Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18-25

Chương 18:
Buổi tối hôm ấy rèm cửa ban công không kéo lại, trong phòng cũng để một ngọn đèn nhỏ, có thể thấy rõ mỗi một góc phòng.

Lúc đó Lưu Diệu Văn cảm thấy sáng quá, sau khi dùng chăn che mắt rất nhanh cũng đi vào giấc ngủ. Ở Thanh Thủy hồ ngoại trừ biệt thự đều là thảm thực vật xanh mát rất yên tĩnh, giống như ở trong núi an dưỡng, hoàn cảnh yên tĩnh làm tâm tình cũng ôn hòa.

Một đêm không mộng, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Gió từ cửa sổ sát đất thổi vào, rèm cửa bị gió thổi bay, quét đến mạn giường. Tiếng chim hót véo von hòa cùng tiếng ô tô xa xa.

Lưu Diệu Văn không vươn mình, anh mở mắt ra thấy một cánh tay mình bị Tống Á Hiên ôm thật chặt. Tống Á Hiên vẫn còn ngủ say, hô hấp trầm thấp.

Nhìn chằm chằm Tống Á Hiên một lúc, Lưu Diệu Văn duỗi một cái tay khác ra, nắm mũi Tống Á Hiên.

Đầu tiên Tống Á Hiên cau mày, sau đó hô hấp không được lắc đầu, cậu giãy dụa mở mắt, đẩy tay Lưu Diệu Văn ra, tức giận mắng: "Điên rồi sao?"
Buổi sáng tỉnh lại câu nói đầu tiên là gào thét, cổ họng cậu khàn khàn.

Lưu Diệu Văn kéo cậu tới trước mặt mình, hôn vào trán cậu một cái, nói: "Chào buổi sáng."

Tống Á Hiên đẩy anh ra, vẫn còn tức giận, vò vò cái mũi còn đau của mình, mắng một câu: "Chó điên!" Sau đó vén chăn muốn xuống giường.

Lưu Diệu Văn không nghe theo, khi một chân cậu đã xuống giường thì thò tay tóm lấy một cái chân khác của cậu kéo về phía mình.

Trọng tâm Tống Á Hiên bất ổn, một chân còn trong tay Lưu Diệu Văn, nửa người trên chúi xuống đất, Lưu Diệu Văn muốn ôm cậu cũng không kịp, chỉ giữ chặt một cái chân trắng nõn.

Vừa lúc đó, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Lưu Diệu Văn còn cầm lấy chân Tống Á Hiên, quay đầu nhìn thấy Tống Tiểu Cát một tay nắm chốt cửa đứng ở trước cửa phòng.

Tống Tiểu Cát mặc áo sơmi quần tây, áo khoác để ở trên cánh tay, thân hình cao to, tóc trước trán ngổn ngang tán lạc, dẫn theo một chút hơi lạnh sáng sớm. Đầu tiên hắn nhìn Lưu Diệu Văn, lại nhìn về phía người không mặc gì mở lớn hai chân ngã xuống đất là Tống Á Hiên, ngữ khí coi như ôn hòa hỏi: "Hai người đang làm gì, Á Hiên?"

Lưu Diệu Văn buông chân Tống Á Hiên ra, quỳ trên giường đỡ Tống Á Hiên dậy. Tống Á Hiên dùng sức mở tay của anh ra, đánh không chút lưu tình. Lưu Diệu Văn theo bản năng rụt tay lại, rồi lại kiên trì kéo Tống Á Hiên lên giường, đắp chăn cho cậu, mình cũng ngồi trở lại, thầm nghĩ: Như vậy mới như bắt gian tại trận.

Tống Á Hiên không trả lời vấn đề Tống Tiểu Cát, cậu nói với Lưu Diệu Văn: "Đi lấy quần cho tôi."

Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Ở nơi nào?"

Tống Á Hiên nhìn tủ quần áo giơ giơ cằm.

Lưu Diệu Văn mặc quần lót xuống giường, không kiêng kị Tống Tiểu Cát vòng qua cuối giường đi tới tủ quần áo tìm quần cho Tống Á Hiên.

Tống Tiểu Cát dựa vào cạnh cửa, nhìn ánh mắt Tống Á Hiên đuổi theo Lưu Diệu Văn, vì vậy cũng nhìn Lưu Diệu Văn. Hắn nhìn thấy Lưu Diệu Văn nghiêng người, đường cong mượt mà rắn chắc, tuổi trẻ anh tuấn.

Lưu Diệu Văn cố ý bỏ qua tầm mắt của Tống Tiểu Cát, trong ngăn kéo tìm ra một cái quần lót ném cho Tống Á Hiên, sau đó cầm một cái quần dài thả ở bên giường.

Tống Á Hiên che chăn mặc quần lót.

Lưu Diệu Văn liếc cậu một cái, quay người đi vào phòng vệ sinh. Lúc anh đứng ở trước bồn rửa mặt nghe Tống Tiểu Cát đi vào, nói với Tống Á Hiên: "Em như vậy ba ba sẽ tức giận."

Cửa phòng vệ sinh không có đóng, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Tiểu Cát đi tới bên giường, ngồi xuống trước mặt Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ngữ khí bình tĩnh, tầm mắt buông xuống, biểu tình thậm chí có thể nói là khéo léo: "Có gì phải tức giận? Em dùng tiền mướn bảo vệ."

Tống Tiểu Cát cũng ôn hòa: "Bảo vệ sao lại ngủ trên một cái giường?"

Tống Á Hiên không nhìn hắn: "Bảo vệ không phải buổi tối bảo vệ em ngủ sao? Nếu không em mướn người làm gì?"

Tống Tiểu Cát nói: "Ngày đó lúc anh đón em, em nói không quen biết hắn."

Tống Á Hiên co hai chân ngồi trên giường, một cánh tay để lên đầu gối, đầu dựa vào thành cửa sổ: "Vốn cũng không quen."

Tống Tiểu Cát sờ tóc của cậu: "Có phải gần đây ngủ không ngon?"

Tống Á Hiên không trả lời.

Ngón tay Tống Tiểu Cát ôn nhu vuốt sợi tóc Tống Á Hiên: "Có muốn đến chỗ anh hai ở mấy ngày hay không?"

Tống Á Hiên trả lời: "Không muốn."

Đột nhiên Tống Tiểu Cát quay đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn đang đánh răng, cũng không nhìn bọn họ.

Tống Tiểu Cát nói với Tống Á Hiên: "Hôm qua em đến quán bar tìm Từ Lục, định đuổi việc hắn?"

Tống Á Hiên "Ừ" một tiếng.

Tống Tiểu Cát nói: "Hắn có cái gì làm em không hài lòng em nói với anh, hà tất một lời không hợp liền đuổi người đi?"

Tống Á Hiên đáp: "Em thấy ngứa mắt."

Tống Tiểu Cát hỏi cậu: "Vậy em thấy ngứa mắt còn có ai? Mấy chủ quản quán bar khác em đều không ưa đúng không?"

Lưu Diệu Văn tạt nước lên mặt, lúc ngẩng đầu soi gương nghĩ thầm: thì ra trong tay Tống Á Hiên không chỉ có một quán bar Chuông Gió mà còn có mấy cái quán bar khác thuộc Hồng Phường, tại sao vậy?

Tống Á Hiên nhẹ giọng nói: "Đã nói để cho em toàn quyền quyết định."

Tống Tiểu Cát để tay lên vai cậu, dán vào làn da của cậu: "Nhưng Hồng Phường không phải một nhà Thường gia của chúng ta định đoạt, trong quán bar đều là anh em Hồng Phường."

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên: "Em muốn thay người, bây giờ là quán bar của em."

Tống Tiểu Cát thu tay về, trầm mặt nhìn cậu: "Á Hiên gần đây em không ngoan."

Tống Á Hiên trầm mặc nhìn thẳng hắn.

Tống Tiểu Cát đứng lên, cầm áo khoác vứt ở bên giường Tống Á Hiên, vẫn để áo ở trên cánh tay, nói: "Em suy nghĩ thật kỹ đi." Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Đợi đến Tống Tiểu Cát đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại thì Tống Á Hiên lập tức từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy vào phòng vệ sinh, nằm nhoài bên cạnh bồn cầu nôn khan.

Lưu Diệu Văn đứng ở bên cạnh cậu, hỏi: "Cậu vẫn tốt chứ?"

Tống Á Hiên cũng không nôn ra được gì, cậu chống nắp bồn cầu, thở hổn hển nói: "Mở nước cho tôi tắm rửa."

Lưu Diệu Văn không tiếp tục truy hỏi cậu, mở vòi sen, nước vẫn chưa nóng Tống Á Hiên đã lộn một vòng vào trong bồn tắm, quần lót cũng không cởi, ôm chân ngồi trong bồn tắm.

Một lúc sau nước nóng, Lưu Diệu Văn lấy vòi phun xuống, tưới lên đầu Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên giơ tay che mặt, hữu khí vô lực nói với Lưu Diệu Văn: "Anh đi ra ngoài."

Lưu Diệu Văn ngồi chồm hỗm xuống, để sát vào nhìn cậu, một lúc sau mới nói: "Cậu sợ Tống Tiểu Cát." Ngữ khí của anh rất khẳng định.

Tống Á Hiên hơi ngẩng đầu lên, nói lại một lần: "Anh giúp tôi giết Tống Tiểu Cát."

Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Tôi làm không được." Anh tắt nước dùng khăn tắm bao bọc Tống Á Hiên, ôm cậu đi ra ngoài, nói: "Trừ phi cậu nói cho tôi biết tại sao."

Tống Á Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng.

Hồng Phường trên danh nghĩa tổng cộng có năm quán bar, trước khi Tống Á Hiên vào trại giam đã giao cho cậu. Hiện giờ cậu vừa ra tù, 'lôi lệ phong hành' thay đổi toàn bộ quản lý.

Lưu Diệu Văn có dự cảm, Tống Tiểu Cát vì chuyện này tìm Tống Á Hiên.

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ đi đến Tây Uyển một quán bar lâu năm ở Hải Cảng. Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên uống rượu, đột nhiên Tống Á Hiên đứng lên, đi đến một bàn ở trong góc.

Trong đám người ngồi ở đó có một người trẻ tuổi đội nón đang bán thuốc.

Tống Á Hiên một phát bắt được cổ áo hắn kéo ra bên ngoài, nói: "Cút!"

Người kia đang muốn phản kháng, Lưu Diệu Văn đã đi theo, một phát tóm chặt cánh tay người này kéo ra bên ngoài, khi bảo vệ quán bar tới mới giao người đuổi ra ngoài nhắc nhở không để cho hắn vào.

Từ quán bar đi ra, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngồi ở sau xe, ngày hôm nay không có Thời Hoằng Tinh, hàng trước chỉ có một tài xế lái xe.

Lưu Diệu Văn hỏi Tống Á Hiên: "Không phải cậu không quản sao?"

Tống Á Hiên lạnh lùng, nói: "Không phải do anh nói? Không hợp quy củ."

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi nói cậu liền nghe?"

Tống Á Hiên đem đầu dựa vào vai cậu: "Muốn nghe thì nghe."

Uống rượu làm tinh thần Tống Á Hiên hơi phấn khởi, về đến nhà cậu lấy rượu trong tủ rượu ở lầu hai muốn cùng Lưu Diệu Văn uống tiếp.

Lưu Diệu Văn cùng cậu uống non nửa bình, lợi dụng đi vệ sinh từ trong túi móc ra một cái bình thuốc nhỏ. Cái bình này là khi nãy ở quán bar anh lén lấy trên người thằng nhóc bán thuốc. Lúc này anh mới mở nắp bình đổ một viên ra trong lòng bàn tay ngửi.

Không có mùi đặc biệt, anh lại dùng tay nghiền nát viên thuốc, đầu ngón tay dính một chút đưa vào trong miệng, cảm thấy một chút vị ngọt, hẳn là nhân công tăng thêm.

Nhưng thuốc này không phải một loại ma tuý nào mà anh biết, rất có thể là một loại ma túy kiểu mới.

Lúc này, Tống Á Hiên đột nhiên vọt vào, Lưu Diệu Văn tiện tay đem thuốc bột bỏ vào trong bồn cầu, ôm Tống Á Hiên đang nhào tới, thuận thế bế cậu vào trong bồn tắm, mở nước nóng.
Chương 19:
Tống Á Hiên đã say rượu, lúc cậu bị Lưu Diệu Văn bỏ vào bồn tắm thì ôm vai Lưu Diệu Văn, hai cái chân kẹp lấy eo Lưu Diệu Văn, kéo anh vào bồn tắm luôn.

Nước nóng vẫn chảy, quần áo hai người bị xối ướt, Lưu Diệu Văn vừa cởi áo của mình, vừa đem Tống Á Hiên đang bám lấy mình ấn vào trong bồn tắm.

Tay Tống Á Hiên đè xuống chỗ thoát nước của bồn tắm, nước trong bồn tắm chảy ra ngoài.

Lưu Diệu Văn cởi quần áo ra, quần dài ướt đẫm dán vào đùi rất khó chịu.

Tống Á Hiên đẩy tay anh ra, để sát vào muốn hôn anh.

Lưu Diệu Văn không chịu, đẩy mặt Tống Á Hiên ra, muốn ra khỏi bồn tắm.

Mặt Tống Á Hiên mặt sắp bị ngón tay anh bóp biến hình, vừa đau vừa giận, nhấc chân đá một cái vào giữa hai chân Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn không phòng bị, bị cậu đá nhất thời biến sắc, che đũng quần, trượt chân té sấp mặt vào trong bồn tắm.

Tống Á Hiên ngồi chồm hổm nhìn Lưu Diệu Văn co ro trong bồn tắm, lấy tay vỗ vỗ mặt của anh.

Lưu Diệu Văn nắm lấy tay cậu dùng sức bẻ một cái, đau đớn trong nháy mắt làm Tống Á Hiên tưởng mình gảy xương, sau đó gạt tay Lưu Diệu Văn ra, mắng: "Cút ngay."

Tống Á Hiên còn lạnh lùng nói: "Đáng đời anh."

Lưu Diệu Văn thật vất vả trong cơn đau đớn kịch liệt bình tĩnh lại, ngâm mình ở trong nước nóng mà toàn thân phát lạnh, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tống Á Hiên: "Tôi không hôn cậu là tôi đáng đời? Cậu xem mình có tiện không? Muốn tìm đàn ông thì tìm người khác đi, tôi không có hứng thú với cậu."

Tống Á Hiên duy trì tư thế ngồi chồm hổm, hai má và đôi mắt chịu tác dụng của rượu trở nên đỏ hồng, khóe miệng trễ xuống thành một đường cong băng lãnh, cậu nhìn Lưu Diệu Văn, nói: "Vậy anh đi chết đi." Nói xong, cậu cầm lấy vòi sen đập lên đầu Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn trong lòng mát lạnh, phản ứng cực nhanh tránh khỏi, lui về phía sau đồng thời đá văng tay Tống Á Hiên ra. Vòi sen trong tay Tống Á Hiên rơi qua một bên. Sau đó Lưu Diệu Văn nhào qua bồn tắm, tóm chặt gáy Tống Á Hiên đem đầu cậu nhấn vào trong nước.

Tống Á Hiên dùng hết sức lực giãy dụa, giơ tay đẩy tay Lưu Diệu Văn ra, nhưng đáng tiếc khí lực của cậu không lớn, làm sao cũng không đẩy được.

Lưu Diệu Văn lấy lại lý trí rất nhanh, anh ấn Tống Á Hiên vào trong nước chỉ khoảng hai giây liền buông lỏng tay. Tống Á Hiên ngẩng đầu lên ho sặc khụ lùi về sau. Anh vươn mình từ trong bồn tắm bước ra, mặt mày rất khó coi.

Nước trên tóc Tống Á Hiên vẫn chảy xuống mặt, không ngừng sặc khụ, không biết nước hay là nước mắt từ trên mặt cậu chảy xuống. Cậu dùng ánh mắt độc ác lạnh lùng nhìn Lưu Diệu Văn, làm Lưu Diệu Văn lạnh cả người.

Lưu Diệu Văn cởi quần áo ướt đẫm ra, tùy ý lấy trên giá một cái khăn lông lau thân thể, vốn anh muốn nói "Cậu tìm người khác ngủ đi", nhưng vẫn do dự. Anh chỉ lau khô thân thể, đi ra ngoài mặc một bộ quần áo sạch rồi kéo cửa ra khỏi phòng.

Trong thời gian này Tống Á Hiên vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm trong bồn tắm.

Phòng tiếp khách đối diện, phòng Tống Tiểu Cát vẫn đóng, thoạt nhìn không thấy người.

Lưu Diệu Văn đi tới cầu thang liếc mắt nhìn lên lầu ba, phía trên đen kịt một màu, vì thế anh đi xuống dưới lầu.

Mới vừa xuống tới lầu một, Lưu Diệu Văn đụng phải Thời Hoằng Tinh đi vào, hai người đều ngẩn người.

Thời Hoằng Tinh nhìn anh gật gật đầu, xem bộ dáng là dự định trở về phòng.

Lưu Diệu Văn mở miệng gọi cậu ta lại, nói: "Có thuốc lá không?"

Thời Hoằng Tinh dừng bước, nói: "Anh chờ."

Đối diện phòng Thời Hoằng Tinh là một nhà bếp nhỏ, bên trong sạch sẽ không có một hạt bụi, xem ra lúc thường nhiều nhất là nấu nước sôi pha cà phê hoặc là trà.

Hai người đi vào bên trong, ngồi xuống bàn ăn hình chữ nhật. Thời Hoằng Tinh không hút thuốc lá, lại đốt thuốc cho Lưu Diệu Văn.

"Uống cà phê không?" Thời Hoằng Tinh hỏi.

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Thời Hoằng Tinh xoay người nấu nước.

Lưu Diệu Văn đánh giá toàn bộ nhà bếp, nói: "Cha con Thường gia không cùng nhau ăn cơm sao?"

Thời Hoằng Tinh nói: "Ăn, nhưng tất cả mọi người rất bận, khó có cơ hội cùng ngồi ăn."

Trên đầu là một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, toàn bộ nhà bếp đều dùng màu nhạt trang trí, thoạt nhìn ấm áp thư thích. Ngón tay Lưu Diệu Văn kẹp thuốc lá, chậm rãi hút hai hơi, tâm trạng phiền muộn uất ức bớt đi không ít, một lát nữa anh phải trở về dỗ Tống Á Hiên. Tống Á Hiên muốn dùng vòi sen đập chết anh, nhưng anh vẫn phải trở về dỗ dành cậu.

Thời Hoằng Tinh là người không nhiều lời, an ổn ngồi chờ nước sôi pha cho Lưu Diệu Văn một ly cà phê, sau đó đem cà phê nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Lưu Diệu Văn.

Hơi nước mang theo mùi cà phê phả vào mặt Lưu Diệu Văn, anh đã hút xong một điếu thuốc, lưu luyến lấy ngón tay xoa xoa, nói với Thời Hoằng Tinh: "Tống Á Hiên tính khí không tốt."

Thời Hoằng Tinh nói: "Ừ, tính khí anh ấy rất quái."

Lưu Diệu Văn uống một ngụm cà phê, hỏi: "Tại sao cậu ấy lại sợ tối?"

Thời Hoằng Tinh không trả lời ngay, mà ngồi một lúc mới ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, nói: "Khi còn bé đã bị người nhốt lại."

"Nhốt lại?" Lưu Diệu Văn hút hết thuốc, không tìm được cái gạt tàn thuốc.

Thời Hoằng Tinh quay người từ phía sau tủ bát lấy ra một cái cái gạt tàn thuốc để lên bàn, ngữ khí bình tĩnh: "Nhốt ở nhà để xe không có cửa sổ rất tối, không cho anh ấy đi ra."

Lưu Diệu Văn lập tức ép tắt tàn thuốc: "Ai làm ?"

Thời Hoằng Tinh nói: "Tống Tiểu Cát."

Lưu Diệu Văn cảm giác một trận gió lạnh thổi vào mặt, quay đầu mới phát hiện cửa sổ nhà bếp mở rộng, anh hỏi: "Tại sao? Cha mẹ cậu ấy không quản?"

Thời Hoằng Tinh nói: "Mẹ của anh ấy đã qua đời, cha thì quá bận, có khi một hai tháng không trở về nhà."

Lưu Diệu Văn trầm mặc chốc lát: "Vậy còn cậu?"

Thời Hoằng Tinh trả lời: "Tôi ở bên ngoài gõ cửa, Tống Tiểu Cát nắm lấy tóc của tôi lôi tôi đi, không cho tôi mở cửa cho Á Hiên."

Tay Lưu Diệu Văn bị gió lạnh thổi đến nổi da gà: "Khi đó Tống Tiểu Cát bao nhiêu tuổi?"

Thời Hoằng Tinh nhớ lại một chút: "Chắc khoảng mười hai tuổi đi."

Lưu Diệu Văn nói: "Còn nhỏ mà đã ác như vậy?"

Thời Hoằng Tinh nói: "Tống Tiểu Cát hỉ nộ vô thường, tâm tình tốt thì ôm Tống Á Hiên dỗ dành, tâm tình không tốt thì động thủ đánh, lúc tức giận thì nhốt lại, trong nhà cũng không ai dám quản."

Lưu Diệu Văn mím mím môi: "Tống Quan Sơn cũng không quản?"

Thời Hoằng Tinh lẳng lặng nói: "Ông ấy rất bận, ứng phó phụ nữ và con cái cũng không chỉ có một hai người."

Lưu Diệu Văn cau mày truy hỏi: "Tống Quan Sơn còn có tình nhân và con riêng khác nữa."

Lúc này Thời Hoằng Tinh không trả lời, cậu ta nói: "Quá muộn, nghỉ ngơi đi." Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Diệu Văn ngồi ở trong nhà bếp một lúc mới chậm rãi đứng lên rời đi. Anh leo thang lên lầu trở lại phòng Tống Á Hiên. Lúc vào phòng phát hiện trên giường trống rỗng không có ai, không khỏi hoảng sợ, lập tức đi vào phòng vệ sinh. Anh đứng ở cửa nhìn thấy Tống Á Hiên vẫn cứ duy trì tư thế cũ, ngồi chồm hổm trong bồn tắm.

Trong nháy mắt đó, đột nhiên Lưu Diệu Văn cảm thấy khó chịu nói không nên lời.
Chương 20:
Lưu Diệu Văn đi tới bồn tắm ngồi chồm hỗm xuống, nắm lấy tay Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên tránh được, cậu dùng cánh tay ôm hai chân, cằm để lên đầu gối, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nước đã lạnh trong bồn tắm.

Lưu Diệu Văn nói: "Nước rất lạnh."

Tống Á Hiên không nhìn anh.

Lưu Diệu Văn lại nói: "Á Hiên, xin lỗi."

Tống Á Hiên lạnh như băng nói: "Tại sao anh không đi chết đi?"

Lưu Diệu Văn khom lưng nhìn Tống Á Hiên: "Tôi không muốn chết, tôi chết một mình cậu ở trong bồn tắm không ra, đến cuối cùng cũng sẽ chết thôi."

Tống Á Hiên không nói lời nào.

Lưu Diệu Văn nói chuyện rất ôn hòa: "Cậu có biết thi thể ngâm lâu trong nước rất đáng sợ hay không? Nó sẽ trướng lên rất lớn, con ngươi lồi ra, da thịt hư thối chảy ra mủ sền sệt."

Đôi môi Tống Á Hiên chậm rãi mím chặt.

Lưu Diệu Văn biết cậu sợ, đứng dậy cúi đầu nhìn cậu : "Tôi đi ra ngoài tắt đèn phòng vệ sinh."

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên.

Lưu Diệu Văn đưa hai tay ra: "Lại đây, Á Hiên."

Tống Á Hiên hô hấp trầm trọng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, Lưu Diệu Văn cảm thấy cậu như một con cá nóc đang nổi giận, nhưng mà Tống Á Hiên vẫn nắm lấy tay Lưu Diệu Văn đứng lên.

Lưu Diệu Văn nửa tha nửa ôm đưa cậu ra khỏi bồn tắm, trước hết cởi quần áo ướt sũng lạnh lẽo trên người cậu ra, lại dùng khăn tắm lau nước trên người và tóc cho cậu.

Mãi cho đến nằm ở trên giường toàn thân Tống Á Hiên vẫn lạnh lẽo, Lưu Diệu Văn không thể làm gì khác là cởi hết quần áo ôm cậu vào trong ngực, dùng thân nhiệt của mình ủ ấm cậu, còn bàn tay thì xoa xoa lưng cậu.

Tống Á Hiên âm trầm nói: "Anh muốn giết tôi."

Lưu Diệu Văn nói: "Là cậu động thủ muốn giết tôi trước."

Tống Á Hiên hô hấp vẫn hơi lạnh, mặt kề sát ở trong lồng ngực Lưu Diệu Văn: "Anh mắng tôi."

Lưu Diệu Văn trầm mặc một chút, ngữ khí có chút oan ức: "Cậu đá trứng của tôi, cậu có biết tôi rất đau không?"

Tống Á Hiên không trả lời, Lưu Diệu Văn thẳng thắn duỗi tay nắm chặt "thằng bé" phía dưới của cậu, Tống Á Hiên bắt đầu giãy dụa.

Lưu Diệu Văn nói: "Biết rất đau hay không?"

Tống Á Hiên không nói lời nào.

Vì vậy Lưu Diệu Văn lại nói: "Sau này có chuyện phải nói rõ ràng, không được chưa biết đúng sai mà động thủ trước, tôi cũng biết đau. Cậu đánh tôi đau, tôi sẽ ra tay không có chừng mực."

Tống Á Hiên khẽ hừ một tiếng.

Lưu Diệu Văn gọi cậu: "Á Hiên, Á Hiên. . ."

Tống Á Hiên nhảy mũi hai cái.

Lưu Diệu Văn cúi đầu, dựa vào ánh đèn nhìn cậu, nói: "Bị cảm."

Tống Á Hiên giơ tay bóp mũi, hô hấp bắt đầu không thông, cậu giãy dụa rời khỏi lồng ngực Lưu Diệu Văn nằm ngửa ra há mồm thở.

Lưu Diệu Văn một tay đỡ đầu, nhìn cậu: "Có thuốc không?"

Tống Á Hiên nói: "Không có."

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi đi tìm Thời Hoằng Tinh."

Tống Á Hiên lắc đầu: "Không cần, ngủ một giấc là tốt rồi."

Lưu Diệu Văn lấy khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho cậu để gần lỗ mũi: "Vậy ngủ sớm một chút đi, nếu ngày mai không hết sẽ uống thuốc cảm cúm."

Quả nhiên sáng mai Tống Á Hiên bị bệnh thật, cậu ngủ ở trên giường hít thở khò khè, môi hơi khô nứt, Lưu Diệu Văn sờ trán, nóng muốn phỏng tay.

Lưu Diệu Văn rời giường, đi xuống lầu tìm Thời Hoằng Tinh, lát sau mang nhiệt kế và thuốc cảm cúm trở về.

Lúc anh muốn đo nhiệt độ cho Tống Á Hiên thì cậu tỉnh ngủ, đẩy tay không cho anh đụng vào mình. Lưu Diệu Văn kiên nhẫn ngồi xổm bên cạnh Tống Á Hiên, nói: "Cặp nhiệt đi nào, ngoan."

Tống Á Hiên cảm thấy lúc hô hấp mũi cũng đau, cậu mở đôi mắt hồng hồng, nhìn Lưu Diệu Văn nói: "Anh muốn giết tôi."

Vừa vặn lúc này Thời Hoằng Tinh bưng một ly nước nóng vào phòng, nghe vậy nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn biết Thời Hoằng Tinh đi vào, không ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẫn như cũ ngồi bên cạnh Tống Á Hiên, nói: "Tôi không muốn giết cậu, tôi thương cậu còn không kịp, nhanh lên, đo nhiệt độ cơ thể." Anh đẩy cánh tay Tống Á Hiên ra, đem cặp nhiệt độ nhét vào nách cậu, rồi giữ cánh tay cậu lại không cho cậu lộn xộn, mình thì nằm xuống ôm chặt Tống Á Hiên vào ngực.

Tống Á Hiên không còn sức giãy dụa.

Thời Hoằng Tinh đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, ngồi phía bên kia giường của Tống Á Hiên, đưa tay sờ trán cậu.

Lưu Diệu Văn hỏi: "Có nên dẫn cậu ấy đi bệnh viện hay không?"

Thời Hoằng Tinh nói: "Trước uống thuốc hạ sốt xem có hiệu quả hay không."

Lưu Diệu Văn đáp: "Ừm."

Đo nhiệt độ thấy cậu sốt nhẹ, Lưu Diệu Văn cho Tống Á Hiên uống thuốc hạ sốt và thuốc cảm cúm, rồi đắp chăn cho Tống Á Hiên.

Thời Hoằng Tinh hỏi Tống Á Hiên: "Muốn ăn cái gì? Em đi gọi nhà bếp làm cho anh."

Tống Á Hiên nói: "Anh muốn ăn canh bí đỏ của Thịnh Ký và tiểu lung bao."

Thời Hoằng Tinh bình tĩnh đáp: "Em nghĩ nhà bếp sẽ không làm."

Tống Á Hiên mệt mỏi xoay người đưa lưng về phía cậu ta, không muốn phản ứng.

Lưu Diệu Văn cúi đầu, để sát mặt Tống Á Hiên nói: "Tôi đi ra ngoài mua cho cậu."

Tống Á Hiên liếc anh một cái.

Lưu Diệu Văn ôn nhu nói: "Cậu còn muốn ăn cái gì nói cho tôi, tôi mua về cho cậu luôn."

Lúc sắp ra cửa, Thời Hoằng Tinh nói sẽ gọi tài xế chở Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn cười nói không cần, anh đi ra ngoài đón xe, rất nhanh sẽ trở về, tài xế để ở nhà, nếu như Tống Á Hiên không hạ sốt, thuận tiện đưa cậu đi bệnh viện.

Hai tay Lưu Diệu Văn bỏ trong túi, từ cửa lớn biệt thự Thường gia đi ra. Anh đi về phía trước hơn mười phút ở ven đường nhìn thấy một trạm xe buýt nhỏ.

Anh đứng ở trạm dừng đợi khoảng mười phút, một chiếc xe công cộng chậm rãi chạy tới. Anh lên xe, đi về phía hàng ghế sau cùng ngồi xuống.

Ngồi xe buýt vào thành phố tốn anh hơn một giờ đồng hồ.

Từ Thanh Thủy hồ đến khu thương mại phía nam Hải Cảng là gần nhất. Nơi này phồn hoa hơn Lưu Diệu Văn tưởng tượng, cho nên Lưu Diệu Văn muốn tìm một nhà hàng truyền thống không dễ dàng như vậy. Sau đó thật vất vả ở sau khu thương mại trong một ngõ hẻm tìm được. Lưu Diệu Văn mua một gói thuốc lá, mượn điện thoại bàn gọi cho Du Chính Khôn.

Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Diệu Văn đi Thịnh Ký mua cháo và tiểu lung bao, sau đó vào bên cạnh thương trường mua một vé xem phim, bây giờ ở đại sảnh không có bất kỳ ai.

Lưu Diệu Văn ngồi ở hàng cuối cùng, phim điện ảnh đã chiếu được một nửa Du Chính Khôn mới khoan thai đến, ngồi ở phía trước Lưu Diệu Văn.

Cháo và tiểu lung bao đều đặt ở bên cạnh ghế ngồi, Lưu Diệu Văn đem lọ thuốc lấy từ người trẻ tuổi ở quán bar đưa cho Du Chính Khôn.

Du Chính Khôn thấp giọng hỏi: "Là cái gì?"

Lưu Diệu Văn chồm về phía trước, âm thanh bị nhạc phim che giấu: "Từ một tên bán thuốc ở quán bar Hồng Phường."

Du Chính Khôn hỏi: "Là người của Hồng Phường bán sao?"

Lưu Diệu Văn nói: "Tống Á Hiên nói không phải."

Du Chính Khôn trầm mặc một chút, hỏi: "Cậu có ý gì?"

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm màn hình một lúc, nói: "Quán bar là Tống Á Hiên mới tiếp nhận, tôi nghĩ Tống Á Hiên cũng không biết nhiều chuyện, những chuyện này chắc cha con Tống Tiểu Cát và Tống Quan Sơn mới rõ ràng."

"Có thể tiếp cận Tống Tiểu Cát không?" Du Chính Khôn hỏi.

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi thử xem."

Du Chính Khôn lại hỏi: "Vụ án Trần Hải Mạn có đầu mối không?"

Sắc mặt Lưu Diệu Văn trầm xuống, qua rất lâu mới đáp: "Không có."
Chương 21:
Đợi đến khi Lưu Diệu Văn đón xe trở về nhà, đã qua giờ cơm trưa.

Tài xế lái taxi dừng xe bên ngoài hai cửa sắt lớn, lúc Lưu Diệu Văn xuống xe nói một câu: "Đây không phải là nhà của Tống Quan Sơn sao?"

Lưu Diệu Văn không nói gì. Anh đợi xe taxi quay đầu đi khỏi mới đi đến bên trái cửa hông, nhập password mở cửa.

Lúc cửa mới vừa mở ra, một chiếc ô tô màu đen chạy đến trước cửa rồi giảm bớt tốc độ, ngồi sau trong xe là Tống Tiểu Cát.

Tống Tiểu Cát mặt không thay đổi nhìn anh không nói gì, lúc hai tấm cửa sắt lớn tự động mở ra, Lưu Diệu Văn nhìn thấy ô tô chạy về phía tòa biệt thự lớn.

Lưu Diệu Văn đi đường nhỏ trở về chỗ Tống Á Hiên ở, cách hoa viên anh nghe tiếng động truyền đến từ biệt thự phía trước, xem ra sau khi Tống Tiểu Cát xuống xe đi vào biệt thự phía trước.

Tòa biệt thự nhỏ ở phía sau rất yên tĩnh, sau khi Lưu Diệu Văn vào cửa đứng ở thang gác nhìn lên trên lầu, sau đó mở cửa phòng bếp lầu một đi vào, đem cháo và bánh bao bỏ vào lò vi ba hâm nóng.

Anh ngồi trên ghế cạnh bàn ăn đợi đến khi lò vi ba phát ra "Keng" một tiếng mới đứng dậy lấy thức ăn bên trong ra. Anh vẫn dùng hộp thức ăn cũ đựng lại, bỏ vào túi nylon đi lên lầu hai.

Lúc chưa mở cửa Lưu Diệu Văn nghĩ có lẽ Tống Á Hiên không ở nhà, nhưng khi anh mở cửa thì nhìn thấy Tống Á Hiên vẫn như cũ nằm trên giường ngủ say, chăn kéo lên che nửa khuôn mặt, tóc tai rối như tơ vò, hai má đỏ ửng.

Lưu Diệu Văn theo bản năng thả nhẹ bước chân, anh đi tới bên giường, đem túi nylon để trên tủ đầu giường, ngồi xuống để sát vào mặt Tống Á Hiên, gọi cậu: "Á Hiên?"

Một tay Tống Á Hiên kề sát hai má, ngón tay hơi giật giật.

Lưu Diệu Văn đưa tay ra, dùng ngón út móc lấy ngón út của cậu, nhẹ nhàng hô: "Tống Á Hiên."

Tống Á Hiên từ từ mở mắt, gương mặt mờ mịt, vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Lưu Diệu Văn nói: "Ăn cơm trưa chưa? Tôi mang về cho cậu canh bí đỏ và tiểu lung bao của Thịnh Ký nè."

Tống Á Hiên tiếng nói khàn khàn, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lưu Diệu Văn kéo chăn xuống một ít, sờ cổ cậu thấy mồ hôi ẩm ướt, nói: "Đã buổi trưa, đừng ngủ nữa, thức dậy ăn trưa."

Tống Á Hiên liếm liếm đôi môi khô khốc, không nhịn được nói: "Tôi không ăn."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu: "Là cậu nói muốn ăn tôi mới đi mua cho cậu."

Tống Á Hiên cau mày, rất không thoải mái, mi tâm nhíu lại: "Anh đi đã bao lâu? Sao không ngày mai trở về luôn đi?"

Lưu Diệu Văn nói: "Nhà của cậu ở nơi hẻo lánh, việc này cũng có thể trách tôi?"

Tống Á Hiên nói: "Vậy thì tôi không ăn, ném đi."

Lưu Diệu Văn trầm mặt nhìn cậu, cầm cháo và bánh bao đi ra ngoài. Anh rời phòng, vốn tiện tay muốn vất hết thức ăn nhưng anh ở bên ngoài bôn ba nửa ngày chưa kịp ăn cái gì, lúc này đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, vì vậy ngồi ở bên ngoài phòng tiếp khách, thẳng thắn đem thức ăn, ăn hết.

Dùng lò vi ba hâm cháo và tiểu lung bao tất nhiên không ngon như là mới mua, thế nhưng Lưu Diệu Văn ăn cũng cảm thấy rất ngon.

Ăn xong Lưu Diệu Văn đem hộp thức ăn bỏ vào trong túi nhựa, tiện tay vứt vào thùng rác. Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ hút một điếu thuốc, sau đó mới quay trở về phòng Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên vẫn nằm trên giường, nhưng không ngủ tiếp mà mở to đôi mắt ửng hồng ngơ ngác nhìn về phía trước.

Lưu Diệu Văn đi tới bên giường ngồi xuống, sờ mặt của cậu, cậu nghiêng đầu né tránh, vì vậy Lưu Diệu Văn thu tay về, hỏi: "Thời Hoằng Tinh đâu?"

Tống Á Hiên không trả lời.

Lưu Diệu Văn lại hỏi: "Cậu ăn cơm trưa chưa?"

Tống Á Hiên không trả lời.

Lưu Diệu Văn cúi người xuống nhìn mặt cậu, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy mắt cậu đỏ ngầu như muốn khóc, anh để sát vào tai cậu, nói : "Cậu đang suy nghĩ gì nói cho tôi nghe có được không?" Có lúc anh cảm thấy Tống Á Hiên... người này thực sự là phiền tới cực điểm.

Tống Á Hiên dời tầm mắt qua chỗ khác.

Lưu Diệu Văn âm thầm thở dài một hơi, anh quay đầu nhìn thấy cặp nhiệt độ đặt ở tủ đầu giường, nói: "Cặp nhiệt lại đi." Nói xong, anh tóm lấy tay Tống Á Hiên muốn ôm cậu.

Tống Á Hiên đột nhiên giằng co.

Lưu Diệu Văn kìm chế hai cánh tay cậu, ôm chặt cậu vào ngực, đôi môi kề sát lỗ tai cậu, nói: "Nghe lời, cặp nhiệt xem còn sốt không."

Tống Á Hiên hữu khí vô lực quát lên: "Buông tôi ra!"

Lưu Diệu Văn ôm cậu, một tay nắm lấy cổ tay nhỏ gầy, một tay khác vỗ lưng cậu, nói: "Ngoan Á Hiên, bảo bảo ngoan, không lộn xộn, đo nhiệt độ xem, nếu không hết sốt Lệ ca dẫn em đi bệnh viện."

Tống Á Hiên ngừng giãy dụa, mặt âm trầm nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lấy cặp nhiệt độ nhấc cánh tay cho cậu kẹp ở dưới nách, sau đó ôm cậu, nói: "Còn muốn giận tới khi nào?"

Giọng nói Tống Á Hiên băng lãnh mà yếu ớt: "Tại sao đi lâu như vậy?"

Lưu Diệu Văn nói: "Đều là anh không tốt, lúc anh đi bị kẹt xe."

Tống Á Hiên trầm mặc.

Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Làm sao một mình ở trong nhà? Thời Hoằng Tinh đâu?"

Tống Á Hiên nhẹ giọng nói: "Nó đi quán bar làm việc."

Lưu Diệu Văn không hỏi quán bar có chuyện gì, một tay anh vỗ lưng Tống Á Hiên, hỏi: "Buổi trưa ăn cái gì?"

Tống Á Hiên trả lời: "Cái gì cũng không ăn."

Lưu Diệu Văn cúi đầu, nhìn mặt cậu.

Đôi mắt Tống Á Hiên vẫn hồng hồng.

Lưu Diệu Văn lấy ngón tay đẩy chùm tóc bị mồ hôi làm ướt: "Làm sao mà không ăn? Anh nói nhà bếp làm cơm cho em."

Tống Á Hiên trả lời: "Em đang chờ anh."

Lưu Diệu Văn ngơ ngác, cảm giác khó chịu khi tối hôm qua nhìn thấy Tống Á Hiên ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo liền xông tới, anh ôm Tống Á Hiên, nói: "Anh không biết."

Tống Á Hiên không nói gì.

Lưu Diệu Văn nói: "Anh đã ăn hết cháo và bánh bao."

Tống Á Hiên căng thẳng đôi môi.

Lưu Diệu Văn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu em hạ sốt anh dẫn em đi ra ngoài ăn có được hay không?" Nói xong, anh cúi đầu nhìn Tống Á Hiên: "Uống thuốc có khỏe hơn một chút không?"

Tống Á Hiên vẫn như cũ không nói lời nào.

Một lúc sau Lưu Diệu Văn lấy cặp nhiệt trên người cậu ra, giơ lên xem số ghi, nói: "Không phát sốt."

Tống Á Hiên lại nằm xuống giường.

Lưu Diệu Văn sờ tóc của cậu, hỏi: "Muốn ra ngoài không? Bây giờ chúng ta đi."

Tống Á Hiên quay đầu đi chỗ khác "Ừ" một tiếng.

Lưu Diệu Văn tìm quần áo cho cậu trong tủ quần áo, dìu cậu ngồi lên, mặc vào.

Tống Á Hiên mặc một áo khoác khá rộng làm gương mặt tái nhợt của cậu thêm nhỏ gầy.

Lúc ra cửa Lưu Diệu Văn duỗi một cái tay cho cậu, Tống Á Hiên nhìn một lúc mới chậm rãi đưa tay đặt vào tay Lưu Diệu Văn, để Lưu Diệu Văn nắm tay mình đi ra ngoài.

Xuống lầu được hai bước, Lưu Diệu Văn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu nói: "Bằng không để tôi cõng cậu đi."

Tống Á Hiên không đồng ý cũng không có từ chối.

Lưu Diệu Văn buông tay Tống Á Hiên, khom lưng ngồi xuống. Tống Á Hiên leo lên lưng của anh, hai tay vòng qua vai Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn đỡ chân của cậu, đứng thẳng người. Lúc bước xuống cầu thang anh cảm giác Tống Á Hiên đem mặt dán vào mặt của mình.
Mặt của Tống Á Hiên ấm áp hơn nữa rất mềm mại, hơi thở khàn khàn phả vào mặt làm bước chân Lưu Diệu Văn ngừng lại, qua vài giây mới tiếp tục xuống lầu.
Chương 22:
Lưu Diệu Văn cõng Tống Á Hiên từ lầu hai đi xuống, vừa tới tiền sảnh lầu một thì nhìn thấy Tống Tiểu Cát từ bên ngoài đi vào.

Tống Tiểu Cát nhìn thấy bọn họ, dừng bước.

Lưu Diệu Văn cũng dừng lại, cảm giác tay Tống Á Hiên vẫn ôm bả vai mình thật chặt, hiển nhiên không có ý định thả ra, vì vậy cũng không để Tống Á Hiên xuống.

Tống Tiểu Cát bình thản nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm."

Lưu Diệu Văn nghe Tống Á Hiên ghé vào lỗ tai mình nói một tiếng: "Không." Ngữ khí không hung ác, thái độ cũng rất kiên quyết.

Tống Tiểu Cát nhìn cậu.

Tống Á Hiên ở bên tai Lưu Diệu Văn, nói: "Chúng ta đi."

Vì vậy Lưu Diệu Văn tiếp tục đi ra ngoài.

Tống Tiểu Cát đứng ở cửa chặn đường bọn họ.

Lưu Diệu Văn cõng Tống Á Hiên đi tới cửa, nói với Tống Tiểu Cát: "Làm phiền Cát thiếu nhường đường một chút."

Tống Tiểu Cát không nhìn Lưu Diệu Văn, chỉ nói với Tống Á Hiên: "Đêm nay em phải đi."

Tống Á Hiên vẫn nói: "Em không đi."

Tống Tiểu Cát khẽ thở dài một hơi, ngữ khí giống như dỗ con nít cũng giống như bất đắc dĩ: "Tống Á Hiên."

Tống Á Hiên ôm Lưu Diệu Văn, đem mặt chôn trên vai anh, mềm mại nói: "Lưu Diệu Văn tôi đói."

Lưu Diệu Văn nhìn về phía Tống Tiểu Cát, ngữ khí hơi lạnh lùng một chút: "Cát thiếu, tôi mang Gia thiếu đi ăn cơm trưa."

Ánh mắt Tống Tiểu Cát âm lãnh.

Lưu Diệu Văn không muốn trở mặt với Tống Tiểu Cát, trong lòng anh suy đoán, thái độ Tống Tiểu Cát cứng rắn nhất định sẽ không cho Tống Á Hiên đi, mình có nên vì Tống Á Hiên ra tay với Tống Tiểu Cát hay không.

Lúc anh còn chưa có đáp án, thì nhìn thấy Tống Tiểu Cát đưa tay về phía Tống Á Hiên, nhất thời phản ứng thân thể nhanh hơn đại não ngăn tay Tống Tiểu Cát đưa về phía mặt Tống Á Hiên.

Tống Tiểu Cát rút cánh tay bị Lưu Diệu Văn đánh, nhìn anh dò xét.

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, nói: "Em đã nói anh ấy là bảo vệ của em, không được em đồng ý, anh ta sẽ không để cho người khác đụng vào em."

Tống Tiểu Cát nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, hắn nói với Tống Á Hiên: "Sao lại căng thẳng như vậy? Anh cũng không làm gì, cậu ta trung tâm với em là chuyện tốt."
Nói xong, hắn nhìn Tống Á Hiên nói: "Anh chỉ nghe nói em bị bệnh, muốn xem em có bị sốt hay không."

Tống Á Hiên nhẹ giọng nói: "Em đã khỏe, em muốn đi Thịnh Ký ăn cháo."

Tống Tiểu Cát vẫn như cũ khẽ mỉm cười: "Đi thôi, buổi tối anh gọi điện thoại cho em."

Tống Á Hiên không tỏ rõ ý kiến, chỉ nằm nhoài trên lưng Lưu Diệu Văn dùng chân gắp gắp eo anh, giục anh: "Đi."

Tống Tiểu Cát không chắn ở cửa, chờ Lưu Diệu Văn cõng Tống Á Hiên đi ngang qua, hắn nói với Lưu Diệu Văn: "Chăm sóc tốt Gia thiếu gia."

Lưu Diệu Văn quay đầu lại nhìn hắn, gật gật đầu.

Tống Á Hiên để Lưu Diệu Văn cõng mình đi đến ga ra, cậu chọn một chiếc xe thể thao, leo xuống lưng Lưu Diệu Văn ngồi vào ghế phó lái.

Lưu Diệu Văn ngồi ở chỗ điều khiển, lúc khởi động ô tô hỏi Tống Á Hiên: "Muốn cùng anh trai ăn cơm tối?"

Tống Á Hiên lắc đầu, sắc mặt vào đôi môi tái nhợt, cậu nhấn cửa sổ xuống, nói: "Không để ý tới hắn."

Lưu Diệu Văn không quen đường phố Hải Cảng, lấy điện thoại di động ra xem hướng dẫn đường đến Thịnh Ký, anh cố ý tránh nhà hàng buổi sáng mình đến mà lựa chọn một tiệm ăn cũ ở nội thành.

Tống Á Hiên không để ý chuyện này, cả người lười biếng mệt mỏi ngồi ở trong xe, khom lưng co chân.

Từ Thường gia đi ra trung tâm, phải đi một đoạn đường dài dọc theo bờ hồ. Lưu Diệu Văn cũng nhấn cửa xe xuống, mở mui xe thể thao lập tức có một cảm giác khác.

Bọn họ lái xe rời khỏi Thanh Thủy hồ, rẽ vào đường lớn dẫn vào thành phố. Sau đó dưới sự hướng dẫn của điện thoại Lưu Diệu Văn lái chiếc xe màu vàng rất nổi bật của Tống Á Hiên vào trung tâm thành phố Hải Cảng.

Tống Á Hiên hưởng một chút gió rồi đóng cửa xe, rút lại trên chỗ ngồi ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì xe đã vào thành phố chật hẹp, tốc độ xe rõ ràng chậm lại.

Lưu Diệu Văn nhìn bảng hiệu ven đường đủ mọi màu sắc, cuối cùng tìm được tiệm ăn Thịnh Ký, đổ xe ở ven đường.

Tống Á Hiên mở cửa xuống xe, nói: "Đây là cửa tiệm khi còn bé tôi thường tới."

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đi vào cửa Thịnh Ký, bởi vì buổi chiều cho nên cửa tiệm không nhiều khách. Anh để Tống Á Hiên ngồi ở dựa vào tường, hỏi Tống Á Hiên: "Vẫn ăn những món đó sao?"

Tống Á Hiên nói: "Tôi muốn cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo và thịt nạc."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, đi đến quầy thu tiền gọi thức ăn, sau đó cầm hóa đơn đứng ở cửa sổ đợi, một lúc sau đem cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo và thịt nạc cùng tiểu lung bao bưng đến bàn Tống Á Hiên ngồi.

Tống Á Hiên ngồi chống cằm, mu bàn tay và hai má trắng đến chói mắt, cậu thẳng tắp nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn ngồi đối diện cậu, đem mâm thức ăn bưng đến, dùng cái muỗng khuấy khuấy, thử nhiệt độ, nói: "Khá nóng, ăn bánh bao trước đi."

Tống Á Hiên nhìn bánh bao, nói: "Nóng không?"

Lưu Diệu Văn cầm lấy đũa, chia bánh bao thành hai nửa, sau đó gắp một nửa đưa vào miệng Tống Á Hiên, nói: "Bây giờ thì không nóng, đến."

Tống Á Hiên nhìn xuống, đầu đưa về phía trước, mở miệng ngậm nửa cái bánh bao nhỏ, sau đó từ từ nhai.

Ngồi cách bọn họ không xa có hai người phụ nữ trung niên vốn đang ồn ào trò chuyện, lúc này đột nhiên nhìn bọn họ, không nói nữa.

Lưu Diệu Văn chỉ nhìn chằm chằm Tống Á Hiên, đột nhiên nhớ tới những ngày hai người còn trong ngục giam Ngư Đảo, ngồi đối mặt nhau ăn cơm.

Tống Á Hiên ăn nửa cái bánh bao chưa xong anh liền gắp nửa cái khác đút vào miệng cậu.

Tống Á Hiên nhìn anh, miệng bị nhét đến mức hơi nhô ra.

Lưu Diệu Văn gắp thêm cái bánh bao thứ hai muốn nhét vào miệng cậu.

Tống Á Hiên lệch đầu qua một bên, thần sắc không vui nhìn Lưu Diệu Văn, nuốt thức ăn trong miệng xuống mới lên tiếng: "Gấp làm gì?"

Lưu Diệu Văn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, anh thích nhìn bộ dạng Tống Á Hiên ăn mà hai má phồng lên như vậy, vì vậy mới nói: "Muốn nhồi vào miệng của cậu."

Tống Á Hiên trợn mắt lên nhìn anh, hai má vốn tái nhợt đã hồng lên, hừ lạnh một tiếng.

Lưu Diệu Văn để đũa xuống, bưng chén cháo lên, hỏi: "Tự mình ăn hay để tôi đút cho cậu ăn?"

Tống Á Hiên đưa tay ra.

Lưu Diệu Văn cầm chén đưa cho cậu, Tống Á Hiên nhận lấy để lên bàn, cúi đầu dùng cái muỗng múc cháo.

Tống Á Hiên ăn rất chậm, Lưu Diệu Văn hút xong một điếu thuốc trở về, Tống Á Hiên vẫn chưa ăn hết.

Lưu Diệu Văn mới vừa ngồi xuống, điện thoại Tống Á Hiên để trên bàn đột nhiên vang lên, Lưu Diệu Văn liếc nhìn, là tên Tống Tiểu Cát.

Tống Á Hiên nhìn màn hình điện thoại di động một lúc mới cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.

Lưu Diệu Văn không biết Tống Tiểu Cát nói cái gì, Tống Á Hiên vẫn hữu khí vô lực "Ừ" coi như trả lời.

Sau đó Tống Á Hiên cúp điện thoại, vẫn nói với Lưu Diệu Văn: "Không quản hắn."

Lưu Diệu Văn không lên tiếng, anh ngồi đối diện cửa lớn Thịnh Ký nhìn thấy có hai chiếc ô tô màu đen dừng ở phố đối diện. Cửa xe ô tô hạ xuống, người bên trong đang nhìn chiếc xe thể thao của Tống Á Hiên đang đậu bên ngoài.

Một lúc sau, có người bước xuống xe ô tô, thế nhưng không đi vào Thịnh Ký, giống như là mai phục ở bên ngoài Thịnh Ký.

Lưu Diệu Văn hạ thấp giọng, nói với Tống Á Hiên: "Anh của cậu phái người tới đón cậu."

Tống Á Hiên lấy một tờ giấy ung dung thong thả lau miệng, vẫn nói câu nói kia: "Không cần quản hắn."
Chương 23:
Tống Á Hiên đứng lên nói với Lưu Diệu Văn có thể đi.

Lưu Diệu Văn đứng dậy nhìn ra bên ngoài, thấy hai chiếc xe kia còn đậu ở đó, trên xe chỉ còn lại tài xế. Anh quay đầu nhìn Tống Á Hiên, gương mặt Tống Á Hiên không nhìn thấy biểu tình gì.

Hai người đi tới cửa lớn Thịnh Ký đột nhiên Tống Á Hiên dừng bước, nói với Lưu Diệu Văn: "Lưu Diệu Văn , tôi muốn đi tiểu."

Lưu Diệu Văn trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể nói: "Thì cậu cứ đi."

Tống Á Hiên kéo tay anh: "Anh đi cùng với tôi."

Lưu Diệu Văn bị Tống Á Hiên kéo tay đi về phía bên phải đại sảnh, đi theo hướng bảng chỉ dẫn đến phòng vệ sinh.

Tay Tống Á Hiên vẫn hơi lạnh, cậu đi ở phía trước, kéo Lưu Diệu Văn cũng không mạnh.

Bọn họ đi tới cửa phòng vệ sinh, Tống Á Hiên không đi vào mà kéo Lưu Diệu Văn tiếp tục đi về phía trước, qua hành lang chật hẹp vào một căn phòng hơi tối chứa đầy tạp vật. Từ phòng tạp vật có một cánh cửa thông ra ngoài.

Từ nơi này đi ra là cửa sau của Thịnh Ký, ngõ hẻm chật chội, mặt đất đầy nước bẩn, bên trong góc để đầy thùng đựng rác thải.

Tống Á Hiên không thả tay Lưu Diệu Văn ra, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, nhìn thấy trên lầu hai có vài sào tre phơi đầy quần áo phụ nữ.

Hải Cảng là một thành thị duyên hải có tốc độ kinh tế phát triển nhanh. Có lẽ phát triển quá nhanh nên thành thị chưa có quy hoạch thống nhất, có nơi phồn hoa hiện đại sang trọng, nhưng vẫn còn quảng trường lưu lại không khí của thế kỷ trước.

Tống Á Hiên dẫn Lưu Diệu Văn đi vào hẻm nhỏ thông giữa hai tòa lầu. Lưu Diệu Văn nhìn thấy ven đường có một nhà trọ không có bảng hiệu, mấy cô gái mặc váy ngắn ngồi ở cửa, lơ đãng nhìn bọn họ.

Đây là một góc Hải Cảng mà Lưu Diệu Văn chưa từng thấy.

Tống Á Hiên có vẻ hơi hưng phấn, cậu nói: "Rất lâu tôi chưa tới nơi này."

Một người thiếu niên mặc đồng phục giao hàng cưỡi xe đạp điện vội vàng chạy qua bọn họ, khuỷu tay muốn đụng phải cánh tay Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên về phía mình, nói: "Cẩn thận một chút."

Tống Á Hiên nhìn anh cười.

Bọn họ đi hết con hẻm nhỏ chật hẹp, phía trước mặt đã là đường lớn. Hai người vừa bước ra khỏi hẻm nhỏ thì bị bốn người mặc âu phục chặn đường.

Một người mặc tây trang đen nói với Tống Á Hiên rất khách khí: "Gia thiếu, Cát thiếu cho mời."

Tống Á Hiên không nhúc nhích, cậu nhìn người đàn ông kia, rồi nhìn Lưu Diệu Văn.

Lúc này, một người đi xe đạp từ phía sau chạy đến, bị bọn họ chặn đường đi, không nhịn được rung chuông.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn ăn ý tránh qua hai bên.

Người trung niên chuẩn bị đạp xe đi tiếp thì nhìn thấy ngoài đường lớn có mấy người mặc tây trang đen sắc mặt thâm trầm không nhúc nhích, vì vậy không tiếng động nhảy xuống xe, ở lối đi chật hẹp mất công tốn sức quay đầu xe chạy nhanh về đường cũ.

Lưu Diệu Văn dựa vào vách tường nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đột nhiên nhìn anh đưa tay ra.

Lưu Diệu Văn nắm chặt tay Tống Á Hiên đi tới gần cậu, thấp giọng hỏi: "Đi không?"

Tống Á Hiên dựa lưng vào tường xi măng thô ráp, nói: "Không đi thì thế nào?"

Lưu Diệu Văn để sát vào tai cậu nói nhỏ: "Cậu quay người chạy đi, tôi giúp cậu chống đỡ bọn họ."

Tống Á Hiên trầm mặc nhìn anh rồi buông tay anh ra, nói: "Thôi, đi thì đi đi."

Mấy người đàn ông mặc tây trang đen cung kính mời Tống Á Hiên lên xe. Lưu Diệu Văn cũng lên xe cùng Tống Á Hiên.

Xe ô tô đậu ở ven đường cũng không lập tức chạy đi, một người đứng ở bên ngoài xe gọi điện thoại, một người khác ngồi ở bên cạnh nhìn hai người.

Sau xe ba người đàn ông ngồi cũng không tính chật hẹp, thế nhưng tránh không được đụng chạm thân thể.

Tống Á Hiên vốn ngồi ở chính giữa, không thích chân người kia kề sát đùi mình, vì vậy đứng dậy ngồi lên người Lưu Diệu Văn.

Người ngồi bên trái cậu còn rất trẻ, tóc cắt ngắn chỉnh tề, gương mặt khá ngây ngô. Hắn nhìn thấy Tống Á Hiên ngồi lên đùi Lưu Diệu Văn, nhất thời không che giấu được kinh ngạc, muốn ngăn cản lại không biết có nên ngăn cản hay không. Hắn không biết làm sao chỉ biết nhìn người bên ngoài xe đang gọi điện thoại.

Người bên ngoài không chú ý tới hắn, hắn thấp thỏm bất an ngồi trở lại, do dự hồi lâu cúi đầu không nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đem đầu dựa vào vai Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Không thoải mái?"

Tống Á Hiên nói: "Không có."

Lưu Diệu Văn giơ tay sờ sờ trán của cậu, hoàn hảo, hơi nóng nhưng không nóng phỏng tay.

Tống Á Hiên lười nhác mà đánh giá người tuổi trẻ mặc tây trang đen kia, một lúc sau hỏi: "Y phục của các cậu là Tống Tiểu Cát chuẩn bị thống nhất cho các cậu sao?"

Người mặc tây trang đen hơi hoảng loạn, không trả lời cậu.

Tống Á Hiên cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại nói: "Tôi ngủ một giấc, lúc nào tới gọi tôi dậy."

Có lẽ do cảm mạo chưa hết, Tống Á Hiên ngủ rất say, xe chạy đi cậu cũng không biết.

Lưu Diệu Văn vẫn luôn nắm tay cậu, lúc xe chuyển hướng thì giơ tay đỡ đầu và lưng của cậu, không để cậu nghiêng qua một bên.

Người trai trẻ ngồi bên trái nhìn anh một hồi, thấp giọng nói: "Anh đối với Gia thiếu thật trung thành tuyệt đối."

Lưu Diệu Văn nghe vậy nở nụ cười mang theo châm chọc.

Chờ xe đến nơi, Lưu Diệu Văn mới nhẹ nhàng lay động Tống Á Hiên, nói: "Á Hiên, đến rồi."

Tống Á Hiên dựa vào vai anh từ từ mở mắt, thần sắc mờ mịt nhìn ra ngoài cửa xe.

Lưu Diệu Văn lại nói: "Muốn xuống xe không?"

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn nhìn bên ngoài, nói: "Đã đến nơi này, không xuống xe cũng không được ."

Trên đường đi Lưu Diệu Văn đều nhìn ra ngoài cửa xe. Kỳ thực nơi này cách Thịnh Ký cũng không xa, đây là ở một khu phố cũ ở thành phố Hải Cảng, nhưng so với quảng trường khi nãy hoàn cảnh còn hỗn tạp hơn. Anh theo sau Tống Á Hiên xuống xe, đứng thẳng người nhìn thấy bên rìa đường có vài người trẻ tuổi đứng túm năm tụm ba hút thuốc, lúc này những người hơn nửa con phố đứng ở ngoài đều nhìn về phía hai người.

Trên con đường này có quán bar, có ktv, còn có nhà trọ đủ loại, khắp nơi là các bảng hiệu đầy màu sắc. Bọn họ ngừng xe trước một quán mạt chược. Âm thanh mạt chược hòa lẫn người tiếng mắng chửi từ sau cánh cửa khép hờ xông vào tai Lưu Diệu Văn.

Những người mặc tây trang đen đứng ở cửa quán mạt chược chờ họ.

Tống Á Hiên hoạt động cái cổ cứng ngắc, nói với Lưu Diệu Văn: "Đi thôi."

Lưu Diệu Văn ở bên tai Tống Á Hiên nhỏ giọng hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Tống Á Hiên mặt không thay đổi nhìn về phía trước, nói: " Tổng đường của Hồng Phường."

Lưu Diệu Văn hơi run, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu cũng không khác gì những quán mạt chược khác.

Tống Á Hiên đã đi vào trong.

Bên trong quán mạt chược chính là quán mạt chược. Đó là một căn phòng lớn không có trang trí gì nhiều, sát tường là một cái máy điều hòa, chính giữa là mấy bàn mạt chược xếp thành hàng. Lúc này các bàn mạt chược đã ngồi đầy người, bởi vì quá chật, nên người chơi mạt chược chỉ cần di chuyển ghế tựa một chút là đụng vào ghế tựa của người khác.

Lưu Diệu Văn vừa đi vào cảm giác cả người bị chìm trong khói mù, tất cả đàn ông ở đây đều không kiêng dè mà hút thuốc, không khí vẩn đục hô hấp trở nên chật vật.

Những người chơi mạt chược không vì sự xuất hiện của bọn người Tống Á Hiên mà bị quấy rầy. Ngoại trừ hai, ba người tình cờ ngẩng đầu nhìn bọn họ, đa số người vẫn chuyên tâm đánh bài, còn có người thua bài nôn nóng bất an mà đập bàn.

Bọn họ không thể đi qua các dãy bàn mạt chược, chỉ có thể tựa vào vách tường đi vào. Đi thẳng vào trong thì gặp một cánh cửa thông phòng, hai người đàn ông cao to canh cửa nhìn Tống Á Hiên gật đầu: "Gia thiếu."

Tống Á Hiên không phản ứng tiếp tục đi vào bên trong.

Lưu Diệu Văn đi sau lưng cậu, nhìn thấy Tống Á Hiên đi qua cánh cửa kia, qua chỗ thu ngân và phòng giải khát, rồi lại đi qua một hành lang rất ngắn, dừng bước trước một căn phòng cuối hành lang.

Tống Á Hiên quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn, sau đó đẩy cửa ra.

Lưu Diệu Văn lướt qua vai Tống Á Hiên nhìn vào bên trong. Căn phòng rộng lớn hơn anh tưởng tượng, chính giữa là cái bàn hình chữ nhật, xung quanh bàn đặt gần mười cái ghế, đã có sáu, bảy người ngồi. Vị trí chủ vị đối diện cửa lúc này chưa có ai ngồi, sau lưng ghế chủ vị là một bức tượng Quan Công cao bằng nửa thân người, trợn mắt ở trên cao nhìn xuống, một tay cầm râu dài, một tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao để ngang mặt, lưỡi dao cao cao ở trên vị trí chủ vị.

Tống Tiểu Cát ngồi phía bên trái, dựa vào lưng ghế miễn cưỡng ngửa ra sau, hai tay nắm lấy để ở trước mặt, âm thanh ôn hòa: "Á Hiên đã đến."
Chương 24:
Trong phòng ngoại trừ Tống Tiểu Cát, những người khác Lưu Diệu Văn đều đã thấy họ qua hình, toàn bộ là lão đại có thế lực trong Hồng Phường.

Mấy người này mặc dù danh tiếng ở ngoài không bằng cha con Tống Quan Sơn, nhưng trong Hồng Phường cũng có tiếng nói. Các loại kinh doanh của Thường gia những người này cũng có dính líu.

Trong đó người tuổi tác lớn nhất ước chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, lớn tuổi hơn Tống Quan Sơn tên là Đỗ Thịnh Liên. Người này dưới Tống Quan Sơn một bật, đứng thứ hai ở Hồng Phường. Lão mặc áo khoác dài, mái tóc bạc chỉnh tề vuốt lên để lộ vầng trán rộng, trong miệng ngậm một điếu xì gà, ngồi tréo chân, cả người lộ ra một luồng khí tức mục nát.

Tống Quan Sơn không có mặt, Đỗ Thịnh Liên ngồi ở vị trí hàng đầu bên phải, nhìn Tống Á Hiên nói: "Mời Nhị thiếu gia đến một chuyến thật không dễ dàng."

Tống Á Hiên đi thẳng tới cuối bàn dài kéo ghế ngồi xuống, cậu nhìn Tống Tiểu Cát, rồi nhìn về phía Đỗ Thịnh Liên, nói: "Chú Đỗ đây là chờ tôi ăn cơm?"

Đỗ Thịnh Liên chậm rãi hút xì gà, không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Tống Tiểu Cát.

Tống Tiểu Cát mở miệng nói: "Á Hiên, đối với trưởng bối phải có quy tắc."

Tống Á Hiên không nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn đứng ở phía sau Tống Á Hiên, ánh mắt của anh chậm rãi đảo qua những ngồi ở bàn dài. Bên tay trái của Đỗ Thịnh Liên là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, cao to cường tráng, mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, tên gọi Ngô Xán. Đối diện Ngô Xán là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mang kính mắt dung mạo nhã nhặn tên là Hà Xuyên Vân; bên cạnh Hà Xuyên Vân là một ông già gầy gò chừng năm mươi tuổi, chống cằm thần sắc tư thái mệt mỏi tên là Bằng Tường; đối diện là Bằng Tường là một người đàn ông thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, dung mạo thường thường, mặc một áo sơ mi đơn giản màu trắng kết hợp hoa văn tối màu, thái độ ôn hòa nhìn Tống Á Hiên, tên là Tống Đạo Chính.

Ngoại trừ Tống Quan Sơn, Lưu Diệu Văn từ nơi Du Chính Khôn đã xem qua tất cả hồ sơ của các vị này ở Hồng Phường.

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn Tống Á Hiên, thấy Tống Á Hiên đang bẻ ngón tay của mình, như một học sinh tiểu học lên lớp không chuyên tâm, cả người mất tập trung.

Một lúc sau Tống Á Hiên ngẩng đầu, nói với Tống Tiểu Cát: "Anh thừa dịp ba ba không ở nhà, tìm các vị chú bác khai công đường thẩm tra em?"

Tống Tiểu Cát cười một tiếng: "Anh có gì có thể thẩm tra em? Là gần đây có rất nhiều người cáo trạng em, đến tai chú Đỗ, ông ấy mới kêu anh mời em đến."

Tống Á Hiên nhìn về phía Đỗ Thịnh Liên.

Tiếng nói Đỗ Thịnh Liên có chút sắc bén, lão kẹp xì gà trong tay, hỏi Tống Á Hiên: "Cậu tiếp quản hết tất cả quán bar Hồng Phường?"

Tống Á Hiên nói: "Ba của tôi cho tôi."

Đỗ Thịnh Liên nói: "Đó cũng là của Hồng Phường."

Tống Á Hiên nói: "Là của tôi."

Đỗ Thịnh Liên chỉ tay về phía cậu: "Cậu cũng là người của Hồng Phường, cái gì của tôi của ta. Có người tới chỗ của tôi cáo trạng, nói cậu vừa ra tù liền thay đổi hết quản sự của tất cả quán bar."

Tống Á Hiên không tỏ rõ ý kiến, cúi đầu bẻ ngón tay.

Đỗ Thịnh Liên tiếp tục nói: "Cậu thay người không nói, trước đây mở rộng cửa làm ăn nên mở quán bar, bây giờ tự ý thay đổi toàn bộ người, đây là cậu có ý gì?"

Lưu Diệu Văn nghe nói như thế đột nhiên hiểu được, anh vốn nghĩ mấy quán bar không đáng giá của Tống Á Hiên sao lại làm đám lão đại Hồng Phường lưu ý, kỳ thực bọn họ lưu ý không phải quán bar kiếm lời bao nhiêu tiền, mà là công việc bên trong quán bar.

Mấy năm qua hầu hết các ngành nghề ở Hải Cảng thì Hồng Phường đều có đặt chân, thoạt nhìn đã là một tập đoàn thương mại lớn. Thế nhưng bản chất Hồng Phường còn là một xã đoàn truyền thống, đám người Hồng Phường chưa từng buông tay những việc kinh doanh truyền thống của xã đoàn. Hồng Phường dựa vào quán bar âm thầm làm vài hoạt động trái pháp luật.

Tống Á Hiên nói kẻ bán ma túy trong quán bar không phải là người của Hồng Phường, kỳ thực những người đó không phải người của quán bar, nhưng ở bên trong buôn ma túy, làm chuyện mua bán da thịt, đánh bạc, chung quy vẫn là người của Hồng Phường, chỉ là những người này không ở trong phạm vi quản lý của Tống Á Hiên và quán bar. Tống Á Hiên thay đổi toàn bộ quản sự chẳng khác nào đuổi tất cả những việc làm phi pháp, tất nhiên sẽ xúc phạm đến lợi ích của các vị lão đại Hồng Phường.

Lưu Diệu Văn nghĩ thầm Tống Á Hiên từ nhỏ lớn lên ở Hồng Phường, nên không thể không biết việc này.

Tống Á Hiên không cảm thấy tình cảnh này có gì gian nan, ngữ khí của cậu rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói với Đỗ Thịnh Liên: "Chú Đỗ, bởi vì không hợp quy củ."

Hà Xuyên Vân nghe vậy đột nhiên cười một tiếng, hỏi Tống Á Hiên: "Cái gì quy củ?"

Tống Á Hiên quay đầu nhìn y: "Quy củ của tôi, quán bar là của tôi."

Tống Đạo Chính ôn hòa hỏi: "Ba của cậu biết chưa?"

Tống Á Hiên nói: "Không phải ba đồng ý sao tôi dám làm?" Một lúc sau cậu còn nói: "Các người không hài lòng quy củ của tôi, có thể mở cái mới, làm theo quy củ của các người."

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Bằng Tường ngồi ở bên cạnh cười cười.

Những người này đều nhìn Tống Á Hiên lớn lên, nhiều năm như vậy Tống Á Hiên không có chân chính tham gia kinh doanh của Hồng Phường, có lẽ trong mắt bọn họ Tống Á Hiên chỉ là một đứa trẻ cứng đầu cứng cổ không hiểu chuyện, cố chấp, ích kỷ.

Từ sau khi Đỗ Thịnh Liên mở miệng Tống Tiểu Cát vẫn trầm mặc ngồi một bên.

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ với đường nét ưu mỹ, thần sắc cậu có mấy phần ngây thơ cố chấp, hỏi Đỗ Thịnh Liên: "Chú Đỗ còn muốn nói cái gì?"

Đỗ Thịnh Liên nói: "Cậu không thể như vậy."

Tống Á Hiên hỏi: "Muốn đánh tôi sao?"

Hà Xuyên Vân cười hỏi cậu: "Nếu như muốn đánh cậu, cậu dự định làm gì?"

Tống Á Hiên nói với y: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, hơn nữa tôi có bảo vệ."

Hà Xuyên Vân cười nói: "Chớ sốt sắng, chúng tôi không đánh cậu."

Đỗ Thịnh Liên hút xong một điếu xì gà, lão tựa lưng vào ghế ngồi, nói với Tống Á Hiên: "Ngày hôm nay chúng tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu, nếu như cậu không nghe, đừng trách chúng tôi chiếu theo quy củ Hồng Phường."

Tống Á Hiên hỏi lão: "Quy củ Hồng Phường là cái gì?"

Đỗ Thịnh Liên nhìn về phía Tống Tiểu Cát: "Quy củ Hồng Phường là cái gì, cậu nên dạy cho em mình."

Tống Tiểu Cát ngồi thẳng người, nói với Đỗ Thịnh Liên: "Chú Đỗ đừng nóng giận, tuần sau ba con sẽ trở lại, chuyện này nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời."

Đỗ Thịnh Liên cười lạnh một tiếng: "Tôi có cái gì để tức giận? Một bộ xương già chống đỡ không được bao lâu, Hồng Phường sau này sẽ là thiên hạ của các cậu, có quản hay không ăn thua gì đến tôi, tôi hà tất can thiệp vào. Tống Quan Sơn mới là người cai quản Hồng Phường, tôi một lão nhị nói các người thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi!"

Đỗ Thịnh Liên người này tâm nhãn nhỏ, không chịu được người khác không để lão vào mắt, tối hôm nay xem ra là bị Tống Á Hiên chọc tức. Những chuyện này, nếu như Đỗ Thịnh Liên ra mặt, phía dưới không quản là ai đều cho lão mặt mũi, trước tiên bên ngoài đồng ý sau đó lại nói sau. Cố tình Tống Á Hiên không làm như vậy, lại là con trai của Tống Quan Sơn, tóm lại Đỗ Thịnh Liên không dễ bỏ qua chuyện mất mặt này.

Lão nói xong lời này, đứng dậy dự định đi.

Bằng Tường khuyên nhủ: "Đỗ nhị gia đừng nóng giận, chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện."

Đỗ Thịnh Liên không phản ứng. Sau khi lão đứng dậy, Ngô Xán cũng đứng theo, chỉnh chỉnh vạt áo của mình, dây chuyền vàng phản quang, xem ra là dự định đi cùng Đỗ Thịnh Liên.

Lúc Đỗ Thịnh Liên đi tới cửa thì cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, ván cửa suýt nữa đập vào mặt Đỗ Thịnh Liên.

Ngô Xán tức giận, quát lên: "Người nào? Có hiểu quy củ hay không?"

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa, thấy đứng ở cạnh cửa là một cô gái mặc váy màu đen. Thân hình cô gái rất chuẩn dung mạo đẹp linh lung, tóc dài buông xuống làm cô tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Cô nhìn thấy Đỗ Thịnh Liên liền cười nói: "Nhị gia, có thể coi em tìm tới anh được không."

Đỗ Thịnh Liên mới vừa rồi còn một mặt tức giận, khi nhìn thấy cô gái này lập tức tan thành mây khói, cười nói: "Viện Viện, sao lại tìm tới đây?"

Nguyễn Thu Viện kéo chặt cánh tay của lão: "Em tới đón anh." Nói xong, liền kéo Đỗ Thịnh Liên đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa cô quay đầu lại nhìn Tống Á Hiên, rồi liếc mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Từ lúc Nguyễn Thu Viện vào cửa Lưu Diệu Văn vẫn luôn nhìn cô.

Lúc này, ánh mắt Tống Á Hiên rơi xuống mặt Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn nhìn mặt Nguyễn Thu Viện rồi lướt xuống bờ vai và cánh tay trần của cô.

Tống Á Hiên nhấc chân đá Lưu Diệu Văn một cái.

Lưu Diệu Văn không thể né tránh, đau đến biến sắc. Tống Á Hiên âm ngoan trừng anh, anh nắm lấy cánh tay Tống Á Hiên nhẹ giọng nói: "Nhìn thôi mà, tức cái gì."

Có người nào nhớ tới hành động Tiết Hồng không?
Chương 25:
"Lọ thuốc cậu đưa cho tôi đã đem đi xét nghiệm, xác nhận thành phần có thuốc an thần và thuốc kích thích, thế nhưng không có thành phần ma túy phổ biến trên thị trường, hẳn là một loại ma tuý mới." Âm thanh của Du Chính Khôn từ trong ống nghe truyền tới, không quá rõ ràng.

Tay phải Lưu Diệu Văn cầm ống nghe, tay trái nâng lên chống vào cửa kính buồng điện thoại, cái trán để lên cánh tay nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài, hỏi: "Gần đây có tin tức gì liên quan đến loại ma tuý mới không?"

Du Chính Khôn nói: "Tạm thời không có."

Lưu Diệu Văn lại hỏi: "Lần này hành động Tiết Hồng, tất cả những người nằm vùng đều do anh phụ trách thương thảo?"

Du Chính Khôn trả lời: "Dĩ nhiên không phải, làm sao vậy?"

Lưu Diệu Văn nói: "Không có gì." Anh lấy ống nghe bên tai lấy ra, treo điện thoại.

Anh mở cửa buồng điện thoại ra, đi dọc theo con đường vòng quanh Thanh Thủy hồ.

Lưu Diệu Văn chạy bộ sáng sớm. Lúc anh rời giường thời Tống Á Hiên vẫn còn ngủ say, anh phải nhẹ nhàng lấy cánh tay của mình bị Tống Á Hiên ôm chặt mới có thể xuống giường.

Tống Á Hiên bị động tác của anh làm thức tỉnh, nhíu mày gọi anh: "Lưu Diệu Văn." Âm thanh mềm mại mà khàn khàn.

Lưu Diệu Văn giơ tay vuốt lại tóc, một chân đã bước xuống giường, nói: "Em ngủ tiếp đi."

Tống Á Hiên quay qua ôm anh nhưng chỉ bắt được hai ngón tay của anh còn để trên giường, mơ hồ không rõ nói: "Anh muốn đi đâu?"

Lưu Diệu Văn nói: "Tôi đi chạy bộ."

Tống Á Hiên dùng đôi mắt ướt át nhìn anh: "Chớ đi."

Lưu Diệu Văn đưa tay sờ sờ mặt của cậu: "Ngủ đi, lúc cậu thức dậy tôi sẽ trở về ."

Sau đó Tống Á Hiên vẫn không chống cự nổi uể oải ngủ thiếp đi, Lưu Diệu Văn mới mặc áo thun ngắn tay và quần thể thao ngắn, mang một đôi giày thể thao ra ngoài chạy bộ.

Anh chạy dọc theo con đường vòng quanh bờ hồ Thanh Thủy, thời gian còn sớm, ngoại trừ có vài chiếc xe chạy qua, cũng không nhìn thấy người đi đường.

Sau đó, Lưu Diệu Văn ở bốt điện thoại công cộng ven đường gọi điện thoại cho Du Chính Khôn, kết thúc trò chuyện lại tiếp tục chạy bộ vòng quanh Thanh Thủy hồ.

Gió mang theo hơi lạnh xông vào mặt, lúc mới từ Thường gia đi ra Lưu Diệu Văn còn cảm thấy có chút lạnh, đến lúc này đã chạy toát mồ hôi toàn thân, chỉ là mồ hôi trên mặt còn chưa kịp rơi xuống đã bị gió lạnh thổi khô.

Anh chạy hơn bốn mươi phút thì nhìn thấy trước mặt có một bóng người cao to cũng chạy dọc bờ hồ. Mặc dù cách xa nhưng Lưu Diệu Văn vẫn thấy đó là Tống Tiểu Cát mặc quần áo thể thao đang chạy tới.

Lưu Diệu Văn thả chậm bước chân, lúc cách Tống Tiểu Cát chưa tới hai mét thì gật gật đầu chào hỏi: "Cát thiếu."

Tống Tiểu Cát dừng bước lại, khẽ mỉm cười nhìn anh "Chạy bộ sáng sớm?"

Lưu Diệu Văn dừng lại, cảm giác mồ hôi từ trên trán chảy xuống, anh kéo vạt áo lên lau, thở hổn hển nói: "Đúng vậy."

Mặc dù mồ hôi ướt mặt, quần áo nhiều nếp nhăn ẩm ướt dính vào người, cũng không tổn hại vẻ anh tuấn của Lưu Diệu Văn.

Tống Tiểu Cát không ra nhiều mồ hôi như vậy, có lẽ chỉ mới chạy không lâu, hắn hoạt động cái cổ, hỏi Lưu Diệu Văn: "Á Hiên còn đang ngủ?"

Lưu Diệu Văn đáp: "Đúng vậy."

Tống Tiểu Cát hỏi anh: "Cậu chạy trở về nhà à?"

Lưu Diệu Văn gật gật đầu: "Tôi đang chuẩn bị đi về."

Tống Tiểu Cát nói: "Vậy cùng chạy đi, tôi chạy không được xa."

Lưu Diệu Văn cảm giác kỳ quái, nhưng anh không cự tuyệt Tống Tiểu Cát, chỉ nói: "Được, cùng chạy đi, Cát thiếu."

Hai người cùng chạy chậm về Thường gia.

Tống Tiểu Cát nói: "Á Hiên rất yêu thích cậu." Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.

Lưu Diệu Văn chỉ cười, nói: "Gia thiếu tính cách đơn thuần."

Tống Tiểu Cát liếc anh một cái: "Á Hiên tính cách đơn thuần, cậu nên che chở nó cho tốt, đừng để nó bị người khi dễ."

Đột nhiên Lưu Diệu Văn nhớ những lời Thời Hoằng Tinh đã nói với mình, anh biết rõ Tống Tiểu Cát chính là người bắt nạt Tống Á Hiên ác nhất, bây giờ lại hà tất giả vờ giả vịt nói những câu nói này.

Anh thả chậm bước chân, vì vậy Tống Tiểu Cát cũng chạy chậm lại, anh nhìn Tống Tiểu Cát, nói: "Lúc tôi và Gia thiếu ở ngục giam Ngư Đảo cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, tất nhiên tôi sẽ toàn tâm toàn ý với cậu ấy."

Tống Tiểu Cát nghe vậy cười nói: "Ở ngục giam Ngư Đảo nó đã giúp cậu sao?"

Nhiệt khí trên người Lưu Diệu Văn đã dần dần tản đi, bắt đầu cảm thấy không khí hơi lạnh, anh nhìn Tống Tiểu Cát không lên tiếng.

Tống Tiểu Cát kề sát vào anh, nhỏ giọng nói: "Không phải nó thấy dung mạo cậu dễ nhìn, cưỡng bách cậu phục vụ nó sao?"

Lòng Lưu Diệu Văn như là dây cung đột nhiên bị người kéo chặt, mặt anh vẫn bình tĩnh, hai tay buông xuống hai bên, hai chân thon dài đứng hơi tách ra, chỉ nói một câu: "Cát thiếu anh có ý gì?"

Tống Tiểu Cát nói: "Đứa em trai này của tôi, từ đầu đã không được bình thường, cô gái xinh đẹp không thích, cố tình yêu thích đàn ông."

Lưu Diệu Văn trầm mặc một lát, đưa hai tay vào trong túi quần, đi tới hai bước: "Có phải cậu ấy đối với phụ nữ không được?"

Tống Tiểu Cát cười nói: "Quá nửa là không được."

Cho nên người cưỡng gian rồi giết chết nữ cảnh sát không phải là Tống Á Hiên. Lúc này Lưu Diệu Văn phát hiện đại não của mình cực kỳ tỉnh táo, anh mím chặt môi, rồi mới mở miệng, nói: "Kỳ thực tôi —— "

Tư thái Tống Tiểu Cát rất nhàn nhã, hỏi anh: "Kỳ thực cậu cái gì?"

Lưu Diệu Văn nói: "Không có gì."

Tống Tiểu Cát giơ tay vỗ vỗ vai anh: "Trở về đi, Á Hiên nên thức dậy rồi." Nói xong, tiếp tục chạy về phía trước.

Lưu Diệu Văn cũng không tiếp tục nói chuyện với Tống Tiểu Cát, anh cảm giác thái độ của Tống Tiểu Cát là đang chờ anh bị mắc câu.

Xem ra chuyện anh và Tống Á Hiên ở ngục giam Ngư Đảo, Tống Tiểu Cát biết hết. Không biết người nào bên cạnh Tống Á Hiên do Tống Tiểu Cát an bài, hay hoặc là trừ anh ra, toàn bộ người đều do Tống Tiểu Cát an bài.

Hai người bọn họ mâu thuẫn không ngừng, toàn bộ người ở ngục giam Ngư Đảo đều cho là anh bán mình cho Tống Á Hiên, hiển nhiên Tống Tiểu Cát cũng cho là như thế. Hơn nữa Tống Tiểu Cát cho là anh thích phụ nữ, bán mình cho Tống Á Hiên là bất đắc dĩ.

Lưu Diệu Văn nhớ tới chuyện Du Chính Khôn bảo mình tiếp cận Tống Tiểu Cát, anh nhìn bóng lưng Tống Tiểu Cát, trầm mặc cúi đầu tiếp tục chạy.

Trở lại Thường gia, Tống Tiểu Cát ở cùng chỗ với Tống Á Hiên nhưng hắn lại đi về phía trước, Lưu Diệu Văn đoán tối hôm qua hắn qua đêm ở biệt thự phía trước, vì vậy anh đi về biệt thự phía sau.

Chưa đi đến nơi anh đã nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Á Hiên đứng ở trên ban công lầu hai.

Tống Á Hiên mặc áo thể thao và quần bò, hai tay đặt trên lan can, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đến gần thì leo qua lan can làm bộ muốn nhảy xuống.

Lưu Diệu Văn ngây người, thậm chí quên mở miệng ngăn cản Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ngồi trên lan can, hai chân để ra bên ngoài, hô: "Anh mau lên đây, nếu không tôi nhảy xuống."

Lúc này Lưu Diệu Văn mới lấy lại tinh thần, nói: "Cậu điên rồi sao?"

Tống Á Hiên cúi đầu nhìn anh: "Lưu Diệu Văn anh mau lên đây!"

Lưu Diệu Văn đi vào gặp Thời Hoằng Tinh đang đứng trước cửa phòng, hai người không nói gì với nhau. Lưu Diệu Văn bước lên cầu thang, lúc đi tới khúc quanh đột nhiên nghĩ, có phải Tống Á Hiên nhìn thấy mình và Tống Tiểu Cát cùng đi vào nhà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: