Chương 41-44
Chương 41:
Lưu Diệu Văn nói Tống Á Hiên đã khỏe không nên mỗi ngày nằm ở nhà, anh bảo cậu phải đi ra ngoài. Vì vậy buổi chiều hôm sau, Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn đi đến quán bar.
Tống Á Hiên quản lý mấy quán bar rất chặt, không có sự đồng ý của cậu mọi người không thể làm ăn phi pháp. Thế nhưng cậu lại không để ý lợi nhuận kinh doanh của quán bar, thoạt nhìn như cố ý làm cho đám thủ hạ của cha mình ngột ngạt. Chẳng trách Đỗ Thịnh Liên lại ghét cậu như vậy.
Cắt đứt việc làm ăn phi pháp nên mấy quán bar trở nên tiêu điều, chỉ có quán bar Chuông Gió còn duy trì sự náo nhiệt vốn có. Nơi đây giống như một điểm du lịch của thành phố Hải Cảng, du khách đều muốn tới nơi đây uống một ly.
Buổi tối, Tống Á Hiên bảo Thời Hoằng Tinh triệu tập mấy vị giám đốc các quán bar khác đến Chuông Gió họp, báo cáo công việc gần một tháng qua của các quán bar.
Lưu Diệu Văn ở bên trong chờ một lúc rồi một mình ra ngoài. Anh đứng nơi hành lang nhìn bức ảnh Tống Tiểu Cát gửi cho mình, trong hình là một người đàn ông trung niên hơi mập.
Còn hơn nửa tiếng mới đến tám giờ.
Lưu Diệu Văn đi tới quầy bar ngồi xuống gọi một ly bia, gần mười phút thì có hai cô gái trẻ tuổi đến gần, anh giao tiếp với họ vài câu, sau đó uyển chuyển cự tuyệt.
Đợi đúng tám giờ, Lưu Diệu Văn cầm ly bia đứng dậy, đi đến phòng số 8. Anh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Anh tính toán, nếu như người đàn ông kia không có mặt sẽ mượn cớ vào nhầm phòng rời đi.
Phòng số 8 là một gian phòng lớn, Lưu Diệu Văn đẩy cửa nhìn thấy bên trong có ít nhất bảy, tám người đàn ông, còn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi đang uống rượu. Ngồi ở giữa chính là người đàn ông trung niên trong bức ảnh Tống Tiểu Cát gửi cho anh.
Anh vừa đẩy cửa ra, liền có người hỏi: "Tìm ai?"
Ánh mắt Lưu Diệu Văn thật nhanh lướt qua mặt mọi người, anh nghe khẩu âm của người vừa lên tiếng thuộc thành phố Sùng Phong, nhưng bên trong không có một người anh từng gặp qua.
Vì thế ánh mắt anh dừng ở người ngồi chính giữa, cầm ly bia đi vào, nói với người kia: "Ông chủ Hà đúng không? Cát thiếu bảo tôi tới kính ngài ly rượu."
Người đàn ông họ Hà đứng lên, đánh giá anh: "Cát thiếu gọi cậu tới ?"
Lưu Diệu Văn mỉm cười đi tới, nhìn hắn giơ ly bia lên. Người trung niên hơi chần chờ, sau đó cũng cười cầm ly rượu trên bàn của mình chạm ly với Lưu Diệu Văn, sau đó uống hết nửa ly.
"Cát thiếu hỏi thăm ngài" Lưu Diệu Văn nói, giơ tay bắt tay hắn, túi nhựa đựng thuốc cũng từ trong tay đưa tới, sau đó nói: "Mọi người chơi vui vẻ."
Nói xong, anh rời khỏi phòng.
Chuyện Tống Tiểu Cát muốn anh làm chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, Lưu Diệu Văn hiểu rõ ràng. Anh từ phòng riêng đi ra, Tống Á Hiên họp vẫn chưa kết thúc, vì vậy anh cầm ly bia trở về đại sảnh ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống không lâu, một cô gái trẻ mặc váy ngắn đi tới gần, xin Lưu Diệu Văn mời cô uống rượu.
Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn vào quầy rượu, nói với cô bé kia: "Có người nhìn tôi chăm chú, rất căng, tôi không dám mời em uống rượu, sợ liên lụy em."
Cô gái kỳ quái hỏi: "Ai vậy? Anh phạm pháp hay là gây sự?"
Lưu Diệu Văn để sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Vợ của tôi."
Cô gái cười đánh anh một cái, nhưng không đi mà lại nói: "Chính vì biết vợ anh quản anh rất chặt, em có người chị nói nhớ anh, thế nhưng lại không dám tới tìm anh, nhờ em tiện thể nhắn giúp."
Lưu Diệu Văn nhìn cô: "Chị của em nói cái gì?"
Cô bé kia nói: "Chị của em nói không cầu anh với vợ ly hôn, ngày 15 là sinh nhật của chị, chị ấy muốn gặp mặt anh, phòng khách sạn chị ấy đã đặt trước, hi vọng lúc đó anh có thể đến." Nói xong, cô đưa cho Lưu Diệu Văn một tờ giấy rất nhỏ.
Lưu Diệu Văn nhận lấy liếc mắt nhìn, phía trên có địa chỉ khách sạn cùng số phòng. Anh đau đầu giơ tay lên lau mặt một cái, không phải diễn kịch, mà thật tâm cảm thấy đau đầu.
Cô bé kia nhỏ giọng, tâm tình chân thành mà nói: "Chị Viện đối với anh là nghiêm túc, chị đi theo Đỗ Thịnh Liên không dễ dàng, nếu anh yêu chị ấy thì nghĩ biện pháp dẫn chị ấy đi."
Lưu Diệu Văn nhắm mắt, nói: "Tôi biết rồi, em đi trước đi, vợ tôi sắp ra rồi."
Cô bé kia đứng dậy rời đi.
Lưu Diệu Văn quay đầu, nhìn thấy Tống Á Hiên thật sự đã đứng ở cửa ra vào, đang nhìn về phía anh, khẳng định cũng nhìn thấy hai người nói chuyện.
Tống Á Hiên đi về phía Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn vò tờ giấy trong tay thành một cục, làm bộ che miệng ngáp một cái ném vào trong miệng, sau đó cầm ly bia lên uống một ngụm, nuốt tờ giấy xuống.
Tống Á Hiên mặt lạnh, hỏi anh: "Người nào?"
Lưu Diệu Văn nói: "Không quen, muốn tôi mời rượu, tôi cự tuyệt."
Tống Á Hiên quay đầu nhìn bóng lưng cô gái kia.
Lưu Diệu Văn nở nụ cười: "Tôi ngồi chỗ này một chút mà có đến ba cô gái đến gần, nếu không cậu đem tôi về trói lại đi."
Buổi tối, Tống Á Hiên ngồi chồm hổm trên giường, cong người còng một tay Lưu Diệu Văn ở đầu giường.
Lưu Diệu Văn không có cách nào duy trì tư thế thoải mái, chỉ có thể nằm xuống.
Tống Á Hiên ngồi xổm ở trước mặt anh, ngữ khí âm lãnh nói: "Tôi sẽ trói anh như vậy, cởi hết quần áo, mỗi ngày cho anh ăn cơm, nơi nào cũng không cho anh đi."
Lưu Diệu Văn còn có thể bình thản hỏi cậu: "Vậy làm sao tôi đi vệ sinh?"
Tống Á Hiên nói: "Có thể giúp anh."
Lưu Diệu Văn nhìn cậu: "Á Hiên, nếu như mỗi ngày cậu đều ở nhà không ra khỏi cửa, vậy thì cậu không cần tôi làm vệ sĩ. Không biết cậu còn nhớ hay không, tôi từng nói hi vọng ở Hải Cảng tìm một công việc để làm, tôi cần kiếm tiền, không phải cả đời đi theo bên cạnh cậu, chờ cha và anh của cậu thưởng cậu một miếng cơm thuận tiện cho tôi một chút."
Sắc mặt Tống Á Hiên rất khó nhìn.
"Á Hiên" Lưu Diệu Văn ôn hòa gọi tên cậu: "Cậu có dự định bước kế tiếp làm gì không?"
Tống Á Hiên hỏi anh: "Tính toán gì?"
Lưu Diệu Văn nói: "Cậu không nên chỉ tính toán lấy mấy quán bar từ ba cậu rồi thôi. Hồng Phường có nhiều việc làm ăn như vậy đều do anh cậu nắm giữ trong tay, lẽ nào cậu không muốn cầm về."
Tống Á Hiên lạnh nhạt nhìn anh: "Anh muốn việc làm ăn của Thường gia?"
Lưu Diệu Văn đưa tay ra hiệu cậu lại gần.
Tống Á Hiên nhìn anh rất lâu, mới chậm rãi đến gần, dựa vào trong lồng ngực của anh nằm xuống.
Lưu Diệu Văn dùng cánh tay tự do ôm Tống Á Hiên, anh nói: "Không phải tôi muốn làm giàu, tôi chỉ muốn mang cậu đi."
Tống Á Hiên nói: "Anh có thể mang tôi đi đâu?"
Lưu Diệu Văn nói: "Nơi nào cũng được, chỉ cần thoát khỏi khống chế của ba và anh cậu."
Tống Á Hiên trầm mặc.
Lưu Diệu Văn chậm rãi xoa xoa tóc của cậu, nghĩ thầm mình không hoàn toàn nói dối, đợi khi diệt trừ Hồng Phường, lúc Tống Á Hiên không nhà để về anh sẽ dẫn cậu đi, chỉ cần khi đó cậu đồng ý.
Tống Á Hiên chậm rãi nói: "Ba tôi xưa nay không tin tôi."
Lưu Diệu Văn nói: "Không sao, chỉ cần cậu cho tôi cơ hội, tôi sẽ kiếm về cho cậu, thế nhưng nhất định cậu phải tin tưởng tôi, có được hay không, Á Hiên?"
Tống Á Hiên không nói lời nào.
Nhưng không liên quan, Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên không nói là biểu thị cậu đã đồng ý, xưa nay thái của cậu chỉ có không được và không trả lời.
Lưu Diệu Văn hôn Tống Á Hiên, xoay người, cánh tay bị còng lôi kéo va chạm phát ra tiếng kim loại.
Tuy rằng chỉ có một tay làm động tác của anh trở nên gian nan, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn cố chấp kiên trì hôn môi Tống Á Hiên, dùng một cái tay khác cởi y phục của cậu.
Anh tự nói với mình, một ngày nào đó anh sẽ cùng Tống Á Hiên rời đi, anh phải không ngừng lặp lại ý niệm này đồng thời tin tưởng nó mới có thể làm cho mình tiếp tục công việc này.
Lưu Diệu Văn: "Vậy làm sao tôi đi vệ sinh?"
Mặt Tống Á Hiên không hề cảm xúc: "Người giấy sẽ không đi vệ sinh."
Lưu Diệu Văn: "Tôi còn muốn có cơ hội ôm cậu làm cho cậu bắn ra nước tiểu."
Gương mặt không cảm xúc của Tống Á Hiên đỏ lên: "Có thể."
Chương 42:
Trong quán bar Chuông Gió người đến người đi tấp nập.
Lưu Diệu Văn lái xe ô tô nhìn đồng hồ, gần đến tám giờ anh mới cầm một cái túi du lịch đi ra, khóa xe đi vào cửa sau quán bar.
Tống Á Hiên đang ở bên trong quán bar, trước khi ra ngoài hai người đã gây một trận.
Hôm nay Lưu Diệu Văn không muốn Tống Á Hiên đi quán bar với mình, anh cảm thấy thái độ của mình rất tốt, nhưng Tống Á Hiên phát tính khí, nói không nghe.
Khi lái xe đến quán bar, Tống Á Hiên mở cửa xuống xe đi vào trước, Lưu Diệu Văn nói chuyện với cậu, cậu cũng không có phản ứng.
Sau đó Lưu Diệu Văn vẫn ngồi trên xe chờ, thấy thời gian Tống Tiểu Cát hẹn với ông chủ Hà sắp đến, mới cầm hàng đi vào.
Nên trong túi tổng cộng có tám lọ thuốc, đóng gói bên ngoài là vitamin, Tống Tiểu Cát không nói là gì, Lưu Diệu Văn cũng không hỏi.
Từ đầu Lưu Diệu Văn đã có tính toán, không quản trong túi này có phải là ma tuý hay không, anh phải nghe Tống Tiểu Cát dặn dò giao cho ông chủ Hà.
Tống Tiểu Cát không thể dễ dàng tin tưởng anh, anh cũng không thể tin Tống Tiểu Cát.
Lúc Lưu Diệu Văn mở cửa phòng riêng vừa đúng tám giờ, lần này bên trong không náo nhiệt, chỉ có ông chủ Hà và một người đàn ông khác.
Anh đi vào không nói nhảm, trực tiếp đặt túi du lịch trên mặt bàn.
"Đồ đã đưa đến" Lưu Diệu Văn nói: "Ông chủ Hà kiểm hàng đi."
Ông chủ Hà cười rất hòa khí, nói: "Đã làm phiền cậu." Sau đó ra hiệu người bên cạnh kiểm hàng.
Người kia lấy một lọ thuốc trong túi du lịch ra, trước tiên nhìn vỏ bọc bên ngoài, sau đó mở nắp, lúc chưa hoàn toàn mở ra đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng còi chói tai.
Trong phòng ba người đồng thời ngẩng đầu lên, cảm thấy bầu không khí dị thường.
Ngay sau đó, mặc dù cánh cửa gỗ rất dày cũng có thể biết tiếng nhạc đột ngột ngừng lại, Lưu Diệu Văn mơ hồ nghe có người hô lớn câu: cảnh sát.
Ông chủ Hà và thủ hạ của hắn phản ứng cực nhanh, ném lọ thuốc trong tay lên bàn rồi chạy nhanh ra ngoài.
Lưu Diệu Văn chửi một câu thô tục. Anh phát hiện lúc này đầu óc của mình tỉnh táo dị thường, đem lọ thuốc nhét vào trong túi du lịch, kéo khóa, đeo túi trên vai đi ra ngoài. Trong lòng suy nghĩ chuyện nên tới quả nhiên vẫn phải tới, làm sao Tống Tiểu Cát chỉ đưa ma tuý cho anh đơn giản như vậy?
Từ phòng riêng đi ra, Lưu Diệu Văn quan sát trái phải, nhìn thấy đoàn người còn tập trung ở đại sảnh, anh lập tức đi qua hành lang đến cửa sau.
Khi gần đến chỗ ngoặt đột nhiên Tống Á Hiên xuất hiện ở trước mặt anh, kéo tay anh đi qua bên phải, nói: "Đừng đi cửa sau, cửa sau có người chặn."
Tống Á Hiên kéo anh vào phòng vệ sinh nam của quán bar, đi vào phòng riêng trong cùng, khóa trái, sau đó muốn lấy túi du lịch trong tay Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn lui về phía sau nửa bước, đụng vách ngăn bằng gỗ, anh có chút do dự.
Tống Á Hiên nói: "Muốn chết phải không?"
Lưu Diệu Văn mím mím môi, vứt túi xuống đất, lấy một lọ thuốc vặn nắp, đổ hết thuốc vào trong bồn cầu.
Tống Á Hiên cùng anh đổ thuốc xuống, cứ cách một phút thì ấn nút xả nước dội thuốc xuống cống.
Lưu Diệu Văn vui mừng, nhiều thuốc viên như vậy mà không bị ngẽn, thuận lợi trôi xuống.
Lúc tám lọ thuốc còn lại hai lọ thì có tiếng bước chân kèm tiếng cảnh sát hò hét truyền vào: "Người ở bên trong tất cả đi ra."
Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên, hai người tỉnh táo tiếp tục đổ thuốc vào trong bồn cầu, khi đổ hết hai lọ thuốc, cảnh sát đã bắt đầu đẩy cửa từng gian phòng.
Tống Á Hiên ấn xả nước, Lưu Diệu Văn đem lọ thuốc nhét hết vào túi, kéo khóa, rồi vứt túi du lịch ra ngoài cửa sổ.
Cảnh sát đẩy cửa tạo tiếng vang không nhỏ, ngược lại che giấu âm thanh túi du lịch rơi xuống mặt đất.
Chỉ có điều lần này thuốc viên quá nhiều, một lần không thể toàn bộ trôi xuống hết.
Cảnh sát bên ngoài nghe tiếng nước, lập tức đi tới gõ cửa.
Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, đột nhiên ôm lấy anh, bắt đầu hôn môi anh, kéo áo của anh.
Người bên ngoài gọi: "Ai ở bên trong? Nhanh mở cửa đi ra!"
Tống Á Hiên thở hổn hển hỏi: "Ai?"
Người bên ngoài cả giận nói: "Cảnh sát kiểm tra."
Quần áo ma sát phát ra âm thanh ám muội, Lưu Diệu Văn nâng mặt Tống Á Hiên lên, cuồng nhiệt hôn môi cậu. Anh cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng trong tình huống sốt sắng như vậy, phảng phất như mới vừa đi giữa sự sống và cái chết, anh lại không ngăn được thân thể rung động. Anh nghĩ nhất định do a-đrê-na-lin làm cho anh vào đúng lúc này điên cuồng yêu Tống Á Hiên, thậm chí muốn ở đây lột quần của cậu, tàn nhẫn mà xâm nhập cơ thể cậu.
Tống Á Hiên bị đè trên vách gỗ dơ bẩn, tay vẫn nhấn nút xả nước, những viên thuốc cuối cùng đã trôi đi.
Lưu Diệu Văn vẫn cứ chặt chẽ nâng mặt Tống Á Hiên, anh quay đầu liếc mắt nhìn bồn cầu, sau đó nói: "Tôi mở cửa."
Hai má và mắt Tống Á Hiên đỏ chót, đôi môi của cậu bị hôn sưng lên.
Lưu Diệu Văn mở cửa.
Cảnh sát bên ngoài cũng định phá cửa, thần sắc sốt sắng chĩa súng về phía hai người. Nhìn cả hai không có vũ khí mới để súng xuống, ánh mắt nghiêm nghị trên dưới đánh giá hai người: "Hai người đang làm gì?"
Lưu Diệu Văn thở gấp, hầu kết trượt, anh nói: "Cảnh sát, không nhìn ra được sao?"
Mặt đất của phòng riêng cao hơn bên ngoài một đoạn, lúc Tống Á Hiên từ bên trong đi ra đột nhiên chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất.
Lưu Diệu Văn vội vã ôm lấy cậu, cúi đầu nhìn mặt cậu, không phân biệt được cậu có diễn kịch hay không.
Đối mặt với anh là một cảnh sát trẻ tuổi, Lưu Diệu Văn có thể nhìn ra người này thiếu kinh nghiệm. Cảnh sát quát hỏi: "Hai người xả nước làm cái gì?"
Lưu Diệu Văn nhíu mày nhìn cảnh sát kia, làm ra vẻ biết rõ còn hỏi.
Tống Á Hiên lạnh nhạt nói: "Tinh, dịch."
Cảnh sát trẻ tuổi mặt đỏ lên, kèm theo phẫn nộ dâng lên, hắn cầm súng chỉ vào hai người: "Xoay qua chỗ khác, để tay trên đầu."
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên nghe lời phối hợp.
Lúc cảnh sát soát người họ thì một người cảnh sát khác đi vào phòng vệ sinh, nói: "Cái túi này là của ai? Là người nào từ phòng vệ sinh ném ra ngoài?"
Hắn cầm trong tay chính là túi du lịch Lưu Diệu Văn ném ra ngoài.
Cảnh sát lấy lọ không bên trong ra, hỏi: "Bên trong đựng cái gì?"
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đều lắc đầu.
Hai người bị mời đến cục cảnh sát.
Vốn Lưu Diệu Văn đã rất quen thuộc với cục cảnh sát, nhưng đây là lần đầu tiên dùng tư thái này ngồi ở trên ghế bị hỏi cung.
Anh và Tống Á Hiên bị tách ra hai xe, anh không biết bây giờ Tống Á Hiên ở nơi nào, chỉ biết đại khái cậu cũng như mình ở trong một phòng nào đó bị hỏi cung.
Một lát sau có hai cảnh sát đi vào, một trong hai người dùng máy vi tính xách tay ghi khẩu cung.
Bọn họ hỏi anh một ít thông tin cá nhân, sau đó hỏi anh đêm nay ở quán bar làm cái gì?
Lưu Diệu Văn tư duy rất rõ ràng, đáp: "Đi cùng với chủ tới xem."
Cảnh sát hỏi anh: "Chủ của anh là ai?"
Lưu Diệu Văn nói: "Chủ quán bar Chuông Gió là Tống Á Hiên. Tôi là người làm thuê cho cậu ấy."
Cảnh sát nói: "Lúc cảnh sát tới kiểm tra, anh và Tống Á Hiên ở phòng vệ sinh nam làm cái gì?"
Lưu Diệu Văn ngữ khí bình tĩnh nói: "Đi nhà cầu."
"Hai người đi chung một phòng vệ sinh?"
Lưu Diệu Văn hỏi ngược lại: "Không phạm pháp chứ?"
Cảnh sát hừ lạnh một tiếng: "Anh nghĩ giải thích như vậy là xong sao? Anh nên khai rõ ràng đi?"
Lưu Diệu Văn nói: "Tôi khai cái gì?"
"Cái túi du lịch màu đen là của anh sao?"
"Không phải."
"Tốt nhất anh nên nhớ rõ. Tôi cho anh biết, chúng tôi đang lấy camera quan sát quán bar, hơn nữa bên trong lọ thuốc có bột phấn chúng tôi sẽ tiến hành giám định thành phần. Đừng tưởng rằng anh không thừa nhận chúng tôi không định được tội của anh! Khi đó ra tòa án xử càng nặng hơn!"
"Cảnh sát, anh muốn ép cung hay là muốn tôi nhận tội?"
Sau đó, cảnh sát đi ra ngoài, để Lưu Diệu Văn một mình ở trong phòng.
Anh ngẩng đầu chết lặng nhìn camera giám sát phía trên.
Đợi khoảng hai giờ, cảnh sát vào nói anh có thể đi.
Lưu Diệu Văn đứng lên, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Anh cùng một người cảnh sát đi trên hành lang, từng hàng đèn huỳnh quang trên trần như kéo dài phía trước, hai bên cửa phòng đều đóng chặt.
Có một người đàn ông mặc thường phục đang nói chuyện với một cảnh sát mặc cảnh phục, người kia nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn, đó chính là Du Chính Khôn.
Lưu Diệu Văn nhìn Du Chính Khôn, chậm rãi đi về phía trước.
Đột nhiên, Tống Á Hiên từ trong phòng phía sau Du Chính Khôn đi ra, sắc mặt tái nhợt, phía sau có một người đàn ông mặc âu phục đeo caravat, thoạt nhìn như là luật sư Thường gia mời.
Tầm mắt Lưu Diệu Văn lướt qua Du Chính Khôn rơi xuống trên người Tống Á Hiên, anh lướt qua Du Chính Khôn đến bên cạnh Tống Á Hiên, hỏi: "Vẫn tốt chứ?"
Tống Á Hiên gật gật đầu, tiếng nói mềm mại: "Lưu Diệu Văn, tôi muốn đi về."
Lưu Diệu Văn nói: "Vậy chúng ta đi."
Một cảnh sát trẻ tuổi kích động hô: "Các người như thế, sớm muộn sẽ có báo ứng!"
Luật sư của Tống Á Hiên mở miệng nói: "Cảnh sát, đây coi như là đe dọa."
Tống Á Hiên hiển nhiên không muốn phản ứng, đi ra ngoài. Lưu Diệu Văn nhịn không quay đầu nhìn Du Chính Khôn, chỉ chuyên tâm nhìn bóng lưng Tống Á Hiên.
Luật sư đi theo nói với Tống Á Hiên: "Lực lượng cảnh sát không lấy được đoạn phim trong camera, trước tám giờ toàn bộ camera của quán bar gặp trục trặc."
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên không có phản ứng, bọn họ đương nhiên biết điều đó. Lúc ở bên ngoài quán bar trước khi Tống Á Hiên xuống xe, câu Lưu Diệu Văn nói sau cùng với cậu chính là: "Đi vào đóng toàn bộ camera."
Lúc đó Tống Á Hiên đang giận anh, không để ý tới anh, không quay đầu lại đi vào quán bar.
Chương 43:
Từ cục cảnh sát đi ra đã rất khuya, đường phố quạnh quẽ không một người qua lại, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Thời Hoằng Tinh đứng ở ven đường bên cạnh một chiếc xe đang chờ họ.
Luật sư nhìn thấy Tống Á Hiên không muốn nói chuyện với mình, vì vậy đi đến trao đổi với Thời Hoằng Tinh.
Tống Á Hiên cũng không thèm nhìn họ, đi dọc theo lề đường.
Lưu Diệu Văn nhìn Thời Hoằng Tinh, thấy cậu ta nhìn Tống Á Hiên nhưng vẫn nói chuyện với luật sư, nên anh tự mình đuổi theo Tống Á Hiên.
"Á Hiên." Lưu Diệu Văn gọi cậu, đi tới bên cạnh Tống Á Hiên.
Hai tay Tống Á Hiên đặt trong túi áo khoác, hai mắt vô thần nhìn ra xa, bước chân kéo dài không ngừng ma sát với mặt đường, cậu nói: "Luật sư nói với tôi, thuốc trong lọ kia không phải ma tuý, chỉ là vitamin."
Lưu Diệu Văn cũng không cảm thấy bất ngờ, từ đầu anh đối với chuyện này tràn ngập hoài nghi, cho dù Tống Tiểu Cát bảo anh liên hệ buôn ma túy hay là chỉ đơn thuần giao thuốc vitamin đều không bình thường. Nếu không phải thử xem thành ý của anh, thì cũng là muốn chỉnh anh.
Tống Á Hiên dừng bước, nhìn về phía Lưu Diệu Văn: "Có phải anh đã biết?"
Lưu Diệu Văn nói: "Tôi không biết." Thế nhưng anh không nói mình hoài nghi. Nếu như Tống Tiểu Cát đưa cho anh ma tuý thật, với số lượng lớn như vậy tất nhiên có giá trị không nhỏ. Tống Tiểu Cát không có lý do mạo hiểm như thế hại chết anh. Hơn nữa dù sao quán bar Chuông Gió cũng là sản nghiệp Hồng Phường nếu việc này lộ ra sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Tống Á Hiên nói: "Tôi muốn giết Tống Tiểu Cát."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy Thời Hoằng Tinh lái xe ở phía sau họ không xa, anh ôm Tống Á Hiên, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi giúp cậu, cậu chớ làm loạn."
Tống Á Hiên nhấc hai tay bắt được ống tay áo Lưu Diệu Văn, cậu nói: "Là hắn và mẹ hắn hại chết mẹ tôi."
Lưu Diệu Văn hơi sững sờ: "Là bọn họ hại chết mẹ cậu?"
Giọng nói Tống Á Hiên băng lãnh: "Nếu như người đàn bà kia không sinh Tống Tiểu Cát, mẹ tôi cũng sẽ không tức giận đến bị bệnh."
Lưu Diệu Văn thở dài, ấn đầu cậu trên vai mình, nói: "Không có chuyện gì, bọn họ sẽ có báo ứng."
"Báo ứng?" Tống Á Hiên nhẹ nhàng lặp lại.
Lưu Diệu Văn nói: "Trên thế giới này những người làm chuyện xấu đều phải nhận báo ứng."
Đột nhiên Tống Á Hiên ngẩng đầu lên: "Chúng ta cũng nhận báo ứng sao?"
Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Chúng ta đã làm chuyện xấu gì?"
Tống Á Hiên rất nghiêm túc suy nghĩ, cậu hỏi Lưu Diệu Văn: "Tại sao anh lại ngồi tù? Tôi không nhớ rõ."
Lưu Diệu Văn nói: "Tôi hợp tác làm ăn bị người hãm hại, cho nên tôi đánh hắn bị thương."
Nói xong, anh cầm lấy tay Tống Á Hiên, hỏi: "Tại sao cậu ngồi tù? Để tôi xem cậu có bị báo ứng hay không."
Tống Á Hiên nói: "Tôi đem cô gái kia về nhà."
Lưu Diệu Văn truy hỏi cậu: "Cậu mang phụ nữ về nhà làm cái gì? Cậu cũng không thích phụ nữ?"
Tống Á Hiên giống như là lâm vào hồi ức: "Ngày đó tôi đi quán bar uống rượu, tâm tình không tốt, cô gái kia là một nhân viên tiếp thị rượu, cô ta chủ động tới tìm tôi."
Lưu Diệu Văn nghĩ thầm, Trần Hải Mạn được tin có người ở quán bar Chuông Gió buôn ma túy, có lẽ là kiểu ma tuý mới lúc trước anh phát hiện ra. Sau đó cô nằm vùng đi đến quán bar điều tra khởi nguồn ma túy. Ở đây cô đụng phải Tống Á Hiên. Có thể cô nhận ra thân phận Tống Á Hiên, chủ động đến gần muốn hỏi thăm tin tức.
Anh hỏi Tống Á Hiên: "Sau đó thì sao?"
Tống Á Hiên nói: "Sau đó cô ấy uống say, nói muốn về nhà với tôi. Tôi liền đem cô ta về nhà. "
Lưu Diệu Văn cảm thấy kỳ quái: "Cô ta uống bao nhiêu mà say?"
Tống Á Hiên lắc đầu:"Tôi không nhớ rõ?"
Theo lý thuyết, Trần Hải Mạn chấp hành nhiệm vụ, không nên uống say, cũng có thể cô ấy giả say, muốn mượn cơ hội trà trộn vào Thường gia điều tra manh mối.
"Vậy tại sao cậu muốn dẫn cô ta về nhà?" Lưu Diệu Văn nghiêm nghị hỏi cậu.
Tống Á Hiên vẫn như cũ lắc đầu: "Tôi uống quá nhiều, chỉ nhớ lúc đó rất hưng phấn, nói dẫn cô ấy về nhà tiếp tục uống rượu."
Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Sau đó thì sao?"
Tống Á Hiên nói: "Tôi đem cô ấy về phòng của mình, tôi ngã xuống giường liền ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy còn ở trên giường của mình. Sau đó Tống Tiểu Cát gõ cửa, nói ba tìm tôi, tôi liền rời giường đi gặp ba ba, ở chỗ ba ba ăn điểm tâm, khi trở về đã không thấy cô gái kia. Tôi hỏi Tống Tiểu Cát, Tống Tiểu Cát nói cô ấy đã đi rồi. Sau đó tôi không gặp lại cô ấy nữa, mãi đến khi có cảnh sát tìm tới, tôi mới biết cô ấy đã chết, thi thể cũng từ nhà tôi chở ra ngoài."
Đôi mắt Lưu Diệu Văn đỏ lên, chỉ là dưới bóng đêm không thấy rõ lắm: "Cho nên là Tống Tiểu Cát giết cô ấy?"
Tống Á Hiên nhìn anh : "Tôi không biết. Nhưng người đi tìm cảnh sát tự thú là vệ sĩ do ba tôi an bài bảo vệ tôi, không ai nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, luật sư bảo tôi ra tòa ăn ngay nói thật, tôi dựa theo tình hình thực tế nói, nhưng quan tòa vẫn xử tôi giam giữ người phi pháp."
Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Vậy cậu không có đi điều tra chân tướng việc này sao?"
Tống Á Hiên trả lời: "Lúc ba của tôi tới thăm tôi nói, tôi đã thành niên không nên tiếp tục ăn không ngồi rồi, ba tôi đã thương lượng với anh tôi, chờ tôi ra tù sẽ đem tất cả quán bar của Hồng Phường giao cho tôi quản, bảo tôi đừng nhàn rỗi đi đông đi tây kiếm chuyện." Nói xong, cậu dừng lại một lúc, nhẹ giọng nói: "Ba bảo tôi đừng truy cứu chuyện đã rồi này. Tôi từng nghĩ ông ấy vì ai mà tới nói với tôi những câu này? Có thể để cho ba đứng ra nói điều kiện với tôi, hung thủ không phải là Tống Tiểu Cát, đó chính là bản thân ông ấy."
Lưu Diệu Văn thần sắc nghiêm nghị.
Tống Á Hiên ngoẹo cổ tinh tế nhìn anh, nói: "Lưu Diệu Văn, anh quen biết với nữ cảnh sát kia?"
Lưu Diệu Văn đột nhiên cả kinh, sau đó anh trầm tĩnh nhìn về phía Tống Á Hiên: "Tại sao nói như vậy?"
Tống Á Hiên nói: "Mỗi câu hỏi của anh đều liên quan đến cô ta, anh không nói tôi có gặp báo ứng hay không."
"Bởi vì cậu không có bị báo ứng." Ngữ khí Lưu Diệu Văn kiên quyết mạnh mẽ: "Cậu không làm chuyện gì xấu hết, Á Hiên."
Tống Á Hiên nói: "Không, Lưu Diệu Văn tôi cho anh biết, nếu như anh quen nữ cảnh sát kia, tôi thấy cô ấy chết thật đúng lúc, nếu như tôi có báo ứng, anh cũng đừng nghĩ dễ chịu."
Lưu Diệu Văn ôm lấy cậu: "Đừng nói những lời ngốc như vậy, cậu không có báo ứng, tôi không quen biết cô ta, tôi chỉ quan tâm chuyện này có quan hệ gì với cậu hay không."
Tống Á Hiên nói: "Đương nhiên là có liên quan, là tôi dẫn cô ta về nhà, rất có thể cô ta chết ở trong tầng lầu kia, đợi đến trời tối, cô ta sẽ xuất hiện lấy tay bóp cổ của tôi, bóp đến tôi không thở nổi."
Trong nháy mắt đó, tâm Lưu Diệu Văn rất khó chịu, anh muốn bật thốt lên "Vậy chúng ta dời ra ngoài đi", nhưng anh không thể, anh nhất định phải ở lại căn nhà đó tiếp tục làm việc dưới sự sắp xếp của cha con Tống Quan Sơn. Anh chỉ có thể nói: "Sẽ không, có Lệ ca ở đây, không bất cứ ai có thể tới gần em, em không có việc gì."
Chương 44:
Tống Tiểu Cát không vừa lòng với phương thức xử lý chuyện này của Lưu Diệu Văn.
"Cậu phải hiểu rằng những thứ đó không thể bị mất."
Lưu Diệu Văn cầm ly rượu lên uống một hớp: "Quán bar là của Á Hiên." Chỉ cần anh không thể mang hàng đi ra ngoài, thì quán bar không tránh khỏi bị điều tra.
Tống Tiểu Cát nhìn anh: "Không nỡ liên lụy Á Hiên?"
Lưu Diệu Văn bình thản đáp: "Liên lụy đâu chỉ là Á Hiên?"
Tống Tiểu Cát cười cười, một cánh tay dựa vào bàn ăn, gác một chân lên: "Ngược lại cậu làm tôi thất vọng."
Lưu Diệu Văn không nói gì.
Đột nhiên, cửa phòng ăn bị người từ bên ngoài đẩy ra, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài. Cô gái mặc một cái áo sơ mi rộng rãi xuất hiện ở trước cửa, áo sơ mi trên người cô dài đến đùi có lẽ là của Tống Tiểu Cát, thoạt nhìn bên trong cũng không mặc gì.
"Cát thiếu!" Ngữ khí cô gái nhẹ nhàng gọi, gọi xong mới chú ý trong phòng ăn có người.
Tống Tiểu Cát lạnh lùng nói: "Trở về, đừng có chạy lung tung."
Cô gái ngẩn người, thu lại nụ cười đáp: "Ồ." Cô lén lút nhìn Lưu Diệu Văn rồi quay người rời đi.
Sau đó Lưu Diệu Văn nghe trên thang lầu truyền đến tiếng người nói chuyện, anh đứng lên, nói: "Tôi cũng lên lầu."
Tống Tiểu Cát không lên tiếng, cầm ly rượu lên uống.
Lưu Diệu Văn từ trong phòng ăn đi đến lầu hai, quả nhiên nhìn thấy Tống Á Hiên đứng ở cầu thang lầu hai đang nói chuyện với cô bé kia.
Không biết Tống Á Hiên nói cái gì, Lưu Diệu Văn chỉ nghe cô gái cười nói: "Vậy em trở về phòng trước."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy cô gái đi vào phòng Tống Tiểu Cát, anh hỏi Tống Á Hiên: "Cậu nói với cô ấy cái gì?"
Tống Á Hiên nói: "Tôi nói anh của tôi là tên xấu xa."
Lưu Diệu Văn không khỏi buồn cười, đi thẳng đến trước mặt Tống Á Hiên, hỏi: "Cô bé kia nói thế nào?"
Tống Á Hiên nói: "Cô ấy nói cô cảm thấy anh trai tôi rất tốt." Dừng lại một lúc, Tống Á Hiên lại nói: "Cũng có thể cô ấy không để ý Tống Tiểu Cát có phải là người xấu hay không."
Lưu Diệu Văn chậm rãi đi tới trước mặt cậu: "Cậu tính toán đến đâu rồi?"
Tống Á Hiên nhìn anh: "Tìm anh."
Lưu Diệu Văn rất muốn ôm Tống Á Hiên hôn cậu, nhưng Tống Tiểu Cát lúc nào cũng có thể tới, cuối cùng vẫn nắm tay cậu, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."
Vào cửa Tống Á Hiên nói: "Tôi còn nhờ cô ấy giúp tôi xin chữ ký Đằng Tùng."
Lưu Diệu Văn đẩy cửa kéo Tống Á Hiên vào, đóng cửa khóa trái phòng, anh ôm ngang cậu đi vào phòng vệ sinh, nói: "Đằng Tùng là ai?" Anh từng nghe đâu đó cái tên này.
Tống Á Hiên giơ tay ôm cổ anh: "Một minh tinh."
Lưu Diệu Văn nói: "Ồ. Cô ta có thể xin chữ ký minh tinh?" Anh để Tống Á Hiên ngồi trên bồn rửa tay, đột nhiên tò mò hỏi cậu: "Đằng Tùng dung mạo ra sao?"
Tống Á Hiên lấy điện thoại trong túi quần ra, cúi đầu chuyên chú ở trong điện thoại di động tìm được một tấm hình, đưa cho Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn liếc nhìn, nói: "Cũng khá đó." Một lúc sau lại hỏi: "Tôi đẹp hay anh ta đẹp hơn?"
Tống Á Hiên nâng hai chân để trên bồn rửa tay, tay cánh tay ôm lấy đầu gối, nhìn Lưu Diệu Văn nói: "Anh đẹp trai hơn."
Lưu Diệu Văn nở nụ cười.
Một tay Tống Á Hiên luồn vào áo Lưu Diệu Văn sờ sờ cơ bụng rắn chắc: "Thấy được, sờ được là đẹp mắt nhất."
Lưu Diệu Văn hào phóng cởi áo, đem thân thể hoàn hảo cho Tống Á Hiên xem, sau đó khom người xuống hôn môi cậu.
Tống Á Hiên bị hôn đến chóng mặt, đầu ngón chân đều căng thẳng.
Lưu Diệu Văn nói: "Tôi muốn đi một chuyến gặp Hồ Mẫn Hâm."
Tống Á Hiên mơ hồ, hai gò má ửng hồng: "Ai?"
Lưu Diệu Văn biết lúc này mình nói gì cậu cũng nghe không lọt, vì vậy nói: "Cậu không cần để ý, anh ta có việc nhờ tôi hỗ trợ, lúc trở về sẽ mua thức ăn khuya cho cậu, cậu muốn ăn cái gì?"
Tống Á Hiên nắm thật chặc cánh tay Lưu Diệu Văn, thở hổn hển nói: "Ăn anh, anh về sớm một chút."
Lưu Diệu Văn nở nụ cười: "Được."
Mặc dù biết bị Tống Á Hiên phát hiện nguy hiểm rất lớn, ngày mười lăm Lưu Diệu Văn vẫn đi đến khách sạn gặp Nguyễn Thu Viện.
Thậm chí đến nửa đường Lưu Diệu Văn còn bảo tài xế xe taxi dừng lại, ở ven đường mua cho Nguyễn Thu Viện một bó hoa tươi.
Anh hơi mất tập trung, cầm hoa tươi một đường đi vào khách sạn, đến số phòng đã hẹn trước, gõ cửa chờ Nguyễn Thu Viện mở cửa.
Chỉ qua mấy giây, Nguyễn Thu Viện từ bên trong mở cửa phòng mời anh đi vào.
"Cám ơn hoa của anh." Nguyễn Thu Viện đi phía trước, nhìn hoa cũng không lộ ra hứng thú, tiện tay đặt ở bên cửa sổ.
Lưu Diệu Văn đóng cửa phòng, khóa trái, mới vừa đi vừa mở nút áo khoác, đến khi ngồi xuống giường mới ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Viện: "Có chuyện quan trọng nói với tôi?"
Nguyễn Thu Viện kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ để một chiếc đèn màu vàng sẫm, cô ngồi ở trên ghế salông cạnh giường, nói với Lưu Diệu Văn: "Đỗ Thịnh Liên tìm được Hàn Dược ."
Lưu Diệu Văn nói: "Cô nói Hàn Dược là người đời trước của Hồng Phường, có phải trong tay hắn nắm nhược điểm gì của Tống Quan Sơn?"
Nguyễn Thu Viện lắc đầu: "Đỗ Thịnh Liên không tiết lộ cho tôi quá nhiều, tôi chỉ nghe lão nói chuyện với Ngô Xán. Ngày mười ba tháng mười là ngày tổ chức buổi họp đơn đao truyền thống của Hồng Phường, bọn họ dự định mời Hàn Dược đứng ra, đẩy đổ Tống Quan Sơn."
Lưu Diệu Văn nhíu mày: "Chuyện lớn như vậy, sao Đỗ Thịnh Liên dám để cô biết?"
Nguyễn Thu Viện nói: "Tất nhiên tôi có biện pháp của mình, hơn nữa ý của Đỗ Thịnh Liên là chỉ cần đẩy đổ Tống Quan Sơn, nhưng Ngô Xán thì không giống như vậy, hắn muốn thừa dịp loạn trực tiếp giết cha con Tống Quan Sơn."
Lưu Diệu Văn trầm mặc chốc lát, hỏi: "Hàn Dược ở nơi nào?"
Nguyễn Thu Viện lắc đầu: "Tôi không biết, trước mắt không tra được."
Lưu Diệu Văn gật gật đầu đứng lên: "Để Tống Quan Sơn đi thăm dò."
Nguyễn Thu Viện nhìn anh, hơi giãy dụa: "Tôi sợ sẽ hại chết Hàn Dược."
Lưu Diệu Văn nói: "Tôi đã nghĩ biện pháp."
Nguyễn Thu Viện vẫn không yên lòng.
Đột nhiên Lưu Diệu Văn nghĩ đến những lời Tống Tiểu Cát đã nói, nghĩ một người phụ nữ như Nguyễn Thu Viện ở bên cạnh Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán đọ sức, khổ sở trong lòng, anh hỏi: "Ngày hôm nay là ngày sinh nhật thật của cô đúng hay không?"
Nguyễn Thu Viện kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng vậy, sao đột nhiên hỏi cái này."
Lưu Diệu Văn chậm rãi đi tới bên cửa sổ, cầm bó hoa kia, thần sắc nghiêm túc đưa tới trước mặt Nguyễn Thu Viện nói: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Nguyễn Thu Viện cười nhận lấy: "Cám ơn anh."
Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ Nguyễn Thu Viện đang cúi đầu nhìn hoa, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: "Cô nói với tôi, cô hi sinh nhiều như vậy, có phải là vì Hải Mạn?"
Nụ cười của Nguyễn Thu Viện từ từ phai nhạt, cô ngẩng đầu đối diện với Lưu Diệu Văn, nói: "Là vì Hải Mạn, cũng là vì nhiệm vụ." Sau đó, cô hỏi: "Vậy còn anh? Anh là vì Hải Mạn sao?"
Lưu Diệu Văn cũng dùng đáp án tương tự trả lời cô: "Vì Hải Mạn, cũng vì nhiệm vụ."
Nguyễn Thu Viện ôm hoa đứng lên: "Vì Tống Á Hiên?"
Lưu Diệu Văn tránh ánh mắt cô, âm thanh trầm thấp: "Cậu ấy không giống với bọn Tống Quan Sơn, cậu ấy không phải nhiệm vụ của chúng ta."
Nguyễn Thu Viện nói: "Tống Á Hiên là hạng người gì tôi không biết cũng không đi phán xét, tôi chỉ hy vọng anh nhớ Trần Hải Mạn chết như thế nào."
Lưu Diệu Văn không nói gì.
Nguyễn Thu Viện tiếp tục nói: "Hải Mạn yêu anh, anh có biết hay không?"
Đôi môi Lưu Diệu Văn mím chặt, hầu kết động đậy, anh hít sâu một hơi: "Tôi biết, cô ấy cũng đã nói ra, nhưng tôi từ chối."
Nước mắt Nguyễn Thu Viện đột nhiên rơi xuống, cô nói: "Thì ra là như thế."
Lưu Diệu Văn không nhìn được cô khóc, không nhịn được giơ tay ôm lấy cô, bó hoa ở giữa hai người bị ép đến thay đổi hình dáng, Lưu Diệu Văn nói: "Tôi thề, tôi sẽ không bỏ qua hung phạm hại chết Hải Mạn, không quản người đó là ai!"
Nguyễn Thu Viện ngơ ngác nói: "Cô ấy không nói với tôi."
Lưu Diệu Văn nói: "Tất cả mọi người có tội thì phải chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro