Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51-61

Chương 51:
Lưu Diệu Văn cứu Đại Hào và cô gái ngồi ở kế bên ra, đưa bọn họ rời xa xe ô tô, thở hổn hển ngồi xổm xuống đất.

Cô bé kia mặt đầy máu, thế nhưng tư duy còn rất rõ ràng, Đại Hào bị thương khá nặng, ý thức mơ hồ.

Lúc này, Tống Á Hiên từ ven đường lượm một tảng đá lớn, ôm vào trong ngực bước chân tập tễnh đi thẳng đến trước mặt Đại Hào, mất công tốn sức giơ cao tảng đá muốn đập vào đùi hắn.

Lưu Diệu Văn đứng dậy từ phía sau Tống Á Hiên giành tảng đá lại ném qua một bên, sau đó ôm lấy Tống Á Hiên kéo ra phía sau.

Tống Á Hiên giãy dụa: "Buông tôi ra! Hắn thua tôi, phải trả nợ cho tôi!"

Lưu Diệu Văn nói: "Hắn đã như vậy, tôi sợ một cục đá của cậu sẽ đập hắn chết."

Tống Á Hiên tức đến nổ phổi nói: "Đó là mạng hắn không tốt!"

Lưu Diệu Văn luôn mồm nói: "Được được được, mạng hắn không tốt, cậu tha cho hắn một mạng có được hay không? Coi như hắn nợ cậu cái chân đi."

Hai người còn đang dây dưa, thì từ xa có hai chiếc xe hơi chạy tới, một trước một sau dừng ở ven đường.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên nhìn thấy Thời Hoằng Tinh và Hà Xuyên Vân bước xuống xe. Phía sau chiếc xe kia cũng mở cửa ra, một cái chân dài bước xuống, đó là Hoắc Chiếu Ninh.

"A Hào!" Hoắc Chiếu Ninh nhanh chân chạy đến bên cạnh Đại Hào.

Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên vào trong ngực, chặt chẽ ấn eo và sau gáy không cho cậu tránh ra, nói: "Tốt nhất gọi xe cứu thương, tôi thấy tình huống của hắn không phải quá tốt."

Hoắc Chiếu Ninh ngồi xổm ở bên cạnh Đại Hào, ngẩng đầu nhìn anh không nói gì, vội vàng gọi điện thoại.

Thời Hoằng Tinh và Hà Xuyên Vân đi về phía họ.

Hà Xuyên Vân lớn tiếng hỏi: "Không có sao chứ?"

Lưu Diệu Văn lắc lắc đầu.

Thời Hoằng Tinh nói: "Chúng ta nghe tiếng động lớn liền chạy tới." Cậu ta liếc mắt nhìn xe Đại Hào ngã lật ở giữa đường, nói: "Hai người không có chuyện gì là tốt rồi."

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn Tống Á Hiên, Tống Á Hiên giãy dụa đến mệt mỏi, mặt chôn ở trên cổ anh không nói lời nào, vì vậy anh nói với Thời Hoằng Tinh: "Tôi nghĩ trước tiên đưa Gia thiếu trở về."

Hà Xuyên Vân mở miệng nói: "Mấy cậu đi về trước đi, bên này để tôi xử lý."

Lưu Diệu Văn nói: "Đã làm phiền anh, Vân ca."

Hà Xuyên Vân cười cười: "Huynh đệ trong nhà, khách khí cái gì."

Lưu Diệu Văn cúi đầu, nói với Tống Á Hiên: "Trở về ."

Tống Á Hiên không nói lời nào.

Lưu Diệu Văn chậm rãi buông cậu ra, chỉ nắm tay cậu, dẫn cậu đi đến chiếc xe của Thời Hoằng Tinh đậu ở ven đường. Tống Á Hiên không nói lời nào, cuối cùng cũng coi như không có thử nghiệm tránh thoát Lưu Diệu Văn.

Thời Hoằng Tinh lái xe đưa bọn họ về nhà, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngồi song song ở ghế sau.

Hai chân Tống Á Hiên giẫm trên ghế ngồi, co ro thân thể, lấy tay ôm chân, đầu để lên đầu gối, quay đầu nhìn ngoài cửa xe.

Lưu Diệu Văn nhìn một bên cửa sổ xe khác, anh nhìn thấy xe của mình đi qua lưng núi, đống lửa vẫn chưa tắt, đoàn người vẫn tụ tập một chỗ, thế nhưng có người nói cho bọn họ kết quả đua xe, tất cả mọi người mất hết cả hứng, túm năm tụm ba đang định rời đi.

Anh tìm trong đám đông người bán ma tuý kia, thế nhưng xe chạy thoáng qua, anh không tìm được.

"Hoằng Tinh." Lưu Diệu Văn kêu.

Thời Hoằng Tinh ngẩng đầu từ gương chiếu hậu nhìn anh.

Lưu Diệu Văn hỏi: "Kỳ Phong là địa bàn của ai?" Mỗi đêm đua xe phải có người đứng ra tổ chức mới đúng.

Thời Hoằng Tinh hồi đáp: "Kỳ Phong là địa bàn Câu Nghĩa."

Câu Nghĩa? Lưu Diệu Văn nhớ lại vừa nãy nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh, anh kỳ quái hỏi: "Hà Xuyên Vân và Hoắc Chiếu Ninh có quen biết sao?"

Thời Hoằng Tinh nhún vai một cái, biểu thị mình cũng không biết.

Xe dọc theo đường núi quanh co tiến lên, Lưu Diệu Văn không có hỏi lại Thời Hoằng Tinh, Thời Hoằng Tinh cũng không nói chuyện, trong buồng xe yên tĩnh lại.

Lưu Diệu Văn tình cờ quay đầu nhìn Tống Á Hiên, thấy Tống Á Hiên vẫn luôn duy trì tư thế co người, không nhìn mặt mình, vì vậy giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cậu, mình thì ngửa đầu dựa vào lưng ghế.

Trong lòng anh suy nghĩ, có phải tên bán ma túy kia, sau khi bị Tống Á Hiên đuổi ra khỏi quán bar thì mỗi đêm lại xuất hiện ở đây bán ma túy. Ma tuý của hắn rốt cuộc lấy ở nơi nào, nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra hắn; lại nghĩ Á Hiên còn đang tức giận, cậu sợ tối như vậy, buổi tối hôm ấy chắc rất sợ hãi, đêm nay không biết có còn sợ hay không.

Lưu Diệu Văn tư duy từ từ hỗn loạn, anh quá mệt mỏi, có quá nhiều chuyện chờ anh suy nghĩ, anh đã không nghĩ tiếp được nữa, duy trì tư thế ngửa đầu chìm vào mê mang.

Một lúc sau Tống Á Hiên nghe tiếng hít thở trầm thấp của Lưu Diệu Văn mới chậm rãi quay đầu nhìn, cậu thấy cánh tay trái Lưu Diệu Văn bị máu thấm ướt.

Cậu sững sờ, ngẩng đầu nói với Thời Hoằng Tinh: "Đi bệnh viện."

Hành lang bệnh viện rất sáng, Tống Á Hiên ngồi dựa vào tường, Lưu Diệu Văn ở bên trong xử lý vết thương, Thời Hoằng Tinh đi xếp hàng lấy thuốc cho Lưu Diệu Văn.

Qua mười phút, Lưu Diệu Văn từ bên trong đi ra, cánh tay trái bị băng lại, không chỉ tay cánh tay, mu bàn tay bị Tống Á Hiên dùng thuốc lá làm bỏng cũng được xử lý, áo khoác ở trên vai, cả người mỏi mệt đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn phía trước.

Lưu Diệu Văn ngồi một lúc rồi nghiêng đầu dựa vào vai Tống Á Hiên, nói: "Xin lỗi."

Tống Á Hiên không trả lời.

Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, anh cảm thấy mệt mỏi muốn chết, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, anh vẫn kiên trì lặp lại: "Xin lỗi."

Tống Á Hiên nháy mắt một cái, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.

Lúc này có vài thân nhân người bệnh cầm danh sách nộp phí vội vàng đi ngang, nhưng cũng không có tâm tư nhìn hai người.

Đêm khuya khoa cấp cứu của bệnh viện vẫn tấp nập, thế nhưng mỗi người đều rất vội vàng, lo lắng.

Lưu Diệu Văn thấp giọng bên tai Tống Á Hiên nỉ non, như uống rượu say: "Là Lệ ca không có bản lãnh, Lệ ca không bảo vệ được em. Thế nhưng em phải tin tưởng anh, anh không có gạt em làm xằng bậy."

Tống Á Hiên vừa rơi nước mắt, vừa dùng giọng lạnh nhạt nói: "Tôi không tin anh."

Lưu Diệu Văn trầm mặc chốc lát, nói: "Nguyễn Thu Viện muốn rời khỏi Đỗ Thịnh Liên, anh muốn được ba em tín nhiệm, chúng tôi chỉ làm giao dịch mà thôi."

Tống Á Hiên nói: "Khi đó anh không có làm gì."

Lưu Diệu Văn trầm mặc rất lâu, duỗi tay nắm chặt tay Tống Á Hiên, đem nó kề sát ở ngực mình gần vị trí trái tim: "Á Hiên, cái gì anh cũng không dám hứa chắc, thế nhưng duy nhất có thể cam đoan với em chính là: Nó chỉ có một mình em."
Chương 53:
Trước cơm tối, Tống Quan Sơn và Mạnh Chí bàn bạc về việc quy hoạch một khu đất ở thành phố Hải Cảng; đến lúc ăn cơm, hai nhà mới bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Quan Sơn trên bàn cơm nắm tay Diệp Hinh Chi, làm ra vẻ thập phần thân mật. Đột nhiên anh nhớ Hàn Dược nhắc tới mẹ ruột của Tống Á Hiên. Không biết lúc Lục Ly Oanh còn sống, Tống Quan Sơn có đối với bà tốt như vậy không?

Kỳ thực chắc có, nếu không tại sao Lục Ly Oanh biết rõ Tống Quan Sơn có tình nhân và con riêng vẫn kiên trì muốn sinh cho lão một đứa con.

Chỉ đáng thương bà không thể bên cạnh nhìn con mình lớn lên, để lại Tống Á Hiên một mình ở trong nhà này chịu nhiều oan ức như vậy.

Trong lòng Lưu Diệu Văn khó chịu, anh quay đầu nhìn về phía Tống Á Hiên, thấy Tống Á Hiên đang cúi đầu dùng muỗng múc canh trong bát.

Bữa tối rất phong phú, thế nhưng Tống Á Hiên không đói bụng, yên tĩnh ngồi ở một bên, ăn rất ít. Như cảm nhận được ánh mắt Lưu Diệu Văn, cậu quay đầu sang nhìn Lưu Diệu Văn, thần sắc có chút nghi hoặc, như không hiểu tại sao Lưu Diệu Văn nhìn mình.

Lưu Diệu Văn cười với cậu.

Tống Á Hiên cứ nhìn anh, một lúc sau mới nhìn xuống bàn thức ăn trước mặt, một tay từ dưới bàn đưa tới sát chân Lưu Diệu Văn, chờ Lưu Diệu Văn duỗi tay nắm chặt tay mình.

Lúc này, Mạnh Hải Lỵ nghe Diệp Hinh Chi nói Tống Á Hiên mới hai mươi mốt tuổi, thế nhưng không đi học, vì vậy hiếu kỳ nhìn Tống Á Hiên. Cô nhìn thấy Tống Á Hiên ngoan ngoãn ngồi nhìn mâm cơm trước mặt, lại không biết dưới bàn Lưu Diệu Văn nắm chặt tay Tống Á Hiên, anh đang dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tay cậu, cô mở miệng hỏi Tống Á Hiên: "Á Hiên tại sao không học đại học?"

Tống Á Hiên đột nhiên nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng làm người khiếp sợ.

Mạnh Hải Lỵ sửng sốt một chút, nghĩ mình nói sai.

Lúc Tống Á Hiên mở miệng muốn nói chuyện, tay Lưu Diệu Văn ở phía dưới bàn nặn nặn tay cậu, sắc mặt Tống Á Hiên hơi hòa hoãn một ít, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng nói: "Bởi vì lúc trước tôi ngồi tù."

Mạnh Hải Lỵ nhất thời choáng váng, không biết làm sao nhìn về phía Tống Tiểu Cát.

Trước khi Tống Tiểu Cát mở miệng, Diệp Thiếu Ân đã cười nói: "Mạnh tiểu thư ở nước ngoài không biết, chuyện này là Á Hiên đơn thuần, bị người hãm hại."

Mạnh Chí ngồi ở bên cạnh Tống Quan Sơn liếc mắt ra hiệu với con gái.

Mạnh Hải Lỵ vội vàng nói: "Há, thì ra là như vậy, tại tôi cái gì cũng không biết rõ." Cô một mặt áy náy, lại cũng rất băn khoăn.

Tống Tiểu Cát ôn hòa cười nói: "Không sao."

Lập tức Diệp Hinh Chi thay đổi đề tài.

Vừa mới cơm nước xong, Tống Á Hiên để đũa xuống đứng lên, ghế tựa bị cậu đẩy ra, ma sát mặt đất phát ra tiếng vang không nhỏ, làm mọi người đều nhìn về phía cậu.

Cậu đi đến trước mặt Tống Quan Sơn, nói: "Ba ba, con có thể đi về trước không?"

Tống Quan Sơn nhìn cậu mỉm cười, nắm chặt tay cậu, nói: "Không được, Á Hiên ngoan, khách chưa đi con cũng không thể đi." Nói xong, lão ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn, nói: "Lưu Diệu Văn."

Lưu Diệu Văn đứng lên, đi về phía Tống Quan Sơn.

Tống Quan Sơn nói với anh: "Cậu chăm sóc Á Hiên."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, bắt được tay Tống Á Hiên. Anh biết mọi người trong phòng còn đang chú ý mình, nếu Tống Á Hiên nóng nảy chọc Tống Quan Sơn không vui, cuối cùng chịu khổ vẫn là cậu, vì vậy để sát vào tai Tống Á Hiên, thấp giọng nói: "Nghe lời."

Cuối cùng Tống Á Hiên cũng không tiếp tục kiên trì.

Sau bữa cơm, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách uống trà tán gẫu.

Tống Á Hiên ngồi ở góc ghế sô pha, theo sát Lưu Diệu Văn, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ thẳng thắn cắm đầu ở trên đùi Lưu Diệu Văn.

Vốn Tống Quan Sơn đang nói chuyện với Mạnh Chí, lúc này dừng lại nhìn về phía Tống Á Hiên.

Vợ chồng Mạnh Chí là người từng trải, không tỏ ra hiếu kỳ, còn khuyên Tống Quan Sơn: "Á Hiên buồn ngủ để cậu ấy đi nghỉ ngơi đi."

Mạnh Hải Lỵ thì không nhịn được kinh ngạc, cô nhìn Tống Á Hiên rồi nhìn Lưu Diệu Văn với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đẩy Tống Á Hiên: "Á Hiên."

Tống Á Hiên không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt lại.

Diệp Hinh Chi ngồi cạnh Tống Quan Sơn, đưa tay kéo cánh tay lão, nói: "Á Hiên còn nhỏ, anh không cho nó đi về nghỉ thì tùy nó đi."

Tống Quan Sơn không nói gì nữa.

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Diệp Thiếu Ân đứng dậy đi tới bên cạnh Tống Tiểu Cát, cúi người xuống ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói gì đó. Tống Tiểu Cát đứng lên cùng Diệp Thiếu Ân đi khỏi phòng khách ra ngoài sân.

Từ góc độ của Lưu Diệu Văn có thể nhìn thấy hai người nói chuyện.

Không biết Diệp Thiếu Ân nói gì, Tống Tiểu Cát nhíu mày, sau đó Tống Tiểu Cát nói nhỏ với Diệp Thiếu Ân hai câu, Diệp Thiếu Ân gật gật đầu.

"Hồng Cát. . ."

Lưu Diệu Văn đột nhiên nghe Tống Á Hiên nói nhỏ, anh cúi đầu, nhìn thấy Tống Á Hiên mở mắt ra, cũng thuận tầm mắt cậu nhìn ra phía ngoài, anh kỳ quái, hỏi Tống Á Hiên: "Cậu nói cái gì?"

Tống Á Hiên lắc đầu, vươn mình nằm ngang trên ghế sa lon, tìm một tư thế thoải mái hơn.

Lưu Diệu Văn đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Lúc cả nhà Mạnh Chí ra về, vợ chồng Tống Quan Sơn và hai đứa con trai đưa bọn họ lên xe, sau đó nhìn ô tô chậm rãi chạy đi.

Tống Á Hiên đứng ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, nắm lấy ống tay áo của anh.

Diệp Thiếu Ân quay người lại, đột nhiên đi về phía Lưu Diệu Văn, hắn nhìn thấy Tống Á Hiên cầm tay Lưu Diệu Văn, nở nụ cười nói với Lưu Diệu Văn: "Có thể nói chuyện vài câu không?"

Lưu Diệu Văn chưa trả lời, Tống Á Hiên đã lạnh lùng nói: "Không được."

Lúc này Tống Quan Sơn mới nói: "Tống Á Hiên."

Lưu Diệu Văn cảm giác Tống Á Hiên hơi run rẩy, sau đó Tống Á Hiên buông tay anh ra, đi tới trước mặt Tống Quan Sơn, hai tay chắp ở sau lưng cúi thấp đầu.

Tống Quan Sơn ngữ khí bình tĩnh: "Ngày hôm nay không nghe lời."

Tống Á Hiên nói: "Ba ba con sai rồi."

Tống Tiểu Cát đứng ở bên cạnh, hai tay cắm trong túi quần, tự tiếu phi tiếu nói: "Bây giờ em mới biết sai?"

Tống Á Hiên nắm lấy tay Tống Quan Sơn, cầu khẩn nói: "Ba ba đừng nhốt con."

Lưu Diệu Văn đứng tại chỗ, mũi chân giật giật.

Tống Quan Sơn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu: "Ba ba có nói nhốt con không? Nếu biết mình sai tại sao lại không nghe lời?"

Tống Á Hiên không nói lời nào.

Tống Quan Sơn nói: "Sau này chị Hải Lỵ sẽ đến nhà của chúng ta thường xuyên hơn, nếu con không ngoan ba ba sẽ không dễ dàng tha thứ con như vậy."

Tống Á Hiên gật gật đầu.

Tống Quan Sơn lên tiếng: "Đi về nghỉ ngơi đi."

Tống Á Hiên lập tức quay người đi về phía Lưu Diệu Văn, bắt lấy tay anh, nói: "Lưu Diệu Văn, chúng ta đi về."

Lưu Diệu Văn sợ Tống Quan Sơn phạt cậu, bây giờ mới yên lòng, vừa cầm tay Tống Á Hiên, vừa hỏi Diệp Thiếu Ân: "Chuyện gì?"

Tống Á Hiên giục Lưu Diệu Văn: "Đi mau."

Diệp Thiếu Ân cười nhìn hai người, nói: "Nhị thiếu gia mất hứng, như vậy đi, cậu cho tôi số điện thoại di động, muộn chút tôi điện thoại cho cậu, mình nói chuyện sau."

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên, nói với Diệp Thiếu Ân: "Được."
Chương 54:
Buổi tối, lúc Tống Á Hiên đi tắm, Lưu Diệu Văn ngồi trên ban công vừa hút thuốc vừa dùng điện thoại di động tìm kiếm thông tin liên quan đến Hồng Cát.

Anh nhớ lúc vừa đến Hải Cảng, thuốc do Hồng Cát sản xuất có tác dụng phụ làm người dùng bị bệnh tâm thần. Bây giờ Lưu Diệu Văn lên mạng tìm cũng chỉ nhìn thấy những tin tức đó, đại khái có người bệnh trầm cảm sau khi sử dụng thuốc chống trầm cảm của Hồng Cát Chế Dược xuất hiện ảo giác, nhảy lầu tự sát.

Tin tức chính tập trung khoảng một hai tháng, sau đó không có tin liên quan, không biết có phải do Hồng Cát dùng tiền ép xuống hay không.

Ngón tay Lưu Diệu Văn kẹp thuốc lá, một tay khác trượt trên điện thoại di động, anh kéo xuống phía ghi nhớ tên phóng viên viết bài này.

Lúc này, màn hình điện thoại di động đột nhiên chấn động, là Diệp Thiếu Ân gọi điện thoại lại cho anh.

Lưu Diệu Văn chậm rãi đứng lên, đi vòng qua lan can nhận điện thoại: "Chào? Thiếu Ân ca?"

Diệp Thiếu Ân cười cười, nói: "Là tôi. Bây giờ thuận tiện nói chuyện không?"

Lưu Diệu Văn đáp: "Đương nhiên."

Diệp Thiếu Ân nói: "Tôi sợ Nhị thiếu gia quấn lấy cậu làm gì đó, cậu không tiện."

Lưu Diệu Văn lạnh nhạt cười gượng hai tiếng.

Âm thanh Diệp Thiếu Ân truyền tới: "Không nói giỡn, nói chuyện chính sự. Tôi nghe nói tối hôm qua ở Kỳ Phong sơn cậu đua xe với Đại Hào, làm Đại Hào bị lật xe?"

Lưu Diệu Văn nói: "Xem như bất ngờ đi, Đại Hào quá nóng nảy."

Diệp Thiếu Ân nói: "Không sai! Trước Tiểu Cát nói với tôi tay nghề cậu rất khá, không ngờ còn có thể đua xe, như thế nào, có muốn giúp tôi thi đấu một trận hay không? Tiền kiếm được tôi với cậu chia đều."

Lưu Diệu Văn chưa trả lời Diệp Thiếu Ân thì nghe tiếng Tống Á Hiên từ phòng vệ sinh đi ra.

Tống Á Hiên mặt một bộ áo ngủ sạch sẽ, tóc tai ướt nhẹp, toàn thân mang theo hơi nước, cậu từ phòng vệ sinh đi thẳng đến ban công, ôm lấy eo Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn đem thuốc để trên lan can, cúi đầu nhìn cậu, lúc cậu muốn nói chuyện dùng ngón tay trỏ chặn môi cậu, nhìn cậu lắc đầu một cái.

Diệp Thiếu Ân không nghe thấy trả lời, liền hỏi một câu: "Như thế nào?"

Lưu Diệu Văn nói: "Thiếu Ân ca, anh phải biết đó là lấy mệnh để đổi."

Diệp Thiếu Ân cười một tiếng: "Ý của cậu là tôi không đáng để cậu liều mạng, Tống Á Hiên đáng giá."

Đôi môi Tống Á Hiên mềm mại, Lưu Diệu Văn không nhịn được lấy ngón tay vuốt vuốt, đồng thời cũng cười một tiếng: "Thiếu Ân ca, anh đây không phải là phí lời sao? Gia thiếu cho tôi bao nhiêu, anh có thể chia cho tôi bao nhiêu tiền, tôi thấy vì chút tiền này bán mạng xác thực không đáng."

Diệp Thiếu Ân nói: "Thắng tôi chia cho cậu một triệu cũng không đáng sao?"

Lưu Diệu Văn nói với Diệp Thiếu Ân: "Đương nhiên không đáng, anh biết tôi giữ lại cái mạng này ở bên cạnh Gia thiếu có thể kiếm bao nhiêu tiền không?"

Diệp Thiếu Ân cười nói: "Đừng giả vờ, nếu cậu thật muốn kiếm tiền nên cùng tôi và Tiểu Cát. Tống Á Hiên ở Thường gia tính là gì? Đến cuối cùng sợ là những thứ trong tay cha mình cũng không vớt được."

Khoảng cách giữa Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn rất gần, cậu nghe được Diệp Thiếu Ân nói, sắc mặt âm trầm.

Lưu Diệu Văn vỗ mu bàn tay động viên cậu, nhíu mày nhìn cậu lắc đầu, trầm mặc một lát nói: "Đều là con của Tống tiên sinh, tôi nghĩ không đến mức đó."

Diệp Thiếu Ân cười nhạo nói: "Cậu nên suy nghĩ thật kỹ. Thi đấu vào ngày kia, tôi cho cậu mấy ngày cân nhắc, suy nghĩ kỹ gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, hắn cúp điện thoại.

Lưu Diệu Văn lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình từ từ tối đi, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, nắm chặt cánh tay Tống Á Hiên nói: "Đừng nóng giận, Lệ ca giúp em trừng trị hắn."

Sắc mặt Tống Á Hiên vẫn âm trầm, nói: "Hắn nói đúng, anh cùng tôi không bằng cùng Tống Tiểu Cát, anh lăn tới nơi bọn họ đi."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, cúi đầu hôn môi cậu.

Tống Á Hiên ngẩng đầu liếc anh.

Lưu Diệu Văn lại hôn cậu.

Đợi đến Lưu Diệu Văn hôn lần thứ ba Tống Á Hiên mới ôm lấy Lưu Diệu Văn, ngẩng đầu lên hôn môi anh. Lưu Diệu Văn bị cậu đụng lui về phía sau vài bước, lưng tựa vào tường, ôm cậu hôn một lúc, hỏi: "Á Hiên, tối hôm nay tại sao lại đột nhiên nhắc tới Hồng Cát?"

Tống Á Hiên ngẩn người, cậu nói: "Tôi thấy bọn họ nói."

Lưu Diệu Văn kỳ quái nói: "Cậu có thể xem hiểu khẩu hình bọn họ?"

Tống Á Hiên lắc đầu: "Tôi chỉ nhìn ra hai chữ Hồng Cát."

Lưu Diệu Văn không nói gì, chỉ sờ sờ đầu của cậu.

Đến buổi tối ngày thứ ba, Lưu Diệu Văn mang theo Tống Á Hiên đi Kỳ Phong sơn.

Ngày hôm qua Lưu Diệu Văn liên hệ nhờ Du Chính Khôn đi tìm tin tức phóng viên điều tra vụ người bệnh trầm cảm nhảy lầu. bởi vì người này từ lầu ba nhảy xuống rơi trúng lều tránh mưa ở lầu một nên cuối cùng chỉ té gãy chân không chết người. Đến tối, Du Chính Khôn nói cho Lưu Diệu Văn, thuốc người kia uống có thành phần giống với loại ma túy kiểu mới Lưu Diệu Văn tìm được.

Du Chính Khôn ở trong điện thoại hỏi Lưu Diệu Văn: "Có phải cậu hoài nghi nguồn gốc của ma tuý liên quan đến Hồng Cát Chế Dược?"

Lưu Diệu Văn nói: "Hiện giờ tôi chỉ hoài nghi Hồng Cát Chế Dược chính là nơi cha con Tống Quan Sơn dùng để nghiên cứu sản xuất ma tuý."

Du Chính Khôn trầm mặc một chút: "Xác thực có thể, thế nhưng trước hết phải điều tra rõ ràng, không đánh rắn động cỏ sau này sẽ phiền toái."

Lưu Diệu Văn nói: "Diệp Thiếu Ân là chỗ đột phá." Nói xong, anh lại hỏi Du Chính Khôn: "Anh có thể điều tra thành phần thuốc do đám người Hồng Cát sản xuất?"

Du Chính Khôn nói: "Tất cả thuốc Hồng Cát đã thu về, ngay cả loại thuốc xuất hiện tác dụng phụ kia. Sau khi Hồng Cát bồi thường một số tiền lớn đã lấy hết thuốc về, tôi chỉ có thể thử một chút."

Lưu Diệu Văn dự tính Tống Á Hiên sắp tắm xong, anh cúp điện thoại, động tác gọn gàng lấy sim điện thoại ra, nhét vào trong góc tủ quần áo của Tống Á Hiên, thay đổi sim điện thoại di động bình thường của mình vào.

Tống Á Hiên từ phòng vệ sinh đi ra, anh ngồi bên giường ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Tôi đã đồng ý với Diệp Thiếu Ân, ngày mai giúp hắn đua xe."

Tống Á Hiên nhìn anh một lúc, chỉ nói: "Tôi cũng muốn đi."
Chương 55:
Kỳ Phong sơn cũng náo nhiệt giống như hai ngày trước.

Lưu Diệu Văn cố ý đến sớm hơn giờ Diệp Thiếu Ân hẹn nửa tiếng đồng hồ, anh chưa xuống xe đã nghe tiếng nhạc náo nhiệt hòa lẫn tiếng la hét không ngừng và tiếng ô tô nổ vang rền.

Khi anh bước xuống xe, toàn bộ những người tụ tập ở Kỳ Phong sơn đều nhìn anh, anh nghe tiếng huýt gió lẫn tiếng hoan hô.

Những người này nhận ra anh lúc anh đua xe với Đại Hào. Đại Hào là người khá nổi tiếng trong giới đua xe ở Kỳ Phong sơn, buổi tối hôm ấy hắn lại thua Lưu Diệu Văn thê thảm. Vì vậy Lưu Diệu Văn ở trước mặt những người này cũng có tên tuổi.

Khi đó Lưu Diệu Văn đi rất vội vàng, bây giờ tiếng huýt sáo và hoan hô anh đều giành cho trận thắng Đại Hào đêm đó.

Sau khi xuống xe Lưu Diệu Văn liền tìm kiếm người bán thuốc trẻ tuổi trong đám đông. Thế nhưng lúc này người ở Kỳ Phong sơn không ít, hơn nữa còn có xe cộ ra vô không ngừng, người đến người đi thêm vào đêm khuya, Lưu Diệu Văn không tìm được người kia.

Tống Á Hiên từ phó lái bước xuống, hai tay bỏ vào túi áo khoác chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn giơ tay chỉnh lại cái mũ trên đầu cậu cho ngay ngắn, nói: "Một lát nữa ở đây chờ tôi."

Tống Á Hiên không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không muốn."

Lưu Diệu Văn vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh đang đi về phía mình, vì vậy dừng lại nhìn Hoắc Chiếu Ninh.

Đợi Hoắc Chiếu Ninh đi tới trước mặt, Lưu Diệu Văn mới nói: "Hoắc tiên sinh."

Hoắc Chiếu Ninh nhìn hai người cười cười, như chuyện của Đại Hào chưa từng xảy ra.

Nhưng Lưu Diệu Văn chủ động hỏi: "Hào ca vẫn tốt chứ?"

Hoắc Chiếu Ninh nói: "Còn ở bệnh viện, bác sĩ nói đầu xuất huyết nội, nhưng không nguy hiểm tính mạng."

Lưu Diệu Văn không biết nói gì, tay sờ sờ mũi, nói: "Vậy thì tốt."

Lúc này, Tống Á Hiên ở bên cạnh Lưu Diệu Văn lạnh buốt nói một câu: "Làm sao chưa chết?"

Lưu Diệu Văn dùng sức nắm chặt tay Tống Á Hiên, quay đầu nhìn cậu.

May mà Hoắc Chiếu Ninh thoạt nhìn cũng không tức giận, y nói với Tống Á Hiên: "Thật không tiện, làm cho cậu thất vọng rồi."

Tống Á Hiên trả lời: "Không sao, lần sau sẽ có cơ hội."

Lưu Diệu Văn mở miệng nói: "Á Hiên!"

Tống Á Hiên lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác.

Hoắc Chiếu Ninh nở nụ cười, nói với Lưu Diệu Văn: "Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp cậu ở đây."

Lưu Diệu Văn nói: "Hẹn với một người bạn."

Hoắc Chiếu Ninh trầm mặc nhìn anh, nói: "Cậu đừng nói với tôi, người bạn kia là Diệp Thiếu Ân?"

Lưu Diệu Văn không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: "Diệp Thiếu Ân thì làm sao?"

Hoắc Chiếu Ninh không cười nữa: "Đêm nay tôi có một trận cá cược với Diệp Thiếu Ân."

Lúc bọn họ nói chuyện, có rất nhiều người không ngừng tới chào hỏi. Mặc dù Kỳ Phong sơn thuộc địa bàn của Câu Nghĩa, thế nhưng toàn bộ những cuộc đua xe ở Hải Cảng đều tập trung ở đây. Nơi này không để ý thân phận, ngoài thành viên thuộc xã đoàn, cũng có không ít thiếu gia nhà giàu đến đây chơi, khắp nơi đều là siêu xe và gái đẹp.

Nơi này cũng có quy củ, không quan tâm ai là lão đại xã đoàn, mỗi người chỉ dựa vào thực lực nói chuyện, phương thức khiêu khích chính là lên xe so tài.

Có người đốt lửa, ánh lửa chiếu đỏ gương mặt những người đứng gần đó, còn có người đem lon bia ném vào trong đống lửa, ngọn lửa tối xuống rồi bùng phát, kèm theo tiếng hưng phấn kêu gào.

Lưu Diệu Văn vẫn không nhìn thấy người bán thuốc nhưng anh nhìn thấy Hà Xuyên Vân.

Hà Xuyên Vân nhìn thấy hai người kinh ngạc, bước chân ngừng lại, nhưng rồi vẫn đi đến, chào hỏi: "Gia thiếu, Lưu Diệu Văn."

Thái độ của Tống Á Hiên đối với Hà Xuyên Vân cũng không tệ lắm, gật gật đầu.

Lưu Diệu Văn cười bắt tay với y.

Hà Xuyên Vân hỏi: "Sao lại đến đây?"

Lưu Diệu Văn chưa trả lời, Hoắc Chiếu Ninh mở miệng trước nói: "Đêm nay Diệp Thiếu Ân tìm Lưu Diệu Văn giúp hắn đua xe."

Khi nghe đến tên Diệp Thiếu Ân ngay lập tức Lưu Diệu Văn nhìn thấy trong mắt Hà Xuyên Vân lóe lên sự chán ghét, nhưng rất nhanh che giấu đi, nở nụ cười nói: "Có đúng không?"

Lưu Diệu Văn nghĩ thầm giữa Hà Xuyên Vân và Diệp Thiếu Ân có mâu thuẫn.

Hà Xuyên Vân dừng lại một chút, nói với Lưu Diệu Văn: "Tôi khuyên cậu không nên đến gần Diệp Thiếu Ân."

Lưu Diệu Văn kinh ngạc nhưng trên mặt không hiện ra, giống như nghe chuyện cười nhìn về phía Tống Á Hiên hỏi: "Diệp Thiếu Ân là hạng người gì?"

Tống Á Hiên mặt không thay đổi nói cho anh biết: "Cặn bã."

Bên này vừa dứt lời, Lưu Diệu Văn nghe một trận tiếng động cơ đinh tai nhức óc vang rền, dẫn tới rất nhiều người nhìn về phía đường lên núi. Rất nhanh, anh nhìn thấy một chiếc ô tô thể thao màu đỏ sẫm chạy nhanh chạy về phía phía khu đất trống ở lưng chừng núi. Lúc gần đến nơi đột nhiên đuôi xe xoay một vòng, bánh xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh chói tai, dừng ở vách núi lưng đối diện.

Cửa xe mở ra, Diệp Thiếu Ân kiêu ngạo phách lối từ bên trong bước xuống, xa xa nhìn thấy Lưu Diệu Văn đi nhanh tới.

Nhưng ngay sau đó, Lưu Diệu Văn nhìn thấy cửa bên phó lái cũng mở ra, từ bên trong bước ra một bóng người quen thuộc.

Diệp Thiếu Ân mở hai tay, vừa đi tới vừa nói: "Từ nơi Đỗ Thịnh Liên tìm được một món đồ chơi mới!" Hắn nói xong, bừa bãi cười ha hả.

Thời tiết đầu mùa đông, Nguyễn Thu Viện chỉ mặc một cái áo bó sát người và quần bò ngắn, tóc dài xõa ra bị gió núi thổi tung bay, đi theo sau Diệp Thiếu Ân.

Diệp Thiếu Ân mang một bao tay bằng da, dùng hàm răng cắn đầu ngón tay kéo bao tay ra, hắn đi tới trước mặt bọn người Lưu Diệu Văn, hai mắt mang theo ý cười nhìn một vòng, nói: "Đỗ Thịnh Liên hoài nghi tiểu mỹ nhân của hắn bán đứng hắn, nên đem người bán cho tôi."

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Nguyễn Thu Viện từng bước một đến gần, trên cánh tay trần lộ ra những dấu vết màu đỏ, như bị dây thừng trói qua.

Hà Xuyên Vân nhìn thấy Diệp Thiếu Ân ánh mắt liền lạnh xuống, Hoắc Chiếu Ninh thì lại đứng ở bên cạnh không nói gì, bất mãn nhíu mày.

Tống Á Hiên liếc mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn thở dài trong lòng, tầm mắt vẫn luôn nhìn Nguyễn Thu Viện.

Tống Á Hiên giơ tay bắt được tay áo Lưu Diệu Văn.

Lúc này, một trận gió lạnh thổi đến, Nguyễn Thu Viện không nhịn được run rẩy.

Lưu Diệu Văn trầm mặc kéo dây kéo áo khoác xuống, ở trước mặt mọi người cởi áo ra ném cho Nguyễn Thu Viện, nói: "Mặc vào."

Không có người nói chuyện.

Nguyễn Thu Viện theo bản năng giơ tay tiếp nhận áo Lưu Diệu Văn, lại không ngẩng đầu nhìn anh.

Lưu Diệu Văn lập lại một lần: "Mặc vào."

Diệp Thiếu Ân đánh giá hai người, hứng thú tràn đầy, trong mắt đầy ý cười, lại nhìn thấy Tống Á Hiên lạnh mặt, cuối cùng như bừng tỉnh nói: "Xem ra thực sự cô này bán đứng Đỗ Thịnh Liên." Nói xong, hắn cười ha hả.
Chương 56:
Trên núi gió càng lúc càng lớn, cách đó không xa lửa trại phiêu đãng bốc cao.

Nhưng hoàn cảnh chung quanh ngược lại an tĩnh không ít, rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, sau đó nhỏ giọng nghị luận.

Nguyễn Thu Viện mặc áo khoác của Lưu Diệu Văn, cô ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, ánh mắt sâu thẳm.

Sắc mặt Tống Á Hiên trắng bệch, đi về phía trước một bước. Lưu Diệu Văn đưa tay ôm lấy eo cậu, sau đó hỏi Diệp Thiếu Ân và Hoắc Chiếu Ninh: "Thi đấu khi nào thì bắt đầu?"

Hoắc Chiếu Ninh quay người đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tống Á Hiên ở trong lồng ngực Lưu Diệu Văn giãy dụa, Lưu Diệu Văn dùng sức ôm cả người cậu, hai chân cách mặt đất, đi đến khối đá lớn ở phía trước.

Khi xuống được đất, Tống Á Hiên muốn đẩy anh ra.

Hai tay Lưu Diệu Văn chống lên tảng đá, đem Tống Á Hiên vây ở trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói: "Á Hiên, đừng làm rộn."

Tống Á Hiên thấy không tránh thoát, dừng động tác, hô hấp dồn dập nói: "Anh muốn thế nào?"

Lòng Lưu Diệu Văn rất là nôn nóng, anh kề tai Tống Á Hiên nói: "Anh không thể để cho Nguyễn Thu Viện đi với Diệp Thiếu Ân, Nguyễn Thu Viện đã giúp anh."

Tống Á Hiên đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô ta thích anh!"

Lưu Diệu Văn biết khi nãy Nguyễn Thu Viện cố ý dùng ánh mắt ấy nhìn mình, quan hệ giữa họ cần phải có một giải thích, mới không làm Diệp Thiếu Ân hoài nghi. Anh chỉ có thể nói: "Vậy thì thế nào? Anh yêu em là sự thật, nhưng không thể vì lý do này ném cô ta cho Diệp Thiếu Ân không quản!"

Tống Á Hiên nói: "Nhưng mắc mớ gì tới anh chứ?"

Lưu Diệu Văn trầm giọng nói: "Diệp Thiếu Ân nói không sai, cô ấy bán đứng Đỗ Thịnh Liên có một nửa nguyên nhân là bởi vì anh, anh không thể bỏ mặc cô ấy."

Tống Á Hiên nhìn anh.

Lưu Diệu Văn biết có rất nhiều người đang dùng ánh mắt tò mò lén lút nhìn họ, anh biết mỗi một bước đi của mình đều rất gian nan, phía trước giống như đi trên cầu độc mộc mà phía dưới là vách đá sâu vạn trượng, đi sai một bước chính là con đường chết. Nhưng anh vẫn muốn một tay nắm thật chặc Tống Á Hiên, một tay khác lại vững vàng kéo Nguyễn Thu Viện không muốn thả cô rơi xuống.

Có lẽ lòng anh tham. Anh tóm lấy Nguyễn Thu Viện không tha, bởi vì cô là đồng bạn của anh, là chiến hữu của anh, anh không thể trơ mắt nhìn cô hy sinh tính mạng của mình; mà nắm lấy Tống Á Hiên không tha lại là tư tâm của anh, anh biết mình yêu Tống Á Hiên, anh luôn muốn nắm tay Tống Á Hiên cả đời không buông ra.

Đúng lúc này, Lưu Diệu Văn nghe tiếng động cơ nổ vang, một chiếc xe thể thao từ dưới núi chạy lên, đuôi xe ngoặc một cái, vững vàng dừng lại ở ven đường.

Cửa xe mở ra, từ chỗ điều khiển một người đàn ông vóc dáng hơi thấp bước xuống, thái dương có một vết sẹo. Hoắc Chiếu Ninh đi về phía hắn nói chuyện, chỉ chỉ về phía Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nghe thấy những người tập hợp ở trên núi lại bắt đầu táo động, Diệp Thiếu Ân nhìn Lưu Diệu Văn hô: "Đối thủ của cậu đến, nhanh chuẩn bị đi."

Nguyễn Thu Viện đứng ở bên cạnh Diệp Thiếu Ân, mặc áo khoác Lưu Diệu Văn, khuôn mặt tiều tụy.

Lưu Diệu Văn nắm lấy tay Tống Á Hiên, nói với Diệp Thiếu Ân: "Tôi không muốn tiền của anh, cuộc tranh tài này nếu như tôi thắng, anh nhường cô ấy cho tôi." Anh đưa ngón tay chỉ Nguyễn Thu Viện.

Đột nhiên Tống Á Hiên bóp lấy tay Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhịn đau, nắm thật chặc cậu không tha, kéo cậu ra phía sau mình.

Diệp Thiếu Ân cũng không tức giận, hắn chỉ cười nhìn Lưu Diệu Văn, nói: "Cậu cũng có chủ ý sao? Cậu muốn cô ấy, Gia thiếu của chúng ta đồng ý không?" Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Á Hiên, hỏi: "Làm sao a, Gia thiếu?"

Tống Á Hiên lạnh lùng nói với hắn: "Tôi làm chuyện gì cũng không liên quan tới ai." Thế nhưng móng tay lại càng bấm mạnh vào da thịt Lưu Diệu Văn.

Diệp Thiếu Ân cười rất lớn tiếng, giống như muốn gây sự chú ý của mọi người. Như ước nguyện của hắn, người ở trên núi có nhìn sang bên đây không in.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh và người mặt sẹo đi tới. Hà Xuyên Vân đứng ở bên cạnh, nhìn Diệp Thiếu Ân sắc mặt tối tăm không rõ.

Diệp Thiếu Ân kéo tóc Nguyễn Thu Viện để cô đến bên cạnh mình, hỏi: "Em thấy thế nào?"

Nguyễn Thu Viện nhíu mày, hiển nhiên bị hắn lôi kéo đến đau đớn, nhưng rất nhanh cô ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn, trầm mặc một lát, viền mắt dần dần trở nên ướt át, cô nói: "Lưu Diệu Văn, anh cam lòng buông tay Tống Á Hiên, tôi sẽ đi theo anh."

Toàn bộ lưng chừng núi đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ. Khi nghe Nguyễn Thu Viện nói câu này nhất thời tất cả xôn xao, mọi người vốn nhìn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên bằng ánh mắt ám muội không rõ, bây giờ càng trở nên trào phúng và hạ lưu.

Lưu Diệu Văn giống như phản xạ có điều kiện càng ôm Tống Á Hiên thật chặt.

Đột nhiên Tống Á Hiên nói với Nguyễn Thu Viện: "Cô nằm mơ rất sớm."

Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nói: "Á Hiên." Muốn ngăn cản cậu nói chuyện.

Diệp Thiếu Ân cười hì hì ở bên cạnh xem cuộc vui.

Nguyễn Thu Viện cười khổ, nước mắt rốt cục rớt xuống: "Tôi không muốn anh chỉ đồng tình với tôi."

Lúc này, Diệp Thiếu Ân nói với Lưu Diệu Văn: "Như vậy đi, nếu cậu có thể giải quyết được Nhị thiếu gia và Nguyễn tiểu thư tôi sẽ đem cô ấy cho cậu, tôi nói sẽ giữ lời! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải thắng cuộc thi đấu hôm nay."

Lưu Diệu Văn nặng nề thở ra một hơi, đột nhiên quay người ôm ngang Tống Á Hiên đi về phía Hà Xuyên Vân.

Tống Á Hiên kịch liệt giãy dụa, nửa đường nhảy xuống, hung tợn mắng: "Lưu Diệu Văn, anh có tin là tôi giết anh hay không!"

Tất nhiên Lưu Diệu Văn không tin, anh ôm eo Tống Á Hiên, theo thói quen kéo cậu qua bên cạnh, cuối cùng giao cậu cho Hà Xuyên Vân, nói: "Vân ca, làm phiền anh giúp tôi chăm sóc cho Á Hiên."

Hà Xuyên Vân chỉ biết thở dài: "Cậu không nên làm khó tôi."

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi không thể mang Á Hiên lên xe." Từ đầu anh cũng không có ý định để Tống Á Hiên lên xe.

Tống Á Hiên cúi đầu muốn cắn cánh tay Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn buộc phải vặn hàm dưới của cậu, không cho cậu cắn mình.

Sau đó Lưu Diệu Văn nói với Nguyễn Thu Viện: "Cô theo tôi lên xe, có được hay không?"

Nguyễn Thu Viện nhìn anh không nói lời nào.

Lưu Diệu Văn không dám quá rõ ràng, nhưng anh gần như cầu xin Nguyễn Thu Viện.
Lúc này, đột nhiên Tống Á Hiên ngừng giãy dụa, cậu thở hổn hển nói: "Lưu Diệu Văn, tôi muốn lên xe, tôi nói một lần cuối cùng."

Lưu Diệu Văn nói với Tống Á Hiên: "Không được, Á Hiên."

Hai mắt Tống Á Hiên đỏ chót, hàm dưới cũng bị Lưu Diệu Văn bóp đỏ, cậu mạnh mẽ nhìn về phía Lưu Diệu Văn, nói: "Vậy anh buông tôi ra."

Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn cậu một lúc, buông lỏng tay ra.

Tống Á Hiên chậm rãi lùi về sau hai bước, sau đó xoay người rời đi, cậu nói: "Lưu Diệu Văn, chính anh chọn."

Tống Á Hiên nói với Nguyễn Thu Viện: "Cô đừng tưởng bở."
Chương 57:
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên đi về phía chỗ đậu xe, đột nhiên anh quay người nói với Hà Xuyên Vân: "Vân ca, làm phiền anh giúp tôi đưa Á Hiên trở về?"

Hà Xuyên Vân nhìn anh, đuổi theo Tống Á Hiên.

Sau đó Lưu Diệu Văn đi về phía Diệp Thiếu Ân, nói: "Thi đấu có thể bắt đầu."

Diệp Thiếu Ân quay đầu nhìn về phía Tống Á Hiên, sau đó cười hỏi Lưu Diệu Văn: "Cậu chắc chắn chứ?"

Lưu Diệu Văn cũng không nhịn được nhìn theo, thấy Tống Á Hiên đã lên xe, Hà Xuyên Vân đứng ở cửa xe nói chuyện với cậu, vì vậy nói với Diệp Thiếu Ân: "Tôi chắc chắn."

Diệp Thiếu Ân lấy chìa khóa xe trong túi áo ra, chờ Lưu Diệu Văn đưa tay ra mới buông tay để chìa khóa rơi xuống tay Lưu Diệu Văn, hắn nói: "Cố lên."

Lưu Diệu Văn cầm chìa khóa, nắm cổ tay Nguyễn Thu Viện, kéo cô lên xe mà Diệp Thiếu Ân đã chuẩn bị.

Nguyễn Thu Viện không phản kháng, bị Lưu Diệu Văn lôi kéo bước chân lảo đảo.

Vị trí Diệp Thiếu Ân đậu xe cách xe của Tống Á Hiên cũng không xa, Tống Á Hiên ngồi ở chỗ điều khiển hạ cửa xe xuống nhìn sang.

Bước chân Lưu Diệu Văn dừng lại, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi anh và Nguyễn Thu Viện lên xe, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Hà Xuyên Vân đã ngồi vào ghế phó lái. Tống Á Hiên không nhìn anh quay đầu xe chạy nhanh xuống núi.

"Cậu ấy đi." Nguyễn Thu Viện đột nhiên nói.

Lưu Diệu Văn nhíu mày, thần sắc cẩn thận, anh khởi động ô tô, quay cửa xe xuống.

Diệp Thiếu Ân ngậm thuốc lá, cúi người, hai tay đặt ở cửa xe, ló đầu nhìn Nguyễn Thu Viện, sau đó nói với Lưu Diệu Văn: "Trước tiên làm quen xe một chút đi."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, chờ Diệp Thiếu Ân lui lại, chạy xe lên sơn đạo.

Hai người đều trầm mặc, đợi khi đã đi xa, động tác Nguyễn Thu Viện linh xảo leo ra phía sau, ngón tay từng tấc từng tấc sờ soạng băng ghế. Lưu Diệu Văn chạy chậm lại, tỉ mỉ kiểm tra phía trước.

Hai người không phát hiện thiết bị nghe lén.

Nguyễn Thu Viện trở về vị trí phó lái, ngồi xuống kéo chặt áo khoác trên người, nói: "Cũng không có vấn đề, xe là Diệp Thiếu Ân mượn để đua xe, hôm nay trước khi lên núi hắn mới mang tôi đi lấy xe."

Lưu Diệu Văn thở ra một hơi.

Nguyễn Thu Viện nói: "Anh không cần thiết phải như vậy, cứ làm cho bọn họ đi suy đoán quan hệ của chúng ta đi."

Lưu Diệu Văn không phí lời với cô, chỉ nói: "Tôi sẽ thắng thi đấu, sau đó yêu cầu Diệp Thiếu Ân thả cô. Đỗ Thịnh Liên đã không còn giá trị lợi dụng, nhiệm vụ của cô có thể kết thúc, sau đó tôi sẽ liên hệ người đưa cô đi."

Nguyễn Thu Viện nói: "Tôi không đi. Tôi cho anh bậc thang bước xuống, anh trở lại với Tống Á Hiên, tôi trở lại với Diệp Thiếu Ân, nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục."

Lưu Diệu Văn dùng sức xiết chặt vô-lăng: "Cô biết Diệp Thiếu Ân là hạng người gì sao? Nghĩ qua phải chịu hậu quả thế nào sao?"

Nguyễn Thu Viện ngữ khí bình tĩnh: "Đương nhiên tôi nghĩ tới. Từ khi kế hoạch bắt đầu, tôi đã suy nghĩ một khi bên Đỗ Thịnh Liên thất thế tôi nên làm sao tiếp tục nhiệm vụ, là Diệp Thiếu Ân tự mình xuất hiện."

"Diệp Thiếu Ân là tên biến thái." Lưu Diệu Văn nói.

Nguyễn Thu Viện nói: "Diệp Thiếu Ân là tên biến thái, cho nên Hải Mạn chết có liên quan đến hắn?"

Trước khi Trần Hải Mạn chết đã bị ngược đãi tàn nhẫn.

Toàn thân Lưu Diệu Văn tóc gáy dựng đứng.

Nguyễn Thu Viện nói: "Diệp Thiếu Ân đang thay Tống Quan Sơn quản lý Hồng Cát Chế Dược."

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi biết."

"Diệp Thiếu Ân tốt nghiệp đại học chuyên ngành máy tính, hắn không liên quan gì đến y dược chuyên nghiệp. Hồng Cát Chế Dược có một Phó tổng kinh lý, vậy hắn ở bên trong phụ trách cái gì?"

"Bộ phận phi pháp, có lẽ là điều chế ma túy."

Hai người đều trầm mặc chốc lát.

Nguyễn Thu Viện nói: "Anh ở Thường gia, tôi điều tra Diệp Thiếu Ân, manh mối tập hợp có thể sẽ được tin tức mong muốn."

Thần sắc Lưu Diệu Văn thống khổ: "Nếu như Diệp Thiếu Ân thật sự có liên quan đến cái chết của Hải Mạn, tôi sợ cô sẽ trở thành một Hải Mạn tiếp theo, tôi không chịu đựng nổi."

Nguyễn Thu Viện ngơ ngác nhìn về phía trước: "Tôi đã sớm không chịu đựng nổi ."

Lưu Diệu Văn chạy vòng quanh sơn đạo gần mười phút, trở lại lưng chừng núi anh nhìn thấy trên không trung có máy bay không người lái đang bay. Gần lửa trại có một phông màn màu trắng, xem ra là định dùng livecam tiến hành phát sóng trực tiếp trận đấu này.

Anh đậu xe gần Diệp Thiếu Ân, Diệp Thiếu Ân cúi người xuống nhìn họ. Thấy mắt Nguyễn Thu Viện đỏ như là khóc qua, hắn nở nụ cười, sau đó nhắc nhở Lưu Diệu Văn: "Cậu và cô ta có tư tình gì đó tôi không quản, cuộc tranh tài này nhất định cậu phải thắng."

Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi: "Anh yên tâm, cũng nhớ giữ lời hứa." Sau đó anh quay đầu xe chạy đến điểm xuất phát rồi dừng lại.

Tất cả mọi người đều tập hợp ở trước màn hình màu trắng, mấy chiếc máy bay livecam đã sớm cất cánh, ở trên trời xoay quanh.

Vừa nãy Lưu Diệu Văn cùng Nguyễn Thu Viện và Tống Á Hiên tình cảm phân tranh làm cho những người trẻ tuổi càng thêm hứng thú sục sôi, thi đấu chưa chính thức bắt đầu tâm tình đã kích động, đâu đâu cũng có tiếng hoan hô. Không biết là ai mở một chai champagne, bắn rượu lên giữa không trung, rượu như hóa thành những hạt mưa rơi xuống đám người náo nhiệt phía dưới.

Lưu Diệu Văn không nói chuyện với Nguyễn Thu Viện, ánh mắt của anh chuyên chú nhìn về phía trước, y phục khô ráo mà lòng bàn tay đầy mồ hôi, sau đó cầm thật chặt vô-lăng.

Hơn ba giờ sáng, những người tập hợp ở Kỳ Phong rốt cục đã giải tán gần hết, Lưu Diệu Văn ngồi gần đống lửa, hai tay nắm lấy nhau, chán nản gục đầu.

Anh thắng thi đấu. Vì thắng cuộc tranh tài này, anh gần như liều mạng. Có một lần bánh xe sau gần như rơi khỏi sơn đạo, động cơ phát ra tiếng vang rung trời, cuối cùng vẫn trở về được.

Vết thương ở cánh tay trái nứt ra, máu chảy thấm ướt ống tay áo.

Nhưng những việc này đối với anh mà nói đều không quan trọng, đối với anh tình hình thảm nhất chính là Tống Á Hiên. Anh nhận được điện thoại của Hà Xuyên Vân gọi tới, nói Tống Á Hiên đã đến nhà, thế nhưng Tống Á Hiên không tiếp điện thoại của anh.

Anh bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thể lưu lại Nguyễn Thu Viện, thậm chí Nguyễn Thu Viện cởi áo khoác của anh ra ném xuống đất, cùng đi với Diệp Thiếu Ân.

Bên tai Lưu Diệu Văn vang lên tiếng nói của Nguyễn Thu Viện: Diệp Thiếu Ân là tên biến thái, cho nên cái chết của Hải Mạn có thể liên quan đến hắn? Diệp Thiếu Ân là tên biến thái, vậy Nguyễn Thu Viện sẽ như thế nào?

Anh không biết, lúc anh phục hồi tinh thần, phát hiện nước mắt đã rơi xuống mặt đất trước mặt.

"Anh vẫn tốt chứ?" Có người đi tới hỏi.

Lưu Diệu Văn giơ tay dùng sức lau mặt, như xóa đi uể oải, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh đứng ở trước mặt.

Hoắc Chiếu Ninh nhìn anh: "Có muốn tôi an bài xe đưa cậu xuống núi không?"

Lưu Diệu Văn đứng lên, nói với Hoắc Chiếu Ninh: "Cám ơn anh."
Chương 58:
Lưu Diệu Văn lấy tay vỗ bụi đất trên quần làm vết thương nơi cánh tay chảy máu nhiều hơn.

Hoắc Chiếu Ninh nhìn cánh tay của anh, hỏi: "Có muốn chở cậu đi bệnh viện trước hay không?."

"Không cần." Lưu Diệu Văn không chút nghĩ ngợi liền nói: "Qua một lúc sẽ hết chảy."

Hoắc Chiếu Ninh cũng không kiên trì, quay người gọi đàn em đi an bài xe.

Lúc này, hai người cùng nghe được một người điên điên khùng khùng hát ra âm thanh huyên náo.

Người còn ở lại lưng chừng núi không nhiều lắm, giọng hát của người này lại rất chói tai, Lưu Diệu Văn và Hoắc Chiếu Ninh cùng quay đầu nhìn lại, thấy người kia đi thẳng đến vòng bảo hiểm ở lưng chừng núi, ló đầu nhìn ra ngoài.

Không biết tại sao, trong nháy mắt Lưu Diệu Văn có một loại dự cảm xấu, theo bản năng anh đi về phía trước, nhìn thấy người kia nhảy xuống.

Mười mấy người chưa về cùng phát ra tiếng la kinh hoàng, có người vội vàng chạy đến vòng bảo hiểm nhìn xuống.

Lưu Diệu Văn và Hoắc Chiếu Ninh cũng lập tức tới gần. Trong bóng tối không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đoạn sườn núi này là một cua gấp, người kia nhảy xuống phía dưới đều là núi đá lạnh lẽo cứng rắn, sợ là rất khó giữ được tính mạng.

Lúc này có người sợ bị liên lụy, vội vàng đi lái xe đi.

Trong âm thanh huyên náo Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn Hoắc Chiếu Ninh. Anh thấy Hoắc Chiếu Ninh quay người dặn dò thủ hạ báo cảnh sát cứu người.

Tiếp theo Hoắc Chiếu Ninh hỏi Lưu Diệu Văn: "Cần tôi cho người đưa cậu đi trước không?"

Lưu Diệu Văn chần chờ, sau nói: "Cảm ơn."

Hoắc Chiếu Ninh an bài xe đưa Lưu Diệu Văn về Thường gia.

Lưu Diệu Văn một người đi vào cửa lớn, xe chạy dọc theo hoa viên vào trong, anh lấy điện thoại trong túi quần ra, vẫn chưa thấy tin tức liên quan đến việc người chết ở Kỳ Phong sơn. Anh nhét điện thoại di động vào túi, lúc giơ tay phát hiện ống tay áo đã đầy máu.

Phòng Tống Á Hiên vẫn sáng đèn.

Lưu Diệu Văn mệt mỏi đi lên lầu hai, đứng ở phòng Tống Á Hiên mở cửa.

Cửa phòng khóa trái, Lưu Diệu Văn không mở được.

Anh nặng nề thở ra một hơi, nghiêng thân thể, trán dựa vào cửa phòng, gõ cửa, thấp giọng gọi: "Á Hiên."

Trong phòng không có trả lời.

Lưu Diệu Văn rất uể oải, nhắm hai mắt lại, lần thứ hai gõ cửa: "Á Hiên."

Vẫn không có phản ứng.

Lưu Diệu Văn cảm giác Tống Á Hiên sẽ không mở cửa cho mình, trán anh vẫn tựa vào cửa, một lần lại một lần gõ cửa, đầu anh trống rỗng, không biết mình muốn có một kết quả như thế nào. Nhưng anh không có cách nào quay người rời đi.

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn không chịu nổi xoay người dựa lưng vào cửa ngồi xuống, anh cúi thấp đầu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này cũng không dài, dường như có người đá vào chân, Lưu Diệu Văn tỉnh lại, ngẩng đầu lên mở mắt ra.

Người đứng ở trước mặt không phải Tống Á Hiên, mà là Tống Tiểu Cát.

Tống Tiểu Cát mới vừa từ bên ngoài về, phong trần mệt mỏi, áo khoác để ở trên vai, hắn thấy Lưu Diệu Văn, hỏi: "Tống Á Hiên không cho cậu vào phòng?"

Mệt mỏi toàn thân Lưu Diệu Văn vẫn không tản đi, anh chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Tôi buồn ngủ quá."

Tống Tiểu Cát nói: "Đứng lên, tôi tìm người xử lý vết thương trên cánh tay cho cậu."

Lưu Diệu Văn chậm rãi đứng lên, anh kéo ống tay áo, phát hiện vải vóc dính chặt vào vết thương, giống như chỉ cần dùng sức kéo một cái, vết thương cũng bị kéo đi.

Anh đi vào phòng Tống Tiểu Cát, Tống Tiểu Cát gọi điện thoại tìm bác sĩ đến giúp anh xử lý vết thương. Lưu Diệu Văn không có tinh thần gì, vết thương mới vừa xử lý xong anh liền ngã đầu vào ghế salon trong phòng Tống Tiểu Cát ngủ.

Lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Diệu Văn, anh mờ mịt trợn tròn mắt, nằm trên ghế sa lông một hồi lâu mới móc điện thoại di động ra xem thời gian, phát hiện điện thoại di động đã không còn pin.

Anh quan sát phòng của Tống Tiểu Cát, chậm rãi đi tới bên giường, cúi đầu kiểm tra tủ đầu giường.

Lúc này, đột nhiên Tống Tiểu Cát đẩy cửa đi vào, hắn đứng ở trước cửa, hỏi Lưu Diệu Văn: "Cậu tìm cái gì?"

Lưu Diệu Văn bình tĩnh giơ điện thoại di động của mình: "Tìm xạc điện thoại."

Tống Tiểu Cát đi tới bên giường, mở ngăn kéo cầm bộ nạp pin đưa cho anh.

Lưu Diệu Văn cắm điện, ngồi chồm hỗm chờ đợi điện thoại di động khởi động máy.

Tống Tiểu Cát hỏi: "Có cái gì vội vã xem?"

Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu lên, nói: "Không điện thoại di động không yên tâm."

Chờ điện thoại di động khởi động, anh nhìn thời gian đã qua buổi trưa, ngẩng đầu hỏi Tống Tiểu Cát: "Tống Á Hiên đâu?"

Tống Tiểu Cát không trả lời, chỉ hỏi: "Lại cãi nhau ?"

Lưu Diệu Văn không nói lời nào.

Tống Tiểu Cát nói: "Nó ở trong phòng buồn bực một ngày, cái gì cũng không ăn, chắc là muốn bắt đầu tuyệt thực ."

Lưu Diệu Văn đứng lên, hoạt động cái cổ, để điện thoại di động trên tủ đầu giường, đi ra phía ngoài. Anh đến trước cửa phòng Tống Á Hiên ở đối diện, gõ cửa, kêu: "Á Hiên."

Vẫn không có đáp lại.

Tống Tiểu Cát cầm lấy điện thoại di động của Lưu Diệu Văn làm như vô tình mở máy lên, nhìn thấy màn hình khóa liền để lại trên tủ đầu giường, hắn đi ra, nói với Lưu Diệu Văn: "Đi gọi nó dậy ăn cơm."

Lưu Diệu Văn gõ rất lâu không được đáp lại, anh đi tới cửa sổ phòng tiếp khách, ló đầu nhìn một cái. Anh vịn cửa sổ bò ra ngoài, bên phải chính là ban công của Tống Á Hiên. Hai bên cách một đoạn, Lưu Diệu Văn dùng tay bám vào cửa sổ, thẳng chân nhảy qua ban công bên cạnh.

Anh mở cửa ban công nhìn thấy Tống Á Hiên bọc chăn kín người nằm ở trên giường, đèn đầu giường vẫn còn sáng.

Lưu Diệu Văn đi tới bên giường, ngồi cạnh Tống Á Hiên, nhẹ nhàng gọi cậu: "Á Hiên."

Mặt Tống Á Hiên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Lưu Diệu Văn đưa tay sờ sờ mặt Tống Á Hiên, cảm giác hai má cậu man mát, ôn nhu nói: "Á Hiên, dậy ăn cơm."

Tống Á Hiên vẫn bất động.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, nói: "Á Hiên, muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh?"

Lúc này Tống Á Hiên từ từ mở mắt, nói: "Lưu Diệu Văn, anh đi đi.
Chương 59:
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu sáng một góc ban công, gió thổi qua làm rèm cửa sổ hơi lay động.

Lưu Diệu Văn vẫn ngồi xổm ở bên giường, đưa tay vuốt ve mái tóc Tống Á Hiên, nói: "Anh phải đi chỗ nào đây?"

Đôi mắt Tống Á Hiên hơi sưng, cậu hiếm thấy bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Muốn đi đâu thì đi chỗ đó, đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi."

Lưu Diệu Văn lấy tay trên trán cậu ra, cánh tay dựa vào bên giường: "Anh đi em làm sao bây giờ?"

Tống Á Hiên nói: "Sau này sẽ tốt thôi, nếu như anh không xuất hiện nữa, tôi sẽ chậm rãi không cần anh."

"Nhưng anh luyến tiếc em." Lưu Diệu Văn nói chuyện, cảm thấy cuống họng từng trận lạnh lẽo.

Hai chân Tống Á Hiên cuộn lại chặt hơn, kề sát trước ngực, cậu nói: "Tôi thấy phiền, không muốn tiếp tục, không cần anh nữa."

Lưu Diệu Văn không lên tiếng, kỳ thực anh muốn nói chuyện, nhưng lúc anh mở miệng cảm thấy cuống họng như bị nghẹn lại, không phát ra được thanh âm nào.

Gương mặt Tống Á Hiên vẫn tái nhợt, không có biểu tình gì, rõ ràng nhìn Lưu Diệu Văn, ánh mắt lại không biết trôi dạt đến nơi nào, cậu nói: "Không phải anh không muốn cùng tôi sao, muốn mượn cơ hội tiếp cận tôi tiến vào Hồng Phường sao? Anh đã làm xong, sau này không cần ở bên cạnh tôi nữa."

Giọng nói Lưu Diệu Văn khàn khàn: "Em thật sự nhìn anh như vậy sao?"

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, nước mắt chảy ra, thế nhưng rất nhanh cậu trở mình đưa lưng về phía Lưu Diệu Văn: "Tôi nhìn anh thế nào đã không quan trọng."

Chăn trên giường bị anh kéo lộ ra một góc khung gỗ. Lưu Diệu Văn kinh ngạc kéo ra, đó là một khung ảnh. Khung ảnh đó Tống Á Hiên thường đặt ở trên tủ đầu giường, trong đó là bức ảnh cậu chụp chung với mẹ.

Lưu Diệu Văn nhìn bức ảnh sững sờ, nghe Tống Á Hiên nói: "Anh muốn đi với cha hoặc với Tống Tiểu Cát, tùy anh lựa chọn, ngược lại đừng để cho tôi thấy mặt anh."

"Á Hiên." Lưu Diệu Văn gọi cậu, đồng thời lấy ngón tay vuốt ve ảnh Tống Á Hiên lúc còn nhỏ.

Tống Á Hiên không nói lời nào.

Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, để bức ảnh qua một bên, anh nói: "Chúng ta trước tiên dùng cơm có được không? Chuyện khác sau này hãy nói."

Tống Á Hiên nói: "Anh đi, tôi sẽ dùng cơm."

Đột nhiên Lưu Diệu Văn nghe giọng nói Tống Á Hiên trở nên kiên quyết, lần đầu anh thật sự không biết phải làm sao. Anh cho là sẽ không như thế này, Tống Á Hiên hay tức giận, nhưng không quản cậu giận thế nào chỉ cần anh chịu nghiêm túc dỗ dành Tống Á Hiên sẽ tha thứ cho anh. Tống Á Hiên không thể rời bỏ anh.

Nhưng lần này không giống như trước kia.

"Á Hiên." Lưu Diệu Văn kêu, anh đứng lên, một chân quỳ ở bên giường, đỡ vai Tống Á Hiên, anh muốn Tống Á Hiên quay lại nhìn mình.

Thế nhưng Tống Á Hiên không muốn, cậu quật cường quay lưng về phía Lưu Diệu Văn.

Lúc này, Tống Tiểu Cát ở bên ngoài gõ cửa, kêu một tiếng: "Lưu Diệu Văn?"

Lưu Diệu Văn vốn muốn ôm Tống Á Hiên vào trong lồng ngực, nhưng phải dừng lại động tác, đi mở cửa cho Tống Tiểu Cát.

Tống Tiểu Cát đứng ở cửa, nhìn Tống Á Hiên nằm ở trên giường, hỏi Lưu Diệu Văn: "Em tôi thế nào?"

Lưu Diệu Văn chưa mở miệng, Tống Á Hiên đã nói trước: "Bảo Lưu Diệu Văn cút!"

Tống Tiểu Cát nhìn về phía Lưu Diệu Văn, sau đó bĩu môi nở nụ cười, hắn nhìn Lưu Diệu Văn vung vung tay ra hiệu anh đi qua một bên, tự mình đi đến giường ngồi xuống, sờ tóc Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bọc trong chăn không động đậy.

Tống Tiểu Cát vuốt ve cậu như sủng vật, động tác mềm nhẹ, nói: "Cả ngày không ăn cơm, không đói bụng à?"

Tống Á Hiên không nói lời nào.

Tống Tiểu Cát bế Tống Á Hiên cùng với cái chăn trên người cậu lên, giống như lúc nãy Lưu Diệu Văn muốn làm.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy mặt Tống Á Hiên đầy nước mắt.

Tống Tiểu Cát ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, hơi bất mãn, sau đó hắn lấy ngón tay lau nước mắt trên mặt Tống Á Hiên, nói: "Đi ăn cơm với anh."

Tống Á Hiên giơ tay che mặt của mình, cậu vẫn cứ nói: "Anh bảo Lưu Diệu Văn đi đi."

Tống Tiểu Cát dỗ dành cậu: "Được, anh sẽ bảo Lưu Diệu Văn đi. Nhưng trước tiên em phải nói rõ ràng, lúc này muốn cậu ta đi, lần tới có đòi cậu ta trở về không?"

Tống Á Hiên, nói: "Không muốn."

Tống Tiểu Cát gật gật đầu, nói: "Được, vậy hãy để cho cậu ấy thu dọn đồ đạc đi."

Trong phòng Tống Á Hiên chỉ còn một mình Lưu Diệu Văn, Tống Tiểu Cát đã cùng Tống Á Hiên đi xuống lầu ăn cơm. Lưu Diệu Văn ở lại dọn quần áo mình để trong phòng Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn lấy điện thoại di động từ phòng Tống Tiểu Cát về, đổi sim điện thoại gọi cho Du Chính Khôn, nói cho y biết tình hình hiện tại của Nguyễn Thu Viện, yêu cầu Du Chính Khôn liên hệ với Nguyễn Thu Viện, bảo cô rút lui khỏi hành động này.

Sau đó Lưu Diệu Văn lấy sim điện thoại ra nhét vào trong túi quần, nhìn tủ quần áo mở rộng sững sờ.

Kỳ thực anh không có bao nhiêu đồ đạc, anh chưa từng xem nơi này là nhà của mình, cho nên anh không mua những gì không cần thiết.

Nếu như nói căn phòng này có gì anh nhất định phải mang theo, vậy cũng chỉ có Tống Á Hiên. Thế nhưng Tống Á Hiên không muốn đi cùng anh. Từ lúc Lưu Diệu Văn nhận nhiệm vụ này đến bây giờ, thời khắc này là lúc anh cảm thấy mờ mịt luống cuống nhất, anh thấy mình không thể bảo vệ được ai, cũng không cứu được ai.

Buổi chiều, Tống Quan Sơn gọi Lưu Diệu Văn đến, bảo anh đi một chuyến Đông nam á với lão.

"Tôi nghe nói chuyện của cậu và Á Hiên." Tống Quan Sơn nói với Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn không lên tiếng.

Tống Quan Sơn bình tĩnh nói: "Nó chỉ quậy đòi sống đòi chết, tôi không quan tâm, tự mình xử lý tốt chuyện của mình."

Lưu Diệu Văn đáp: "Tôi biết."

Liên quan đến chuyện có người chết ở Kỳ Phong sơn, đến đêm ngày mai Lưu Diệu Văn mới thấy truyền thông đưa tin một cách đơn giản. Họ nói là có người uống nhiều rồi té xuống núi, không nói một chữ về chuyện đua xe ở Kỳ Phong, xem ra bên Hoắc Chiếu Ninh đã đem chuyện này đè xuống.

Lưu Diệu Văn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Hoắc Chiếu Ninh, nhưng khi đó, thậm chí chưa tìm nơi ở anh đã dọn hành lý đi với Tống Quan Sơn đến mấy quốc gia ở Đông nam á. Vừa đi là hơn nửa tháng, trước khi đi ngay cả Tống Á Hiên cũng không có gặp.

Tống Quan Sơn đi chuyến này là bàn chuyện làm ăn, nhiệm vụ của Lưu Diệu Văn là bảo vệ lão suốt toàn bộ hành trình. Mặc dù Tống Quan Sơn không có nói cho Lưu Diệu Văn mình đi bàn chuyện gì, nhưng anh đã theo Tống Quan Sơn đi thăm không ít nhà xưởng. Ngoại trừ Tống Quan Sơn phải đi tìm những nhà xưởng lớn ở Đông nam á còn đi thăm viếng một vài xưởng thuốc.

Nửa tháng trôi qua, trên máy bay trở về Hải Cảng, Tống Quan Sơn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nói với Lưu Diệu Văn: "Chờ trở về, cậu đi tìm Á Hiên xem sao."

Thời gian dài như vậy, Lưu Diệu Văn vẫn chưa liên lạc với Tống Á Hiên, anh đáp: "Được."

Tống Quan Sơn lại tiếp tục nói: "Nếu như Á Hiên vẫn không muốn, cậu đi tìm chỗ khác ở đi."

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi hiểu."
Chương 60:
Nhưng Lưu Diệu Văn ngồi mấy tiếng máy bay, đến Hải Cảng cũng không có thời gian trở về gặp Tống Á Hiên. Anh phải cùng Tống Quan Sơn đi dự lễ khai trương một hoạt động lớn.

Lưu Diệu Văn ở trên xe đổi âu phục, phác hoạ thân hình vai rộng eo hẹp hoàn mỹ.

Tống Quan Sơn nhìn anh, nói: "Kỳ thực cậu rất thích hợp làm vệ sĩ, thân thủ tốt, ngoại hình cũng đẹp."

Lưu Diệu Văn không nói gì.

Tống Quan Sơn lại tiếp tục nói: "Chỉ là có chút lãng phí, cậu thấy mình có thể làm những gì?"

Lưu Diệu Văn thắt ca-ra-vat: "Chỉ cần Tống tiên sinh tín nhiệm, cái gì tôi cũng có thể làm, nghe Tống tiên sinh an bài."

"Cái gì cũng có thể làm?" Tống Quan Sơn nở nụ cười, lão ngửa người ra sau: "Để tôi suy nghĩ thêm."

Hôm nay là một lễ khai trương một khu du lịch ngoài trời, Tống Quan Sơn tới cắt băng khánh thành. Dưới tay lão chỉ dẫn theo Lưu Diệu Văn và một thủ hạ, những người bảo vệ khác đều là nhân viên an ninh ở hiện trường.

Tống Quan Sơn đang chủ trì cuộc nói chuyện trên sân khấu.

Lưu Diệu Văn đứng phía dưới sân khấu, tầm mắt nhìn qua từng người, anh nhìn thấy có một người đàn ông trung niên ngồi ở phía dưới, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Quan Sơn, đôi tay nhiều lần nôn nóng tìm kiếm bên eo, trán cũng ra một tầng mồ hôi.

Tống Quan Sơn nói xong, có rất nhiều phóng viên đi lên chụp ảnh, Lưu Diệu Văn nhìn thấy người trung niên kia cũng đứng lên, đi theo sau đám phóng viên.

Lưu Diệu Văn im lặng đi vòng tới gần hắn, nhìn thấy hắn run rẩy cho tay vào trong túi lấy ra vật gì đó. Vì vậy Lưu Diệu Văn tiến lên một bước, từ phía sau vỗ bả vai hắn, người trung niên sốt sắng quay đầu lại. Lưu Diệu Văn kéo hắn qua bên cạnh, đồng thời duỗi tay vào túi quần của hắn, tìm thấy một con dao.

Người trung niên kia muốn cướp đao, thế nhưng giãy không khỏi tay Lưu Diệu Văn, vì vậy há mồm hô lớn: "Tống Quan Sơn —— "

Lưu Diệu Văn không biết hắn muốn la cái gì, lập tức bưng kín miệng của hắn, từ sau lưng khống chế hắn.

Thế nhưng lúc này, rất nhiều người ở hiện trường vẫn nghe được tiếng la của hắn, quay đầu nhìn qua bên này.

Vì vậy Lưu Diệu Văn trói tay cầm dao của hắn, nhìn nhân viên an ninh ra hiệu: "Người này mang theo dao!"

Vài nhân viên an ninh ở hiện trường mới lập tức sốt sắng chạy tới.

Lưu Diệu Văn từ đầu tới cuối vẫn luôn vững vàng che miệng người đàn ông trung niên này, không cho hắn la lên, mãi đến khi đem người kia đến phòng an ninh của hội trường. Lúc giao cho nhân viên an ninh mới nghe hắn cắn răng nghiến lợi mắng: "Tống Quan Sơn mày không chết tử tế được!"

"Người này còn có tính chất công kích, làm phiền báo cảnh sát đi." Lưu Diệu Văn giao người, hoạt động cánh tay một chút rồi đi ra ngoài.

Sau đó, Tống Quan Sơn nói với Lưu Diệu Văn: "Làm rất tốt."

Lưu Diệu Văn nói: "Cảm ơn Tống tiên sinh." Kỳ thực anh có chút mất tập trung, bởi vì bọn họ sẽ về Thường gia, anh phải đối mặt với Tống Á Hiên.

Lúc đứng ở dưới lầu, Lưu Diệu Văn vẫn còn mặc âu phục, nhưng mái tóc chải vuốt lên đã rủ xuống, nút cổ áo sơ mi cũng mở, ca-ra-vat bị kéo xuống như đeo vòng trên cổ.

Phòng của Tống Á Hiên vẫn sáng đèn.

Lưu Diệu Văn cũng không dám đi lên, anh ngồi bên cạnh bồn hoa, đốt một điếu thuốc.

Anh nghĩ, mình nên nhờ Du Chính Khôn tìm người hôm nay muốn tập kích Tống Quan Sơn, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến Hồng Cát Chế Dược không. Anh lại nghĩ, không biết bây giờ Nguyễn Thu Viện thế nào rồi, mình có nên bắt Diệp Thiếu Ân điều tra, hay là đường dây bên Diệp Thiếu Ân vẫn tiếp tục để cho Nguyễn Thu Viện theo. . .

Đầu anh không ngừng suy nghĩ, đều liên quan đến nhiệm vụ, anh không dám dừng lại, bởi vì dừng lại anh sẽ nghĩ tới Tống Á Hiên.

Anh nghĩ mình và Tống Á Hiên đã đi đến cuối con đường, kỳ thực bây giờ mới là cơ hội tốt, lúc đầu anh tới gần Tống Á Hiên là vì nhiệm vụ phải tiếp cận cha con Tống Quan Sơn và Tống Tiểu Cát. Bây giờ thoát khỏi khống chế của Tống Á Hiên chẳng lẽ không vừa vặn?

Nhưng nói tới nói lui, sở dĩ anh cảm thấy đau khổ, chính là tư tâm quấy phá, anh không nỡ rời xa Tống Á Hiên.

Hút hết điếu thuốc, Lưu Diệu Văn thở dài đứng lên, anh nhét tàn thuốc vào trong đất bồn hoa, sau đó đi vào nhà.

Tất cả mọi thứ để trong phòng Tống Á Hiên đã dọn dẹp xong, lúc đó Lưu Diệu Văn bỏ vào một cái va li, lúc anh đi cùng Tống Quan Sơn ra ngoài chỉ mang một cái túi du lịch. Cái va li kia bây giờ còn đặt ở trong phòng tiếp khách lầu hai, dựa vào góc tường không ai động tới.

Cửa phòng Tống Á Hiên đóng chặt, Lưu Diệu Văn đứng ở cửa, hít sâu một hơi sau đó gõ cửa.

Cửa phòng không mở.

Lúc Lưu Diệu Văn muốn gõ cửa lần thứ hai thì anh nghe tiếng nói từ bên trong truyền đến, cách một cánh cửa âm thanh khó nghe rõ, nhưng có thể nghe được là thanh âm của đàn ông.

Trong nháy mắt Lưu Diệu Văn không nghĩ nhiều, giơ tay tầng tầng gõ vài cái lên cửa.

Trong phòng an tĩnh, một lúc sau cửa phòng mở ra, Thời Hoằng Tinh đứng ở cửa, nhìn Lưu Diệu Văn, nói: "Anh trở lại?"

Lưu Diệu Văn ngẩn người, ánh mắt của anh lướt qua Thời Hoằng Tinh, nhìn thấy Tống Á Hiên ngồi ở bên giường, cầm trong tay một ly nước.

Thời Hoằng Tinh quay đầu lại nói với Tống Á Hiên: "Nhớ uống thuốc, em đi xuống trước." Nói xong, cậu ta nhìn Lưu Diệu Văn gật đầu, lướt qua người Lưu Diệu Văn đi ra ngoài.

Lưu Diệu Văn đợi đến khi tiếng bước chân của Thời Hoằng Tinh dọc theo cầu thang xuống tới lầu một mới đi vào phòng, anh đóng cửa lại đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Tống Á Hiên, hỏi: "Em uống thuốc gì?"

Tống Á Hiên không trả lời, một chân cậu cuộn lại, lòng bàn chân đặt trên giường, vẫn cầm ly nước trong tay, sắc mặt âm trầm, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài."

Lưu Diệu Văn nhìn thấy trên tủ đầu giường có một lọ thuốc, anh cầm lên nhìn thấy là thuốc an thần, vì vậy hỏi Tống Á Hiên: "Em uống thuốc ngủ?"

Tống Á Hiên nói: "Có quan hệ gì tới anh?"

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, ngồi xuống, nói: "Á Hiên, em muốn anh thế nào?"

Dưới mắt Tống Á Hiên có hai quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, cậu giơ tay ra: "Đưa thuốc cho tôi."

Lưu Diệu Văn không chịu: "Anh sẽ không đưa cho em."

Tống Á Hiên không kiên nhẫn: " Không liên quan đến anh, đưa thuốc cho tôi, anh cút đi, tôi muốn đi ngủ."

Lưu Diệu Văn nói: "Em không nên uống thuốc."

Đột nhiên Tống Á Hiên ra tay cướp thuốc trong tay anh, vốn Lưu Diệu Văn muốn ngăn cản, nhưng vừa mới kéo, ly nước trong tay Tống Á Hiên liền đổ, nước trong ly đổ lên người Tống Á Hiên và cả trên giường.

Lưu Diệu Văn không thể làm gì khác là buông tay ra.

Nhưng Tống Á Hiên vẫn ném ly không về phía Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nghiêng người tránh được, ly rơi xuống đất nhưng không vỡ, lăn mấy vòng thì dừng lại.

Đợi đến khi Lưu Diệu Văn quay đầu lại, Tống Á Hiên đã đổ một viên thuốc trong lọ ra nuốt xuống, cậu nhìn Lưu Diệu Văn nói: "Anh đi đi, tôi muốn ngủ ."

Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Á Hiên, em không cần anh đúng hay không?"

Tống Á Hiên nói: "Không cần, anh đi đi."
Chương 61:
Lưu Diệu Văn ra khỏi Thường gia. Lúc đầu anh nghĩ sẽ ở nhờ nhà của Hồ Mẫn Hâm, sau đó lại sợ mình sẽ mang phiền phức cho Hồ Mẫn Hâm vì vậy tìm một nơi khác ở.

Tuy rằng anh không tình nguyện, thế nhưng sau khi thoát khỏi Tống Á Hiên người luôn mang bệnh chấp nhất khống chế, anh có nhiều thời gian hơn giúp Tống Quan Sơn và Tống Tiểu Cát làm việc. Tống Tiểu Cát cũng an bài mấy thủ hạ dưới tay đến làm việc cho anh.

Những người này Lưu Diệu Văn cũng không quá tín nhiệm, thế nhưng anh đối với bọn họ rất tốt, có khó khăn gì anh cũng tận lực trợ giúp, ngắn ngủi ở chung một hai tháng, anh thu được một số huynh đệ ngoài mặt trung tâm ủng hộ.

Trong đó Lưu Diệu Văn tín nhiệm nhất là một thanh niên mười chín tuổi tên là Diêu Vĩ, hắn và Lưu Diệu Văn gần như cùng vào Hồng Phường một lúc, có một lần theo người đi thu phí bảo kê một quán mạt bị người suýt nữa đánh chết, là Lưu Diệu Văn cứu hắn đem hắn về dưới tay mình. Sau đó Diêu Vĩ rất trung thành với Lưu Diệu Văn, ánh mắt đầy sùng bái. Có một lần còn vì Lưu Diệu Văn đánh nhau với người khác. Nghe đâu người kia nói Lưu Diệu Văn nhờ ngủ với Tống Á Hiên mà đi lên, lúc đó Diêu Vĩ liền kéo ống tay áo xông lên.

Trong thời gian này Du Chính Khôn điều tra người có ý đồ ám sát Tống Quan Sơn, từ gia đình hắn tìm được thuốc chống trầm cảm của Hồng Cát Chế Dược, giám định chứng thực có thành phần giống như ma túy kiểu mới đang lưu hành trên thị trường.

Lưu Diệu Văn và Du Chính Khôn gặp mặt, Du Chính Khôn nói: "Hồng Cát Chế Dược có thể là điểm bọn họ điều chế ma túy."

"Tại sao bọn hắn lại đem ma tuý trà trộn vào thuốc chống trầm cảm?" Lưu Diệu Văn ngồi xổm ở góc tường, mỏi mệt dùng hai tay che nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài: "Chẳng lẽ nơi sản xuất bị ô nhiễm?"

Du Chính Khôn nói: "Không thể loại trừ. Nghĩ biện pháp trà trộn vào xưởng chế thuốc điều tra."

Lưu Diệu Văn trầm mặc rất lâu, nói: "Tôi thử xem."

Du Chính Khôn lại hỏi: "Nguyễn Thu Viện thế nào rồi?"

Lưu Diệu Văn mờ mịt lắc đầu.

Du Chính Khôn đốt một điếu thuốc, ném cho Lưu Diệu Văn một điếu: "Cô ấy từ chối liên lạc với tôi."

Lưu Diệu Văn cầm thuốc trong tay, không muốn Du Chính Khôn châm lửa. Anh đứng lên, vuốt mái tóc đã khá dài, ngón tay lăn qua lộn lại điếu thuốc thơm, nói với Du Chính Khôn: "Tôi có một suy nghĩ, nếu cần thiết, tôi sẽ tiếp tục liên lạc với anh."

Đảo mắt đã đến Tết Âm lịch. Hồng Phường có tập tục, mùng năm Tết sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn. Hôm đó Tống Quan Sơn sẽ bao một khách sạn, chiêu đãi tất cả huynh đệ từ sáng đến tối.

Lưu Diệu Văn chuyển ra khỏi Thường gia, thỉnh thoảng cũng trở gặp Tống Quan Sơn và Tống Tiểu Cát, thế nhưng chưa một lần nhìn thấy Tống Á Hiên.

Anh biết nếu Tống Á Hiên ở nhà, cũng nhốt mình trong phòng không chủ động đi ra gặp khách.

Lòng Lưu Diệu Văn rất mâu thuẫn, anh muốn đi gặp Tống Á Hiên, nhưng sau đó nghĩ lại. Bây giờ tình hình đã ổn định, anh nhất định phải từng bước từng bước dựa theo kế hoạch của mình mà tiếp tục đi, sớm đẩy đổ Tống Quan Sơn, mới có thể sớm cùng Tống Á Hiên thẳng thắn.

Nhưng một khi thẳng thắn, anh và Tống Á Hiên còn có thể tiếp tục không? Lưu Diệu Văn cũng không biết.

Mấy ngày Tết, Hồng Phường cũng đóng cửa quán mạt chược, các anh em đều về nhà ăn tết, chỉ có Lưu Diệu Văn một mình lưu lạc tha hương, có nhà cũng không dám về.

Mãi đến mùng năm, Diêu Vĩ lái xe tới đón anh, cùng anh đi đến khách sạn Tống Quan Sơn đã bao trước, ăn điểm tâm sáng.

Ngoại trừ lần đơn đao hội trước, đây là lần đầu tiên Diêu Vĩ đến những nơi như thế này. Hắn rất hưng phấn, mới vừa ngồi xuống liền không ngừng vẫy gọi nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến.

Lưu Diệu Văn không yên lòng chỉ uống một chút trà ngon, anh ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, gặp không ít người quen.

Năng lực nhớ mặt người của anh cũng không tệ, phần lớn những người ở Hồng Phường anh đã gặp ở tiệc mừng thọ Đỗ Thịnh Liên và gặp trong dịp đơn đao hội.

Người đến càng ngày càng nhiều, toàn bộ phòng yến hội đã ngồi đầy, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Quan Sơn mang theo vợ và hai đứa con trai xuất hiện.

Tóc Tống Á Hiên đã khá dài vẫn chưa đi cắt, tóc mái gần như che mắt, cả người không có tinh thần gì.

Tống Quan Sơn nói vài câu đơn giản mở màn, rồi để mọi người tùy ý, tự mình cũng ngồi xuống bàn tròn ở giữa.

Diệp Hinh Chi và Tống Tiểu Cát ngồi ở bên cạnh Tống Quan Sơn. Tống Á Hiên lại rời khỏi Tống Quan Sơn, đi về phía Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn cậu.

Nhưng cậu không nhìn Lưu Diệu Văn, chỉ đi về hướng này, lướt qua Lưu Diệu Văn đi thẳng đến chỗ Hà Xuyên Vân dừng lại.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Á Hiên khom lưng để sát vào tai Hà Xuyên Vân nói nhỏ một câu.

Hà Xuyên Vân gật gật đầu.

Sau đó Tống Á Hiên ngồi xuống bên cạnh Hà Xuyên Vân, đón nhận ly trà Hà Xuyên Vân tự tay rót cho mình, hai tay cầm ly uống từng chút một.

Lưu Diệu Văn không thu tầm mắt lại, Diêu Vĩ đem một lồng sủi cảo tôm để trước mặt Lưu Diệu Văn, không nhịn được gọi anh: "Lệ ca?" Lúc này anh mới phục hồi tinh thần, đưa đũa gắp một cái sủi cảo tôm để vào bát của Diêu Vĩ, nói: "Cậu ăn đi."

Lúc các anh em Hồng Phường tụ tập ăn điểm tâm thì Diệp Thiếu Ân mang theo Nguyễn Thu Viện xuất hiện.

Theo lý thuyết Diệp Thiếu Ân không nên xuất hiện trong trường hợp này, bởi vì hắn không phải là người Hồng Phường, nhưng hắn là em vợ của Tống Quan Sơn nên đột nhiên xuất hiện cũng không làm người cảm thấy kỳ quái.

Ngược lại có không ít người nhìn hắn và Nguyễn Thu Viện.

Lần trước Nguyễn Thu Viện xuất hiện ở trước mặt các anh em Hồng Phường là theo chân Đỗ Thịnh Liên. Bây giờ Đỗ Thịnh Liên vẫn là người đứng thứ hai Hồng Phường, nhưng từ khi Ngô Xán bị tai nạn xe cộ qua đời, ông cáo ốm trốn ở nhà an dưỡng, không xuất hiện trước mọi người nữa.

Cũng có không ít người trong Hồng Phường biết được nội tình, bây giờ nhìn thấy Nguyễn Thu Viện theo Diệp Thiếu Ân chỉ nhỏ giọng nghị luận, không cảm thấy quá kinh ngạc.

Lưu Diệu Văn cũng nhìn Nguyễn Thu Viện, thấy khí sắc của cô tốt hơn mình tưởng tượng, ít nhất nhờ trang điểm nên thoạt nhìn cũng không tiều tụy.

Diệp Thiếu Ân đi tới bàn Tống Quan Sơn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hinh Chi.

Nguyễn Thu Viện đứng ở phía sau Diệp Thiếu Ân không dám ngồi. Diệp Hinh Chi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Viện, sau đó nói với Diệp Thiếu Ân câu gì đó. Diệp Thiếu Ân nhìn Nguyễn Thu Viện phất tay một cái.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Nguyễn Thu Viện nhìn mình.

Cái nhìn này Diệp Thiếu Ân cũng thấy, Diệp Thiếu Ân sầm mặt, nói gì đó với Nguyễn Thu Viện. Nguyễn Thu Viện đi qua một bên, ngồi vào một cái bàn không có người.

Lưu Diệu Văn không có khẩu vị gì, nâng ly trà lên uống một ngụm, không nhịn được quay đầu lại nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên dùng đũa gắp một cái bánh bao thỏ ngọt nhân trứng sữa, chậm rãi ăn, mặt không biểu tình gì.

Ngược lại Hà Xuyên Vân ngồi bên cạnh cậu liếc nhìn Diệp Thiếu Ân một cái, rất nhanh quay đi chỗ khác, thế nhưng không che giấu nổi căm hận trong mắt.

Lưu Diệu Văn tin mình không nhìn lầm, hơn nữa không phải lần đầu tiên Hà Xuyên Vân đối với Diệp Thiếu Ân biểu lộ cảm xúc không đồng nhất. Anh giật mình, bưng ly trà của mình đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Hà Xuyên Vân, chào hỏi: "Vân ca."

Hà Xuyên Vân ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt đã không còn cảm xúc khi nãy, khẽ mỉm cười: "Lưu Diệu Văn."

Một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Hà Xuyên Vân tự giác đứng dậy nhường chỗ cho Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn ngồi xuống, hỏi: "Không quấy rầy hai người tán gẫu chứ?"

Hà Xuyên Vân nói: "Không quấy rầy." Nói xong, y liếc nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không phản ứng gì, cậu không nhìn Lưu Diệu Văn, cắt đứt lỗ tai thỏ của bánh bao, lạnh lùng nhai.

Hà Xuyên Vân hỏi Lưu Diệu Văn: "Có muốn nói chuyện với Gia thiếu không?" Lần trước Lưu Diệu Văn cãi nhau với Tống Á Hiên y còn nhớ rõ, sau cũng nghe nói Lưu Diệu Văn dọn ra khỏi Thường gia, bây giờ quan hệ hai người cũng không hòa hoãn.

Lưu Diệu Văn vốn muốn nói không phải, nhưng nhìn Tống Á Hiên, vẫn sửa lời nói: "Đúng vậy, Á Hiên gần đây có khỏe không?"

Tống Á Hiên không đáp.

Hà Xuyên Vân đứng ở giữa cũng không biết phải làm thế nào, vì vậy nói: "Bằng không hai người ngồi xuống chậm rãi nói chuyện?"

Lúc này Tống Á Hiên mới lạnh lùng nói: "Tôi với anh ta không có gì để nói."

Lưu Diệu Văn cười khổ một tiếng, anh kéo Hà Xuyên Vân, nói: "Không cần, Á Hiên không muốn nói chuyện với tôi."

Hà Xuyên Vân đành cười cười, y đứng dậy kêu người đem đến một bộ bát đũa mới đặt ở trước mặt Lưu Diệu Văn: "Ăn một chút gì đi."

Lưu Diệu Văn tùy ý gắp một khối điểm tâm, anh hỏi Hà Xuyên Vân: "Đua xe ở Kỳ Phong sơn có phải đã giải tán?"

Hà Xuyên Vân đáp: "Lần trước có chuyện liền ngừng."

Lưu Diệu Văn hỏi: "Vậy bây giờ Vân ca đi nơi nào chơi? Thuận tiện dẫn tôi đi làm quen được không?"

Hà Xuyên Vân cười nhìn anh: "Thật hứng thú với đua xe?"

Lưu Diệu Văn nói: "Chỉ cảm thấy ngứa tay."

Hà Xuyên Vân nói: "Qua mười lăm tháng giêng mới bắt đầu, nếu như cậu cảm thấy hứng thú, tôi dẫn cậu đi xem."

Lưu Diệu Văn nâng ly trà lên: "Cảm ơn Vân ca."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: