Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Thứ đã đánh mất đi rồi liệu có thể tìm lại? Người đã bỏ lỡ đi rồi, có phải cũng sẽ lạc nhau cả đời hay không?

Lưu Diệu Văn bước đến giành lấy đứa bé từ tay Tống Á Hiên. Mặc kệ anh có từ chối sự giúp đỡ của mình, cậu chạy thật nhanh về phía trước, miệng không ngừng trấn an đứa nhóc khóc thút thít trong lòng.

Ngồi ở phòng y tế một lúc lâu thì có người đến, đứa bé được giao cho nhân viên công tác chăm sóc. Không còn việc gì nữa, Tống Á Hiên xoa đầu nhóc con rồi rời đi. Từ đầu đến cuối xem Lưu Diệu Văn là người vô hình, một câu cũng không nói với cậu, chào hỏi gì đó lại càng không. Lưu Diệu Văn nhìn hình ảnh dần khuất bóng sau hành lang dài, sự chua xót xen lẫn đau đớn trỗi dậy từ đáy lòng cậu ăn mòn ra da thịt.

Ba năm nay, có lẽ anh ấy gầy đi rất nhiều, còn có chút cao hơn...Cậu không dám trả lời một cách chắc chắn. Dáng vẻ ngày xưa của anh, hiện tại cậu không thể nhớ nổi.

Hai người họ bây giờ như hai thái cực khác nhau. Một người là bình minh rực rỡ, một người là hoàng hôn ấm áp. Bình minh và hoàng hôn, một mộc một lặn,... làm sao mà xuất hiện cùng tại một thời điểm?

Mối quan hệ đáng lẽ ra vẫn luôn tốt đẹp, thế mà tích tắc trong ba năm, một câu hỏi thăm bình thường cũng trở nên khó khăn đến lạ. Mà tất cả những điều này, Lưu Diệu Văn biết rõ là do ai mà ra.

______

*3 năm trước

Mùa Đông năm xxxx...

Buổi sáng giữa mùa đông lạnh lắm, trên bầu trời âm u thật hiếm hoi mới bắt gặp một tia nắng nhàn nhạt. Bên ngoài tiểu khu giá rẻ, sương mù dày đặc, gió thổi rì rì rít nhẹ từng cơn. Trên đường giờ này chỉ thấy loáng thoáng vài người qua lại, khăn lông áo khoác to xụ, che kín mít chẳng thấy mặt mũi.

Tống Á Hiên mệt mỏi xoa xoa hai huyệt thái dương. Đêm qua anh thức rất khuya, chạy vòng vòng ngoài đường đến tờ mờ sáng mới về ngủ, vừa chợp mắt được một lúc thì chuông cửa lại vang lên. Lê thân xác rã rời ra khỏi phòng, khí lạnh ập vào khiến anh phải hít một hơi thật sâu.

Người ngoài cửa là Lưu Diệu Văn, cậu lại đi chơi đêm đến hôm nay mới chịu mò về nhà. Đợi cậu thay giày, Tống Á Hiên bước vào phòng bếp rót cho cậu một cốc nước ấm đem đến đặt lên bàn.

"Sao không để trưa rồi hãy về, sáng sớm đi ra ngoài lạnh lắm đó."

"Chút nữa em có tiết, nhóm em còn phải thuyết trình. Nếu không phải em là nhóm trưởng thì còn lâu em mới quay về vào giờ này. Lạnh chết đi được." Lưu Diệu Văn nâng cốc nước ấm lên, thổi thổi rồi uống một ngụm.

Tống Á Hiên nghe vậy cũng hết cách, gật đầu đứng lên đi nấu hai bát mì. Bạn cùng phòng của anh ham chơi có tiếng, điều này anh biết thừa. Cậu đi theo phía sau anh, phụ một tay rửa rau thái thịt. Qua khoảng chừng năm phút thì hai bát mì ra nồi.

Lưu Diệu Văn như bị bỏ đói lâu năm, một bát mì to đùng trong phút chốc liền không còn một giọt nước.

Bỏ bát muỗng đũa vào bồn rửa, xong xuôi thì ngồi lại vị trí lôi điện thoại ra gõ gõ.

"Mới ăn xong đừng ngồi ng..."

"Biết rồi, biết rồi, anh thật phiền a." Câu này cậu ngày nào cũng nghe, nghe đến phát ngán.

"Anh chỉ muốn tốt cho em."

"Biết, biết...Hiên nhi này, chuyện mà em nhờ anh hôm qua ấy, xong chưa? Mọi thứ điều suông sẻ đúng không?"

Anh gật đầu, đem bát đũa đi rửa, mệt mỏi trả lời: "Xong rồi, nhưng sau này em có nhờ vả anh chuyện gì, nhớ nói sớm một chút. Đêm qua em gọi cho anh trễ quá, không có cửa tiệm nào còn đủ 999 hoa hồng đỏ cả. Họ toàn nói phải đợi 3 4 ngày gì mới có. Anh chạy hỏi từng nơi từng nơi mới gom đủ hoa cho em."

Lưu Diệu Văn khựng lại, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm: "May thật, vẫn đủ! Anh biết mà Hiên nhi, dạo gần đây em phải chuẩn bị bài thuyết trình, còn phải dẫn Tiểu Ninh đi bệnh viện. Thân thể em ấy không được khỏe, thời tiết thế này sợ là chịu không nổi, em rất lo nên liền dẫn em ấy đi khám. Hôm nay là kỷ niệm 3 ngày quen nhau của bọn em, em muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ nhưng mà lại quên đặt trước hoa."

Tống Á Hiên giọng khàn khàn lên tiếng: "Hoa anh gửi ở quán trà sữa đối diện trường."

"Ây...Cảm ơn anh nha, anh chính là vị cứu tinh của cuộc đời Lưu Diệu Văn này đó. Yên tâm em sẽ đem bánh kem về cho anh."

Nghĩ đến viễn cảnh khi cậu tặng cho tiểu Ninh 999 đóa hồng, Lưu Diệu Văn liền vui vẻ phi nhanh vào phòng tắm: "Thôi em đi tắm trước đây, trễ giờ mất rồi. Mà khoan, trong phòng có bật điều hoà, đâu có lạnh lắm đâu anh quấn kín như đòn bánh thế kia không sợ ngộp chết à?"

"Em không lạnh nhưng anh thì có, nơi nào anh cũng lạnh." Lạnh đến phát đau.

_____

Sau khi ăn sáng xong, Tống Á Hiên cuộn mình trong chăn ngủ đến tận chiều tối. Cái thời tiết này cũng thật biết hành người khác, đã lạnh thì thôi đi, còn tặng kèm theo mưa gió kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.

Ngủ lâu như vậy cảm giác mệt mỏi đau đầu  có chút khá hơn. Đồng thời, cổ họng anh có chút khô. Tống Á Hiên đi ra khỏi phòng tìm cốc rót nước trong bình, nhìn xung quanh không thấy cậu đâu. Có lẽ cậu vẫn chưa về. Hôm nay Lưu Diệu Văn tan học thật muộn.

Bên ngoài trời mưa to chưa dứt, trên giá hai cây dù một vàng một xanh vẫn nằm yên tại vị trí cũ.

Em ấy lại quên mang dù rồi!

Trong lòng anh lo lắng, Tống Á Hiên đứng ngồi không yên cắn cắn môi dưới. Khí trời mùa này lạnh, nếu còn để dính nước mưa chắc chắn cậu sẽ đổ bệnh ngay. Nghĩ vậy anh nhanh chóng thay đồ bắt một chiếc taxi đến trường, cầm chắc cây dù không buông. Sinh viên năm cuối bọn anh rất bận, dạo gần đây hiếm khi có một ngày nghỉ trọn vẹn. Anh bận như vậy nếu cậu đổ bệnh ai sẽ chăm sóc cho cậu đây?

Bung dù bước xuống xe, giày trắng giẫm lên vũng nước dưới chân ướt một mảng lớn. Tống Á Hiên không quan tâm, anh lao thật nhanh vào cổng trường đại học, băng qua dãy hành lang chạy đến phòng học của cậu.

Bỗng anh dừng chân, tự giác lùi về sau hai bước. Đờ đẫn đứng trước cửa phòng học tim anh thắt lại đau đớn tột cùng. Lặng nhìn hai người bên trong ân ái, anh hận không thể chạy đến trách móc cậu tại sao lại đối xử với anh như vậy? Nhưng anh lấy tư cách gì? Sao anh lại có thể quên Lưu Diệu Văn đã có bạn gái, nếu cậu bệnh anh không thể chăm sóc thì còn có cô ta kia mà.

Trên tay cô gái là bó hoa quen thuộc, tổng số 999 đóa hồng đỏ rực đó nó như 999 giọt máu ứa ra từ trái tim anh. Gạt đi giọt nước vương trên má, không biết là nước mưa hay là nước mắt, anh bây giờ chỉ biết hiện tại mình rất đau.

Ngồi ở góc khuất cầu thang tối om, Tống Á Hiên ôm hai chân cúi đầu khóc nức nở. Lúc bấy giờ màn mưa lạnh lẽo như sợi dây xích khóa chặt anh vào sự tủi thân cùng đơn độc. Nước mắt lăn dài trên má, đắng chát. Anh tự trách bản thân mình ngu ngốc, trách bản thân mình yếu đuối, trách cuộc sống này thật bất công đối với anh....và tự trách anh quá yêu cậu, quá yêu một người không yêu mình.

Đã rất nhiều lần anh muốn lớn tiếng nói với cậu rằng anh thích cậu, thậm chí là yêu cậu. Nhưng 9 năm rồi anh vẫn chưa nói được dù chỉ một chữ. Anh sợ, sợ nếu như anh nói ra cậu sẽ chán ghét anh, sẽ ghê tởm anh, sẽ không còn xem anh là người ca ca mà cậu tin tưởng nữa. Nỗi lo âu của một kẻ tương tư nhiều vô số kể. Sợ đủ điều đến tự ti.

Khóc đến thê thảm thì mọi thứ trở lại như cũ. Anh quá quen rồi.

*Ring~

"Trương Ca!"

[ Tiểu Tống! Giáo sư Trần vừa mới gọi cho anh nói em nhận được học bổng, có đúng vậy không?]

"Ùm! "

[ Giọng em bị làm sao vậy? Bệnh rồi phải không? Anh đã dặn em là nên mặc nhiều áo vào kia mà. Túi giữ ấm anh mua cho em hồi tuần trước em có sử dụng không vậy? Tiểu Tống thời tiết dạo gần đây thất thường, em đó chú ý một chút. Thân thể em không tốt đừng ra ngoài quá lâu. Nếu có việc gì cứ nói với anh, anh giúp em.]

Tống Á Hiên nghe Trương Chân Nguyên nói không dứt ở đầu dây bên kia thì phì cười.

"Em vẫn khỏe, không có bệnh."

"Hôm qua giáo sư vừa mới thông báo cho em. Em chưa kịp nói với anh thì ông ấy đã nói trước mất rồi."

[ Không sao hết, ai nói cũng được. Em hiện tại đang ở đâu anh tới đón em đi ăn lẩu. Chầu này anh trả.]

"Có bữa ăn nào đi với anh mà em được trả tiền đâu chứ? Không nói có khi người khác còn nghĩ em lợi dụng anh. "

[ Anh cam tâm tình nguyện...Hahaha.]

[ Em đang ở đâu?]

"Trước cổng trường."

[ Được! Tiểu Tống trong lúc anh trên đường đến đón em, em vào cửa tiệm đối diện mua một ly sữa nóng uống đi...bên ngoài lạnh.]

"Ùm!"

Cuộc gọi kết thúc, nhìn vào màn hình tối đen Tống Á Hiên ngẩn ngơ nghĩ ngợi, phải chi Lưu Diệu Văn cũng quan tâm anh như Trương Ca thì thật tốt biết mấy.

____

Trời lạnh mà đi ăn lẩu quả thật là còn gì hạnh phúc hơn. Mùi lẩu thơm ngon tỏa ra, bay vào mũi khiến bụng trở nên cồn cào thấy đói. Hai người bọn họ gọi lẩu uyên ương và bốn đĩa thịt nướng. Tống Á Hiên ăn cay không giỏi, điều đó Trương Chân Nguyên biết, hắn thay vì gọi một cay một thanh ngọt thì hắn dặn dò chủ quán đem ra một bên là lẩu cà chua một bên là nước súp thanh ngọt được hầm từ sườn heo.

Ăn được một lúc, phục vụ đem đến ba bốn chai bia đặt trước mặt bọn họ. Trương Chân Nguyên cau mày khó chịu.

"Xin lỗi, chúng tôi không gọi bia." Ngay sau đó, người phục liền khó xử không biết nên làm sao đứng tại bàn của bọn họ ngập ngừng muốn nói.

"Là em gọi."

Trương Chân Nguyên nhíu mày càng chặt. Rõ ràng là hắn không hài lòng.

"Trương Ca, anh đừng có như vậy. Hôm nay em...à không...chúng ta đang ăn mừng em nhận được học bổng mà, phải uống một chút gì đó mới được chứ?"

"Em sẽ uống ít, anh yên tâm đừng có cau có nữa. Chân mày của anh sắp dính lại với nhau rồi kìa."

Gật đầu ý bảo người phục vụ cứ đặt bia lên bàn. Cô vừa lui xuống Tống Á Hiên liền rót bia vào ly, anh một ly hắn một ly, một hơi cạn sạch. Trương Chân Nguyên lén lút giấu hai chai xuống ghế, hắn sợ nhỡ đâu Tống Á Hiên lâu lâu được uống bia một lần, uống đến phát nghiện thì phải làm sao a.

"Em định khi nào thu dọn đồ đạc? Anh đến giúp em."

"Thu dọn đồ đạc? Để làm gì?" anh ngơ ngác hỏi.

"Em mới uống có một ly thôi mà đã say rồi hả, Tiểu Tống? Thu dọn đồ đạc để chuẩn bị sang Đức chứ còn để làm gì nữa?"

Đúng vậy, học bổng lần này anh may mắn nhận được là chuyến du học Đức hai năm. Anh nhớ lúc mình dự thi, bản thân không nghĩ tới mình sẽ vượt mặt hơn 12 sinh viên ưu tú của khoa dành được học bổng quý giá. Hôm qua giáo sư Trần gọi đến, ông cao hứng khen anh rất nhiều, dặn dò anh không được quyết định thiếu suy nghĩ. Cơ hội lần này vô cùng có lợi cho tương lai anh sau này. Anh cũng đắn đo suy nghĩ cả một buổi nhưng hiện tại vẫn chưa có quyết định sẽ đi hay là không.

"Em chưa suy nghĩ đến."

"Tuần sau là đi rồi mà em vẫn chưa suy nghĩ đến? Anh còn tưởng em đã quyết định từ lúc đăng ký dự thi rồi chứ?" Trương Chân Nguyên ngạc nhiên buông đũa.

"Có nhiều thứ ở nơi này em không nỡ rời xa."

"Tiểu Tống, anh biết em là người sống tình cảm, không nỡ xa bạn bè. Sống ở đây lâu như vậy đùng một cái đến một nơi lạ lẫm học tập, sẽ rất khó cho em. Nhưng cơ hội lần này không dễ dàng gì mà có được. Anh mong tương lai em mai sau luôn rực rỡ, sống hết mình với ước mơ và đam mê, em hãy suy nghĩ thật kỹ...anh lúc nào cũng đứng về phía em."

"Cảm ơn anh, Trương Ca."

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro