nghìn lần cũng được."
Nói xong lại hôn Tống Á Hiên , Tống Á Hiên không thể nào dùng lực đẩy anh, mặc anh hôn.
Thở bằng mũi gì đó . . . . . . Tống Á Hiên Mộ vừa hôn đã mơ mơ màng màng đâu còn nhớ được!
Lưu Diệu Văn hôn cậu thế nào cũng ngại không đủ, trên tay cũng có chút không thành thật, sau khi nút áo cởi hơn nửa, Tống Á Hiên chợt nhớ tới một chuyện.
"Đúng, đúng rồi . . . . . ." Tống Á Hiên rầu rĩ nói.
Lưu Diệu Văn buông cậu ra: "Hửm?"
Một tiếng hửm này dường như có điện, lỗ tai Tống Á Hiên cũng xốp một nửa. bất quá trong lòng cậu có việc, đứng lên nói: "Tớ mua đồ cho cậu."
Lưu Diệu Văn trơ mắt nhìn cậu cổ áo mở rộng chạy xa, đầy lòng đều là tiếc hận: Thứ gì cũng không bằng để anh ôm nhiều hơn một lát.
Tống Á Hiên ở huyền quan lục lọi một lát, cuối cùng tìm được.
Lưu Diệu Văn thật vất vả dời tầm mắt lên cái hộp: "Watch?"
Tống Á Hiên mở vỏ hộp ra, lấy đồng hồ: "Sau này cậu phải đeo hàng ngày!"
Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt.
Tống Á Hiên hung dữ nói: "Không được không nhận điện thoại của tớ, không được không xem tin nhắn của tớ!" Cậu nói được là làm được, mặc dù không mua 5 cái điện thoại, nhưng có cái đồng hồ này là đủ rồi, điện thoại có thể không mang, đồng hồ cũng không thể quên chứ!
Lưu Diệu Văn hiểu, trong mắt anh toàn là tình nồng ý mật, ôn thanh nói: "Được, ngày ngày đeo."
Tống Á Hiên lại nói; "Chính là hơi giảm giá trị." Đồng hồ nam giới đại biểu thân phận, giống như chiếc đồng hồ trên tay Hứa gà con, hơn trăm vạn.
Lưu Diệu Văn lúc trước không đeo đồng hồ, bây giờ lại bị cậu dùng Apple Watch trói lại.
Lưu Diệu Văn nói: "Tớ rất thích." Ý nghĩa của nó vô giá, dù sao bọn họ suýt chút nữa bởi vì một chiếc điện thoại mà vĩnh viễn bỏ qua nhau.
Trong lòng Tống Á Hiên sung sướng, nói: "Cổ tay cậu đẹp thật, đeo cái gì cũng ngầu!"
Lưu Diệu Văn bị nụ cười của cậu chói sáng tâm ngứa.
Tống Á Hiên lại nói: "Vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Tớ mua rất nhiều thức ăn, chúng ta nấu ăn đi."
"Được . . . . . ." Lưu Diệu Văn nuốt khan một cái, đối với cậu nói gì nghe nấy.
Hai người dính lấy nhau, nấu bữa cơm cũng nấu hơn 1 tiếng, chờ lúc thức ăn lên bàn, Tống Á Hiên thật sự đói bụng.
Cậu vừa ăn vừa khen, Lưu Diệu Văn sung sướng ngây ngất, nhét rau thơm mà bình thường không hay ăn từng cọng từng cọng vào trong miệng, tâm tình anh có lẽ cũng chỉ có 2 chữ có thể trình bày — Thật thơm.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Á Hiên tối qua không ngủ không nhịn được nữa, cậu nói: "Tớ đi tắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro