Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33

Tiếp lời ông Nguyễn

- Con đừng nghĩ như vậy...hồi xưa ba mẹ cũng đâu có yêu nhau..nhưng khi cưới về..công việc làm ăn thuận lợi..tâm đầu ý hợp...hơn nữa gia đình hai bên cũng có chút vốn liếng, sau đó thì tìm hiểu và yêu nhau cũng chưa muộn.

- Nhưng...con....

- WOA..hồi xưa ba mẹ thật vậy sao ạ....vậy mà hai người vẫn hạnh phúc tới giờ, thật ngưỡng mộ quá đi- Ngọc Châu cố gắng nói lớn hơn để nhắc nhở Khánh Vân, ko nên cãi qua cãi lại với ông Nguyễn nữa.

- Haha..Khánh Vân..con nên suy nghĩ đi..còn Kim Duyên..khi nào con cho ba đứa cháu đây?

- Ông này..sao lại nói như vậy, con bé còn chưa kết hôn kia mà.- Bà Nguyễn nhắc nhở, ông Nguyễn cười to hơn nói

- Có sao..có cháu trước rồi kết hôn cũng ko muộn, tôi rất tin tưởng thằng Vĩnh Thụy, hơn nữa...nhà nào cũng môn đăng hộ đối..ta rất vui..haha.

Khánh Vân liếc nhìn Kim Duyên, Kim Duyên cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, cùng một ý nghĩ, Ngọc Châu thì càng thêm mệt mỏi, ca này khó quá đi, làm sao đây.

- Dạ, thưa ông bà chủ, có bà Huỳnh tới chơi ạ.

- Ồ..tốt quá..để tôi ra đón..ông với mấy đứa cứ ngồi chơi đi- Bà Nguyễn nói xong vui vẻ chạy ra, Khánh Vân nhìn Kim Duyên và Ngọc Châu, rắc rối to rồi.

Bà Huỳnh tâm trạng cũng ko tốt mấy, nhưng đó là vì bà chưa biết Khánh Vân yêu ai kia, nên khi bước vào nhà, cứ nghĩ cả nhà đang họp gia đình, lại thấy Khánh Vân ngồi bàn thảo với ông Nguyễn, thì 100% trong đầu bà, chỉ nghĩ, Thùy Dung và Khánh Vân, chắc chỉ giận hờn nên mới vậy thôi.

- A..chào ông, lâu quá ko gặp- Bà Huỳnh vui vẻ, Ngọc Châu liếc nhìn Khánh Vân, "em lo mà đối phó đi..đào hoa quá làm gì".

- Haha..tôi cũng vậy, rất vui khi gặp bà...mà ta, sắp trở thành thông gia rồi nhỉ?- ông Nguyễn nháy mắt, tác phong đúng là của người có kinh nghiệm lâu năm trên chốn thương trường, rất phong độ.

- Haha..nào dám..nào dám chứ, hôm nay, tôi đến là có ít việc...-Bà Huỳnh ngồi xuống cạnh Khánh Vân và Ngọc Châu rồi nói, ông Nguyễn tươi cười nói

- Ồ..việc gì mà bà Huỳnh phải đích thân ra tay như vậy?

- Hì..ông cũng biết..tôi cả đời..chỉ có mình cháu Thùy Dung thôi, không vì nó, thì vì ai nữa chứ.- Bà Huỳnh nói xong liền quay qua nhìn Khánh Vân, Khánh Vân nuốt nước bọt nhìn Ngọc Châu, "em không thích phụ huynh đâu..chị ba à".

- Vâng, bà cứ nói.- Bà Nguyễn tận tay rót trà vào ly cho bà Huỳnh rồi nói

- À..ông bà đã không khách sáo, tôi lẽ nào lại giữ lệ, tiện đây xin nói luôn, tôi muốn hai gia đình mình kết thông gia, Thùy Dung nhà tôi, xinh đẹp lại giỏi giang, Khánh Vân nhà anh chị, thông minh lại lịch sự, tài giỏi, ko biết ý anh chị ra sao?.

Khánh Vân hít một ngụm khí lạnh, nhìn Kim Duyên, hai mắt cô đã tối sầm lại, Ngọc Châu thì im như thóc, lễ nghĩa đã định, khi người lớn đang nói chuyện, trừ phi họ cho mình nói, còn không, cứ ngồi im đó mà nghe thôi.

- Haha..ý con làm sao Khánh Vân?- ông Nguyễn giờ đã phát pháo lệnh cho Khánh Vân được quyền nói

- Dạ, con không thể đồng ý ạ.

Một câu Khánh Vân nói ra, làm mọi người im lặng, còn một người thì đang rất hạnh phúc, ông Nguyễn tự nhiên cười to và nói

- Con ngại à, bác đã nói vậy...thì còn gì phải ngại..đúng ko chị?

- Hì..bác biết..hai đứa đang giận nhau nên vậy thôi...chỉ cần cảm thông cho nhau một tí là được mà- Bà Huỳnh quay qua cầm tay Khánh Vân nói, sau đó là mỗi lúc Khánh Vân tính mở miệng, ông Nguyễn đều "thay lời muốn nói", còn Ngọc Châu thì liếc nhìn Khánh Vân rồi nói nhỏ "chị ko biết là có phải ba ko hiểu ý em muốn nói, hay là cố tình ko hiểu nữa", Khánh Vân thì bần thần nhìn Kim Duyên, ánh mắt Kim Duyên như đang cổ vũ cô, như muốn nói "em hiểu mà..Vân cố lên", làm cô cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đến khi tiễn bà Huỳnh về, ông Nguyễn còn hứa hẹn này nọ, còn phán với cô một câu xanh rờn, "Ngày mai qua chở Thùy Dung dự đám cưới Hoàng Yến, còn không, thì đừng bước chân vào cái nhà này". Khánh Vân há hốc mồm, cái vấn đề ko bước chân thì có thể, nhưng mà nhà này, có Kim Duyên đó, Ngọc Châu vỗ vỗ vai, cố lên nha em, chị cũng đau đầu vì vụ này lắm.

Khánh Vân và Kim Duyên tối qua không ngủ mà nằm nói chuyện điện thoại cả đêm, vì phải dậy sớm đám cưới Hoàng Yến, cho dù mắt nhắm mắt mở, việc công ty bận rộn cách nào, cô cũng phải lái xe đến đón Thùy Dung, Khánh Vân vừa thay vét trắng vừa lo lắng, cho dù hôm qua Kim Duyên cười nói không sao, nhưng cô biết, sao mà lại không sao, còn Vĩnh Thụy nữa, Khánh Vân lắc đầu, chuyện tình đang đẹp, giờ ra tay bốn khó xử, mà nên nói tay bốn hay phải gọi là trở ngại của cô và Kim Duyên nhỉ.

Một lúc sau, vẫn chiếc mui trần quen thuộc, Khánh Vân nhìn siêu cấp đẹp "zai" đến nhà đón Thùy Dung. Vừa bước tới cửa nhà, người đón cô không ai khác là bà Huỳnh, bên cạnh còn có Thùy Dung, Khánh Vân dở khóc dở cười, nhìn trời nhìn đất, thật không biết phải làm sao mà.

- Ôi chu choa, Khánh Vân, con tới rồi à..- Bà Huỳnh vừa nói vừa tấm tắc khen ngợi

- Dạ, con chào bác, con tới đón Thùy Dung ạ- Khánh Vân lễ phép, Thùy Dung thì gần như bị hút hồn, Khánh Vân hôm nay trông còn bảnh hơn mọi ngày nữa.

- Ừ..hai đứa đi nhanh đi...nhớ đừng giận nhau nữa nhé- Bà Huỳnh vui vẻ, Khánh Vân chào bà rồi đi cùng Thùy Dung ra xe, trên xe, Khánh Vân vẫn ko nói với Thùy Dung câu nào, Thùy Dung suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng trước.

- Mẹ nói với em..Vân muốn..mình đính hôn...em..

- Thùy Dung này, hôm qua, không phải Vân đã nói rõ rồi sao?- Khánh Vân hạ giọng nói

- Em cũng suy nghĩ rất lâu rồi, không phải chị Kim Duyên đã có Vĩnh Thụy sao?...sao Vân lại cố chấp như vậy chứ...- Thùy Dung quay đi chỗ khác nói, không dám nhìn Khánh Vân, Khánh Vân thở dài nói

- Thùy Dung này...ko phải Vân cố chấp..mà vì Vân với Kim Duyên gặp nhiều trở ngại thôi.

- Ba Vân biết chuyện này chưa?- Thùy Dung hỏi, Khánh Vân ko nói gì, Thùy Dung nói tiếp

- Nếu ba Vân biết, mọi chuyện sẽ như thế nào đây, còn mẹ em nữa.

- Vân sẽ tìm cơ hội nói rõ với ông ấy, còn mẹ em...Vân cần em giúp..- Khánh Vân nhìn Thùy Dung nói

- Em sẽ không làm gì cả..

- Thùy Dung...

- Tại sao em cứ phải giúp khi điều đó làm em mất người mình yêu chứ, chẳng có lí do nào em phải giúp Vân cả, vì em giúp Vân..thì cũng là để Vân rời xa em thôi..em không làm được.- Những lời Thùy Dung vừa nói ra, Khánh Vân không biết nói gì hơn, cô nhẹ giọng nói

- Em hãy suy nghĩ lại đi...chúng ta dừng vấn đề này ở đây..được ko?

- Em sẽ đính hôn với Vân, ba mẹ chúng ta đã chọn ngày rồi, em nói để Vân chuẩn bị trước- Thùy Dung nói rồi im lặng, khi cưới nhau về rồi, cô tin tưởng mình sẽ hàn gắn được mối tình cảm này, vì cô, cũng như Khánh Vân, ko muốn mất đi những điều mình rất khó khăn mới kiếm được.

Chiếc xe của Khánh Vân và Kim Duyên ko hẹn mà gặp cùng tới nơi một lúc, Khánh Vân bước ra cũng là lúc Vĩnh Thụy bước ra, hai bên nhìn nhau, Kim Duyên cũng bước ra, Thùy Dung vừa tiến tới, Ngọc Châu và Tường Linh lắc đầu nhìn cảnh này, tình hình là vì cái đám cưới của Hoàng Yến, mà Tường Linh đang du học cũng bị triệu tập về gấp.

- Chào em- Vĩnh Thụy cười nói, tay tự động nắm tay Kim Duyên, Khánh Vân hít một hơi

Tường Linh và Ngọc Châu, "ôi mẹ ơi..chết có đứa...".

- Chào anh - Thùy Dung lịch sự chào hỏi, hai mắt nhìn Kim Duyên, còn Kim Duyên thì chú ý tới Khánh Vân, ánh mắt yêu thương nhiều hơn.

- Hôm nay gặp nhau vui quá, tề tựu đông đủ rồi ha...đi vô đi vô- Ngọc Châu buộc phải kết thúc cái màn chào hỏi hại não này, nếu ko muốn 4 người còn đủ bình tĩnh mà đi vô ăn đám cưới.

- Xin lỗi, cho tôi hỏi phòng chờ cô dâu ở đâu ạ- Khánh Vân hỏi người phục vụ, sau đó, nói nhỏ gì đó với Ngọc Châu, Ngọc Châu trợn tròn mắt, đến nỗi Tường Linh gọi mãi mà ko chịu trả lời, điều Ngọc Châu còn đủ tỉnh táo là nói với Tường Linh một câu

- Cậu đứng sát mình nha..tí có gì chạy nhanh cho kịp.

Khánh Vân vừa vào phòng cô dâu, Hoàng My xinh đẹp rạng ngời, cùng Hoàng Yến cũng đã có mặt, họ nhìn nhau gật đầu, Khánh Vân ôm hai người bạn của mình.

- Xin lỗi nhé, hai người phải bận tâm rồi.

- Xí..biết rồi..cố lên..tui ủng hộ bà- Hoàng Yến cười rồi nhìn Hoàng My, Khánh Vân ra khỏi phòng chờ, tim cô đập thình thịch.

Ở một góc khác, Kim Duyên nhận được tin nhắn, tim cũng đập nhanh hơn, rồi nhìn xung quanh, thừa lúc Vĩnh Thụy ko chú ý tới mình, chạy vào phòng chờ, Ngọc Châu đã có mặt từ lúc nào, Kim Duyên hỏi dồn

- Chuyện này là sao?

- Em cũng mới biết thôi, chị đừng hỏi em gì nữa, 30 phút nữa, có mặt ở đây, ok?

- Chị Kim Duyên à, chị nhớ nha, đúng 30 phút nữa, ko hơn được đâu.- Ngọc Châu và Tường Linh nói, Kim Duyên gật đầu rồi đi ra ngoài, Tường Linh nhìn theo nói

- Lúc trước là mình kết cái tính này của Khánh Vân nhất nè Ngọc Châu.

- Èo...mình còn hơn như vậy được...nhưng mà..nó cũng chơi liều thật..haha.- Ngọc Châu nói xong cùng Tường Linh ra ngoài, vì đã đến giờ cử hành hôn lễ.

Phụ dâu phụ rể đã được thay bằng Mâu Thủy và Hương Ly, bà Huỳnh và ông Nguyễn ngồi cùng một dãy, Vĩnh Thụy, Kim Duyên, Khánh Vân, Thùy Dung, Tường Linh, Ngọc Châu ngồi cùng một dãy, Khánh Vân lo lắng nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Giờ đã điểm, Hoàng Yến đứng trên lễ đường chờ cô dâu, Hoàng My được ba cô dắt tay đi vào, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, bất chợt Hoàng Yến nhớ lại kí ức tuổi thơ năm xưa, cô nhoẻn miệng cười, Ngọc Châu trong lúc mọi người đang tập trung chú ý tới hai nhân vật chính, đã lén ra ngoài trước, sau đó Tường Linh cũng đi ra, Khánh Vân lại nhìn đồng hồ, bây giờ hai nhân vật chính của ngày hôm nay đã trao nhẫn cưới cho nhau, một nụ hôn được đặt lên môi Hoàng Yến, tiếng reo hò vỗ tay nồng nhiệt, mặc dù máy lạnh bật hết công suất, nhưng Khánh Vân và Kim Duyên vẫn đổ mồ hôi, còn 10 phút nữa, Kim Duyên lặng lẽ đứng dậy

- Em đi đâu đó?

Kim Duyên giật nảy người, có chút hoảng hốt, Khánh Vân cũng tránh nhìn qua để tạo sự nghi ngờ, vì Thùy Dung cũng đang ngó qua.

- À..em đi vệ sinh một chút..- Kim Duyên cười nói, Vĩnh Thụy nói tiếp

- Cần anh đi chung ko?

Khánh Vân tiếp tục nhìn đồng hồ 5 phút nữa thôi, Kim Duyên giả bộ cười nói

- Em tự đi được rồi...Vân ngồi đây chờ em nha.

- Ok...có gì không ổn thì gọi Vân. Kim Duyên thở phào rồi nhanh chóng ra ngoài, Hoàng My nhìn xuống hàng ghế, rồi nhìn Khánh Vân, Khánh Vân đá mắt, cô nói bằng giọng bụng với Hoàng Yến

- Hoàng Yến này...kéo dài thêm chút nữa đi..

- O..k- Hoàng Yến đáp lại, nhanh chóng giựt micro, coi như phát biểu đôi lời với gia đình hai bên, cám ơn từ ông cố cố cố nội đến đứa chưa sinh ra đời, làm Hoàng My đã lo mà còn phải phì cười.

Khánh Vân hình như đã ko chịu nổi nữa, ánh mắt lo lắng hiện ra thấy rõ, Thùy Dung nói nhỏ

- Vân ko sao chứ?...em thấy Vân ko được khỏe?

-À..ko..ko sao..hì..Thùy Dung này....Vân xin lỗi...

- Vì gì cơ?- Thùy Dung ngạc nhiên

- Vì tất cả- Khánh Vân hạ giọng nói, Thùy Dung mỉm cười, cô quay xuống nhìn bà Huỳnh hạnh phúc, bà Huỳnh gật đầu, rồi quay qua ông Nguyễn, ông Nguyễn rất cao hứng, nháy mắt với bà. Đúng lúc đó, Tường Linh quay lại, ngồi xuống rồi nhìn qua Khánh Vân, Khánh Vân gật đầu, nhìn lên trên, Hoàng Yến tươi cười sau đó kéo sát eo Hoàng My lại, bắt đầu thôi.

Hoàng Yến cầm micro, bắt đầu bản tuyên ngôn độc lập

- Alo...hì..trước hết, tôi xin cám ơn tất cả quan khách đã tới tham dự ngày lễ hôm nay của chúng tôi, sau hết, vì có một chuyện cần thông báo, nên tôi xin mời cô Ngọc Châu sẽ phát biểu đôi lời, xin mời cô.

Ngọc Châu vừa bước ra từ cánh cửa, đã bị triệu tập khẩn cấp, Tường Linh nhìn cô, nháy mắt, nháy mắt, cô nhìn lại, nháy mắt lại, Tường Linh mỉm cười nhìn theo, trong lòng không khỏi lo lắng.

- E hèm..trước hết, xin kính chào quý vị, tôi là Nguyễn Huỳnh Ngọc Châu , chắc quý vị cũng biết tôi nhiều rồi nhỉ.

Hoàng Yến và Khánh Vân khóe mắt giật giật, dầu sôi lửa bỏng rồi mà còn PR bản thân, Ngọc Châu cười xong rồi nói tiếp

- Hôm nay..còn..1 CÔ DÂU NỮA.
Cả hội trường nháo nhào, ba mẹ Hoàng My nhìn Hoàng Yến đầy nghi ngờ, Hoàng Yến như sắp khóc, không phải con đâu mà.

Ông Nguyễn , Vĩnh Thụy và Thùy Dung không hẹn mà cùng đưa mắt tìm Kim Duyên, và ko cần để họ chờ lâu nữa, tấm màn đằng sau lưng cô dâu bị kéo xuống, một Kim Duyên trắng xóa, xinh đẹp đến ngây người bước ra, tuy thời gian gấp rút, nhưng cách trang điểm nhẹ và mái tóc dài của cô càng làm cho cô thêm quyến rũ, cả khán phòng im lặng, Ngọc Châu hiểu ý nói tiếp

- Đến đây, tôi xin dành sân khấu này lại cho em tôi, Nguyễn Trần Khánh Vân , giám đốc công ty đá quý FIRES.

- Xin lỗi, nhưng tôi đã nói chưa nhỉ?..tôi nhất định sẽ đến dự đám cưới của anh- Khánh Vân quay qua nói nhỏ với Vĩnh Thụy,sau đó mỉm cười bước lên, ông Nguyễn khuôn mặt tức giận, nhưng ở đây có quá nhiều quan khách, bà Huỳnh gần như muốn điên lên, còn Thùy Dung, cô chỉ im lặng, ko nói một lời nào.

Khánh Vân bước lên rồi nắm chặt tay Kim Duyên, bắt đầu nói

- Vân chờ lâu lắm rồi...nếu chờ nữa...Vân sợ..trái tim em sẽ bị người khác cướp mất thôi..vì vậy..tuy hôm nay hơi gấp..nhưng chắc chắn trong tương lai...Vân sẽ cho em một đám cưới tuyệt nhất trần gian..vậy..em có đồng ý..lấy Vân không?

- WOAAAAAAAAAA- Cả khán phòng ồn ào lên, có tiếng la hét vang lên, ông Nguyễn tức giận, vừa định đứng dậy ngăn cản, thì Kim Duyên phì cười nói

- Em cũng...muốn có đám cưới tuyệt nhất trần gian mà Vân nói...nên...em đồng ý.

Cả khán phòng la hét vỗ tay rần rần, bà Huỳnh tức giận dẫn Thùy Dung đi khỏi, nếu để ý một tí, có thể thấy Thùy Dung, trên khuôn mặt của cô, rất sắc lạnh, còn Vĩnh Thụy, anh điên tiết quát lên

- MÀY LÀM CÁI THÁ GÌ VẬY HẢ?..HAI NGƯỜI ĐÓ LÀ CHỊ EM ĐÓ?

Cả khán phòng bây giờ mới chú ý tới điều đó, tất cả ánh mắt dồn về phía ông Nguyễn, Ngọc Châu nháy mắt với Tường Linh, ý là chạy gấp đi, nên Tường Linh cũng lén lút rút ra, ông Nguyễn đỏ gay mặt ra về, Taeyeon nhìn ông rồi quay qua nhìn Tiffany, Kim Duyên nắm chặt tay cô, họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác, họ muốn đấu tranh cho dù thế nào đi nữa, ít nhất bây giờ, họ có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi. Ngọc Châu gấp gáp chạy ra xe, Tường Linh nhìn vậy cũng lo sợ ko kém, nhưng người tính không bằng trời tính, Ngọc Châu còn chưa kịp mở cửa xe, đã bị ông Nguyễn từ xe đối diện gọi vào, Tường Linh cũng bị gọi vào, hai người nhìn nhau, "biết vậy ở trong kia, còn toàn mạng, hic".

Trong xe ông Nguyễn

- Hai đứa biết chuyện này từ khi nào?

- Dạ...- Ngọc Châu ấp úng, Tường Linh cũng chưa bao giờ thấy ông Nguyễn tức giận như vậy

- TA HỎI CON BIẾT HAI ĐỨA NÓ QUAY LẠI VỚI NHAU TỪ KHI NÀO?

- Á..hic...con đâu biết gì đâu ba ơi...- Ngọc Châu hấp tấp nói, ông Nguyễn liếc qua Tường Linh, Tường Linh gật đầu lia lịa.

- KHÔNG BIẾT...CON MÀ KHÔNG BIẾT...VẬY AI BIẾT ĐÂY HẢ NGỌC CHÂU?

Ngọc Châu đau tim nhìn Tường Linh...

BỐP......

- CON KHAI THẬT RA..NHANH

Ngọc Châu vừa bị hù dọa, khi ông Nguyễn cầm nguyên thanh cây sắt mà ông thường đánh golf đập vào thành xe cho thỏa cơn giận, nên xanh hết mặt mũi, nói nhanh

- Con..con chỉ mới biết gần đây thôi..ba à.

- BAO LÂU?....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro