CHƯƠNG 5
“Đáng tiếc Tống Á Hiên chẳng phải Tiểu Long Nữ, trong tim cậu chứa một tên Doãn Chí Bình.”
Tống Á Hiên vô cùng phấn khích, phấn khích đến độ muốn gào ầm lên.
Nhưng cậu không gào.
Cậu vẫn cần giữ thể diện.
Hồi trước cậu chỉ ngắm cái gò thịt đó từ xa thôi, lúc đùa giỡn thỉnh thoảng cọ qua mấy phát. Tống Á Hiên luôn cho rằng Lưu Diệu Văn có tật xấu nhét tất trong đũng quần.
Hóa ra to như thế thật, giống hệt một con hải sâm lớn, khiến người ta muốn nghịch… Đúng là người đàn ông lọt vào mắt xanh của Tống Á Hiên có khác.
Vốn kiến thức thú vị lại tăng thêm rồi.
Cậu sờ má mình, nóng rẫy, chắc chắn là đỏ bừng mặt lên rồi, nếu còn hét nữa thì quê mùa quá.
Chỉ chạm một cái thôi mà? Ai không có chứ?
Tống Á Hiên hừ lạnh, lập tức lôi tai nghe ra, cày hết một tập Vũ Pháp Thiên Nữ (*) mới bình tĩnh được.
Quả nhiên đây chính là thứ đàn ông đích thực nên xem.
Sau khi xem xong chẳng còn chút tà niệm nào.
Thậm chí hơi muốn cạo đầu đi tu.
Lưu Diệu Văn coi bộ biết mình làm sai, im re ở ngoài kia.
Tống Á Hiên quyết định mặc kệ anh.
Để xem anh có tự thấy xấu hổ không.
“Út Cưng, trưa bọn mình ăn gì?”
Chẳng bao lâu sau, Lưu Diệu Văn hét vọng vào, giọng nói không chứa một chút mảy may áy náy.
Đúng là mặt dày.
Bị anh hành hạ một phen, Tống Á Hiên cũng hơi thấy đói.
Thì ra suy nghĩ bậy bạ tốn nhiều ca-lo tới vậy à?
Bảo sao cậu gầy.
Đều tại Lưu Diệu Văn .
“Gì cũng được!”
Tống Á Hiên vốn không kén chọn, cậu muốn nhanh nhanh chóng chóng ăn cơm, nếu không đói quá, sợ nhạt mồm nhạt miệng thèm nhét cái khác vào.
“Tự nấu hay anh gọi ship?”
“Đặt đi, nhà hết thức ăn rồi.”
Đã nửa năm Tống Á Hiên không làm việc, ngày qua ngày ru rú trong nhà, ai không biết lại tưởng cậu nghỉ đóng phim rồi.
Lưu Diệu Văn gọi món Âu, song đồ ăn chưa có mà một thùng hàng to đùng đã đến trước, được thợ khiêng vào.
“Á đù.”
Tống Á Hiên hé cửa ra nhòm.
Thùng hàng vừa cao vừa to, bốn năm người đàn ông lực lưỡng khiêng còn vất vả.
Lưu Diệu Văn lại rước thứ quái quỷ gì tới nhà mình đấy? Đặt trong phòng làm việc nữa chứ.
Tống Á Hiên lén theo dõi Lưu Diệu Văn khui thùng hàng. Lúc còn một lớp màng bọc bảo vệ, Lưu Diệu Văn không gỡ ra tiếp, cậu chỉ thấy có hai thanh kim loại dựng đứng, ở giữa hình như là chỗ vừa ngồi vừa nằm được, bên cạnh còn treo mấy sợi dây thừng màu đen.
Tống Á Hiên ôm tim, con mẹ nó, đây…
CON MẸ NÓ, ĐÂY CHẲNG PHẢI LÀ CÁI LOẠI MÁY TRONG GÀ VÀNG HAY SAO?!
“Đồ biến thái Lưu Diệu Văn !”
Tống Á Hiên sợ đến nỗi tim đập thình thịch.
Cậu chỉ dám mơ, Lưu Diệu Văn lại biến nó thành hiện thực! Vác máy về nhà luôn rồi!
Cậu nên làm thế nào bây giờ? Nên tỏ vẻ dè dặt, từ chối lời mời gọi của anh một cách nhã nhặn?
Nhưng thích lắm í…
Đến bữa, Tống Á Hiên chẳng thiết tha ăn uống gì nữa.
Cậu rất hoảng loạn.
“Út Cưng.”
“Cạc?…”
Do căng thẳng quá, Tống Á Hiên kêu tiếng vịt luôn.
“Ặc… Thật ra anh nghĩ rồi.”
“Hả?”
Tới kìa, tới kìa.
Anh ấy mang máy tới rồi kìa.
“Anh nên xin lỗi em.” Lưu Diệu Văn ngập ngừng bảo. “Ban nãy anh mất bình tĩnh, hành động hơi quá đáng.”
Không quá đáng, không quá đáng đâu, sướиɠ mà.
“Anh chỉ muốn chứng minh với em thôi, không cố ý sỉ nhục, khiến em tự ti.”
“???”
“Em tự ti lúc nào?” Tống Á Hiên không hiểu.
“Nãy em chạy vào phòng, gục đầu trông rất tủi thân.” Lưu Diệu Văn dịu dàng nói. “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, hầu hết đàn ông con trai đều cỡ như em, anh là trường hợp đặc biệt.”
Vậy thôi á?
Tống Á Hiên thất vọng nặng nề.
“…”
Sao tôi phải tự ti về cây hàng của mình?
Tôi còn rất tự hào ấy chứ.
Tống Á Hiên chém gió hùng hồn.
Dù sao cậu cũng đã quen với cách bộ não Lưu Diệu Văn vận hành, mặc cho Lưu Diệu Văn suy nghĩ điên khùng thế nào, cậu đều bao dung vô bờ bến, cậu mở riêng một nhà thờ xá tội cho Lưu Diệu Văn .
“Không sao đâu, cũng chẳng to lắm.”
“Vậy hả?” Lưu Diệu Văn coi bộ không vui. “Em thấy ai to hơn anh rồi?”
Đệt, anh to hay bé tôi cũng có được dùng đâu!
“Trong phim heo ấy.”
Lưu Diệu Văn phủ định: “Không thể nào.”
“Âu Mỹ.”
“Thế còn có khả năng, phim nào?”
Móa, so đo chuyện này thì ích gì…
Tống Á Hiên hối hận vì đã gây sự với anh, chạm đến lòng tự trọng kỳ quặc của trai thẳng, khiến anh nhất quyết không chịu bỏ qua.
“Em nhớ làm sao được?”
“Ờm.”
Lưu Diệu Văn cúi đầu cắt bò bít tết, lát sau có vẻ mới tỉnh ra, ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên . Ánh mắt anh rất hung hăng, quét tới quét lui trêи người Tống Á Hiên như thể muốn lột trần cậu.
“Anh nhìn gì?”
“Em mà lại xem phim heo à?!”
Lưu Diệu Văn như nghe thấy chuyện gì ghê gớm lắm, khiến anh tan nát cõi lòng.
“Em là người lớn, xem thì sao?”
Tống Á Hiên nổi cáu. Thật ra cậu chỉ liếc qua ở chỗ mấy thằng bạn thôi.
Cậu vốn chẳng cần xem phim heo.
Lưu Diệu Văn chính là thuốc kϊƈɦ thích của cậu, nhìn mặt anh đã đủ rồi.
Nhưng giả vờ thẳng, ai mà chẳng làm được.
Lưu Diệu Văn nhất thời khó chấp nhận nổi, nói: “Anh tưởng… em không xem bao giờ.”
“Hả?”
Kể cả xem thì em cũng lén trốn vào chăn, chứ không lẽ dùng màn hình to ở rạp chiếu phim?
“Thật đấy, Út Cưng. Trong lòng anh, em luôn luôn rất trong sáng, đứng đắn, không hợp với những thứ này, là một người nghiêm túc.”
Người nghiêm túc?
Con mắt nào của anh thấy em là người nghiêm túc? Em chỉ thiếu điều ưỡn ẹo thả dáng trước mặt anh thôi.
Lưu Diệu Văn nói nghe cứ như Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình hại đời ấy, đau đớn khôn xiết.
Đáng tiếc Tống Á Hiên chẳng phải Tiểu Long Nữ, trong tim cậu chứa một tên Doãn Chí Bình.
Nghiến răng thầm hận không thể đánh bả Lưu Diệu Văn .
“Khụ…”
Song Lưu Diệu Văn nghĩ vậy, Tống Á Hiên vẫn khá kɧօáϊ chí.
“Sau này em đừng xem nữa.” Lưu Diệu Văn khuyên nhủ. “Hoặc xem ít thôi.”
“Tại sao?”
Tống Á Hiên muốn nghe thử gã trai thẳng này còn xàm được gì.
Lưu Diệu Văn ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc phán: “Hại mắt.”
“…”
Quả nhiên.
Lưu Diệu Văn nhai mấy miếng thịt bò nữa, vẫn cảm thấy không ổn. Anh bỏ khăn ăn xuống, đứng dậy.
“Anh làm gì đấy?”
“Anh đi kiểm tra máy tính em, xóa hết đống đó.”
“Anh dám?!”
Tống Á Hiên nhảy dựng lên, phi đến chặn đường Lưu Diệu Văn.
“Em còn tiếc?” Lưu Diệu Văn không thể nào tin nổi.
“Không phải!” Tống Á Hiên hét lớn. “Máy tính em không có phim con heo.”
Chỉ có gà vàng.
Thật sự là Tống Á Hiên chẳng tải về bao giờ, nhưng người khác từng gửi cho cậu nên Tống Á Hiên mới mất bình tĩnh như vậy, cậu sợ bị Lưu Diệu Văn phát hiện ra manh mối.
“Không có thì em sợ cái gì?” Lúc này trí thông minh của Lưu Diệu Văn lại khôi phục.
“Em tự xóa, được chưa?”
Lưu Diệu Văn gật đầu, quay về bàn ăn. Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, không biết hôm nay anh ấy bị sao, trước kia anh chưa từng động tới đồ dùng cá nhân của cậu.
Phải đề phòng cẩn thận.
“Út Cưng.” Lưu Diệu Văn rướn người về phía trước, háo hức nói: “Ăn cơm xong, bọn mình vận động đặc biệt một tí đi.”
“Khụ khụ…”
Tống Á Hiên suýt sặc thịt mà chết.
Chuyện nên xảy đến, rút cục cũng đã đến rồi.
Sao ăn bữa cơm mà khổ sở thế này?
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro