Part 75
Âm thanh gào thét của thằng Phương vang vọng bên tai... Tôi ngửa đầu ra nhìn nhận ra Quyền mập ngay sát bên cạnh. Hai mắt tôi nhoè đi nhìn gương mặt trắng nhợt của nó không ngừng lay động lay động như một khối thịt chết dưới những bàn tay dồn ép liên tục. Phương và một người đàn ông nữa đang cố hết sức ép tim và thổi hơi ngạt vào miệng nó... Chiếc ghe lướt về phía bờ. [Truyện viết bởi 69deluxe]
- Anh Phongggg...
Âm thanh gào khóc của Vân Nhu và Thanh Thuỷ vang bên tai... Chiếc ghe chòng chành, thanh âm lớp ván gỗ bên dưới cọ sát vào lớp bùn nhão. Một bàn tay mát lạnh thản thốt sờ nắn gương mặt tôi, giọng Vân Nhu mếu máo:
- Anh Phong... Anh Phong...
Tôi nắm tay Vân Nhu, cố kéo mình ngồi dậy. Nàng ôm choàng lấy đầu tôi, khóc nức nở.
- Quyền ơi... Tỉnh lại đi... - Âm thanh gào khóc của Thanh Thuỷ làm tim tôi đau đớn.
Phương liên tục nhồi mạnh lên ngực Quyền mập, người đàn ông khác vẫn không ngừng thổi hơi ngạt vào miệng nó... [Truyện viết bởi 69deluxe]
"Thằng mập đáng chết... Tại sao mày không nói mày không biết bơi chứ ?! Tại sao mày không nói...". Nhưng nếu Quyền nói thật, liệu chúng tôi đủ nhẫn tâm bỏ nó lại mà vào bờ một mình sao ? Nhìn Quyền mập sõng soài không chút dấu hiệu sự sống, tôi nguyền rủa nó mà nước mắt vừa trào ra... "Không, tất cả là lỗi của tôi... Tôi không nên mang Vân Nhu và Quyền mập tới đây ! Không. Lẽ ra tôi không nên bày ra cái kế hoạch quái quỷ kia trả thù thằng Thuận..." Trong đầu tôi lại nhớ đến khuôn mặt béo ịch vui vẻ của Quyền mập, nhớ những cái huých tay đáng ghét và câu nói kinh điển của nó 'Gặp nhau là anh em...'. Hối hận, tôi thật sự hối hận...
- Mập ơi...
Sự dằn vặt đau đớn làm tôi nghẹn tức bật kêu lên. Vân Nhu oà khóc, ôm ghì lấy đầu tôi.
- Thua rồi... - Người đàn ông thở dài thảm não, ngồi bệt xuống.
- Không... Không... - Cả đám oà lên khóc.
Phương nghiến răng kiên trì nhồi ép ngực Quyền, nhưng nước mắt đã chảy dài rơi xuống mặt nó. Thanh Thuỷ nước mắt giàn giụa, chồm qua tiếp tục thổi hơi ngạt vào miệng nó. Tôi rời khỏi Vân Nhu, nhào đến bên Phương, thế vị trí của nó. [Truyện viết bởi 69deluxe]
- Dậy đi... Mập... Tỉnh lại đi...
Hai bàn tay tôi nhồi mạnh xuống ngực nó. Thật mạnh... Mạnh đến nỗi lòng bàn tay cũng ê ẩm đau đớn. Tiếng khóc gào của đám con gái càng lớn, lòng tôi càng tuyệt vọng đau đớn... "Không, không thể như vậy được. Tao suýt chết vì cứu nó... Ông trời không thể đối xử với tôi như vậy..." Dòng nước mắt nóng hổi tràn ra khoé mắt, sự phẫn uất tức tưởi dâng lên ngùn ngụt. Hai bàn tay tôi nắm chặt với nhau, vung lên rồi dùng hết sức bình sinh gián thẳng xuống ngực Quyền. Cả người nó như nảy lên... cổ họng phát ra tiếng òng ọc...
- Oẹ... - Miệng Quyền ọc ra một ngụm nước.
Nhanh như cắt tôi và Phương lật nghiêng người nó, vỗ vỗ mạnh vào lưng. Nước liên tục trào ra khỏi miệng nó.
- Á.... Sống rồi... Sống rồi...
Thanh Thuỷ nước mắt dàn dụa, hét đến lạc giọng. Cả đám kích động vừa la vừa khóc vang vọng cả bờ sông. [Truyện viết bởi 69deluxe]
Quyền mập sau khi nôn ra hết nước, nằm ngửa trên sàn ghe thở phì phò khó nhọc. Ánh mắt nó nhìn tôi, rồi đảo qua Thanh Thuỷ, thì thào hỏi:
- Thuỷ... Thuỷ hô hấp nhân tạo cho Quyền sao ?!
Thanh Thuỷ ngơ ngác chưa kịp trả lời, thì tôi cười nói xen vào:
- Không phải... Là anh kia...
Quyền mập cố ngẩng đầu nhìn. Thấy người đàn ông đen nhẻm cuối ghe đang nhe hàm răng vành ệch cười cười, nó ngã oạch ra sàn thì thào yếu ớt:
- Tụi mày trả tao ra giữa sông... Tao không thiết sống nữa...
- Ha ha... Ha ha... - Tôi và Phương cười đến chảy nước mắt.
Thanh Thuỷ mỉm cười, vuốt mái tóc loà xoà trên khuôn mặt béo ịch của Quyền, rồi cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn.
- Vậy được chưa ?!
- Chưa ah...
- Cái nữa thôi nha... umm...
- Chưa... chưa được ah.
Phương đã tìm được người cứu tính mạng của tôi và Quyền mập. Những tưởng mọi chuyện còn lại sẽ đơn giản nhưng chúng tôi lại lâm vào một vấn đề khác. Không có chứng cứ Thuận phá hoại, quán ăn kia bắt chúng tôi bồi thường toàn bộ căn chòi nổi. Không lớn không nhỏ, 75 triệu đồng. Đám con gái đều bất bình, đòi báo cảnh sát. Nhưng nếu xé chuyện này ra to hơn, cũng đồng nghĩa với việc phơi bày chuyện xấu chúng tôi đã làm ra ánh sáng... Tôi và Phương đều thống nhất mỗi đứa một nửa, bồi thường cho quán ăn. [Truyện viết bởi 69deluxe]
Trời chiều 17h30,
Trong gian phòng khách sạn trắng tinh sang trọng. Tôi tựa người vào khung cửa kính, nhìn màn mưa mù mịt bên ngoài... Từ phía sau, một thân hình mềm mại thơm ngát áp sát vào lưng tôi, hai cánh tay trắng muốt ngọc ngà choàng qua eo tôi, ghì chặt.
- Em đã rất sợ... em tưởng... đã mất anh... - Giọng nói của Vân Nhu nghẹn ngào thút thít.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, siết chặt. Tôi không trả lời nàng, vì thật sự không biết phải nói gì. Những chuyện vừa xảy ra như những khung hình kinh sợ lập đi lập lại trong đầu tôi... Tôi nhận ra mình đã quá tự tin, quá ngạo mạn rồi. Sài Gòn không phải là một cái ao nhỏ để một con cá nhỏ như mình có thể hoá rồng... Sự ngạo mạn của tôi suýt làm hại tính mạng của chính mình và Quyền mập. Tôi cần sống chậm lại, cần điều chỉnh bản thân mình.
- Anh xin lỗi... - Tôi quay lại, kéo Vân Nhu vào lòng.
- Không... - Vân Nhu lắc đầu nghẹn ngào, mái tóc ẩm ướt thơm ngát của nàng dụi vào cổ tôi. - Không phải lỗi anh. Anh hy sinh vì bạn bè... Em rất tự hào vì anh... Nhưng lòng em đau... Em sợ lắm.
- Anh không phải nói chuyện đó... - Tôi thở dài nói nhỏ. - Đối với anh cứu Quyền mập không gọi là hy sinh, mà là chuyện phải làm. Anh tin ngược lại, lúc cần thiết Quyền cũng làm vậy với anh thôi.
- Anh xin lỗi vì đã làm liên lụy đến em... Anh hứa sẽ không để em gặp nguy hiểm như vậy nữa.
- Em không sao, có anh bên cạnh em không sợ gì hết.
Vân Nhu ôm ghì lấy cổ tôi, trao cho tôi một nụ hôn. Tôi tìm đến chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào của nàng mà cuốn lấy nó say mê.
- Phải là anh nói... Có em bên cạnh anh không sợ gì hết... Hôm nay anh không còn tiền, em mà không trả tiền phòng, anh phải ở đây rửa chén hai tháng trừ nợ ah. - Tôi nhe răng cười với Vân Nhu.
- Phì... - Vân Nhu phì cười, ánh mắt tinh nghịch, nói. - Vậy anh cứ ở đây rửa chén đi... Mỗi ngày em hứa... em ghé thăm anh, được không ?
- Ha ha... Em ác lắm ah... - Tôi bật cười chọc lét nàng.
- Hi hi... Đừng mà... - Vân Nhu cười nắc nẻ giòn tan.
"Kính cong..."
Chợt có tiếng chuông cửa. Tôi rời khỏi Vân Nhu, ra mở cửa. Sau cánh cửa là một người phục vụ, nâng khay quần áo bằng hai tay, nói:
- Dạ, đồ đã được giặt sạch.
Tôi rút tờ giấy bạc, bồi dưỡng cho anh ta, rồi nhận lấy khay quần áo, đóng cửa lại. Sau khi rời quán ăn, cả người tôi và Vân Nhu đen như hai con chuột cống, dĩ nhiên tôi không thể để nàng về nhà với tình trạng như vậy. Tìm một khách sạn tươm tất, hai đứa chui vào đây, vừa tắm rửa, vừa để họ giặt ủi sạch sẽ. Chiếc áo dài trắng tinh của Vân Nhu và chiếc áo trắng của tôi ngâm qua bùn đất giờ hơi ngả màu ngà ngà... nhưng ít ra sẽ không gây chú ý cho mẹ nàng. [Truyện viết bởi 69deluxe]
- Mặc quần áo vào đi... Anh chở em về...
Đặt khay quần áo xuống, tôi quay lại liền há hốc ngạc nhiên. Vân Nhu từ lúc nào đã nằm trên giường. Chiếc khăn tắm nàng vừa quấn ngang người đã vứt ra ngoài chỏng chơ trên sàn nhà. Nàng kéo lớp chăn mỏng lên che nửa gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng, nói:
- Em không muốn về...
Lời Vân Nhu nói làm tim tôi chợt đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Túm chiếc khăn tắm đang quấn ngang eo, vứt thẳng xuống sàn. Cả người trần truồng tênh hênh lao đến bên giường.
- Em muốn nổi loạn hả ?! Anh chìu tới cùng... - Tôi tốc lớp chăn, gầm gừ chui thẳng vào.
- Á... Anh này... Ư...
Vân Nhu kêu ré lên, cười nắc nẻ. Tôi ôm chầm lấy cơ thể trần truồng mát rượi của nàng mà hôn hít đùa giỡn. Tiếng cười dần lịm đi thay bằng âm thanh thở dốc nặng nề của Vân Nhu. Dưới lớp chăn mỏng, tôi vùi mặt vào hai bầu vú nàng mà hôn hít. Ôi! Tôi mê đến chết cảm giác này. Hai bầu vú nàng thật tròn trịa tràn ra khỏi hai bàn tay tham lam của tôi. Hai núm nhũ hoa đỏ hồng lại xinh đẹp đến mức tôi như trở thành một đứa bé khát sữa, ngậm mút say mê.
- Uwmmm... - Vân Nhu rên khẽ, ưỡn ngực lên cho tôi hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro