Chương 58-64
Chương 58
Posted on January 10, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Nhóc đeo kính ngớ người.
Tống Á Hiên thoáng liếc qua chỗ cậu nhóc, hơi nhón chân, ôm cổ Lưu Diệu Văn mà nói: "Đừng có nghe thằng chó kia nói xàm, đồng tính luyến ái không ghê tởm chút nào".
Lưu Diệu Văn cụp mắt nhìn cậu, cười.
"Thằng ghê tởm là thằng bắt nạt". Tống Á Hiên hơi ngừng lại. "Nhưng mà cậu có thích thì cũng nên vừa phải thôi, với lại bút không sạch đâu".
Nghe cậu nói về chuyện này với cái mặt trang nghiêm, Lưu Diệu Văn không nhịn nổi.
Sao nhóc con này dễ thương thế?
Nhìn kiểu gì cũng thấy thích.
Lưu Diệu Văn đã nhớ thương Tống Á Hiên từ lâu rồi, nhưng đến giờ mới ý thức được rằng hắn không hoàn toàn hiểu cậu. Mà càng tiếp xúc, càng hiểu cậu hắn lại càng thích.
"Được rồi, cậu tự về nhà nhé? Bọn tôi còn bận việc". Tống Á Hiên xua tay. "Sau này có gì khó khăn thì tìm anh Dương, anh Dương dùng một ngón tay là giải quyết xong cho cậu!".
Lưu Diệu Văn cười: "Ừ, đúng".
Tống Á Hiên cũng cười, trong mắt chứa đầy bóng nắng hoàng hôn,
Lưu Diệu Văn vỗ eo cậu: "Đi đứng cho tử tế vào".
Tống Á Hiên không chịu, cứ víu lấy người ta mà nhảy chân sáo ra khỏi con ngõ.
Nhóc đeo kính xốc lưng quần đứng nhìn họ đi xa, mếu máo, ngưỡng mộ.
Tống Á Hiên lại theo Lưu Diệu Văn về nhà, cứ tưởng sẽ có một hồi kích thích xảy ra. Kết quả vừa vào đến cửa, cậu định túm Lưu Diệu Văn lại hôn thì chợt nghe có tiếng người nói chuyện.
"Về rồi à?".
Tống Á Hiên ngớ người, nhanh chóng lùi ra.
Có người bước ra từ trong bếp, Tống Á Hiên quen mặt – lần trước cậu từng nghe Lưu Diệu Văn gọi người này là ba lúc trần truồng nằm giữa nhà mà.
"Ba ạ". Não Tống Á Hiên hỏng thật rồi, chẳng hiểu sao lại gọi theo.
Uông Sở Lương đang cắn hạt dưa, nghe cậu nhóc này gọi mình như thể thì suýt sặc.
Lưu Diệu Văn cũng sửng sốt, rồi cười: "Cậu quen mồm quen miệng quá nhỉ".
Tống Á Hiên biết mình vừa làm trò hề, ngượng nghịu gãi đầu: "Không phải, gọi nhầm, cháu chào chú ạ".
Uông Sở Lương cười: "Không sao, vào nhà đi".
Lưu Diệu Văn chẳng ngượng mà cũng không tránh ba mình, thẳng thừng ngồi xổm xuống giúp Tống Á Hiên thay giày, rồi lại nắm tay người ta kéo vào phòng ngay trước cái nhìn chăm chú của Uông Sở Lương.
Tống Á Hiên ngơ ra, tay chân cứ cứng đờ như người máy.
Uông Sở Lương cũng rất bình tĩnh, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Hai đứa rửa tay rồi nghỉ ngơi một lát, sắp có cơm rồi".
Rõ ràng là trong bếp vẫn còn một người nữa, Lưu Diệu Văn liếc thoáng qua phía trong, không đáp.
Uông Sở Lương nhăn mặt với thằng con mình, cười cười quay đi.
"Cậu điên à?". Tống Á Hiên mở to hai mắt nhìn sang. "Làm trò trước mặt ba luôn, vênh thế?".
"Thì làm sao?". Lưu Diệu Văn hỏi. "Uống nước không?".
"Có có, lạnh nha, tôi cuống quá".
Lưu Diệu Văn cười cậu nhát chết, Tống Á Hiên ôm cái cặp sách bẹp dí đứng ở cửa phòng hắn mà bĩu môi.
Lưu Diệu Văn cầm cốc nước đá đưa cậu vào phòng, cánh cửa vừa đóng lại, Tống Á Hiên đã nằm nhoài lên giường hắn tự nhiên như giường mình.
"Sợ chết đi được!".
Cốc nước đá trong tay Lưu Diệu Văn cũng chẳng có tác dụng giảm đi nhiệt độ trong lòng hắn chút nào.
Tống Á Hiên nằm phịch xuống, vạt áo cuộn lên để lộ vòng eo trắng mềm, khiến lòng hắn nổi lửa.
"Tống Á Hiên ".
"Hở?". Cậu quay lại nhìn hắn.
"Tờ giấy cậu viết có ý gì?".
"Cái gì cơ?".
Lưu Diệu Văn móc lá thư trong túi ra.
Tống Á Hiên cười, ngồi dậy nhoài sang lấy.
Cậu hắng giọng, cố thì thầm với âm thanh yêu kiều nhất: "Ưm! Chồng ơi! Thứ gì đó của anh to thật đấy!".
Lúc nói "thứ gì đó", Tống Á Hiên còn cố ý liếc qua phần háng Lưu Diệu Văn .
"Em nhớ anh, muốn làm tình trong lớp học với anh". Tống Á Hiên mím môi cố nén cười. "Trên bàn học của anh ấy, hai đứa mình cùng... Ối giời ơi đụ má!".
Cậu còn chưa đọc xong đã không kịp đề phòng mà bị Lưu Diệu Văn đè xuống giường.
Người ấy cắn bờ môi cậu hung hăng như sói, nhìn cái tư thế này thì chắc chuẩn bị ăn tươi nuốt sống mình rồi.
Chương 59
Posted on January 10, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên cảm giác với người ngoài mình là S – cứ thấy ai ngứa mắt là muốn đánh người ta, nhưng trước mặt Lưu Diệu Văn thì chắc chắn là M, tên này càng thô bạo cậu lại càng thích.
Mình biến thái chăng?
Tống Á Hiên vừa được hôn cho choáng váng, vừa nghi ngờ mình là biến thái.
Cậu nâng đôi chân thon dài kẹp lấy người Lưu Diệu Văn , cảm giác được rất rõ thứ cứng ngắc ở thân dưới người kia.
Hai người muốn thân mật trong giờ tự học mà lại bị chen ngang, giờ cuối cùng cũng được thoải mái rồi.
Phụ huynh ở ngay ngoài kia, hai đứa trốn trong phòng lén lút làm chuyện này, kích thích quá.
Tống Á Hiên càng nghĩ lại càng thấy kích thích, còn trẻ mà đã nếm được khoái cảm "yêu đương vụng trộm", trên đời này được có mấy người?
Suy nghĩ ấy khiến cậu chưa cởi quần mà đã muốn bắn.
Nhưng không được, bắn thật thì bị Lưu Diệu Văn cười chết mất.
Để tránh bị cười nhạo thì phải cởi quần mau mau thôi.
Nhưng... Khi tay Tống Á Hiên vừa luồn vào Lưu Diệu Văn , lòng bàn tay chạm tới thứ nóng rẫy kia, bên ngoài đã có người gọi: "Mấy nhóc đẹp trai, ăn cơm được chưa?".
Lưu Diệu Văn không hề hấn gì mà cứ tiếp tục hôn rồi sờ, nhưng Tống Á Hiên thì khác nhé, cậu cần thể diện.
Thực ra chủ yếu vẫn là vì họ đang ở nhà Lưu Diệu Văn , người ở ngoài là ba Lưu Diệu Văn kia kìa.
Dù Lưu Diệu Văn có lớn gan đến độ dường như có thể ân ái với cậu trước mặt ba ruột mà khỏi cần đóng cửa, nhưng Tống Á Hiên thì không làm được. Cậu không rõ hai cha con này sống cùng nhau kiểu gì, mà lại càng chẳng biết mình có địa vị gì ở nơi đây.
Cậu phải tém lại thôi.
"Để lát nữa đi!". Tống Á Hiên nhỏ giọng, né khỏi nụ hôn của Lưu Diệu Văn . "Lát nữa lát nữa, ba cậu gọi kìa".
"Không phải ba tôi đâu". Tay Lưu Diệu Văn vẫn đang mân mê trong lớp áo Tống Á Hiên . "Ba dượng đấy".
"Ớ?".
"Người khác". Lưu Diệu Văn vuốt đầu ngực Tống Á Hiên . "Đói không?".
Có đói bụng hay không thì cũng phải ra ngoài chứ!
Tống Á Hiên đánh cái bốp vào mặt Lưu Diệu Văn , sửng sốt đẩy hắn ra: "Dừng lại coi! Cậu không biết ngượng nhưng tôi thì biết chứ!".
Sao tên này yêu sớm mà làm như chuyện gì vẻ vang chính đáng lắm vậy?
Tống Á Hiên cứ nghĩ trong đám học sinh mình đã nổi bật lắm rồi, không ngờ trò cưng của thầy cô lại là kẻ thế này.
Cậu sờ thân dưới Lưu Diệu Văn : "Không được không được, cậu nhịn đi".
Lưu Diệu Văn cười: "Chuyện này thì nhịn kiểu gì?".
Tống Á Hiên cũng đang cứng ngắc, khuôn mặt xinh đẹp nhăn như khỉ mà trừng hắn.
Cuối cùng hai người uống hết cốc nước đá, cố đè dục vọng xuống, mở cửa ra ngoài.
Uông Sở Lương ngồi bên bàn ăn cắn hạt dưa, một người đàn ông khác đeo tạp dề đang xới cơm.
"Qua đây ngồi đi cháu". Uông Sở Lương cười híp mắt nhìn Tống Á Hiên . "Chú Lương nấu ăn khá lắm, hôm nay ăn nhiều vào nhé".
Tống Á Hiên cảm giác có lẽ mình là một diễn viên phái thực lực, là cái kiểu diễn xuất thần ấy.
Một thằng nhãi côn đồ cả ngày khiến thầy cô nhức đầu trên trường mà giờ lại rõ lanh lợi, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Lưu Diệu Văn , cậu đi học còn chẳng nghiêm túc thế này đâu.
Lương Hiệt xới cơm cho từng người rồi ngồi xuống cạnh Uông Sở Lương, len lén liếc hai đứa nhóc choai choai.
Uông Sở Lương hài lòng uống một ngụm canh, gắp miếng thịt cho Tống Á Hiên : "Cháu tên Dương Hạ Thi đúng không nhỉ?".
"... Tống Á Hiên ". Lưu Diệu Văn sửa lại.
Uông Sở Lương lúng túng chớp mắt, cười khan một tiếng: "Tống Á Hiên Tống Á Hiên , tên hay thật".
Y lại gắp thêm một miếng thịt nữa cho cậu: "Tối nay cháu ở lại nhà chú nhé. Lát nữa chú với chú Lương có việc phải ra ngoài, ban đêm Lưu Diệu Văn ở nhà một mình, nó sợ tối lắm, may mà có cháu".
Ba người cùng nhìn Uông Sở Lương.
Uông Sở Lương: "Tôi nói sai câu nào à?".
Ba người: "Không, không sai gì đâu ạ".
Chương 60
Posted on January 10, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên ăn no căng cả bụng, sau đó lại thấy lẽ ra mình không nên làm vậy.
Thứ nhất, đây là lần đầu cậu "gặp phụ huynh" Lưu Diệu Văn một cách đàng hoàng, ăn nhiều quá sẽ không để lại ấn tượng tốt.
Thứ hai, ăn no quá thì ảnh hưởng chuyện gối chăn.
Dù vế đầu có là thật hay giả thì vế thứ hai chắc chắn vẫn là thật.
Ăn xong Tống Á Hiên cũng chẳng thấy "ăn no sinh dâm dục", "ăn no" và "ăn no căng bụng" khác nhau nhiều lắm.
Hai vị phụ huynh đi rồi, chẳng biết đi đâu nhưng tối nay không về.
Trước khi đi cha Lưu Diệu Văn còn dặn đi dặn lại là Tống Á Hiên nhớ gọi về nhà bảo đêm nay mình ở lại nhà bạn làm bài tập, rồi dặn đi dặn lại là Lưu Diệu Văn phải chăm sóc bạn cho tốt, học rồi đi ngủ sớm.
Trong nhà chỉ còn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên , một người ngồi phịch xuống giường không muốn động đậy, một người đứng bên giường nhìn chằm chằm người kia.
"Nhìn cái gì". Tống Á Hiên hỏi. "Nhà cậu có thuốc gì giúp tiêu cơm không?".
"Không". Lưu Diệu Văn đáp. "Nhà tôi làm gì cũng có chừng mực, chưa no nứt bụng bao giờ".
Tống Á Hiên biết hắn đang chọc mình, trừng mắt.
"Ba dượng cậu nấu ăn ngon hơn mẹ tôi nhiều". Tống Á Hiên cảm thán. "Đến cả cơm cũng thơm mềm hơn cơm nhà tôi".
"Thế sau này cậu cứ qua đây thường xuyên đi".
Tống Á Hiên cười: "Đồ quỷ dâm tà!".
Lưu Diệu Văn : "... Ai làm gì?".
"Đừng tưởng tôi không biết cậu có ý gì". Tống Á Hiên thấy mình thông minh lắm. "Ngày nào tôi cũng đến, rồi ngày nào cậu cũng quấy rối tình dục tôi chứ gì".
Lưu Diệu Văn lườm cậu một cái.
"Đứng dậy đi".
"Làm gì?".
"Làm bài". Hắn đáp. "Hôm nay dạy kèm vật lí cho cậu, dù sao giờ cậu cũng no căng diều có làm được gì khác đâu".
"... Gì cơ?". Nghe thấy hai chữ "vật lí" là Tống Á Hiên bắt đầu thấy đầu mình ong ong.
Đối với một đứa thất học như cậu thì vật lí là thiên địch lớn thứ hai chỉ sau toán. Tống Á Hiên có quen vật lí chứ, bởi ngày nào cậu cũng dùng sách lí làm gối ngủ; nhưng cũng tính là không quen, dù sao hoạt động "tiếp xúc thân mật" cũng toàn diễn ra vào lúc cậu ngủ thôi mà.
"Dậy nào". Lưu Diệu Văn đưa tay kéo cậu lên. "Học hai tiếng là cậu cũng tiêu hóa gần xong, sau đó đi tắm rồi trước khi ngủ thì làm tiếp".
"... Trâu bò thế". Tống Á Hiên bị ấn xuống bàn học, cảm thán. "Đúng là học sinh xuất sắc, thời gian biểu rõ ràng thật".
Cậu bĩu môi: "Chưa từng thấy ai như cậu".
"Giờ thì thấy rồi đó". Lưu Diệu Văn lấy sách vật lí cấp hai ra từ ngăn kéo bên cạnh. "Học lại từ đầu, ngấm được bao nhiêu thì hay chừng ấy".
Thực ra hắn cũng cảm giác được Tống Á Hiên là người thông minh, tốc độ vận hành của não cậu rất nhanh, học dốt là tại không muốn học mà thôi.
Nhưng vì mất gốc nhiều quá nên hiển nhiên cậu không thể học hết những gì người khác đã tích lũy trong cả mấy năm trời chỉ bằng một năm được.
Lưu Diệu Văn vội lắm, nhưng hết cách rồi, đầu tiên phải giúp Tống Á Hiên củng cố kiến thức nền đã.
Thực ra hắn chẳng hề có chút lòng tin nào với vụ Tống Á Hiên thi đai học, nhưng dù sao cũng phải thử – lỡ đâu lại mèo mù vớ cá rán, đậu được trường nào đó thì sao.
Tống Á Hiên vừa ngáp liên tục vừa nghe Lưu Diệu Văn giảng, chẳng học được bao nhiêu kiến thức đứng đắn mà chỉ chú ý thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của người yêu mình.
Cậu có cảm giác hình như mình đã bị tên này khống chế não bộ rồi, không thì tại sao càng ngày càng thấy hắn đẹp trai?
Đẹp trai ở chỗ nào?
Lông mày đẹp trai, đôi mắt đẹp trai, lông mi đẹp trai, mũi đẹp trai, cái miệng cứ hở ra là hôn cậu cũng đẹp trai.
Chỗ nào cũng đẹp trai.
Thằng em hùng vĩ kia là đẹp trai nhất.
Hồn Tống Á Hiên bay lên mây, ngồi cạnh Lưu Diệu Văn mà lột sạch hắn trong đầu.
"Làm bài này đi". Lưu Diệu Văn cực kì nghiêm túc. "Tối nay làm đủ mười bài, sai một bài thì không chịch nữa".
Tống Á Hiên : "... Lưu Diệu Văn , cậu đúng là đồ không có trái tim".
Chương 61
Posted on January 10, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Không có tự chủ thì sao làm học sinh xuất sắc được?
Lưu Diệu Văn vẫn tự khống chế bản thân rất tốt.
Tống Á Hiên bị hắn ấn xuống bàn học, được một lúc là bắt đầu láo nháo – tay sờ đùi người ta, sờ tới sờ lui, mò xuống tận thân dưới.
Nhưng dù sao Lưu Diệu Văn cũng là Lưu Diệu Văn , dù bây giờ Tống Á Hiên có móc hàng hắn ra tuốt thì hắn vẫn ngồi sừng sững được nhé.
Tống Á Hiên thấy có trêu sao cũng vô dụng, bèn nảy ra ý xấu.
Cậu đột nhiên móc dương vật Lưu Diệu Văn ra, chẳng đợi hắn kịp phản ứng lại đã đột ngột cúi đầu ngậm lấy.
Mấy chuyện dâm dục thì ít nhiều gì Tống Á Hiên cũng tự học thành tài.
Chẳng phải cậu không chịch tôi à?
Thế thì tôi chịch cậu!
Tống Á Hiên cầm phần gốc, miệng mút mạnh.
Lưu Diệu Văn chịu được việc cậu tuốt cho mình chứ sao nhịn nổi với cái trò khẩu giao, huống chi Tống Á Hiên còn vừa liếm vừa nâng mắt nhìn hắn.
Chắc tên nhãi này là quỷ dâm giáng trần thật, chẳng yên được khắc nào.
Lúc trước Lưu Diệu Văn cứ nghĩ dục vọng của mình mạnh lắm rồi, gần như tối nào cũng phải nghĩ về Tống Á Hiên trước khi ngủ.
Trong những ảo tưởng ấy, Tống Á Hiên bị hắn chịch từng chỗ một khắp người, ngay cả ngón tay và kẽ chân cũng dính toàn tinh dịch.
Nhưng chẳng ngờ Tống Á Hiên còn dâm hơn những ảo tưởng dâm loạn ấy nhiều.
Lưu Diệu Văn luồn tay vào lưng quần cậu, cọ ngón tay vào khe mông.
"Thiếu chịch à?".
Tống Á Hiên cười, lại càng nhổ ra ngậm vào nhanh hơn.
Đúng là thiếu chịch thật.
Thực ra ăn no rồi làm tình thì không tốt lắm, Tống Á Hiên ngậm thứ đó vào họng mà suýt nôn, nhưng thà buồn nôn còn hơn ngồi học.
Lưu Diệu Văn rủ mắt nhìn cậu, lúc nào cũng thế, hắn bao giờ cũng biết điều mà thỏa mãn tên nhóc này.
Nhưng lần này lòng hắn lại rung động – Lưu Diệu Văn đổi ý rồi.
Chẳng phải Tống Á Hiên muốn tính toán thiệt hơn với hắn hay sao?
Vậy thì phải cho cậu biết, muốn tính toán thiệt hơn thì cũng phải tìm đúng người.
Lưu Diệu Văn ngả người ra sau tựa vào thành ghế, yên tâm hưởng thụ.
Tống Á Hiên ngớ ra: "Cậu không chịch tôi à?".
Lưu Diệu Văn cụp mắt: "Đừng ngừng".
Tống Á Hiên nghĩ cái tên Lưu Diệu Văn này chắc chắn sẽ không chịu nổi chút trêu chọc, vậy thì trước tiên cứ cho hắn sướng đã – khẩu giao xong thì bắt hắn làm mình thoải mái, cũng đâu mất gì.
Thế là Tống Á Hiên ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục sự nghiệp BJ.
Một tay Lưu Diệu Văn cạ vào khe mông cậu qua quần lót, một tay vỗ nhẹ mái tóc người kia, hắn nhìn tên nhãi này bận rộn với thằng em nhà mình mà lòng căng căng.
Hắn rất thích Tống Á Hiên , còn thích hơn mình tưởng nhiều.
Hôm nay cậu khiến hắn rung động mãnh liệt, dù từ đầu đến cuối nhóc con này chưa hề nói một câu tỏ tình nào đúng nghĩa... Nhưng cái kiểu thẳng như ruột ngựa của Tống Á Hiên gì có gì cũng viết hết lên mặt, viết nơi đáy mắt, thể hiện rõ qua từng hành động.
Có lẽ khi trước Tống Á Hiên không chú ý đến hắn và cũng chẳng ngờ một ngày kia sẽ dây dưa với hắn như thế này, nhưng từ khi hai người dùng dằng bên nhau, tình cảm của cậu với Lưu Diệu Văn mọc nhanh như măng non lúc xuân về.
Chỉ là đồ ngốc này không nói.
Tống Á Hiên mút ra mút vào một hồi lâu mà Lưu Diệu Văn mãi chưa bắn, cậu mệt rồi, ngẩng đầu nhìn hắn như đang phàn nàn.
Lưu Diệu Văn cười: "Tiếp tục đi".
"Cậu nhanh lên tí không được à?". Tống Á Hiên lấy tay nắn quy đầu ướt nhẹp. "Miệng tôi mỏi lắm rồi".
Lưu Diệu Văn nhíu mày, cúi xuống hôn một cái: "Không chua [1], ngọt mà".
Tống Á Hiên khẽ giật mình, rồi chậc lưỡi cười: "Sao phiền phức thế! Đúng là dâm phát hoảng!".
Chương 62
Posted on January 10, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên cứ nói Lưu Diệu Văn dâm, nhưng trong mắt hắn cậu mới là dâm nhất.
Vừa rầm rì khẩu giao cho người ta mà vừa muốn người ta đâm ngón tay vào người mình, Tống Á Hiên thấy cậu xong đời rồi, nhất định là đã bị Lưu Diệu Văn bỏ bùa mê thuốc lú nên cả đời không rời bỏ hắn được.
Lúc lên đỉnh Lưu Diệu Văn không né đi mà cũng chẳng lãng phí, nhắm thẳng mặt Tống Á Hiên rồi thực hành "bắn lên mặt" trong truyền thuyết.
Hắn đã ảo tưởng về khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn từng bắn lên ảnh Tống Á Hiên nữa.
Chất lỏng sền sệt treo trên gương mặt xinh đẹp, Tống Á Hiên ngẩn ngơ nhìn Lưu Diệu Văn , trông chẳng khác nào một nhóc con đáng thương vừa bị bắt nạt.
Nhưng cái từ "đáng thương" này thực sự không hợp với Tống Á Hiên . Bởi sau khi bị bắn lên mặt, cậu lại hỏi: "Gợi cảm không?".
Lưu Diệu Văn chỉ bật cười, bấu mạnh mông cậu một cái: "Dâm".
Tống Á Hiên ngồi lên chân hắn.
"Chồng ơi". Cậu vòng hai tay qua cổ Lưu Diệu Văn . "Anh sướng rồi, giờ tới lượt em nha?".
Tay Lưu Diệu Văn ấn nhẹ sau lưng Tống Á Hiên , một tay khác nhẹ nhàng lau tinh dịch trên mặt cậu: "Tôi đồng ý là sẽ chơi cậu lúc nào?".
"Ớ?". Tống Á Hiên cực kì bối rối.
Đã cho bắn lên mặt rồi còn không chịu chịch à?
"Tôi nói rồi, làm bài, sai một bài thì không làm tình". Lưu Diệu Văn hôn cậu một cái. "Tôi chưa bao giờ nuốt lời".
"... Bai bai, tôi về nhà trước".
Tống Á Hiên nói xong thì tuột xuống khỏi người Lưu Diệu Văn , rút khăn tay lau mặt rồi định đi ra ngoài.
Nhưng cậu còn chưa bước nổi hai bước đã bị người ta túm cổ áo kéo về.
"Về thì về". Lưu Diệu Văn nói. "Nhưng phải làm bài xong đã".
Chết mất thôi.
Tống Á Hiên giờ đã bắt đầu ủ rũ, lẽ ra không nên chọc vào hắn.
Sao tự dưng đang dốt vui dốt khỏe mà bị ép đi học?
Cậu chỉ muốn làm học sinh kém ngồi ăn rồi chờ chết, có tí nguyện vọng thế thôi mà cũng không thỏa mãn được à?
Cuộc sống này khó khăn quá đi.
Bình thường Tống Á Hiên đánh nhau là giỏi nhất, nhưng vào tay Lưu Diệu Văn thì chẳng khác nào con gà con để hắn làm gì thì làm.
Cậu bị Lưu Diệu Văn ghìm chặt ép học, xong hết mười bài là cái cán bút suýt thì bị cắn hỏng.
"Được". Lưu Diệu Văn nói. "Đúng hết rồi".
Đúng thì đúng thật, nhưng toàn công của Lưu Diệu Văn .
Mười bài thì có chín bài là do hắn giúp cậu làm – đùa, đời này mà không có hắn chống lưng thì chắc hết đời Tống Á Hiên cũng chẳng được sinh hoạt tình dục nữa mất.
Cuối cùng cũng học xong, đêm đã về khuya.
Tống Á Hiên lười đến độ tróc cả linh hồn, chỉ cảm thán làm học sinh ngoan đúng là không hề dễ.
"Giờ cậu vẫn chưa phải học sinh ngoan". Lưu Diệu Văn lạnh lùng nhắc. "Cậu mệt thế là vì trả giá cho những hành vi lúc trước đấy".
"... Thôi, hay mình cứ chia tay đi".
Tống Á Hiên vừa đòi chia tay đã bị Lưu Diệu Văn nắm lấy tay.
Không được chia tay, chẳng những không chia tay mà còn phải nắm tay nữa chứ.
"Đi tắm đi". Lưu Diệu Văn nói. "Tắm rồi ngủ sớm".
Sắp mười hai giờ rồi, Tống Á Hiên đau đầu chết mất.
"Cậu cõng tôi đi". Cậu biếng nhác đáp lời. "Tôi hết mana rồi, không đi được".
Lưu Diệu Văn cười, ngoan ngoãn đứng lên cõng người ta vào phòng tắm.
Hắn lột sạch Tống Á Hiên rồi tự cởi quần áo mình.
Hai người đứng dưới vòi sen, tắm một hồi lại bắt đầu sờ soạng.
"Thực ra tôi mệt lắm". Tống Á Hiên vừa sờ trứng Lưu Diệu Văn vừa nói. "Mệt tới mức liệt dương rồi".
"Thật à?". Lưu Diệu Văn nhìn cậu. "Sao đằng sau ướt thế?".
"Xàm xí! Tại tôi đang tắm chứ sao!". Tống Á Hiên tuốt dương vật Lưu Diệu Văn một cái. "Hầy, tôi không muốn làm tình, muốn ngủ cơ".
Thứ gì đó của Lưu Diệu Văn được tuốt đã bắt đầu nhỏng dậy, cắm vào là hành sự được ngay.
Tống Á Hiên nhằm ngay lúc này mà cố ý chọc giận hắn.
Cuối cùng Lưu Diệu Văn chẳng thèm mắc mưu, chỉ bình tĩnh nói: "Được, thế thì tắm nhanh rồi ngủ đi".
Chương 63
Lưu Diệu Văn thừa sức trị Tống Á Hiên ấy mà.
"... Cậu không phải người hay gì!". Tống Á Hiên mất hứng lắm, làm gì có chuyện như thế.
Lưu Diệu Văn nhìn cậu tức đến nổ phổi mà chỉ cười, vừa tắm giúp người ta vừa bảo: "Đừng quậy".
"Tôi có quậy đâu, cậu đúng là không phải người". Tống Á Hiên hỏi. "Rốt cuộc cậu là cái giống gì?".
Lưu Diệu Văn cười không đáp.
Tống Á Hiên nhéo mặt hắn: "Chồng ơi, em muốn".
Lưu Diệu Văn làm sao mà chịu được. Tống Á Hiên cứ gọi "chồng ơi" đi, đừng nói là lên giường, muốn hắn làm gì cũng được hết.
Đương nhiên là thi đại học thay thì không được.
"Đừng nhúc nhích". Lưu Diệu Văn ôm người ta vào lòng, bắt đầu nới rộng.
Tống Á Hiên được thỏa mãn thì vui vẻ mà yên tâm dụi mặt vào ngực người ấy, híp mắt như mèo đợi thịt.
Dễ chịu, sung sướng, lẽ ra cuộc sống phải được vầy chứ.
Hai người lại bận bịu hơn một tiếng đồng hồ, không về phòng ngủ mà làm luôn ở phòng tắm, vì Tống Á Hiên bảo ở đây kích thích.
Mới tí tuổi đầu mà ngày nào cũng đòi kích thích, Lưu Diệu Văn cũng lười nói cậu.
Sàn phòng tắm trơn, vì sợ ngã nên từ đầu đến cuối Tống Á Hiên chỉ vịn bồn rửa mặt rồi chổng mông cho người ta chịch, ngẩng đầu là thấy bóng hai người phản chiếu qua gương.
Vì vòi nước vẫn chưa đóng nên trong phòng toàn hơi nước, gương mờ, cậu giơ tay lên cọ.
Cậu rất thích ngắm nhìn Lưu Diệu Văn lúc này.
Lúc tên đó ở phía sau mình dùng sức thì đẹp trai không tả được, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể bắn ngon ơ.
Tống Á Hiên cứ có cảm giác thực ra mình được lợi. May mà hôm ấy cậu dẫn Lưu Diệu Văn vào phòng riêng nơi quán net, không thì một top vừa khỏe vừa tuyệt thế này lại hời cho thằng nào đây?
Cậu bị chịch đến độ cứ rên ưm ưm a a, ánh mắt thì dính chặt vào bóng hình Lưu Diệu Văn trong gương.
Chồng đẹp trai quá, chồng khỏe quá, chồng chịch chết em đi.
Tống Á Hiên học được bao nhiêu câu trong tiểu thuyết đồi trụy thì lôi ra bằng sạch, không chỉ kích thích chính mình mà còn kích thích cả Lưu Diệu Văn nữa, khiến hắn thẳng thừng bế cậu lên mà làm.
Tống Á Hiên nửa ngồi trên bồn rửa mặt, lưng dán lấy cái gương, hai chân quấn chặt hông Lưu Diệu Văn .
Hai người đang ở tư thế mặt đối mặt, cậu không cần ngắm hắn qua gương nữa – càng gần những tia lửa trong đôi mắt ấy lại càng hiện rõ.
Chúng có thể thiêu chết cậu.
Tống Á Hiên bị chịch đến bắn, một giọt cũng không thừa.
Hai người làm thả cửa trong phòng tắm, sau đó dọn cũng tiện, nhưng phải cái mệt hơn trên giường nhiều. Đến cuối Tống Á Hiên cứ ỉu xìu như một con búp bê bơm hơi xẹp lép.
Lưu Diệu Văn giúp cậu tắm lại, rồi bế cậu về phòng ngủ.
Hai thằng nhãi ranh to xác chen chúc trên giường, trần truồng mà đắp cùng một tấm chăn, bốn cái chân dài đan nhau, tay Tống Á Hiên còn mò xuống thằng em nhà người ta nữa.
"Bị chịch chưa đủ à?". Lưu Diệu Văn nói. "Không sờ".
"Sờ xíu, bồi bổ dương khí". Tống Á Hiên đáp. "Tôi đâu thể cứ bắn nhanh mãi được".
Lưu Diệu Văn cười, ôm cậu hôn một cái rồi chuẩn bị đi ngủ.
"Này Lưu Diệu Văn ".
"Ừm?".
"Cậu thích tôi thật à?".
Lưu Diệu Văn không đáp.
"Sao cậu lại thích tôi?". Tống Á Hiên hỏi. "Tôi cũng đâu có điểm nào dễ coi. Hơi thông minh một tí, cũng biết hành hiệp trượng nghĩa, nhưng chẳng phải đám học sinh giỏi mấy cậu khinh nhất là lũ côn đồ như tôi à?".
"Trông cậu chịch sướng". Lưu Diệu Văn trêu. "Cả ngày cứ chổng mông quyến rũ tôi giữa lớp, tôi muốn chịch cậu từ lâu rồi".
"... Cậu còn mặt dày hơn nữa được không? Tôi chổng mông quyến rũ cậu lúc nào?".
Lưu Diệu Văn mở mắt nhìn cậu, im lặng một lúc lâu.
"Sao không nói nữa?". Tống Á Hiên nhéo mũi hắn. "Bảo thích thế thôi, chứ thực ra cậu thèm muốn thân thể tôi chứ gì. Đồ đê tiện".
Lưu Diệu Văn cười: "Ừ, tôi đê tiện".
Hắn nắm chặt tay Tống Á Hiên , hôn một cái lên những đầu ngón tay nghịch ngợm: "Tôi đê tiện thật, vì tôi tơ tưởng dâm dục về cậu ngay từ lúc mới gặp mặt rồi".
"Ớ?".
Hai đứa học chung từ lớp mười, hồi ấy chưa chia khoa văn và lí. Hôm đầu tiên khai giảng Tống Á Hiên vừa bước vào lớp học vừa cười nói với kẻ khác, không cẩn thận đụng trúng Lưu Diệu Văn ngay sát bên.
Cậu cứ thế đụng vào lòng Lưu Diệu Văn , trở thành mối tình đầu của hắn.
Tình cảm chính là thứ diệu kì thế đấy, không hề được báo trước và cũng chẳng có chút đạo lí nào, nó cứ đến vậy thôi.
Sau này chia khoa văn và khoa lí, Lưu Diệu Văn còn lo mình sẽ phải tách khỏi Tống Á Hiên , may là họ vẫn ở cùng một lớp.
Lưu Diệu Văn hỏi: "Cậu biết định luật hấp dẫn không?".
"Là gì?".
"Là ngày nào tôi cũng tơ tưởng về cậu một cách dâm tà, cuối cùng tôi ngủ với cậu thật". Lưu Diệu Văn bóp nhẹ đầu ngực Tống Á Hiên . "Muộn rồi, có gì mai nói tiếp, ngủ đi".
Lưu Diệu Văn nhắm mắt, nhưng Tống Á Hiên lại nhìn hắn chằm chằm.
Định luật hấp dẫn ư?
Cậu nghĩ: Vậy nếu ngày nào tôi cũng cầu mong được đỗ cùng trường đại học với cậu, thì ước nguyện ấy liệu có trở thành sự thật không?
Chương 64
Posted on January 19, 2022 by sleepyryal
Edit: Ryal
Lần đầu tiên Tống Á Hiên qua đêm ở nhà Lưu Diệu Văn , cậu ngủ rất say.
Sáng hôm sau Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn bóp mũi gọi dậy, muốn ngủ nướng rồi lại bị kéo khỏi giường.
"Rửa mặt, ăn cơm". Lưu Diệu Văn nói. "Đừng nhây nữa".
Không nhây thì không phải Tống Á Hiên .
Cậu tựa vào khung cửa như mất xương, nhìn Lưu Diệu Văn cứ đi ra đi vào rồi lại bận trước bận sau, thất thần.
Lưu Diệu Văn dậy sớm hơn Tống Á Hiên những một tiếng, đã đánh răng rửa mặt và nấu cháo rồi.
Hắn múc cháo ra bàn ăn cho nguội, nhưng bước khỏi phòng bếp vẫn thấy Tống Á Hiên đang ườn người cạnh khung cửa.
"Đi rửa mặt!". Lưu Diệu Văn nhéo sau gáy cậu như nhéo một bé mèo.
Hắn tống cổ cậu vào vệ sinh, đứng cạnh nhìn người ta rửa mặt.
"Tỉnh táo, tỉnh táo lại, nhanh lên".
Tống Á Hiên lim dim nhìn Lưu Diệu Văn trong gương, nhìn một lúc là bắt đầu cười: "Chồng ơi".
"...".
"Cậu có thấy cái bồn rửa mặt này gợi nhắc đến gì không?". Tống Á Hiên ám chỉ.
Đêm qua hai người làm chuyện người lớn ở đây mà.
Lưu Diệu Văn nuốt nước bọt, nhưng không hùa theo: "Nhanh lên".
Tống Á Hiên bĩu môi, cúi đầu rửa mặt.
Lưu Diệu Văn giám sát cậu xong xuôi thì vào phòng tìm một bộ đồng phục khác của mình cho Tống Á Hiên mặc.
Chiều cao hai đứa không cách biệt quá nhiều, cậu gầy hơn hắn kha khá, nhưng cỡ đồng phục thì vẫn giống nhau.
Tống Á Hiên thay quần áo rồi lại biếng nhác níu lấy Lưu Diệu Văn , bám theo hắn vào bếp.
"Mấy năm rồi tôi chưa ăn sáng ở nhà đấy". Cậu cảm thán.
"Mẹ cậu không nấu cho cậu ăn à?".
"Bả dậy muộn hơn cả tôi cơ". Tống Á Hiên nói. "Tôi thấy có vài thứ chắc chắn là do di truyền, tôi lười với không thích học là tại di truyền từ mẹ, không thể tránh được".
Lưu Diệu Văn khẽ cười, lười đáp.
"Chồng ơi".
"...". Sao lại gọi mãi thành nghiện rồi thế kia?
"Em không muốn đi học đâu". Tống Á Hiên chơi xấu. "Hôm qua anh chơi em mông đau quá à, hôm nay em xin nghỉ tĩnh dưỡng một ngày nhé?".
"Không được". Lưu Diệu Văn nghĩ: Biết ngay cậu chẳng bao giờ tự dưng lấy lòng tôi mà.
"Thật đó, mông em như bị pháo nổ đây này". Tống Á Hiên kì kèo. "Đau lắm".
"Lát nữa tôi bôi thuốc cho". Lưu Diệu Văn đứng lên.
"Cậu đi đâu đấy?".
"Đi hỏi xem ba tôi cất thuốc mỡ ở đâu".
Tống Á Hiên thở dài: "Sao mà phiền thế!".
Lưu Diệu Văn không gọi điện thoại cho Uông Sở Lương, vì có nghĩ bằng đầu gối cũng biết chắc chắn y sẽ không nhận điện thoại.
Nhưng hắn lại tìm được thuốc mỡ ở ngăn kéo bàn trà trong phòng khách, bèn cầm vào bếp.
"Đúng rồi, cả nhà cậu gay à?". Tống Á Hiên đột nhiên nhớ tới cái ông ba dượng kia của Lưu Diệu Văn , cứ thấy ảo ảo. "Nếu ba cậu cũng gay thì cậu chui từ đâu ra?".
"Từ người mẹ tôi ra". Lưu Diệu Văn đặt thuốc mỡ lên bàn, lại tiếp tục ngồi xuống ăn cháo.
"Thế ba cậu lừa cưới à?".
"Không". Lưu Diệu Văn hơi ngừng lại, rồi nghĩ việc Tống Á Hiên không phải người ngoài, sớm muộn gì cậu cũng biết. "Tôi không biết mẹ tôi là ai, mà ba tôi cũng không phải cha ruột".
Tống Á Hiên ngớ người, rồi xoang mũi thấy cay cay.
Không ngờ lớp trưởng nhà này lại là trẻ mồ côi!
"Cha ruột tôi là anh của ba tôi, nhưng ổng không quan tâm đến tôi từ lúc tôi ra đời rồi, nên ba tôi mới thành ba tôi".
"... Hở?". Tống Á Hiên không theo kịp. "Từ từ, nói chậm thôi, để tôi load đã!".
Lưu Diệu Văn cười: "Ba tôi có một anh trai ruột, anh trai ruột của ổng là cha ruột tôi, cha ruột tôi còn trẻ đã làm mẹ tôi có bầu, cuối cùng cả hai đều chạy mất bỏ tôi ở lại. Ba tôi là em trai, cái người cậu gặp hôm qua ấy, ổng nuôi tôi lớn, về lí thì cha ruột tôi là anh ổng, nhưng về tình thì cha ruột tôi chính là ổng, hiểu chưa?".
Tống Á Hiên nhíu mày, một lúc lâu sau mới đáp: "Chắc là hiểu sơ sơ".
Lưu Diệu Văn cười cậu: "Ngốc!".
"Cậu thì không ngốc à!". Tống Á Hiên bĩu môi. "Ầy, nhưng nói đi nói lại, ba dượng cậu nấu ăn ngon thật đấy. Đẹp trai nữa".
Tay Lưu Diệu Văn khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, mấy giây sau mới nói: "Tôi sẽ học nấu ăn. Tôi đẹp trai hơn lão đó nhiều".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro