Part 84
Ngay lúc này, cánh cửa phòng tắm hé mở. Cô Ngọc Nhi giật bắn người đẩy tôi ngã nhào vào bồn tắm đầy nước. Chị Ngọc Trâm túm chặt chiếc chăn mỏng quanh người thò đầu vào tò mò nhìn quanh. Thấy tôi dụi dụi mặt đầy nước trong bồn tắm, lại nhìn qua chị mình ăn mặc nghiêm chỉnh, chị tròn mắt hỏi:
- Hai người... không có làm gì ah ?
Cô Ngọc Nhi mặt đỏ bừng lúng túng, mấp máy môi mấy lần... rồi len lén đành ực một cái, gắt khẽ:
- Làm cái gì chứ ?! Em toàn suy nghĩ lung tung.
- Không làm gì thì thôi... - Chị Ngọc Trâm phụng phịu, rồi nói tiếp. - Em cũng muốn tắm ah...
Tôi đang giả vờ lim dim trong bồn tắm, tức thì hai mắt sáng lên, gật gật đầu liên tục. Cô Ngọc Nhi nhìn tôi nghiến răng, túm tay chị Ngọc Trâm lôi ra ngoài:
- Ừ, để Phong tắm xong đi... Lát chị tắm cho em...
Năm phút sau,
Vừa tắm xong, chưa kịp phân bua gì thì tôi đã bị cô Ngọc Nhi tống ra khỏi phòng tắm một cách thô bạo... Ngay cả việc đòi lại 72,893,453 con tinh trùng cô cũng không cho tôi cơ hội nói.
"Haizz... Xem như tặng cô vậy..."
Tôi khoan khoái cười một mình, rồi ngã vật ra giữa giường. Vừa được bắn pháo hoa một hồi hoành tráng, tắm mát xong lại nằm trên tấm nệm êm ái còn vương mùi tình ái... cả người tôi thoải mái mí mắt cứ nặng trĩu lim dim. Chùm đèn pha lê trang trí trên trần nhà thật long lanh mờ ảo... Chớp đỏ, chớp đỏ, chớp đỏ... Mí mắt tôi vừa đóng lại, chợt mở bừng ra. Là cái gì chớp đỏ ?! Tôi dụi dụi hai mắt, nheo mắt nhìn thật kỹ vào chùm đèn pha lên ốp sát trần... Cả cụm đèn được ghép lại bởi rất nhiều mảnh pha lê trong suốt hình chiếc lá, phản chiếu ánh đèn led thật lung linh sang trọng. Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy bên trong sự xinh đẹp đó tồn tại một mối uy hiếp đáng sợ. Lồm cồm ngồi dậy, tôi lao ra góc phòng đến bên công tắc đèn.
"Cách" - Chùm đèn tắt ngúm.
Cả gian phòng không mở rèm nên ánh sáng lờ mờ như đang đêm. Quay trở lại dưới giường, tôi nheo mắt nhìn lên... Một tia đỏ loé lên làm cả người tôi lạnh toát. Có camera quay lén ! Tôi bước lên giường, vương cánh tay dài hết cỡ mới mò được vào trong chùm đèn, rồi chậm chậm tìm đến chấm đỏ nhỏ xíu kia. Lấy được rồi... Cả bàn tay tôi nhẹ bẫng rụt về.
Bước nhanh ra cửa sổ, kéo nhẹ rèm cửa để thu ánh sáng vào. Tôi bần thần nhìn vật trong tay mình. Đúng là một chiếc camera, nhưng kích thước của nó nhỏ đến mức làm tôi bất ngờ. Nó chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay cái của tôi, vuông vức... Tôi tìm thấy cái nút nhỏ xíu trên đó, bấm tắt đi. Lật qua lật lại vật này trong tay, tôi dễ dàng nhận ra chiếc camera này là thiết bị ghi hình đơn thuần, không có chức năng truyền dữ liệu internet. Nó chỉ có một lỗ cắm sạc, một khe thẻ nhớ, ngoài ta không chứa thẻ sim hay ăng ten thu phát sóng.
Nhìn lại chiếc giường queen size với drap giường nhăm nhúm bên cạnh. Lòng tôi dâng lên một cơn sợ hãi đến cùng cực. Với những gì xảy ra trên chiếc giường khi nảy, nếu chiếc camera này lọt vào tay người khác và bị phát tán, tôi không thể tưởng tượng nổi phản ứng của cô Ngọc Nhi sẽ đi đến bước nào... Cô còn có thể sống sao ?! Mồ hôi lưng tôi rịn ướt như một kẻ vừa thoát chết sát bên làn bánh container lăn xược qua đầu.
Tôi cẩn thận cất chiếc camera vào túi quần và mặc quần áo vào. Sau đó, tôi làm một cuộc tìm kiếm thật kỹ mọi ngỏ ngách dù nhỏ nhất quanh phòng ngủ...
Cô Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng tắm, quần áo chỉnh tề... Chị Ngọc Trâm khép nép sau lưng chị, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc rất nhiều. Có lẽ cô Ngọc Nhi đã kể hết cho chị nghe những chuyện đã xảy ra mấy năm qua. Cô Ngọc Nhi nhìn tôi loay hoay dò xét khắp căn phòng, ngạc nhiên hỏi:
- Em tìm gì vậy ?!
- Không có gì... Em để rơi chìa khóa đâu đó...
Tôi không muốn giải thích với cô Ngọc Nhi lúc này. Tìm quanh phòng ngủ, tôi đi vào phòng tắm tìm hết một lượt vẫn không thấy gì khác. Vậy chiếc camera đó là của ai ?!
- Chị Trâm ! Khi chị đến, tên Tùng đó đã ở đây trước sao ?! - Đi ra khỏi phòng tắm, tôi hỏi.
Nhắc đến kẻ đó, vẻ mặt chị Ngọc Trâm hơi tái nhợt thiếu tự nhiên. Chị lắc đầu, rồi nói:
- Hắn đợi chị ở sảnh dưới... Sau đó mới lên đây!
- Ra vậy... - Tôi gật gù.
Thoạt đầu tôi đã nghĩ rằng gã Tùng nung nấu một kế hoạch trả đũa kinh người. 'Mưu chồng mưu'... Gạ gẫm chị Ngọc Trâm đến đây như một con mồi, rồi dùng chính cha của hắn dẫn dụ hai chúng tôi vào tròng. Liều thuốc kích thích trong người chị Trâm là một ngòi nổ dẫn phát một hồi quan hệ tay ba kinh thiên động địa... Và tất cả mọi thứ được camera quay lại, sau đó gã sẽ thu thập và sử dụng làm dao giết người.
Nhưng tôi nhận ra mình đã tự hù doạ bản thân mình rồi ! Nếu đây thật sự là 'mưu chồng mưu' thì các tình tiết mắt xích có quá nhiều điểm hở không thể kiểm soát nổi. Ví dụ như quyết định phá thiết bị chữa cháy, không ai có thể dự đoán rằng tôi sẽ làm như vậy để lên tầng tám... Ví dụ như sau khi giải cứu được chị Ngọc Trâm, chúng tôi không ở lại mà hối hả chạy trốn... Ví dụ như chúng tôi không kịp chạy trốn mà bảo vệ khách sạn lên lập biên bản... Rất nhiều rất nhiều đoạn rẽ ngoằn ngoèo để dẫn dắt câu chuyện sang một hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro