Chương 77-82
77
Tống Á Hiên sờ tới sờ lui phần cơ bắp nơi cánh tay của Lưu Diệu Văn, khó khăn lắm mới dỗ hắn kết thúc nụ hôn hung hăng, dâm loạn và dài đằng đẵng này. Lúc họ tách ra, những sợi chỉ bạc gắn kết được kéo ra tạo thành vòng cung quyến rũ giữa không trung.
Tống Á Hiên quay đầu lại nhìn Vưu Bội Sâm bê bết máu đang nằm trên mặt đất, nhíu nhíu mày, đúng là khủng khiếp quá đi mất.
Nhìn thấy ánh mắt của người yêu không nhìn về phía mình. Lưu Diệu Văn bèn xoay mặt của cậu lại, rồi sau đó tiếp tục hôn lên. Cứ tiếp tục thế này thì sẽ không có điểm dừng mất, Tống Á Hiên đưa tay ra che miệng hắn lại, ánh mắt đã quay lại nhìn hắn.
Đôi mặt như bạch sơn hắc thủy kia, giờ đây bị bóng tối giăng kín, không hề có chút tia sáng nào. Nhưng nó chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình của Tống Á Hiên mà thôi. Bị người yêu từ chối, alpha nhíu mày rồi lại bắt đầu kích động, dùng răng cắn cắn lên đầu ngón tay đối phương.
"Không phải không cho anh."
Tống Á Hiên vội vàng nắm lấy tay của Lưu Diệu Văn sờ lên ngực mình, hai tai đỏ bừng.
"Chúng ta đi nơi khác, có được không?"
"Đều cho anh hết......"
Cậu cũng rất mệt mỏi. Nhưng đây dường như là cách duy nhất để xoa dịu Lưu Diệu Văn.
Cậu tìm thấy di động của Lưu Diệu Văn trên mặt đất, nắm lấy tay của Lưu Diệu Văn để mở khóa bằng vân tay. Sau đó gọi cho thư ký Ngô. Bây giờ cậu không có cách nào để kiểm tra tình hình của Vưu Bội Sâm được, do đó cậu chỉ có thể tìm một người đáng tin cậy để thu dọn mớ hỗn độn này. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Thư ký Ngô nghe xong ngọn nguồn câu chuyện thì im lặng một lúc lâu. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì anh cũng đã làm thư ký riêng cho Lưu Diệu Văn nhiều năm như thế rồi, do đó bèn nhanh chóng trả lời "Cứ giao mọi chuyện cho tôi". Chỉ cần Tống Á Hiên có thể xoa dịu được Lưu Diệu Văn, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa đi chăng nữa thì anh cũng sẵn lòng.
Hiện tại Lưu Diệu Văn hoàn toàn không thể lái xe được. Nhưng nếu Tống Á Hiên lái xe, Lưu Diệu Văn, người bị ném sang một bên, không biết được là hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tống Á Hiên không còn cách nào khác đành phải nắm tay hắn chạy nhanh trên đường. Lưu Diệu Văn bị cậu nắm lấy, đôi mắt cứ chăm chú nhìn cậu mà không thèm nhìn bất cứ thứ gì khác. Có đôi lúc hắn không chịu đi tiếp, chỉ muốn bắt lấy cậu ôm vào trong lòng ngực mà thôi. Những lúc như thế, Tống Á Hiên đành phải dừng lại, xoa xoa cánh tay của hắn, nhẹ nhàng mà dỗ dành hắn.
Hai người đàn ông ở trên đường cứ lôi lôi kéo kéo, mà vẻ ngoại của Lưu Diệu Văn lại nổi bật như thế. Khiến cho mỗi người qua đường đều vô thức nhìn bọn họ nhiều lần. Tống Á Hiên xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy một khách sạn nhỏ trong một con hẻm gần đó. Tống Á Hiên mở từng ngón từng ngón tay của Lưu Diệu Văn ra để lấy chứng minh thư và tiền phòng để đăng ký tại quầy lễ tân. Bà chủ nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, dời ghế lùi về sau: "Người yêu này của cậu á, mùi pheromone trên người cậu ấy nồng quá đi. Làm ơn thu lại một chút đi, để dọa đến những vị khách khác thì không tốt đâu nhá."
Tống Á Hiên cười gượng, liên tục nói được thôi được thôi. Hơi thở nóng bỏng của Lưu Diệu Văn phả lên gáy cậu, dương vật cương cứng cách lớp quần chạm đến eo của Tống Á Hiên, chậm rãi mơn trớn.
"Phiền bà nhanh lên một chút, được không ?." Giọng của Tống Á Hiên run run, như thể sắp bật khóc đến nơi.
Bà chủ cuối cùng cũng lấy ra một chùm chìa khóa, đặt lên quầy: "Tầng 3 phòng 307."
Tống Á Hiên vừa mới cầm chìa khóa lên, đột nhiên cảm thấy thắt lưng được nắm lấy, cả người đều được nâng lên.
"Thích...... Anh mau buông tôi xuống đi!" Cậu bị Lưu Diệu Văn khiêng trên vai, hai ba bước lên phóng lên lầu.
Đèn hành lang không sáng lắm. Tống Á Hiên cúi người và tra chìa khóa vào ổ khóa đã cũ. Lưu Diệu Văn không chờ được nữa, dùng một tay kéo vạt áo sơ mi của Tống Á Hiên ra khỏi quần, luồn tay vào trong sờ soạng ngực và bụng của cậu.
"Anh, anh không thể chờ một tí sao hả......"
Tống Á Hiên bị hắn sờ đến mức toàn thân run rẩy, đến mức nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Lần duy nhất trong ngày cậu vắt sữa là trong giờ nghỉ trưa, cho đến giờ thì ngực của cậu lại trở nên căng sữa. Lưu Diệu Văn nắm lấy hai núm vú đỏ tươi như hạt lựu, kéo chúng ra ngoài.
"Này......" Tống Á Hiên vội vàng giữ chặt tay hắn lại. "Đừng mà, xin anh đó...... muốn, muốn chảy ra rồi."
Cuối cùng cửa cũng mở ra. Lưu Diệu Văn ép Tống Á Hiên vào bên trong, chân móc một cái mà đóng sầm cửa lại. Tống Á Hiên chỉ muốn nhanh bật đèn lên, thì đã bị Lưu Diệu Văn ấn vào tấm cửa mà mạnh bạo hôn liếm. Hôn đến mức khiến cho Tống Á Hiên nước mắt lưng tròng.
Nhìn Lưu Diệu Văn vội vàng cởi bỏ thắt lưng, muốn cởi quần của cậu ra, nhưng do ngược hướng, nên là làm thế nào cũng không thể cởi quần của cậu ra được. Alpha đang trong cơn hưng phấn lúc này không thể kiềm nén được nữa, dường như muốn dùng tay không xé toạc quần cậu ra vậy. Tống Á Hiên nhanh chóng ấn đầu của Lưu Diệu Văn vào hõm cổ của mình, Lưu Diệu Văn ngay lập tức bị làm da cổ mỏng manh của cậu thu hút. Lúc này, Tống Á Hiên mới giải cứu được chiếc quần của mình khỏi tay hắn.
Cần phải có bao cao su. Nhưng mà Tống Á Hiên tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng bao cao su miễn phí trong khách sạn nhỏ này không phải là kích cỡ của Lưu Diệu Văn, ngay cả dầu bôi trơn ở phía trên bao cũng ít ỏi đến mức chỉ có một lớp mỏng. Dùng ngón tay vuốt xuống hai cái, trông nó lại như kem dưỡng ẩm vậy, hoàn toàn không thể bôi trơn được.
Alpha không thích bao cao su chút nào, nâng tay hất hết chúng xuống đất. Rồi đột nhiên xoay mặt Tống Á Hiên qua, cởi quần cậu ra, tách hai cánh mông ra, không chút do dự mà liếm lên miệng huyệt đỏ hồng ở giữa.
Tống Á Hiên vốn nghĩ hắn sẽ trực tiếp đi vào, nhưng không ngờ hắn lại......
"Lưu Diệu Văn!"
Một bên mặt của Tống Á Hiên áp vào tấm ván cửa, từ khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy hắn đang vùi đầu vào mông cậu.
"Ưm......"
Đầu lưỡi chui vào trong, móc lấy phần thịt xung quanh vách huyệt, dùng nước bọt mà liếm ướt hậu huyệt đỏ hồng. Tống Á Hiên vùng vẫy thắt lưng, không rõ là cậu đang kháng cự hay là thích thú. Mười ngón tay của Lưu Diệu Văn siết chặt mông cậu như móng vuốt đại bàng, cặp mông đầy đặn trắng hồng dưới ánh đèn nhàn nhạt, nương theo ngón tay thon dài của alpha mà trở nên mềm mại như mỡ đông. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng cảm thấy hậu huyệt của người yêu đủ mềm mại rồi, bèn đút dương vật của mình vào bên trong. Tống Á Hiên cắn lên mu bàn tay của mình, cố kiềm lại tiếng rên rỉ. Lưu Diệu Văn đâm mạnh đến mức ván của bị đỉnh đến độ vang lên rầm rầm. Nếu không phải đang bị hắn nắm lấy eo và câu chân lên, thì hai chân mềm nhũn của Tống Á Hiên khó có thể đứng vững, đầu gối cũng trở nên run rẩy.
Sau khi đâm vào thật sâu, quy đầu hung hăng cọ qua điểm nhạy cảm của Tống Á Hiên, cậu cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà sụp eo xuống, tựa theo cửa mà quỳ xuống. Dương vật của alpha đột nhiên rời khỏi khoang huyệt ấm áp, bại lộ trong không khí, dưới anh đèn hiện rõ những đường gân guốc, quy đầu sưng lên nhỏ dịch ra, cho thấy tính hung hăng trần trụi của alpha.
Tống Á Hiên rũ mắt xuống không dám nhìn. Thứ kia có thể làm "chết" cậu, cũng có thể khiến cho cậu "sống".
Lưu Diệu Văn bế Tống Á Hiên ôm lên giường, rồi bò lại gần. Vừa đến gần vừa cởi tây trang và cà vạt ra.
Thèm khát. Thèm khát cùng cậu da thịt kề cận. Thèm khát được chạm vào da thịt cậu. Nội tâm của alpha gào thét.
Tống Á Hiên bị cậu khống chế đến mức không thể động đậy gì được, dương vật nóng bỏng như bàn là đâm vào hậu huyệt mềm mại, từng tấc từng tấc đi vào. Cậu chỉ có thể bị buộc phải thừa nhận nó, ngón trỏ bấu vào tấm lưng dày rộng của Lưu Diệu Văn. Từ lúc sinh con đến giờ họ chỉ quan hệ tình dục có hai lần, mà hai lần đều là thô bạo. Lần đầu tiên chính là lần làm ở trong xe ngày đó. Thế nhưng lúc đó Lưu Diệu Văn vẫn còn tỉnh táo.
Còn lần này hắn tựa như muốn đâm thẳng dương vật vào trong vậy.
Tống Á Hiên chịu đựng, nhưng đồng thời cậu cũng thấy sợ hãi, không biết nên làm gì cho phải. Cậu chỉ có thể sử dụng những phương thức vụng về để chuyển hướng chú ý của Lưu Diệu Văn sang nơi khác, để cho hậu huyệt của cậu không phải chịu quá nhiều tổn thương.
"Lưu Diệu Văn...... Anh chạm vào em đi."
Cậu cởi áo sơ mi ra, để lộ ra miếng nịt ngực màu trắng. Màu trắng nhàn nhạt kia hoàn toàn không thể che giấu được núm vú chín mọng, mơ hồ còn có chút đỏ hồng. Trước ngực còn có vài vệt sữa, thấm ướt quầng vú, phác họa nên hình dáng tròn trịa đáng yêu.
"Chúng căng lên khiến em khó chịu quá......" Tống Á Hiên cắn môi dưới, nói ra những lời không biết xấu hổ này.
Ánh mắt của Lưu Diệu Văn từ từ dời khỏi mặt cậu, cường độ đâm thúc cũng giảm bớt đôi chút. Hắn chèn ngón tay cái vào trong miếng nịt ngực, kéo ra một chút. Nương theo đường cong uốn lượng nơi eo và bụng, xương sườn nhấp nhô vì hơi thở dồn dập, cuối cùng cũng lộ ra cặp vú nhỏ nhắn và ướt át. Tống Á Hiên quay đầu sang hướng khác, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Nam beta vốn dĩ là nhóm giới tính khó mang thai nhất, do đó đến cả lượng sữa cũng cực kỳ ít ỏi. Thời gian đầu, sữa của Tống Á Hiên không hề đủ để cho con gái cậu bú. Khiến cho bé con như chú mèo nhỏ khóc đến đau lòng, chỉ có thể dùng sữa bột để bù vào. Chuyên gia dinh dưỡng ngay lập tức sắp xếp một thực đơn các món canh giúp cải thiện việc tiết sữa, sau đó thì tình hình mới được cải thiện. Nhưng đây cũng là nỗi khổ tâm của Tống Á Hiên, cứ cách ba bốn tiếng, thì ngực của cậu lại trướng sữa, cho nên cậu chỉ có thể mang theo máy hút sữa bên mình.
Vì cho con bú nên núm vú của cậu chuyển từ màu nâu nhạt sang màu sẫm hơn, núm vú cũng không còn hõm xuống nữa, mà lúc nào cũng trơ trẽn nhô ra rồi cọ xát lên lớp áo khiến cậu rất ngứa ngáy. Thế nên hàng ngày cậu chỉ có thể đeo thêm một miếng nịt ngực mà thôi. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Lưu Diệu Văn nương theo eo cậu mà hướng lên trên, dùng hồ khẩu mà đẩy ngực cậu từ dưới lên trên. Mặc dù đang lúc trướng sữa, nhưng bầu vú vẫn không mấy đầy đặn. Tuy rằng bầu vú không có bao nhiêu thịt, nhưng chút sữa kia đã khiến hắn đỏ mắt.(?)
Huống chi lúc này, còn có vài giọt sữa rỉ ra từ khe ngực tựa như những vụn tuyết rơi ra từ đỉnh núi, chúng men theo độ cong của vòng ngực mà chảy xuống, run rẩy bám trên ngực của Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn bị mê hoặc mà vươn đầu lưỡi ra nếm lấy giọt sữa ngọt lành kia . Rồi lại dùng môi lưỡi bao lấy cả bầu vú lẫn núm vú, tựa như kẻ lạc lối sắp chết khát nơi sa mạc, rồi sau đó tìm thấy được ốc đảo cứu sống mạng mình vậy.
Sức của một đứa trẻ nào có thể so sánh được với một người trưởng thành, chứ đừng nói đến người thèm khát như Lưu Diệu Văn. Trong lúc mút mát, những cú đâm ra phía dưới cũng không hề lỡ nhịp một chút xíu nào. Bên đầu vú còn lại không được yêu thương cũng từ từ chảy sữa ra.
Tống Á Hiên ôm lấy đầu của Lưu Diệu Văn mà khẽ khóc. Hắn bú bên trái xong rồi lại chuyển sang phải, tựa như chết khát vậy, thế nên lượng sữa Tống Á Hiên không đủ để thỏa mãn hắn. Alpha cau mày: Không đủ, không hề đủ. Hắn dùng cả hai tay xoa nắn bộ ngực rõ ràng đã mềm xuống của Tống Á Hiên, còn dùng răng đâm chọc đầu vú vẫn còn vươn mùi sữa.
Cậu đã hứa là sẽ cho hắn tất cả kia mà, sao bây giờ lại không chịu chảy ra chút xíu sữa nào vậy chứ.
"Hết rồi, thật sự đã hết rồi...... Anh nhẹ chút."
Nương theo sự liếm mút mạnh bạo của Lưu Diệu Văn, vòng ngực của Tống Á Hiên bị nâng lên khỏi giường, trông tựa như một cây cầu mỏng. Dòng sữa cuối cùng được ra cùng lúc với khi xuất tinh.
Cậu ngã nhoài ra giường mà thở phì phò. Bị hút sữa đến mức bắn tinh, cậu đã sa đọa rồi.
Alpha tham lam liếm đi giọt sữa vươn lại trên khóe môi, cũng không hề có ý định buông tha cho người yêu của mình.
Tống Á Hiên còn đang thẫn thờ (?), thì cảm nhận được dương vật của Lưu Diệu Văn trước tiên là rút ra cho đến khi chỉ còn lại đầu dương vật, rồi sau đó lại từ từ đẩy vào, đâm chọc ở mọi nơi trên vách huyệt, giống như đang tìm kiếm nơi nào đó.
"Chờ, chờ một chút......"
Cậu ngay lập tực chống khuỷu tay ngồi dậy, tay kia vô lực đẩy đẩy cơ bụng của Lưu Diệu Văn.
"Đừng đi vào nơi đó mà, xin anh đó."
Lưu Diệu Văn chỉ nâng người cậu lên, để cậu tựa vào người hắn. Tống Á Hiên biết rõ là hắn đang muốn làm gì, trải qua những ngày động dục của Lưu Diệu Văn kia đã khiến cậu hiểu rõ sâu sắc hành động này có mục đích gì.
Hắn đang tìm kiếm khoang sinh sản của cậu.
Hơn nữa lần này, họ không hề mang bao cao su.
"Xin anh mà, Lưu Diệu Văn...... chỉ cần anh không đi vào."
Tống Á Hiên run rẩy cởi áo sơ mi của mình ra, treo vắt vẻo nơi cánh tay. Khẽ ngửa cổ, để lộ ra phần gáy cong cong. Nơi đó sạch sẽ như mới, dấu răng của Lưu Diệu Văn đã biến mất. Đã bao lần hắn muốn lần nữa lưu lại vết đánh dấu, nhưng khi đó hắn chăm sóc cho Tống Á Hiên đang lúc mang thai nên sợ cậu sẽ đau, đành phải kiềm lại ham muốn đó.
Lúc này đây, Tống Á Hiên vậy mà lại ngửa cổ ra tựa như một chú cừu được dâng lên hiến tế.
"Anh cắn em đi này......"
"Đánh dấu em đi......"
"Cắn chết em cũng được......"
Những giọt nước mắt yếu mềm không hề nhận được chút thương xót nào, ngược lại chúng càng thúc đẩy ham muốn chiếm đoạt của alpha. Hắn sẽ không làm chết cậu, những cũng sẽ không buông tha cậu.
Lưu Diệu Văn lướt qua bả vai của Tống Á Hiên, cúi đầu cắn lên phần da trên tuyến thể. Bất chấm vi phạm "hiệp định" mà cậu đưa ra, dương vật dữ tợn cùng lúc đó cũng mạnh bạo đâm khoang sinh sản mềm mại. Khoang sinh sản co rút xung quanh, mút mát dương vật hắn. Chúng nó thèm khát thứ này lâu lắm rồi. Rõ ràng, lúc cậu mang thai, cậu trở nên ham muốn nhiều hơn do nội tiết tố tiết ra, nhưng cậu vẫn kiên quyết kìm nén lại. Ngay cả khi cậu chỉ cần nói ra một câu mà thôi, không, chỉ cần một ánh mắt mà thôi. Là cậu có thể được thỏa mãn và sung sướng, nhưng vì sao cậu lại không chịu?
Cuối cùng thì cậu vẫn không thể khước từ việc hắn tiến vào khoang sinh sản của mình.
Sự phản kháng của hắn vĩnh viễn cũng không có chút tác dụng nào với Lưu Diệu Văn hết.
Alpha đang lúc điên cuồng cảm nhận được chút ít pheromone của cậu trong sữa. Người này đã sinh con cho hắn, thế thì càng không có lý do gì mà từ chối sự xâm nhập và tinh trùng của hắn cả.
Tống Á Hiên bám vào bờ vai của hắn, như bám vào khúc gỗ trôi dạt duy nhất trong biển trời dục vọng. Lưu Diệu Văn ngậm lấy phần da có tuyến thể sau cổ cậu, thông qua nước bọt để thâm nhập pheromone của hắn vào người cậu. Lại tựa như hút máu của Tống Á Hiên.
Sau khi bắn ra, Tống Á Hiên cố gắng đứng dậy khỏi dương vật của Lưu Diệu Văn. Nhưng rồi lại bị hắn đè chặt đùi và sau đó mạnh mẽ đâm chọc. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Anh...... Ưm!"
Đôi mắt mơ màng đột nhiên mở to, trong hậu huyệt chảy ra một cỗ chất lỏng sền sệt không giống tinh dịch cọ rửa vách huyệt, hơn nữa lượng chất lỏng cũng khác so với tinh dịch, nóng đến mức khiến cho hậu huyệt của Tống Á Hiên co rút. Dương vật đã lâu không xuất tinh giờ phun ra chút dịch trong suốt, sau đó không kiềm được mà chảy ra...... nước tiểu.
Bụng của cậu bị tinh dịch và nước tiểu của Lưu Diệu Văn bắn đến độ căng phồng, hậu huyệt bị dương vật Lưu Diệu Văn nhét chặt, nhưng cũng không chứa nổi lượng chất lỏng như thế này, do đó chúng không ngừng rỉ ra......
Điên rồi......
Tống Á Hiên dùng chút sức lực cuối cùng mà vỗ về Lưu Diệu Văn.
Suy cho cùng thì cậu cũng không ngăn được hắn.
78
Lưu Diệu Văn cũng không biết làm thế nào mà hai người họ lại qua đêm tại một nơi bừa bộn ở chốn khách sạn nhỏ bé này.
Khi hắn tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy bản thân đang ôm Tống Á Hiên trong tay với một tư thế cực kỳ chiếm hữu, trên gương mặt rất đỗi bình thường kia của cậu bị sự xấu hổ khiến cho nó trở nên đỏ bừng (?).
Chỉ là tại sao trên mặt câu lại có vệt nước mặt đã khô cạn? Ngay cả khi đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, mày cậu cũng nhíu chặt lại càng cho thấy rằng những giọt nước mắt kia không phải chỉ đơn thuần là bị hung hăng bắt nạt trong lúc làm tình. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Kể từ khi Lưu Diệu Văn quay về bên cạnh Tống Á Hiên, cậu luôn chìm trong bóng tối lo lắng về những thứ được lo được mất, cậu không tin vào sự nỗ lực của alpha và luôn trốn tránh, không muốn đối diện trực tiếp với mối quan hệ của bọn họ. Cho dù là hai người đã kết tinh nên một đứa bé mang dòng máu của bọn họ, cậu cũng không dám đặt quá nhiều tình cảm vào nó.
Từng giây từng khắc, Tống Á Hiên luôn sẵn sàng cho thời khắc chia ly.
Ít nhất cậu sẽ không quá mức chật vật, không đến nỗi giống như lần trước mà đánh đổi hết tất cả nỗ lực một cách vô ích, mơ màng lang thang ở quanh một người, khiến bản thân trông như một chú hề vậy.
Lưu Diệu Văn dùng ngón tay vuốt ve đầu chân mày cậu, khẽ đặt nụ hôn lên trán rồi ôm cậu vào lòng. Ngực tựa ngực, gần như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương.
Rõ ràng là gần nhau đến thế, nhưng lại tựa như rất xa vời.
Điện thoại của Tống Á Hiên rung lên, dai dẳng một cách khó chịu, Lưu Diệu Văn đưa tay ra với lấy nó trước khi đầu bên kia ngắt máy. Cầm lấy tay cậu mở khóa, thì ra là dì Khâu gọi đến. Hôm qua bọn họ không về nhà, hẳn là dì Khâu đã gọi hắn rất nhiều cuộc.
Cầm lấy điện thoại của Tống Á Hiên di động, cũng chính là đang nắm giữ một số điều mà hắn không hề biết đến. Lưu Diệu Văn như bị mê hoặc mà vuốt xuống thanh thông báo. Ngoài trừ một số công việc trên WeChat, hầu hết các thông báo đều đến từ Weibo. Nhóc con này suốt ngày xem những thứ không lành mạnh gì thế này......
Dì Khâu mở cửa ra, thì liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang ôm lấy Tống Á Hiên, trên người của Tống Á Hiên còn mặc tây trang của hắn.
"Ông chủ! Cuối cùng hai người cũng đã về rồi......"
Người quản gia luôn điềm tĩnh giờ đây không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
"Cậu Trì là đang......"
"Không có chuyện gì cả, tôi sẽ chăm sóc em ấy." Lưu Diệu Văn vào cửa.
Dì Trần ôm bé con ra đón: "Vừa đúng lúc, buổi sáng bé nó còn chưa uống sữa đấy ạ."
Lưu Diệu Văn không chút suy nghĩ mà từ chối: "Cho nó uống sữa bột đi."
Hôm qua vì xoa dịu sự điên cuồng của Lưu Diệu Văn, tình dục mãnh liệt và thô bạo đã khiến cho Tống Á Hiên tiêu hao một lượng lớn thể lực rồi. Đầu vú cũng đã bị Lưu Diệu Văn mút cắn đến nhạy cảm, sao có thể cho bé con không biết nặng nhẹ bú sữa được nữa.
Bế cậu vào phòng ngủ, lung tung cởi bỏ quần áo của cậu, để lộ ra cơ thể bị đùa giỡn đầy vết tích. Không kể đó là dấu tay hay là dấu răng, đến cả dấu hôn thôi cũng đã khiến người ta rùng mình. Có thể thấy rõ được hắn đã khao khát cậu nhiều đến chừng nào.
Nhưng Tống Á Hiên lại không nghĩ như thế.
"Tỉnh rồi à?" Lưu Diệu Văn vừa mới lau người cho Trì Diễn xong, đang lúc thoa kem dưỡng ẩm cho đầu vú sưng tấy của cậu thì cậu đã tỉnh lại. Đôi tay của Lưu Diệu Văn vẫn còn đặt trên ngực cậu, cậu thế nhưng cũng không hề có ý định cự tuyệt, thế nhưng ánh mắt hằn đầy vẻ mệt mỏi, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Mấy người alpha mấy anh đụng đến tình dục đều giống như quỷ đói thế à?"
"Mấy người alpha mấy anh". Tống Á Hiên là đang đánh đồng hắn với ai vậy chứ. Trải qua nhiều chuyện như thế, nhưng ở trong mắt của Tống Á Hiên, bản thân hắn lại là một kẻ ham mê sắc dục đến thế sao.
Lưu Diệu Văn rút tay về, dém chăn cho cậu. Quay lưng lại rồi ngồi xuống mép giường. Khiến cho cậu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thân hình cao lớn hơi cong lên, thật lâu sau mới thở dài một hơi. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Tống Á Hiên."
"Anh muốn em làm một chuyện cũng không hề khó. Sau khi làm xong......"
"Anh sẽ cho em được tự do."
Cũng không để Tống Á Hiên kịp phản ứng, hắn liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Tống Á Hiên cứng đờ mà nằm đó, bị quyết định đột ngột của Lưu Diệu Văn làm cho khiếp sợ. Nhưng rồi cũng từ từ hiểu rõ lời nói của hắn. Tự do —— có lẽ đó là điều mà cậu khao khát nhất trong khoảng thời gian bị Lưu Diệu Văn cưỡng ép. Nhưng hiện tại, khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng cậu có thể diễn đạt tường tận bằng hai từ này hay không? Đến cả chính bản thân cậu cũng không rõ nữa. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Gần ba năm dây dưa lẫn nhau, cuối cùng thì họ vẫn phải chia ly.
Không phải là do cậu tự quyết định nữa, mà đây chính là quyết định của Lưu Diệu Văn.
Chuôi kiếm kia cuối cùng cũng rơi xuống đỉnh đầu của Tống Á Hiên.
79
Tống Á Hiên nộp lên thư xin nghỉ Đông lên. Hạng mục của bọn họ đã hoàn thành xong, tạm thời không còn vấn đề cấp bách nào khác cả. Vạn Duệ Dương cũng nhìn thấy cậu sau khi sinh vẫn luôn trong tình trạng u sầu, giờ đây lại nộp đơn xin nghỉ phép, liền vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Chuyện cậu sinh con sau cùng vẫn không thể giấu được Chu Nguyên Lê. Đối mặt với người mẹ bỉm sữa cũng như là người người đàn chị luôn lo lắng cho cậu suốt bấy lâu nay, Tống Á Hiên thế nhưng vẫn một mực không nói gì về bố của đứa bé.
"Tam Hỏa Nhi, tại sao em cứ luôn như thế vậy chứ......" Chu Nguyên Lê lo lắng đến độ muốn bật khóc. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Nếu như em bị người khác bắt nạt, thì phải gọi ngay cho cảnh sát để bảo vệ cho sự an toàn của bản thân chứ. Sao lại cứ kìm nén như vậy, đến cả em bé cũng sinh ra luôn rồi!"
Tống Á Hiên không dám nhìn cô, nghiêng đầu ngây ngốc nhìn đi nơi khác. Nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Chu Nguyên Lê phản chiếu trên tấm kính. Cô là ngọn lửa rực rỡ đầu tiên bừng cháy trong cuộc đời yên ả không chút gợn sóng của Tống Á Hiên. Khiến cho cậu lần đầu tiên trong đời tham gia vào câu lạc bộ chạy đường dài, bước lên bục cao nhận thưởng và nhận lấy ánh mắt chú ý của mọi người; cũng là người khiến cậu lần đầu nếm trải mùi vị của tình cảm đơn phương ngây ngô khờ dại...... Cậu chưa từng khiến cho cô chịu chút đau khổ nào, trước kia là thế, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như thế.
"Chuyện nói ra rất dài......"
Tống Á Hiên xoay xoay ngón tay, nhưng trên mặt đã không còn mang dáng vẻ lấy lòng người khác như hồi còn là sinh viên nữa.
"Em đã trưởng thành rồi, đàn chị à. Em biết rõ bản thân mình đang làm gì mà."
Chu Nguyên Lê nhìn cậu, cảm xúc trong lòng ngổn ngang quay cuồng. Người đàn em khi xưa luôn theo sau mình như cái đuôi nhỏ không biết từ lúc nào đã đổi thay rồi.
Chuyện mà Lưu Diệu Văn muốn cậu làm đúng thật là không khó, chính xác hơn mà nói điều đó khiến cho cậu có chút ngạc nhiên. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Hắn muốn Tống Á Hiên cùng hắn đi du lịch một chuyến. Là chuyến du lịch chia tay.
Mặc dù từ trước đến nay họ chưa từng chính thức bên nhau ngày nào.
Lưu Diệu Văn từ trước đến nay chưa từng đối xử tệ bạc với bạn giường bao giờ, huống chi Tống Á Hiên còn vì hắn mà sinh ra một đứa bé. Nhưng nếu đưa cho Tống Á Hiên một khoản tiền bồi thường thì cậu cũng sẽ không nhận, không bằng thay bằng một phương thức khác mà cậu có thể nhận lấy thì hơn.
"Lúc chúng ta bắt đầu đúng là không có gì tốt đẹp...... Vậy thì ít nhất phải để lại cho nhau chút hồi ức tốt đẹp vào hồi kết." Đây là nguyên văn lời nói của Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên suy nghĩ một chút thì đồng ý. Một sự lựa chọn không thể hoàn hảo hơn dành cho một người bạn tình.
Chỉ là không rõ vì sao, vào phút giây cậu nói đồng ý, trong lòng lại có chút đau khổ.
"Cậu Trì à......" Chị bật đèn ngủ lên.
"Cậu dậy sớm thế......"
"Ừm, ngại quá, khiến chị thức giấc rồi." Lúc Tống Á Hiên đi vào phòng bé con cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng, không ngờ rằng cố gắng đến thế mà vẫn khiến cho chị Trần tỉnh giấc.
"Em phải đi rồi, nên đến nhìn bé một chút."
Chị Trần biết chuyện hai người họ sẽ đi du lịch, nhưng lại không biết rõ ý nghĩa của chuyến đi lần này, đồng thời cũng không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tống Á Hiên.
"Cậu và ông chủ đúng là yêu thương nhau quá đi thôi, hai người đi chơi vui vẻ nhé."
"Vâng......" Tống Á Hiên miễn cưỡng cười gượng một cái.
Bé gái bị âm thanh nói chuyện của hai người đánh thức, gương mặt nhỏ nhăn nhó lộ rõ vẻ không vui. Tống Á Hiên ôm bé lên dỗ một lúc, cởi áo trên ra: "Muốn uống sữa không?"
Đứa bé mấy tháng tuổi không ăn uống, tiểu tiện thì chính là đi ngủ, giờ đây sữa thơm ngon ngọt lịm dâng đến bên miệng sao có thể từ chối cho được, thế nên liền nhắm mắt lại, mở cái miệng nhỏ ra mà ngậm lấy đầu vú bú sữa.
Uống sữa cả hai bên xong, bé liền trở nên thỏa mãn, tay chân ngọ nguậy xíu, điều chỉnh tư thế thoải mái xong liền đi vào giấc ngủ. Tống Á Hiên xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu bé, giờ đây màu tóc liền trở nên đậm màu hơn, sau này lớn lên mái tóc chắc hẳn sẽ rất đẹp. Lưu Diệu Văn đẹp trai như thế, con bé sau này hẳn cũng là một mỹ nhân......
Nhưng tiếc là cậu không thể gặp lại con bé được nữa.
Cậu đặt bé xuống chiếc giường nhỏ, khẽ đặt lên trên trán bé nụ hôn đầu tiên kể từ lúc bé được sinh ra. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Xin lỗi con."
Thị trấn nhỏ vừa đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, trong sân nhỏ bên khu phố cổ vang lên những tiếng xào xạc quét lá.
"Ông ngoại, bà ngoại! Cháu đi học học đây ạ!" Một bé gái độ chừng bảy tám tuổi, thắt tóc kiểu sừng dê, lưng mang cặp sách vội chào hai ông bà lớn tuổi.
"Ái ui!! Chậm thôi con ơi! Cháu ngoan! Đi đường chú ý an toàn nghe chưa!" Nhìn theo cháu ngoại đi cùng các bạn học xong, hai người họ mới lại chuyên tâm quét sân, chăm sóc cây cỏ.
Nhưng lúc này ở ngoài cửa sân, có người từ bên ngoài đẩy vào.
"Chào ông, xin hỏi nơi này là nhà của ông Mạc đúng không ạ?" Ông Mạc dừng công việc lại, siết chặt cây chổi, cảnh giác nhìn người mới tìm đến. Đối phương có bốn người, ba nam một nữ, toàn bộ đều mặc đồ rất nghiêm chỉnh, bên trên ngực trái còn có đeo một huy hiệu bạc nho nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của vợ chồng ông lão, người đàn ông đi đầu nói ra thân phận của bọn họ: "Chúng cháu là luật sư."
Hắn lấy ra danh thiếp đưa ra, đương nhiên những vị luật sư nổi tiếng trong thành phố lớn cả đời làm ở văn phòng chốn phồn hoa đô thị, không hề đến nơi nhỏ bé này bao giờ sao ông Mạc có thể biết họ được cơ chứ(?).
"Đến đây với mục đích để tìm hiểu chút chuyện về cậu Tây Lâm ạ......"
Còn không đợi hắn nói xong, ông Mạc liền nổi nóng quát to: "Mấy người mai đi đi! Cút đi!"
Ông múa may cây chổi trong tay, xua đuổi những con người thoạt nhìn đạo mạo chỉnh tề nhưng lại rất lạnh lùng đó đi: "Chúng tôi không có gì hết! Con trai tôi cũng đã chết rồi! Những người đó gửi vòng hoa, gửi áo liệm đến! Còn tạt sơn vào nhà của chúng tôi...... Mấy người còn muốn thế nào nữa, còn muốn như thế nào nữa......"
Ông lão gào thét, tựa như muốn dùng hết sức lực cuối cùng để phát tiết nỗi thống hận. Vợ ông Mạc vội vàng chạy đến đỡ ông Mạc, không kiềm được dòng nước mắt, đau khổ cầu xin nói: "Mấy người mau đi đi, đi đi mà...... Chúng tôi với cháu gái khó khăn lắm mới được sống yên ổn, cầu xin mấy người đó...... Buông tha chúng tôi đi. Tông An không cần cháu nó thì chúng tôi nuôi được. Nhất định sẽ không làm phiền đến hắn đâu mà...... Tôi dập đầu với mấy người mà......"
Nữ luật sư trẻ tuổi vội vàng bước đến nâng bà lão dậy: "Ông bà đừng kích động như vậy ạ. Chúng cháu không phải là người hâm mộ của Tông An đến đây gây chuyện đâu ạ. Hơn nữa còn ngược lại, chúng cháu đến đây vì giúp cậu Mạc Tây Lâm tiên đòi lại công lý, lấy lại danh dự."
Hai vợ chồng bà lão họ Mạc nghe cô nói thế, liền sửng sốt cả người. Suốt khoảng thời gian dài qua bọn họ đều như bị bóng tối bao trùm, đến cả hàng xóm xung quanh cũng vì những người hâm mộ điên cuồng kia mà không dám đến gần bọn họ. Giờ đây thế mà lại có người nói rằng đến giúp đỡ bọn họ.
"Cậu Mạc Tây Lâm bị bạo lực mạng, đối với hai ông bà và bé gái kia đúng là rất nguy hiểm. Chúng cháu cần phải tiến hành điều tra thật cẩn thận và tỉ mỉ để tìm được bằng chứng."
Người đàn ông dẫn đầu đẩy đẩy kính, rành rọt nói rõ mục đích của chuyến đi lần này.
"Chúng cháu mong rằng có thể biết rõ đời sống của cậu Mạc Tây Lâm, hoặc là biết rõ bạn hay liên lạc với hắn hay gì đó......"
Nữ luật sư sắm vai một người dịu dàng nói.
"Cháu tin rằng cậu Mạc Tây Lâm không phải là người như trên mạng nói. Cậu ấy nhất định chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường mà thôi."
"Hậu quả của sự si mê của cậu ấy khiến cho chúng cháu rất tiếc, nhưng điều này chắc chắn không phải là thứ để người khác trút giận và thực hiện hành vi bạo lực mạng. Hai vị hẳn là cũng không muốn trên lưng của con trai mình bị gán bởi thứ tiếng xấu này, có đúng không ?" Nữ luật sư nhẹ giọng nói.
"Tuy rằng việc nhớ đến một lần nữa sẽ rất đau khổ, nhưng chúng cháu hy vọng rằng hai vị có thể tin tưởng vào việc chúng cháu sẽ lấy lại danh dự cho cậu Mạc Tây Lâm. Chúng cháu nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho cậu ấy, nếu cậu ấy dưới suối vàng biết được, hẳn cũng sẽ được an lòng."
Ông Mạc nắm lấy tay của bà, cùng nhìn người kia. Dường như cùng chung suy nghĩ. Ông Mạc do dự mở miệng: "Cảm ơn các vị...... Nhưng mà, chúng tôi...... không chi trả nổi cho chi phí luật sư gì gì đó. Cho nên là......"
"Chuyện này ông không cần phải lo lắng đâu ạ." Vị luật sư dẫn đầu nói. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Thật ra chúng cháu được người khác thuê đến đây ạ, vị đó cũng đã chi trả hết tất cả chi phí rồi ạ. Chỉ cần ông đồng ý, chúng cháu ngay lập tức bắt tay vào việc ngay ạ."
Ông Mạc gật gật đầu: "Tôi đồng ý...... Nhưng mà tôi muốn biết, vị đã thuê các người đến đây là ai. Là bạn của con trai chúng tôi à?"
"Chuyện này...... Ngài ấy không phải. Người thuê chúng cháu là một doanh nghiệp." Nữ luật sư mỉm cười nhẹ.
"Nhưng cháu nghĩ rằng, nếu trên thế giới này có loại người như Tông An, chắc chắn cũng tồn tại những người trái ngược hoàn toàn với hắn."
80
Không một ai ngờ đến chuyện của Mạc Tây Lâm lại gây thêm náo động một lần nữa bởi video xin lỗi của một fan lớn của Tông An. Một cô gái trẻ đeo khẩu trang, vẻ mặt trông rất phờ phạc. Siết lấy tấm thư xin lỗi, giọng không giấu nỗi run rẩy mà đọc nó lên.
Cô phát biểu rằng "Tôi thật sự khuyên rằng người nào đó nên tự mình hiểu rõ, nếu muốn phá hoại định mệnh của người khác, thì phiền về nhà mà phá phần mộ của tổ tiên ấy."
Thời điểm báo chí đưa tin cùng với số bình luận đều khiến cho bài đăng này đứng đầu bảng tìm kiếm. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Trong video cô ta nói rằng bản thân không kiềm chế được lời nói đồng thời đưa ra lời xin lỗi với người đã khuất, đồng thời cũng nói rằng sẽ xóa tài khoản vĩnh viễn, quyết định thoát fan. Video vừa công bố, nó đã giáng một đòn nặng nề vào vòng fan của Tông An. Cô ta là fan mười năm của Tông An, hội trưởng hội cổ động, lượng người theo dõi cũng hơn một triệu. Ở một mức độ nào đó mà nói, ngoài bản thân Tông An ra, cô ta chính là người được hội fan săn lùng nhiều thứ hai, sức ảnh hưởng của cô ta cũng là chuyện hiển nhiên không cần phải nói đến.
Theo như tin đồn, cô ta đã nhận được một lá thư từ luật sư yêu cầu cô ta phải trả một số tiền lớn cho những thiệt hại về danh tiếng, hoặc là đưa ra lời xin lỗi công khai như một điều kiện để bù đắp phần lớn thiệt hại. Nhưng không có một ai có thể xác nhận điều này cả, bởi vì người có liên quan không còn xuất hiện trên mọi nền tảng khác của fan nữa.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Á Hiên nhanh chóng cất điện thoại và bước ra ngoài với chiếc yukata mà cậu chưa mặc bao giờ.
"Chuẩn bị xong rồi à?"
Lưu Diệu Văn đứng ở ngoài cửa nhìn cậu.
"Tối nay bắn pháo hoa nên sẽ có rất nhiều người, chúng ta đến đó sớm một chút."
Màn bắn pháo hoa trong mùa hè mang theo vô vàn điều kỳ thú. Vớt cá vàng, kẹo táo, quạt tròn Uchiwa nhỏ và bộ yukata tươi tắn đầy màu sắc của những cô gái là những yếu tố lãng mạn làm nên lễ hội này. Lưu Diệu Văn mặc một chiếc yukata màu sọc xám, Tống Á Hiên thì mặc một chiếc yukata màu xanh có hoa văn tre màu trắng điểm tô trên đó. Hai người họ chậm rãi đi theo đám đông, Lưu Diệu Văn rất muốn kéo cậu lại, nhưng rốt cuộc hắn cũng kìm nén lại.
Trút bỏ nỗi băn khoăn, đi du lịch với nhau như thể là những người bạn. Với tiền đề như thế, Tống Á Hiên mới đồng ý với yêu cầu này của hắn.
Thế thì không cần phải nắm tay. Đây là đặc quyền của những người yêu nhau mới được hưởng.
"Đừng để bị lạc...... Nắm lấy tay áo của tôi này."
Lưu Diệu Văn lấy lùi làm tiến, thử đưa ra lời đề nghị nắm lấy tay áo. Tống Á Hiên do dự một chút, nghĩ rằng dù sao cậu cũng đang ở một đất nước xa lạ, nếu để lạc thì phiền lắm. Thế là liền đồng ý, đưa tay ra nắm lấy cuối phần tay áo yukata của Lưu Diệu Văn để hắn dẫn cậu đi, ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy.
"Vớt cá vàng, muốn chơi thử không?" Trong ao nhỏ những chú cá nhỏ đầy màu sắc tung tăng bơi lội, giống như những đóa hoa chầm chậm nở rộ trong làn nước. Thấy đôi mắt của Tống Á Hiên bị thứ này thu hút, Lưu Diệu Văn liền hỏi. Hầu hết những người tụ tập bên áo cá đều là phụ nữ và trẻ em, Tống Á Hiên vô thức lắc đầu từ chối.
Khi còn nhỏ cậu không có nhiều trò giải trí mấy, lúc lớn lên cậu cũng vô thức cho rằng mình cũng không có duyên với mấy trò giải trí này.
"Nhưng mà tôi muốn vớt."
Tay của Tống Á Hiên vẫn còn đang nắm lấy góc tay áo của Lưu Diệu Văn, không kịp nói gì đã bị dẫn đi sang đó. Ba mươi mấy người, một thân hình cao lớn như vậy chen chúc giữa đám trẻ nhỏ, điều này khiến cho Tống Á Hiên đột nhiên muốn bật cười. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Một chiếc vòng nhựa bọc giấy mỏng như một chiếc lưới nhỏ để bắt cá vàng. Sau khi ngâm nước rất dễ rách, nếu dùng quá sức hoặc cá vàng quẫy đuôi quá mạnh, người chơi cũng sẽ không thành công. Lưu Diệu Văn vớt hư mấy cái, rồi lại kéo Tống Á Hiên vào vớt chung. Tống Á Hiên không nhịn được mà cũng ngồi xổm xuống vớt cá, cầm vợt mà kiên nhẫn se chỉ luồn kim chậm rãi đối phó với những thứ tiểu xảo này.
Thậm chí còn không biết Lưu Diệu Văn từ khi nào đã rời đi mất. Cậu bắt được hai con cá chỉ với một cái vợt, một đỏ và một đen. Chúng được bỏ vào túi như một chiếc bóng nước nhỏ, rồi treo trên cổ tay. Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn xung quanh, thế mà lại có rất nhiều gương mặt tươi cười hạnh phúc.
Nhưng lại không hề có bóng dáng của Lưu Diệu Văn. Muốn gọi lên tên của hắn, nhưng lại không cất giọng nổi. Cuối cùng, cậu chỉ biết thẫn thờ nhìn hai chú cá vàng tung tăng bơi lội trong bóng nước.
Một cây kẹo táo đỏ thẫm được bọc trong lớp đường xuất hiện trước mặt cậu.
Tống Á Hiên tháo bóng nước từ cổ tay ra: "Vớt được rồi nè, cho anh đó." Giọng nói còn có chút to, dường như không vui lắm.
"Tôi cầm giúp cậu."
Lưu Diệu Văn lại đem phần kẹo táo nhét vào trong tay cậu, dáng vẻ hoảng hốt ban nãy của Tống Á Hiên thật ra hắn đều nhìn thấy hết cả rồi. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Cái này xem như là quà đáp lễ."
Thế rồi lần này lại đổi lại là hắn nắm lấy ống tay áo của Tống Á Hiên: "Nhanh đi thôi nào, pháo hoa sắp bắn rồi."
Sau khi vị MC đếm ngược xong. Trên con đường dài hàng trăm mét, những đợt pháo hoa bắn vọt lên màn trời, rực rỡ bung nở trên trời cao. Lúc đầu, chỉ là những đợt pháo hoa màu cam đỏ bình thường, nổ tung rồi nhanh chóng tan biến. Tuy nhiên, sau vài giây yên lặng, bầu trời đêm lại đột nhiên được thắp sáng bởi vô số những chùm pháo hoa xanh, đỏ, tím vàng. Đầu pháo hoa kéo dài từ từ tan đi, phản chiếu hình ảnh trên chiếc gương mặt nước, tựa như một trận mưa sao băng, băng qua trước mặt......
Tống Á Hiên chưa nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy như thế này bao giờ, cũng không biết rằng sự rực rỡ của chúng cũng ngắn ngủi đến thế. Vụn đường của kẹo táo vẫn còn dính bên khóe môi, nương theo đám đông mà reo hò kinh ngạc.
Tống Á Hiên nhìn pháo hoa, còn Lưu Diệu Văn thì nhìn cậu. Dùng ngón tay gạt đi lớp kẹo màu đỏ bên khóe miệng câu đi.
Bùm một cái, pháo hoa lại nở rộ, rồi lại dần dần tan biến.
Rồi một thời gian sau, cứ liên tục lặp lại như vậy.
Bóng dáng người thương đan xen cùng pháo hoa xuất hiện trong ánh mắt.
Hẳn là mùa hè vẫn còn chưa đến hồi kết thúc.
81
rong khi mọi người ai cũng cho rằng vị fan lớn kia của Tông An thoát fan đã kết thúc cả rồi, nhưng lại không ngờ rằng đó chỉ mới là khởi đầu. Trong video thứ hai, người đưa ra lời xin lỗi thứ hai đã xuất hiện, anh ta là người viết thêm lên di ảnh của Mạc Tây Lâm hai chữ "Đĩ Beta" thật lớn.
Người thứ ba đứng ra xin lỗi cũng đã lộ diện, cô ta bình luận bên dưới là "Sao anh ta không dẫn theo thằng nhóc khốn kiếp kia nhảy cùng luôn đi? Để lại để làm âm hồn bám theo anh Tông cả đời hay gì?"
Rồi đến người thứ tư, người thứ năm......
Ngày càng nhiều fan của Tông An công khai đưa ra lời xin lỗi. Một số người qua đường ăn dưa phát hiện ra một quy luật —— tất cả bọn họ đều là những người để lại bình luận trên các bài báo dưới phần tin tức giải trí, từng người một bị điều tra là dựa theo mức độ phổ biến của lượt thích và bình luận, từ cao xuống thấp. Một số fan đã thừa nhận rằng họ nhận được thư của luật sư. Không hề ngờ rằng sự điên cuồng nhất thời trên không gian mạng, lại phải trả giá sau một năm.
Xóa bình luận cũng vô dụng mà thôi, đổi tên Weibo cũng chả được ích gì. Lá thư trắng của luật sư tựa như bước chân của Tử Thần, chậm rãi nhưng chắc chắn không tìm nhầm người.
Công ty của Tông An cũng đứng ngồi không yên. Mặc dù nói là nói về fan không ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân Tông An, nhưng kinh tế của lượng fan chính là một trong những thước đo quan trọng cho độ nổi tiếng của một nghệ sĩ. Hơn nữa, trong mắt người qua đường, chủ đề fan của Tông An công khai đăng video xin lỗi cũng liên tục lên hot search, điều này đã để lại ấn tượng xấu với Tông An.
Việc theo đuổi trách nhiệm trên quy mô lớn thế này chắc hẳn được tiến hành bởi nguồn vốn và quyền lực rất mạnh mẽ. Mặc dù thế, nhưng ngoài việc biết rằng có một công ty luật sư nổi tiếng đang phụ trách vụ này, thì những chuyện sau đó nữa không một ai biết được điều gì nữa hết.
Nếu như muốn cứu vãn, thương lượng tìm đường sống, nhất định sẽ có manh mối để liên hệ. Nhưng văn phòng luật bên kia lại cứ một mực nói rằng khách hàng lần này là bố mẹ của Mạc Tây Lâm . Ngoài trừ bố mẹ, không ai có thể kiên trì khôi phục danh tiếng cho Mạc Tây Lâm như vậy hết. Nhưng nghĩ thôi cũng biết, một cặp vợ chồng là công nhân khai thác ở mỏ than đã về hưu, làm sao có thể chi trả các khoản chi phí kiện tụng đắt đỏ như thể kia được. Bọn họ rõ ràng chỉ là đang đưa ra người khách hàng hợp lý mà thôi.
Có vẻ như người khách hàng thật sự kia muốn phong sát con đường sự nghiệp giải trí của Tông An, không hề có chút nương tay nào. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Điều này khiến cho công ty của Tông An lo đến sốt vó, không rõ tên kia đã đụng phải nhân vật nào vậy chứ?.
"Cậu vuốt ve nó trước, rồi sau đó cho nó ăn cà rốt này."
Lưu Diệu Văn dắt một con ngựa, nhìn thấy dáng vẻ vừa tò mò vừa sợ hãi của Tống Á Hiên thì khẽ mỉm cười. Tống Á Hiên ngập ngừng chạm vào cổ của chú ngựa, nó có chiếc bờm ngắn và dày màu đen tuyền, khi chạm vào cũng rất thoải mái. Cậu cho nó ăn một củ cà rốt, nó cũng không chút e ngại nào mà nhai chóp chép, tiếng vang lên rộp rộp.
"Thắt dây cương xong, chân dẫm lên bàn đạp thế này."
Tống Á Hiên dưới sự giúp đỡ của Lưu Diệu Văn mà leo lên được lưng ngựa.
"Thả lỏng dây cương rồi kẹp lấy eo ngựa để ngựa đi. Nghiêng sang trái để đi bên trái, nghiêng sang phải để đi bên phải. Nếu muốn dừng lại thì ghìm chặt dây cương." Hắn làm mẫu cách kéo dây cương rồi sau đó đưa vào trong tay của Tống Á Hiên.
"Anh thật sự biết cưỡi ngựa à?" Tống Á Hiên không tự chủ được mà hỏi.
"Bố của tôi cực kỳ thích cưỡi ngựa, thậm chí ông ấy còn mua cả một trang trại chỉ để nuôi ngựa. Cho nên tôi được ông ấy dạy cưỡi ngựa từ nhỏ." Lưu Diệu Văn rất vui khi Tống Á Hiên muốn biết nhiều chuyện hơn về hắn, thế nhưng Tống Á Hiên lại không tiếp tục hỏi thêm câu gì khác nữa hết.
Dù sao thì Lưu Diệu Văn khi sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, đừng nói là chơi bóng bầu dục hay là cưỡi ngựa, nếu hắn nói với Tống Á Hiên hồi còn nhỏ hắn từng học lái trực thăng ở Hawaii cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Đi theo tôi này, đừng sợ."
Lưu Diệu Văn cưỡi một chú ngựa khác, thông thạo mà kéo dây cương, quất roi điều khiển ngựa quay trở về lối mòn bên bìa rừng. Tống Á Hiên nhanh chóng kẹp lấy bụng ngựa đi theo sau.
Bọn họ trước tiên muốn cưỡi ngựa băng qua rừng. Các sự án du lịch như thế này cho phép khách du lịch thưởng thức được phong cảnh nơi rừng rậm, cũng giảm thiểu đi dấu vết của con người nơi đây. Làm cho khu rừng giữ được vẻ nguyên thủy vốn có.
Xung quanh rất yên tĩnh, rời xa sự hối hả và nhộn nhịp ở phía xa, lắng nghe giai điệu vốn có của thiên nhiên kỳ diệu. Tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu rộn rã và cả tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đi song song nhau, không một ai nói gì. Dường như họ đang đắm chìm trong khung cảnh nguyên sơ của chốn rừng rậm nơi đây.
Bao trọn ánh mắt đều là màu xanh lá. Xanh đậm, xanh ngọc bích, xanh tươi, xanh rêu...... Trên ngọn cây, trên vách đá, dưới chân, tất thảy đều là "màu xanh" trong muôn vàn dáng hình.
"Cậu nhìn kìa."
Đột nhiên Lưu Diệu Văn hạ thấp giọng, siết chặt dây cương để ngựa dừng lại. Tống Á Hiên cũng nhanh chóng dừng lại và nhìn về phía ngón tay hắn chỉ —— đó là một con hươu.
hươu. Một con hươu đang uống nước bên dòng suối với vài chú hươu con. Chúng chỉ cách họ vài bước chân, họ có thể nhìn rõ những sợi lông trắng trên đuôi của những chú hươu con còn chưa phai màu. Một chú hươu khác xuất hiện, chiếc cổ dài vươn cao đầy kiêu hãnh, cặp sừng vươn dài duyên dáng như những nhánh san hô. Đây rõ ràng là một con hươu đực. Là con đầu đàn, nó phát hiện ra hai người không thuộc về rừng rậm.
"Nó đang nhìn về phía chúng ta." Tống Á Hiên khẩn lo lắng nuốt nước bọt.
"Đừng nhúc nhích là được rồi." Lưu Diệu Văn dịu dàng trấn an cậu.
Quả nhiên, sau khi xác nhận rằng bọn họ không phải là mối đe dọa. Con hươu đực kia cũng cúi đầu xuống uống nước, sau đó còn liếm láp con cái, chải chuốt lông cho nó.Những con hươu con thì quá đỗi nghịch ngợm, chúng còn dùng chạm nhẹ vào sừng của nhau như đã được truyền dạy. Nhưng chẳng mấy chốc, đám nhóc tinh nghịch đã tiến bước vào rừng sâu, khuất xa khỏi tầm mắt của bọn họ.
Vào rừng sâu sẽ gặp hươu, xuống biển sâu sẽ gặp cá voi.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy đó."
Tầm mắt của Lưu Diệu Văn rơi vào trên người cậu.
"Ở nơi này, nghe nói nếu nhìn thấy hươu sẽ gặp được may mắn."
"May mắn về cái gì?"
"Gia đình hòa thuận, con cháu đầy đàn."
Tống Á Hiên lảng tránh ánh mắt của hắn, tự mình thúc ngựa về phía trước. Làn không khí trong lành của rừng sâu được hít vào trong phổi. Nhưng không hiểu sao nó lại khiến cho lồng ngực cậu trở nên nóng rực.
Cũng không biết là cậu đang trốn tránh điều gì nữa. Hòa thuận cũng không phải là với cậu, đầy đàn cũng không dính dáng gì đến cậu.
Lưu Diệu Văn khẽ cười một tiếng, đi theo sau cậu.
Dưới vó ngựa réo rắt là mùa xuân bất tận.
Tống Á Hiên không ngờ rằng chuyến đi cuối cùng hóa ra lạ là sân ga. Một đoàn tàu màu đỏ dừng lại. Hai người họ xuống ngựa bước lên tàu. Những người phía sau cũng liên tục bước xuống ngựa mà đi lên xe. Đoàn tàu chậm chầm khởi hành và bắt đầu một hành trình mới.
"Chúng ta đang đi về phía Bắc. Đến đó sẽ nhìn thấy cực quang."
Hai bên sườn tàu màu đỏ có những ô cửa kính lớn, phản chiếu những vầng hào quang nhiều màu sắc. Nhìn xung quanh là biển rừng mênh mông bạt ngàn, xa xa là ngọn núi phủ tuyết trắng xóa. Chạy qua cầu vòm cao trăm mét, dòng sông tóc rách chảy dưới chân họ; lái qua cánh đồng xanh, những chú cừu trắng trẻo nhàn tản nằm trên đồng cỏ; chạy băng qua hồ ước, trên mặt nước lơ lửng sương mù huyền ảo, khiến cho người khác không nhìn rõ...... Mỗi khi đi qua một đường hầm, liền giống như bước qua cánh cửa của một thế giới mới vậy.
Sau hơn bảy giờ trên tàu, Tống Á Hiên cảm thấy như thể mình đã trải qua cả một đời dài.
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng họ cũng đến một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi những ngọn núi, những ngôi nhà được thiết kế tinh xảo và những cánh đồng trải dài. Quang cảnh hiện ra tựa như trong giấc mơ tuyệt đẹp.
Hành lý được chuyển đến khách sạn từ trước. Bà chủ nhà trọ đã tiếp đãi bọn họ một cách rất nồng nhiệt, còn mang cho bọn họ món súp kem nấm nóng hổi, thịt bò và thịt cừu đầy săn chắc, bánh mì nguyên cám tự làm......
Lưu Diệu Văn đã đặt một phòng kiểu gia đình, có thể chứa được tám người. Nhưng mà giờ chỉ có hai người là hắn và Tống Á Hiên, họ chọn phòng ngủ riêng.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tống Á Hiên bắt đầu quan sát ngôi nhà. Ánh sáng chủ yếu là màu vàng ấm áp, treo những bức tranh mang không khí cổ điện, trang trí hoa khô và chân nến. Thậm chí còn có một lò sưởi bằng gạch đỏ. Dù chưa đến mùa đông nhưng đây đã là cũng đất phía Bắc có thể nhìn thấy cực quang. Chỉ hai hoặc ba giờ sau khi màn đêm buông xuống, sương ở bên ngoài đã trắng mờ bao quanh. Nhìn từ cửa sổ, toàn bộ thị trấn trông giống như những thị trấn nhỏ được mô tả trong những câu chuyện cổ tích vậy.
Lò sưởi được thắp lên, hơi ấm từ từ lan tỏa. Chú mèo lông dài của chủ nhà không biết từ lúc nào chui vào, cào một góc vào chân bàn. Tống Á Hiên chạm vào nó, nó cũng không né tránh. Còn đi theo Tống Á Hiên đến bên chiếc ghế bập bênh bên cạnh lò sưởi, nhảy lên trên đùi cậu, cuộn đuôi lại, khao khát hơi ấm từ phía cậu. Tống Á Hiên vuốt ve chú mèo dạn người này, nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn về phía Lưu Diệu Văn. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Lưu Diệu Văn ngồi bên chiếc bàn ăn dài, rót một ly rượu vang đỏ, tay áo sơ mi xắn lên để lộ bắp tay vạm vỡ, đang lật giở một cuốn sách có bìa da dày. Đây là quyển sổ để lại lời nhắn của khách, mỗi người khách đến đây có thể ghi lại trên đó bất cứ điều gì.
Tiếng lách tách vang lên từ những đóm lửa trong lò sưởi, tiếng sột soạt khi đầu bút của Lưu Diệu Văn cọ xát với mặt giấy, tiếng gừ gừ từ chú mèo lông dài đang thoải mái khò khè trên đùi cậu...... Tống Á Hiên chỉ cảm thấy tim mình thật yên tĩnh và bình yên đến lạ. Cậu cũng vô thức nhắm hai mắt lại......
Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng Lưu Diệu Văn gọi tên mình, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút mơ màng.
"Tống Á Hiên tỉnh dậy đi."
"Bà ấy đến rồi."
Ai? Ai đến chứ?
Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu đã bị Lưu Diệu Văn bọc vào chiếc áo lông . Con mèo lông dài không biết đã rời đi từ lúc nào, cho nên cậu ngay lập tức liền đứng dậy. Ngây ngốc nhìn Lưu Diệu Văn tắt hết toàn bộ đèn trong phòng, quay lại chỗ cậu và dẫn cậu đến ban công nhỏ.
Chỉ đến lúc này, Tống Á Hiên mới hiểu ra —— bà ấy đến rồi.
Nữ thần của bình minh, Aurora.
Trong dải ánh sáng dài màu xanh bạc hà xuất hiện trên bầu trời đêm trong vắt, có ánh sáng màu vàng phát ra ở phần rìa. Ngàn vì sao sáng cũng không sánh nổi chân váy của vị nữ thần này. Mây cuộn mây tan, dáng người nhảy múa. Dần dần, màu vàng rực rỡ chuyển sang màu hồng tím, hồng tím rồi lại đổi sang đỏ nhạt...... Tầng tầng lớp lớp, bày ra trước mắt phàm nhân làn váy lộng lẫy mà thượng đế đã ban tặng cho người.
Thiên hà rộng lớn, cực quang vô tận.
Một người bình thường nhỏ bé không biết vì sao đột nhiên lại bật khóc, tiếc rằng chưa kịp rơi xuống đã kết thành băng bên khóe mi. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Những du khách trẻ rời đi chỉ sau một đêm. Khi bà chủ đang dọn dẹp phòng, bà nhìn thấy cuốn sổ lưu trí đang được mở ra đặt trên bàn ăn. Lời nhắn gửi mới nhất là một ngôn ngữ từ một vùng đất xa lạ mà bà không thể hiểu được. Chỉ có dòng chữ Tiếng Anh uốn lượn cuối cùng được đề bút một cách đẹp đẽ ——
I WILL LOVE HIM FOREVER.
Hai bóng người ngoài cửa sổ đang dần khuất xa trên con đường.
Bước vào mùa đông ấm áp
82
"Trước khi sự việc xảy ra, tôi không bao giờ nghĩ rằng một người trầm tính và hiền lành như anh ấy lại đưa ra một quyết định đau lòng như vậy."
Đang lúc các fan của Tông An từng xúc phạm Mạc Tây đang phát hoảng trước những lá thư từ luật sư, thì một người dùng "Ngải 10". Cô tự nhận là bạn của Mạc Tây Lâm, đồng thời kể về những chuyện quá khứ may mắn mà bất hạnh của người chuyên viên trang điểm Beta kia trên Weibo.
Chàng trai nọ sinh ra tại một thị trấn không mấy nổi tiếng, anh ta dựa vào đôi bàn tay khéo léo và linh hoạt của mình đã tạo hình nên một Tông An khiến vô số người hâm mộ điên đảo. Hoặc sảng khoái và tỏa nắng như ánh mặt trời, hoặc huyền bí ma mị, hoặc đoan chính và quý phái...... mỗi một lần Tông An mở mắt sau khi xịt lớp cố định makeup, người đầu tiên mà gã ta nhìn thấy chính là Mạc Tây Lâm. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Pygmalion đem lòng yêu người con gái mà anh đã điêu khắc từ ngà voi. Dù cho đó là một thứ không có linh hồn, anh cũng đó cống hiến hết tất cả sức lực, tâm huyết và tình yêu của mình vào nó.
Mà Tông An lại là một người bằng xương bằng thịt, biết cử động và cũng biết cười. Mạc Tây Lâm phải lòng gã ta cũng không phải điều gì lạ. Mà người thiếu niên do tính chất công việc thường xuyên mang khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy cùng nốt lệ chí dưới mi mắt cũng từng bước đi vào lòng Tông An.
Đôi khi không cần một lý di gì hết cũng là nơi một tình yêu bắt đầu, cũng không cần quá mức phải rung chuyển đất trời.
Nhưng lúc kết thúc lại có muôn vàn lý do. Đối với những người thuộc hai giới tính AO mà nói, nguyên nhân lớn nhất và hợp lý nhất chính là họ đã gặp gỡ "định mệnh" của chính mình.
"Ngải 10" nói rằng khi đó Mạc Tây Lâm mặc dù rất đau buồng nhưng anh đã cố nén nỗi đau trong lòng mà chăm sóc con thật tốt, bao dung cho chồng và chờ đợi ngày Tông An hồi tâm chuyển ý. Anh lựa chọn tin tưởng vào tình cảm giữa hai người bọn họ, tin rằng những năm tháng bọn họ bên nhau có thể đánh bại với những thứ hư ảo gọi là "linh hồn", là "định mệnh".
Nhưng cuối cùng, thứ mà Mạc Tây Lâm chờ đợi chính là tấm hình mà Tông An và vị ngôi sao kia cùng nhau vào khách sạn. Cùng với một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Cả Weibo đột nhiên im lìm. Bởi vì những chuyện xảy ra sau đó là gì thì mọi người đều biết.
Tống Á Hiên co ro ở trong chăn, siết chặt điện thoại. Nước mắt khiến cho hai mắt của cậu mờ đi. Người đàn ông chỉ đơn giản trò chuyện với cậu vài câu không ngờ lại chôn sâu một quá khứ như thế.
Bình luận trên Weibo cũng cực kỳ sôi nổi. Bàn luận về đó là bị bản năng thu hút nhau là tình yêu theo lý trí. Đó là một chủ đề bàn luận không có hồi kết.
Hiện tại tài khoản "Ngải 10" chỉ có một bài đang duy nhất trên Weibo mà thôi.
Lịch trình ngày mai rất dài, Tống Á Hiên đành phải ép mình đặt điện thoại xuống và đi ngủ.
Chỉ là cảm giác như có một tảng đá lớn đè chặt lên tim, khiến cho cậu không tài nào thở nổi. Trằn trọc mãi khiến cho cậu cũng mơ màng không biết mình đang mơ hay tỉnh. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Bài đang Weibo thứ hai của "Ngải 10".
"Tôi hy vọng rằng khi yêu một ai đó trên thế giới này, không phải là vì pheromone của em ấy, mà thứ tôi yêu chính là "con người" của em ấy."
"Mặc dù đôi khi tôi không nhìn thấy cũng không hiểu rõ. Nhưng tôi cũng không cần phải hiểu bản thân mình hoàn toàn. Người tôi yêu chính là em, chứ không phải là bản năng của mình."
"Ngay cả khi em không hoàn hảo, tôi vẫn muốn được sánh bước cùng em."
Chỉ với ba câu nói ngắn ngủi, bài đăng đã nhận được nhiều bình luận hơn hẳn bài đăng trước đó.
Bức ảnh nhận được nhiều bình luận nhất là hình ảnh một đôi nữ sinh nắm chặt tay nhau.
"Người tôi yêu chính là cô ấy. Tôi là alpha, còn cô ấy là beta."
"Người tôi yêu là anh ấy, tôi là beta, còn anh ấy là alpha."
...... Càng về sau, ngày càng có nhiều người khác xuất hiện. Alpha và beta, beta và omega, hay thậm chí cả những cặp alpha và alpha, omega và omega cũng không ít.
Họ là những nhóm người không được xã hội ủng hộ hay thậm chí còn không được công nhận. Nhưng bởi vì chuyện này trên Weibo, họ lần lượt đứng dậy.
Chủ đề "Yêu chính con người họ" chưa bao giờ là hết nóng cả. Đó là niềm tin vững chắc của vô số người đối với số phận —— rằng tôi không muốn bị bản năng, bị pheromone chi phối. Điều tôi yêu là chính con người họ.
Giờ đây, Tống Á Hiên mới nhận ra rằng cậu không hề đơn độc.
Trời đã sáng.
Nhưng chuyến du lịch chia tay này từ lâu đã là mũi tên phóng ra không thể quay đầu lại.
Không biết từ khi nào mà Lưu Diệu Văn lại bắt đầu hút thuốc trở lại. Khi Tống Á Hiên đi ra sau khi ăn sáng xong, cậu nhìn thấy hắn đang đứng ở khu vực hút thuốc ở ngoài trời. Đôi mắt của hắn nhìn về xa xăm, tàn thuốc trên tay cũng tích thành một mảng dài.
Khi hắn hút thuốc, lại khiến cho Tống Á Hiên nhớ đến lúc bản thân bị giam cầm trong căn phòng đó, không biết ngày đêm, chỉ có thể dang rộng chân mà bị xâm phạm. Khi đó Tống Á Hiên cho rằng người đang xâm phạm mình là một người nào đó xa lạ, trái tim đã chết chợt cảm thấy nhẹ nhõm —— hóa ra hắn không phải là Lưu Diệu Văn là không được, thì ra dù cho cậu làm với người khác cũng sẽ cảm thấy sung sướng.
"Anh...... bớt hút thuốc đi." Cảm xúc trong lòng ngổn ngang, nhưng lời thốt ra chỉ có duy nhất một câu này.
Lưu Diệu Văn hồi thần lại nhìn cậu, dập tàn thuốc: "Được."
Thật ra vẫn còn rất sớm, nhưng quầng sáng đỏ đặc trưng của nắng mai đã xuất hiện ở dải bụng cá trắng muốt nơi chân trời. Cao nguyên này được nhuộm đỏ cả một màu rực rỡ. Các lớp đá cứng được mưa gió bào mòn tạo thành những khối đá hình nón, hình nấm với nhiều màu sắc khác nhau như đỏ, vàng, xanh lá, xám...giống như biển rừng rực rỡ trải dài vào ngày thu. Có những hang động được đào trên mặt đá của khe núi, trong đó các linh mục của Cơ Đốc giáo cổ đại đã xây dựng nên nhà thờ hoặc vẽ tranh tường.
Tại nơi đây, người Hittite đã tạo ra một đế chế hùng mạnh, và người Ả Rập cũng đã từng châm ngòi cho ngọn lửa chiến tranh tôn giáo tại nơi này...... Dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử đã hội tụ đến hiện tại, cuối cùng hình thành nên một sự pha trộn văn hóa đa sắc tộc.
Nơi đây được chọn là điểm cuối của chuyến hành trình.
Những nơi Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên đi dường như đều trải qua cả bốn mùa.
Tựa như đi qua một đời người vậy.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu đến từ những ngọn núi đá ở phía xa. Lưu Diệu Văn đứng ngược sáng, ngũ quan trên gương mặt rõ ràng của hắn giờ đây bị bóng tối bao phủ nên khó có thể nhìn rõ.
"Chuẩn bị xong hộ chiếu và vé máy bay chưa?"
"Rồi......"
"Vậy cậu đi trước đi."
Tống Á Hiên lắc đầu, thanh âm run rẩy nghẹn ứ: "Anh đi trước đi."
"Được." Lưu Diệu Văn quay đầu đi, chỉ về nơi xa. "Khinh khí cầu của tôi sẽ bay lên từ nơi đó, chiếc màu đỏ ấy."
"Tống Á Hiên, em tự do rồi."
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu cũng chấm dứt đoạn tình cảm dây dưa gần ba năm của mình.
Khinh khí cầu màu đỏ từ từ bay lên trời cao và bay về phía xa, dưới ánh mặt trời, nó trông giống một mặt trời khác. Mà Tống Á Hiên vẫn chính là Khoa Phụ (1) của ngày nào.
(1) Khoa Phụ (tiếng Trung: 夸父; bính âm: Kuāfù; Wade–Giles: K'ua-fu) là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, người mà mong muốn chiếm được Mặt Trời.
Cậu dồn hết các cơ của toàn thân chạy nước rút bằng tất cả sức lực. Đuổi theo khinh khí cầu màu đỏ mà cậu cũng không biết rõ là mình có với tới được không. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Những du khách đi qua chỉ thấy một nam thanh niên quỳ ráp dưới đất, ôm tay bật khóc thảm thiết sau khi điên cuồng chạy đến đây. Phổi không còn không khí để có thể gào khóc thỏa thuê được nữa, như bị bóp nghẹt đến ngạt thở. Cậu dường như thu mình lại, giống như một Hòn Đá trên mặt đất vậy.
Nếu thật sự là một Hòn Đá thì tốt quá rồi. Bên trong cứng cáp nên sẽ không đau, trái tim cũng sẽ không động lòng vì ai.
Rõ ràng là do bản thân quyết định, rõ ràng là lý trí đã đưa ra lựa chọn tốt nhất. Nhưng lúc này đây, tim cậu như bị xé toạc ra làm hai mảnh.
Không biết từ lúc nào, hàng trăm ngàn quả bóng bay nhỏ đủ màu sắc bay qua đầu Tống Á Hiên. Chúng giống như những con người tí hon nếu so với khinh khí cầu to lớn trên trời cao kia. Tiếng cảm thán của những du khách xung quanh khiến cho Tống Á Hiên không khỏi ngẩng đầu lên.
"Rõ ràng là đã được tự do, nhưng vì sao em lại bật khóc thảm thiết như vậy?"
Giọng nói không thể nói là quá mức dễ nghe, nhưng đối Tống Á Hiên nó giống như giọng nói của thiên đàng vậy.
Như thường lệ, nó mang theo một phần đùa cợt, ba phần xảo quyệt...... và sáu phần dịu dàng. Gộp lại với nhau, tạo nên mười phần thâm tình.
Alpha đứng phía sau cậu không xa, một tay đút vào túi, dáng vẻ trông như đã tính trước hết thảy.
Nhưng thực tế, Lưu Diệu Văn đã đánh cược, đánh cược vào tình cảm của Tống Á Hiên dành cho hắn.
Một con trai cứng đầu này phải dùng dao nhọn cạy dọc theo khe hở, phần thịt trai mềm chỉ khi nào chịu đau mới chịu ló ra ngoài.
"Tôi hy vọng rằng khi yêu một ai đó trên thế giới này, không phải là vì pheromone của em ấy, mà điều tôi yêu chính là "con người" của em ấy."
Tống Á Hiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn người đàn ông mà cậu cho rằng đã rời đi trên khinh khí cầu màu đỏ, miệng hắn phát ra những lời như trong dòng trạng thái được viết bởi tài khoản "Ngải 10".
Ngải 10. Ái Mười. Ái Thạch. (2)
(2) Nguyên văn 艾 10. 爱十. 爱石. Trong đó từ Ái Mười (Ái Shí) và Ái Thạch (Ái Shí) đồng âm với nhau.
Hắn đã từng nói với Tống Á Hiên: Chỉ cần em nguyện ý vứt bỏ tất cả mọi thứ để yêu anh, anh có thể vì em dọn sạch hết mọi trở ngại.
Lưu Diệu Văn đương nhiên không phải là thần, nhưng hắn có thể thay đổi thế giới của Tống Á Hiên.
"Tống Á Hiên, anh yêu em."
Một quả bóng bay nhỏ từ trên trời dần đáp xuống, ở đuôi quả bóng có một chiếc hộp nhung đen nhỏ. Lưu Diệu Văn bắt lấy nó, mở ra, rồi quỳ một gối xuống trước người thanh niên beta vẫn còn đang sững sờ.
"Gả cho anh đi."
Mặc dù đã từng cầu hôn trước đó, nhưng những lần đó đều bị Tống Á Hiên từ chối. Lần này là một màn cầu hôn nghiêm túc.
Tống Á Hiên từng bước đi đến. Bước qua rừng rậm mùa xuân, bước qua pháo hoa ngày hè, bước qua khinh khí cầu mùa thu, bước qua cực quang ngày đông.
Cậu không có nhận lấy nhẫn.
Nhưng cậu lại ôm chặt lấy Lưu Diệu Văn. Cậu ôm lấy cổ hắn, vùi sâu vào hõm cổ của hắn.
Đừng đi mà, đừng rời xa cậu, cũng đừng bỏ mặc cậu. Mãi đến thời khắc mà Lưu Diệu Văn quay lưng đi, Tống Á Hiên mới thật sự nghe thấy giọng nói đè nén trong tim mình.
Hóa ra tình yêu mà cậu dành cho Lưu Diệu Văn, từ trước đến nay đều chưa từng phai nhạt.
"Em không đồng ý cũng muộn rồi."
Lưu Diệu Văn lo tự mình đeo nhẫn vào ngón tay của Tống Á Hiên, ôm lấy gò má trắng bệch đang không biết là đang khóc hay cười này. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
"Đồng, đồng ý mà." Tống Á Hiên nức nở nói.
Lưu Diệu Văn mỉm cười, lại ôm cậu vào lòng, tựa như muốn khắc sâu cậu vào trong xương tủy của chính mình.
Phía sau lưng, nơi Tống Á Hiên không thể nhìn thấy, nước mắt của alpha cũng khẽ rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro