Chương 65-73
Chương 65
Posted on January 19, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Cái tên Lưu Diệu Văn này cất cả hũ giấm bự tổ chảng trong lòng, Tống Á Hiên đoán được.
Thú vị thật. Cậu không nhịn nổi mà tựa vào lưng ghế, cười: "Ghen à? Chết thật, cậu hẹp hòi chưa, ghen với cả ba dượng là hỏng rồi".
Lưu Diệu Văn xụ mặt không đáp.
Tống Á Hiên cắn thìa, khúc khích cười với hắn: "Chồng ơi".
Lưu Diệu Văn nâng mắt.
"Cháo anh nấu ngon lắm mà".
Mặt Lưu Diệu Văn vẫn bình tĩnh, nhưng lòng thầm sung sướng.
"Cơ mà so ra thì vẫn kém ba dượng chút xíu".
"... Ăn nhanh lên, ăn xong còn đi học".
Tống Á Hiên ghẹo hắn đủ rồi, phá ra cười: "Sao cậu thú vị vậy nhỉ?".
Lưu Diệu Văn không thèm để ý.
"Nghe anh khuyên chú một câu này, đàn ông đàn ang thì không nên hẹp hòi như thế, chúng ta phải...". Tống Á Hiên hơi dừng, vắt óc nghĩ thành ngữ. "Mang tấm lòng thiên hạ!".
"... Không ăn à? Thế chuẩn bị nhanh còn đi học".
"Ớ! Đừng!". Tống Á Hiên nhanh chóng cầm thìa lên ăn. "Cậu đúng là chẳng ra làm sao!".
Hai đứa bắt đầu quậy từ sáng sớm, nhưng tại Tống Á Hiên cứ nhây nên chưa ra khỏi nhà đã biết tỏng là đến muộn.
Lưu Diệu Văn túm cổ nhóc Tống Á Hiên giãy giụa ra khỏi cửa, cậu còn nhăn nhó: "Mông tôi đau, nghỉ một buổi cũng không được à?".
"Cậu đau mông chứ có đau đầu đâu, không ảnh hưởng tới việc học".
Đúng là thiết diện vô tư.
Người yêu thế này thì đừng ham – Tống Á Hiên chỉ muốn khuyên bạn bè thế thôi.
Chỉ tiếc là cậu chưa kịp hối hận đã bị trói chặt, không buông bỏ được.
Tống Á Hiên gục đầu ủ rũ theo Lưu Diệu Văn tới trường, thở ngắn than dài mãi.
Nhưng thật ra cũng được, đây có phải ngày đầu tiên cậu không muốn đi học đâu, cũng chẳng phải ngày đầu tiên cậu không muốn đi học mà vẫn phải vác xác đi học, quen rồi.
Thở ngắn than dài cho Lưu Diệu Văn nghe thôi, cậu muốn hắn biết bây giờ mình ấm ức chừng nào.
Gần tới trường, hai đứa lại bước vào con hẻm nhỏ quen thuộc kia. Không ngờ nhóc đeo kính đang ngồi xổm ở ven tường, mà chẳng biết cậu nhóc đã ngồi ấy được bao lâu.
Nhóc đeo kính vừa thấy họ là đôi mắt đã sáng rực, Tống Á Hiên có thể nhận ra điều ấy từ khoảng cách hơn mười mét.
"Mấy đại ca ơi!". Nhóc đeo kính đã thay kính mới, vịn tường đứng lên, hớn hở lấy hai hộp sữa và hai cái bánh kem nhỏ trong cặp ra đưa Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn .
"Sao đấy?". Tống Á Hiên hỏi. "Muốn bái tôi làm đại ca à?".
"Không không". Nhóc đeo kính xua tay. "Không dám đâu".
Tống Á Hiên cười cười.
"Tôi cố ý ở đây đợi các cậu mà, hôm qua về nhà tôi mới nhớ hình như mình chưa nói cảm ơn". Nhóc đeo kính giơ tay nâng kính. "Cảm ơn hai cậu, hai cậu tốt quá".
Tống Á Hiên lại tựa vào người Lưu Diệu Văn , cười hớn hở: "Khách sáo thế, ừ nhưng bọn tôi tốt thật".
Lưu Diệu Văn liếc cậu, thấy tên nhóc này chắc chẳng biết khách sáo là gì.
Nhóc đeo kính chột dạ nhìn hai người, nói một câu: "Tôi hâm mộ hai người lắm! Tôi sẽ giữ bí mật cho!".
Cậu nhóc nói xong thì chạy thẳng, lúc tới đầu hẻm còn suýt vấp ngã.
Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn : "Cậu ta chạy làm gì? Đi cùng mình cũng được mà".
"Chắc tại thấy cậu phiền". Lưu Diệu Văn cười, tiện tay nhéo mũi cậu một cái. "Đâu phải ai cũng thích cậu như tôi".
Chương 66
Posted on January 19, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên : "Xì, cả thế giới này ai chả thích tôi!".
Cậu nhân thể nhéo mông Lưu Diệu Văn một cái, rồi chạy.
Lưu Diệu Văn đứng nhìn bóng lưng cậu, bất đắc dĩ cười cười, thảnh thơi tiếp bước.
Tống Á Hiên chẳng nói, nhưng Lưu Diệu Văn nghĩ tên nhóc này thích mình. Giữa hai đứa có những khoảnh khắc bé nhỏ mà không ai khác hiểu hay chú ý đến được.
Ví dụ như, khi Lưu Diệu Văn bước vào phòng học, hắn sẽ nhìn dãy cuối lớp đầu tiên. Và Tống Á Hiên chắc chắn cũng sẽ nhìn sang trước cả khi hắn bước vào.
Sự ăn ý ấy chẳng ai hay biết.
Ví dụ như trong tiết thể dục, Lưu Diệu Văn chỉ cần đứng một chỗ nhìn Tống Á Hiên trong sân chằm chằm một chốc. Cậu phát hiện thì sẽ vờ như không có gì mà lén chuồn ra ngoài, đi một vòng, quành ra sau khu dạy học để hôn hắn.
Những câu chuyện nhiều vô số kể ấy chỉ được ghi lại trong cuốn tự truyện bí mật của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn mà thôi.
Lúc đầu Tống Á Hiên tỏ vẻ không hề để tâm, dù là với mối quan hệ giữa hai đứa hay là với việc học.
Nhưng khi thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, khi mùa hè bước tới đoạn kết, khi chiếc lá thu đầu tiên chạm đất... Tống Á Hiên tựa người vào cửa sổ nhà Lưu Diệu Văn , người phía sau vừa rút ra ngoài, cậu đã hỏi: "Chồng ơi, anh nghĩ năm tới mình còn được bên nhau không?".
Câu hỏi ấy khiến Lưu Diệu Văn đâm lo.
Bên nhau theo kiểu nào?
Hắn cũng không dám hỏi.
Bởi câu hỏi ắt phải có câu trả lời, mà hắn không dám chắc về câu trả lời ấy.
Nếu là về mặt tinh thần, thì Lưu Diệu Văn có thể khẳng định – có, và họ sẽ luôn ở bên nhau. Hắn không có ý định thả Tống Á Hiên đi mất, phải bên nhau cả đời, dù có một ngày Tống Á Hiên không còn thích nữa thì hắn cũng không cho phép cậu rời đi.
Nhưng nếu là về mặt vật lí, mặt không gian, thì Lưu Diệu Văn không biết nên trả lời ra sao.
Tống Á Hiên dần dần ngoan hơn hẳn, gần như ngày nào hai đứa cũng về nhà Lưu Diệu Văn sau khi tan học, hắn ôn tập bài trên lớp còn cậu bắt đầu bổ sung những chỗ kiến thức hổng từ ngày xưa.
Không ai thực sự là thiên tài, có thông minh đến mấy cũng chẳng dễ gì mà hoàn thành mục tiêu trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.
Tống Á Hiên tỏ vẻ như không thèm để ý, như thảnh thơi nhẹ nhàng, nhưng Lưu Diệu Văn biết thực ra cậu đã hơi nôn nóng rồi.
"Chảy ra này". Hắn đổi đề tài, dùng ngón tay vuốt chỗ tinh dịch chảy ra nơi cửa sau của Tống Á Hiên .
Cậu uể oải ghé vào cửa sổ, thất thần nhìn cảnh vật bên ngoài.
Lưu Diệu Văn muốn thi vào một trường đại học tốt, và chắc chắn hắn sẽ đỗ.
Lúc trước Tống Á Hiên chẳng quan tâm đâu, nhưng khi mối quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít, cậu lại thực sự không muốn phải rời xa hắn.
Tốt nhất là sau này ngày nào cũng đắp cùng một tấm chăn, lúc ngủ thì ôm nhau, nửa đêm tỉnh dậy còn tiện thể hôn được một cái.
Đây là thích đúng không?
Thực ra Tống Á Hiên thừa biết, đây là thích.
Cậu chưa thích ai bao giờ, nhưng ở cùng Lưu Diệu Văn lại chẳng tốt hơn những ngày rỗi hơi vô định kia hay sao? Rốt cuộc thích một người là thế nào, cậu biết rõ, nhưng lại ngượng chẳng dám nói ra.
Trên giường thì rên rõ lả lơi, nhưng lúc đứng đắn lại thẹn.
Lòng tự trọng của Tống Á Hiên chưa bao giờ được đặt đúng chỗ.
"Chảy ra thì cậu lau cho tôi đi". Tống Á Hiên nói. "Tôi mệt quá rồi".
Lưu Diệu Văn cười cười, hôn một cái lên vai cậu: "Toàn là tôi ra sức không, cậu mệt chỗ nào?".
"Mệt trong tim". Tống Á Hiên quay đầu nhìn hắn. "Hỏi cậu cái này nha".
"Hỏi đi".
"Nếu sau này tôi không học chung với cậu, không được gặp nhau mỗi ngày, liệu cậu có lên giường với người khác không?".
Lưu Diệu Văn nhíu mày: "Nói linh tinh gì đấy?".
"Hôm qua tôi trò chuyện với nhóc đeo kính, nó bảo trong giới gay nhiều loại người lắm". Tống Á Hiên nói. "Anh của nhóc đeo kính cũng là gay, mỗi tuần dắt mấy thằng đàn ông không trùng nhau về nhà, ổng bảo với nó thế là rất bình thường, bởi ta không biết sẽ còn sống đến ngày nào nên cần tận hưởng vui thú trước mắt".
"Cậu đừng nghe mấy lời đó". Lưu Diệu Văn hơi bất mãn. "Đừng có học mấy cái vớ vẩn của họ".
"Tôi chẳng quan tâm đến người khác đâu". Tống Á Hiên nói. "Cậu cứ trả lời đi, có hay không?".
"Không". Lưu Diệu Văn đáp. "Tôi thích dâm".
"Hở?".
"Trên đời này chẳng ai dâm bằng cậu". Lưu Diệu Văn cố ý làm đề tài chệch hướng, không muốn để Tống Á Hiên phải nghĩ nhiều. "Chỉ cần cậu dâm với tôi, thì tôi cũng chịch một mình cậu thôi".
Tống Á Hiên cười, chuyển sang ngồi lên đùi hắn, lẳng lơ xoay eo: "Chồng ơi, anh thấy em dâm không?".
"Dâm". Lưu Diệu Văn nhéo mông cậu, hai người ôm nhau cười, nhưng nụ cười xen chút tâm sự nặng nề.
"Thêm lần nữa nhé?". Lưu Diệu Văn hỏi.
"Thôi". Tống Á Hiên hết hứng rồi. "Hôm nay chưa học từ đơn tiếng Anh, tôi phải xong chuyện chính đã".
Chương 67
Posted on January 23, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Thực ra Tống Á Hiên vẫn chẳng thích học tí nào.
Việc học không phải Lưu Diệu Văn , cũng chẳng phải dương vật của Lưu Diệu Văn , sao mà thích dễ thế được?
Nhưng cậu không có cách nào khác. Bây giờ cuối cùng Tống Á Hiên cũng hiểu ra một điều: khi đã lớn, có khi ta bắt buộc phải làm những việc mình không muốn làm.
Cậu kéo Lưu Diệu Văn vào phòng tắm, vẫn biếng nhác đòi người ta rửa phía sau cho mình, còn cậu thì nghỉ ngơi, ngắm thân hình đẹp như tranh của hắn.
Tống Á Hiên hơi lo.
Lúc đầu cậu chẳng mấy tin tưởng rằng Lưu Diệu Văn thích mình – bảo là thích không bằng nói là tinh trùng lên não, thấy mình ngon nghẻ thì bám theo.
Thích thân thể thì cậu tin, nhưng thích tất cả ấy à... Tại sao?
Tống Á Hiên lúc nào cũng tỏ vẻ mình là độc nhất vô nhị, nhưng thực ra cậu hiểu rõ giá trị của bản thân mình nhất. Cậu tự biết mình không có gì đáng giá để người ta thích, đặc biệt là với kiểu như Lưu Diệu Văn .
Lưu Diệu Văn chỗ nào cũng xuất sắc, sao lại đi thích mình? Mình xứng ư?
Cả ngày Tống Á Hiên chỉ nghĩ: Mình xứng ư?
Xứng hay không thì dù sao hai người cũng bên nhau êm thấm được một thời gian rồi.
Cố gắng thôi, Tống Á Hiên cân nhắc, chẳng phải người ta đi trên đường đời là bước một bước rồi mới xem xem bước ấy thế nào hay sao? Con người không đoán được thì phải xem ý trời.
Nhưng thực ra cậu cũng không cố gắng lắm.
Vừa ngồi xuống học được hai từ đơn, Tống Á Hiên đã bắt đầu lẩm bẩm.
Cậu có Lưu Diệu Văn đốc thúc học tập để cân bằng cuộc sống, may là hắn nguyện lòng, bằng không đời cấp ba đúng là tẻ nhạt lắm.
Vốn Tống Á Hiên lo mình sẽ khiến Lưu Diệu Văn bị liên lụy, không ngờ mấy bài kiểm tra gần đây hắn vẫn vững chân trên vị trí số một toàn khối, cậu yên tâm rồi, chồng mình trâu bò quá đi.
Tóm lại là mọi việc cứ thế, ở nhà thì hai đứa làm chuyện người lớn rồi học, ở trường thì liếc mắt đưa tình, thời gian cứ thế trôi.
Nhưng cũng có lúc họ bị phát hiện liếc mắt đưa tình, vụng trộm yêu đương.
Khi cô chủ nhiệm gọi Tống Á Hiên tới, bà nói: "Dạo này em có tiến bộ thật, hình như kết quả thi lần trước cao thêm mấy hạng nhỉ".
Không thì sao nữa, Tống Á Hiên từ vị trí thứ nhất từ dưới lên nhảy sang vị trí thứ mười một từ dưới lên.
Tiến bộ rõ rệt.
Tống Á Hiên cười: "Thông minh, do em thông minh ấy mà!".
"Đúng là em thông minh thật, nhưng toàn dùng trí thông minh vào đâu ấy". Cô chủ nhiệm nói. "Biết học là tốt rồi, ít nhất cũng thi được vào trường dạy nghề".
Tống Á Hiên không vui, cậu thích thi đại học, muốn làm sinh viên cùng Lưu Diệu Văn cơ.
"Nhưng hôm nay tôi tìm em không phải vì chuyện này. Dạo gần đây em thân với Lưu Diệu Văn nhỉ".
Tống Á Hiên nhìn cô chủ nhiệm: "Không, có thân đâu ạ".
"Mấy lần cô thấy hai đứa về cùng nhau sau khi tan học mà".
Tống Á Hiên cười: "Trùng hợp thôi ạ, đường về nhà bọn em giống nhau".
"Em là đứa trẻ thông minh, tôi cũng không có ý kiến gì với em chỉ vì thành tích học tập của em không được tốt". Cô chủ nhiệm nghiêm túc nói. "Nhưng giờ đã là lớp mười hai rồi, Lưu Diệu Văn là một hạt giống tốt, có rất nhiều người coi trọng thằng bé, đứa có hi vọng đoạt trạng nguyên tỉnh nhất trường ta chính là thằng bé".
Tống Á Hiên hơi hiểu ý của cô, nhưng cậu vờ như chẳng biết gì.
"Đúng, cô nói đúng ạ, lớp trưởng lớp mình rất giỏi".
"Tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện bạn bè của các em, nhưng phải có chừng mực. Hai đứa không phải cùng một kiểu người, tôi cũng không tưởng tượng được tại sao hai đứa lại chơi cùng nhau nữa. Em lúc nào cũng hô bạn gọi bè khắp trong và ngoài trường, không hợp với thằng bé, những chuyện lộn xộn ấy quá dễ khiến thằng bé phân tâm".
"... Cô à, cô cứ nói thẳng là cô muốn em cách xa cậu ấy ra đi".
"Tôi không ý kiến với việc hai em kết bạn, nhưng...".
"Nhưng em không được dạy hư cậu ấy, không được làm ảnh hưởng tới việc học của cậu ấy". Tống Á Hiên cười. "Phải không?".
Cô chủ nhiệm nhìn cậu, uống một ngụm nước: "Em biết thế là tốt rồi".
"Em biết rất rõ là đằng khác". Tống Á Hiên cười rạng rỡ. "Được thôi, nhưng chuyện này cô nên tự nói với Lưu Diệu Văn đi, em không quyết định được đâu!".
Cậu nói xong thì chạy mất, lười tranh luận với cô chủ nhiệm.
Cái gì mà không can thiệp vào chuyện bạn bè.
Đây không phải can thiệp thì là gì?
Tống Á Hiên về lớp, hô lên: "Này Lưu Diệu Văn !".
Lưu Diệu Văn đang làm bài, nghe cậu gọi thì ngẩng đầu lên.
"Tôi không hiểu bài này! Cậu giảng cho tôi đi!".
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Diệu Văn sẽ không đáp lời cậu, hắn lại đứng dậy bước tới.
"Bài nào?".
"Đây này". Tống Á Hiên nhăn mặt như khỉ. "Bài này nữa, tôi không hiểu gì hết!".
Chương 68
Posted on January 23, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Những điều Tống Á Hiên không biết thì nhiều lắm, nhưng cái cậu mù mờ nhất chính là cách rời xa Lưu Diệu Văn .
Không xa nổi đâu, đừng có mơ.
Tống Á Hiên phát hiện cậu như đang bị lún trong đầm lầy, càng giãy giụa càng chìm sâu.
Lúc đầu rõ ràng cậu chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy giẫm một chân xuống đó mềm mềm thinh thích, kết quả bây giờ hiến cả mạng cho Lưu Diệu Văn .
Nhưng cũng được.
Tống Á Hiên chống cằm nhìn người trước mắt, cảm thấy mình đã nguôi giận.
Thầy cô nói gì cũng được, dù sao xưa nay cậu chưa bao giờ nghe lời giáo viên.
Nhưng...
"Tan học tôi có chuyện muốn nói với cậu".
Sau khi Tống Á Hiên thốt ra câu ấy, mọi người xung quanh đều đổ xô nhìn sang.
Lưu Diệu Văn chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ đọc đề bài mà Tống Á Hiên kêu là không giải được, tiện thể ừ một tiếng rõ là tự nhiên.
Mấy bạn cùng lớp bên cạnh chẳng hiểu có chuyện gì. Lớp trưởng bình thường đối xử với ai cũng lạnh nhạt mà lại tốt với Tống Á Hiên đến thế, đúng là muốn gì được nấy, không tưởng tượng nổi.
Chắc hắn có nhược điểm gì trong tay Tống Á Hiên rồi.
Mọi người nghĩ thế.
Đúng là có nhược điểm thật.
Trái tim Lưu Diệu Văn nằm trong tay Tống Á Hiên ấy.
Tan học, chuông vừa reo Tống Á Hiên đã lập tức vọt tới chỗ Lưu Diệu Văn .
Hắn nhìn cậu một cái, dọn đồ rồi đứng dậy cùng đi.
Vài người xung quanh khe khẽ thì thầm: "Sao rồi?".
"Tao cược Tống Á Hiên thắng, đánh nhau thì chắc Lưu Diệu Văn không ăn được nó đâu".
"Chưa chắc, đừng nói cứng thế".
Dù mọi người có nói sao, thì hai đứa kia cũng nghênh ngang rời đi rồi.
"Sao thế?". Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên là lạ, buổi chiều cậu bị cô chủ nhiệm gọi đi, hắn vẫn cứ thấp thỏm.
"Cô chủ nhiệm bảo tôi là học sinh hư, sợ tôi dạy hư cậu, bảo tôi tránh xa cậu ra". Tống Á Hiên bĩu môi, nhướng mày với Lưu Diệu Văn . "Tôi đúng là hồng nhan họa thủy mà".
Lưu Diệu Văn cười, hắn phát hiện dạo này Tống Á Hiên rất thích dùng thành ngữ.
"Ừ, hồng nhan họa thủy". Lưu Diệu Văn hùa theo. "Vậy cậu bảo cô thế nào?".
"Tôi nói được, nhưng chuyện này không phải do tôi quyết định". Tống Á Hiên đi đường mà cứ muốn dựa vào Lưu Diệu Văn . "Rõ ràng cậu quyến rũ tôi trước, có chia tay cũng phải do cậu nói chia tay".
Chưa nghe cái lí luận này bao giờ, nhưng Lưu Diệu Văn thấy thích câu đó.
Vì chắc chắn hắn sẽ không chia tay cậu trước, quyền chủ động mà thuộc về hắn thì sao phải lo.
"Nói hay lắm, có phải cô chủ nhiệm tức chết đi được không?".
"Chịu". Bước vào con ngõ nhỏ không người, Tống Á Hiên níu lấy tay Lưu Diệu Văn . "Tôi nói xong thì chuồn luôn, ai thèm nhìn bả, mệt lắm".
Hắn giơ tay xoa đầu cậu: "Đừng để bụng, cậu cứ làm gì thì làm, dạo này thành tích tiến bộ thì cô phải khen cậu mới đúng".
"Ai thèm bả khen, cậu khen tôi là được". Tống Á Hiên nói. "Tôi nghĩ kĩ rồi, bả coi thường tôi chứ gì? Thấy tôi thành tích kém nên sợ ảnh hưởng đến cậu chứ gì? Đã thế tôi phải cho bả lác mắt, cậu cứ xem đi, chắc chắn anh đây sẽ thi đỗ đại học".
Lưu Diệu Văn thích cậu thế này, có chí khí, có quyết tâm.
"Được, tôi chờ".
Tống Á Hiên quay sang nhìn Lưu Diệu Văn , gọi: "Chồng ơi?".
"Hử?".
"Đệch, muốn gọi chồng trước mặt bà chủ nhiệm quá đi mất".
Lưu Diệu Văn cười thành tiếng.
"Đợi đến lúc tốt nghiệp chắc chắn tôi sẽ làm". Tống Á Hiên cam đoan. "Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thực ra tôi hiểu mà".
"Cậu hiểu à?".
"Ừ, tôi hiểu chuyện lắm. Nếu tôi mà là chủ nhiệm tôi cũng lo, sắp thi đại học thì sợ học sinh hư ảnh hưởng tới hạt giống trạng nguyên là chuyện bình thường". Tống Á Hiên nói. "Tôi hiểu chuyện thế này, cậu nhớ khen thưởng đấy".
"Được, cậu muốn thưởng gì?".
Tống Á Hiên ngẫm nghĩ một chốc, cuối cùng nói: "Lỡ, tôi nói là lỡ nhé, cô chủ nhiệm mà tìm cậu nói vụ này thì cậu phải giữ thể diện cho tôi đấy".
"Thế thôi à?".
"Thế thôi". Tống Á Hiên nói. "Được chưa?".
"Ừ. Nếu cô tìm tôi thì tôi sẽ nói thẳng: tôi thích cậu, tôi là người theo đuổi cậu, tôi không muốn rời xa cậu, vậy được chưa?".
Chương 69
Posted on January 23, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Lưu Diệu Văn cũng hiểu chuyện phết.
Tống Á Hiên nghĩ vậy.
Cậu cười, níu cổ hắn: "Được, không hổ là người đàn ông của tôi".
Lưu Diệu Văn khẽ cười, cứ để cậu vừa níu ôm vừa đi tiếp, dọc đường nghe Tống Á Hiên kể hết cái này đến cái nọ.
Cô chủ nhiệm không tìm Lưu Diệu Văn , bà tự có logic của mình.
Không được gọi học sinh xuất sắc đến, không thể tạo áp lực trực tiếp lên người hắn, hơn nữa chuyện này cũng chẳng đáng để bà cố ý tìm tới Lưu Diệu Văn , quá lãng phí thời gian và sức lực.
Tìm học sinh dốt trước, sau đó tìm phụ huynh.
Vì vậy Uông Sở Lương nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp.
Lúc ấy y đang ngồi trong tiệm, nghiêm túc làm một cái cốc – đó là quà sinh nhật của Lương Hiệt.
Sư huynh vừa về giúp y nhấc máy, bảo rằng cô chủ nhiệm của con y gọi y tới trường một chuyến.
Uông Sở Lương rất ít khi bị mời đến trường, nhưng giáo viên sẽ thường xuyên gọi cho y để thông báo tình hình học tập của Lưu Diệu Văn hoặc bàn về ngôi trường tương lai mà con y nên đăng kí.
Lưu Diệu Văn không hề để bụng mấy chuyện đó. Việc của con thì cứ để con tự đối mặt, y khua tay múa chân làm gì? Đó là cuộc đời của Lưu Diệu Văn chứ không phải của y.
Nhưng nếu giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện thoại phát "thiệp mời", y cũng không thể không đi được.
Uông Sở Lương rơi vào đường cùng, đành phải dừng tay sửa soạn, thay quần áo rồi tới trường con mình đang học.
Cô chủ nhiệm hỏi: "Dạo này ở nhà Lưu Diệu Văn thế nào ạ?".
"Khá ổn". Uông Sở Lương ngồi trên sô pha văn phòng giáo viên. "Ăn được ngủ được, vận động đủ".
Lần nào gặp phụ huynh Lưu Diệu Văn , cô chủ nhiệm cũng thấy bất lực – bà bao giờ cũng cảm thấy quá trình trưởng thành của một đứa trẻ không thể thoát khỏi mối quan hệ với gia đình.
Lưu Diệu Văn là đứa bé ngoan, thông minh hiếu học, hiểu chuyện lại chịu khó, theo lí thuyết thì phụ huynh phải là người trí thức, là kiểu cha mẹ có yêu cầu gắt gao với con em mình. Nhưng thực tế thì người cha này chỉ khiến cô chủ nhiệm thường xuyên thấy đau đầu, dường như không quan tâm đến con chút nào.
"Dạo này tôi thấy thằng bé và một bạn khác có thành tích tương đối kém trong lớp khá thân nhau".
Uông Sở Lương nghe bà nói thế, phản ứng đầu tiên chính là: "Tống Á Hiên ư?".
Cô chủ nhiệm không ngờ y lại biết Tống Á Hiên , hình như vấn đề này lại càng nghiêm trọng.
"Đúng vậy, Tống Á Hiên ... Chúng tôi cũng không dựa vào thành tích để đánh giá con người, nhưng bình thường em ấy không được đàng hoàng cho lắm". Cô chủ nhiệm tận tình khuyên bảo. "Nghịch ngợm gây sự là còn nhẹ, thi thoảng lại đánh nhau".
Uông Sở Lương cười: "Bọn trẻ bây giờ dễ xúc động mà".
"... Ý tôi là, bây giờ Lưu Diệu Văn đang ở thời kì mấu chốt, nếu giao du với người bạn như thế thì sẽ có ảnh hưởng không tốt chút nào".
Uông Sở Lương hiểu rồi, cô chủ nhiệm không vui.
Giáo viên không vui thì kệ chứ, con mình vui là được.
Y nói: "Hai đứa chơi với nhau được một thời gian rồi".
Cô chủ nhiệm nhíu mày.
"Nhóc Thi khá ngoan, tôi cũng rất thích cháu". Uông Sở Lương nói. "Cô giáo à, người hay việc có ảnh hưởng được tới con tôi hay không là do bản thân thằng bé".
Y lại cười, khách sáo: "Cô xem xem, hai đứa này chơi cùng nhau bao lâu rồi nhỉ, tầm ba tháng đúng không? Hình như vậy. Ba tháng, điểm số của Lưu Diệu Văn vẫn ổn định đúng không? Hơn nữa nhóc Thi đi cùng nó cả ngày, tôi thấy cháu cũng bắt đầu có năng lực học tập, vậy chẳng phải tốt hơn hay sao".
"... Rốt cuộc anh là cha Lưu Diệu Văn hay cha Tống Á Hiên thế?". Cô chủ nhiệm giận đến mức bật cười. "Anh có thái độ này với chuyện đại sự cả đời của con anh à?".
"Chuyện đại sự cả đời?". Uông Sở Lương sửng sốt, nghĩ thầm: cô giáo biết rồi ư?
"Thi đại học chẳng nhẽ lại không phải chuyện đại sự cả đời!". Cô chủ nhiệm đập một cái lên bàn. "Một bước sa chân, cả đời hối hận! Anh không thể vô trách nhiệm với em ấy thế được!".
Uông Sở Lương cười, xua tay: "Cô à, cô nghĩ sai rồi, người có trách nhiệm với mấy đứa trẻ là chính bản thân chúng, tôi cùng lắm cũng chỉ là kẻ hướng dẫn mà thôi. Đám trẻ nên tự quyết định con đường mình muốn đi, con tôi còn hiểu điều này hơn tôi nhiều".
Chương 70
Posted on January 26, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Uông Sở Lương thực sự không muốn gò bó con mình, y cũng chẳng dạy được nó, dạy không tốt.
Y cứ mặc kệ đứa con này thì hắn còn giỏi giang, lỡ nhúng tay vào khéo còn khiến nó thụt lùi lại, Uông Sở Lương biết rõ điều ấy.
Đây cũng là lần đầu cô chủ nhiệm gặp kiểu phụ huynh thế này, á khẩu chẳng nói lại được. Cuối cùng phụ huynh sung sướng bỏ đi, tai không lọt đến một chữ, còn bà thì tức sắp chết.
Uông Sở Lương thấy cũng sắp đến lúc tan học rồi, bèn đứng luôn ở dưới tòa đợi con.
Từ tiểu học Lưu Diệu Văn đã bắt đầu tự đi tự về, cực kì độc lập, thậm chí còn thường mua đồ ăn trên đường về nhà luôn.
Uông Sở Lương hay cảm thán Lưu Diệu Văn đúng là đứa con ngoan nhất thế giới, hắn đáp: "Vâng, ba cũng là người cha tốt nhất thế giới".
Thằng con y thốt ra câu ấy với khuôn mặt lạnh tanh, nhưng Uông Sở Lương vẫn hớn hở cười.
Tiếng chuông tan học vang lên đúng lúc Uông Sở Lương đang đứng dưới tòa dạy học mà tưởng tượng cảnh cha hiền con ngoan, y thấy mình đúng là may mắn, giờ muốn gì có đó.
Từ sau khi bị cô chủ nhiệm nhắc nhở, Tống Á Hiên lại càng xù lông. Chẳng phải bà bắt cậu cách xa Lưu Diệu Văn ra à? Cậu lại càng không đấy.
Vốn hai người đang yêu ngầm, không ai muốn trắng trợn làm gì, nhưng cô chủ nhiệm đã xía vào thì Tống Á Hiên phải hành động thôi.
Lúc tan học cậu vọt tới chỗ Lưu Diệu Văn rủ cùng về, dựa vào bàn hắn: "Thu dọn nhanh, còn bài nào chưa xong thì về nhà làm nốt".
Lưu Diệu Văn lơ đẹp những ánh nhìn như thấy quỷ của người xung quanh, ngoan ngoãn thu dọn sách vở, cầm cặp bước theo Tống Á Hiên .
Mọi người xì xào, nhưng hai đứa chẳng thèm để ý.
Bước khỏi khu dạy học, Lưu Diệu Văn liếc một cái là thấy Uông Sở Lương đang đứng cạnh bục phát biểu.
Hắn hơi bất ngờ, dắt Tống Á Hiên bước tới.
Uông Sở Lương vừa thấy Tống Á Hiên đã hớn hở: "Hôm nay cháu có học từ đơn chưa?".
Cậu đứng thẳng lưng: "Phải học chứ ạ!".
Hai người cùng cười, ai không biết còn tưởng là một cặp cha con.
Uông Sở Lương ra ngoài mà mỗi tay ôm một thiếu niên đẹp mã, Lưu Diệu Văn hỏi: "Sao ba lại tới đây?".
"Cô chủ nhiệm của hai đứa gọi điện".
Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn liếc nhau một cái.
Lưu Diệu Văn cau mày: "Ba nói thế nào?".
Hắn không cần biết cô chủ nhiệm nói gì, cái cần biết là ba hắn nói gì cơ.
"Ba bảo hai đứa rất ngoan". Uông Sở Lương đáp. "Ba không tiết lộ chuyện hai đứa đang yêu nhau đâu, mồm miệng ba kín lắm".
Lưu Diệu Văn cười: "Vâng, con biết rồi".
Tống Á Hiên không ngờ chuyện này lại dính tới cả phụ huynh, bĩu môi, hơi bực.
"Không sao". Uông Sở Lương nhéo bả vai cậu. "Đừng để ý những lời người ngoài nói, quan trọng là hai đứa muốn gì thôi".
Dạo này y học được mấy đạo lí từ chỗ Lương Hiệt, bèn nhân dịp này giảng cho hai đứa nhóc: "Cô ấy nói ảnh hưởng việc học, nhưng cái ảnh hưởng ở đây là về mặt tích cực. Cứ để cô ấy thích nói gì thì nói, tương lai thuộc về hai đứa, do hai đứa quyết định, mối tình cũng là của hai đứa, người khác có tư cách gì mà xen ngang".
Lưu Diệu Văn nhìn cha: "Ba học của ai đó?".
Uông Sở Lương cười: "Thế con thấy ba nói đúng không?".
"... Vâng". Lưu Diệu Văn nhìn thoáng qua Tống Á Hiên trông hơi ỉu xìu, nói lại: "Đúng ạ".
Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn y, dẩu môi: "Chú à, cháu không ngờ cô chủ nhiệm sẽ gọi chú tới, cháu... cháu hơi bực".
"Bực à? Thế thì để tối nay Lưu Diệu Văn dỗ cháu". Uông Sở Lương cười. "Đúng là tâm trạng không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến việc học mà!".
Chương 71
Posted on January 26, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Lưu Diệu Văn cũng không giỏi dỗ người khác, nhưng dỗ Tống Á Hiên lại là ngoại lệ.
Bình thường Tống Á Hiên không dễ dỗ, nhưng Lưu Diệu Văn lại là ngoại lệ.
Có lẽ mỗi người sẽ gặp ít nhất một "ngoại lệ" như thế trong đời, và khi đó, dấu hiệu của "tình yêu" đã bắt đầu lộ diện.
Trước giờ Tống Á Hiên chưa từng nói ra miệng rằng mình thích Lưu Diệu Văn bao nhiêu, nhưng tình cảm của cậu giấu trong từng ánh mắt, từng câu nói, thậm chí cả từng nhịp thở giữa những nụ hôn nồng.
Lưu Diệu Văn cũng không vội hỏi, không vội kiếm tìm đáp án, bởi dù Tống Á Hiên có nói hay không thì hắn cũng cảm nhận được.
Như lúc này vậy, khi Uông Sở Lương bảo Lưu Diệu Văn dỗ Tống Á Hiên đang giận dỗi, hắn còn chưa nói gì mà chỉ nhìn sang phía cậu, cậu đã mỉm cười.
Có lẽ là bởi bị cô chủ nhiệm kích thích cộng với việc thực sự thấy lo, Tống Á Hiên thở ra một hơi rồi tự ép mình phải giành lấy thể diện.
Thật ra cậu cũng chẳng bạc đãi mình trên phương diện ái tình, lúc nào thích thì ngoắc tay trêu chọc thịt đầu tim của cô chủ nhiệm. Chỗ "thịt đầu tim" ấy cũng cực kì nghe lời cậu, thích gì cho nấy, muốn gì được nấy, "hầu hạ" cậu thoải mái vô cùng.
Một tuần Tống Á Hiên ở lại nhà Lưu Diệu Văn ít nhất bốn ngày. Lúc đầu mẹ cậu chỉ nghĩ thằng nhóc này ra ngoài chơi nên không để ý, cứ kiếm tiền rồi lại chơi mạt chược, một thời gian sau mới dần thấy sai sai – rõ là con mình mà sao lại như sống ở nhà người ta thế nhỉ?
Một sáng cuối tuần nào nó, mẹ Tống Á Hiên cuối cùng cũng bắt được thằng con chẳng mấy khi về nhà, ấn vào trong chăn tra hỏi.
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng". Bà nói. "Dạo này mày làm gì mờ ám đúng không?".
"Có đâu". Tống Á Hiên nghĩ: con trai mẹ bị làm cơ, nhưng mà sướng lắm.
"Thế thì làm gì?". Mẹ Tống Á Hiên nhéo lỗ tai cậu, cúi đầu, đột nhiên thấy rất sai: "Gì đây?".
Bà khẽ cọ một vết đỏ sẫm dưới xương quai xanh cậu: "Giỏi thật, con gái nhà ai? Mẹ tưởng mày bị liệt dương mà?".
Nghe thấy từ "liệt dương", Tống Á Hiên suýt xỉu.
"Chuyện từ năm nào rồi mà". Cậu kéo chăn lên đầu, đột nhiên nhớ mấy cái dấu hôn mình thấy lúc rửa mặt sáng hôm qua, tất cả là tại Lưu Diệu Văn .
"Từ năm nay!". Mẹ Tống Á Hiên ngồi xuống mép giường. "Ai cho mày ngủ, dậy khai mau, sao tự dưng khỏi bệnh rồi?".
"Con không bị bệnh". Tống Á Hiên nói. "Lần đó là ngoài ý muốn".
Chưa tìm người yêu.
Nếu tò tí te với Lưu Diệu Văn sớm hơn thì chắc cậu đã không hoảng đến mức ấy.
"Cái đó ngoài ý muốn hay cái này ngoài ý muốn?". Mẹ Tống Á Hiên chọc dấu hôn trên người cậu. "Mẹ bảo này, giờ chúng mày còn bé, mấy hành vi bậy bạ... nghe nói sẽ ảnh hưởng tới chiều cao đấy".
"... Hở?".
"Mẹ nghe nói thôi, không biết có căn cứ khoa học không". Bà vẫn nói với lí lẽ hùng hồn. "Hình như trẻ con làm tình quá sớm thì không cao được đâu".
"Con cao tầm này là đủ rồi". Tống Á Hiên bĩu môi, chẳng biết mẹ nghe được vụ kia từ xó nào nữa.
"Thế là mày làm chuyện abc với con gái nhà người ta thật à?".
Tống Á Hiên vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn chậm chạp, tiện thể khai luôn lời thật lòng: "Không phải con gái đâu".
"... Hớ?". Lần này đến mẹ cậu ngẩn ra.
"Thế thì, chị gái à? Hay cô nào lớn lớn? Mày giỏi thật đấy con ạ!". Bà thấy hơi đau đầu.
"... Mẹ à, mẹ suy nghĩ thiển cận thế, bảo sao không đỗ đại học".
Mẹ Tống Á Hiên nghe vậy thì vỗ bép một cái lên trán thằng con mình: "Mày còn dám nói ra câu đó à? Mẹ không đỗ được đại học, nhưng vẫn nuôi nổi mày đấy thây?".
Tống Á Hiên cười hề hề.
"Thế rốt cuộc là làm sao?". Mẹ Tống Á Hiên nghiêm túc nhìn con mình, không đoán nổi ý nghĩ của bọn thanh thiếu niên.
"Chẳng sao, con có người yêu, cái kiểu ngàn người có một ấy".
"Kiểu nào?".
"Kiểu thi bao giờ cũng đứng đầu cả khối".
Mẹ Tống Á Hiên im lặng một chốc: "Mẹ nhớ thủ khoa khối chúng mày là nam sinh mà nhỉ".
"Đúng òi". Tống Á Hiên ngáp một cái. "Con tìm chồng đó".
Chương 72
Posted on January 26, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Chuyện come out mà Tống Á Hiên nói ra nhẹ như lông hồng.
Mẹ cậu hơi sửng sốt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tống Á Hiên tỏ vẻ dửng dưng, trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp.
"Mày đợi coi, đừng có ngủ". Mẹ cậu nói. "Dùng dà dùng dằng mãi, thế lúc trước mày liệt dương nhưng thực ra là do thích đàn ông à?".
"Chắc thế".
Vài giây sau, mẹ Tống Á Hiên phát ra một âm thanh khó hình dung nổi thành lời – như cười giòn mà lại như than thở, như kêu rên mà lại như mừng thầm.
Quý bà này xưa nay vẫn khó hiểu như thế, Tống Á Hiên quen rồi.
"Không phải, ý mày là... mày ngủ với con nhà người ta rồi đúng không?".
Thân là một người mẹ, bà đối mặt với lời thú nhận của đứa con vừa thành niên thế này thì đúng là trần trụi quá, nhưng nhà hai người bao giờ chẳng trần trụi như thế.
Tống Á Hiên hừ hừ: "Chứ sao".
"...". Người mẹ ấy lại im lặng.
Đến lúc Tống Á Hiên đã thiu thiu ngủ, cậu lại bị đánh thức.
"Đừng có ngủ, mẹ đã hỏi xong đâu". Mẹ Tống Á Hiên túm cậu từ trong chăn ra. "Có chuyện gì? Sao hai đứa mày lại quen nhau?".
"Cậu ta tiếp cận con trước". Tống Á Hiên ngáp một cái. "Chắc cậu ta mơ tưởng đến con lâu lắm rồi".
Nói xong, cậu lại ngớ ra nghĩ xem chữ "mơ tưởng" viết thế nào.
Không thể nào.
Mẹ Tống Á Hiên nhăn mày, cứ thấy ảo diệu sao sao ấy.
"Đang yên đang lành tự dưng người ta mời gọi mày làm cái gì?".
Tống Á Hiên nghe mà phát mệt.
"Mẹ có phải mẹ con không đấy?". Cậu hỏi. "Con thì sao? Con ưu tú thế này!".
Mẹ Tống Á Hiên cười: "Ờ".
"... Không thì mẹ tự hỏi cậu ta đi". Tống Á Hiên càng nói càng đắc ý, kiêu ngạo: "Chính cậu ta bảo thích con lâu lắm rồi".
Mẹ cậu trầm ngâm, đột nhiên vỗ cái đốp lên vai con mình: "Số mày đỏ thật, tự dưng câu cho mẹ thằng rể vàng".
Tống Á Hiên cứ ngỡ mẹ mình chưa tỉnh ngủ: "Mẹ nói gì đấy?".
"Mẹ mày cũng là người kiến thức rộng chứ, mẹ nghĩ thông rồi, loại như mày mà tìm được người yêu như thế thì đúng là tốt số". Bà đứng dậy. "Ngủ đi, đừng có vừa mơ vừa cười đấy".
Thế là Tống Á Hiên đã come out, mà câu nào mẹ nói ra cũng khiến cậu cực kì hoài nghi.
Ủa gì vậy mẹ?
Đúng là kiến thức rộng.
Tống Á Hiên đánh một giấc no nê đến tận giữa trưa.
Lúc dậy cậu thấy mẹ mình đang ngồi trước máy tính chẳng biết làm gì, đi đến mới thấy kết quả tìm kiếm: Con trai yêu nhau thì phải níu giữ trái tim người kia thế nào?
Tống Á Hiên : "Mẹ à, mẹ tỉnh lại đi".
"Mày cũng tỉnh lại đi". Mẹ cậu nói. "Nhớ làm đồ ăn cho người ta nhé".
Tống Á Hiên trợn mắt, tự vào bếp lục đồ ăn.
No nê rồi, cậu mới gọi điện cho Lưu Diệu Văn : "Mẹ tôi bị làm sao ấy?".
"Làm sao?".
"Tôi bảo là tôi tìm chồng". Tống Á Hiên nói. "Bả còn rõ vui nữa chứ".
Lưu Diệu Văn cười: "Biết tại sao không?".
"Tại sao? Uống nhầm thuốc à?".
"Vì chồng cậu là tôi đấy". Lưu Diệu Văn lại hỏi. "Đêm qua trước khi về tôi bảo cậu làm bài, cậu làm chưa?".
Tống Á Hiên không đáp.
"Lát nữa gặp tôi sẽ kiểm tra".
"Lát nữa tôi bận rồi, không gặp được đâu".
"Thiếu bài chứ gì". Lưu Diệu Văn nói. "Hôm qua tôi bảo thế nào? Thiếu một bài, cậu tự thẩm một lần cho tôi xem".
Tống Á Hiên phục rồi, cậu phát hiện hắn càng ngày càng biết cách trị mình.
"Cậu đừng có quậy".
"Không quậy". Lưu Diệu Văn khẽ cười, thấp giọng: "Tôi muốn nhìn cậu tự xử, còn mua cả hộp bút cho cậu làm đạo cụ này".
Tống Á Hiên : "... Ê Lưu Diệu Văn , mình chia tay đi".
"Mày đòi chia tay ai?". Mẹ cậu đột nhiên xuất hiện. "Đừng có quậy!".
Chương 73
Posted on January 30, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên giật mình, quay đầu nhìn mẹ chằm chằm: "Đừng có nghe lén người ta gọi điện chứ!".
Mẹ cậu bĩu môi: "Lại còn người ta cơ đấy, chậc".
Chậc xong thì bà cũng bỏ đi, Lưu Diệu Văn trong điện thoại hỏi: "Ai thế?".
"Mẹ tôi". Tống Á Hiên nói. "Bả biết tôi bồ cậu nên mừng đấy".
Lưu Diệu Văn cười: "Cảm ơn cô đã mến".
"Cậu nghĩ nhiều rồi, bả chỉ thấy tôi câu được cho bả thằng rể vàng thôi".
"Thế thì tôi vẫn cảm ơn". Lưu Diệu Văn nói. "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, cho cậu nợ hai bài kia đấy".
"Cậu đúng là quá quắt".
"Cậu bảo muốn vào đại học cùng tôi cơ mà?".
Được thôi, tự nói tự chịu.
"Lát tôi tới chỗ cậu". Tống Á Hiên chợt nghĩ ra. "Hay cậu sang nhà tôi đi!".
"Sang nhà cậu?". Hai người đã qua lại được một thời gian, cơ bản là sẽ ở nhà Lưu Diệu Văn ... học hoặc làm tình.
"Đúng, lát nữa mẹ tôi ra ngoài, chỉ còn hai đứa thôi". Tống Á Hiên nói. "Tôi lúc nào cũng muốn làm tình trên gác mái, hê hê hê".
"... Muốn cái gì có ích hơn không được à?".
"Cái này có ích quá còn gì! Cậu tới nhanh đi, cậu biết địa chỉ nhà tôi mà đúng không?".
Lưu Diệu Văn biết.
Trước giờ Tống Á Hiên chưa từng nói, nhưng hắn đã tới một lần rồi, chính là vào ngày thứ bảy khi họ quan hệ lần đầu hôm ấy.
Tống Á Hiên không cho hắn cơ hội đổi ý, cúp máy thẳng thừng.
Cậu ló đầu khỏi phòng mình, hỏi mẹ: "Bao giờ mẹ đi đó?".
"Mày còn quản mẹ cơ à?".
"Cái này gọi là quan tâm!".
Mẹ cậu nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng nữa".
"Con ra ngoài tí nhé, con về ngay!".
Tống Á Hiên nhanh chân chạy biến, tới một cửa hàng người lớn bên ngoài tiểu khu.
Cậu mua bao cao su và gel bôi trơn, tiện thể mua cả một chiếc quần chữ T [1].
Cái này cậu chưa mặc bao giờ, tự dưng nhìn thấy, trông lạ lạ.
Ông chủ đòi xem chứng minh nhân dân, Tống Á Hiên vừa thành niên được nửa tháng kiêu ngạo vỗ chứng minh nhân dân lên quầy tính tiền.
Cậu mang "công cụ gây án" về nhà, đúng lúc mẹ đang chuẩn bị đi.
"Con chào mẹ". Chẳng mấy khi Tống Á Hiên ngoan thế này.
Mẹ cậu cứ thấy sởn da gà, không muốn đi, nhưng không đi thì không được.
"Đừng có làm gì đấy". Bà cảnh cáo. "Lát nữa mẹ về xử lí mày".
"Không làm gì đâu, mẹ yên tâm". Không làm gì, mà bị người ta làm cơ.
Tống Á Hiên cười tủm tỉm tiễn mẹ mình đi, vào nhà tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ rồi mặc quần chữ T vào.
Màu đen.
Lại còn có ren.
Dâm chết đi được.
Cậu đứng trước gương tự ngắm mình, thấy cực kì kiêu ngạo.
Ai đây ta?
Tống Á Hiên lại quay lưng về phía gương, ngoái đầu nhìn sợi dây đen kẹp giữa kẽ mông.
Da cậu vốn trắng, mặc thứ này trông quyến rũ lạ.
Cậu vểnh mông, õng ẹo tạo dáng, rồi lại tự thấy mình đúng tởm.
Chuông cửa reo vang, chồng yêu tới rồi.
Tống Á Hiên nhanh chóng mặc áo ngủ rồi chạy ra mở cửa.
Lưu Diệu Văn đường hoàng đứng đó, Tống Á Hiên nhìn mà xuân tâm nhộn nhạo.
"Chồng ơi".
Lưu Diệu Văn hơi nhíu mày.
"Chúc chồng buổi sáng tốt lành".
"Giữa trưa rồi".
"Chồng vào đi".
"...".
Tống Á Hiên chưa làm bài tí nào, nhưng rõ là giờ cậu có đầu óc đâu mà làm nữa.
"Chồng vào đây đi, chồng có muốn uống nước không?".
Tống Á Hiên tự dưng xun xoe thế này nghĩa là đang có âm mưu.
Lưu Diệu Văn đi guốc trong bụng cậu.
"Chưa làm bài đúng không?".
Tống Á Hiên cười, đặt cặp sách hắn lên sô pha, kéo hắn sang ngồi.
Lưu Diệu Văn ngồi trên sô pha, Tống Á Hiên dạng chân ngồi trong lòng hắn.
"Cho anh xem cái này hay lắm nè".
Cậu kéo quần ngủ xuống.
Lưu Diệu Văn rủ mắt nhìn, lớp vải ren đen bọc lấy thằng em đã hơi dựng đứng, như đang nói: Chồng hôn em đi!
"Gì đây?". Lưu Diệu Văn nâng mắt nhìn cậu. "Dùng cái này để trốn học à?".
Tống Á Hiên cười với hắn: "Có được không?".
Lưu Diệu Văn nuốt nước bọt, bóp mông cậu một cái.
"Được".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro