Phiên Ngoại 1(6)
PN1: Mang thai lần 2 (6)
2 Tháng Hai, 2023Escanor
Những ngày trong kỳ phát tình về cơ bản rất hoang đường.
Tống Á Hiên cảm thấy bản thân như một bao chứa tinh từng giây từng phút đều bị rót đầy, Lưu Diệu Văn chính là hận không thể bám trên người cậu mà sinh trưởng. Trong nhà không có nơi nào mà bọn họ chưa từng chơi qua, không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào sau những trận làm tình kịch liệt, xen lẫn với mùi pheromone hân hoan của alpha, đủ để khiến cho người thanh niên beta mắc chứng vô cảm pheromone cũng phải đỏ mặt (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Tim của Tống Á Hiên mềm mại như một đám mây. Lưu Diệu Văn chỉ cần nhìn nhìn cậu với ánh mặt e dè uất ức tựa như một tín hiệu tán tỉnh —— không còn cách nào khác cả, ai bảo người bạn đời của hắn lại dịu dàng và dung túng hắn như vậy, lại để tình dục thường xuyên ủ chín thành một thứ quả chín mọng. Tống Á Hiên luôn không nỡ từ chối hắn.
Được hắn ôm, được hắn yêu thương. Tựa như có mật ngọt chảy trong mạch máu vậy.
Đương nhiên, cái giá cho tất cả những điều này là hai người họ phải dọn dẹp nhà cửa sau khi tỉnh dậy. Không cần nói rõ cũng biết, ít nhất khi con và người hầu trở về còn có thể giữ được chút mặt mũi.
Thích Ngai Thì ở nước người về có chút rám nắng hơn, có lẽ là do hoạt động vui thường ở người trời. Ông nội của cô bé rất tận tâm nuôi dưỡng sở thích cưỡi ngựa của cô bé, ai bảo lúc trước tên nhóc Lưu Diệu Văn không chịu học cưỡi ngựa tao nhã, mà lại chọn chơi cái loại bóng bầu dục thô bạo kia. Con gái nhỏ nhắn, đương nhiên chọn cưỡi ngựa thì tương lai sẽ thanh lịch và hiên ngang biết nhường nào.
Sau khi trở về, Thích Ngai Thì vẫn luôn dính lấy Tống Á Hiên, mặc dù chơi ở nông trại của ông nội rất vui vẻ, nhưng mà dù sao thì cô bé cũng rất nhớ ba của bé. Nhưng mà không biết vì sao mà trên người ba luôn có mùi hương của bố, se se lạnh và hơi cay nồng. Cô bé còn chưa phân hóa, đương nhiên không biết đây là tác dụng của đánh dấu tạm thời bởi alpha, chỉ biết bĩu môi tự hỏi sao mùi hương chăn ấm trên người ba lại biến mất. May mắn thay là tình trạng này không kéo dài quá lâu.
Cô bé vẫn còn nhớ "thỏa thuận bí mật" với bố mình, Lưu Diệu Văn thường nhìn về phía cô bé, thế là cô biết rằng mình phải ngoan ngoãn đi ngủ. Không thể để ba chạy trốn rồi trở thành ba của người khác được —— Thích Ngai Thì cảm thấy rằng cô bé phải "bảo vệ" cho sự toàn vẹn của gia đình mình.
"Anh có cảm thấy đột nhiên Ngai Thì lại trở nên hiểu chuyện đến lạ không, con bé có thể tự mình đi ngủ mà không cần người khác ngủ cùng đó."
Chuyện con gái có thể tự lập là chuyện tốt, nhưng Tống Á Hiên cảm thấy sự thay đổi này có hơi nhanh, tựa như xảy ra trong một đêm vậy. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Có gì không tốt sao em?" Tay của Lưu Diệu Văn lại bắt đầu luồn vào trong vạt ao xoa xoa eo cậu, trong lòng không khỏi cười thầm.
Những tháng ngày này thật quá đỗi hạnh phúc và bình yên. Ngay khi Tống Á Hiên dần chấp nhận sự "trưởng thành" nhanh chóng của con gái mình, có một chuyện lớn khác lại xảy ra.
Công ty cậu tổ chức khám sức khỏe, ngay lúc Tống Á Hiên đang xếp hàng để chụp X-quang ngực thì một y tá vội vàng chạy đến ngăn cậu lại.
"Hiện tại anh không thể chụp X-quang ngực đâu ạ!" Cô chỉ vào những điều cần lưu ý ở trên tường.
"Anh không biết à? Anh đang mang thai đó!"
Thành thật mà nói cậu không hề có cảm giác gì hết, lúc trước khi mang thai Thích Ngai Thì ít nhật cậu cũng có triệu chứng chán ăn, chóng mặt và nôn mửa, nhưng đứa bé này lại yên tĩnh và thành thật vô cùng.
Tống Á Hiên sững sờ đứng tại chỗ, há hốc mồm, rồi khám sức khỏe lại biến thành khám thai.
Cậu mô tả tình trạng cơ thể mình cho bác sĩ, do không cảm nhận được pheromone nên nội tiết tố của cậu rất thấp, vì cậu theo lý mà nói cậu không thể mang thai được. Nhưng mà cậu vẫn mang thai, hơn nữa còn tận hai lần.
Bởi vì tình huống đặc biệt của cậu, bác sĩ khó có thể đưa ra kết luận chính xác ngay lập tức. Nhưng một điều có thể đảm bảo là thai nhi phát triển bình thường.
Tống Á Hiên đứng bên đường với những cảm xúc ngổn ngang, nhưng sau cùng trong lòng cậu vẫn rất hạnh phúc. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là Lưu Diệu Văn, cậu muốn đích thân nói với hắn chuyện này.
Sảnh của Minh Trì vẫn ngay ngắn và trật tự như trước kia. Có rất nhiều người đứng đợi ở khu vực lễ tân, Tống Á Hiên cũng kiên nhẫn xếp hàng.
"Chào ngài, xin hỏi ngài muốn đến bộ phận nào ạ." Cô tiếp tân trẻ trung xinh đẹp mỉm cười với cậu.
"Tôi muốn tìm Lưu Diệu Văn, Lưu tổng." Lâu rồi không tiếp xúc với một cô gái xinh đẹp như vậy, Tống Á Hiên cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn cô.
Cô gái nọ kiểm tra rồi nói: "Thật xin lỗi, chỉ tiêu tiếp khách trong buổi sáng hôm nay của Lưu tổng đã đầy rồi ạ. Ngài có thể để lại hỏi tên và số điện thoại, chúng tôi sẽ xem......"
"Chờ một chút."
Một người trông như quản lý đột nhiên cắt ngang lời của cô, anh nhìn chằm chằm Tống Á Hiên vài giây thật kỹ, rồi đột nhiên nói. "Hoãn lại tất cả các buổi gặp mặt hôm nay của Lưu tổng."
Ngay lúc cô gái còn đang nghi hoặc, vị quản lý từ trong khu văn phòng trịnh trọng bước ra: "Vô cùng xin lỗi ạ, do đây là người mới nên không kịp thời tiếp đón, mong ngài thông cảm, thưa phu nhân."
"Không sao cả." Tống Á Hiên xua xua tay, đây là lần đầu tiên cậu được gọi là "phu nhân" ở nơi đông người như này, cảm thấy rất quái lạ. Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất đỗi ngọt ngào: Cậu là người bạn đời của Lưu Diệu Văn, một cách quang minh chính đại. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Nếu anh ấy bận thì thôi vậy."
"Không không không," Vị quản lý vội vàng ngăn cậu lại.
"Lưu tổng đã ban lệnh, rằng nếu ngài đến tìm cậu ấy, thì phải ưu tiên cậu trước hết."
Cũng may là anh nhớ kỹ gương mặt của Tống Á Hiên trong trong danh sách khách quý, nếu chỉ để người mới tiếp đãi cậu hôm nay như thế này, không chừng phải khiến cho phu nhân của tổng giám đốc ra về rồi.
Dù sao thì ai có ngờ rằng người đàn ông beta bình thường, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, tay mang túi đựng máy tính này lại chính là người bạn đời của Lưu tổng cơ chứ.
Mặc dù lâu rồi mới đến nơi này, nhưng đường đến văn phòng tổng giám đốc vẫn quen thuộc đến thế. Sau khi vị quản lý rời đi cậu cũng không đi vào ngay lập tức, mà lại mở hé cửa ra mà lén nhìn Lưu Diệu Văn.
Một Lưu Diệu Văn làm việc chăm chỉ hoàn toàn khác với một Lưu Diệu Văn ở nhà. Ở bên cạnh Tống Á Hiên hắn rất biến thái, rất bám người, nhưng ngay khi bắt tay vào công việc, hắn ngay lập tức trở thành một vị vua hoạch định chiến lược và thế trận. Hắn tiếp nhận ý kiến, đưa ra cái nhìn, quyết định đúng đắn, bình tĩnh và tỉ mỉ không chê vào đâu được. Dáng vẻ của Lưu Diệu Văn khi nói chuyện, cách hắn cởi cúc áo tây trang khi ngồi xuống, những ngón tay khi hắn ký tên...... Tống Á Hiên khom lưng, khóe miệng cười mỉm, tựa như cô gái e thẹn lén lút ngắm nhìn người cô yêu.
Đột nhiên cánh cửa bị kéo ra, lúc này cậu vẫn còn nắm lấy tay cầm, bèn bị kéo về trước vài bước.
"Ai......" Thư ký Ngô vốn rất cảnh giác, rồi dần nghi hoặc. "Cậu Trì, cậu nắm tay cầm của làm gì thế?"
"Ực...... Ha ha." Tống Á Hiên cười giả lả cho qua chuyện. "Không có gì cả, tôi cũng vừa mới đến thôi."
Lưu Diệu Văn cố nén cười, bảo nhóm thư ký Ngô đi ra đi.
"Ngồi đi em." Tống Á Hiên nghe lời đi vào ghế sô pha ngồi.
"Không phải ở đó." Lưu Diệu Văn kéo ghế dựa về sau, vỗ vỗ đùi. "Là ở đây."
Tống Á Hiên cúi đầu: "Vậy không tốt lắm đâu."
Lưu Diệu Văn chống cằm: "Vậy thì em không thấy ngại khi nhìn lén anh à?"
Tống Á Hiên đến chết vẫn bướng bỉnh không nhận: "Em nhìn anh, sao lại gọi là nhìn lén được chứ?"
Lưu Diệu Văn thuận nước đẩy thuyền: "Vậy anh bảo em ngồi đây, thế gọi là yêu đương vụng trộm à?"
Tống Á Hiên vĩnh viễn cũng không cãi lại được Lưu Diệu Văn, cuối cùng vẫn thành thật ngồi lên đùi hắn. Lưu Diệu Văn giúp cậu cởi túi đựng máy tính ra và đặt nó sang một bên, sau đó vòng tay qua ôm eo cậu, chậm rãi vuốt ve: "Không phải hôm nay công ty em tổ chức kiểm tra sức khỏe à? Sao đột nhiên lại đến tìm anh thế."
"Bởi vì có một chuyện rất quan trọng...... muốn đích thân nói cho anh biết." Tống Á Hiên đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, Lưu Diệu Văn ban đầu còn đong đầy ý cười, nhưng Tống Á Hiên im lặng không nói câu nào một lúc lâu, khiến cho hắn dần trở nên lo lắng. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Sao vậy em? Tống Á Hiên......" Hắn nắm chặt lấy tay Tống Á Hiên. "Bé cưng, nói gì đi em. Em bị làm sao, có anh ở đây rồi em đừng sợ...... Em bệnh gì à?"
"Ừm...... Hôm nay em đi kiểm tra sức khỏe, rồi phát hiện ra một căn bệnh."
Tống Á Hiên rũ mắt, vẻ mắt mang theo vẻ buồn bã. Cậu nắm lấy tay của Lưu Diệu Văn, vuốt ve bụng nhỏ của mình.
"Chỗ này sẽ từ từ to lên, một ngày nào đó sau bảy tháng sẽ trở nên rất đau, đau như búa bổ vậy. Sau đó...... một đứa bé nhỏ nhắn sẽ sinh ra từ nơi này."
"Phải làm sao bây giờ, đều tại anh hết, là anh khiến em "mắc bệnh" đó." Nói xong, Tống Á Hiên không nhịn được cười, bởi vì dáng vẻ Lưu Diệu Văn nghiêm túc nghe cậu miêu tả căn bệnh, cho đến lúc này cũng không nhận ra những lời cậu nói có ý nghĩa gì.
Thì ra hắn cũng có lúc không nhạy bén như vậy.
"Em, em......" Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi. "Em là......"
"Em có thai rồi." Tống Á Hiên nhẹ giọng nói.
Bất ngờ to lớn của ngày hôm nay khiến cho Lưu Diệu Văn không thể diễn tả bằng lời, hắn hôn lên môi Tống Á Hiên. Rồi hôn lên trán cậu, đôi mắt của cậu, bờ môi của cậu. Dù không phải là lần đầu tiên hắn làm bố, nhưng niềm vui này sẽ không hề suy giảm chỉ bởi vì đây là lần thứ hai đi chăng nữa.
Trên thực tế, Lưu Diệu Văn không hề quan tâm lắm đến người thừa kế, thẳng thắn mà nói, Thích Ngai Thì là chấp niệm không thể phai nhòa của hắn. Có cô bé là đủ thỏa mãn lắm rồi. Nhưng người thanh niên beta mang vẻ ngoài bình thường này thế mà lại mang thai thêm lần nữa, phỏng chừng nhất định là bởi vì bọn họ không ngừng yêu thương và làm tình trong một khoảng thời gian dài mà ra. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Ở lại đây với anh chiều nay nhé, dù sao hôm nay em cũng không còn việc gì mà." Lưu Diệu Văn ôm cậu, dùng chân mở ra một cánh cửa nhỏ trong văn phòng. Tống Á Hiên phát hiện ra sự thay đổi trong văn phòng của hắn, trước kia không hề có chỗ này.
Bên trong ô cửa nhỏ là căn phòng ngủ được bày trí đơn giản, diện tích không lớn nhưng rất ấm áp.
"Anh tạo ra chỗ này khi nào vậy?" Tống Á Hiên được nhẹ nhàng đặt lên giường, Lưu Diệu Văn giúp cậu thay đồ ngủ, để cậu thoải mái hơn một chút.
"Anh nghĩ sau này em nhất định sẽ lại đến, nếu thế thì phải giữ em lại. Nhưng nếu cứ ngồi trên sô pha, em sẽ không thích."
"Có gì mà không thích." Tống Á Hiên vỗ vỗ chân của mình. "Không phải anh chỉ thích nằm trên đầu gối hay sao?"
Lưu Diệu Văn thuận thế mà gối đầu trên đùi cậu, Tống Á Hiên vuốt ve tóc của hắn.
Tay áo ngủ dài đến đốt ngón tay của Tống Á Hiên, cậu vẫy tay tới lui trước mặt của Lưu Diệu Văn, hai mắt cong cong: "Lớn thật đó."
Lưu Diệu Văn nhìn cậu đầy thâm ý: "Cái gì lớn."
"Áo ngủ của anh lớn." Tống Á Hiên thành thật trả lời.
"Ồ, anh còn tưởng rằng em đang nói anh chứ." Hắn nghiên người dựa vào bụng Tống Á Hiên, thoải mái mà hít một hơi.
Tống Á Hiên lúc này mới nhận ra ý hắn đang nói, đỏ mặt mắng hắn: "Đồ lưu manh."
Mặc dù trêu chọc cậu, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn nghiêm chỉnh mà ôm Tống Á Hiên ngủ trưa. Lúc dậy cả thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, thậm chí năng suất làm việc vào buổi chiêu cũng tăng cao hơn.
Đúng năm giờ ba mươi tan làm, Lưu Diệu Văn thoải mái vui vẻ nắm tay của Tống Á Hiên đi ra ngoài. Tống Á Hiên chưa quen với việc người khác gọi cậu là "phu nhân", nhưng vẫn đáp lại từng người một gọi cậu.
"Ngại quá đi mất." Lòng bàn tay của Tống Á Hiên đầy mồ hôi, Lưu Diệu Văn thế mà vẫn cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau. Không chút e dè giấu giếm tình yêu của mình dành cho cậu. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Có gì mà ngại chứ em" Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nhìn người sắp ngại đến mức trốn sau lưng mình. "Vị "phu nhân" này em trốn không thoát đâu."
"Vậy chịu thôi." Tống Á Hiên cười đáp lại hắn.
PN1: Mang thai lần 2 (7)
12 Tháng Hai, 2023Escanor
Dù đã hơn ba tuổi nhưng Thích Ngai Thì cũng không thể hiểu nổi "mang thai" có nghĩa là gì. Tống Á Hiên giải thích với cô bé rằng trong bụng của cậu có một em bé nhỏ.
Sao lại có em bé nhỏ thế này? Bụng của ba vẫn bình thường cơ mà, có chỗ nào giấu em bé nhỏ đâu chứ. Thích Ngai Thì dùng ngón tay nho nhỏ, mũm mĩm của bé chọc chọc vào bụng của Tống Á Hiên, mơ màng nghĩ.
Nhưng sự thật rành rành trước mặt cô bé. Cả hai nhà đối với đứa bé thứ hai này cực kỳ kinh ngạc. Lúc cả nhà đến thăm, ánh nhìn mọi người đều không khỏi nhìn lên người Tống Á Hiên nhiều hơn một chút. Từ lúc sinh ra đến nay, Thích Ngai Thì chính là công chúa nhỏ của cả nhà, nhưng em bé nhỏ trong bụng của ba bé giờ đã "cướp đi" tình yêu thương của mọi người dành cho bé.
Cô bé cầm muỗng cơm nhỏ chọc chọc thức ăn trong chén của mình, môi chúm chím không kìm được mà bĩu lại, đột nhiên "oa" một cái liền bật khóc thật to. Ai đến ôm cô bé cũng đều không chịu.
Cuối cùng vẫn là Lưu Diệu Văn đặt cô cô bé tựa vào vai, chân kẹp ngay cánh tay mà bế lên sân thượng.
Suy nghĩ của trẻ em rất đơn giản, dù Thích Ngai Thì không nói ra nhưng Lưu Diệu Văn có thể tự mình đoán ra được. Đơn giản chính là cô bé cảm thấy có em trai, em gái rồi thì bản thân sẽ không được ai yêu thương nữa. Cảm giác này Lưu Diệu Văn cũng từng trải qua, hơn nữa còn sâu sắc so với cô bé nữa. Chính người em gái chết yểu suýt chút nữa cướp đi mạng sống của Kiều Lâm đã đem đến cho hắn cảm giác chán ghét với những đứa bé trong nhiều năm.
"Con khóc cái gì chứ?" Thích Ngai Thì Hắn nhéo nhéo má mũm mĩm của Thích Ngai Thì.
"Con quên ước định của hai chúng ta rồi à?" Thích Ngai Thì hận không thể trét hết nước mắt, nước mũi lên vai của hắn.
"Ba con kiếm người giúp con, con có gì mà buồn?" Lưu Diệu Văn ra vẻ cực kỳ nghiêm túc mà nói với cô bé.
"Con nghĩ lại xem...... Cả nhà chúng ta nếu có ba người hợp sức lại, ba con còn có thể chạy nữa hay sao, bụng của ba con lớn thế rồi sao có thể làm ba của người khác được nữa?" Nghe thấy tiếng khóc của cô bé dần yếu đi, hắn lại càng ra sức dụ dỗ.
"Nếu bây giờ con có em trai hay em gái, về sau cũng tựa như cô chú của ba con vậy. Con có thể thấy rằng bọn họ chung sống với nhau rất vui vẻ có đúng không......"
Thích Ngai Thì cuối cùng cũng chịu nói chuyện: "Vậy thì sao bố lại không có em trai hay em gái vậy ạ?"
Lưu Diệu Văn sửng sốt, nhưng cũng không hề giấu giếm cô bé.
"Vốn dĩ bố cũng có...... nhưng sau này lại không còn nữa. Bà nội của con rất đau lòng, có một khoảng thời gian ngày nào bà ấy cũng khóc cả. Con cũng muốn ba của con trở nên như thế sao?"
Thích Ngai Thì thút thít nhỏ giọng nói một câu: "Không muốn ạ."
"Thế thì con phải ngoan, đừng khiến cho ba của con buồn. Như thế thì em bé nhỏ mới nhanh lớn lên, trở thành nhóc sai vặt, người hầu cho con."
Lưu Diệu Văn lại một lần nữa thành công kéo con gái về phe của mình. "Thế thì ba con sẽ không thể bỏ trốn được nữa."
Nhìn thấy hai cha con trở lại phòng từ sân thượng, Tống Á Hiên Thích Ngai Thì đi đến ôm Thích Ngai Thì vào ngực. Cô bé đã nín khóc, cúi đầu nghịch quả bóng lông nhỏ trên quần áo của mình. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Khi nào mà anh biết cách dỗ con rồi thế?" Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn với anh mắt vừa vui mừng vừa nghi ngờ.
Lưu Diệu Văn hôn hai người mỗi người một cái, cười giảo hoạt: "Bí mật."
Vui mừng khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn ngày càng ra dáng một người bố chuẩn mực, Tống Á Hiên cũng càng thêm quý trọng thời gian ở bên cô con gái của mình. Lúc trước khi mang thai cô bé, chính là vì lo sợ những ngày tháng hôm nay có Lưu Diệu Văn nhưng đến ngày mai lại mất đi do đó liền sống trong hoảng loạn lo sợ, trong lòng lúc nào cũng giằng xé cùng đau khổ, thế nên cậu đối với sinh linh trong bụng mình cũng không hề dành chút tình yêu thương nào. Giờ đây nhớ lại khoảng thời gian ấy liền cảm thấy hối hận, cũng may mắn là nhận ra không quá muộn.
Nhưng có một số chuyện, theo tháng ngày dần trôi đi, càng trở nên khó mở lời hơn bao giờ hết.
Lưu Diệu Văn vừa mới về nhà, Thích Ngai Thì liền kéo lấy hắn muốn hắn nhìn bức tranh hôm nay cô bé vẽ. Tống Á Hiên cầm lấy áo khoác tây trang của hắn đi dẹp, đến gần ngã rẽ hành lang thì bước chân dần chậm lại.
Chỉ có vài cái, chắc là anh ấy không nhận ra đâu...... Tống Á Hiên chầm chậm vùi mặt vào chiếc áo tây trang từ da dê mà cọ qua cọ lại. Cọ cả ngày thì tim mới dần bình tĩnh lại.
Lần mang thai lần này thế mà lại cực kỳ bình yên, đến bây giờ thai nhi cũng không có phản ứng gì lớn, so với lúc mang thai Thích Ngai Thì thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ là có một chuyện —— đứa bé này ham muốn pheromone cực kỳ, pheromone loãng của ba cũng không thể nào thỏa mãn được bé, dẫn đến Tống Á Hiên cũng bắt đầu ham muốn hơn.
Lưu Diệu Văn tựa như biển rộng, pheromone của hắn cũng tựa như vàng bạc châu báu, mỗi ngày sóng sáng hào nhoáng mà vỗ sóng ở trước mắt Tống Á Hiên, đến cả từng nụ cười cũng như chứa cả cơn sóng biển dịu dàng. Tống Á Hiên kìm lại suy nghĩ mà đi nhìn hắn, lúc nhìn vào mắt hắn lại ngại ngùng mà thu lại cái nhìn rồi nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang co lại của mình.(?)
Sao mà bản thân lại trở nên tham lam như vậy chứ? Cứ bám lấy anh ấy quá mức thế này hẳn là anh ấy thấy phiền lắm? Thế này là không tốt, không tốt chút nào hết.
"Em cứ thế này, thì ổn à?" Một cánh tay mạnh mẽ đột ngột ôm lấy Tống Á Hiên từ phía sau, giọng cười mang theo ý trêu đùa của alpha vang lên từ đỉnh đầu của cậu. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Em, em......" Đang lúc hoảng loạn, Tống Á Hiên thế mà vò lấy tây trang của hắn thành một cục hòng che giấu hành vi biến thái của mình.
"Ba ơi, ba đứng ở hành lang làm gì vậy ạ." Thích Ngai Thì thế mà cũng đi theo ra đây.
"Thích Ngai Thì." Lưu Diệu Văn nhướn mày nhìn con gái.
"Vâng......" Cô bé bất đắc dĩ nhắm mắt lại, còn cùng bức tranh mình vẽ mà che mặt lại.
"Hả?" Tống Á Hiên phát ra một câu hỏi ngắn gọn, nhưng lại bị Lưu Diệu Văn hôn lên chặn lời muốn nói. Xét cho cùng, quần áo cũng chỉ là quần áo, hoàn toàn không thể thay thế việc trao đổi pheromone bằng chất dịch được. Tống Á Hiên nhanh chóng mềm nhũn trong vòng tay hắn.
"Đã bốn tháng rồi nhỉ." Lưu Diệu Văn không phải đang hỏi cậu, mà đang thầm nói ra những ngày tháng qua mà hắn đã đếm.
"Bây giờ ngoan ngoan đi tắm đi em. Không cần gấp, từ từ mà tắm......"
Tống Á Hiên ngâm mình trong bồn tắm một lúc, dỗ Thích Ngai Thì tắm trong bồn với mấy chú vịt cao su xong xuôi. Lần đầu cậu đến nhà của Lưu Diệu Văn tắm cũng đã nghĩ đến mấy chú vịt cao su này, thế mà sau nguyện vọng lâu như thế cuối cùng cũng thực hiện được, hơn nữa còn là nhờ vào con gái của họ.
Nhìn vào gương, Tống Á Hiên vuốt ve bụng mình, nơi này phồng lên trông như một quả bóng nhỏ. Trong cơ thể đàn ông, trông kỳ lạ làm sao. Sau năm hơn đã trôi qua, mọi thứ đổi thay. Có phải bản thân cậu đã trở nên xấu xí rồi không? Mặc dù bản thân cậu cũng chẳng phải đẹp đẽ gì. Không đành lòng nhìn vào gương nữa, Tống Á Hiên quay về chỗ vòi sen để tắm. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Làn da không trắng nõn, trên kẽ ngón tay đều có vết chai, cái gọi là làn da tuyết trắng đều không chút dính dáng gì đến cậu......
Lưu Diệu Văn tràn đầy phấn khích mà đợi ở trên giường, nhớ lại trước kia khi Tống Á Hiên mang thai Thích Ngai Thì, nhớ đến lúc đó bản thân hắn đã kiên nhẫn ra sao, đối mặt với người yêu mang thai đau buồn khi đó hắn không hề chạm vào cậu dù chỉ một chút. Quả nhiên là vì yêu cậu, hắn nhịn gần như thành tiên luôn rồi. Lần ày thì như thế nào cũng chạm vào được......
Tống Á Hiên đẩy cửa đi vào, mặt không tốt lắm, áo ngủ ăn mặc rất chỉnh tề, thậm chí còn cài cúc áo trên cùng.
"Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Cậu vén chăn lên nằm nghiêng, giọng điệu rất bình thản. Trong lòng Lưu Diệu Văn có một hồi chuông vang lên inh ỏi, vội ôm cậu vào lòng: "Sao vậy em? Em mệt à, Thích Ngai Thì làm em giận gì, hay là anh có chỗ nào không tốt?"
Miệng thì có vẻ rất quan tâm, nhưng tay thì rất "ân cần" mà cởi cúc áo của Tống Á Hiên.
"Không có gì hết. Em ổn."
Cậu kìm tay của Lưu Diệu Văn lại, giữ chặt lấy vạt áo mặc cho hắn dỗ dành. Lưu Diệu Văn làm tình với cậu nhiều năm như vậy, biết rõ Tống Á Hiên là kiểu ăn cứng chứ không ăn mềm, vì thế đôi khi không thể quá nuông chiều cậu được.
"Tống Á Hiên, anh cho em cơ hội cuối cùng, tự mình cởi đi."
Lưu Diệu Văn thu lại dáng vẻ ân cần quan tâm, khôi phục dáng vẻ thống trị mọi thứ của mình. Thành thật mà nói thì đây mới thật sự là con người của hắn, lột trần lớp "ngụy trang" mà yêu Tống Á Hiên.
Sau cùng thì trong máu của hắn luôn trào dâng tính chiếm hữu và chinh phục và thống trị.
Tống Á Hiên vẫn quấn chặt trong chăn, không chút nhúc nhích. Cậu không hề nhận ra rằng pheromone của alpha trong không khí vì tâm trạng của chủ nhân mà lặng lẽ thay đổi. Có tốt có xấu, cậu không sợ bị pheromone chi phối, nhưng đồng thời cũng không thể nhận ra trước khi "thảm cảnh" ập đến.
Cậu bị Lưu Diệu Văn đào ra khỏi chăn.
"Anh! Anh làm gì thế?! Đừng có cởi áo em mà!"
Tống Á Hiên co người lại, nhưng động tác lại chậm hơn hắn một bước.
"Thế thì không cởi, tối nay em phải mặc cho tốt đó." Lưu Diệu Văn nhếch môi, vỗ vỗ má của cậu.
Sợi dây màu đỏ sẫm, ngâm trong dầu, ánh lên một màu mờ ảo. Người bị trói chặt lại, phần ngực được chia ra làm hai bằng sợi dây đỏ. Ở hai phần sườn bị siết chặt hơn một chút, hai cánh mông cách lớp áo ngủ mỏng manh tạo thành nếp gấp uốn lượng. Lúc này, bụng nhỏ cố tình né đi lại tựa như một khoảng trống rõ rệt, cuối cùng nơi cổ tay được thất nút chết không thể trốn thoát.
"Lưu Diệu Văn......"
Tống Á Hiên yếu ớt gọi hắn. Không để tâm đến lời cậu gọi, hắn cúi đầu hôn lên bụng cậu: "Bé con đừng sợ, là do ba của con không nghe lời, nên bố phải phạt ba con cho thật tốt
Áo choàng tắm của Lưu Diệu Văn được buộc gọn gàng, bộ ngực của hắn cũng không hề lộ ra chút nào. Hai chân của Tống Á Hiên tách ra cưỡi lên eo hắn, nửa người trên vẫn mặc đồ ngủ lại bị trói chặt trong sợi dây màu đỏ, một số nếp gấp mơ hồ được tạo ra giữa những nếp uốn lượng của sợi dây.
"Anh đã cho em cơ hội, Tống Á Hiên." Lưu Diệu Văn lười biếng nói, ánh mắt không rời khỏi cậu dù chỉ một giây.
"Anh vốn cho rằng em ít nhiều cũng biết phán đoán tình hình, không ngờ sau lần mang thai ba năm trước em vẫn ngốc như vậy."
"Em không ngốc nha." Tống Á Hiên bĩu môi, nhưng càng nói nhiều sẽ càng bị Lưu Diệu Văn nắm thóp, thà rằng không nói còn hơn. Chỉ là đầu óc không nảy số nhanh như vậy được, không giống như Lưu Diệu Văn này tựa như đảo mắt một cái là nghĩ ra ý đồ xấu ngay lập tức, xấu xa quá đi thôi. Sau này Thích Ngai Thì không thể giống hắn được. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Không chỉ ngốc, mà còn ngang bướng nữa." Lưu Diệu Văn thong thả ung dung mà thưởng thức vẻ mặt của cậu. "Em có dám thề rằng mấy tháng qua em không hề muốn làm tình cùng anh không? Là ai đã lấy trộm quần áo của anh, hơn nữa lúc tắm còn lấy quần lót của anh để tự thẩm......"
"Em không có lấy quần lót của anh để tự thẩm nhá!" Tống Á Hiên đột nhiên ngắt lời hắn. Thôi được rồi, đúng là có tự thẩm thật, nhưng mà bản thân cậu không thể bị vu oan bởi chuyện mình không làm được.
"Nếu cứ để thế này thì chuyện này cũng nhanh chóng xảy ra thôi bé cưng," Lưu Diệu Văn từ lâu đã vô lý và tự tin đến lạ.
"Em tự mình đòi làm tình khó lắm à? Việc cần pheromone không phải là chuyện gì xấu hổ đâu em. Tóm lại, anh đã sắp xếp cho em một khóa chuẩn bị để làm tình trước khi sinh một tháng rồi."
"Mở khoang sinh sản, trao đổi pheromone, không hơn không kém." Hắn xoa mặt của Tống Á Hiên. "Em quên lúc Thích Ngai Thì khó đến mức nào hay sao? Không có anh, lúc sinh em còn phải mang đai an toàn vào đó."
Tống Á Hiên nhịn không được mà "phụt" một tiếng, Lưu Diệu Văn trông rất nghiêm túc.
"Anh không có ghét bỏ em, Tống Á Hiên. Nhưng sự thật rằng em là beta là không thể chối cãi. Hơn nữa là...... đứa con của một alpha như anh, nếu sinh ra sẽ khiến cho em gặp khó khăn hơn bao giờ hết."
Hai mắt của Tống Á Hiên cong cong đầy ý cưỡi, vừa muốn nói gì đó thì bị Lưu Diệu Văn khống chế. Hắn không muốn nghe, không muốn nghe câu "không sao cả", không muốn nghe câu "em không sợ".
"Quay người lại đi, nằm sấp xuống, liếm." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Tống Á Hiên ngoan ngoãn xoay người lại, từ từ quỳ xuống, vì tay bị trói nên không có điểm tựa, chỉ có thể tựa vai và ngực vào bụng dưới của Lưu Diệu Văn. Hai đầu gối tách ra xa để tránh đè vào bụng. Dương vật của người yêu cậu đã cương lên một nửa, nằm trong quần chờ xuất trận. Tống Á Hiên dùng một bên má cọ vào dương vật của hắn, nhiệt độ nóng bỏng bên má khiến cho cậu choáng váng.
Trước tiên cách lớp quần lót mà liếm láp, chiếc quần lót bằng vải cotton thấm đẫm nước bọt của cậu, đầu lưỡi có chút khô. Cậu chỉ có thể ngậm miệng lại, đợi nước bọt tiết ra rồi tiếp tục liếm. Chất lỏng trên quy đầu tiết ra có mùi pheromone đặc biệt của alpha, chỉ một giọt đã khiến cho cậu mê đắm. Cậu không ngừng hôn lên quy đầu đầy đặn, dùng đầu lưỡi chọc vào lỗ bắn tinh để nó tiết ra nhiều hơn.
Dưới này Tống Á Hiên vì Lưu Diệu Văn khẩu giao đến si mê, mà Lưu Diệu Văn ở trên cũng không hề rảnh rỗi. Đôi mông đầy đặn của người yêu dần dần hướng về phía hắn, hai chân mở rộng. Hắn vuốt ve ngón tay dọc theo đường sống lưng của cậu, vẽ một vòng quanh xương cụt, tất cả những hành động này đều khiến cho hông của cậu chùng xuống và mông của cậu nâng lên một cách vô thức, tựa như một chú mèo đang mùa động dục.
Hai tay Lưu Diệu Văn xoa nắn hai cánh mông đầy đặn của Tống Á Hiên, tựa như nhào bột, rồi nhẹ nhàng bẻ chúng sang hai bên. Cái huyệt dâm đãng khiến cho người khác suy nghĩ đồi trụy lộ ra. Chắc hẳn Tống Á Hiên đã rửa sạch nhưng không biết vì sao lại hối hận, cho nên nó trông ướt át, nhưng chẳng hề có dấu hiệu được nới rộng và bôi trơn.
Màu sắc từ lâu đã thay màu nâu nhạt của xử nam mà trở nên đỏ hồng —— chỉ vì mỗi Lưu Diệu Văn mà kiều diễm lộ ra.
Đầu lưỡi của alpha tựa như con rắn mà trườn vào hậu huyệt. Người của Tống Á Hiên run lên một chút, rồi bắt đầu giãy giụa. Nhưng tay của Lưu Diệu Văn cũng dùng sức thật mạnh, bóp chặt hai cánh mông của cậu, phần thịt mềm mại đan xen trong những kẽ tay trông thật gợi tình. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Tống Á Hiên liếm dương vật của Lưu Diệu Văn một cách lung tung, tất cả các giác quan trong người cậu dường như đều tập trung hết thảy vào phía sau. Chiếc lưỡi liếm rất điêu luyện, nó đâm mạnh vào thành ruột mềm mại, đâm lên đâm xuống để mở ra lỗi đi khép kín đã lâu không được sử dụng. Nó cũng bắt chước biên độ đâm chọc của dương vật mà ra vào thật nhanh.
Dần dần, Lưu Diệu Văn cảm nhận được trong hậu huyệt của Tống Á Hiên ngoại trừ nước bọt của hắn ra còn từ từ tiết ra một chút dâm dịch. Hắn biết là Hòn đá nhỏ có rất nhiều điều khiến cho người khác phải bất ngờ mà. Hắn bèn dứt khoát ôm lấy mông của Tống Á Hiên , ấn xuống, vương đầu lưỡi liếm ra một chút dâm dịch. Tống Á Hiên bị liếm đến độ sâu mà trước kia hắn chưa từng liếm đến, cậu bật khóc rên rỉ. Nhất thời trong huyệt đạo tràn ra rất nhiều dâm dịch.
Trong không khí, pheromone Tống Á Hiên đột nhiên xuất hiện, Lưu Diệu Văn bóp chặt mông cậu mà hút từng ngụm từng ngụm, nuốt trọn hết thảy những chất lỏng trong suốt khi nãy, tựa như mút mát một thứ quả căng mọng ngọt ngào. Dịch lỏng trong cơ thể chứa đầy pheromone, nó nhiều đến mức chảy xuống cằm hắn, theo cổ áo mà thấm ướt ngực hắn.
"Liếm, đừng a...... a......" Trọng miệng của Tống Á Hiên ngậm một cây dương vật cương cứng nên nói năng lộn xộn, đầu lưỡi của cậu không có nơi thoát, bị thứ khủng bố kia đâm phải đâm trái cho choáng váng. Bắp đùi của cậu run lên, hậu huyệt co chặt lại cố gắng ngăn lại đầu lưỡi của Lưu Diệu Văn quấy phá. Nhưng bên trong đã trở nên lầy lội lại phản bội ý chí của chủ nhân, thành ruột kiều diễm tràn đầy dâm dịch, nương theo đầu lưỡi đâm một phát mà "nhóp nhép, nhóp nhép" chảy ra, tựa như một cơn suối ngọt ngào chứa đầy dâm dịch.
Khi Lưu Diệu Văn xuất tinh vào trong miệng của Tống Á Hiên, cậu cũng bắn ra. Quy đầu hồng đào cọ xát vào ngực của Lưu Diệu Văn, tinh dịch cùng dâm dịch của cậu đã biến rãnh nông giữa cơ ngực của alpha thành một dòng suối chảy dục vọng.
Tống Á Hiên mất sức, nhưng không quên ngã sang một bên, để không đè lên Lưu Diệu Văn cũng như không đè lên bụng. Bắp đùi của cậu thấm đầy tinh dịch và dâm dịch, nhiều đến mức tưởng như kích động đến mức vỡ nước ổi, nhưng cẩn thận sờ sờ, thì lại không phải.
Cậu thật sự bị Lưu Diệu Văn liếm đến mức triều xuy.
Lưu Diệu Văn cũng nhắm mắt bình tĩnh lại trong giây lát. Trên bờ môi và chóp mũi của hắn còn ướt đẫm dâm dịch của Tống Á Hiên khi triều xuy, cả người hắn thấm đẫm hương pheromone của người hắn yêu. Lâu lắm rồi không được thỏa mãn như thế này.
Hắn vuốt ve Tống Á Hiên, trêu chọc: "Đã nếm trải cảm giác lên đỉnh từ phía sau, e rằng sau này chỉ tự thẩm thôi cũng không thể làm em thỏa mãn nữa nhỉ?"
Tống Á Hiên bị trói nên không thể di chuyển, cũng không muốn động đậy. Lưu Diệu Văn đưa tay vào giữa hai chân cậu mà xoa dương vật cậu, mặc cho cậu đã sinh con nhưng phía trước vẫn tựa như xử nam vậy. Nhạt màu, lông mu không nhiều lắm, quy đầu sẽ có màu hồng nhạt khi lên đỉnh, yêu kiều và đáng yêu không tưởng. Lưu Diệu Văn dùng ngón cái trường quanh mép lỗ bắn tinh, bụng dưới của Tống Á Hiên lại co giật vài cái.
Lưu Diệu Văn xoa xoa bụng của cậu: "Ba của con sướng phê pha rồi."
Tống Á Hiên nhấc mi liếc hắn một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Cởi trói cho em đi...... Em thế này rồi chạy không nổi đâu."
Lưu Diệu Văn mỉm cười không nói gì, Tống Á Hiên co rúm người lại khi nhìn thấy thứ hắn đang cầm.
Gậy mát xa có phân nhánh, có thể đồng thời chăm sóc khoang sinh sản và thành huyệt. Kiểu dáng này rất phổ biến, nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy ngại chính là —— nó trong suốt, bên trong còn có đèn đổi màu theo cảm ứng. Điều này có nghĩa là khi người ngoài nhìn vào, thành ruột tham lam mấp máy như thế nào, dâm dịch chảy ra như thế nào, co giật run rẩy khi đạt cực khoái...... Tất cả đều có thể nhìn thấy không sót thứ gì.
Tống Á Hiên dùng vai và cằm bò về phía trước, cặp mông tròn trịa lắc lắc, trong mắt của Lưu Diệu Văn cảnh chạy trốn này trở nên rất tình thú.
"Thấy rồi......" Lưu Diệu Văn nắm lấy cặp mông tròn trịa của người yêu, nhét gậy mát xa vào lỗ huyệt mềm mại.
"Các nếp gấp đều mềm nhũn, thật đáng thương. Nhưng mà rất sướng đúng không?"
Gậy mát xa được bật ở mức thấp nhất, kích thích nhưng không quá mất sức, rất thích hợp để dạy dỗ người mang thai.
Cơ thể của Tống Á Hiên run lên theo sự cơn rung của gậy mát xa, lông mày trên khuôn mặt không mấy hấp dẫn nhướng lên, tạo thành một gương mặt rất đáng thương. Lưu Diệu Văn vân vê núm vú của cậu qua lớp quần áo, nhưng không đúng chỗ sướng, khiến cho cậu luôn cảm thấy khó chịu. Cậu định tiến đến hôn lên môi của Lưu Diệu Văn, nhưng alpha lại dùng tay trái che miệng cậu lại, khẽ lắc đầu.
Đôi mắt vốn chứa được nhiều nước mắt giờ đây không thể kiềm lại được nữa. Dù cho vừa nãy cậu nuốt tinh dịch của Lưu Diệu Văn tinh dịch, nhưng pheromone trong nước bọt của hắn chẳng là gì so với nó cả.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Nhưng hôn môi không phải chỉ để trao đổi chất dịch mà. Hôn môi thì khác. Nó không giống như làm tình hay khẩu giao.
"Em đang bị phạt."
Lưu Diệu Văn cứng rắn, phía dưới không ngừng thay đổi góc độ của gậy mát xa. Cơ thể của Tống Á Hiên ngay lập tức nảy lên, tựa như một chú cá mắc cạn.
"Còn chưa bắt đầu tiết sữa à?" Lưu Diệu Văn nắm ngực cậu bằng lòng bàn tay, xoa xoa, cởi cúc áo trước, bắt lấy quầng vú ở giữa khe hở dây thừng, vùi đầu hút sữa ra, ở phía dưới thì nắm dây thừng mà cọ xát.
"A! A!......"
Bờ mông của Tống Á Hiên bị siết chặt, hậu huyệt dán chặt vào gậy mát xa, dâm dịch trên bắp đùi còn chưa kịp khô đã bị cơn kích thích làm cho ướt đẫm.
"Lỗ ngực còn chưa mở ra."
Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm lấy núm vú yếu ớt, từ từ vuốt ve đùi trong củ Tống Á Hiên để giảm bớt căng thẳng của các thớ cơ vì cơn cực khoái lần hai.
"Phải thông cho tốt, để tránh bị viêm tuyến sữa."
"Thích...... Thích, thủ lân......"
Tống Á Hiên lại một lần nữa cầu xin hắn thương xót. Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng thương tình mà rút gậy mát xa ra, trên gậy vẫn còn thấm đẫm chất lỏng dính nhớp, khi đến ra ngoài cửa hai cánh mông Tống Á Hiên thì tàn ác đâm chọc.
"Không phải em đã nói là sẽ không mang thai nữa hay sao?" Lưu Diệu Văn dùng mu bàn tay vuốt ve bụng nhỏ như quả bóng của cậu. "Sao lại mang thai rồi? Mấy năm trước làm tình không mang bao cũng không hề có chuyện gì xảy ra. Sao lại thế, hửm?"
Tống Á Hiên thành thật mà trả lời: "Là, là do kỳ phát tình. Anh......"
Alpha nhướng mày: "Mấy năm trước cũng có kỳ phát tình mà."
"Em không biết......" Đứa bé này đến cùng là từ ai mà ra, sao giờ lại hỏi cậu vậy chứ?
"Em ngay đến bụng của mình mà cũng không biết sao?" Lưu Diệu Văn muốn bật cười.
"Thật may là em chỉ là vợ của một mình anh, nếu như bị đám đàn ông ở ngoài kia bắt được thì phải làm sao đây?"
Đầu của Tống Á Hiên vẫn còn choáng váng vì cơn lên đỉnh khi nãy, nhưng mà cảm giác tức giận vẫn có: "Dù sao thì cũng là do kỳ động dục khi trước của anh mà ra, anh muốn quỵt nợ đấy à? Anh khi đó còn khóc lóc, khổ sở mà ôm lấy em cầu xin em đừng đi......"
Lưu Diệu Văn đen mặt: "Anh không có."
Tống Á Hiên hiếm khi chiếm được ưu thế, thừa thắng xông lên: "Anh khi đó còn khóc mà nói gì mà ""Làm Hòn Đá của một mình anh thôi"...... Ưm a!"
Lưu Diệu Văn để cậu đắc ý, không báo trước mà cắm vào hậu huyệt mềm mại ướt đẫm.
"Nói nữa đi em, anh còn vừa khóc vừa nói gì nữa nào......" Lưu Diệu Văn áp ở bên tai cậu nói, hơi thở nóng bỏng khiến cho vành tai của Tống Á Hiên đỏ bừng.
"Nói cho anh biết, anh đã làm em mang thai như thế nào."
"Ưm, ưm......" Khuất phục trước dâm uy của alpha, thành thật beta thút thít mở miệng nói. "Anh nắm, nắm lấy tay em, từ phía sau lưng...... ư, đi vào."
"Vậy thôi à?" Lưu Diệu Văn lẳng lặng bẻ cong sự thật. "Thế không phải là do em lắc mộng dụ dỗ anh, cầu xin anh chịch em sao?"
"Không......"
"Hửm?" Dương vật đâm mạnh vào trong khoang sinh sản.
"Đúng, đúng......"
"Lúc đó em nói cái gì nhỉ, nói là...... "em là bé thỏ con của ông xã, là chó cái nhỏ, cầu xin ông xã chịch em đi". Rồi tự mình bẻ huyệt ra, có đúng hay không?."
"Không...... Ức...... Có."
"Vậy được, bây giờ em lặp lại lần nữa đi." Tim của hắn đập kịch liệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt đang vùi vào trong gối của Tống Á Hiên.
"Em, em......" Nước mắt của Tống Á Hiên thấm ứt một mảng bên gối, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn, cố hết sức nâng người, tựa như chú chim non đói khát cọ cọ vào cằm của Lưu Diệu Văn.
"Em, em là bé thỏ con, là chó cái nhỏ, cầu xin ông xã cầu xin ông xã chịch em đi...... Ưm......" Cậu vươn lưỡi, dùng bộ phận mềm mại nhất cầu xin hắn yêu thương. Lưu Diệu Văn cười rồi ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, tựa như vị thần thương xót kẻ phàm nhân.
Hôn môi rất khác biệt.
Lưu Diệu Văn ở đằng sau Tống Á Hiên, tựa như đang cưỡi trên một chú ngựa đang mang thai. Giữ lấy nút thắt trên cổ tay của Tống Á Hiên mà đặt lên trên hông của mình, như thể đang nắm lấy dây cương kiểm soát chú ngựa nhỏ này.
Vành ruột yêu kiều và mềm mại bị đâm thọc đến mức bắn nước tung tóe khắp nơi, bắn lên trên mông của Tống Á Hiên, trên trước hông của Lưu Diệu Văn. Khoang sinh sản mở ra, đón nhận từng hồi tấn công. Chỉ có cổ khẩu(?) là điểm mấu chốt, bảo vệ huyết mạch của hai người họ. Việc làm này là cần thiết, khoang sinh sản của beta vốn đã chật hẹp, nếu không nới rộng ra thì người chịu khổ sau cùng chính cậu.
"Từ bỏ...... Em chết mất......" Tống Á Hiên bị chịch đến mức hai mắt mơ màng, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính sát vào người, lộ ra vẻ dâm mỹ suy đồi.
"Lần nào cũng nói từ bỏ, ha......" Lưu Diệu Văn vỗ vỗ mông mông, "Kẹp chặt."
"Đừng bắn vào bên trong mà." Tống Á Hiên nhẹ giọng cầu xin.
"Làm sao vậy," Lưu Diệu Văn liếm khóe môi. "Em thật sự nghĩ rằng mình là một bé thỏ con, bắn một cái là lại có thể mang thai à. Kẹp chặt nào bé cưng, con muốn pheromone của anh."
Cuối cùng cũng không tránh được kết quả bị nội bắn.
Lưu Diệu Văn tháo dây thừng ra, nới lỏng cánh tay và cổ tay bị trói đã lâu của Tống Á Hiên. Tống Á Hiên cuộn mình thành một quả bóng, rúc vào trong vòng tay của Lưu Diệu Văn. Trong bụng thật ấm áp, thật thoải mái.
Lưu Diệu Văn hôn hôn lên trán cậu, vẫn còn hồi tưởng về dư vị vừa nãy, chịch Tống Á Hiên khi lớn bụng đúng là có cảm giác rất khác. Lúc cậu mang thai Thích Ngai Thì hắn không hề chạm vào chút nào, đúng là đáng tiếc.
Tống Á Hiên không nhận ra bản thân bị đối xử như nước ấm nấu ếch xanh. Pheromone của người yêu tẩm bổ cậu, khiến cậu luôn cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc ngập trán. Kết quả là giữa khoảng thời gian mang thai, sáng nào cậu cũng kẹp một bụng tinh dịch nóng bỏng của Lưu Diệu Văn mới chịu ra ngoài làm việc. Cho đến tháng sinh nở, cậu vẫn cầu xin Lưu Diệu Văn chịch mình, nhưng Lưu Diệu Văn như thế nào cũng không chịu, vì thế cậu chỉ biết khóc thầm mà thôi Đương nhiên, khi Tống Á Hiên nhớ đến lúc sinh đứa con thứ hai này, đều đổ hết mọi tội lỗi lên đứa con út.
"Nhất định là bởi vì con nó rất cần pheromone của bố nên mới như thế!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro