Bái biệt.
Người thiếu phụ đương tựa bên cửa sổ nhìn xa, ánh mắt ngập tràn ưu tư. Chén quân trong tay nàng đã cạn trà từ lâu, nhưng không có ai đổ đầy lại, nàng cũng không muốn. Trà chỉ còn ngon khi uống lần đầu. Trà cạn chỉ khiến lòng người thêm nhớ nhung.
— Đã đến giờ, thưa phu nhân.
Tiếng con hầu vội vàng, nàng vẫn cố nấn ná thêm chút nữa. Mái ngói lưu ly, con chim sẻ trên tòa thành, cây hoa đào đỏ của vườn ngự uyển, nàng không nỡ từ biệt. Mọi thứ trôi qua như một cơn hoa mộng, mà mộng này lại quá đẹp đẽ, khiến nàng khát khao chìm đắm, không muốn trở về.
— Phu nhân đừng luyến tiếc nữa.
Nam nhân đứng nơi đầu cửa buông lời lạnh nhạt. Tình nghĩa đã tận, người từng đầu ấp tay gối cũng hóa kẻ dưng. Lòng dạ quân vương thật đáng sợ, nàng không dám trêu đùa. Chậm chạp đứng dậy, nàng bước qua bóng người ấy, nhàn nhạt đáp lại:
— Kẻ tội phụ này đã biết rõ, xin quan gia chớ lo.
Song Hương đường, đã đến lúc ca ngân khúc tống biệt hành. Nàng che mặt, nước mắt lẳng lặng tuôn rơi, thấm đẫm đôi tay mỏng manh xương gầy. Thế là hết, giấc Nam Kha vẫn có lúc phải thức tỉnh, điệu Nghê thường đã bị tiếng nức nở xé nát thành từng mảnh. Nàng vừa khóc vừa quỳ xuống tạ ân kẻ đã từng là phu quân. Từ đây xin cáo biệt, phiêu bạt thiên hạ, vạn niên bất tương phùng. Mang tiếng hưu thư, hồng nhan biết trôi dạt chốn nao?
Cái khắc nàng quay lưng bước đi, tâm trí của ai đã sụp đổ. Ánh mắt ngài đau đáu nhìn theo thiếu phụ, vẻ ưu thương sầu bi trải dài nơi đáy mắt. Ngài không ngừng điệp lại bốn chữ thứ lỗi cho ta, nhưng người ấy nào còn hay nữa. Nàng đã đi rồi, đi khỏi hoàng thành, đi khỏi vòng tay của ngài, mang theo yêu thương của ngài về chốn xa.
Trời cao xanh ngắt một màu, tình chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro