Chương 24-31
Chương 24
Posted on October 4, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tuy không bằng Lưu Diệu Văn nhưng dáng vóc Tống Á Hiên cũng chẳng mấy thấp bé, tay cũng không được coi là quá nhỏ, nhưng đến khi cầm thứ kia của Lưu Diệu Văn – cậu thấy mình không cầm hết được.
Tống Á Hiên rất kinh ngạc, thằng nhãi to xác này vừa ra ra vào vào trong cơ thể mình kia đấy.
Không thể không nói, cơ thể con người đúng là kì diệu.
"Nhanh lên". Lưu Diệu Văn vỗ mông cậu. "Ăn đi nào".
Tống Á Hiên bị cái câu "Ăn đi nào" này làm cho căng thẳng, chẳng hiểu sao lại tưởng tượng ra hình ảnh mình dùng phía sau "ăn" trọn dương vật Lưu Diệu Văn .
Cậu cũng muốn thử ngắm nhìn xem.
Lưu Diệu Văn cứ sờ soạng khắp người cậu, sờ tới độ cậu thở gấp liên tục.
Rõ ràng đã bắn rồi nhưng Tống Á Hiên vẫn thấy chưa đủ, cậu quen mùi bén vị mà nâng người lên, nghe lời Lưu Diệu Văn dạy, đặt phần quy đầu ướt nhẹp ở lối vào.
Cậu hơi hồi hộp, nỗi thẹn thùng co lại theo đầu ngón chân.
Sao lại thế này nhỉ?
Chẳng phải mình đến đây để chịch Lưu Diệu Văn à?
Tống Á Hiên cắn môi, nhắm mắt, ngồi xuống trong lời khiêu khích đầy mê hoặc.
Cậu chẳng hiểu vì sao ban nãy mình đã quen rồi, nhưng giờ đổi tư thế thì cảm giác lại rõ ràng hơn hẳn.
Là do tư thế, hay do thứ của Lưu Diệu Văn to lên?
Tống Á Hiên hơi cau mày, thở hổn hển, chửi mấy tiếng đứt quãng lầm rầm, nhưng vẫn chầm chậm ngồi xuống.
Sướng quá.
Cả hai người đều thấy vậy.
Tư thế này giúp Lưu Diệu Văn vào sâu hơn, cảm giác được nơi ấm áp bao trùm thật chặt kích thích hắn, khiến hắn không nhịn được mà kéo người ta lại vừa hôn vừa ve vuốt.
Trước đây Lưu Diệu Văn cũng chẳng ngờ thân thể Tống Á Hiên lại ngon miệng đến mức này, sờ cái là chảy nước, chạm cái là rên rỉ.
Tống Á Hiên phát hiện hóa ra mình rất thích hôn Lưu Diệu Văn , dường như khuôn miệng và đầu lưỡi tên này có ma lực, hoặc đã được tẩm thuốc thúc tình, khiến cậu muốn ngừng mà chẳng nỡ.
Phía sau cậu vừa căng vừa trướng trướng, bị thúc đến độ linh hồn sắp mọc cánh bay đi.
Môi bị mút, đầu ngực bị xoa véo, bên tai còn đầy tiếng Lưu Diệu Văn hít thở.
Hắn nói: "Bé cưng tự cử động đi, vặn eo nào".
Tống Á Hiên chẳng biết phải làm thế nào, nhưng vẫn nghe lời.
Cậu lắc lư sang trái rồi sang phải, Lưu Diệu Văn bật cười.
"Ngốc thế?". Hắn thấy Tống Á Hiên đáng yêu vô cùng, cái dáng vẻ cà lờ phất phơ ngày thường đã bị rũ bỏ, chỉ còn một bé dưa ngốc nghếch vụng về ở lại. "Đong đưa trước sau, để cái miệng dưới của em nhổ ra rồi lại nuốt vào ấy".
Tống Á Hiên cau mày thì thầm: "Gì chứ...".
Cậu mất kiên nhẫn quay đầu đi, rồi nhờ đôi tay Lưu Diệu Văn dẫn dắt mà bắt đầu chuyển động.
Lúc đầu động tác rất chậm, cực kì vụng về, thi thoảng không cẩn thận còn "nhổ ra" hơi nhiều, cả cây dương vật rơi ra ngoài.
Nhưng dần dần thầy Uông có cách dạy, hai người lại rơi vào mộng đẹp.
Tần suất Lưu Diệu Văn thúc lên và Tống Á Hiên vặn eo phối hợp rất ăn khớp, dù là lần đầu tiên nhưng hai người vẫn ăn ý như thể đã làm cả trăm ngàn năm từ kiếp trước.
Khoái cảm bây giờ còn mãnh liệt hơn khi trước, Tống Á Hiên gần như rên thả ga, thoải mái đến độ chẳng biết trời trăng gì nữa.
Lưu Diệu Văn yêu cậu khủng khiếp, cuối cùng hắn cũng hoàn thành được mong muốn của mình – kéo người hắn nhớ thương đã lâu vào thế giới đầy ái dục.
Hắn điên cuồng thúc hông, tàn nhẫn như thể muốn chịch cho Tống Á Hiên hỏng luôn, như thể đó là cách duy nhất để hắn bày tỏ nỗi lòng mình. Những dục vọng đã được chôn giấu từ lâu nay đạt tới đỉnh cao qua những cú va chạm và sự phối hợp ăn ý, tất cả hóa thành tinh dịch sền sệt, phun trào trong người cậu.
Lúc bắn ra, Lưu Diệu Văn ôm siết Tống Á Hiên trong lòng mình, hắn mút mạnh tai cậu, run rẩy lên đỉnh trong tiếng rên rỉ mất khống chế của cậu.
Không chỉ có mình hắn run rẩy mà người trong ngực cũng đang run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
"Bé cưng à". Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên thật chặt, vừa bắn tinh vừa nói trong cơn động tình. "Bé cưng à, em tuyệt quá".
Chương 25
Posted on October 13, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên không chịu nổi việc Lưu Diệu Văn gọi mình là bé cưng, đặc biệt là khi hắn uốn lưỡi một cách quyến rũ, rồi lại gọi cậu vẻ nghiêm túc thế này.
Cậu nổi da gà, nằm ườn trong lồng ngực người ta mà thấy mình như sắp ngất.
Bắn xong, cuối cùng Lưu Diệu Văn cũng thỏa mãn. Hắn ôm Tống Á Hiên nằm xuống, vừa sờ mó vừa hôn hít như đang ôm thú cưng nhà mình.
Tống Á Hiên hơi lo, cậu nhắm mắt cau mày, chẳng biết mình đang lo cái gì nữa.
Cậu vừa cử động là thứ đã nửa mềm xuống của Lưu Diệu Văn trượt ra, kèm theo cả thứ chất lỏng dính dớp.
Tống Á Hiên quay đầu liếc một cái, rồi thấp giọng chửi thề.
"May mà tôi không mang thai được đấy nhé". Cậu nói. "Nếu không là cậu xong đời".
Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười: "Xong cái gì mà xong? Tôi cưới cậu là được".
"Ai mà thèm". Tống Á Hiên đã mệt quá rồi, đến cả việc chửi người cũng mất hết khí thế. "Cậu mới được bao lớn".
"Cậu hỏi tôi bao lớn à?". Lưu Diệu Văn kéo cậu vào lòng mình, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi bao lớn, lẽ ra cậu phải là người biết rõ nhất mới đúng chứ".
Tống Á Hiên bị ôm đến mức nghẹt thở, giơ tay véo tay hắn.
"Buông ra coi". Cậu lại nói. "Định mưu sát nhau à?".
Lưu Diệu Văn hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm người ta vào lòng.
Giờ Tống Á Hiên đã hơi tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện mình vừa làm ra trong lúc điên cuồng đến nỗi gần như mất cả lí trí, đỉnh đầu sắp sửa bốc khói đến nơi.
Nhưng Tống Á Hiên ấy à, còn lâu mới thừa nhận rằng mình bối rối.
Cậu hỏi: "Cậu làm sao đấy?".
"Cái gì?".
"Sao cứ bám dính nhão nhoẹt thế?". Tống Á Hiên nói. "Làm xong cả rồi, đừng có dính lấy tôi coi, nóng bỏ xừ đi được".
"Tôi mà buông tay là cậu lạnh đấy". Thực ra Lưu Diệu Văn chẳng thèm để ý xem cậu cứ nói gì, cứ ôm người hưởng thụ. "Nghỉ một lúc rồi đi tắm đi".
"Cậu tắm cùng tôi à?".
"Im".
Hai người ôm nhau, nằm trên tấm ga trải giường vừa ướt vừa dính.
Trong phòng có mở điều hòa, nhưng cả hai vẫn toát mồ hôi đầy người.
Tống Á Hiên mệt thật, cậu chưa làm thế này bao giờ nên mệt kinh khủng. Giờ đây cả thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn, cậu bèn ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ trong lòng Lưu Diệu Văn .
Lúc họ về nhà ánh nắng vẫn còn rực rỡ, đến giờ mây đen lại đột nhiên giăng kín bầu trời.
Một tiếng sấm vang rền khiến Tống Á Hiên tỉnh cả ngủ, cậu mở mắt, phát hiện Lưu Diệu Văn đang nhìn mình.
"Sắp mưa à?". Tống Á Hiên ngáp một cái.
"Chắc thế". Lưu Diệu Văn buông cậu ra, không ôm ấp mà cũng chẳng hôn hít gì nữa, xuống giường trước. "Lại đây tắm đi".
Tống Á Hiên nhìn hắn vẻ nghi ngờ, tự dưng thấy người này chẳng khác gì mọi khi, tính khí thất thường.
Ban nãy còn gọi cậu là bé cưng, chỉ muốn xoạc cho cậu mang bầu luôn, giờ lại tỏ vẻ lạnh lùng vô tình à? Cái khỉ gì vậy!
Tống Á Hiên trợn mắt, người giật giật, vẫn thấy đau.
Lưu Diệu Văn bước sang, đột nhiên bế cậu lên.
Tống Á Hiên sợ hãi kêu một tiếng, níu lấy cổ hắn theo bản năng, chỉ sợ tên này vứt mình xuống đất.
"Cái gì đấy?". Cậu bực. "Làm tôi sợ chết đi được".
Lưu Diệu Văn đáp: "Thấy cậu có vẻ khó đi thôi".
"Có cậu khó đi ấy".
"Chân cậu còn chẳng khép lại được kia kìa".
"Có chân cậu chẳng khép lại được ấy!".
Lưu Diệu Văn cười cười, tâm trạng có hơi phức tạp.
"Cậu nhìn tôi thế làm gì?". Tống Á Hiên thấy tên này đúng thần kinh.
Lưu Diệu Văn hỏi: "Cậu không có gì muốn nói à?".
"Nói gì mà nói?". Tống Á Hiên hơi sửng sốt, vài giây sau phản ứng lại được thì đột nhiên bật cười, vỗ vỗ mặt hắn: "Ô kê, hôm nay cậu thể hiện rất được, hầu hạ tôi rất ổn, tặng một đóa hồng nhỏ, đừng kiêu ngạo quá nhé!".
Chương 26
Posted on October 13, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên lúc nào cũng khiến Lưu Diệu Văn dở khóc dở cười, vừa thương vừa ghét.
Nào có ai vừa làm xong lại phát hoa hồng nhỏ?
Hắn là học sinh tiểu học đấy à?
Lưu Diệu Văn khinh khỉnh cười một tiếng, không thèm đáp.
"Thái độ gì đây?". Tống Á Hiên vòng tay qua cổ hắn, định véo người này một cái cho bõ tức nhưng lại sợ hắn buông tay để mình ngã lộn nhào. Cậu thực sự không tin Lưu Diệu Văn được.
Nhưng bực thì làm sao mà nhịn nổi, vậy nên cậu hé miệng, cắn một cái lên cổ hắn.
Tống Á Hiên cắn cũng chẳng mạnh, Lưu Diệu Văn đột nhiên bị tấn công bèn khẽ nhíu mày hừ một tiếng.
"Cậu được hời còn khoe mẽ". Tống Á Hiên nói. "Có phải mỗi mình tôi sướng đâu, thích giả làm sói xám không?".
"Không". Lưu Diệu Văn bế cậu vào phòng tắm, buông Tống Á Hiên xuống để cậu tự dựa vào tường, rồi mở vòi hoa sen. "Dĩ nhiên là tôi rất sướng rồi".
Hai chân Tống Á Hiên vẫn còn mềm nhũn, phải víu vào bồn rửa tay phía sau mới đứng được.
Cậu lại gây sự vô cớ: "Tôi cũng muốn tắm".
Lưu Diệu Văn đưa tay ra thử nước: "Tôi có cấm cậu tắm đâu".
Dòng nước lạnh lẽo dần ấm lên, hắn kéo cậu lại gần.
Bị thọc mông xong, đừng nói đi lại, hơi động đậy tí cũng đã thấy đau rồi.
Tống Á Hiên nhe răng trợn mắt, không khỏi cảm thán trong lòng: đúng là trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí, phàm là chuyện sướng, thì kiểu gì lúc xong việc cũng có quả báo tìm về.
Cậu đau không chịu nổi, bước có một bước mà như đi trên ngàn lưỡi dao.
Đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm áp chảy xuống từ trên đỉnh đầu, cuối cùng cậu cũng thả lỏng được cả người, nhắm mắt hừ một tiếng đầy thỏa mãn.
Lưu Diệu Văn đỡ lấy cậu, thấy thế thì không kìm nổi mà hôn cho một cái.
Lưu Diệu Văn thấy thật kì lạ, hắn không ngờ chỉ hôn Tống Á Hiên thôi mà cũng thấy sướng đến vậy.
Lúc trước hắn muốn chịch tên nhóc này, muốn lột sạch cậu, cắm vào, nhìn cậu van xin vì sung sướng dưới thân mình.
Trong tưởng tượng của hắn, những nụ hôn hoàn toàn bị xem nhẹ.
Giờ phút này, hắn ôm lấy nhóc con đứng không vững vào lòng. Lúc bờ môi bị ngậm lấy, cậu hơi giãy giụa, nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn ở lại.
Lưu Diệu Văn mút môi cậu thật mạnh, lưỡi liếm qua hàm răng, rồi lại cuốn lấy cái lưỡi còn lại.
Đây là những ngôn từ hắn đã đọc được trong sách – môi răng cận kề, vành tai chạm tóc mai.
Làm tình rất sướng, cái cảm giác xâm lược và chiếm hữu này như biến Lưu Diệu Văn thành chủ nhân mới của cơ thể Tống Á Hiên , hết thảy những cảm thụ của người kia đều bị hắn chi phối.
Hắn đưa Tống Á Hiên lên trời xuống đất, dạo chơi trên mây rồi du lịch dưới sông Xuyên, sống chết đều do hắn quyết định.
Đó là sự mới mẻ, niềm vui, cảm giác sung sướng không gì sánh được – nhưng từng nụ hôn lại có thể đẩy khoái cảm lên một tầng cao mới.
Nếu coi làm tình như sự tấn công và chiếm hữu, thì hôn có lẽ là bày tỏ, là vật dẫn giúp Lưu Diệu Văn truyền tình cảm nơi mình đến Tống Á Hiên . Những ảo tưởng và ái tình không thể phơi bày ngoài ánh sáng đều được ngưng kết trong nụ hôn triền miên ấy, hắn hi vọng cậu có thể hiểu.
Nhưng thần kinh Tống Á Hiên vẫn thô lắm, cũng có khi cậu còn chưa tiêu hóa nổi những gì xảy ra mấy ngày nay.
Trước giờ cậu vẫn là sinh vật đơn bào, thế giới của cậu cũng đơn thuần quá đỗi.
Cái đơn thuần này không phải kiểu ngây thơ chẳng biết gì, chỉ là đầu óc Tống Á Hiên thường xuyên trống rỗng mà thôi – cậu chẳng nghĩ gì, chẳng để tâm đến chuyện gì, lúc nào cũng sống hồn nhiên, chẳng khác gì nhóc ngốc.
Bởi đối với Tống Á Hiên thì chẳng điều gì trên thế giới này đáng để cậu nhọc lòng cả, cậu chỉ có một yêu cầu duy nhất là được vui, mục đích sống duy nhất của cậu là để mình vui sướng.
Giờ cậu rất vui.
Hôn Lưu Diệu Văn , làm tình với Lưu Diệu Văn , cái gì cũng sướng.
Cậu thích những cú chạm mãnh liệt trên giường, và cả nụ hôn dài dưới vòi hoa sen nữa.
Nếu vui, thì cứ tiếp tục đi.
Tống Á Hiên ôm lấy Lưu Diệu Văn , chủ động đáp lại nụ hôn này.
Cậu vuốt ve lưng hắn, rồi cảm giác được rõ ràng thằng em giữa hai người lại bắt đầu cứng lên.
Chương 27
Posted on October 13, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Lưu Diệu Văn nói: "Cậu dâm quá đấy".
Tống Á Hiên bất mãn đẩy hắn ra, cuối cùng chính cậu lại suýt trượt chân.
May là Lưu Diệu Văn nhanh tay túm cậu về.
"Đừng nghịch nữa". Hắn đút tay vào phía sau cậu, chưa kịp làm gì đã nghe người kia rên khẽ một tiếng trong ngực mình. "Lại bảo không dâm đi?".
Lưu Diệu Văn khẽ cười: "Rửa cho có tí thôi mà cũng động dục".
Dù Tống Á Hiên không muốn thừa nhận, nhưng đúng là cậu đã rên lên chỉ vì một ngón tay của Lưu Diệu Văn , thậm chí còn kẹp chặt lại theo bản năng nữa.
Nhưng còn lâu cậu mới thừa nhận nhé.
Tống Á Hiên cắn một nhát trên vai Lưu Diệu Văn như muốn trả thù, ngay sau đó ngón tay đang mò vào sâu trong kia lại bắt đầu quấy nhiễu.
Lúc đầu cậu bị ngón tay đó làm cho chửi mắng liên tục, giờ lại chỉ muốn người ta thọc sâu thêm, dùng nhiều sức thêm.
Chẳng phải ban nãy vừa làm xong ư?
Sao lại dễ dàng bị khơi mào hứng thú thế này?
Tống Á Hiên thấy có khi mình là dâm tặc chuyển kiếp thật, lúc trước tất thảy dâm dục bị phong ấn như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành. Lưu Diệu Văn chính là Đường Tăng của cậu, gỡ bỏ phong ấn cho cậu, giúp cậu phóng thích bản tính của mình.
Ngón tay Lưu Diệu Văn vừa dài vừa linh hoạt, hắn thử mò mẫm. Ngoài miệng thì bảo là giúp Tống Á Hiên rửa sạch, thực ra hắn muốn tìm điểm G ở "khớp xương thứ hai của ngón tay cái" mà thiên hạ đồn thổi.
Tống Á Hiên đã cứng lên, phía sau lại bị Lưu Diệu Văn cắm ngón tay vào, phía trước thì không tự chủ được mà tuốt lên tuốt xuống.
Lưu Diệu Văn thấy thế thì lại cười, thì thầm bên tai cậu: "Nhóc quỷ dâm".
Câu nói này vừa trầm thấp lại gợi cảm, chẳng hề giống một học sinh mới mười bảy mười tám tuổi chút nào.
Tống Á Hiên nhũn cả chân, cậu đột nhiên phát hiện, mình có thể lên đỉnh chỉ nhờ giọng hắn.
Mẹ nó chứ quyến rũ thật. Tống Á Hiên nhắm mắt, vừa nhanh tay vuốt thứ kia của mình vừa gọi: "Lưu Diệu Văn ".
"Hửm?".
"Đụ má, cậu học ai đó?". Tống Á Hiên muốn hỏi xem tên này đã tòm tem với bao nhiêu người trước mình rồi, sao lại thành thạo thế?
Lưu Diệu Văn ôm cậu cười, liếm tai cậu.
Tống Á Hiên vẫn không chịu nổi việc bị hắn liếm tai, chỉ hơi động cựa là cậu đã tan thành nước, nguyên một bãi nước dâm tràn trề.
Cậu thở hổn hển, hơi mở mắt, vừa đúng lúc thấy nơi hầu kết run run khi Lưu Diệu Văn nuốt nước bọt – chẳng hiểu sao lại có loại người đến hầu kết cũng gợi cảm thế này kia chứ.
Cậu không kìm nổi mà hôn lên nơi ấy.
Đúng lúc này, ngón tay Lưu Diệu Văn đột nhiên chạm tới một chỗ lồi lên. Tống Á Hiên lập tức níu cả người, cứng đờ ra, rồi vừa rên vừa bắn.
Lúc xuất tinh, tay cậu thậm chí còn chẳng hề chuyển động.
Tinh dịch cậu lúc này vừa nhạt vừa loãng, phần lớn chảy lên người Lưu Diệu Văn rồi bị nước rửa trôi, chỉ còn chút ít dính lại trên lông vùng kín.
Tống Á Hiên vừa bắn vừa bị Lưu Diệu Văn kích thích thật mạnh vào điểm G, cậu gần như xụi lơ trên đất, may là hắn vẫn ôm được.
Lần này Tống Á Hiên xụi lơ thật.
Bắn xong là linh hồn cậu như trôi mất, để kệ cho Lưu Diệu Văn vuốt ve rồi lại ôm hôn, rên cũng chẳng nổi.
Lưu Diệu Văn biết mình đã giày vò người ta tận hai lần nên cũng chẳng táy máy nữa, hắn yên lặng nhớ kĩ vị trí điểm G rồi rút tay ra, tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Hai người quậy ở phòng tắm hết cả tiếng đồng hồ, đến lúc ra ngoài Tống Á Hiên đã không mở nổi mắt.
Lưu Diệu Văn dùng khăn tắm bọc người cậu lại, đặt cậu nằm trên sô pha. Hắn dọn dẹp hết quần áo vương vãi khắp nơi rồi vào phòng ngủ mở cửa sổ thông gió, đổi cả ga trải giường.
Vừa dọn dẹp xong, cánh cửa nhà cũng bật mở.
Hắn nhìn người đàn ông đột nhiên quay về, chẳng hề hoảng hốt.
"Con đưa bạn về đấy à?".
"Vâng". Lưu Diệu Văn bình tĩnh ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ Tống Á Hiên đang khò khò. "Vào phòng ngủ thôi nào".
Tống Á Hiên hừ hừ mấy tiếng, túm lấy tay hắn theo bản năng.
Chương 28
Posted on October 13, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên ngủ mơ màng, biết mình túm tay Lưu Diệu Văn còn nói thầm một câu: "Mệt bỏ xừ ấy".
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên , bóp mặt cậu một cái trước khi cậu kịp thốt ra bất cứ lời nào khác.
Tống Á Hiên bừng tỉnh, bèn ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha.
Cậu tắm xong cũng chẳng mặc quần áo, chỉ bọc khăn tắm, ngồi dậy cái là nửa người lõa lồ.
Cậu vừa định chửi Lưu Diệu Văn thì liếc thấy một người đàn ông cao cao đang đứng nhìn mình, sợ đến nỗi ngớ người.
Từ nhỏ Tống Á Hiên đã học không tốt, giáo viên và phụ huynh càng không cho làm gì cậu lại càng làm nấy, cái cảm giác nghịch ngợm rồi bị bắt này là quá quen thuộc.
Cậu hơi luống cuống, một lớp mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, tóc gáy dựng đứng.
Lưu Diệu Văn thì lại rất bình tĩnh: "Đi nào, về phòng rồi ngủ".
Tống Á Hiên chẳng dám nói thêm chữ nào, "ừm ừm" hai tiếng cho có rồi dùng khăn tắm che nửa người dưới, xám mặt bước vào phòng Lưu Diệu Văn .
Cậu vào rồi, Lưu Diệu Văn mới đứng lên đối diện với người đàn ông kia.
"Mang về học à?".
Lưu Diệu Văn đáp: "Vâng".
Hai cha con này đúng là khá giống nhau, khuôn mặt và khí chất lạnh nhạt sắc bén như được đúc ra từ cùng một khuôn.
"Đừng quậy đấy". Ba Lưu Diệu Văn nói. "Một vừa hai phải thôi".
Lưu Diệu Văn xoay người về phòng ngủ: "Trả lại nguyên xi câu đó cho ba đấy".
Hắn về phòng, Tống Á Hiên đang bọc chăn khoanh chân ngồi chồm hỗm trên giường.
"Đù má đù má, sao rồi?". Tống Á Hiên thấp giọng hỏi. "Ba cậu à?".
Lưu Diệu Văn khóa trái cửa phòng, vừa mở tủ lạnh mini lấy một lon coca đưa cho cậu vừa cười khẽ: "Sao cậu cuống quýt thế?".
"Đụ má!". Tống Á Hiên còn chưa hoàn hồn, tay run đến độ không mở nổi nắp. "Chắc ba cậu sẽ không hiểu lầm hai đứa mình đấy chứ?".
"Hiểu lầm gì cơ?". Lưu Diệu Văn lại lấy lon coca trong tay cậu đi, mở ra rồi trả lại.
"Hiểu lầm vụ kia ấy!". Tống Á Hiên uống một ngụm coca để tịnh tâm. "Hai đứa mình vừa mới tắm xong, tôi còn chưa mặc quần áo đâu".
Lưu Diệu Văn ngồi ở mép giường, nhìn cậu với khuôn mặt không biểu cảm.
Tống Á Hiên vẫn còn đang lải nhải: "Chỉ mong là đừng bị phát hiện".
"Bị phát hiện thì sao?".
Tống Á Hiên nhìn hắn vẻ hãi hùng: "Cậu khùng rồi à?".
"Không".
"Thế nói hươu nói vượn gì đấy?". Tống Á Hiên hỏi. "Hai đứa mình! Là con trai đấy! Cậu không sợ à?".
"Sợ gì?". Khuôn mặt Lưu Diệu Văn vẫn không hề có chút biểu cảm. "Sao phải sợ?".
Tống Á Hiên tiếp tục bị chấn kinh, không nhịn được mà nói: "Không hổ là lớp trưởng, trâu bò thật".
Lưu Diệu Văn chẳng cố nhịn vẫn phải phì cười.
Hắn cười một cái, tim Tống Á Hiên cũng nhảy lên thình thịch.
Lớp trưởng cực kì đẹp trai, bình thường là bộ dạng trâu bò không thèm để ai vào trong mắt, nhưng nhìn ở một góc độ khác thì gợi cảm vô cùng.
Tống Á Hiên vừa uống coca vừa ngắm Lưu Diệu Văn .
Lưu Diệu Văn chẳng thèm sợ cậu, cứ thế thản nhiên ngồi đó phô bày nhan sắc.
"Đẹp không?". Hắn hỏi. "Thấy thế nào?".
"Giống, giống quá à". Tống Á Hiên vừa nói vừa thấy một giọt nước từ mái tóc ướt nhẹp của Lưu Diệu Văn trượt xuống theo thái dương, dừng nơi áo ngủ, thấm ướt cả một vùng.
Tống Á Hiên nói: "Cậu còn kém xa tôi".
Lưu Diệu Văn cười, thò mặt lại nắm tay cậu uống một ngụm coca.
"So với cậu ấy à?". Hắn lại cười. "Tôi không thèm".
Tống Á Hiên thấy hắn đột ngột sán vào, trái tim đập thật nhanh.
"Hai ta làm một hiệp, tôi bắn một lần, cậu bắn tận ba lần". Lưu Diệu Văn nói. "Tôi mà so với cậu, thì còn ra thể thống gì nữa chứ?".
Chương 29
Posted on October 13, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên nói: "Cái câu này của cậu thiếu chịch thật đó, đụ má".
Câu này của cậu có hai nghĩa: "thiếu chịch" này và "thiếu chịch" kia, cậu không nói rõ, để Lưu Diệu Văn tự đoán.
Hắn cười: "Biết nói thế này mà điểm ngữ văn vẫn dưới trung bình à?".
"... Đệch". Tống Á Hiên trợn trắng mắt, nằm xuống, thấy chưa hả giận còn đạp hắn một cú.
Tống Á Hiên làm coca suýt đổ ra giường, may là Lưu Diệu Văn phản ứng nhanh, đỡ lấy lon coca ngay lúc cậu nằm xuống giường.
Tống Á Hiên bảo: "Cậu uống coca ít thôi".
"Tại sao?".
"Diệt tinh trùng".
Lưu Diệu Văn đặt coca sang một bên, quay qua nằm đè lên người cậu, sờ thân dưới người kia qua lớp khăn tắm mềm mại, bật cười: "Ừ, uống ít lại, đỡ cho cậu không mang em bé được thì lại trách móc tôi".
Tống Á Hiên phát hiện – bình thường mình trâu bò lắm, nhưng sao trước mặt Lưu Diệu Văn thì lại chẳng làm nổi điều gì thế này?
Trên giường không đánh lại người ta, mà cãi cũng chẳng cãi lại.
Sau này ra ngoài thì sao?
Tống Á Hiên không phục, cậu túm tay Lưu Diệu Văn : "Sao cậu dâm thế?".
"Dâm bằng cậu không?". Hắn thản nhiên nhìn cậu. "Không tự biết ban nãy mình rên dâm đến độ nào à? Hay tôi bật ghi âm cho cậu ôn tập lại nhé?".
Tống Á Hiên hơi sửng sốt: "Cậu ghi âm à?".
Cho copy một bản đê!
Tống Á Hiên phát hiện – nghe ghi âm rất là kích thích, không giống lúc nghe trực tiếp chút nào, có thứ khoái cảm cậu không hình dung được.
Phải nói sao ta?
Như thể đang dùng thị giác của bên thứ ba nhìn mình và Lưu Diệu Văn làm chuyện phá quấy, cảm giác cực kì sâu sắc.
Lưu Diệu Văn cười nhạo: "Đùa cậu thôi".
Tống Á Hiên vốn đang đắm chìm trong ảo tưởng lại bị câu nói kia dội cho cả thùng nước lạnh, bực đến nỗi nhấc chân lên muốn đạp một cái, nhưng mắt cá chân lại bị túm gọn.
"Mông cậu không đau à?".
Đau chứ, đến mức Tống Á Hiên muốn kêu cha gọi mẹ luôn.
Nhưng cậu không thể nói thế được, không thể rơi vào thế yếu trước mặt Lưu Diệu Văn được.
"Đường đường một đấng nam nhi như tôi đây, tí đau đớn đã là gì?". Ngoài miệng Tống Á Hiên thì hùng hồn nói thế, nhưng đau thì phải nhịn. "Theo tôi cậu cứ nghỉ một lúc đi, ba cậu về rồi đấy".
Lưu Diệu Văn chẳng những không buông cậu ra, mà còn quay sang hôn một cái lên mu bàn chân cậu.
"Thế thì sao?".
"Hở?". Tống Á Hiên chẳng hiểu gì. "Cậu điên rồi à?".
Lưu Diệu Văn hôn dọc theo mu bàn chân, rê lên phía cẳng, tới tận giữa háng.
Chiếc khăn tắm đã bị vặn vẹo đến độ xộc xệch, nửa kín nửa hở trông lại càng mê người.
"Không điên". Hắn hôn một cái lên hai hòn trứng. Nhưng đến lúc Tống Á Hiên nghĩ thằng nhóc này muốn tiếp tục làm tình, thì Lưu Diệu Văn lại đứng thẳng dậy.
Hắn kéo khăn tắm trên người cậu xuống, lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên: "Cậu mệt rồi mà, ngủ một lát đi, lúc nào dậy tôi chịch cậu sau".
"Chịch em gái cậu". Tống Á Hiên bị hắn trêu đến độ thở hổn hển. Cậu phát hiện kiếp trước Lưu Diệu Văn có thể là siêu sao AV, chứ không sao lại thành ra thế này?
"Tôi không có em gái đâu". Lưu Diệu Văn bước xuống giường, đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cậu. "Cậu không có cơ hội chịch em gái tôi đâu, bị tôi chịch thì được".
Tống Á Hiên trợn trắng mắt: "Cút cút cút".
Trong lòng Lưu Diệu Văn nghĩ: chắc cậu khùng rồi, đây là nhà tôi cơ mà.
Nhưng thấy Tống Á Hiên nằm trên giường mình chìm vào giấc ngủ, hắn lại vui vui, chẳng trêu cậu nữa.
Lưu Diệu Văn đột nhiên cúi người, hôn một cái thật kêu lên mặt Tống Á Hiên .
"Ngủ đi". Nói xong, hắn quay lưng đi mất.
Tống Á Hiên ngóc đầu từ trong chăn ra: "Cậu đi đâu đấy?".
"Hình như tôi ném quần lót cậu ở nhà vệ sinh rồi, cậu thử nói xem nếu ba tôi thấy thì ổng sẽ nghĩ sao?".
Chương 30
Posted on October 13, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Câu nói của Lưu Diệu Văn khiến Tống Á Hiên giật nảy người, nhanh chóng xua tay: "Đi đi đi đi!".
Hắn đi rồi, cậu còn thầm nhủ: "Quần lót mà cũng dám ném linh tinh!".
Lưu Diệu Văn đứng quay lưng về phía cậu, im lặng mỉm cười.
Ra khỏi phòng, hắn mới thở dài một hơi – vốn hắn đâu định đi tìm quần lót của Tống Á Hiên .
Dù là quần lót hay thứ gì khác, thì Lưu Diệu Văn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.
"Tối nay ăn gì?".
Hắn thấy ba mình đã thay quần áo, bước ra khỏi căn phòng đối diện.
"Không biết ạ". Lưu Diệu Văn hạ thấp giọng, không muốn để Tống Á Hiên nghe được.
Hắn vào bếp: "Không biết cậu ấy thích ăn gì".
Người đàn ông phía sau cười cười, bước nhanh tới trước mở tủ lạnh.
"Làm rồi à?".
"... Vâng".
Lưu Diệu Văn lại nói thêm: "Ba đừng hỏi nữa".
Hắn ngó chằm chằm mớ đồ ăn trong tủ lạnh: "Cậu ấy ngủ rồi".
"Làm món gì thanh đạm thôi". Uông Sở Lương bảo hắn. "Đi vo gạo nấu cháo đi".
"Ăn cháo à?". Lưu Diệu Văn nhíu mày.
"Lần đầu tiên của cậu bé đó, đúng không?". Uông Sở Lương lấy bó rau vừa mua hôm qua ra. "Cháo rau đi, cậu bé đó không giống con đâu".
Lưu Diệu Văn đang chuẩn bị vo gạo, nghe thế thì đôi mày càng nhăn tít lại.
"Không giống chỗ nào?".
Uông Sở Lương cười: "Con xem chỗ đó của người ta chưa? Chắc thê thảm lắm chứ gì?".
Trong nháy mắt Lưu Diệu Văn chẳng dám quay đầu nhìn y, hai tai đỏ lựng.
"Chút nữa ba đưa con thuốc mỡ, bôi cho người ta đi nhé". Uông Sở Lương vừa rửa rau vừa dặn. "Đừng chỉ lo vui mỗi mình mình, mà quên mất không quan tâm đến người ta".
"Có lúc nào con không quan tâm đến cậu ấy đâu?". Lưu Diệu Văn bất mãn.
Uông Sở Lương chỉ khẽ cười, không nói thêm gì.
Một lúc lâu sau, Lưu Diệu Văn đột nhiên mở lời: "Con thấy hình như cậu ấy hơi ngốc".
Uông Sở Lương sửng sốt: "Sao lại thế?".
"Có khi hôm nay đổi thành người khác thì cậu ấy vẫn làm". Hắn cúi đầu, nghiêm túc vo gạo. "Hơi khó chịu thôi".
Uông Sở Lương bỏ đồ ăn đã rửa sạch vào rổ: "Con hỏi người ta chưa?".
"Chưa, cậu ấy ngốc lắm".
"Hỏi đi, chuyện kiểu này thì đừng đoán mò". Uông Sở Lương nói. "Hai đứa còn nhỏ, đừng có đoán đi đoán lại cả ngày, có gì thì nói thẳng ra chứ đừng băn khoăn nữa".
Lưu Diệu Văn không đáp.
"Giờ sĩ diện là sau này khổ lắm đấy".
Hắn đột nhiên bật cười: "Lời khuyên của người có kinh nghiệm hở ba?".
"Đừng có tào lao".
Uông Sở Lương nấu cháo rau cho Tống Á Hiên đang trốn trong phòng ngủ, rồi mở ngăn kéo trong phòng mình lấy một tuýp thuốc mỡ đưa Lưu Diệu Văn .
"Đừng có hỏi ba cách dùng đấy". Y nói. "Lát nữa ba ra ngoài, cháo được rồi thì hai đứa ăn trước đi".
Y xoay người vào nhà tắm, một lúc sau tiếng nước rào rào vang lên.
Lưu Diệu Văn đứng ở cửa, cúi đầu nhìn tuýp thuốc kia, rồi quay lại phòng mình.
Tống Á Hiên đúng là vô tư, vừa ngủ với người ta xong, phụ huynh người ta cũng về nhà rồi, mà cậu vẫn ngủ ngon lành.
Nhóc con trần như nhộng, tấm chăn bị đá sang bên để lộ cơ thể nõn nà, chân tay giang thành hình chữ X.
Lưu Diệu Văn khóa kĩ cửa, rồi ngồi bên mép giường nhìn cậu.
Lúc ngủ Tống Á Hiên trông rất ngoan, khác hẳn hình tượng giương nanh múa vuốt ngày thường. Hắn cứ ngắm mãi, nỗi phiền muộn ngày càng tăng cao.
Lưu Diệu Văn nắm chặt tuýp thuốc, do dự một chốc, rồi cởi dép khẽ khàng trèo lên giường.
Hắn kéo nhóc con ngủ say đến độ sắp chảy nước miếng vào lòng mình, tung chăn lên che cả hai lại, nghe tiếng hít thở đều đều của Tống Á Hiên , ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhóc con này đúng là chẳng có trái tim, chắc cũng chẳng có lương tâm hay tìm cảm thực lòng.
Lưu Diệu Văn nhớ lại lời ba hắn nói, giờ sĩ diện thì sau này sẽ khổ.
Nhưng cụp mắt ngắm người này, hắn chỉ lo mình sẽ thành trò cười.
Chương 31
Posted on November 1, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal
Tống Á Hiên ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, tỉnh lại một cái là bắt đầu chửi bậy.
"Lại làm sao?". Lưu Diệu Văn vẫn ôm cậu, cánh tay bị đè tê rần.
"Đau". Từ trước khi ngủ Tống Á Hiên đã thấy không thoải mái – mông thì đau rát, hai chân lại bủn rủn chẳng đứng vững được.
Giờ lại càng thấy đau, cậu không bị nứt hậu môn nhưng cứ có cảm giác gần gần giống vậy.
Cậu hơi cụng cựa, đột nhiên ý thức được mình đang nằm trong lòng Lưu Diệu Văn .
"Cậu làm gì đấy?". Tống Á Hiên lại bắt đầu cợt nhả. "Định chiếm hời nhân lúc tôi đang ngủ à?".
"Tôi muốn chiếm hời thì cần gì đợi cậu ngủ?". Lưu Diệu Văn cười. "Mấy cái hời của cậu ấy à, tôi đã vặt sạch từ lúc cậu còn thức rồi".
Tống Á Hiên nghe lại thấy đúng mới chết dở, bèn lườm một cái sắc lẹm, bảo hắn được lợi còn tỏ vẻ thanh cao.
"Ai tỏ vẻ thanh cao với cậu làm gì". Lưu Diệu Văn lần tay ra phía sau Tống Á Hiên . "Chỗ này đau không?".
"Úi". Tống Á Hiên nhăn mặt. "Đừng có đụng vào! Đau!".
Nơi ấy nóng như nổi lửa, không thể đụng vào.
Tống Á Hiên áng chừng mấy ngày nữa mình cũng chẳng được dễ chịu, lại càng bực.
Tại sao?
Tại sao hai người cùng làm tình mà Lưu Diệu Văn thoải mái như không, tinh thần sáng láng, còn cậu lại khổ thế này?
Càng nghĩ càng ấm ức.
Cậu còn đang bận ấm ức, Lưu Diệu Văn đã xốc chăn lên.
Tống Á Hiên liếc hắn: "Sao? Muốn ngắm thân hình gợi cảm của ông à?".
Lưu Diệu Văn chẳng thèm để ý, lật cả người cậu lại như lật cá rán.
Tống Á Hiên vẫn hùng hổ: "Đụ má cậu nhẹ tay tí thì chết ai à? Đau đấy!".
Lưu Diệu Văn nhíu mày, buồn bực vì mình lỡ dùng hơi nhiều sức.
Bảo hắn xin lỗi thì hơi vớ vẩn – nên Lưu Diệu Văn bèn cúi người, hôn một cái lên gò mông nõn nà vẫn còn in vết hồng rực của Tống Á Hiên .
Nụ hôn ấy khiến Tống Á Hiên cứng đờ trong nháy mắt, cả người căng thẳng như cá nằm trên thớt đợi người mổ xẻ.
Cậu quay đầu hỏi: "Thêm lần nữa nhé?".
Tuy đau thật đấy, nhưng dư vị từ khoái cảm lúc chạm tới đỉnh cao vẫn hằn sâu vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời mà, đúng là tình yêu đẹp thật đấy.
Lưu Diệu Văn cầm tuýp thuốc mỡ bên cạnh, vừa vặn nắp vừa hỏi: "Mông cậu nở cả hoa rồi còn thêm lần nữa à?".
Tống Á Hiên bĩu môi, trợn mắt.
"Đừng có mà láo nháo". Lưu Diệu Văn vỗ một cái cho tên nhóc đang vặn vẹo tới lui yên tĩnh lại. Lần này cái mông chẳng có bao nhiêu thịt lại bị đánh đến độ nảy lên hai nhịp, khiến hắn hơi xiêu lòng.
Có lẽ thực sự là do hắn còn quá trẻ, nên động tí là bùng lửa ngay.
Hắn không cần nhìn cũng thừa biết mình lại cứng rồi.
Lưu Diệu Văn hơi rung rinh, người mình đã nhung nhớ lâu đến thế, chỉ mới ăn một lần thì sao thỏa mãn được?
Tống Á Hiên cũng hào phóng vô tư phơi mông trần cho hắn xem, đòi ngủ mà chưa nhắm mắt, sao phải xấu hổ thẹn thùng.
"Muốn à?". Lưu Diệu Văn chính là loại ngụy quân tử điển hình, rõ ràng thèm chết đi được mà cứ phải gán lỗi sang cho Tống Á Hiên .
Tống Á Hiên hừ một tiếng: "Làm sao? Muốn thì cậu cho chắc?".
Lưu Diệu Văn cười, nhấc chân lên giường muốn đè cậu xuống, nhưng rồi lại nhớ lời cha dặn.
Hai người không giống nhau.
Lưu Diệu Văn cố nhịn dục vọng, dùng hai tay vạch mông Tống Á Hiên ra.
"Đệch!". Tống Á Hiên đau đến nỗi chửi thề liên tục. "Đụ má cậu thích chết không?".
Lưu Diệu Văn nhíu mày.
Không làm gì được rồi.
"Đừng nhúc nhích". Hán nghiến răng, nhìn nơi cửa huyệt sưng đỏ mà cũng thấy đau theo.
Hắn bóp thuốc mỡ ra tay, rồi nhẹ nhàng bôi lên đó.
Ngón tay Lưu Diệu Văn run run.
Hắn đau lòng.
Tống Á Hiên cũng run, nhưng run rẩy vì đau.
Nhưng cơn đau này cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt. Sau khi thuốc mỡ lành lạnh được thoa lên nơi như đang bốc lửa, cậu nhanh chóng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm: "Cái gì đấy? Mát ghê".
Lưu Diệu Văn không đáp, chỉ giương mắt nhìn cậu.
"Tôi khổ quá mà". Tống Á Hiên nói. "Ầy, cậu chụp phát ảnh giùm được không? Tôi muốn xem xem phía sau trông thế nào".
Có ai lại như này không cơ chứ.
Lưu Diệu Văn nghe mà dở khóc dở cười.
Bôi thuốc xong, hắn lại rướn người lên hôn cậu.
"Cậu vẫn còn chưa hôn đủ à?". Ngoài miệng Tống Á Hiên phàn nàn, nhưng thân thể thì vẫn thành thật dán lại chỗ Lưu Diệu Văn .
Một người mặc đồ ngủ, một người trần như nhộng, lại quấn riết lấy nhau trên giường hắn.
"Tôi lại cứng rồi". Tống Á Hiên nói. "Không ngờ chức năng tình dục của tôi ổn áp phết".
"Không làm được". Lưu Diệu Văn nhìn cậu, nghiêm túc đáp. "Phía sau của cậu không ổn đâu".
"Ai bảo dùng phía sau?". Tống Á Hiên nở nụ cười xấu xa. "Cậu dùng miệng hầu tôi chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro