Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19 . Hiện Tượng Lạ

"Bài học đến đây là kết thúc , các em về soạn tiết tiếp theo nhé"

Lời giáo viên vừa dứt , học sinh liền như ong vỡ tổ mà bay ra , thoáng chốc chỉ còn hai người ở đấy .

Ghế Tống Á Hiên bây giờ đặt sát ghế Lưu Diệu Văn , vì là bàn đôi nên thầy cô cũng chẳng phát hiện hai cậu dính dính lấy nhau cả giờ .

Chuông vừa reo Á Hiên đã không nhịn được mà ngả luôn lên vai bạn cùng bàn , mặt nhỏ nhăn nhó "Đau chết tớ rồi Văn Văn"

Tay Lưu Diệu Văn đặt trên eo cậu , đôi khi lén lút xoa bóp , nhưng như vậy vẫn chưa đủ để giảm đau , Tống Á Hiên ngồi cả tiết cuối cùng cũng ngủm .

Lưu Diệu Văn vẫn đang chép dở bài , một tay xoa eo Tống Á Hiên, để cậu dựa vào , tay kia vội vàng chép chép "Cậu đợi một lát , tôi chép xong rồi mình xuống phòng y tế"

Tống Á Hiên ừm một tiếng , toàn thân nằm trọn trong vòng tay hắn , vì có chỗ dựa mà bớt lực dồn xuống eo,  thoải mái về tư thế ngồi .

Đã tựa sát đến hưởng thụ hơi ấm từ người, ắt hẳn sẽ ngửi được mùi hương thơm "độc nhất vô nhị"

Mùi ngọt kia lại bao bọc lấy Á Hiên , xâm nhập vào não bộ của cậu , tác động như xoa bóp thái dương , dần dần đưa Tống Á Hiên giấc ngủ .

Trong cơn mê , Lưu Diệu Văn như chiếc gối ôm tỏa mùi thơm ngát.

Ban đầu còn không quá phận , nhưng càng về sau cậu càng nhích vào lòng hắn, chân gác hẳn lên đùi người ta.

Trong lớp cũng đã vắng người , Lưu Diệu Văn tuỳ ý để cậu quậy . Hắn thảnh thơi hưởng thụ động chạm của tiểu Hiên , cảm nhận nhiệt độ thân thể cậu truyền sang mình và ngược lại .

.....

"Đã chép xong!"

Lưu Diệu Văn cảm thán một tiếng , môn văn đúng là ác mộng. Khi này hắn mới để ý con sâu ngủ kia, trườn trườn bò bò nãy giờ .

"Tiểu Hiên, Hiên Hiên , dậy nào , ta xuống phòng y tế"

Nhè nhẹ lay Tống Á Hiên , Lưu Diệu Văn định nếu cậu không tỉnh dậy , hắn sẽ trực tiếp bế người đưa đi .

Có vẻ trời thương hắn , thậm trí còn rất rất ưu ái.

Tống Á Hiên vẫn ngủm củ tỏi ở đấy .

Lưu Diệu Văn chẹp một tiếng , vừa nghiện vừa ngại bế cậu lên , giống như buổi sáng mà ra khỏi lớp.

Trùng hợp thế nào lại gặp Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường .

Hạ Tuấn Lâm mắt vẫn còn ươn ướt , trừng to nhìn Tống Á Hiên nằm gọn trong lòng Lưu Diệu Văn.

"..."

Không gian nghe rõ từng tiếng quạ kêu .

"...hỏng... hỏng thật rồi" Gương mặt Hạ Tuấn Lâm là gương mặt của người cha khi nghe tin con cái xa đoạ, cậu không tin được vào mắt mình , cứ đi giật lùi , giật lùi ra phía sau .

Nói một câu cuối cùng rồi chạy mất.

"Con trai em hỏng thật rồi!!!"

"Này này Hạ Tuấn Lâm"

Nghiêm Hạo Tường định bắt cậu lại , nhưng chậm một bước , Tuấn Lâm đã bay đến tận phương trời nào rồi .

Khẽ chặc miệng, quay đầu nhìn đôi chim cu trước mặt .

Tống Á Hiên bị làm ồn nên nhíu mày , dụi sâu vào lòng ngực Lưu Diệu Văn né ánh sáng , Lưu Diệu Văn thấy vậy liền nói

"Cậu nhìn đủ chưa ? Chưa thì để lúc khác"

"..."

Nghiêm Hạo Tường lại chặc miệng cái nữa , hiếm khi nói câu dễ nghe "Chúc hai đứa hạnh phúc"

Rồi chạy tìm Hạ Tuấn Lâm .

Để lại Lưu Diệu Văn một đầu đầy chấm hỏi ở đấy. Rốt cuộc hai người này bị gì ? Động kinh à?

Hắn còn chưa hỏi tại sao mắt Hạ Tuấn Lâm lại ướt đâu! Nghiêm Hạo Tường nhìn thanh cao chứ cáo già lắm .

Haizz, tiếc cho Hạ Tuấn Lâm , ấy thế mà bị con cáo chín đuôi kia để ý

Nói rồi hắn cũng xong việc , bế Tống Á Hiên xuống phòng y tế .

——-

Suốt đường đi Tống Á Hiên vẫn ngủ yên .

Nhưng khi hắn vừa đặt cậu xuống giường được 3 phút , liền có dấu hiệu rất kì lạ , hai mày cứ cau có lại , hai tay bấu chặt lấy áo , da mặt bỗng đỏ ửng, nhịp thở cùng mồ hôi nhiều không kể .

"Hiên Hiên , cậu sốt à?"

Hắn có chút khẩn trương, vốn định đi gọi Đinh Trình Hâm , nhưng chưa bước được nửa đã bị kéo lại .

"Không ... đừng"

Tống Á Hiên giống như gặp ác mộng , nhưng lại không nói mấy câu như 'Mẹ ơi' 'Đừng đánh tôi' 'Đừng mắng tôi'...

Điểm giống duy nhất là cậu ấy bật khóc .

Càng nghĩ lại như bị ép đến bật khóc , Lưu Diệu Văn không hiểu vì lí do gì .

Tuy nhiên , hắn rất nhanh phải vứt mấy suy nghĩ này ra phía sau , tình hình Tống Á Hiên ngày càng không ổn ,nhịp thở gấp gáp , thu mình lại , mồ hôi ra như tắm .

Sắp tắc thở.

Tim Lưu Diệu Văn hẫng một cái , lắc người Tống Á Hiên .

"Này Á Hiên ! Á Hiên! Tống Á Hiên!"

Cậu khóc làm hắn cuống, ngay lúc này Đinh Trình Hâm xông vào .

Nhìn Tống Á Hiên khó khăn trên giường bệnh , anh cũng giật thót .

"Tống Á Hiên , em sao vậy?! Á Hiên!"

"Anh còn gọi cái gì ! Anh không phải bác phải bác sĩ sao?! Khám cho cậu ấy đi chứ!"

"Aisss cậu né ra!"

Đinh Trình Hâm hít một hơi sâu , tới gần Tống Á Hiên đo thân nhiệt .

Chỉ một giây sau khi chạm vào trán cậu , Sắc mặt anh liền cứng lại . Nhìn bao quát Tống Á Hiên rồi trừng mắt .

"Cậu ấy rốt cuộc làm sao! Có phải sốt hay không!" Lưu Diệu Văn nhìn nét mặt anh càng hốt hoảng .

Đinh Trình Hâm ảo não lắc đầu "không"

"Cậu ấy rốt cuộc làm sao anh nói ngay đi!"

"Bây giờ giải thích rất mất thời gian , cứu em ấy trước đã!"

"Cứu như thế nào!! Anh nhanh đi !"

"Đơn giản thôi, chỉ cần cậu đồng ý"

"Cái gì tôi cũng đồng ý cái gì cũng được!"

"Tốt ! Vậy để em ấy cắn cậu đi!"

"Cắn... Hả?"

————————

23:29 29/08/2022

_tinaha_

Đang soạn nửa chap sau a:,)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro