Part 99
- Ừ, cho anh Phong ở lại... Muốn nhìn cho nhìn luôn.
- Ơ... Hai con dâm nữ này... Thân thể bà còn chưa có đàn ông nhìn đâu...
- Eh... Eh... Chơi trò gì kì vậy ?? Phân biệt hả ?! - Quyền mập mặt đỏ bừng phản đối.
- Ông quê rồi ! Không đi đâu hết ! - Văn Khiêm hậm hực khoanh tay ngồi bệt xuống sàn nhà ăn vạ.
Thấy tình hình không ổn, tôi xua xua tay hô lớn:
- Bọn này xuống dưới thôi ! Vả lại, Vân Nhu ở lại cũng không bơi được đâu...
- Tại sao không được ?! Hồ cạn xều mà...
- Ờ... Tại sao ?!
Vân Nhu cũng tròn mắt nhìn tôi như muốn hỏi. Tôi hơi lúng túng, cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng... Mặt Vân Nhu từ từ chuyển sang đỏ rực lên, chợt vung nắm đấm nhỏ đánh thùm thụp vào ngực tôi gắt lên:
- Cái đó... không phải... Em không có...
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Vân Nhu mặt đỏ bừng, vít lấy vành tai tôi mà nói:
"Cái đó không phải là kỳ... kinh. Mà là... mà là... mỗi tháng con gái... sẽ có vài ngày... ướt hơn bình thường... hiểu chưa ?! Đáng ghét..."
Tiếng Vân Nhu nhỏ như mũi kêu rót vào tai lại làm hai mắt tôi bừng sáng. Tôi nhìn nàng mặt đỏ bừng phấn khích, ấp úng:
- Vậy... vậy... là... rụng...
- Im ngay... - Vân Nhu đỏ mặt gắt lên.
- Ờ... Ờ... Hắc hắc...
Tôi nhìn nàng xấu hổ mà lòng dâng lên nỗi sung sướng tột độ. Vậy là tối nay sẽ có một bữa bắn pháo hoa hoành tráng rồi nha... Ha ha... Vân Nhu thẹn thùng đỏ mặt nhìn tôi, cứ suy nghĩ gian tà của tôi được in rõ trên trán. Nàng xoa xoa gương mặt nóng rang, bước lại chỗ công tắc đèn... "Cách"
Dàn đèn bên dưới hồ bơi tắt ngúm. Cả không gian hơi tối lại, chỉ có ánh sáng trời xuyên qua những lỗ thông gió sát trần nhà. Nước hồ bơi không có ánh đèn bên dưới trở thành một màu xanh thẫm không thấy được đáy hồ.
- Bây giờ như này đi... Không mở đèn... Nam một bên, nữ một bên... Không ai được nhìn ai... Được chưa ?!
- Ờ... Được đó... - Văn Khiêm ủng hộ đầu tiên.
Phước và Quyền mập bốn mắt sáng lên, gật gật liên tục. Đám con gái còn e ngại, nhìn nhau bàn luận một chút... cuối cùng cử Thuỳ Dương ra đại diện thương thảo:
- Ok, bốn người ra ngoài trước... Đóng cửa lại... Không được nhìn lén. Khi nào tụi này kêu mới được vào...
- Ok. Chấp luôn.
Tôi nhìn Vân Nhu cười cười. Mặt nàng cũng bắt đầu hơi ửng đỏ lên vì sáng kiến táo bạo của mình. Tôi đi theo ba thằng bạn học bước ra ngoài đóng cửa lùa lại sau lưng.
- Này... Lát tụi mình vào thế nào ?! - Văn Khiêm hơi chột dạ hỏi tôi.
- Thì... cứ cởi ra mà vào thôi. - Tôi nhúng vai nói.
- Mẹ... như vậy tụi nó dưới hồ thấy hết còn gì ?! - Phước thấp thỏm nói.
Quyền mập thong thả cởi áo, cúi người cởi quần lầm bầm nói:
- Tụi mày thật là... đàn ông mà sợ gì chứ ?! Đứa nào nhìn đứa đó thèm ráng chịu.
- Á đù... Thằng béo này tự tin gớm...
Văn Khiêm và Phước nhìn Quyền mập cởi quần áo mà lo lắng không yên, lại quay qua nhìn tôi cũng cởi sạch quần áo. Không biết hai thằng bạn nhìn cái gì trên người tôi mà tự dưng mất sạch tự tin, lắp bắp nói:
- Tao... chắc tao về trước ah.
- Ừ, thôi. Tao về với mày....
- Ủa... Sao kì vậy ??
Quyền mập cuộn quần áo kẹp vào nách, tênh hênh bụng to như cái trống nhìn hai thằng bạn học lúng túng đỏ mặt chạy vội xuống cầu thang, gọi theo. Nó quay lại nhìn tôi muốn đặt câu hỏi, chợt nhìn chằm chằm vào khúc thịt đung đưa lủng lẳng giữa hai chân tôi, cười khổ:
- Là mày hù doạ tụi nó phải không ?!
- Hắc hắc... Hù mẹ gì... Do tụi nó thiếu tự tin thôi. Hai thằng đó về cũng hay... Khỏi nhìn ngắm Vân Nhu của tao... - Tôi vắt quần áo lên vai, nhe răng cười.
- Vậy tao nhìn thì sao ?! Hắc hắc... - Quyền mập nhe răng cười.
- Mày á.... Mày sẽ không dám rời mắt khỏi Thanh Thuỷ đâu ! Tao biết mày quá rồi...
- Ha ha...
"Vào đi... Vào đi..." lúc này bên trong đã vang lên tiếng í ới của đám con gái.
Tôi bước đến cửa... Quần áo cuộn tròn trong tay che vào chỗ kín giữa hai chân. Dù tự tin mấy thì chuyện trần trụi xuất hiện trước mười hai đứa con gái cũng làm tim tôi đập thình thịch không yên. Quyền mập mặt hơi đỏ lên, nép sát sau lưng tôi. Hai đứa lò dò bước vào, chợt thở phào nhẹ nhõm...
Con gái lớp tôi rất biết điều nha... Đầu bên kia hồ, cả đám đều đã trầm mình xuống nước chỉ lộ lên những bờ vai trần trắng nõn. Dù không giao hẹn trước, mười hai đứa đều thống nhất như một, đứng im tại chỗ, quay lưng về phía chúng tôi. Quyền mập và tôi thoải mái hẳn, đặt quần áo xuống... thong dong bước đến sát mép hồ. Nhón chân vừa chuẩn bị nhảy xuống... thì bất ngờ "Một... Hai... Ba..."_đồng loạt cả đám con gái quay phắt lại...
- Ohh....
- Oa... Trời ơi...
- Ôi! To quá...
- Mẹ ơi... trúng phục kích rồi...
Tôi và Quyền mập như hai trái đạn pháo nhảy ùm xuống hồ, nước bắn tung toé. Quyền mập lóp ngóp trồi lên vuốt vuốt gương mặt xấu hổ đỏ bừng, mồm to tru tréo:
- Mấy bà chơi ăn gian... Dám lừa gạt nhìn lén cơ thể ông...
- Em cho nhìn đấy ! Thì sao hả ?! - Thanh Thuỷ bên kia hồ, chống nạnh để hai bầu vú lập lờ giữa làn nước nói.
Quyền mập nhăn nhó, vỗ nước ầm ầm than thở:
- Em... Em thật là... Thân thể của anh chỉ để dành cho mình em thôi... Sao em nỡ lấy ra chiêu đãi mọi người như vậy chứ ?!
- Phì... Tụi tui nhìn anh Phong thôi... Đừng tưởng bở.
- Của ông nhìn tới nhìn lui chỉ thấy mỗi cái bụng...
- Ôi... Anh Phong... Cái đó thiệt là... to nha...
- Ghen tị với Vân Nhu rồi... Tôi ghen rồi...
- Trời ơi... Mấy bạn... vô duyên quá đi...
- Ủa... anh Phong đâu rồi ?!
"Ái..."
"Có người dưới nước..."
"Đừng sờ..."
"Anh Phong đó... Cẩn thận..."
"Á..."
Lợi dụng mặt nước tối đen, tôi như một con rái cá luồn lách sát mặt hồ... Dù không cố ý trả đũa nhưng ngụm lặn giữa mười mấy cơ thể con gái trần truồng túm tụm với nhau thật khó không va chạm nhạy cảm ah. Thật sự là vui nha... Bên trái, bên phải, trước sau đều là những khối thịt mềm mại mát rượi. "Á..." dù cách mặt nước tôi vẫn nghe được tiếng Vân Nhu la hoảng truyền đến. Đúng mục tiêu rồi. Tôi hướng lên trên... Gương mặt trượt vào giữa hai bầu vú mềm mại quen thuộc của nàng mà trồi lên...
- Anh... Trời ơi... - Vân Nhu mặt đỏ gay gắt thấy tôi liền kêu lên.
- Hà hà... Dám âm mưu làm xấu anh ?! - Tôi ôm choàng cứng lấy vòng eo nhỏ của nàng, nghiến răng gầm gừ.
- Em không có... Thuỳ Dương đó... - Vân Nhu xấu hổ muốn vùng ra khỏi người tôi, nhưng đã bị tôi ôm cứng.
- Eh... Tui muốn chọc Phước thôi... Hắn tối ngày cứ ra vẻ tinh tướng rành rẽ đời... Muốn xem hắn lợi hại thế nào thôi ! - Tiếng Thuỳ Dương vang lên bên tai, ngay sát bên cạnh.
- Ờ... Mà sao chỉ có hai người... Phước và Văn Khiêm đâu rồi ?!
Lúc này, tôi quay lại mới phát hiện ra mình và Vân Nhu đang bị mười đứa con gái vây quanh. Mặt đứa nào cũng ươn ướt nước, đỏ ửng nhìn nhìn tôi... Dù nhìn xuống nước không thấy gì, nhưng chỉ vương một cánh tay là hốt vào một đống nha. Tôi thấy mình tim đập thình thịch như Đường Tăng lọt vào động đào tơ trong phim Tây Du Ký...
Thằng Quyền lúc này lò dò bì bõm đi tới, sau lưng nó Thanh Thuỷ bám chặt cứng như một con cá voi lưng gù. Hai bầu vú trắng nõn ép lên vai Quyền căng tròn ra hai bên...
- Hai thằng đó thấy Tuấn Phong cởi quần, bị hù chạy mất dép rồi... - Quyền mập vòng tay ra sau đỡ lấy mông Thanh Thuỷ, cười cười nói.
- Hi hi...
- Ha ha... đáng kiếp...
Con Ngọc há hốc nhìn Thanh Thuỷ và Quyền mập, lên tiếng hỏi:
- Thanh Thuỷ ah... Bà với Quyền mập thân thiết da thịt như vậy từ lúc nào hả ?!
- Ừ... Không công bố cho người ta biết... rủi lúc nào tôi thèm thịt heo kho tàu lỡ ăn luôn thì làm sao ?!
- Ha ha...
- Hi hi... Bây giờ tui công bố, anh mập đẹp trai này là thuộc sở hữu của tui... - Thanh Thuỷ chợt ôm lấy cổ Quyền mập, hôn lên má nó một cái rõ kêu. - Tuy nhiên, bạn gái nào thèm mỡ tui nhường chút cũng được...
Quyền mập sung sướng ra mặt, nháy nháy mắt với tôi, choàng cánh tay to béo ôm ghì quanh bờ eo nhỏ của Thanh Thuỷ.
- Hắc hắc... Nồi thịt của tui bận rồi... Miễn tiếp khách vãng lai nha...
- Phì... Tết này tao thề không ăn thịt kho tàu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro