Chương 84-87
Chương 84
"..."
Lúc Lưu Diệu Văn đang nói chuyện thì Tống Á Hiên nắm lấy cổ áo của hắn, ép hắn tới gần mình.
Khoảng cách giữa hai người bị Tống Á Hiên kéo lại bằng một cách thức cực kỳ thô bạo.
Đối diện nhau.
Lúc này cậu mới nhìn thấy trong đáy mắt của Lưu Diệu Văn cũng ẩn chứa nhiều cảm xúc rất sâu...
Một năm qua hắn thức đêm rất dữ dội, trong mắt toàn là tia máu. Trước khi cậu xuất hiện, đôi mắt cực xinh đẹp đó nhìn bất cứ thứ gì cũng u ám, chỉ khi nhìn cậu thì đáy mắt mới có chút ánh sáng lấp lánh.
Tống Á Hiên đánh xong một cú, thực ra vẫn muốn đánh tiếp nữa.
Muốn kéo người này ra mà đánh một trận nhừ đòn.
Nhưng Lưu Diệu Văn không đánh trả nên cậu không thể đánh tiếp được.
"Tại sao lúc đó lại làm như vậy?"
"Chỉ vì ba tôi phản đối?"
Tống Á Hiên nghiến răng, siết chặt năm ngón tay chất vấn: "Nói đi."
Mọi thứ đến quá đột ngột.
Lưu Diệu Văn vốn nghĩ đây là một ngày bình thường như mọi ngày trong năm qua. Hắn sẽ mệt mỏi và tê liệt trở về phòng trọ, khi không chịu nổi nữa sẽ mở khung chat xem lại cuộc trò chuyện của hai người từ ngày đầu tiên kết bạn. Ngày qua ngày.
Nhưng vào lúc này bí mật mà hắn cố gắng che giấu lại bị phơi bày, không thể nào trốn tránh nữa.
Đã hơn một năm trôi qua, Lưu Diệu Văn không biết phải bắt đầu từ đâu, nên chỉ nói: "Gặp chút rắc rối."
Lúc nói chuyện hắn nếm được vị máu.
Lâu lắm rồi, cuối cùng hắn cũng nói ra hàm nghĩa thật sự của câu "Tôi mệt rồi": "Ở bên tôi sẽ rất mệt."
Không phải hắn mệt.
Mà là không muốn người hắn thương phải chịu cực khổ.
Ngày đó trên đường về từ Tây Thành, hắn đi trong khuôn viên trường Nam Dương, tình cờ gặp được vài bạn cùng lớp, dáng vẻ vô tư lự đang hẹn nhau đi chơi.
Ánh nắng chiếu lên họ, chuông xe đạp trong khuôn viên len lỏi giữa những con đường rợp bóng cây.
Đó mới là cuộc sống của người bình thường.
"Không muốn cậu sống cuộc sống như vậy với tôi, cũng không muốn cậu phải gánh chịu điều gì vì tôi."
"..."
Vì thích.
Vì người trước mắt hắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Nên cậu ấy nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cuộc sống của Tống Á Hiên nên như Nghiêm Dược và mẹ cậu kỳ vọng.
Lưu Diệu Văn nói: "Cuộc sống mà không thể thở nổi, không biết ngày nào sẽ bị quậy đến long trời lở đất cứ để tôi sống là đủ rồi."
Dù lời thú nhận của Lưu Diệu Văn vẫn là để đẩy cậu ra, nhưng tay Tống Á Hiên đang nắm cổ áo hắn khẽ khựng lại, mọi cảm xúc vừa trào lên đột nhiên biến mất.
Tống Á Hiên không ngờ nguyên nhân chia tay hôm đó là như vậy.
Không phải hắn không muốn đi, mà là không nỡ để cậu đi cùng.
Tống Á Hiên buông tay, im lặng hồi lâu không nói nên lời.
Cậu ném điện thoại trả lại cho Lưu Diệu Văn, trong khoảnh khắc im lặng, chỉ vào cửa nói: "Mở cửa, vào trong nói."
Lưu Diệu Văn vẫn như trước, với người khác thì lơ đãng nhưng đối với lời cậu nói luôn làm theo vô điều kiện.
Tống Á Hiên lùi lại phía sau hắn, dưới ánh đèn hành lang lúc sáng lúc tối, nhìn người này lấy chìa khóa mở cửa, sau đó cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt cậu.
Một căn phòng đơn rất đơn giản.
Không khác gì với cái mà cậu đã thấy trên ứng dụng thuê nhà lúc trước.
Sau khi bật đèn, cậu nhìn thấy đồ đạc đơn giản trong phòng.
Lưu Diệu Văn không thích mua đồ, cũng không thích chất đống đồ đạc, góc phòng có một đống chai rượu chắc không phải của hắn, có lẽ là của Lưu Tử, ngoài ra chẳng còn gì nữa, ngay cả bàn trà cũng trống không.
Tống Á Hiên vừa nhìn vừa tự động hiện lên những suy nghĩ này dựa trên sự hiểu biết về Lưu Diệu Văn.
"Thuê khi nào vậy?" Cậu hỏi.
"Hơn nửa năm trước." Lưu Diệu Văn nói.
"Cậu," Tống Á Hiên dừng lại một chút, "sống một mình hả?"
Nhưng Lưu Diệu Văn lại nói: "Không."
Tống Á Hiên chưa kịp nắm chặt tay thì Lưu Diệu Văn lại bổ sung một câu: "Còn có một con mèo nữa."
"..."
Lưu Diệu Văn hoàn toàn không biết mình suýt bị ăn đòn, chỉ còn thiếu 0.1 giây nữa thôi.
Hắn vừa nói xong, từ trong cửa vang lên tiếng mèo kêu rất nhỏ: "Meo."
Cá Măm Măm vừa tỉnh dậy, duỗi người lao về phía cửa.
Nhưng khi nó đến gần cửa thì nhận ra trước cửa không chỉ có một người, chân nó khựng lại, cảnh giác rút lui về phía tủ bên cửa.
Tống Á Hiên đối diện với ánh mắt của nó, người và mèo nhìn nhau một lúc: "... Cá Măm Măm?"
Nghe thấy tên mình, bé mèo trắng thò đầu ra, giảm bớt cảnh giác kêu: "Meo~"
Tống Á Hiên ngơ ngác một lát.
Người này không chỉ trông cậu trong trò chơi.
Mật khẩu điện thoại không đổi.
Ngay cả bé mèo mà hai người cùng cứu giúp cũng âm thầm nuôi bên cạnh.
Tìm thấy một điểm liên kết chung trước đây, sự xa lạ và trống rỗng giữa hai người bị phá vỡ đôi chút, Tống Á Hiên hỏi: "Nó không ở nhà chị khóa trên à?"
Lưu Diệu Văn ngồi xuống, thêm chút thức ăn vào bát mèo ở góc rồi đứng dậy nói: "Chị khóa trên tốt nghiệp rồi."
Hắn tiếp tục giải thích: "Chuyển công tác, không mang theo được."
Tống Á Hiên vô thức bẻ khớp ngón tay: "... Đến cả việc này cũng không nói với tôi."
Cậu tự giễu nói: "Tôi không nên biết bất cứ điều gì đúng không?"
Câu "Không phải" của Lưu Diệu Văn bị nghẹn lại trong cổ họng, rồi Cá Măm Măm dường như nhận ra Tống Á Hiên , chạy ra dụi vào chân cậu.
Tống Á Hiên bị Cá Măm Măm kéo quần, lại đi vào thêm vài bước.
Sau khi vào phòng khách, toàn bộ bố cục căn phòng trở nên rõ ràng hơn.
Cậu nhìn thấy phòng tắm chật hẹp, tương tự như phòng 608 và chiếc giường trong phòng ngủ, căn phòng đơn có một bàn học.
Ánh mắt Tống Á Hiên dừng lại trên cái bàn đó rất lâu.
Bởi vì trên bàn có một hộp đựng đồ mà cậu từng thấy, kiểu dáng rất lòe loẹt, Lưu Diệu Văn đã từng trân trọng dùng nó để đựng hộp thuốc.
Rất lạ.
Rõ ràng đã hơn một năm không liên lạc.
Nhưng mọi thứ liên quan đến đối phương đều không thay đổi.
Vài phút sau khi Tống Á Hiên vào cửa, điện thoại của Lưu Diệu Văn liên tục đổ chuông.
Cậu liếc thấy trên màn hình điện thoại là một số lạ, không có tên lưu, mỗi lần chuông reo là Lưu Diệu Văn lại tắt đi.
Một lát sau chuông mới dừng lại.
Vừa rồi đã đánh nhau trước cửa, đóng cửa lại, hai người ở trong không gian kín thì Tống Á Hiên mới hỏi: "Cái gì gọi là, cuộc sống bị quậy đến long trời lở đất?"
Cậu tưởng chỉ có Nghiêm Dược phản đối.
Nhưng câu nói vừa rồi rõ ràng không phải nói về Nghiêm Dược.
"..."
Lần này Lưu Diệu Văn im lặng lâu hơn trước.
Lúc này tiếng chuông vừa dừng lại lại vang lên chói tai, liên tiếp và không cho người ta chút khoảng trống, cả căn phòng tràn ngập tiếng chuông ồn ào.
Lưu Diệu Văn nắm chặt điện thoại.
Một lúc sau hắn cúi đầu.
Lần này hắn không tắt điện thoại mà bấm nghe. Gần như tự hành hạ mình, mở toang phần đáng xấu hổ nhất trong cuộc sống của mình cho Tống Á Hiên thấy.
Giọng của Dương Uy vang lên từ điện thoại, như một đống bùn nhão dính chặt không thể thoát ra: "Mày dám kiện tao ra tòa."
"Mày giỏi đấy, bây giờ mày có bản lĩnh rồi."
"Lúc trước Ngu Oánh nuôi mày, ăn uống chực ở nhà tao, lúc đó tao phải tống cổ mày đi, lúc đó tao phải giết mày."
"Mày nghĩ tao không làm gì được mày? Tao có thể đến trường của Nghiêm gì đó quậy, bây giờ cũng có thể làm mày không sống nổi ở trường mày."
"..."
Sau đó là những lời chửi rủa không dứt, đủ loại lời lăng mạ bẩn thỉu.
Rồi Lưu Diệu Văn cúp điện thoại.
Tống Á Hiên đứng yên đó, trong đầu đầy câu "trường của Nghiêm gì đó".
Nghiêm Dược chăng. Cậu nghĩ.
Trường đó, chính là Tây Thành.
...
Bây giờ cậu mới biết Lưu Diệu Văn đã trải qua những gì sau khi chia tay.
Tống Á Hiên mất một chút thời gian để tiêu hóa. Cuộc sống hai mươi năm qua của cậu thực sự được Nghiêm Dược bảo vệ rất tốt, trong sự giáo dục đúng đắn tuyệt đối của Nghiêm Dược cũng bao gồm cả việc kết bạn, từ khi vào cấp hai cậu đã tránh xa đám lưu manh ở trường.
Cả cấp hai và cấp ba đều có người ngoài thường xuyên lảng vảng gần trường, Nghiêm Dược đã nhiều lần cảnh báo cậu tránh xa những người như vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt trực diện với loại người này.
Mọi thứ đều có dấu vết để lần theo.
Hồi đó ở quán net chui, lời của chủ quán net vô tình vang lên bên tai cậu lần nữa.
"Chuyện ở nhà thằng nhóc ấy giải quyết xong chưa, cái người từng tìm nó suốt ngày đó."
"Không đến mức vào đại học rồi còn vô gia cư ngủ ở quán net chứ."
"Hồi đó thằng bé ngủ ở quán net suốt, còn có một người đàn ông lảng vảng gần đó, chửi bới muốn tìm nó đấy."
"..."
Tống Á Hiên nghẹn ngào hỏi: "Quậy?"
Chuyện đã đến mức này cũng chẳng có gì phải giấu nữa.
Lưu Diệu Văn khó nhọc nói ra hai chữ: "Tố cáo."
"Ông ta đến Tây Thành, viết đơn tố cáo, muốn tố cáo thầy Nghiêm."
Lưu Diệu Văn nhìn sâu vào Tống Á Hiên , lâu lắm rồi không gặp nhau, hắn muốn kiểm soát bản thân nhưng lại không thể rời mắt nổi: "Cậu không nên ở bên một người như tôi."
Từ nhỏ đến lớn Tống Á Hiên đã nghe quá nhiều 'không nên' rồi.
Con không nên lãng phí thời gian đọc sách vớ vẩn.
Không nên chơi game.
Không nên dành thời gian rảnh cho những thứ khác.
Đến khi lớn hơn một chút, trở thành không nên so đo, phải trưởng thành và chín chắn trong cách cư xử.
...
Cánh tay buông thõng bên người cứng lại, nhưng bề ngoài lại bình tĩnh hỏi: "Vậy tôi nên làm thế nào?"
Lưu Diệu Văn muốn nói "tìm một người phù hợp hơn, sống cuộc sống yên ổn" nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tống Á Hiên đã ngẩng lên nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi sống rất tệ."
Cậu như một người ngoài cuộc đang đánh giá bản thân, lặp lại: "Hơn một năm cậu không ở bên tôi, tôi sống rất tệ."
Mọi lời của Lưu Diệu Văn đều bị bao phủ trong hai từ "rất tệ" ấy, mọi "nên" đều không thể thốt ra được.
Tống Á Hiên cảm thấy mình bị một tấm lưới trói buộc.
Tấm lưới này đã phủ lên người cậu từ khi Vân Tiêu rời đi, trong một thời gian dài cậu liên tục tự siết chặt tấm lưới ấy như thể nếu không làm vậy, cậu sẽ cảm thấy có lỗi với sự trả giá bằng mạng sống của Vân Tiêu.
Ba năm cấp ba, ba năm đối đầu với Lưu Diệu Văn là khởi đầu của sự nới lỏng tấm lưới này.
Cậu dốc toàn lực, cố gắng thoát khỏi tấm lưới kín mít: "Các người luôn quyết định thay tôi, nhưng đây là cuộc sống của tôi mà."
Tống Á Hiên tự dằn vặt, nói: "Tốt hay không tốt, cũng phải do tôi nói."
Lưu Diệu Văn đứng ngay trước mặt cậu, so với lúc họ chia tay, một số góc cạnh quen thuộc của cậu đã rút đi, cơ thể dường như cứng cỏi hơn, cũng trở nên trầm lặng hơn, trong đôi mắt luôn giương lên có phần ảm đạm.
Tống Á Hiên nhìn một lúc, rồi như cú đấm vừa nãy, đột ngột sáp lại gần hắn.
Chỉ là lần này là một nụ hôn rơi xuống khóe môi hắn.
...
Tống Á Hiên bất chấp tất cả, lỗ mạng và dữ dội áp sát tới, dùng nụ hôn lau đi vết máu còn sót lại trên khóe môi Lưu Diệu Văn.
Mùi máu tanh lan tỏa giữa răng môi hai người.
Tống Á Hiên cứ thế dán chặt vào hắn, cắn răng nói: "Tôi đã nói rồi, cậu là người tốt nhất. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy."
Cậu nói: "Cậu nói đúng, lần trước tôi có làm mất một thứ, đến giờ vẫn chưa tìm lại được."
"Tôi lạc mất bạn trai mình rồi."
"Lạc mất một năm một trăm bốn mươi ngày, cậu có thể tìm về giúp tôi không?"
Chương 85
Nụ hôn này duy trì vài giây, Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực.
Hắn im lặng rất lâu.
Cẩn thận từng li từng tí, không dám nhúc nhích.
Cả thế giới yên tĩnh lại trong khoảnh khắc này, mọi âm thanh rời xa hắn, chỉ còn lại câu "Cậu có thể tìm về giúp tôi không?" của Tống Á Hiên .
Sau một lúc yên tĩnh, cả thế giới như xảy ra một vụ nổ lớn không tiếng động, sau đó pháo hoa bao trùm khắp mọi nơi.
Người trước mặt này.
Hắn đã từng yêu thầm, từng hẹn hò, cũng từng bất đắc dĩ đẩy ra.
Bàn tay của Lưu Diệu Văn dần siết chặt, nhưng lần này không thể nào làm động tác đẩy cậu ra được nữa.
Hắn không biết mình có khóc hay không. Chắc là không, chỉ là hốc mắt nóng quá.
Chốc lát sau hắn giơ tay, lòng bàn tay đặt sau gáy Tống Á Hiên làm nụ hôn này thêm sâu hơn. Mãnh liệt và gần như điên cuồng chiếm đoạt mọi hơi thở của Tống Á Hiên .
Lúc dừng lại mắt hắn đỏ lên, nói: "Chưa từng lạc mất mà."
"Luôn luôn ở đây."
–
Tối đó Tống Á Hiên không về nhà.
Cậu nhắn tin trong nhóm phòng, thông báo cho bọn La Tứ Phương.
La Tứ Phương: [Không về? Vậy cậu ở đâu? Cậu cũng định dọn ra ngoài sao, trưởng phòng tôi cô đơn lắm đó, như chỉ huy một mình vậy.]
Vương Tráng: [Đồng ý, phòng ký túc ngày càng lạnh lẽo...]
[...]
Năm hai chia lại phòng, phòng 608 không thay đổi nhân sự, nhưng nhiều thứ cũng thay đổi theo thời gian.
Lưu Thanh không còn ở phòng ký túc nữa, cậu ta đi biểu diễn với một ban nhạc, chuyển đồ ra ngoài từng chút một.
Năm hai Bành Ý Viễn cũng dọn ra ngoài, cầm tiền sinh hoạt thuê một căn hộ sang trọng có cả phòng chơi game, cái tuần chuyển nhà có mời mọi người đến chúc mừng, Tống Á Hiên viện cớ đang ở phòng tự học không thể đến.
Phòng 608 náo nhiệt ngày nào dần dần trở nên lạnh lẽo từ khi Lưu Diệu Văn chuyển đi.
Cảnh còn người mất chỉ thế thôi.
Nhưng hôm nay mọi thứ xảy ra bất ngờ như một kỳ tích, làm cậu nhận ra những gì tưởng đã thay đổi lại dường như chưa từng thay đổi.
Lưu Diệu Văn đang tìm quần áo cho cậu thay trong tủ đồ, động tác rất tự nhiên như thể hai người vẫn luôn sống chung với nhau.
Lưu Diệu Văn lấy một cái áo ra, hỏi cậu: "Mặc cái này?"
Hắn cầm một cái áo phông trắng.
Tống Á Hiên nhìn, nói: "Sao cũng được, kích cỡ không chênh lệch nhiều."
Lưu Diệu Văn mới nói ra câu đã quanh quẩn trong lòng từ lâu, giọng rất nhỏ: "Chênh lệch chứ. Cậu gầy đi nhiều rồi."
"Rất nhiều à."
"Ừ."
Tống Á Hiên không cảm thấy mình gầy đi bao nhiêu.
Có lẽ cậu giảm được khoảng năm sáu cân. (2,5~3kg)
Nhớ lại, Nghiêm Dược cũng từng ngập ngừng nhắc nhở cậu ăn nhiều hơn nhưng cậu không để ý.
"Ăn ít lắm à," Trước đây Lưu Diệu Văn không có lập trường để nói điều này, một khi bắt đầu nói thì nhận có quá nhiều điều muốn nói, "Ăn không ngon? Hay quá bận?"
Tống Á Hiên chưa kịp trả lời thì hắn lại tự nói tiếp: "Hôm nay ăn chưa, muốn ăn gì, trong tủ lạnh có rau. Tôi làm hai món, cậu đi tắm trước đi."
Lưu Diệu Văn nói đến cuối, theo thói quen tiếp tục ngữ điệu trước đây, thêm một câu chọc ghẹo: "... Không thì với tình trạng này, bao giờ cậu mới có cơ bụng vượt qua tôi chứ."
"..."
Tống Á Hiên bẻ khớp ngón tay, "Ồ" một tiếng.
"Gặp lại chưa đầy một tiếng," Cậu nói, "đã chế giễu rồi à."
Lưu Diệu Văn đưa áo cho cậu, nói: "Không phải, là khích lệ."
Nhưng Tống Á Hiên không còn là cậu bé ngày xưa dễ bị kích động, thời gian một năm qua làm hai người không nhận ra mình đã trưởng thành hơn nhiều.
Hôm nay bôn ba cả ngày ngoài đường, giữa mùa hè thời tiết khá nóng, chen chúc trên xe làm cậu toát hết mồ hôi. Tống Á Hiên nhận áo rồi đi tắm.
Lúc cậu tắm xong, tóc còn chưa lau khô, nhìn thấy cửa kính bếp mở hé, mùi dầu mỡ và mùi thức ăn bay ra từ khe cửa.
Lưu Diệu Văn thật sự đang nấu ăn cho cậu. Hắn rất cao, gần như chạm đến máy hút mùi.
Tống Á Hiên nhìn bóng lưng hắn mà nghĩ, nếu không chia tay, theo kế hoạch trước đây thì cuộc sống thuê trọ bên ngoài trường của họ có lẽ sẽ như thế này.
Trong bếp, Lưu Diệu Văn đậy nắp nồi đợi món cuối cùng chín.
Giữa ngón tay hắn kẹp nửa điếu thuốc, cúi đầu hút một hơi, định tranh thủ lúc Tống Á Hiên không có mặt ném điếu thuốc vào thùng rác, nhưng trước khi ném hắn ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Tống Á Hiên : "..."
Điếu thuốc giữa ngón tay dừng lại giữa chừng.
Mặt Tống Á Hiên không biểu cảm bước tới, rút điếu thuốc khỏi tay hắn: "Thấy ngầu lắm?"
Lưu Diệu Văn muốn làm dịu không khí, tiếp lời: "Tôi hút thuốc trông cũng ngầu mà."
"..."
Người này lời gì cũng dám nói.
Tống Á Hiên suýt bật cười, hỏi tiếp: "Bao lâu rồi?"
Lưu Diệu Văn cảm thấy như một phạm nhân đang bị thẩm vấn, thu lại thái độ hờ hững khi hút thuốc vừa rồi và nói: "Được hơn một năm."
Câu trả lời đã đoán trước được.
Tống Á Hiên không hỏi thêm, chỉ nói: "Cai thuốc đi."
"..."
Lưu Diệu Văn vô thức xoa đầu ngón tay, vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá, hắn cố gắng thỏa thuận: "Mỗi ngày một điếu được không?"
"Thế này đi," Tống Á Hiên như ngày trước, châm biếm nói, "Cậu đổi bạn trai mỗi ngày một người đi."
"..."
Lưu Diệu Văn nói: "Tôi cai."
Hắn lặp lại: "Không hút một điếu nào nữa."
Tống Á Hiên đưa tay ra, lạnh lùng nói: "Thuốc, bật lửa."
Lưu Diệu Văn lấy từ túi ra từng thứ giao cho cậu.
Tống Á Hiên không có chỗ để, tiện tay nhét vào túi quần mình, hộp thuốc bị ép bẹp dí, sau khi cất xong cơn giận dữ trào lên cũng bị nén xuống, chỉ còn lại cảm giác đau lòng.
Hắn hút thuốc mỗi ngày như vậy sao.
Hơn một năm nay đã hút bao nhiêu điếu rồi.
...
Nói cậu ăn ít, bản thân hắn có để ý đến sức khỏe của mình không.
Nhưng quá nhiều lời nói đến miệng lại không thể thốt ra.
Cuối cùng Tống Á Hiên sáp lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi hắn lạnh lùng nói: "Thưởng."
Lưu Diệu Văn đưa tay tắt lửa trên bếp.
Trước khi Tống Á Hiên rời đi, hắn lại áp sát tới đòi thêm một nụ hôn nữa: "Không phải nên thưởng hai lần sao."
Tên này lười biếng lại mang chút thái độ thách thức, ánh mắt dường như sáng lại đôi chút như thời niên thiếu: "Dù sao thì tôi đã giao nộp hai thứ, một thứ một lần."
"..."
Tống Á Hiên không nói gì, hai người đứng rất gần nhau.
Nhìn nhau vài giây, từ hai nụ hôn này mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát.
Tất cả cảm xúc được phát tiết ra, Lưu Diệu Văn hôn rất mãnh liệt, bất chấp tất cả mà quấn lấy Tống Á Hiên . Tống Á Hiên bị đẩy lùi, đụng vào cạnh mặt đá cẩm thạch, không để ý bị đau mà ngẩng đầu đáp trả nụ hôn.
Lý trí dần mất, tay Lưu Diệu Văn không kiểm soát được mà di chuyển xuống dưới.
Trước khoảnh khắc hoàn toàn mất kiểm soát, lý trí mới quay lại đôi chút.
Tay Lưu Diệu Văn dừng lại, nói nhỏ: "Không có bao."
Tống Á Hiên : "..."
"Tôi sống một mình," Lưu Diệu Văn thở hổn hển nói, "Trong nhà không có."
"..."
Kết quả cuối cùng là Lưu Diệu Văn đi tắm nước lạnh, tai Tống Á Hiên đỏ ửng ngồi trong phòng khách chơi với Cá Măm Măm.
Cậu xoa đầu Cá Măm Măm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: Vừa rồi vị trí của cậu và Lưu Diệu Văn, sao lại mặc nhiên là cậu ở dưới.
Nhưng vấn đề này tạm thời không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cậu đã tìm Lưu Diệu Văn về rồi.
Hơn một năm sau họ lại ở bên nhau.
Lưu Diệu Văn tắm xong, mặc quần áo vào rồi tiện tay nhìn điện thoại.
Phát hiện nhiều tin nhắn chưa đọc, đều là của Lưu Tử.
Lưu Tử lương tâm cắn rứt, cộng thêm sau khi Tống Á Hiên hỏi địa chỉ xong thì im bặt nên đến thú nhận: [Anh em, hình như tao đã làm chuyện xấu rồi.]
Lưu Tử: [Tao không biết Lý Ngôn sẽ đưa ảnh chụp màn hình cho họ Vân xem, thằng đó ngu, không biết tao đang sỉ nhục nó sao, nếu nó có chút tự tôn thì nên âm thầm nuốt sự sỉ nhục tao mang đến.]
Lưu Tử: [Tao định đổi tên, nhưng cái game chết tiệt này, thẻ đổi tên lại phải mất năm mươi tệ, năm mươi tệ đủ cho tao đặt đồ ăn ngoài hai lần đấy.]
Lưu Tử không biết tình hình sau khi hai người chia tay, nhưng nhìn từ cách hai người tránh gặp nhau và không nhắc đến suốt hơn một năm qua, chắc chắn là quan hệ không tốt: [Thằng đó có tìm mày không, nếu đến gây sự, cần người giúp thì nói tao đầu tiên]
[...]
Lưu Diệu Văn cúi đầu đọc hết tin nhắn từ đầu đến cuối.
Trong kế hoạch của hắn, sau khi đưa tài khoản game cho Lưu Tử, Lưu Tử chơi game với gái, như vậy nếu lần sau Tống Á Hiên có online gặp hắn cũng sẽ không nghi ngờ gì nữa.
Dù sao 'cao thủ số một giang hồ' đang chơi game với gái thì sao có thể là hắn được.
Không ngờ chuyện này lại thành cơ hội bị phát hiện.
Lưu Diệu Văn trả lời hai chữ "Không sao" rồi đặt điện thoại xuống.
Hắn bước ra khỏi phòng tắm, Tống Á Hiên chơi với mèo xong, đang quay lưng đứng trước bàn, trong tay cầm một cái hộp lòe loẹt.
Tống Á Hiên cúi đầu nhìn những thứ bên trong rất lâu.
Đến khi Lưu Diệu Văn đến gần, cậu cầm sợi dây chuyền đen được đặt gọn gàng lên, nói: "Không vứt à?"
Ngày trước người này nói với cậu "tháo ra nhưng chưa vứt", rõ ràng là có ý muốn vứt.
Lưu Diệu Văn cũng nhìn sợi dây chuyền đó.
Sợi dây chuyền này là món quà quý giá nhất hắn từng nhận, chỉ là sau này không có tư cách để đeo nữa.
Lưu Diệu Văn lại muốn hút thuốc, cố nén xuống nói: "Cậu tặng thì sao mà vứt được."
Tống Á Hiên không nói gì, ngón tay quấn lấy sợi dây, cẩn thận đeo lên cho hắn giống như hôm sinh nhật ấy, chiếc nhẫn bạc rủ xuống trên cổ hắn.
"Lần này," Cậu nói, "Không được tháo ra nữa."
Lưu Diệu Văn bất động, để mặc Tống Á Hiên thao tác.
Khi đeo lên, ánh mắt của hắn lướt vào cổ áo đối phương, phát hiện sợi dây của Tống Á Hiên chưa từng tháo ra, đã đeo hơn một năm rồi.
Khi hắn đeo vào, hai sợi dây đen lại kết thành một đôi.
–
Ngày hôm sau.
Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn ăn sáng xong thì đi từ chỗ trọ đến trường học.
Dù hai lớp không cùng tòa nhà nhưng thời gian lên lớp hôm nay rất gần nhau.
Trước khi ra khỏi cửa, Tống Á Hiên chợt nhớ ra bộ đồ cậu đang mặc vẫn là của Lưu Diệu Văn nhưng cũng không kịp về ký túc xá thay.
Đến lớp cậu nhắn cho Lưu Diệu Văn hai chữ: [Đến rồi.]
Chắc Lưu Diệu Văn không thấy, không trả lời.
Trong lúc chờ tin nhắn, Lý Ngôn chạy vào từ cửa sau lớp họ, thành thạo ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu, vẫn đang giận, tức không để đâu cho hết: "Liễu, Tri, là, đồ, ngu."
Năm hai, sau khi đổi tòa giảng dạy, lớp của Lý Ngôn sát lớp cậu.
Do đó Lý Ngôn thường xuyên chạy sang lớp cậu: "Mày biết nó nói gì với tao không, nó nói tao nên âm thầm chấp nhận sự sỉ nhục của nó, còn mắng tao không biết xấu hổ."
"..."
Lý Ngôn nói xong, thấy bạn mình đang mải mê lướt điện thoại, không thèm để ý đến mình.
Lý Ngôn định nói gì đó nhưng trước khi nói thì phát hiện điều gì bất thường: "Cái gì trên cổ mày vậy?"
"Sao đỏ thế," Lý Ngôn "chậc" một tiếng, "phòng ký túc tụi mày có muỗi độc thật đấy, có mua thuốc không, bôi mau đi."
Tống Á Hiên giơ tay che cổ.
Đột nhiên nhớ lại, đêm qua cậu và Lưu Diệu Văn cả đêm không ngủ, mỗi lần định ngủ, nhưng sau nửa tiếng mở mắt thì luôn thấy đối phương đang nhìn mình chăm chú trong bóng tối.
Vậy là việc ngủ biến thành cứ nhìn đối phương cả đêm.
Trong lúc đó có vài lần va chạm khó nói, Lưu Diệu Văn không ngừng thở dốc bên cổ cậu.
...
Tống Á Hiên che cổ nói: "Không phải... Thôi, cứ coi là vậy đi."
Lý Ngôn lại liếc qua, phát hiện điều bất thường mới: "Mày mua quần áo mới à? Sao nhìn quen quen."
Nói rồi ánh mắt cậu ta tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Vừa vặn nhìn thấy trong túi quần Tống Á Hiên lộ ra một phần hộp thuốc lá.
Lý Ngôn: "Hôm nay mày có gì đó không đúng, mày lấy thuốc lá ở đâu đấy?"
Trong ấn tượng của Lý Ngôn, ngoài việc Tống Á Hiên có thói quen thích học mà người khác không hiểu thì không dính vào thứ gì khác, cậu ta rất sốc: "Mày giỏi thật đấy, bây giờ học người ta hút thuốc rồi à?"
Lần này Tống Á Hiên không quanh co.
Cậu nói: "Của bạn trai."
Lý Ngôn sốc càng sốc hơn: "?"
"Bạn trai từ đâu ra?"
Lý Ngôn nói: "Bạn trai mới?"
Dù rất sốc nhưng nghĩ kỹ cũng không có gì lạ, đã chia tay lâu rồi, cậu ta đã từng nói, hà tất phải treo cổ trên một cây tên Lưu Diệu Văn, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn đàn ông, với điều kiện xuất sắc của cậu họ, muốn đổi không phải là...
Tống Á Hiên ngắt mạch suy nghĩ của Lý Ngôn: "Vẫn là người cũ."
Cậu tiếp tục nói: "Tụi tao quay lại rồi."
Nói xong thì không để ý đến Lý Ngôn đang trợn tròn mắt, trực tiếp đuổi người: "Sắp vào học rồi, về lớp đi."
Lúc này điện thoại cũng rung lên. Có tin nhắn mới.
Tống Á Hiên cúi đầu nhìn thấy trong khung chat, ảnh đại diện phong cảnh đã đổi thành ảnh đại diện màu đen rồi.
Không chỉ ảnh đại diện, cả tên hiển thị cũng đổi lại thành 'yx'.
Đối phương gửi đến một bức ảnh.
Ảnh đại diện màu đen: [/Hình ảnh]
Một bức ảnh rất bình thường, trong ảnh là tay Lưu Diệu Văn, giáo trình và phòng học.
Tống Á Hiên nhận ra, Lưu Diệu Văn đang báo cáo.
Như vô số lần trước đây.
Chương 86
Chuông vào lớp vang lên, Tống Á Hiên hiếm khi mất tập trung trong giờ học.
Giữa giờ học, cậu cứ nhìn điện thoại, câu được câu không nhắn tin với Lưu Diệu Văn.
yc: [Các cậu đang học đến đâu rồi?]
yx: [Trang 108.]
Ban đầu Tống Á Hiên chỉ muốn hỏi thăm thôi, nhưng hỏi xong thì cảm giác ganh đua vô lý lại trỗi dậy theo thói quen: [Bọn tôi học đến trang 109 rồi.]
Lưu Diệu Văn cũng rep lại với giọng điệu như trước: [Ồ, vậy coi như bên các cậu dạy nhanh hơn.]
[...]
Một lát sau.
Lưu Diệu Văn lại nhắn: [Nhìn ra ngoài cửa sổ đi.]
yc: [?]
Tống Á Hiên nghe theo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài đó chẳng có gì đặc biệt, nếu phải nói thì thời tiết hôm nay khá đẹp. Trời không một gợn mây, gió lay cành cây làm vang lên tiếng ve râm ran.
Lưu Diệu Văn muốn chia sẻ với cậu những chi tiết vụn vặt và nhàm chán thế đấy.
yx: [Hôm nay trời xanh lắm.]
Như muốn lấp đầy khoảng trống thời gian gián đoạn giữa họ.
Rõ ràng không học chung một lớp nhưng hai người vẫn có thể nói những chuyện tầm phào suốt cả ngày.
Buổi học này là tiết của Cao Bình Dương, Tống Á Hiên vẫn ngồi hàng đầu, thường trước khi làm 'việc xấu' cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng ngoài dự đoán là Cao Bình Dương nhìn cậu vài lần rồi thôi.
Lý Ngôn bị chuông vào lớp đẩy đi vội vã cũng nhắn tin cho cậu vài lần.
Lý Ngôn vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc nhưng lại không thể bộc lộ: [... Anh bạn hướng nội đó có gì tốt, mày không thể đổi người khác hả?]
Tống Á Hiên không trả lời.
Cậu cũng không biết phải giải thích thế nào về 'anh bạn hướng nội' này.
Khi Lưu Diệu Văn chuyển đi cậu cũng không nhắc đến chuyện bạn trai nữa nên Lý Ngôn mặc định là họ đã chia tay. Tính Lý Ngôn hay tò mò nhưng lại nhịn không hỏi lý do cụ thể.
Chỉ là thỉnh thoảng khi hai người trò chuyện, khung chat sẽ không xuất hiện từ 'bạn trai mày' nữa.
...
Trước khi cất điện thoại, Lưu Diệu Văn nhắn cho cậu hai tin cuối.
yx: [Tan học đừng đi đâu nhé.]
yc: [?]
yx: [Đến căn-tin, giám sát cậu ăn cơm.]
[...]
Tống Á Hiên nghĩ, cậu ăn cơm không cần ai giám sát, cậu đâu phải con nít đâu.
Nhưng khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Lần cuối Tống Á Hiên ăn cơm ở căn-tin Nam Dương là vài tháng trước.
Từ khi cắm đầu vào học tập cậu không hứng thú với những nơi đông người nữa, đến căn-tin, ngồi giữa đám đông ăn một bữa tử tế trở thành việc hiếm hoi.
Cậu sống khép kín, mỗi ngày chỉ lấy cơm ở cửa sổ rồi mang về phòng ngủ ăn. Như vậy tiết kiệm thời gian hơn, vừa ăn cơm vừa có thể ôn lại luật và không bị ai quấy rầy.
Thỉnh thoảng Lý Ngôn và Chu Văn Vũ sẽ lôi cậu ra ngoài ăn, nhưng cậu cũng ít nói, những việc vốn thú vị cũng trở nên vô vị.
Tống Á Hiên nhìn khay cơm trước mặt, nhận ra khi ngồi trong căn-tin đông người, tiếng ồn ào xung quanh làm cậu có cảm giác lạ lẫm.
"Ngẩn ra làm gì?" Lưu Diệu Văn ngồi đối diện với cậu, trước khi ăn dùng đũa gõ nhẹ vào mép khay của cậu nhắc nhở, "Ăn cơm đi."
Tống Á Hiên cầm đũa lên.
Trước khi ăn cậu nhớ ra một chi tiết bị bỏ quên: "Sao cậu biết lớp của tụi tôi ở tầng mấy?"
Trước khi tan học Lưu Diệu Văn xuất hiện ở cửa sau lớp họ.
Hắn nói "Tan học đừng đi" nhưng không hỏi lớp cậu ở phòng nào.
Hai lớp tách ra, sau này chỉ cập nhật thông tin trong nhóm lớp của mình.
Lưu Diệu Văn không nói hắn không thể kiểm soát được việc chú ý đến bất kỳ thông tin nào của lớp Luật 2, chỉ nói: "Tất nhiên là tôi biết rồi."
Trong dòng người qua lại.
Giọng nói của Lưu Diệu Văn có vẻ nhỏ đi: "Còn biết lớp cậu mấy giờ vào lớp, mỗi lần có bao nhiêu người tham gia buổi tọa đàm, điểm thi người đứng đầu là bao nhiêu, đăng ký môn gì trong hội thao." Hắn dừng lại một lúc rồi nói, "Còn nữa, mấy lần đạt giải thi biện luận."
"..."
Một lúc sau Tống Á Hiên "ừm" một tiếng rồi nói với chất giọng lạnh lẽo nói: "Không giống như ai đó, muốn nghe ngóng tin tức gì về cậu ta cũng không được."
Lưu Diệu Văn không tham gia bất kỳ hoạt động nào, dường như rất sợ gặp phải cậu.
Lúc đăng ký thi biện luận, cậu nghĩ trong danh sách lớp Luật 1 sẽ có Lưu Diệu Văn, nhưng khi đến văn phòng của Cao Bình Dương thì cậu thấy một cái tên lạ.
Nghe nói đó là lớp trưởng mới của lớp Luật 1.
Chỉ đến kỳ thi cuối kỳ của mỗi học kỳ, cậu mới thấy hắn trong bảng điểm của lớp Luật 1.
"..."
Lưu Diệu Văn nói nhỏ: "Là lỗi của tôi."
"Sau này không vậy nữa."
"Sẽ không để cậu mất đi tin tức về tôi."
Dưới sự giám sát của người này, Tống Á Hiên ăn hết toàn bộ cơm đã lấy, ăn xong Lưu Diệu Văn còn hỏi cậu: "Có muốn ăn thêm một chén nữa không?"
Tống Á Hiên : "... Cậu nuôi lợn hay gì?"
Lưu Diệu Văn nói: "Nuôi Bé Hiên ."
Đã lâu rồi không nghe tiếng Bé Hiên , đến mức Tống Á Hiên không phản bác ngay lập tức mà ngẩn người một lúc. Trước đây lần nào Lưu Diệu Văn gọi cậu bằng cái tên này cậu toàn nghĩ hắn đang cố ý gây chuyện, hận không thể lạnh lùng đánh người này cút khỏi Nam Dương.
Tống Á Hiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong khay lại thêm một phần cơm: "..."
Cậu cầm đũa, chọc chọc khay cơm.
Nghe Lưu Diệu Văn hỏi: "Lát nữa có về ký túc xá không?"
Tống Á Hiên thuận miệng đáp, rồi hỏi: "Sao vậy?"
Lưu Diệu Văn ngả người ra sau, vừa bẻ khớp ngón tay, đầu tai hơi đỏ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Căn phòng tôi thuê khá lớn, ở một mình thì hơi lãng phí."
Lúc hắn nói câu này không giấu được sự căng thẳng: "Có muốn chuyển đến ở chung không?"
Câu này trễ một năm rưỡi.
Tống Á Hiên lại chọc chọc cơm, không biết sao cũng hơi căng thẳng.
Một lát sau cậu nói: "Được."
—
Dọn ra ký túc xá cần phải có giấy phép học ngoại trú do cố vấn học tập ký tên, sau khi làm xong thủ tục đóng dấu mới có thể đưa giấy phép này cho bác quản lý ký túc xá, sau đó về ký túc xá dọn đồ.
Sau bữa cơm, vào giờ nghỉ trưa Tống Á Hiên đến văn phòng của Cao Bình Dương để xin đóng dấu.
Đã là sinh viên năm ba, không giống như hồi năm nhất, Cao Bình Dương không quản lý họ nhiều như trước.
Cao Bình Dương cảm thán nói: "Đi làm giấy phép ngoại trú à? Lại thêm một đứa nữa."
"Chắc sang năm trong đám tụi em không còn mấy ai ở lại ký túc xá nữa rồi."
Ông cầm đơn, trước khi đóng dấu tiện miệng hỏi: "Đã nói với ba em chưa?"
Cao Bình Dương tưởng đây là kết quả sau khi cậu đã thảo luận với Nghiêm Dược, dù sao cũng là bạn cũ nhiều năm, ông quá hiểu phương pháp giáo dục của lão Nghiêm: "Ra ngoài ở cũng tốt, rèn luyện một chút, sớm thích nghi, sau này thực tập cũng phải sống độc lập."
Tống Á Hiên lại nói: "Chưa nói với ba em ạ."
Tay Cao Bình Dương đang đóng dấu liền dừng lại.
Tống Á Hiên : "Em sẽ tự nói với ông ấy. Thầy cứ đóng dấu đi, dù sao ông ấy cũng không tính toán gì với thầy đâu."
Cao Bình Dương sờ mũi, tâm tư già đời bị sinh viên nhìn thấu.
"Được rồi," Cao Bình Dương đóng dấu nói, "Chuyện ba em, tự em nói đi nhé."
Tống Á Hiên cầm giấy, nói cảm ơn thầy Cao.
Trước khi đi Cao Bình Dương gọi cậu lại: "Phải rồi, hôm nay lên lớp..."
Tống Á Hiên nghĩ thầm Nghiêm Dược sẽ xử cậu thế nào còn chưa biết được, nhưng chuyện hôm nay chắc chắn Cao Bình Dương sẽ tính sổ với cậu.
Tống Á Hiên đang chuẩn bị thừa nhận: "Trong giờ học em..."
Chơi điện thoại.
Đúng. Chơi.
Trò chuyện với người ta hết cả tiết học.
Tuy nhiên, Cao Bình Dương lại đặt tay lên vai cậu, vỗ vỗ đầy vui vẻ và khen ngợi, thật lòng mừng cho cậu, nói: "Em chơi điện thoại? Thầy rất vui vì cuối cùng em cũng biết ngoài học tập thì còn cần giải trí nữa."
Nói xong ông vung tay: "Sau này không có việc gì thì cứ chơi, không chỉ trong giờ học có thể chơi mà tan học cũng có thể chơi!"
"Bây giờ không có việc làm có thể chơi, sau này đi làm cũng có thể chơi! Cuộc sống chính là trải nghiệm!"
Tống Á Hiên : "..."
Cao Bình Dương điên rồi.
Cậu mở cửa văn phòng đi ra, bên ngoài, Lưu Diệu Văn đang dựa vào bức tường ngoài văn phòng đợi cậu.
Cao Bình Dương nhìn qua khe cửa chưa đóng kín, thấy hai đứa sinh viên của ông, lúc trước từng đối chọi không ngừng, giờ lại không nói không rằng đứng cạnh nhau ngoài hành lang, đang nói gì đó.
Lần này nắng hè rực rỡ chiếu lên người họ.
–
Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đến tòa ký túc xá của trường.
Năm hai có chia lại ký túc xá, dù lúc đó gần như không có ai chuyển đi nhưng phòng 608 đã không còn gọi là 608 nữa. Họ chuyển sang tòa nhà bên cạnh, phòng số 40.
Cách bố trí trong ký túc xá cũng thay đổi, chỉ có phòng năm nhất là khắt khe xíu, các phòng khác đều không có bàn dài chung, cũng không phải giường tầng. Mỗi người một giường, vẫn là dạng giường trên giường dưới nhưng nối liền với giường là một tủ quần áo và một bộ bàn ghế.
La Tứ Phương cũng không chơi game nữa, áp lực thực tập năm tư đang đè nặng, cậu ta viết xong một đoạn chương trình, ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy một 'người quen': "Mẹ kiếp, anh Ngu?"
Mọi người đều trưởng thành hơn.
Kỳ nghỉ rồi La Tứ Phương đã làm phẫu thuật cận thị, giờ không đeo kinh nữa, cậu ta chạy tới cho Lưu Diệu Văn một cái ôm anh em: "Chuyển đi xong tin nhắn không thèm trả lời, sinh nhật cũng không gặp được, muốn gặp mà không được làm tôi gần như nghĩ chúng ta không học cùng một trường nữa..."
Lưu Diệu Văn vỗ vỗ lưng cậu ta, nói đùa: "Người đẹp trai chúng tôi là như vậy đó, khá bí ẩn."
La Tứ Phương: "..."
Vương Tráng mới ngồi dậy từ trên giường: "..."
Vương Tráng đổi ngành, năm hai thay đổi hướng đi.
Lúc điền nguyện vọng thi đại học suy nghĩ của cậu ta khá 'ngây thơ', cố gắng điền ngành điểm cao hơn, tốt hơn nhưng chưa chắc phù hợp với mình.
Mọi người hàn huyên một lúc.
Vương Tráng nhắc đến Bành Ý Viễn: "Vẫn là cậu chủ Bành thoải mái."
La Tứ Phương nói: "Chưa chắc đâu, làm gì cũng bị ông bố thành đạt trong sự nghiệp chê bai, đổi lại cậu cậu cũng không chịu nổi."
Vương Tráng gật đầu: "Đúng thế."
"Gần đây Anh Thanh theo đoàn nhạc biểu diễn," Trưởng phòng La Tứ Phương báo cáo tình hình của mọi người cho bạn cùng phòng cũ, "tiền nhận được còn không đủ phí ăn ở, bọn họ làm nhạc đúng là sống vì đam mê mà."
La Tứ Phương nói đến đây thì nhớ ra chuyện chính: "Cậu về làm gì, thăm chúng tôi à."
"Giúp cậu ấy dọn đồ," Lưu Diệu Văn nhận lấy vali Tống Á Hiên đưa qua, đặt tay lên tay cầm, hơi nhướng mày nói, "Trưởng phòng, tụi tôi chuyển ra ngoài ở đây."
Tụi. Tôi.
La Tứ Phương nghĩ đi nghĩ lại từ này.
"Hai người?"
"Ừm."
La Tứ Phương: "Từ 'tụi tôi' có nghĩa là hai người sống chung?"
Trả lời cậu ta vẫn là một tiếng "Ừm" của Lưu Diệu Văn.
La Tứ Phương đã phẫu thuật cận thị, nhìn thấy rõ anh Ngu đeo một sợi dây đen trên cổ, rồi quay đầu lại nhìn thấy anh Từ đang cúi mình thu dọn đồ đạc cũng đeo một sợi dây y chang.
"..."
"Cậu nghĩ," Đợi hai người đi rồi, La Tứ Phương ngơ ngác hỏi Vương Tráng, "giữa bạn bè, vì tình anh em đơn thuần mà đeo cùng một kiểu dây chuyền có xác suất là bao nhiêu."
Vương Tráng chưa phẫu thuật cận thị: "?"
La Tứ Phương hận đôi mắt này phục hồi thị lực quá tốt: "Thôi, cậu cận, cậu không hiểu đâu."
Tống Á Hiên thu dọn đồ rất nhanh, cậu cũng không có nhiều đồ cần lấy, giống như Cao Bình Dương ngày nào cũng nói, năm sau tụi em sẽ ra ngoài thực tập, ký túc xá ngày càng trống rỗng.
Một vali, vài đồ dùng cá nhân và sách vở, chỉ có vậy thôi.
Tống Á Hiên cầm đồ, hai người băng qua khuôn viên Nam Dương, đi lên thang máy nhà trọ, Lưu Diệu Văn vừa mở cửa thì Cá Măm Măm chạy ngay tới cửa dụi vào chân hai người.
Lưu Diệu Văn tháo chìa khóa dự phòng đưa cho cậu: "Chìa khóa nhà của cậu."
Tống Á Hiên đưa tay nhận lấy chìa khóa.
Đôi mày mắt lạnh lùng của cậu trai hiếm khi có chút phấn khởi.
Giống như ngày đầu tiên vào học năm nhất, chùm chìa khóa lắc lư trên tay cậu.
Chương 87
Tống Á Hiên nhận lấy chìa khóa rồi vào nhà cất đồ.
Cậu không có nhiều quần áo, nhưng trước khi mở tủ vẫn lo không biết có nhét vừa không. Có thể sẽ không có chỗ để.
Nhưng khi mở tủ ra, cậu lại ngây người.
"Cái tủ quần áo này," Tống Á Hiên chỉ vào nửa tủ được dọn trống trước mặt, "cậu dọn từ tối qua rồi hả?"
Lưu Diệu Văn đang trải giường, không ngẩng đầu lên nói: "Tối qua thì dọn kiểu gì."
"..."
Lưu Diệu Văn lại bổ sung: "Hai tay bận ôm cậu mà."
Tống Á Hiên cũng nhớ lại.
Tối hôm qua cậu và Lưu Diệu Văn không ai nhắm mắt, đến sáng lại đi học với nhau.
...
Càng không thể là đoán trước được cậu sẽ đột ngột đến nhà chờ hắn.
Vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất, tuy không chắc lắm.
Tống Á Hiên cụp mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt, lời tiếp theo trở nên khó khăn: "... Cậu luôn giữ chỗ này à."
"Chỗ này."
"Từ ngày cậu dọn vào," Tống Á Hiên nói, "vẫn giữ lại hả."
Câu trả lời của Lưu Diệu Văn là một chữ "Ừm."
Dù hắn không muốn thể hiện, chữ "Ừm" đó cũng cố tình tỏ ra rất hời hợt.
Tống Á Hiên biết rõ còn hỏi: "Tại sao."
Lưu Diệu Văn trải giường xong, đứng thẳng lên nói: "Còn phải hỏi nữa."
Nói xong hắn đi đến trước mặt Tống Á Hiên , nhận lấy quần áo từ tay cậu, vừa giúp cậu treo lên vừa nói: "Hồi đó đã hứa rồi."
Lưu Diệu Văn hiếm khi nhớ lại những ngày tháng hai người chia xa, không nhớ lại mà vẫn khắc sâu, ngày đầu tiên dọn vào hắn không để ý đến Lưu Tử đang nóng lòng muốn đến xem thử, ngồi một mình trong phòng khách rất lâu.
Hắn dọn trống một nửa bàn học, tủ quần áo và kệ trong phòng tắm.
Dù biết rằng đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng vẫn không kiểm soát được.
Tống Á Hiên có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thốt ra được chữ nào, cuối cùng cậu chỉ nhẹ nhàng ôm người trước mặt một cái.
"Bạn trai," Cậu nói, "ôm một lát nào."
Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn tự nhận là người làm việc rất có hiệu quả, thường hoàn thành nhanh chóng, nhưng lần đầu tiên trong việc sắp xếp đồ đạc mà hiệu quả trở nên chậm chạp và kéo dài, có vài bộ quần áo mãi mới treo xong.
Tống Á Hiên còn vài món lặt vặt khác cần sắp xếp, bỗng nhớ ra mình quên lấy đồ: "Quên lấy bàn chải đánh răng rồi."
Lưu Diệu Văn nói: "Đợi đó."
"Tôi đi mua."
Gần dưới lầu có một cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên cửa hàng đang ngáp dài, mở mắt nhìn thấy một khách quen đẩy cửa vào. Trong ca làm việc họ thích đặt biệt danh cho khách hàng, ví dụ như anh chàng đẹp trai sống gần đây.
Anh chàng đẹp trai này luôn mua đồ vào ban đêm, dường như rất bận, có khi tận nửa đêm còn đến mua hộp cơm.
Mỗi lần đến còn cầm theo một đống tài liệu dày cộp.
Trên đó viết văn phòng luật sư, đơn kiện, giấy khởi kiện gì đó.
...
Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác.
Nhân viên không nói rõ được cụ thể là khác ở đâu, nhìn lén hồi lâu thì phát hiện đôi mắt xinh đẹp của hắn sáng hơn lúc trước.
Nhân viên quét mã, nói: "Một bàn chải đánh răng, chín tệ ạ."
"Xin hỏi anh còn cần gì nữa không?"
Trước khi thanh toán tay Lưu Diệu Văn khựng lại, sau đó với vẻ mặt dường như thản nhiên nhưng tai đỏ bừng một cách kỳ lạ lấy thêm một thứ từ kệ bên cạnh.
"Còn cái này nữa," Hắn nói, "tính chung luôn."
Lưu Diệu Văn nhét hộp đó vào túi quần, tay cầm bàn chải đánh răng nhưng không về phòng trọ ngay.
Hắn đã mời Tống Á Hiên đến ở cùng.
Điều này có nghĩa hắn đã phá vỡ lời hứa với Nghiêm Dược.
Hắn đã hứa với Nghiêm Dược từ nay sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc đời Tống Á Hiên , để cậu trở lại cuộc sống bình thường.
Nghiêm Dược là ân sư của hắn, ba của bạn trai hắn.
Hắn không thể im lặng giả vờ như không có gì xảy ra được, cũng không muốn Tống Á Hiên phải đối mặt với chuyện này.
Hắn định sẽ đối mặt với Nghiêm Dược trước.
Nhưng khi Lưu Diệu Văn đứng dưới phòng trọ ấn nút gọi, trong điện thoại vang lên câu "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận."
Hắn ngớ người.
Nhớ lại buổi sáng khi thu dọn đồ trong phòng ký túc, kem đánh răng và bàn chải đánh răng cùng với các vật dụng vệ sinh khác đều đặt chung một chỗ, tại sao Tống Á Hiên lại quên lấy bàn chải đánh răng.
Hắn lại gọi điện cho Tống Á Hiên , trong điện thoại vang lên câu thông báo y chang: "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau."
–
Mười phút trước.
Lưu Diệu Văn vừa đi, Tống Á Hiên ra ban công ngay.
Cả ngày ngay Nghiêm Dược không nhắn tin hay gọi cho cậu.
Từ hơn một năm trước, sau ngày đó Nghiêm Dược cũng lo cậu xảy ra chuyện gì, ngày nào cũng giữ liên lạc với cậu, mặc dù hai người nói không nhiều, chỉ là những câu ăn chưa hay hôm nay ở trường thế nào.
...
Tống Á Hiên cảm thấy, có thể Nghiêm Dược đã chú ý đến ảnh đại diện mà Lưu Diệu Văn đổi lại.
Như để xác nhận suy đoán của cậu, Nghiêm Dược nhận cuộc gọi xong thì im lặng.
Ông im lặng rất lâu.
Cho đến khi Tống Á Hiên phá vỡ sự im lặng này, gọi ông một tiếng "Ba."
Câu thứ hai: "Con đã dọn ra ngoài ở rồi."
Sau đó là câu tiếp theo: "Ở chung với Lưu Diệu Văn."
"..."
Nghiêm Dược vẫn không nói gì, đối diện yên lặng, gần như làm người ta nghi ngờ cuộc gọi này có được kết nối hay không.
Nhưng từng giây từng phút tích lũy thời gian cuộc gọi chứng minh cuộc gọi này đang tồn tại.
Vậy nên Tống Á Hiên khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Chắc là ba muốn nhắc đến mẹ con."
Hai chữ Vân Tiêu quá nặng nề trong cuộc đời Tống Á Hiên .
Là mẹ của cậu.
Là người cậu yêu nhất trên thế giới này.
Cũng là gông cùm nặng nề nhất của cậu.
Vì Vân Tiêu không còn, không ai biết tiêu chuẩn của bà.
Cậu như một thí sinh không ngừng nộp bài thi nhưng mãi mãi không biết điểm thực sự.
Đồng thời cậu cũng cảm nhận được sự kiểm soát ngày càng nặng nề của Nghiêm Dược, áp đặt nhiều tiêu chuẩn vô hình lên cậu, muốn cậu phải 'xuất sắc' tuyệt đối, 'chính xác' tuyệt đối.
Tống Á Hiên tự hành hạ mình, cam lòng chịu đựng.
Cho đến khi lên cấp ba thì trạng thái này bị phá vỡ.
Cậu gặp một người, một 'kẻ địch'.
Lưu Diệu Văn xuất hiện.
Ba năm cấp ba như một cơn gió lạ ồn ào thổi qua, cậu bị gió thổi rồi bay bổng lên.
Một lúc lâu sau Tống Á Hiên buông thõng tay nói: "Con mãi mãi không biết mẹ nghĩ gì."
"Con đã làm rất nhiều bài kiểm tra, dù đạt điểm tối đa cũng không bao giờ biết mẹ có hài lòng hay không."
Tống Á Hiên rất ít khi nói về Vân Tiêu như thế này. Nếu không phải trong một năm rưỡi qua có nhiều thứ bị cậu phá vỡ thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ nói ra.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Cứ cảm thấy làm gì cũng không đủ, gánh vác mạng sống của người khác, như thể cuộc đời của con không phải của con."
"Nhưng lần này con biết mình nghĩ gì," Cậu nói, "Con muốn ở bên cậu ấy."
"Ba từng nói đời người rất dài, sau này con sẽ biết điều gì là quan trọng."
"Đời người thực sự rất dài."
"Nhưng dù dài bao lâu, con rất chắc chắn cậu ấy quan trọng nhất."
"..."
Nghiêm Dược đã bắt rất nhiều trường hợp yêu sớm ở Tây Thành, trường càng cấm yêu đương thì học sinh càng tò mò, những chiêu trò yêu đương lén lút của học sinh ông rõ như lòng bàn tay. Trước khi tan ca thấy Lưu Diệu Văn đổi ảnh đại diện, ông bắt được một dấu hiệu.
Tâm trạng ông bất an cho đến giờ.
Khi Tống Á Hiên hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, ông lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên nói về Vân Tiêu như vậy.
...
Ông mới chợt nhận ra những năm qua, Tống Á Hiên đã nghĩ thế này.
Nghiêm Dược há miệng, vô thức muốn thay vợ phản bác rằng "Mẹ con chưa bao giờ có ý đó, chúng ta không muốn trở thành áp lực của con, em ấy chỉ hy vọng con sống tốt", nhưng câu nói này vừa lóe lên trong đầu lại đánh trúng ông.
Sống tốt.
Dường như từ này không liên quan đến Tống Á Hiên trong một năm rưỡi qua.
Nghiêm Dược làm giáo dục nhiều năm, lần đầu thấy bó tay.
Lần đầu ông làm cha, bên cạnh cũng không có ai để bàn bạc.
Đến nay ông vẫn không tán thành mối quan hệ của hai đứa, cũng rất khó tán thành, nhưng mọi lời phản đối lại bị tiêu tan dần trong một năm rưỡi này.
Một năm rưỡi qua, hơn trăm ngày đó đã phá tan nhiều điều mà ông tưởng.
Ông tưởng rằng ở độ tuổi mười tám mười chín, mọi thứ đều không đáng tin.
Ông tưởng rằng chỉ cần họ chia tay thì nhanh chóng sẽ quên nhau.
Giống như mỗi cặp yêu sớm ở Tây Thành, khi tốt nghiệp không cần cố ý chia cắt cũng khó nà duy trì.
...
Chỉ không ngờ rằng, một năm rưỡi này lại trở thành bằng chứng mạnh mẽ.
Nghiêm Dược thở dài nói: "Con đã lớn rồi. Ba muốn quản cũng không quản được nữa."
Tống Á Hiên cũng không mong Nghiêm Dược thay đổi thái độ, chỉ muốn nói suy nghĩ của mình với ông, cũng không muốn Lưu Diệu Văn phải tiếp tục đối mặt một mình.
Đầu dây điện thoại vang lên tiếng "tít".
Cuộc gọi bị ngắt.
"..."
Tống Á Hiên dựa vào tường.
Cửa sổ ban công đã được đóng nhưng không biết từ đâu có một cơn gió thổi vào.
Cậu nhận ra chiếc lưới mang tên 'Vân Tiêu' đã hoàn toàn bị phá vỡ trong hôm nay.
Bên ngoài trời đã tối, cậu ngẩng đầu cố tìm ngôi sao.
Tối nay bầu trời có vài ngôi sao lác đác, ngôi sao sáng nhất nằm ở ngay trên đầu cậu.
Lưu Diệu Văn đẩy cửa ban công ra nhìn thấy Tống Á Hiên đang chốn trong bóng tối ngắm sao trời.
Tống Á Hiên nghe thấy tiếng động, chủ động nói: "Tôi vừa gọi điện cho lão Nghiêm."
Lưu Diệu Văn: "Tôi biết, gọi điện cho thầy ấy thì máy bận."
"..."
"Đoán được cậu sẽ gọi." Tống Á Hiên nói mà không ngạc nhiên.
Lưu Diệu Văn: "Vậy nên cậu ra tay trước?"
Tống Á Hiên nhìn hắn nói: "Cậu là bạn trai tôi. Có vài việc không cần phải một mình một mình."
"Tiện thể nói chuyện của tôi và ổng." Tống Á Hiên bổ sung, "Không chỉ là chuyện tôi ở bên ai."
Lưu Diệu Văn: "Chuyện gì?"
Tống Á Hiên nhỏ giọng: "Mẹ tôi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Á Hiên nhắc đến mẹ mình.
Lưu Diệu Văn từng nghe cậu nhắc về bà trước đêm giao thừa, cũng nghe từ miệng Nghiêm Dược.
Tống Á Hiên không nói nhiều, bao nhiêu năm trôi qua rồi, có mấy lời không thể nói ra được nữa.
Cậu nhìn ngôi sao, rồi cụp mắt chỉ nói một câu: "Có thể nói thế này hơi lạ, nhưng năm lớp mười gặp được cậu, thế giới của tôi nổi gió."
Rất lâu sau.
Lưu Diệu Văn xuyên qua thời gian dài, như vượt qua bóng tối nhìn thấy mình trong quá khứ.
Hắn nói: "Tôi cũng vậy."
Vào trong nhà, Tống Á Hiên tháo bàn chải, trước khi vào phòng tắm Lưu Diệu Văn không kìm được ôm lấy cậu từ phía, hỏi cậu Nghiêm Dược đã nói gì, có giận không, có mắng không.
"Không đồng ý," Tống Á Hiên nói xong lại bổ sung, "Nhưng cũng không phản đối."
Ý của câu này là.
Nghiêm Dược buông tay rồi.
Lưu Diệu Văn chưa nhẹ lòng nhưng cũng coi như là kết quả tốt nhất, hắn định buông Tống Á Hiên ra thì bàn tay cậu lại đặt trên người hắn.
Tống Á Hiên được hắn ôm, hai người dựa sát vào nhau, chợt cậu chạm vào một vật cứng cứng.
Bị Lưu Diệu Văn nhét trong túi quần.
Hình hộp. Cứng cứng.
"?"
Tống Á Hiên thò tay vào: "Đã bảo cậu cai thuốc rồi mà."
Tống Á Hiên định tra hỏi tiếp, thậm chí muốn nổi giận.
Nhưng khi cậu rút thứ trong túi Lưu Diệu Văn ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó: "..."
Lưu Diệu Văn cúi đầu, khẽ khàng bên tai cậu: "Không phải thuốc lá đâu."
...
Cậu nhìn thấy rồi.
Cậu biết chữ ok.
Tống Á Hiên như bị bỏng, mặt đỏ bừng lại nhét thứ đó vào lại túi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro