
Chương 7+8
Văn Giản Tố rất nhanh liền tự mình giải thích lý do tại sao lại mua cả thùng bao cao su.
Thứ hai và thứ tư là hai ngày Văn Giản Tố ghét nhất trong tuần. Thứ hai có hai tiết cuối, phải dạy đến 9 giờ rưỡi mới tan làm, còn thứ tư thì 7 giờ rưỡi đã phải dạy tiết đầu tiên, hơn 6 giờ đã phải đến trường.
Nhưng bây giờ, thứ hai và thứ tư gần như trở thành ngày cứu mạng của anh. Kiều Trọng Ca điên cuồng kia chỉ có hai ngày này mới có chút lương tâm, thương anh phải ngủ muộn dậy sớm, nên không làm gì cả. Những lúc khác, mỗi lần đều phải đụ anh đến mức khóc lóc mới tha. Cậu ta còn dỗ dành anh như dỗ trẻ con, mỗi lần xong việc đều ôn nhu, chăm sóc anh như một người tình chung tình, khiến Văn Giản Tố không biết nên trách mắng thế nào.
“Sao anh hay khóc thế?” Kiều Trọng Ca vừa dùng khăn ấm lau đôi mắt sưng húp của anh, vừa xoa bóp đùi đau nhức vì bị cậu ta chịch quá mạnh, Văn Giản Tố lại càng thêm oan ức.
“Không phải,” anh giấu giọt nước mắt dưới lớp khăn, “Chỉ là do cơ địa thôi.”
“Thì ra làm tình là khóc à,” Kiều Trọng Ca trêu chọc khiến Văn Giản Tố muốn độn thổ, “Vậy chắc chắn anh không thể kết hôn rồi, dù có tắt đèn đi chăng nữa, cái lỗ dâm đãng kia của anh vẫn sẽ chảy nước, lại còn khóc lóc như vậy, ai làm chồng anh chịu nổi?”
“Cậu im đi.”
“Anh xem, em mới nói có hai câu mà anh đã ướt lại rồi, anh lấy gì bảo em im miệng đây?” Kiều Trọng Ca di chuyển tay lên trên một chút, chạm vào cái lồn vừa mới được “yêu thương”, rõ ràng còn hơi đau nhức, vậy mà đã bắt đầu chảy nước.
Văn Giản Tố tức đến nổi đau ngực, nhưng cái lỗ kia lại không nghe lời, chỉ cần người đàn ông kia chạm vào là đầu hàng ngay lập tức, hai ngón tay dễ dàng được đút vào, xoay tròn bên trong, phát ra tiếng nước “nhóp nhép”.
Văn Giản Tố liền thở dốc, mềm giọng cầu xin: “Không được, Kiều Trọng Ca, tôi… tôi thực sự không được.”
“Thực sự không được?”
Kiều Trọng Ca rút ngón tay ra, dịch nhầy dính trên đầu ngón tay kéo thành sợi, khiêu gợi vô cùng.
Kiều Trọng Ca lật mông Văn Giản Tố lên, đặt chiếc khăn ấm lên mắt anh, bảo anh nhìn xem nước của mình kia kìa, Văn Giản Tố nhắm chặt mắt không muốn nhìn, lúc Kiều Trọng Ca rút ngón tay ra, anh thậm chí còn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vừa mới làm hai lần, bên dưới vẫn còn hơi đau nhức, vậy mà lại thèm khát bị chịch. Lưng Văn Giản Tố lạnh toát mồ hôi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã quen với việc tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy, hơn nữa, anh luôn muốn làm người bình thường, vậy mà bây giờ lại tận hưởng việc nằm dưới thân một người đàn ông rên rỉ, anh không nên như vậy.
Văn Giản Tố, mày giống hệt ba mày! Mày cũng là đồ biến thái! Tao hối hận nhất trong đời là kết hôn với Mạc Kiến Quân, sinh ra đứa con ái nam ái nữ như mày! Đồ yêu quái! Sao mày không chết chung với Mạc Kiến Quân đi!
Văn Giản Tố, mày nhìn anh họ mày kìa, người ta đã tái hôn rồi, còn mày, người ta không ưa mày đúng không. Mày nói xem mày có điểm gì tốt? Làm giáo viên, xung quanh nhiều con gái như vậy, mày thậm chí còn không tìm được người yêu, sao tao lại sinh ra đứa con vô dụng như mày chứ.
Văn Giản Tố, tao chỉ muốn mày sống như một người bình thường, học hành đàng hoàng, tìm một công việc ổn định, cưới một cô vợ gia đình đàng hoàng, sinh cho tao đứa cháu. Sao mày ngay cả chút hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng không cho tao? Mày muốn ép chết tao phải không?
Văn Giản Tố mở mắt ra, là đôi mắt sáng như sao của Kiều Trọng Ca, cậu ta đang cúi xuống hôn anh.
Văn Giản Tố đẩy Kiều Trọng Ca ra, lực đẩy mạnh khiến cậu ta ngã xuống đất, anh gầm lên: “Tôi nói không được, cậu điếc à! Không hiểu tiếng người phải không?”
Kiều Trọng Ca bị ánh đèn chiếu vào, trông như chú cún con bị chủ mắng không hiểu lý do, bất lực và oan ức. Văn Giản Tố bỗng dưng thấy đau lòng, khó thở, anh xuống giường kéo Kiều Trọng Ca dậy, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi.”
Kiều Trọng Ca ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Em làm anh đau sao? Sao lại giận thế?”
“Không có. Ngủ đi.”
Văn Giản Tố bắt đầu thích việc đổi lịch dạy với những giáo viên dạy sáng sớm hoặc tối muộn.
Không ai thích dạy hai tiết đầu hoặc hai tiết cuối, chỉ cần có thể đổi, Văn Giản Tố đều sẽ đổi.
Cuối cùng cũng đến ngày kiểm tra định kỳ buổi tối, Văn Giản Tố chỉ cần coi thi ban ngày, Kiều Trọng Ca mới có thể thoát khỏi cảnh “nhìn mà không được ăn”.
Kiều Trọng Ca nằm trên người Văn Giản Tố, oan ức nói: “Trường anh làm ăn kiểu gì vậy, sao lại sắp xếp lịch dạy như thế chứ, ở gần trường mà còn bị bắt nạt thế này sao? Em phải nói chuyện với hiệu trưởng mới được.”
“Ưm… không… tôi không muốn gây chuyện… đừng đi… a… đừng cắn…”
Văn Giản Tố nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Kiều Trọng Ca đang cắn ngực anh ra, hai nụ mà kia bình thường được nâng niu, chỉ cần bị kích thích một chút liền nhạy cảm không chịu nổi. Văn Giản Tố cảm thấy lỗ lồn lại chảy nước, dương vật cũng bị khiêu khích, hơi cương.
“Nhạy cảm thật đấy, Văn lão sư, chẳng lẽ chỉ cần chơi vú là anh có thể lên đỉnh sao?”
“Không… không phải… a…”
Kiều Trọng Ca dùng răng cắn núm vú, mút mạnh, như thể muốn hút sữa từ trong lỗ nhỏ kia, đầu lưỡi liếm quanh quầng vú, thỉnh thoảng liếm lên đầu vú khiến Văn Giản Tố run rẩy. Bên kia thì bị ngón tay day nắn, đã cứng như đá, đỏ bừng. Văn Giản Tố khó chịu vặn vẹo eo, chỉ bị chơi vú thôi mà anh đã không chịu nổi, muốn bắn ra. Nước từ lỗ lồn chảy không ngừng, dương vật cũng chảy nước. Mặt Văn Giản Tố đỏ bừng, hai chân dài trắng muốt kia kẹp chặt lấy người đàn ông, tay thì đẩy đầu cậu ta ra, không biết là đang mời gọi hay từ chối.
Không được, nếu để Kiều Trọng Ca mút tiếp, anh sẽ xuất tinh mất.
Kiều Trọng Ca chơi đầu vú bên trái đến nổi sắp trầy da, mới tha cho nó, quay sang bên kia. Khoái cảm của Văn Giản Tố vừa mới hạ xuống lại bất ngờ bị đẩy lên đỉnh điểm, hình như bên phải nhạy cảm hơn bên trái, chỉ dùng tay chơi đùa thôi mà anh đã không chịu nổi, càng không thể chịu đựng việc bị mút. Văn Giản Tố để lại dấu tay trên vai Kiều Trọng Ca, khóe mắt ẩm ướt, hai chân kẹp chặt, tay càng giãy giụa hơn.
“Không được… bên kia không được… a…”
Một dòng tinh dịch bắn lên ngực Kiều Trọng Ca, Văn Giản Tố mất hồn ôm chặt lấy cậu ta, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống gối, mê man lẩm bẩm: “Đã nói núm vú bên kia không được bú… sao lại không nghe lời chứ…”
Kiều Trọng Ca ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của anh, vừa nãy cậu ta chỉ định trêu chọc anh thôi, không ngờ anh lại có thể xuất tinh chỉ vì bị mút vú.
Văn Giản Tố không dễ xuất tinh như vậy, mỗi lần Kiều Trọng Ca đều phải chịch vào tử cung của anh, cọ xát mười mấy phút, kết hợp với sự ma sát của cơ thể, anh mới có thể xuất tinh bằng dương vật, bây giờ chỉ chơi vú một lúc mà anh đã lên đỉnh. Điều này khiến Kiều Trọng Ca càng thêm yêu chiều anh, đúng là dâm đãng hết phần người khác.
Kiều Trọng Ca không nhịn được mà hôn lên đôi môi đang thở dốc của anh, khen ngợi: “Cục cưng, anh tuyệt quá.”
Khuôn mặt Văn Giản Tố sau khi lên đỉnh trông thật quyến rũ, đôi mắt ướt át, đỏ hoe, nước mắt chảy ra long lanh. Đã bắt nạt người ta như vậy rồi còn khen, rõ ràng là đang sĩ nhục anh.
Kiều Trọng Ca bế cơ thể mềm nhũn của anh đến bệ cửa sổ, nơi đó từng trống trải, lạnh lẽo, bây giờ đã được Kiều Trọng Ca trải đệm và đặt gối, thỉnh thoảng ngồi dựa vào rất thoải mái.
Nhưng nếu dùng để làm chuyện kia, Văn Giản Tố lại không còn thấy thoải mái nữa.
Cửa sổ không có rèm, Văn Giản Tố vội vàng ôm chặt lấy Kiều Trọng Ca, lo lắng nói: “Cậu điên rồi à? Bị người ta nhìn thấy đấy.”
“Cục cưng của em xinh yêu như vậy, phải khoe ra chứ.”
“Cậu… cậu không biết xấu hổ, tôi còn muốn mặt mũi nữa, Kiều Trọng Ca, cậu…” Văn Giản Tố giọng đổi âm điệu, oan ức không biết nói gì, quay đầu nhìn người đàn ông đang nhìn xuống, giây tiếp theo liền muốn khóc. Kiều Trọng Ca vừa xót xa vừa muốn trêu chọc anh, vẻ mặt ướt át lệ nhòa kia khiến cậu ta muốn giấu anh đi, chỉ để mình cậu ta thưởng thức, làm sao nỡ để người khác nhìn thấy.
Văn Giản Tố bị ép quay mặt ra cửa sổ, hai chân dang rộng, quỳ trên bệ cửa sổ, cơ thể run rẩy vì sợ hãi. Bây giờ mới 9 giờ tối, vài căn hộ ở tòa nhà đối diện vẫn còn sáng đèn, chưa kéo rèm cửa sổ và ban công, thậm chí còn nhìn thấy bóng người đi lại. Vậy nếu anh trần truồng quỳ ở đây, làm tình với một người đàn ông, chẳng phải sẽ bị người ta nhìn thấy sao?
“Kiều Trọng Ca… cậu là đồ khốn nạn… đồ súc sinh… ư… a… đồ khốn… ư…”
Văn Giản Tố bị cậu ta nắm lấy tay, ép ra sau lưng, nhếch cặp mông trắng nõn lên đón nhận con cặc của cậu ta, lỗ lồn bị chịch cho ướt sũng, dù đã bị chịch một lần, nhưng vẫn chật như trinh nữ.
Văn Giản Tố vừa chửi vừa khóc, hai đầu vú vừa bị chơi đùa quá trớn bị ép dính vào cửa kính, bị ép cho biến dạng, mồ hôi và nước mắt nhòa nhòa trên mặt, chảy xuống cổ, hòa lẫn vào nhau.
Kiều Trọng Ca đâm sâu vào, gần như muốn nhét cả trứng dái vào trong cái lỗ kia, cảm nhận sự co bóp chết người bên trong, tiếng khóc nức nở của Văn Giản Tố như liều thuốc kích dục cậu ta, anh càng khóc to, cậu ta càng chịch mạnh.
“Văn lão sư, anh đừng chửi nữa, ảnh hưởng đến việc rên dâm đấy.”
Lời nói vô sỉ của Kiều Trọng Ca khiến Văn Giản Tố tức đến mức muốn ngất xỉu, nỗi sợ hãi bị người khác nhìn thấy và khoái cảm từ cái lồn nhỏ khiến anh gần như phát điên, nhưng như mong muốn của Kiều Trọng Ca, anh chửi mắng cũng vô ích, chỉ biết khóc lóc, nức nở, bị đụ đến mức rên rỉ không thành tiếng.
Kiều Trọng Ca cúi đầu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của Văn Giản Tố, hôn xuống dưới, để lại dấu vết trên cổ trắng nõn của anh, ác ma thì thầm: “Cục cưng, nhà ở tầng 12 đối diện kia, cả nhà họ đang xem TV ở phòng khách đấy, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cái cặc của anh đang cứng, hai núm vú kia, còn cái lồn bên dưới đang nuốt con cặc bự, không ngừng chảy nước kia kìa.”
“Đừng nói nữa… a… ư… đừng nói… a… không cần…”
“Chắc chắn họ đang thắc mắc, người này rốt cuộc là đang khó chịu hay là thoải mái, nếu nói khó chịu, thì cái cặc với cái lồn kia cũng sướng đến mức ướt nhẹp, nếu nói thoải mái, thì sao người này lại khóc thành nhiều như vậy?”
Lời nói ác độc của Kiều Trọng Ca như con rắn độc chui vào đầu Văn Giản Tố, anh bị khoái cảm tra tấn đến mức không thể suy nghĩ, lời nói của Kiều Trọng Ca khiến anh cảm thấy như mình bị người ta coi như quái vật mà nhìn chằm chằm, càng thêm khó chịu, cái lồn ướt át kia càng kẹp chặt hơn, gần như muốn bẻ gãy con cặc đang chôn vùi bên trong, Kiều Trọng Ca như đang trừng phạt anh, chịch càng mạnh, cái lỗ nhỏ kia không thể chịu nổi, chảy ra càng nhiều nước.
Văn Giản Tố nói năng lộn xộn, nức nở cầu xin: “Không phải… ư… không phải… Kiều Trọng Ca… đừng làm ở đây… đừng mà… tôi không muốn…”
“Vậy chúng ta đừng cho người ta xem nữa nhé?”
“Ưm… không cho xem nữa…”
“Cục cưng gọi em một tiếng “chồng”, chúng ta sẽ về giường.”
Văn Giản Tố lúc này làm sao còn sức phản kháng, anh khóc lóc nói: “Chồng…”
“Ngoan lắm.” Kiều Trọng Ca hôn xuống đôi môi đỏ mọng của anh, eo như động cơ, ra sức chịch vào bên trong, xé rách cái lỗ nhỏ kia, nắc liên tục, Văn Giản Tố bị lừa gạt, còn chưa kịp phát tiết sự oan ức của mình đã bị cơn cao trào cuốn trôi, bắn tinh lên bao cao su liên tục, gục ngã trên bệ cửa sổ, khi Kiều Trọng Ca rút cặc ra, dòng tinh dịch của cậu ta cũng theo đó mà tuôn trào, chảy xuống, làm ướt cả đệm. Toàn thân Văn Giản Tố run rẩy.
Kiều Trọng Ca đợi anh hồi phục, mới bế anh lên giường, ôn nhu dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”
“Cậu nói tôi gọi cậu thì sẽ về giường mà…” Văn Giản Tố vô cùng oan ức, không thèm để ý đến cậu ta.
“Giờ chúng ta không phải đang ở trên giường sao?”
“Cậu… vô sỉ.” Văn Giản Tố quay người đi, không nói chuyện nữa.
“Cục cưng, đừng giận nữa mà.” Kiều Trọng Ca ôm anh từ phía sau, hôn lên gáy anh, để lại hàng loạt dấu vết đỏ, “Cửa sổ nhà anh đã được em cho người ta thay rồi, bên ngoài nhìn không thấy đâu.”
Văn Giản Tố lúc này mới hiểu ra, cậu ta thật là ác độc, cố tình không nói cho anh biết chuyện đã thay cửa sổ, muốn trêu chọc anh đến mức khóc không ra nước mắt, ngoan ngoãn phục tùng, Văn Giản Tố muốn mắng cậu ta, nhưng anh không còn sức nữa. Kiều Trọng Ca ôm anh nghỉ ngơi một lúc, liền bế cơ thể mềm nhũn của anh vào phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính ở tầng 2 cũng bị Kiều Trọng Ca trang trí lại theo gu thẩm mỹ “mộng mơ” của cậu ta, khắp nơi đều là màu hồng nhạt, còn có thêm một chiếc bồn tắm nhỏ, chỉ đủ cho Văn Giản Tố ngâm, Kiều Trọng Ca rõ ràng không có ý định chui vào, cậu ta tắm rửa cho anh như đang chăm sóc một đứa trẻ, còn dùng khăn ấm che mắt và lau đầu gối bị sưng đỏ cho anh.
Cậu ta luôn như vậy. Đánh một đòn lại cho một viên kẹo. Văn Giản Tố không biết trong nửa năm này, anh sẽ bị cậu ta “thuần hóa” thành dạng gì, bây giờ thậm chí anh còn gọi cậu ta là “chồng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro