Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15-23

Chương 15
Posted on September 24, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Tống Á Hiên  còn chưa tỉnh táo lại, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc hóa ra Lưu Diệu Văn   là kiểu người thế này.

Chẳng phải hắn nên thuộc kiểu không tranh cãi vì sợ phí thời gian, trong đầu chỉ có Tiết Kim Tinh và Vương Hậu Hùng [1] à? Sao còn cư xử thế này?

Chiếc bánh mì kẹp trứng trong tay Tống Á Hiên  đã nguội, cậu không ăn nổi nữa, trong đầu toàn cảm giác bị Lưu Diệu Văn   bóp mông ban nãy.

Kích thích chết đi được.

Cậu ngẩn ngơ nhìn phía trước. Bạn cùng bàn tới, chẹp miệng một cái rồi nói: "Thịt hun khói của mày sắp rơi cả ra ngoài rồi kia kìa!".

Tống Á Hiên  cuối cùng cũng hoàn hồn, cầm khăn giấy lau lau rồi vứt, sau đó gục xuống bàn vẻ nặng lòng.

Tiết trời tháng tám đúng là nóng nực, không chỉ trời nóng, mà còn cả trái tim nam sinh nào đó cũng đang hừng hực như lửa.

Cả ngày hôm ấy Tống Á Hiên  ngẩn ngơ mơ màng, cứ ngẩng đầu là lại nhìn về phía Lưu Diệu Văn   theo bản năng, nhìn hắn ngồi thẳng lưng nghe giảng, nhìn hắn cúi đầu chẳng biết đang ghi chép những gì.

Hết tiết, có người cầm sách đến hỏi bài Lưu Diệu Văn  . Dù là nam hay nữ thì Tống Á Hiên  cũng nhìn họ chằm chằm, muốn bới ra mưu đồ trong cử chỉ của họ.

Tới chiều Tống Á Hiên  lại ngủ gục như thường lệ, nhưng khi nghe tiếng thầy gọi tên Lưu Diệu Văn  , cậu đột nhiên tỉnh giấc.

Tống Á Hiên  ngẩng đầu, mồ hôi nhễ nhại, gác cằm lên sách, nhìn Lưu Diệu Văn   đứng dậy.

Cao thật, vóc dáng đẹp thật.

Tống Á Hiên  vẫn luôn cực kì ghét đồng phục trường, thứ quần âu màu xanh biển vừa tầm thường vừa tẻ ngắt và kiểu áo sơ mi không chút cá tính, ngàn người như một.

Xấu y như nhau.

Nhưng cậu đột nhiên phát hiện ra, Lưu Diệu Văn   mặc bộ đồ chán ngắt này thì trông lại khá đẹp, dáng người cao to quá thu hút.

Cậu nhìn Lưu Diệu Văn   bước lên bục giảng, lúc quay đầu tìm phấn, dường như người ấy lơ đãng liếc về nơi đây.

Trái tim Tống Á Hiên  run rẩy, ngón tay cũng run run theo như bị điện giật.

Lưu Diệu Văn   trên bục giảng lại chẳng hề có biểu cảm gì khác thường, vẫn là cái mặt lạnh lùng như bị cướp mất vợ. Hắn cầm phấn lên, viết xoèn xoẹt những công thức và con số Tống Á Hiên  nhìn mà chẳng hiểu.

Trên bảng đen toàn những thứ khó hiểu, nhưng Tống Á Hiên  chẳng thèm để ý.

Cậu để ý thằng nhãi Lưu Diệu Văn   này cơ.

Ai mà ngờ tên lớp trưởng đang được nhận vô số ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, thực ra lại là một con sói háo sắc?

Nghĩ đến đây, Tống Á Hiên  không nhịn được mà cười.

Cậu không chỉ cười, mà còn cười ra tiếng.

Thầy dạy toán đứng phía trước cau mày vẻ không vui: "Tống Á Hiên ! Cậu lại làm trò mèo gì đó?".

Tống Á Hiên  mếu máo, không đáp lời.

Ông thầy dạy toán vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Học cùng một lớp, theo chung một thầy, cậu nhìn Lưu Diệu Văn   rồi tự soi lại mình đi!".

Tống Á Hiên  liếc Lưu Diệu Văn   đã viết xong đáp án, hai người chạm mắt, nhưng người kia chỉ nhìn thoáng qua rồi lại về chỗ ngay.

Tống Á Hiên  nghĩ: Giả nai cái gì? Đồ mặt người dạ thú!

Lưu Diệu Văn   viết xong lời giải thì thầy dạy toán cũng không mỉa Tống Á Hiên  nữa, ông quay lại bục giảng giảng bài.

Tống Á Hiên  chống cằm nhìn Lưu Diệu Văn  , đợi đến khi chuông tan học reo vang, cậu chạy tới trước bàn hắn nhanh nhất.

Lưu Diệu Văn   chẳng ngẩng đầu, cứ thế làm tiếp cuốn sách bài tập mình chưa hoàn thành.

Tống Á Hiên  đá vào mũi chân hắn, cợt nhả hỏi: "Lớp trưởng, tôi muốn cậu kèm riêng cho tôi học, được không?".

Bàn tay đang cầm bút của Lưu Diệu Văn   thoáng dừng lại, ngòi bút hằn mạnh lên trang giấy.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên , trầm ngâm mấy giây rồi đáp: "Muốn tôi kèm riêng thì phải nộp học phí đấy".

Tống Á Hiên  cười: "Không thành vấn đề, cứ ra giá đi".

Cậu nằm nhoài lên bàn Lưu Diệu Văn  , đôi mắt cong tít, giọng điệu cũng ngả ngớn: "Nhưng tôi cũng có yêu cầu đó nha".

Lưu Diệu Văn   nhìn cậu, chẳng nói gì.

Tống Á Hiên  rù rì như bé mèo con làm nũng: "Tôi gọi thì cậu phải đến ngay".

Đang nói dở, thì lại có người khác cầm sách bài tập tới nhờ Lưu Diệu Văn   giảng đề.

Tống Á Hiên  túm quyển sách ném trả lại, chắn giữa hai người, hống hách lên giọng: "Lưu Diệu Văn   là của tôi, sau này mấy người muốn hỏi bài thì không được tìm cậu ta nữa".

Cậu đang đắc ý, Lưu Diệu Văn   phía sau lại lạnh lùng: "Tống Á Hiên , cậu bơn bớt đi".

Tống Á Hiên  không vui, cậu quay lại trừng hắn, trong lòng nghĩ: đụ má tôi cho cậu sờ mông, mà thái độ cậu lồi lõm thế này à?

Cái người vừa bị Tống Á Hiên  ném sách thấy cậu bị Lưu Diệu Văn   quở thì cười cười vẻ khinh thường: "Lượn qua một bên đi Tống Á Hiên , đừng làm ảnh hưởng đến việc học của bọn tôi".

Cậu ta đặt quyển sách xuống trước mặt Lưu Diệu Văn  , lại nghe hắn nói: "Cậu tới chậm quá, Tống Á Hiên  đã mua đứt tôi rồi".
Chương 16
Posted on September 27, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Từ bé tới lớn, Tống Á Hiên  chưa đắc ý thế này bao giờ.

Lưu Diệu Văn   là ai cơ chứ?

Là "báu vật" của các thầy cô, là người được chọn mà tất cả đều ngưỡng mộ hoặc ghen tị.

Một người như thế bị cậu mua đứt rồi.

Dù là thật hay giả thì câu nói này của Lưu Diệu Văn   đã thỏa mãn được lòng hư vinh của Tống Á Hiên , cái đuôi nhỏ của cậu vểnh lên tận trời.

Người tới hỏi bài kia tỏ vẻ khó xử, nhìn Lưu Diệu Văn  , rồi lại nhìn Tống Á Hiên .

Lưu Diệu Văn   chẳng để ý tới cậu ta, chỉ hỏi Tống Á Hiên : "Còn việc gì nữa không? Không thì về đi, đừng quấy rầy tôi làm bài".

"Hết rồi hết rồi". Tống Á Hiên  nhoẻn miệng cười. "Cậu cứ học cho tốt đi, lúc nào rảnh lại dạy kèm riêng cho tôi nhé".

Cậu nói xong thì huýt sáo rời đi, mặt mày hớn hở, còn Lưu Diệu Văn   vô cảm tiếp tục cúi đầu làm bài.

Tống Á Hiên  đi rồi, nhưng trái tim Lưu Diệu Văn   vẫn chưa thôi loạn nhịp.

Hắn đảo lưỡi quanh khoang miệng mình, rê thật chậm trên hàm răng, như lúc hôn môi với Tống Á Hiên  ngày hôm qua vậy.

Lưu Diệu Văn   nhẹ buông tay, cây bút rơi xuống đất.

Lưu Diệu Văn   nghiêng người cúi xuống nhặt, vờ như lơ đãng quay đầu liếc ra sau, tầm mắt va ngay vào nơi ống quần đã xắn lên của Tống Á Hiên , mắt cá chân trắng nõn nà khiến hắn phải khẽ cắn môi.

Hắn cắn môi, dùng răng xé một mẩu da khô nứt.

Đau, chảy máu, cả nước bọt cũng toàn mùi máu tươi.

Lúc tan học Tống Á Hiên  ba chân bốn cẳng chạy mất, chuông vừa reo đã ù té rồi, hôm nay cậu có hẹn đi đánh bi a.

Rồi cậu lại thấy có gì sai sai, dường như mình đã quên mất điều gì quan trọng lắm.

Tống Á Hiên  xoay người, đúng lúc va phải Lưu Diệu Văn  .

Lưu Diệu Văn   cao hơn cậu nửa cái đầu, thân người rắn chắc hơn, Tống Á Hiên  bị người ta ôm thẳng vào lòng.

Cậu hoảng sợ, đến lúc ngẩng đầu đối diện với cặp mắt kia lại nhớ đến điều hoang đường hai người đã làm cho nhau trong căn phòng kín mít, đột nhiên mất hết bình tĩnh.

Tống Á Hiên  thẳng thừng đẩy Lưu Diệu Văn   ra, xù lông như con báo nhỏ: "Cậu làm gì đấy?".

Lưu Diệu Văn   tỏ vẻ bình tĩnh: "Thế cậu làm gì đấy?".

Thấy hắn vẫn làm cái mặt như người chết kia, Tống Á Hiên  chỉ muốn xé nát lớp mặt nạ ấy xuống cho tất cả mọi người xem Lưu Diệu Văn   đáng khinh tới mức nào.

"Cậu ôm tôi làm gì?".

"Tự cậu xông lên mà".

"Tôi không cẩn thận".

"Tôi cũng đâu có cố ý".

Hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, một người đi ngang qua xen vào: "Ê Tống Á Hiên , lại giở chứng gì đấy? Tao còn đang muốn ôm Lưu Diệu Văn   đây này".

Da gà da vịt của Tống Á Hiên  nổi cả lên: "Mày biến thái à?".

"Đụ má đây là học sinh xuất sắc của lớp đấy, ôm để hít vận học hành, mày thì biết cái gì". Nói xong, cậu chàng này còn dang tay ra vẻ muốn ôm lấy Lưu Diệu Văn  .

Kết quả là Lưu Diệu Văn   còn chưa kịp né thì Tống Á Hiên  đã chẹp miệng một cái, thẳng chân đạp cậu ta sang chỗ khác.

Hai người kia chí chóe ngay giữa hành lang, Lưu Diệu Văn   thầm cười khẽ trong lòng. Hắn chẳng nói gì mà bỏ đi luôn, đến lúc Tống Á Hiên  kịp phản ứng mà quay đầu lại thì bóng dáng hắn đã khuất xa lắm rồi.

Tối đến Tống Á Hiên  về nhà, mẹ cậu lại đang gọi bạn đến chơi mạt chược. Cậu về phòng mà không ngủ nổi, bèn lén lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, trốn trong chăn nghe những âm thanh dâm tà.

Không phải thứ gì khác, mà đúng là đoạn ghi âm thu được lúc Tống Á Hiên  và Lưu Diệu Văn   làm xằng làm bậy với nhau trong phòng kín ngày hôm qua.

Tăng âm lượng lên mức cao nhất, là ngay cả tiếng hắn thở cũng rõ mồn một.

Tiếng thở dốc dồn dập và thô nặng, còn gợi cảm hơn mấy diễn viên phim điện ảnh người lớn chuyên nghiệp nhiều.

Lúc nói lại trầm giọng xuống, quyến rũ đến độ tay Tống Á Hiên  phải mò thẳng vào trong quần lót.

Kích thích thật đấy.

Tống Á Hiên  vừa nghe vừa tự tuốt, cậu cắn chăn nhắm mắt, tưởng tượng Lưu Diệu Văn   đang tuốt ống cho mình.

Kĩ thuật của Lưu Diệu Văn   rất trâu bò, Tống Á Hiên  cực kì nghi ngờ tên đó đã từng luyện tập rồi.

Cậu cân nhắc, mai là thứ bảy rồi, thứ bảy thì làm gì nhỉ?

Còn chưa kịp nhớ ra, Tống Á Hiên  đã nghe được một tiếng than nhẹ chết người truyền tới từ tai nghe, nó hơi nghèn nghẹn, dường như dẫn theo dòng điện nào đánh thẳng vào linh hồn cậu.

Không chỉ linh hồn cậu, mà còn cả ngọn lửa dục vọng bừng bừng gấp trăm lần nữa.

Giọng Lưu Diệu Văn   khi bắn tinh khiến Tống Á Hiên  xuất ngay lập tức, tinh dịch dính dớp đầy tay, tự cậu cũng phải giật mình.

Sau đó, cậu nghe tiếng Lưu Diệu Văn   nhuốm chút ý cười: "Cảm ơn bé cưng".

Cậu nhìn thằng em đã gần nhũn xuống của mình, nghĩ: Đừng khách sáo, bé cưng của cậu bắn ra rồi.
Chương 17
Posted on September 27, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Chết người thật.

Tống Á Hiên  nghĩ: Tên Lưu Diệu Văn   này đúng là chết người.

Cậu tắt điện thoại, lén lút đi vào vệ sinh.

Trong lúc tắm rửa, Tống Á Hiên  lại nghĩ: Còn trẻ thì không được phóng túng quá, không cao lên được.

Nhưng cái đồ Tống Á Hiên  này trước giờ có lúc nào nhớ được lâu đâu, nửa đêm cậu nằm mơ, mơ thấy mình và Lưu Diệu Văn   trần truồng làm càn ngay giữa lớp học, còn bị camera quay lại nữa chứ.

Sáng sớm Tống Á Hiên  trợn mắt nhìn trần nhà, mò tay xuống háng, "chào cờ" rồi.

Cái vụ "chào cờ" này đúng là hết sức bình thường. Lúc trước cậu chẳng thèm để ý, nhưng hôm nay hơi sờ sờ lại nhớ về giấc mộng xuân kia – trong mơ, cậu nhoài người trên cửa sổ lớp học, cả nửa thân mình tắm trong nắng vàng, mông bị Lưu Diệu Văn   đánh cho đỏ bừng như đít khỉ.

Cậu vừa hồi tưởng vừa tuốt thêm nháy nữa, suýt thì hỏng cả người.

Tống Á Hiên  ăn sáng rồi nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi chơi.

Cậu vừa cầm điện thoại định gọi cho đại cha thì đột nhiên một âm thanh nổ tung trong đầu.

"Mười giờ sáng thứ bảy, gặp nhau ở quán KFC cạnh cổng trường".

Tống Á Hiên  giật nảy mình, đúng là cậu suýt quên.

Cậu lại nhìn đồng hồ — mười giờ đúng.

"Hiên Hiên  ơi!".

Giọng mẹ cậu vang lên từ dưới lầu: "Lớp trưởng lớp mày gọi điện này!".

Tống Á Hiên  trợn to mắt, sống lưng như bị điện giật, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Cậu đột nhiên nhớ lại lời Lưu Diệu Văn   ngày hôm ấy: Nếu cậu không tới thì tôi sẽ gọi cho mẹ cậu, rồi đến thẳng nhà cậu đón cậu luôn.

Cái tên này đúng là nói được thì làm được!

Tống Á Hiên  chạy như bay xuống lầu, cầm điện thoại trong tay mẹ rồi trốn sang một góc thật xa, mới hỏi: "Cậu điên à?".

"Tôi đang ở ngoài khu nhà cậu đây này". Lưu Diệu Văn   nói. "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không đi mà".

Tống Á Hiên  xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường: "Ai sợ chứ, chẳng qua tôi đến muộn thôi".

"Thế thì chuẩn bị nhanh lên, tôi đợi". Lưu Diệu Văn   đáp. "Nhanh nhé, đừng lãng phí thời gian đấy".

Nói xong, hắn quyết đoán cúp máy.

Tống Á Hiên  bĩu môi trả điện thoại về cho mẹ.

"Con đi học bù". Cậu nói. "Thầy bảo lớp trưởng kèm riêng cho con".

Mẹ cậu xua xua tay: "Đi đi, mẹ đánh mạt chược cả đêm nên giờ ngủ bù, mày cứ về càng muộn càng tốt, đừng có phiền đến mẹ".

Tống Á Hiên  bước khỏi nhà, lon ton chạy ra cổng khu.

Cuối tuần, cả hai đều không mặc đồng phục.

Lưu Diệu Văn   mặc quần jean và áo thun trắng, đứng thẳng lưng ngay góc đường kia, là kiểu trai đẹp trẻ măng điển hình.

Tống Á Hiên  lại trái ngược hoàn toàn, cậu xỏ đại một cái quần đùi rộng, mặc áo cũng qua loa, ai không biết còn tưởng cậu định đi chơi bóng.

"Tôi còn tưởng cậu không dám ra cơ". Mặt Lưu Diệu Văn   chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại đôi môi khẽ hé của người kia.

"Tôi chả phải cái loại ấy đâu". Bề ngoài thì mạnh miệng, mà trong lòng hơi run run.

Tống Á Hiên  hơi bối rối, cậu chẳng biết mình và Lưu Diệu Văn   thế nào nữa đây.

Cậu hơi mê mẩn cái cảm giác làm bừa này, vừa kích thích vừa mới lạ, nhưng lúc làm thật thì lại thấy lo lo.

"Đi thôi". Lưu Diệu Văn   xoay người, vẫy một chiếc taxi.

Tống Á Hiên  bước theo sau: "Đi đâu cơ?".

"Nhà tôi".

Hai người ngồi cách nhau cả quãng dọc đường đi, chẳng ai nói gì, đứa nào cũng mang ý xấu.

Lưu Diệu Văn   đã lột sạch Tống Á Hiên  trong đầu mình mấy lần, thậm chí hắn còn liếc cậu qua khóe mắt chẳng biết bao lâu, ngắm nghía nơi đầu ngực lồ lộ sau cổ áo rộng thùng thình.

Còn Tống Á Hiên  quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tim đập thình thịch, chẳng biết sắp tới mình sẽ đối mặt với điều gì.

Hai người đến nhà Lưu Diệu Văn  . Nhà hắn nằm trong một tiểu khu bình thường, là kiểu căn hộ hai người cũng bình thường nốt.

Tống Á Hiên  bước vào theo hắn, hỏi: "Nhà cậu không có người à?".

"Ba tôi đi làm rồi".

"Còn mẹ cậu đâu?".

"Không biết".

Lưu Diệu Văn   treo chìa khóa cửa lên giá, đưa dép lê cho Tống Á Hiên .

Tống Á Hiên  vừa đổi giày xong đã bị người ta túm tay kéo lại, chưa kịp phản ứng đã bị lôi vào phòng ngủ.

"Đệt, cậu nhẹ tay thôi!".

Tống Á Hiên  bị đẩy ngã xuống một chiếc giường đôi chẳng lớn lắm, ót đập thẳng xuống đầu giường, chỉ kịp chửi một câu đã bị lớp trưởng đột nhiên bộc phát thú tính ngậm môi.

"Ưm!". Tống Á Hiên  kêu hừ hừ, hừ xong lại thấy chẳng cần thiết – giãy giụa mà làm chi, vốn mình tới đây để làm chuyện này mà.

Vì vậy cậu bắt đầu hưởng thụ.

Cậu nhắm mắt, để mặc bàn tay Lưu Diệu Văn   với vào áo mình, để ngón tay hắn nhéo đầu ngực mình.

Cậu hơi nhíu mày, chưa kịp hoảng là thân dưới đã lành lạnh, cả chiếc quần đùi rộng thùng thình lẫn quần lót đều bị lột xuống. Ngay sau đó, môi lưỡi Lưu Diệu Văn   rời khỏi khoang miệng cậu, Tống Á Hiên  đuổi theo, nhưng không ngờ người kia lại né đi không định hôn môi với cậu nữa.

Nụ hôn của Lưu Diệu Văn   dần hạ thấp xuống. Hắn mút mạnh nơi cằm và hầu kết cậu, mút hai đầu ngực đã dựng thẳng, cuối cùng ngậm lấy thằng em đã hơi cương cứng mà chẳng hề do dự.

Tống Á Hiên  hít sâu một hơi, thoải mái đến mức dùng cả hai chân kẹp chặt đầu Lưu Diệu Văn  .

"Đệt". Tống Á Hiên  nói. "Lớp trưởng trâu bò thật đấy!".
Chương 18
Posted on September 27, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Chẳng phải lớp trưởng trâu bò lắm ư, dù sao chính cậu cũng đã tưởng tượng về việc này không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí Lưu Diệu Văn   cũng chẳng nhớ rõ rằng mình đã nhớ thương Tống Á Hiên  từ lúc nào nữa, chỉ biết đến lúc tỉnh ra, thì người này đã hoàn toàn trở thành đối tượng để mình thèm muốn rồi.

Hắn cực kì thích Tống Á Hiên , thích cả chút dâm đãng không biết xấu hổ trên người cậu nữa.

Người khác chẳng ai biết về chút dâm đãng ấy, nhưng hắn lại phát hiện được.

Đối với hắn mà nói, Tống Á Hiên  là hồ ly tinh quyến rũ con người, quyến rũ tới mức hắn như bị quỷ ám.

Lưu Diệu Văn   ngậm thứ kia của Tống Á Hiên  trong miệng, phun ra rồi lại nuốt vào, hai tay cũng chẳng nhàn rỗi mà kích thích khắp người Tống Á Hiên  khiến cậu thở hổn hển, trước mắt choáng váng đầy sao.

Một tay cậu túm ga trải giường, một tay vùi trong tóc Lưu Diệu Văn  .

Tống Á Hiên  có hơi muốn hút thuốc, vừa làm chuyện không dành cho trẻ em vừa học người lớn mà hút một điếu, nghĩ sao cũng thấy thích chết đi được.

Nhưng dĩ nhiên rồi – cậu nghĩ lại, còn lâu Lưu Diệu Văn   mới cho mình hút thuốc trong nhà cậu ta.

Thân dưới trần trụi của cậu nằm ngay nơi đó, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, tới mức nghe được cả tiếng Lưu Diệu Văn   mút mát thứ kia.

Tống Á Hiên  chẳng biết có phải Lưu Diệu Văn   đang cố ý hay không, nhưng tiếng động kia đúng là lớn đến mức khiến cậu thấy kích thích đến gai người.

Cậu kịch liệt thở dốc, lúc thì trợn mắt lúc lại nhắm mắt, có lúc sướng lại dùng hai chân kẹp lấy đầu Lưu Diệu Văn   theo bản năng.

Hắn túm mắt cá chân cậu, phun thứ bị mút liếm tới mức ướt nhẹp kia ra rồi cười: "Làm gì đấy? Mưu sát à?".

Tống Á Hiên  đang sướng mà cái tên này lại dừng, cậu nhíu mày thúc hông về phía trước, còn vươn tay ấn đầu Lưu Diệu Văn   vào giữa háng mình nữa.

Lưu Diệu Văn   dở khóc dở cười, dùng tay cầm lấy thứ kia, đầu lưỡi liếm dọc theo đùi cậu.

"Cậu nghiện rồi đấy à?". Lưu Diệu Văn   chồm người đè lên, một tay ấn mạnh chân Tống Á Hiên  xuống, một tay sờ mó phía sau. "Hôm nay tôi gọi cậu đến đây đâu phải để thổi kèn cho cậu".

Tống Á Hiên  nhìn hắn, dường như cậu thấy chút tàn nhẫn lóe qua đôi mắt kia.

Chẳng hiểu sao cậu bắt đầu thấy sợ.

Lưu Diệu Văn   nói: "Thò tay xuống dưới gối đi".

Tống Á Hiên  ghét nhất là bị người khác ra lệnh, nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo như trúng bùa.

Cậu mò mẫm, sờ được một cái chai nhỏ.

Tống Á Hiên  cầm cái chai kia lên, đưa tới trước mắt nhìn nhìn.

"... Cái này để làm gì?".

Lưu Diệu Văn   bật cười: "Ngốc".

Hắn cúi người, kề sát tai Tống Á Hiên , hơi cắn nhẹ: "Để chịch cậu đấy".

Giọng hắn vừa trầm vừa gợi cảm, chẳng giống một nam sinh cấp ba mười bảy tuổi chút nào.

Tống Á Hiên  giật nảy mình, duỗi tay muốn đẩy hắn ra rồi bị đè nghiến lại.

"Lâm trận còn bỏ chạy à?". Lưu Diệu Văn   nói. "Muộn rồi".

Hắn lấy chai bôi trơn trong tay Tống Á Hiên  ra, xoay cả người cậu lại.

Tống Á Hiên  hơi hoảng, bị ấn xuống giường mà cả người cứ mềm oặt.

Cậu quay đầu lại: "Lưu Diệu Văn  , không đúng!".

"Cái gì không đúng?". Lưu Diệu Văn   bóp bôi trơn ra tay rồi ném cái chai sang một bên, chưa đợi Tống Á Hiên  đáp đã sờ tới khe sâu giữa hai cánh mông người nọ.

Tống Á Hiên  sợ tới mức linh hồn bé nhỏ cũng sắp sửa bay đi, cậu túm ga trải giường muốn bò vào trong.

Lưu Diệu Văn   bèn đè lên người cậu, ôm cậu vào lòng, giọng nói mang theo ý cười: "Tự cậu dâng mình tới cửa, giờ lại đòi bỏ cuộc à?".

"Tôi đã bỏ cuộc đâu!". Tống Á Hiên  đột nhiên phát hiện, cái tên lớp trưởng này chẳng làm được cái nết gì phù hợp với đạo đức học sinh cả.

Này này, chẳng phải mấy tên mọt sách đều là gà ốm hết ư? Cả ngày ngồi yên tại chỗ học thì phải gầy như que củi mới đúng, sao thằng nhãi này lại giống vận động viện thế?

Tống Á Hiên  quay đầu gào to: "Để tôi chịch cậu!".

Lưu Diệu Văn   hơi ngẩn ra, rồi bật cười thành tiếng.

"Cậu không có vấn đề ở đây đấy chứ?". Lưu Diệu Văn   hỏi. "Cậu biết làm không? Cậu biết mở rộng, biết phải làm thế nào tiếp theo không? Đến bôi trơn còn chẳng biết thì đòi chịch ai!".

Hắn đột nhiên đánh một cái lên mông Tống Á Hiên , để lại dấu tay rát đỏ trên cánh mông sạch sẽ nõn nà.

Lưu Diệu Văn   cười lạnh: "Ngoan ngoãn nằm xuống đi, xong việc khắc thấy sướng".
Chương 19
Posted on October 4, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Sướng á?

Sướng là sướng thế nào?

Tống Á Hiên  bị đè chặt xuống, không phản kháng được, cái mông bị Lưu Diệu Văn   đánh chẳng mấy đau nhưng cứ ran rát.

Cậu đã lớn thế này rồi mà mới bị mỗi mình hắn đánh mông – kể cả ông già hồi chưa bỏ đi mất cũng không làm thế bao giờ.

Tống Á Hiên  cứ ngỡ mình sẽ ấm ức, sẽ bực bội, nhưng cuối cùng... cậu lại hơi hưng phấn.

Vừa phân tâm một thoáng, ngón tay Lưu Diệu Văn   đã mò đến kẽ mông cậu.

Những ngón tay lành lạnh dính đầy dầu bôi trơn cọ vào nơi kia, cả người Tống Á Hiên  lập tức cứng đờ.

Cậu thít mông mình lại, tiện thể kẹp chặt cả đầu ngón tay Lưu Diệu Văn  .

Hắn bật cười: "Có thế mà đã không chịu nổi rồi à?".

Tống Á Hiên  quay đầu định chửi hắn – nhưng nhìn vào cặp mắt kia, trái tim cậu nảy lên thình thịch, lại nuốt nước bọt theo bản năng.

Tên Lưu Diệu Văn   này trâu bò quá, Tống Á Hiên  nghĩ, sao cái gì cậu ta cũng biết vậy nhỉ? Lại còn biết mê hoặc người khác nữa.

"Thả lỏng". Lưu Diệu Văn   lại đánh lên cánh mông bên kia.

Hai bờ mông Tống Á Hiên  đỏ hồng lại đối xứng, như đánh phấn vậy, màu sắc đẹp đến nỗi Lưu Diệu Văn   chỉ muốn cắm thẳng vào.

Mấy ngày nay, chẳng biết hắn đã tưởng tượng ra cảnh Tống Á Hiên  nằm trên giường mình biết bao nhiêu lần, đủ mọi tư thế, đủ loại lời hay ý đẹp, thậm chí ngay cả biểu cảm lúc lên đỉnh cũng cực kì phong phú.

Tống Á Hiên  khi chìm trong dục vọng quyến rũ vô cùng, dường như cả người cậu đã được tẩm thuốc thúc tình, giục giã Lưu Diệu Văn   và cũng giục giã chính mình.

Lưu Diệu Văn   không đợi nổi nữa, hắn muốn nhìn thấy một Tống Á Hiên  như vậy.

Nhưng hắn chưa điên mà đi ép buộc người ta. Đôi bên đồng thuận thì rõ ràng là thỏa mãn hơn cưỡng bức nhiều, mà kể cả lỡ như lúc đầu Tống Á Hiên  không muốn, Lưu Diệu Văn   cũng tin chắc rằng mình có thể khiến cậu chủ động bước tới.

"Thả lỏng nào". Lưu Diệu Văn   đột nhiên cúi xuống, hôn một cái sau bả vai Tống Á Hiên . "Giờ đừng kẹp chặt như thế, lát nữa hẵng kẹp cũng chưa muộn".

Đầu Tống Á Hiên  như nổ tung, hình ảnh cậu bị Lưu Diệu Văn   đè ra làm xuất hiện ngay lập tức.

Cậu cũng chẳng hiểu tại sao khả năng tưởng tượng của mình lại mạnh đến thế, rõ ràng lúc đi học mình có bao giờ tưởng tượng được những gì giáo viên giảng giải trong thơ cổ đâu?

Cái gì cần thì không tưởng tượng, cái gì không cần thì lại thả trí óc đi chơi xa.

Tống Á Hiên  bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này.

"Nghĩ gì đấy?". Lưu Diệu Văn   liếm lên tai cậu, ngón tay đã bắt đầu chầm chậm lần mò. "Tôi muốn vào".

Hắn vừa thốt ra câu ấy, vừa cố ý cọ cọ thứ kia vào người cậu.

Giờ phút này, chỉ có nửa người dưới của Tống Á Hiên  là trần trụi, chiếc áo rộng thùng thình bị xốc lên trên ngực, eo thon lõm xuống, trông rõ là mê người.

Lưu Diệu Văn   thì lại mặc quần áo chỉnh tề, cách một lớp quần jean cũng thấy nơi hạ bộ đang căng phồng lên thành bọc. Cái cọ kia cọ ra cả lửa trong lòng Tống Á Hiên , mà ngọn lửa ấy cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Tống Á Hiên  cực kì mẫn cảm, Lưu Diệu Văn   đã phát hiện điều ấy từ ngày hai người làm bừa trong căn phòng nhỏ nơi tiệm net.

Hắn liếm tai cậu một cái, cậu bèn thở gấp trong nháy mắt.

Nắm thóp Tống Á Hiên  là một việc rất dễ dàng – ít nhất là với Lưu Diệu Văn   thì thế.

Lưu Diệu Văn   vừa liếm tai Tống Á Hiên , vừa bắt đầu thử đưa một ngón tay vào.

Tuy luôn tỏ ra thành thạo như một cao thủ tình trường, nhưng thực ra đây cũng là lần đầu tiên hắn làm thật.

Để ngăn Tống Á Hiên  phát hiện rằng mình cũng chỉ là kẻ biết lí thuyết suông, không để cậu phải thất vọng ngay lần đầu tiên tiếp xúc với ái tình, Lưu Diệu Văn   mở rộng cực kì tỉ mỉ.

Vừa kề sát ngón tay vào nơi kia, hắn đã cảm giác được rằng Tống Á Hiên  đang rất lo sợ – bàn tay cậu siết chặt ga trải giường, nổi cả gân xanh.

Lưu Diệu Văn   phủ tay mình lên bàn tay kia, siết chặt, nói bên tai Tống Á Hiên  như trấn an: "Đừng sợ, tôi sẽ làm chậm thôi".

Rồi hắn hôn nhẹ lên mặt cậu vẻ thương yêu, bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp.

Tống Á Hiên  hơi bất ngờ, cũng thấy thinh thích, nên cũng thả lỏng thật.

Cậu xoay mặt lại muốn hôn Lưu Diệu Văn  , nhưng phía sau lại bị thứ gì đó chen vào – Tống Á Hiên  kêu a một tiếng, rồi nhăn mặt chửi nhỏ: "Đệt!".
Chương 20
Posted on October 4, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Gia đình Tống Á Hiên  tan nát từ nhỏ, nhưng điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cậu là một cậu ấm được nuông chiều.

Không chịu được ấm ức, không chịu được đớn đau.

Hôm nay đã bị tét mông lại còn bị chọc mông, Tống Á Hiên  muốn trở mặt quá chừng.

"Lưu Diệu Văn  !". Cậu nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn hắn. "Đau!".

"Nhịn tí đi". Lưu Diệu Văn   hôn cậu một cái. "Lát nữa là ổn thôi".

Lưu Diệu Văn   chưa làm bao giờ, hắn cũng chẳng biết rốt cuộc lúc nào thì ổn, cuối cùng có ổn nổi không, nhưng làm gì có ai khai thật vào lúc này bao giờ.

"Thả lỏng nào". Hắn thấp giọng dỗ. "Bé cưng à, thả lỏng đi".

Dù sao Lưu Diệu Văn   cũng là một học sinh xuất sắc – hắn giải đề rất trâu bò, giải người cũng trâu bò. Hắn coi Tống Á Hiên  như một đề toán mới mẻ trước nay chưa từng gặp.

Nhưng Lưu Diệu Văn   chính là kiểu người càng gặp khó càng quyết tâm phá giải, mà còn nhanh chóng nắm được mẹo làm bài.

Ví dụ như – ở phòng riêng nơi quán net hôm nọ, hắn gọi Tống Á Hiên  là bé cưng, phản ứng của cậu cũng chẳng mấy rõ ràng nhưng lại bị thâu tóm rất chuẩn.

Lưu Diệu Văn   biết, nếu gọi cậu bằng cái tên ấy, cậu sẽ hưng phấn vô cùng.

"Bé cưng ơi, đừng kẹp chặt thế nữa".

Tống Á Hiên  cúi đầu, cậu cố hít sâu rồi thả lỏng. Cảm giác y hệt như hồi đi tiêm lúc nhỏ, lúc chị y tá bắt đầu bôi cồn tiêu độc là cậu đã căng thẳng rồi, đến khi mũi kim hạ xuống thì một bên mông và cả cái chân cũng cứng ngắc.

"Ngoan". Lưu Diệu Văn   cảm nhận được rằng Tống Á Hiên  đã thả lỏng, ngón tay hắn cũng động đậy được.

Hắn mỉm cười hôn lên môi cậu như khen thưởng: "Giỏi quá".

Tim Tống Á Hiên  đập nhanh đến độ suýt ngất – cậu cực kì thích những câu nói theo kiểu bề trên thế này của Lưu Diệu Văn  .

Kết quả khi dỗ được Tống Á Hiên  là, lúc một ngón tay của Lưu Diệu Văn   đã được quyền tự do khuấy đảo bên trong, cậu cũng không tự chủ được mà hạ eo thấp xuống, mông vểnh cao hơn.

Cái này gọi là thiên phú dị bẩm.

Lưu Diệu Văn   bảo thế đấy.

Tiếp theo là ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba.

Mỗi lần một ngón tay mới chen vào, Tống Á Hiên  lại nghiến răng nghiến lợi. Nhưng sau khi thích ứng được, chẳng biết có phải do bắt đầu thấy sướng hay không mà cậu lại níu gối rên rỉ.

Giờ Tống Á Hiên  vẫn còn nghĩ được, vẫn tự hỏi – sao mình lại ngoan ngoãn nằm sấp đợi Lưu Diệu Văn   chịch thế này?

Trước nay cậu vẫn cho rằng mình rất thông minh, chỉ tại không chịu học nên thành tích mới kém mà thôi. Nhưng giờ cậu mới phát hiện, chút khôn vặt này chẳng là cái đinh gì trước mặt một người thông minh thực sự, dù so về trí tuệ hay so về dũng khí, cậu cũng không sánh bằng Lưu Diệu Văn  .

Nếu nhất định phải so, thì có lẽ cậu chỉ thắng được ở cặp mông vểnh thôi.

Không đúng, không phải mông vểnh hơn, mà là nhỏng mông lên cao hơn.

Tống Á Hiên  quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn  , người kia đang nhắm mắt, si mê hôn thân thể cậu.

Chiếc áo rộng thùng thình vẫn chưa bị cởi ra hoàn toàn nhưng đã xốc lên tận nách, Lưu Diệu Văn   nằm đè trên người Tống Á Hiên , tham lam liếm láp xương bả vai cậu.

Tống Á Hiên  đột nhiên phát hiện – hàng mi Lưu Diệu Văn   rất gợi cảm, không phải kiểu dài và dày như con gái nhưng vẫn rất gợi cảm, lúc nhắm mắt thì quyến cũ vô cùng.

Trái tim cậu như bị đóng đinh, cứ thế mê mẩn ngắm nhìn đến khi hắn đột nhiên mở mắt.

Hai người đối diện với nhau, Tống Á Hiên  ngẩn ngơ, ngay sau đó Lưu Diệu Văn   rướn lên hôn cậu.

Hắn nói: "Chắc được rồi đấy".

Tống Á Hiên  bị hôn đến độ ngơ luôn, ngẩng đầu hỏi: "A?".

Ngay lúc cậu thốt ra chữ "a" ấy, Lưu Diệu Văn   rút ngón tay ra.

Phía sau vốn được nhét đầy ứ ự giờ bỗng trở nên trống vắng, khắp xung quanh chỉ có tiếng thở dốc vì hưng phấn khiến lòng người ngứa ngáy.

Tống Á Hiên  thấy mình xong đời rồi, cậu cảm nhận được rất rõ rằng cơ thể mình đã thay đổi.

Cậu không muốn Lưu Diệu Văn   rút ngón tay ra ngoài.

Chỉ muốn tiếp tục được lấp đầy, tiếp tục bị khiêu khích.

Tống Á Hiên  cau mày, nhìn Lưu Diệu Văn   như đang oán trách.

Dĩ nhiên Lưu Diệu Văn   biết cậu nghĩ gì. Hắn lùi ra mép giường, vừa đứng nhìn Tống Á Hiên  với khuôn mặt vô cảm vừa tự cởi áo.

Trái tim Tống Á Hiên  bắt đầu loạn nhịp, cậu không kiềm chế nổi mà nhỏm dậy, vuốt ve thân thể hắn.

Từ eo tới trước ngực, rõ vụng về, cuối cùng ôm một cái.

Tống Á Hiên  giạng chân ra để Lưu Diệu Văn   đứng giữa hai chân mình, dán mặt vào bụng hắn, rủ mắt xuống là thấy được thứ căng phồng dưới lớp quần jean nơi hạ bộ.

"Giúp tôi cởi đi". Lưu Diệu Văn   nói.

Giọng hắn truyền xuống, Tống Á Hiên  ngẩng đầu nhìn.

Lưu Diệu Văn   khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, cố dằn nỗi si mê, không muốn để lộ tất cả lòng mình trước Tống Á Hiên .

"Nhanh nào".

Lại nữa.

Tống Á Hiên  không thích bị ra lệnh.

Nhưng cậu lại nghe theo mệnh lệnh ấy.

Cậu bĩu môi, buông Lưu Diệu Văn   ra, vươn tay cởi khóa quần.

Rồi đến phần khóa kéo.

Trước giờ Tống Á Hiên  chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình cởi quần cho trai, mà người này lại còn là Lưu Diệu Văn  .

Cậu kéo xuống rất chậm, chậm đến nỗi trong lòng Lưu Diệu Văn   như có lửa đốt.

Lưu Diệu Văn   nghĩ, lần sau nhất định phải bắt cậu dùng miệng kéo khóa cho mình, dùng răng mà cắn phéc mơ tuya, kéo xuống xong thì khẩu giao luôn là đẹp.
Chương 21
Posted on October 4, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Lưu Diệu Văn   quăng cho Tống Á Hiên  một cái bao cao su, hỏi: "Biết dùng không?".

Tống Á Hiên  trừng mắt với hắn: "Tưởng tôi bị ngốc à?".

Chưa ăn thịt heo thì chẳng lẽ chưa bao giờ thấy heo chạy?

Tống Á Hiên  nghĩ thầm: Tuy tôi học dốt, nhưng đâu có nghĩa tôi không học được!

Lúc Tống Á Hiên  cúi đầu xé vỏ bao, Lưu Diệu Văn   cũng túm áo cậu lột sạch.

Giờ hai người đều hoàn toàn trần trụi, tim Tống Á Hiên  đập loạn cả lên, xé mỗi cái vỏ bao cao su mà cũng thở hổn hển.

Cậu nhấc cái bao bóng nhẫy ra ngoài, liếc nhìn cây gậy trước mắt.

Lưu Diệu Văn   vẫn đứng giữa hai chân Tống Á Hiên , dương vật đã đứng thẳng từ lâu giờ đang phô diễn trước mặc cậu, thậm chí Tống Á Hiên  còn nghi ngờ rằng chỉ cần mình há miệng là sẽ bị đâm sâu vào tận yết hầu ngay lập tức.

Cậu hơi xoay mông cọ cọ sang chỗ hắn.

Lưu Diệu Văn   cười: "Gì đấy?".

Hắn túm tay Tống Á Hiên  đặt lên thằng em thô to cứng ngắc nhà mình: "Đeo cho tôi đi".

Tống Á Hiên  lén so sánh kích thước thứ này và ngón tay Lưu Diệu Văn   theo bản năng, cậu hơi lo, chỉ sợ mình nứt luôn thì khổ.

Thấy Tống Á Hiên  ngớ ra, Lưu Diệu Văn   không đợi nổi nữa. Hắn cúi người nhéo cằm cậu hôn lên, bàn tay cũng chẳng hề nhàn rỗi, lần xuống háng cậu, bóp nhẹ hai hòn trứng lành lạnh.

Tống Á Hiên  lại bị mê hoặc tới nỗi hồn phách đảo điên, chả thèm quan tâm vụ nứt hay không nữa. Câu chỉ thấy trống vắng và tịch mịch, cũng muốn trải qua cảm giác được lấp đầy thêm lần nữa.

Cậu vụng về tròng bao cao su cho Lưu Diệu Văn  , cây hàng thô to bị bọc kín trông đến là ấm ức.

Tống Á Hiên  hỏi: "Tôi cũng chẳng mang thai được, đeo thứ quỷ này làm gì?".

"An toàn". Lưu Diệu Văn   thấy ổn thỏa rồi thì không nhiều lời nữa, túm cậu ấn xuống giường, trở mình đè lên.

Tống Á Hiên  còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị tách ra. Đến khi quay đầu rồi phát hiện Lưu Diệu Văn   đang nhìn chằm chằm vào nơi đáng thẹn kia, đến một người vốn chẳng biết xấu hổ là gì như cậu mà cũng nóng cả mặt.

Tống Á Hiên  ôm mông mình: "Đừng có nhìn!".

Lưu Diệu Văn   bật cười kéo tay cậu ra, hôn một cái lên bờ mông nõn nà.

"Đẹp lắm". Hắn nói, rồi lại mò một ngón tay vào nơi kia ve vuốt.

Tống Á Hiên  vốn đang thèm thuồng sao mà nhịn nổi, cậu khẽ hừ một tiếng.

Tiếng động ấy là gì?

Là người đặt nơi đầu quả tim rên rỉ vì hắn.

Lưu Diệu Văn   không nhịn nổi.

Hắn vốn định dịu dàng một chút, dù sao đây cũng là lần đầu – nhưng Tống Á Hiên  đúng là dâm phát hoảng, lại còn dám nói: "Cậu đừng nghịch nữa, nhanh lên coi!".

Nếu cậu đã nói vậy, thì Lưu Diệu Văn   cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà đùa giỡn nữa.

Hắn quỳ trên giường, bóp chặt eo Tống Á Hiên  nhấc lên, rồi lại vỗ một cái lên cặp mông kia: "Vểnh cao lên!".

Trong lòng Tống Á Hiên  hùng hùng hổ hổ, mà động tác thì chẳng hề chậm trễ.

Cậu hạ eo xuống, vểnh mông lên, ngay sau đó đón lấy cơn đau và cảm giác bị xé rách rất rõ ràng.

Lưu Diệu Văn   đột nhiên đi vào, chỉ mới hết phần quy đầu mà Tống Á Hiên  đã đau đến nỗi túa mồ hôi lạnh, hai đùi run rẩy.

Cậu đau, Lưu Diệu Văn   cũng đau.

Thứ kia căng giãn hết những nếp uốn nơi cửa huyệt, phần đã vào được thì bị kẹp thật chặt, đau đến nỗi hắn phải nhíu mày.

"Bé cưng thả lỏng đi nào".

Tống Á Hiên  đã đau tới độ không có sức đáp lời hắn nữa, cậu muốn chửi Lưu Diệu Văn  , nhưng chỉ thốt được mỗi chữ "a".

Lưu Diệu Văn   cảm thấy thế này thì không được, cả hai đều khổ sở.

Hắn cúi người, dịu dàng hôn từ khóe mắt đến khóe môi Tống Á Hiên , đôi tay không ngừng ve vuốt thân thể đầy lớp mồ hôi mỏng.

Lưu Diệu Văn   biết tai Tống Á Hiên  mẫn cảm, bèn tấn công vào vùng tai cậu.

Vừa bị liếm một cái là Tống Á Hiên  rên khẽ ngay.

Dáng vẻ này của cậu khiến Lưu Diệu Văn   buồn cười. Ai mà ngờ tên nhãi vừa kiêu ngạo vừa ương bướng lúc lên giường lại nhỏ giọng hờn dỗi thế này, chẳng khác nào một bé mèo nhỏ động dục mà không biết phải làm sao.

"Bé cưng à". Lưu Diệu Văn   thích gọi cậu như vậy, bởi chính hắn cũng thấy hưng phấn vô cùng. "Thả lỏng nữa đi, cho tôi vào nào".

Hắn nghe Tống Á Hiên  thở gấp, xoa nơi đầu ngực đã dựng thẳng của cậu, thổi một hơi vào cái tai đỏ bừng: "Để tôi vào, rồi chồng cho em sướng".
Chương 22
Posted on October 4, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Tống Á Hiên  nghĩ, có lẽ Lưu Diệu Văn   là một sát thủ chuyên ra tay với ý chí của cậu.

Hắn chỉ cần nói một câu "Chồng cho em sướng" thôi, cậu đã bị mê hoặc rồi.

Ai là chồng?

Chồng ai?

Chồng mình ấy à?

Tống Á Hiên  chưa lên đỉnh thật mà đã lên đỉnh trong tâm trí mất rồi.

Khuôn mặt cậu đỏ ửng, hai mặt khép hờ, miệng hơi hé, rặt cái vẻ chìm đắm trong tình dục.

Lưu Diệu Văn   nhẹ giọng cười, ngậm vành tai cậu, nói với con người u mê như bị hạ cổ: "Bé cưng dâm quá".

Tống Á Hiên  không rảnh cãi cọ với hắn, chỉ có thể để mặc hắn dán đủ loại nhãn kì quặc cho mình.

Nơi cửa sau căng chặt cũng dần thả lỏng vì mấy câu khiêu khích của Lưu Diệu Văn  , giúp hắn chầm chậm đi vào từng chút một.

Phía sau của Tống Á Hiên  chặt kinh người, Lưu Diệu Văn   cảm thấy nơi nào hai người tiếp xúc cũng đang nổi lửa.

Ngọn lửa ấy lan từ dương vật hắn lên thẳng chỗ đầu tim, Lưu Diệu Văn   không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng.

Làm thật còn kích thích hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Chẳng biết Lưu Diệu Văn   đã tưởng tượng cảnh mình tiến vào thân thể Tống Á Hiên  biết bao lần. Trong những cơn mơ ấy, Tống Á Hiên  vừa bị hắn đè dưới người vừa rên rỉ, biểu cảm có khi hưng phấn mà cũng có lúc khổ sở, cũng thi thoảng là chống cự.

Nhưng dù sao Lưu Diệu Văn   cũng là đạo diễn của những ảo tưởng ấy, cuối cùng người dưới thân chắc chắn sẽ bị hắn chịch đến độ liên tục xin tha, sung sướng ngất trời.

Hắn vốn tưởng những đoán định ấy đã chuẩn bị hết thảy cho sự việc lần này rồi, hắn cũng biết Tống Á Hiên  có thể phản ứng theo bất cứ tình huống nào, nhưng lại chẳng ngờ các mơ mộng kia lại không tài nào sánh nổi một Tống Á Hiên  thực sự.

Hành động tiến vào rồi cọ xát, mọi cái ôm và nụ hôn, những tiếng rên và lớp mồ hôi trải khắp đều quá đỗi chân thực. Đến khi hắn đã hoàn toàn vào hết, cố tình thúc mạnh vào sâu trong đầy ác ý, tiếng rên rỉ của Tống Á Hiên  lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết.

Chỉ cần thế thôi, dương vật của Lưu Diệu Văn   lại to thêm một vòng.

Tuy đã vào được nhưng hắn vẫn sợ Tống Á Hiên  đau nên đành kiềm chế dục vọng, chịu đựng, chờ đợi, dỗ dành, hết hôn rồi liếm nơi khóe mắt không ngừng trào nước của người kia.

Tống Á Hiên  thấy đau thật, cái cảm giác đau đớn và căng đầy này khiến cậu gần như không thở nổi.

Cậu cắn ga trải giường, chửi Lưu Diệu Văn  : "Đệt cả nhà cậu!".

Lưu Diệu Văn   cười, trấn an cậu đầy thương yêu: "Ngoan nào, đừng nói linh tinh".

Cậu trai xinh đẹp vừa sụt sùi vừa túa đầy mồ hôi đang cắn ga trải giường, biểu cảm như thể gặp chuyện gì nhục nhã lắm, đang cố nhẫn nhịn tìm thời cơ đáp trả.

Quyến rũ quá, Lưu Diệu Văn   mê muội nghĩ.

Tống Á Hiên  hối hận không thôi, cậu chẳng ngờ vụ này lại đau đến vậy.

Từ bé cậu đã sợ đau, tiêm một mũi trên mông đã phải gào hai đợt, giờ cậu thậm chí có thể ghi hận Lưu Diệu Văn   suốt đời.

Nhưng nỗi hận này cũng chẳng kéo dài lâu. Đến khi Lưu Diệu Văn   chầm chậm thúc vào rồi lại rút ra, dường như cơn đau khó nhịn này lại bị mài mòn từng chút một, thay vào đó là khoái cảm mới lạ không diễn tả được thành lời.

Như có con mèo đang liếm lên trái tim cậu, vừa đau vừa sướng, cảm giác ấy dần nuốt trọn Tống Á Hiên  như cơn thủy triều.

Tất thảy những thay đổi nơi cậu đều bị Lưu Diệu Văn   thấy cả, và đó cũng là điều hắn đã lường trước.

Tới khi Tống Á Hiên  lại không nhịn được mà rên một tiếng nhè nhẹ, uyển chuyển, dính nhơm nhớp, hắn biết – cậu bắt đầu thấy sướng rồi.

Lưu Diệu Văn   bèn tăng tốc, hai tay bóp eo Tống Á Hiên , quỳ phía sau cậu, thúc vào thật mạnh rồi lại thong thả rút ra.

Lần nào cũng đâm thẳng vào nơi sâu nhất, đâm cho Tống Á Hiên  phải chúi về phía trước.

Cậu hoàn toàn chẳng thấy đớn đau gì nữa, cũng nghe được những tiếng rên rỉ vô thức của chính mình và tiếng cơ thể hai người va vào nhau đầy kích thích.

Tống Á Hiên  nhắm mắt, vẫn cắn ga trải giường, lần nào bị thúc cũng rên ưm ưm a a.

Đây là rên giường trong truyền thuyết đúng không?

Tống Á Hiên  nhớ đến những tấm ảnh mình từng xem, nhớ đến tiếng thở dốc của Lưu Diệu Văn   mà mình đã ghi âm lại. Cậu quay đầu nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đã bị hôn.

Cậu phát hiện hóa ra mình lại hơi thích hôn tên khốn này, lúc đầu lưỡi bị quấn lấy, thì dường như trái tim cũng rối ren theo.
Chương 23
Posted on October 4, 2021 by sleepyryal
Edit: Ryal

Rốt cuộc nên hình dung cảm giác ấy ra sao nhỉ?

Lúc xong việc rồi nhớ lại, Tống Á Hiên  bắt đầu ủ ê vì mình không học văn cho tử tế, chẳng tìm nổi từ nào thích hợp để miêu tả "nhật kí đêm đầu đời".

Cảm giác tê dại bao trùm khắp thân thể đã khiến Tống Á Hiên  hoàn toàn bỏ cuộc, tình dục chẳng khác nào sóng biển, cuốn người không biết bơi xuống tận đáy đại dương.

Cậu trôi nổi giữa đại dương ấy, một chốc bị quăng lên không trung, rồi một chốc lại bị kéo xuống nơi sâu thẳm tận cùng.

Dưới đáy sâu kia có mọc một loại dây leo chẳng rõ tên là gì, nó quấn quanh mắt cá chân kéo cậu xuống, rồi lại bò trườn lên thân mình cậu. Từng nhánh cây đụng chạm khắp nơi trên cơ thể cậu, khiến cậu ngứa ngáy, móc lấy linh hồn bé nhỏ trong cậu, muốn tính mạng cậu.

Khắp người bị quấn chặt, thứ thực vật chết người kia vừa phun thứ độc dược thúc tình, vừa liếm cắn da thịt cậu.

Tống Á Hiên  thấy mình sắp chết mất.

Cậu túm lấy Lưu Diệu Văn   cầu cứu, rồi bị người ta lật lại.

Hai người cuối cùng cũng làm ở tư thế mặt đối mặt, rõ ràng phải vụng về lóng ngóng biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng lại dựa vào bản năng mà thành thạo vô cùng.

Tống Á Hiên  quấn đôi chân thon dài quanh eo Lưu Diệu Văn  , rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ.

Khi dương vật lần nữa được rút ra rồi lại cắm mạnh vào ở một tư thế khác, Tống Á Hiên  dụi vào vai Lưu Diệu Văn  , rên rỉ trong hỗn độn.

Thứ gì cũng chân thực.

Và còn đẫm dục tình hơn trong mơ nhiều.

Một tay Lưu Diệu Văn   ôm eo Tống Á Hiên  vì sợ cậu ngã, một tay còn lại chẳng chịu cô đơn mà xoa rồi lại bóp bờ mông nóng rực, như đang xoa một cục bột chưa được nhào nặn tử tế.

Hắn liếm láp tai Tống Á Hiên  như quỷ ma, ngày càng dùng nhiều sức, ngày càng điên cuồng.

Hắn thích nghe tiếng rên rỉ không kìm nổi của Tống Á Hiên  khi bị kích thích, dâm không tả nổi, những âm sắc thanh thanh chui vào từng lỗ chân lông, nhập vào máu thịt, khiến hắn như bị thiêu đốt đến bỏng rát.

Hắn thúc thật mạnh, dùng hết những thứ mình từng học được.

Tống Á Hiên  đã không chịu nổi từ lâu rồi, chẳng biết từ khi nào mà giữa bụng hai người đã đầy tinh dịch nhơm nhớp, không ai biết cậu đã bắn ra lúc nào.

Cậu bắt đầu đuối sức, không ôm Lưu Diệu Văn   nổi nữa, cả người xìu xuống.

Lưu Diệu Văn   chỉ đè người ta xuống giường, nâng hai chân cậu đặt lên vai mình, tiếp tục thọc vào rồi rút ra thật mạnh.

Tống Á Hiên  nằm thẳng, nửa người dưới treo trên không trung, đúng là tiện cho Lưu Diệu Văn  .

Cậu vừa hé mắt đã đối diện với ánh nhìn từ hắn, trái tim như bị thứ gì đụng đến, ngửa đầu rên rỉ trong nháy mắt, âm cuối chắc phải bật lên tận quãng tám.

Ván giường kêu kẽo kẹt theo từng chuyển động của hai người, hòa âm với tiếng rên rỉ của Tống Á Hiên .

Lưu Diệu Văn   nhìn khuôn mặt đỏ bừng và dương vật đã nửa mềm của người kia, hưng phấn đến độ chỉ muốn đóng đinh cậu lên giường mình.

Qua nhiều ngày và nhiều đêm ảo tưởng, cái ga trải giường này chỉ dính mỗi tinh dịch của mình hắn. Giờ thì hay rồi, Tống Á Hiên  mồ hôi nhễ nhại chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, cứ mãi vặn vẹo để hắn làm gì thì làm.

Nơi này cũng đã dính hơi thở thuộc về cậu rồi.

Thêm một đợt đẩy đưa nữa, Tống Á Hiên  bắt đầu xin tha.

Cậu níu tay Lưu Diệu Văn  , nói như khẩn cầu: "Không được... Tôi không chịu được...".

Lưu Diệu Văn   cười, giảm tốc lại, kéo cậu vào lòng.

"Sao mà không chịu được?". Hắn cười bên tai cậu. "Chỗ nào không chịu được?".

Tống Á Hiên  vùi mặt vào cổ hắn, thấy người này chẳng động đậy thì lại cau mày: "Đừng có dừng".

"Cậu kêu không chịu được cơ mà?". Lưu Diệu Văn   đột nhiên thúc vào nơi sâu nhất. "Rốt cuộc cậu muốn sao đây?".

Tống Á Hiên  rúc vào ngực hắn rầm rì, chính cậu cũng chẳng biết nữa.

Cậu chỉ thấy mình muốn trái tim thôi loạn nhịp, nhưng lại không muốn cái dương vật kia ngừng chuyển động.

Lưu Diệu Văn   bóp mạnh mông cậu một cái, rồi nói: "Cho cậu một cơ hội".

Tống Á Hiên  hơi ngẩng đầu nhìn hắn: "A?".

Lưu Diệu Văn   ôm cậu nằm xuống, để Tống Á Hiên  nửa quỳ trên người mình.

"Tự làm đi". Hắn nói. "Làm giỏi thì hôm nay tôi tha cho".

Lúc này Tống Á Hiên  mới phát hiện, chẳng biết thằng nhãi Lưu Diệu Văn   này đã tháo bao cao su từ lúc nào.

Thứ thô to, cứng ngắc, ướt đẫm kia đang giương oai diễu võ ngay trước mắt cậu. Tống Á Hiên  đáp: "Còn lâu".

Lưu Diệu Văn   kéo tay cậu, để nó nắm lấy thằng em nhà mình: "Cầm lấy nó, nhắm ngay phía sau cậu ấy, rồi từ từ mà ngồi xuống"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: