Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31

- À..tới rồi à...chị tưởng giám đốc bận nhiều chuyện lắm chứ- Ngọc Châu nói

- Aizz..chị ba của em à..ai lại đụng tới vảy ngứa của chị em vậy?- Khánh Vân lanh miệng nói

-Mấy nhỏ diễn viên nó ghanh ghét cứ theo ám chị hoài à, bực mình- Ngọc Châu nói trong bực tức

-Chị ba của em lắm mưu nhiều kế như vậy mà cũng bị mấy nhỏ đó chọc tức được à, hơi bị lạ à nha- Khánh Vân chu mỏ nói cố ý chọc tức Ngọc Châu, Ngọc Châu bực tức túm đầu Khánh Vân đánh cho một trận.

Kim Duyên từ trên nhà đi xuống, thấy cảnh tượng hơi bị huy hoàng, cô phì cười, nhưng cũng ra can, Khánh Vân và Ngọc Châu cuối cùng cũng tách nhau ra được.

- Em mới đến à?- Kim Duyên cố gắng bắt chuyện

- Dạ...em tới có chút việc...

- À..có chị Kim Duyên ở đây rồi...hay ba chúng ta cùng đi mua luôn đi- Ngọc Châu chỉ được cái mau mồm mau miệng.

- Mua gì cơ?- Kim Duyên hỏi, trong khi Khánh Vân đang nhìn Ngọc Châu hăm dọa.

- Thì đám cưới Hoàng Yến đó, chị em mình đi luôn đi, cũng lâu rồi mà- Ngọc Châu nói xong, Kim Duyên và Khánh Vân nhìn nhau, rồi cả hai cũng gật đầu đồng ý. Sau đó, cả bọn lên xe của Khánh Vân, bắt đầu đi.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một salon vật dụng gia đình, đây có lẽ là món quà thiết thực nhất cho các cặp mới cưới. Khánh Vân nhanh chóng đỗ xe rồi nhanh chóng bắt kịp Ngọc Châu và Kim Duyên đã vào trước. Mặc dù đi chung, nhưng cứ một lúc, Kim Duyên lại lén nhìn Khánh Vân, còn Khánh Vân, quay đầu lại cô còn không dám, nói chi là nhìn với chả không nhìn. Ba người đi một lúc, cuối cùng cũng chọn được một chiếc tủ lạnh và chiếc giường rất hoành tráng, Khánh Vân ra trước quầy thu ngân, đang đưa card ra trả, thì Kim Duyên cũng tiến tới, nói cũng muốn share tiền, nhưng Khánh Vân lắc đầu nói

- Ko được đâu chị hai, cái này để em trả được rồi, hihi.

Kim Duyên thấy thế cũng im lặng, đột nhiên Ngọc Châu lên tiếng

- Hay chị hai cũng chọn luôn một món đi, để con bé trả luôn, haha.

Không biết Ngọc Châu vô tình hay cố ý nói ra những lời này, làm Khánh Vân và Kim Duyên im lặng một lúc, nhưng rồi Khánh Vân cũng nhanh miệng nói

- Hì..chị ba nói đúng đó, chị hai cũng nên chọn đi, hihi.

- À..ờ..để..để lúc khác nha em.- Kim Duyên cũng đáp trả, nhưng rất ngại ngùng, Ngọc Châu cười gian, cứ tình hình này, thì xem hai người chịu được bao lâu.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, ba người cùng lên xe tiến tới nhà hàng để ăn chút gì đó, Khánh Vân nhấc điện thoại lên nói

- Vân nghe này...- Khánh Vân liếc nhìn Kim Duyên, thấy cô và Ngọc Châu đang mải trò chuyện với nhau, nên nói tiếp

- Ừ..Vân đang đi với hai chị...ok...bye em.

- Vân...Thùy Dung gọi em hả?- Ngọc Châu đúng là rất thích gây chuyện, Kim Duyên căn bản là đang rất chú ý.

- À..dạ, mà cũng ko có gì đâu ạ.

- Em với con bé đang quen nhau phải không?- Ngọc Châu hỏi tới, Khánh Vân nhìn Kim Duyên rồi lại nhìn Ngọc Châu thấp giọng nói

- Dạ, cũng mới quen thôi ạ.

Lời nói này làm Kim Duyên đau nhói, nước mắt cứ trực trào ra, cô nhẹ giọng nói

- Chị vào nhà vệ sinh một tí.

Ngọc Châu và Khánh Vân nhìn theo, Khánh Vân hai mắt đầy đau thương, Ngọc Châu thở dài nói

- NGUYỄN TRẦN KHÁNH VÂN .....

- Ơ..dạ - Khánh Vân giật mình với câu nói của Ngọc Châu

-EM.CÓ.VUI.KHÔNG...CÓ.CẢM.THẤY.HẠNH.PHÚC.KHÔNG?- Ngọc Châu nói từng chữ, Khánh Vân thở dài "tim em đang đau lắm chị ạ...".

- Chị thì không có ý kiến nhiều về việc của em..vì đó là do em quyết định...nhưng..đừng làm gì..để em cảm thấy đó ko phải thứ em muốn..ko phải hạnh phúc em cần.- Ngọc Châu uống một ngụm rượu và nói.

- Chị ba à...em...em....yêu..Kim Duyên nhiều lắm...em...em...

- Nhóc à...chị chỉ nói câu này một lần thôi, nghe cho kỹ, thà em không hiểu nguyên do của sự việc, còn hơn....là em hiểu sai nó, suy nghĩ cho thật kĩ đi, vì cái gì miễn cưỡng..thường..sẽ không mang lại hạnh phúc.

Khánh Vân ngước nhìn Ngọc Châu, nhớ kỹ, lời nói đó của Ngọc Châu có hàm ý gì, chả lẽ, năm xưa, mình đã làm sai điều gì đó, đúng lúc đó, Kim Duyên quay trở lại, Khánh Vân và Ngọc Châu cố gắng làm không khí bình thường, nên Kim Duyên cũng ko nghi ngờ có chuyện gì xảy ra khi cô đi.

Sau khi đưa Kim Duyên và Ngọc Châu về nhà, Khánh Vân trầm ngâm rất lâu, cuối cùng, cũng gửi hai tin nhắn đi, một tin nhắn...từ chối một cuộc hẹn, một tin nhắn...để hẹn một cuộc hẹn, hai người nhận được, là Thùy Dung và Kim Duyên. Thùy Dung hôm nay đã hẹn Khánh Vân, nhưng giờ lại nhận được dòng tin nhắn này, cô cũng ko nghĩ nhiều, chỉ nhắn lại là Khánh Vân giữ gìn sức khỏe, còn Kim Duyên, cô nghĩ rất nhiều, cuối cùng là đồng ý gặp mặt, địa điểm là sân khấu của vở kịch năm xưa.

Tối hôm đó.....

Kim Duyên bước nhẹ lên sâu khấu, nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng của Khánh Vân đâu cả, được một lúc, cô tự nhiên muốn đi xuống, rồi lách vào gầm sân khấu như năm xưa, nếu ko nhận ra bóng dáng quen thuộc kia, chắc cô đã hét lên, đúng là Khánh Vân đang ngồi vòng chân đợi cô, gương mặt trẻ con như 5 năm trước, nhưng bây giờ đã có nét từng trải. Kim Duyên lại gần, ngồi xuống, lên tiếng

- Em..hẹn chị...tới đây..có chuyện gì ko?

- Chị có khát nước ko?- Khánh Vân đưa bình nước lạnh cho Kim Duyên, Kim Duyên nhận lấy rồi nói

- Ừ..cám ơn em..

- Em...muốn..kể cho chị nghe một câu chuyện....

- Ừ...- Kim Duyên gật đầu đồng ý, Khánh Vân cười nhẹ rồi bắt đầu kể

"Ngày xưa...có một đứa bé..sống với bà của nó, một cuộc sống yên bình cho đến khi..nó phải đi tới nơi khác...và người đầu tiên nó gặp..là..một thiên thần..ít nhất..là từ lúc đó..tới bây giờ..suy nghĩ đó..chưa từng thay đổi..rồi nó dần nhận ra..người đó..đã dạy nó biết rằng..tim nó đập nhanh hơn khi bên cạnh người đó..từng hơi thở của nó..cũng là vì người đó...rồi nó cũng có được người đó..nhưng...người đó..lại bỏ nó mà đi...vì lí do..đến bây giờ..nó vẫn tự hỏi...có phải đó là lí do hay không nữa..hay là vì...do chính bản thân nó..ban đầu đã tự trèo quá cao..."

- Không phải do em trèo cao...Vân à..ko phải như vậy...- Kim Duyên nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của cô.

- Vậy em hãy nói cho Vân biết tất cả sự thật được ko?- Khánh Vân nói, cô đủ thông minh để biết, Ngọc Châu ko tự nhiên lại nói những lời nói kia với cô, chắc chắn phải có uẩn khúc.

--------------------

Cùng lúc đó, Thùy Dung cũng được bà Nguyễn gọi tới nhà bà, bà Nguyễn vừa nhìn thấy cô, liền tươi cười hớn hở

- Hihi..con dâu của mẹ..hihi.

- Dạ...- Thùy Dung nhẹ giọng, ngại ngùng cúi đầu chào bà Nguyễn, Ngọc Châu hai mắt mở to như đèn ô tô, "con dâu...ôi trời...mẹ ơi là mẹ".

- Ủa..Khánh Vân ko về cùng con sao?- bà Nguyễn cùng Thùy Dung ngồi xuống, Thùy Dung cúi đầu chào Ngọc Châu, Ngọc Châu cũng mỉm cười đáp trả.

- Dạ, hôm nay Vân bảo có việc ở công ty ạ- Thùy Dung trả lời, bà Nguyễn cười hiền nói

- Ko sao...ko sao, ta gọi con đến đây cũng là vì ít việc, con tính chừng nào mới ra mắt chính thức nhà này đây?

- Ơ..à..dạ..cái này....

- Ủa..con bé Khánh Vân chưa nói gì với con sao?...trời..thật kì cục quá..được rồi..mai mẹ sẽ nói với nó..con yên tâm nha.- bà Nguyễn cười nói, Thùy Dung cũng ko biết nói gì ngoài cười gật đầu, còn Ngọc Châu, cô im lặng, trầm ngâm suy nghĩ, rắc rối rồi đây.

- Thưa bà chủ..rèm cửa của cô Kim Duyên mới thay, bà xem được chưa ạ, có gì chúng tôi sẽ chỉnh sửa ngay ạ.

- À..Thùy Dung, con lên phòng Kim Duyên với mẹ luôn đi, luôn tiện cho con xem phòng Khánh Vân lúc nó còn ở đây, hihi- bà Nguyễn cười nói, Thùy Dung đồng ý, Ngọc Châu cũng đi theo, dù gì cũng ko có việc gì làm.

Cạch...cạch...

Phòng Kim Duyên được mở ra, đập vô mắt Thùy Dung là cách bài trí rất đẹp và tao nhã, hình như căn phòng cũng được ảnh hưởng từ chủ nhân, rồi ánh mắt Thùy Dung chợt dừng lại trước một vật, hai mắt cô sáng rực, những suy nghĩ bắt đầu kết dính lại với nhau, bà Nguyễn thì vẫn vui vẻ trò chuyện, chỉ có Yoona là thấy sự thay đổi trên mặt Thùy Dung, "có chuyện gì rồi sao...".

Vì trời đã tối, nên bà Nguyễn bắt Ngọc Châu hộ tống "em dâu" về, Thùy Dung từ lúc vào phòng Khánh Vân, thái độ đổi khác, hình như rất đăm chiêu suy nghĩ, Ngọc Châu thấy thế bắt chuyện

- Em..có gì ko khỏe sao?

- À..ko...mà..chị...

- Ừ?- Ngọc Châu trả lời

- À..ko có gì..cám ơn đã đưa em về.

- Hì..ko có gì đâu...em đừng ngại.

Thùy Dung về đến nhà, nằm hẳn ra giường, chắc mình quá đa nghi thôi, hai người đó, là chị em, thì làm sao có chuyện gì xảy ra được, chắc là cùng sở thích thôi, "quả cầu tuyết đó..", chắc là sự trùng hợp thôi.

-----------------

Sáng hôm sau, Khánh Vân vẫn mặc bộ vét hôm qua, tới công ty với một khuôn mặt đầy sát khí, so với một giám đốc lúc nào cũng lịch sự, ấm áp, hôm nay trông cô khác hẳn. Khánh Vân nhấc máy gọi thẳng tới công ty Vĩnh Thụy, Vĩnh Thụy ngay lập tức nghe điện thoại khi biết đó là Khánh Vân, Khánh Vân giọng đanh lại, nói

- Tôi sẽ hợp tác với anh..tới công ty tôi đi.

Chỉ với một câu nói đó, sau đó là cái cúp máy đầy thách thức, Vĩnh Thụy lặng im, anh mỉm cười, đứng lên lấy áo khoác, "tôi sẽ tới...".

Còn Kim Duyên, tối qua khi về tới nhà, đã bị Ngọc Châu tra hỏi đủ điều, nhưng cô vẫn im lặng, ko nói nửa câu về chuyện hôm qua, mà chỉ muốn ngủ. Sáng dậy, mắt cô sưng húp vì khóc, cô chỉ cần ai kia ở bên cạnh thôi, nhưng bây giờ, hình như điều đó là quá xa xỉ với cô.

*Flash Back......*

- Sự thật....em xin lỗi..bây giờ em chưa nói được...nhưng Vân hãy chờ em được ko?- Kim Duyên vừa nói vừa nhìn Khánh Vân.

- Em còn muốn Vân chờ đến khi nào nữa hả?....đến khi em lấy người khác ư??- Khánh Vân dường như đang rất mất bình tĩnh.

- Sau này..nhất định em sẽ nói hết sự thật cho Vân nghe...giờ hãy chờ em thôi...

- VÂN CHỜ ĐỦ RỒI...VÂN MỆT MỎI LẮM....DÙ BIẾT EM CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÂM TAE..TAE VẪN YÊU EM...DÙ BIẾT EM CHÍNH LÀ NGƯỜI VỨT BỎ VÂN LẠI..KHI ĐÃ CƯỚP TRÁI TIM VÂN..VÂN VẪN YÊU EM...NHƯ VẬY...ĐỐI VỚI EM..CHƯA ĐỦ SAO????

- Em...em....- Kim Duyên muốn nói ra 3 từ, nhưng đôi môi cô chỉ mấp máy, giọng nghẹn lại, Khánh Vân cắn chặt răng, "Vân chỉ cần..em nói...em yêu Vân...mà thôi..thiên thần à".

- Em bảo..Vân ko có tương lai..bây giờ Vân dư sức cho em tất cả những thứ em muốn...rốt cuộc..sao hồi xưa em ko nói luôn..em yêu hắn ta..đúng ko?- Khánh Vân giờ đã đầy hận thù.

- Vân...à...em...

- Đủ rồi...em xin lỗi đã gọi chị ra đây...chúc chị hạnh phúc...chào chị...

*END BACK...*

Tất cả sự việc đang dần trở nên tệ hơn, vì hai trái tim đã xa nhau quá lâu, vì họ đã ko còn đủ tình yêu để giữ sợi dây kết nối, hay là vì...chính ông trời se duyên...đã mắc nhầm chỗ nào đó...để mối tình của họ..vẫn chưa có hồi kết.

--------------

- Em suy nghĩ lại rồi sao?

- Anh kí đi.

Khánh Vân và Vĩnh Thụy nhìn nhau, hai ánh mắt ko mấy thiện cảm, Vĩnh Thụy cười lên nói

- Haha...anh chưa kịp hiểu mọi chuyện thì em đã bắt anh ký sao?

- Ko...thì thôi..tùy anh- Khánh Vân nhún vai, tính cách bá đạo xuất hiện.

Vĩnh Thụy tuy cũng rất ức chế, nhưng vẫn kí vào, Khánh Vân cười nói

- Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.

- Ok..mà em sẽ đến dự đám cưới của anh chứ.- Vĩnh Thụy khích tướng khi đưa tay ra bắt với Khánh Vân, Khánh Vân nhoẻn miệng cười, đưa tay ra bắt lại, tươi cười nói

- Tôi chắc chắn sẽ đến.

Khi Vĩnh Thụy ra khỏi phòng, cũng là lúc Khánh Vân tức giận đổ hết đồ đạc trên bàn làm việc xuống, cô ngồi bệt xuống đất, nhếch mép cười, cũng vì người con gái đó, mà cô không biết, mình đang làm gì nữa.

-----------------------

"Vân à..nếu Vân nghe được tin nhắn này thì gọi cho em nha..em..nhớ..Vân..".

Khánh Vân đau buốt đầu, nhưng vẫn nghe được tin nhắn thoại của Thùy Dung, cô thở dài, kế hoạch sản phẩm mới đang được tung ra thị trường, thì bên công ty đối thủ cũng tung sản phẩm cạnh tranh, mẫu mã gần như tương đồng, giá cả lại rẻ hơn một nửa so với công ty cô.

- Alo..nói với bộ phận kỹ thuật...bộ phận thiết kế..bộ phận sản xuất..đến phòng họp đi.

Khánh Vân nói xong thì cầm áo khoác lên, cô liếc nhìn chiếc di động, rồi ấn số Thùy Dung, gửi một tin nhắn thoại

"Bây giờ Vân đang có chút việc..tối gặp em sau nhé...Vân sẽ đến đón em..".

Phòng họp...

- Chuyện này là sao?- Khánh Vân vứt bộ hồ sơ trên bàn, gương mặt nhân viên ai cũng căng thẳng, Khánh Vân hít một hơi lấy lại bình tĩnh.

- Nếu tôi tìm ra ai tiết lộ cơ mật công ty..lúc đó...tôi sẽ không nhân nhượng.

- Dạ, thưa giám đốc, bản kế hoạch lần này, ngoài công ty chúng ta ra, bên công ty của giám đốc Vĩnh Thụy cũng đã có xem qua.

- Nên..- Khánh Vân nghiêm giọng

- Có thể...là...

- Tôi nói..nếu chúng ta ko có bằng chứng, thì ko nên nói bừa bãi, mọi người về phòng làm việc đi, tôi sẽ lo việc này.

Khi các nhân viên đã ra ngoài hết, Khánh Vân cau mày, "Vĩnh Thụy...tôi cũng sẵn sàng rồi".

------------------------

Nhà Kim Duyên...

- Chị hai à..chị phải ăn gì đi chứ..chị hai à...ko thì nói gì với em cũng được- Ngọc Châu năn nỉ khi thấy Kim Duyên trùm chăn kín mít và nghe tiếng khóc thúc thíc từ bên trong

- Chị...nhớ....nhớ...

- Hả?...hả?...à..rồi...xong luôn..bệnh nan y..luôn ha- Ngọc Châu đặt chén cháo xuống, cười nói

- Em nói chị rồi..chuyện gì thì chuyện..cứ nói hết ra với con nhóc đó đi..rồi tới đâu thì tới..con bé cũng đâu có như 5 năm trước..mà chị sợ ba sẽ chèn ép nó.- Ngọc Châu nói xong ngồi phịch xuống giường, lúc này Kim Duyên mới lên tiếng

- Nhưng còn Vĩnh Thụy?

- Trời..em nói chị nghe nhé..nhìn như vậy..nhưng hắn là người ko dễ gì bỏ cuộc đâu..giờ hắn bỏ, hóa ra 5 năm công sức bỏ đi à..mà cho dù..giờ chị lấy hắn..mà giữa hai người cứ như vầy..liệu hắn cũng có bỏ qua cho Khánh Vân ko?...chị cứ nói hết với con bé đi..rồi hai người cùng nhau vượt qua.

- Nếu..Khánh Vân...

-------------------------------
Chap cuối cùng tối nay nha =))))
Đọc xong chap này gòi cả iu của kem ngủ ngon nha💙💙, hog thì thức coi bóng đá zới tui cũng được nè 😜😜🤣🤣🤣

Dự đoán tỉ số tối nay 🇻🇳 và 🇸🇦 đi mn ưi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro