Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

- Ừ..thì cũng có..nhưng cũng ko có gì quan trọng..chị là giáo viên mà..ngày nào chẳng có học trò hỏi này hỏi kia chứ?- Kim Duyên trả lời, mắt ko rời khỏi Khánh Vân

- Mà em có biết điều lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác là phải nhìn người đối thoại ko hả nhóc- Kim Duyên mỉm cười nói

- Dạ..chị..chị đừng hiểu lầm..em..thật ra em..- Khánh Vân quay lên, mắt chạm mắt với Kim Duyên, luống cuống giải thích

- Hì, đúng rồi, phải như vậy chứ- Kim Duyên cười nhìn Khánh Vân

- Dạ, ý em muốn hỏi chị là có ai nói gì về lớp mình ko ạ- Khánh Vân nói nhanh, tim đập thình thịch, chị Kim Duyên đúng là tuyệt sắc giai nhân mà.

- À..cũng có, mà có chuyện gì à?- Kim Duyên thắc mắc

- À..ko..có..à..mà cũng có..mà ai nói gì vậy chị?

- Hì, chị cũng đang tính mai nhắc lớp mình đây, lớp mình trong giờ Sinh hơi ồn ào thì phải, chiều nay, cô Lệ Hằng mới ý kiến với chị đó- Kim Duyên cười hiền nói, Khánh Vân thở phào, ko nhắc "chính chủ", hên quá, trời vẫn còn thương mình, con hứa sẽ ko uống sữa hết tối nay, cảm ơn ông.

- Hì hì, dạ, vậy hả chị, em cũng thấy hơi ồn ào mà, hì hì- Khánh Vân cười tít mắt, bao nhiêu gánh nặng trên vai ko cánh mà bay đi đâu mất.

- Sao vậy? Muốn nói chuyện với chị chỉ để hỏi vậy thôi sao? Hay em có liên quan gì phải ko nè?- Kim Duyên híp mắt thăm dò

- Ý..ko phải..tuyệt đối ko phải..ngàn lần..vạn lần ko phải...em chỉ muốn hỏi vậy thôi à- Khánh Vân cười toát mồ hôi, aizzzz, chị Kim Duyên tinh ý quá, ở đây một hồi gây họa, tìm cách rút binh thôi.

- Hì, ừ, chị tin em mà, còn chuyện gì thắc mắc nữa ko, nhóc ngốc- Kim Duyên cốc nhẹ vào trán Khánh Vân.

- Hì hì, ko có gì nữa đâu, em về phòng nha, chúc chị ngủ ngon- Khánh Vân "được" cốc nên bay thẳng lên thiên đường, cười tươi hơn hoa.

- Ừ..em về ngủ sớm đi, mai gặp lại nha- Kim Duyên nháy mắt, nụ cười cũng rạng rỡ hơn hẳn

Khánh Vân về phòng, sờ sờ trán, cười cười, rồi lại sờ sờ trán, lại cười, rồi rạng rỡ cầm bút, mặc dù chép phạt nhưng cứ như đang viết thư tình, lòng tràn ngập hương hoa. Còn người kia, vì đã giải đáp được thắc mắc trong lòng nên cũng tràn ngập nắng mai. Hiện tượng "sau cơn mưa trời lại sáng" lại tràn về khắp căn nhà.

--------------------

Hoạt động kỷ niệm ngày 20-11 đang đến gần, trường quốc tế nữ sinh MU cũng đang rất xôm tụ vì sự kiện này.

Lớp T1, lớp của Khánh Vân..

- Nè, tui nói bà nghe, tiền bạc ko thành vấn đề đâu mà- Hoàng Yến, thủ quỹ kiêm bà tám của lớp, ẩn sâu dưới lớp mắt kính là đôi mắt tính toán và nhiều chuyện, trở thành cây tin tức của Khánh Vân từ lúc Khánh Vân lên làm đại ca của lớp, theo phong cách tomboy, đáng yêu, con gái công ty Báo chí truyền thông.

- Ồ..nhưng tui nghe nói là ko được dùng tiền riêng mà- Khánh Vân lắc đầu suy nghĩ

- Vậy à, cô Kim Duyên nói cho bà biết à, ở với chị gái là cô giáo sướng ghê ta, cái gì cũng biết trước- Hoàng Yến bĩu môi

- Ồ..vô tình biết thôi- Khánh Vân cười nói

- Tất cả chú ý nè.- Hoàng My, lớp trưởng nói to, cả lớp dừng mọi cuộc nói chuyện, chú ý 100%.

- Nhà trường đã thông báo như sau, hoạt động chào mừng ngày 20-11 gồm 3 cuộc thi:
+ Tài năng cá nhân
+ Tài năng tập thể
+ Nấu ăn

Trong đó, chúng ta sẽ thi nấu ăn trước, số tiền hạn chế là 1tr, chúng ta sẽ bán thức ăn đã làm, rồi lấy tiền đó thi hai cuộc thi kia, ban tổ chức nói rõ, tiền chúng ta kiếm được bao nhiêu, sẽ thống kê lại và chỉ được dùng bằng đó tiền đầu tư vào hai cuộc thi kia, lớp nào ăn gian đầu tư nhiều, sẽ bị loại. Nên bây giờ, mọi người hãy suy nghĩ lớp mình nên bán gì đi, Hoàng My sẽ đăng ký, vì các lớp ko được trùng nhau nên càng nhanh thì chúng ta càng có lợi nhé.

Cả lớp cùng gật đầu, lúc này Kim Duyên bước vô, cả lớp đứng lên chào, Kim Duyên lên tiếng

- Hì, các em chuẩn bị tới đâu rồi

- Dạ, chúng em đang thảo luận xem sẽ bán gì vào ngày nấu ăn thưa cô- Hoàng My trả lời

- Ồ..vậy các em có ý kiến gì thì cùng nhau đưa ra rồi chúng ta cùng bàn luận nhé- Kim Duyên cười hiền, cô cũng chú ý xuống dưới nhìn Khánh Vân, Khánh Vân nhìn cô cười tươi, rõ ràng, hiệu ứng "được" cốc vẫn chưa hết công hiệu.

- Dạ, bán cá viên chiên đi cô

- Ko...bán soup đi cô ơi

- No...bánh đi cô

- SỮA- Khánh Vân hét to phá vỡ tiếng ồn ào.

.... .... ....

-Hahahahahha- Cả lớp cười, Kim Duyên cũng phì cười, Hoàng Yến nói lớn

- Hahaha..vừa phải thôi má ơi, con sẽ mua cho má một thùng, ngồi một góc uống, "sữa mẹ rất tốt cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ" mừ ha..haha.

Cả lớp cười hùa theo, thế là ko khí càng náo nhiệt

- Im..ngay..tui giết hết bây giờ- Khánh Vân nghiến răng, liếc mắt, Hoàng Yến giơ tay xin hòa, nhưng lâu lâu lại cười phá lên, Khánh Vân vuốt mồ hôi, hãy đợi đấy.

Sau nửa tiếng giành co, cái lớp ham nhậu nhẹt, lười vận động, thích chơi bời, thống nhất chọn bán gà rán, nước pepsi, thế là chỉ cần vô siêu thị mua bọc gà rán về rán lên+ bán, mua pepsi về đổ ra+bán, khuyến mãi thêm mấy bọc khoai tây chiên, nhanh+gọn+lẹ, cả lớp đồng ý như vậy là vì, ko ai ăn, thì lớp mình cũng ăn được hết.

Trong giờ ra chơi....

- Á....tôi..biết lỗi rồi mà..á..tha cho tui đi..á..thương lượng đi mà- Hoàng Yến đang cắn răng khi bị Khánh Vân tra tấn bằng đủ mọi cách

- Ok..20 hộp sữa nhé bạn hiền, lần sau liệu hồn nhá- Khánh Vân cười gian, phủi phủi tay.

- Nè..bà trâu bò hay sao mà uống sữa nhiều thế hả, tui chỉ thấy sao...Á...ui da- Hoàng Yến chưa kịp nói hết câu đã bị Khánh Vân nhào qua đánh tiếp, ta nói cái tội nhiều chuyện bẩm sinh rồi thì làm sao mà bỏ được cơ chứ.

- Hihi, hai bà xuống căn tin ko, ngồi đây làm gì vậy, đi với tui đi- Hoàng My lên tiếng phá vỡ cuộc đàn áp dã man, cũng coi như cứu Hoàng Yến một mạng nhớ đời.

- Ok..xuống liền..đi thôi..nhanh..nhanh- Hoàng Yến như chết đuối vớ được cây cọc, liền kéo hai người bạn của mình xuống căn tin, Khánh Vân liếc liếc, coi như tha cho bà một mạng vậy.

15 phút sau.......

- Má ơi..sao hôm nay căn tin đông dữ vậy nè..sữa của bà nè Khánh Vân, khoai tây của bà nè Hoàng My- Hoàng Yến vừa đặt đống đồ ăn xuống vừa thắc mắc.

- Ừ..cám ơn bà hen- Khánh Vân cười gian, rồi cũng để ý đến đám đông khác lạ ở căn tin hôm nay.

- Nè, mọi ngày bà tám lắm mà, sao hôm nay ko biết gì thế hả- Hoàng My vừa ăn vừa nói

- Thì đó..nếu ko bị cái người nào đó tra tấn, tui cũng biết lí do rùi, đâu có ngồi đây thắc mắc, khó chịu quá đi mất- Hoàng Yến nhìn quanh đám đông vừa nói, rồi chợt cô la lên

- Ê..bạn gì đó ơi..cho mình hỏi sao hôm nay căn tin đông vậy?

- À..tại hôm nay kênh tin tức trường đến phỏng vấn giáo viên ý mà, cô Kim Duyên đẹp lắm, đã vậy học sinh tiêu biểu là chị Ngọc Châu cũng có mặt nữa đó- Cô bạn được hỏi giải thích rồi cũng nhốn nháo tìm chỗ chen vô đám đông.

Bọn Khánh Vân ngồi đó đã hiểu ra mọi chuyện, cùng nhau gật đầu cái rụp, hiểu rồi, ra là vậy, rồi Hoàng My lên tiếng

- Nè..hai người đó là chị bà mà, chuyện này bà ko hề biết gì à

- Chụt..chụt..ko..ko biết gì luôn..tui ko hỏi mà- Khánh Vân hút cạn hộp sữa thứ 3, rồi cũng đảo mắt về phía đám đông.

- Người ta nói, muốn biết gì thì phải chủ động, đi nào các bà- Hoàng Yến cười tươi, hớn hở kéo hai người bạn của mình vào đám đông chen lấn.

Tách..tách..tách

"Nhà trường sẽ sắp xếp chỗ cho các bạn, đừng chen lấn nhé, chúng tôi cần hoàn thành chương trình một cách trật tự, mong các bạn phối hợp..."

- Aizzz...đông quá vậy ta....làm sao vô đây ta- Khánh Vân bực mình, "nghĩ đi nghĩ lại thì mình gặp hai chị ấy hàng ngày mà, cần gì phải chen chúc như vầy chứ".

- Chịu khó đi..mà bà cũng sướng thiệt, ở với hai người đẹp như vậy, cho mình bên cạnh hai chị ấy một ngày rồi bắt mình nhịn nói cũng được nữa- Hoàng Yến vừa chen vừa nói

- Ok..biết rồi..hai người có nhanh nhanh lên ko..ở đây có chỗ nè- Hoàng My đã chen vào trong từ lúc nào.

- Yeah..một nơi quá lí tưởng, Khánh Vân, nhanh coi nè- Hoàng Yến cũng vừa tới được chỗ của Hoàng My.

- Ừ..WOA....AAAA- Khánh Vân há hốc mồm, hai chị ấy bữa nay đẹp quá, nhất là chị Kim Duyên, áo đầm liền thân màu trắng lịch sự bên trong, khoác bên ngoài chiếc áo vest mềm màu hồng, cổ đeo sợi dây bạch kim, tóc đen dài mượt, trang điểm nhẹ nhàng, cặp môi ươn ướt màu hồng phấn, tuyệt sắc giai nhân à.

- Nè, ngậm mồm lại đi...nè..- Hoàng Yến quơ quơ tay trước mặt Khánh Vân, cô thầm nghĩ "ở chung mà thấy như vậy còn bị đơ, huống chi là tụi mình, haizzzzzz".

- Khánh Vân à..chị cậu đẹp thật đó, nhìn chị Ngọc Châu kìa, sao mà chị cậu lại xuất sắc như thế hả..woaaaaaa- Hoàng My cũng đang bị ngơ toàn tập, tình hình là Ngọc Châu chỉ mặc một thân đồng phục và mái tóc cũng được làm gọn gàng, nhưng hôm nay lại trang điểm lên một tí, nên hai người đứng cạnh nhau chỉ có tỏa sáng thêm mà thôi.

- STOPPPPPPPPPPPPPPPPPP- Hoàng Yến dù cũng bị ngơ nhưng còn biết bắt hai đứa bạn của mình bình tĩnh lại mà quan sát tình hình.

- Hả..cậu nói gì cơ?- Khánh Vân với Hoàng My đồng loạt trả lời

- Con lạy hai má..tập trung đi...sao ngẩn người ra hết zậy hả- Hoàng Yến vòng tay trước ngực, nhưng cũng nhìn ko ngớt hai nhân vật chính kia, đẹp quá à.

- Hì..cậu thử nhìn đi..xung quanh ai cũng vậy hết á- Khánh Vân chỉ tay vòng vòng, ta nói bán kính 500m trở lại, ai cũng chăm chăm nhìn đắm đuối. Khánh Vân cười buồn, "mình đúng là quá may mắn mà, cóc ghẻ sao sánh được với thiên nga chứ, đừng trèo cao quá té đau Khánh Vân ạ, người đó ko dành cho mày đâu", nghĩ rồi cô mặc kệ hai bạn của mình, từ từ, len lén, rút khỏi vòng vây, đi về phía lớp học, trên vai lại nặng trĩu nỗi buồn. Nhưng cô ko biết, Kim Duyên và Ngọc Châu cùng nhìn thấy cô khi cô chen vào đứng sát vạch để nhìn, ban đầu Kim Duyên nhìn thấy Khánh Vân, cô cảm thấy rất vui, hăng say trò chuyện, nhưng rồi lại thấy cô nhóc đi đâu mất, hơi buồn, nhưng cô nghĩ chắc cô nhóc có việc gì đó, nên cũng ko để ý nhiều mà tiếp tục vào công việc. Một ngày dài lại trôi qua.

------------------

Tiệm bánh của bà Nguyễn.......

- Khánh Vân, tiền lương tháng này của con đây, cầm lấy- bà Nguyễn vui vẻ đưa một phong bì trắng cho Khánh Vân trước khi cho mọi người ra về.

- Dạ. con cám ơn ạ- Khánh Vân cười tươi, cuối cùng cũng kiếm được tháng lương đầu tiên, thật sự hạnh phúc quá.

- Hì..mẹ có việc về trước, tí con về sau nhé, nhớ đừng la cà đấy- bà Nguyễn vuốt đầu Khánh Vân, rồi đi về trước.

Phụ mọi người dọn dẹp xong, Khánh Vân cũng sửa soạn đi về, lúc này cô mới mở phong bì ra

- Woa..3.5tr..nhiều quá..woa..- Khánh Vân trợn mắt hết cỡ, dưới quê mà 1tr là đủ cả làng cùng nhau nấu cỗ rùi, lấy một tờ 50 ngàn ra khỏi phong bì, còn lại cô lại nhét vào cặp, leo lên xe đạp, ghé ngang qua bưu điện, cô mua một chiếc card gọi điện thoại công cộng, sau đó đi thẳng đến trạm điện thoại, khóa xe cẩn thận, cô bấm nút gọi

Reng......reng........

- Alo, ai đấy?

- Alo, dì ơi, con là Khánh Vân nè, có bà ngoại con ở đó ko dì?

- À..Khánh Vân hả con..con đợi chút..dì qua gọi bà cho nha
- Dạ..con cám ơn dì

... .... ....

- Alo,alo, bà nghe đây

- Hì, bà ngoại ơi, cháu nè, bà khỏe ko ạ

- Cha cô, sao giờ này mới gọi hả, con khỏe ko?, ăn uống được ko?, học hành thế nào?, có hay quậy phá ko hả?

- Dạ, bà phải để cháu trả lời từ từ chứ ạ, con khỏe, gia đình bác Nguyễn Huỳnh đối xử với con rất tốt, con ngoan lắm bà ạ- Khánh Vân mếu máo, nghe giọng bà là cô biết bà lại ko khỏe, sáng đi bán cá sớm, dễ bị cảm lạnh, cô thật sự nhớ bà nhiều lắm

- Ừ..con phải ngoan, nghe lời bác, bà ở dưới quê vẫn khỏe lắm, con cố học nghe chưa- bà Nguyễn thoáng nghẹn giọng, ở với nhau mười mấy năm trời, từ ngày Khánh Vân đi học xa, bà cũng nhớ con bé, nhưng vì tương lai của nó, nên bà đành làm vậy.

- Dạ, ngoại cũng ăn uống đầy đủ nha, trên này bác Nguyễn Huỳnh lo cho con nhiều lắm, ko thiếu thứ gì đâu, ngoại đừng nhịn ăn gửi đồ lên cho con nữa, nha ngoại- Khánh Vân sụt sịt, những lần nhận được ít cá, ít bánh ngoại gửi lên, cô lại nhớ bà da diết, thương bà nhiều hơn.

- Cha cô, người ta nuôi cô ăn học, tôi phải biết ơn chứ sao, bà khỏe lắm, con yên tâm học cho giỏi nghe chưa?- bà Nguyễn ngân ngấn nước mắt

- Dạ, con biết rồi mà

-Ừ..cúp máy đi, tốn tiền bác mày, tháng gọi cho bà một lần là được rồi, nghe chưa

- Dạ..

- Ừ..bà cúp máy đây

- Dạ...cháu chào bà.

Tít.....tít...tít.......

Khánh Vân gác máy, cô chưa hỏi bà có khỏe ko, mà bà cứ liên tục nói là bà khỏe rồi cúp máy, chỉ sợ tốn tiền điện thoại, bước ra ngoài, cô dắt chiếc xe đạp, rồi leo lên, về thôi. Chợt cô nhớ tới chuyện sáng nay, lại đau lòng, hai chị ấy, với mình, thiên thần..với mình, hai thế giới khác nhau..mình chỉ là người đi lạc, rồi cũng sẽ trở về, nhưng liệu mình có mang thiên thần về thế giới của mình được ko...

- AAAAAAAAAAAAAA..KO ĐƯỢC....- Khánh Vân la lên, rồi cắm cúi chạy xe, tình hình là tiếng la đó tác động đến các sự vật và hiện tượng, làm cho người qua đường nhìn Khánh Vân bằng cặp mắt lạ, người nhiều chuyện thì bảo với nhau, giới trẻ bây giờ thật kì lạ, ám ảnh phim ảnh quá rồi, vừa đi vừa la hét, người ko nhiều chuyện thì ngầm bảo với nhau, con bé đó, bị bệnh lâu năm mà giấu đó mà.

KÉT............

Khánh Vân đang chạy gần tới nhà thì kít xe gấp, cảnh tượng đằng trước nhà làm con mắt mèo của cô mở hết cỡ, "cô H'Hen Niê mà ta, sao lại đứng trước nhà mình, mà còn vào giờ này nữa"
------------------------
Hôm nay siêng năng nên cho mn thêm mụt chap nữa nè 💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro