Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 69

"Ầm" trong đầu tôi như có một tiếng nổ vang. Dương vật khoảnh khắc trước còn ỉu xìu vặt vẹo, như có phép màu liền dựng đứng lên. Tôi nghiến răng nhào qua ôm choàng lấy cơ thể trần truồng của cô, lật nằm xấp xuống. Tách hai chân cô rộng ra, khúc thịt của tôi liền chui vào giữa cặp mông mềm mại mê người của cô...

- Phong... đừng... mà...

- Một cái nữa, rồi mình ngủ nha...

- Thôi mà... Ôi... Trời ơi... Uwmmm...

Nằm sấp lên người cô Ngọc Nhi, tôi trườn lên miệng há hốc tê dại... Ngậm mút vành tai nhỏ nhắn của cô, tôi thì thào:

- Cô có sướng không ?!

Cô Ngọc Nhi gật gật đầu, nhắm nghiền hai mắt, đôi môi run rẩy không nói nên lời. [Truyện viết bởi 69deluxe]

- Em cũng sướng quá ah... Ah...

Tôi nhúng người dập hạ thể xuống cặp mông tròn trịa mát rượi của cô Ngọc Nhi. Dương vật đi sâu vào âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của cô phát ra những tiếng óc ách liên hồi. Cúi sâu vào bờ vai thon mảnh của cô, đón lấy đôi môi hé mở hổn hển của cô.

- Ưmmm... Phong ơi... Yêu cô đi...

---------------++++++--------------

Mười hai giờ đêm,

Cô Ngọc Nhi bịt khẩu trang, đầu cúi thấp líu ríu đi theo tôi bước vào thang máy. Dù tôi mấy ba bò chín trâu thuyết phục cô cùng tôi ngủ lại khách sạn đêm nay, nhưng cô vẫn lo lắng rằng chị Ngọc Trâm có thể về nhà sáng sớm. Thế là đành ngậm ngùi bỏ dỡ trận đấu với tỷ số 2 - 3 nghiêng về tôi.

Cửa thang máy tầng Trệt vừa mở... Trước mắt chúng tôi là một nhóm khách du lịch hơn mười người và vô số hành lý ngỗn ngang. Họ tách sang hai bên nhường một lối đi nhỏ. Cô Ngọc Nhi cúi thấp đầu, mái tóc đen óng che gần hết gương mặt đi ra... Tôi đi theo cô, chiếc nón lưỡi trai cũng hạ thấp dù tôi cũng không nghĩ rằng tại nơi này có ai nhận ra mình. Gần cuối hàng người, chợt đuôi mắt tôi lướt qua một gương mặt sáng ngời đẹp trai lại có nét quen thuộc kì lạ. Đi qua khỏi nhóm người, tôi quay lại ngay lập tức nhận ra kẻ đó. Hắn là gã thanh niên trẻ măng đẹp trai trong nhóm hiếp dâm Thuận, vì dưới tuổi vị thành niên đã được thả ra. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Lúc này, nhóm khách du lịch ùa vào lấp kín thang máy, còn chừa lại đúng hai người bên ngoài. Gã thanh niên đó và một người đàn ông cao gầy đeo khẩu trang che kín mặt. Hai người đứng chờ thang máy cách nhau một khoảng như không hề quen biết hay đi chung... Nhìn kỹ gã đàn ông kia, tim tôi chợt đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Như giao hẹn trước, cô Ngọc Nhi sẽ bước ra khỏi khách sạn trước đi xa một đoạn, tôi thanh toán tiền, lấy xe rồi đón cô. Lúc này, cô vừa bước đến gần cửa khách sạn, thì tôi đã sát đến bên cạnh cô. Hỏi nhanh:

- Cô có số điện thoại của tên Tùng không ??

- Tùng... Để làm gì ?! - Cô Ngọc Nhi nghe hoảng hốt nhìn quanh.

- Không có gì. Đưa số cho em... Lát về em giải thích. - Tôi định rút chiếc điện thoại cô đang cầm để lấy số.

- Cô xoá đi rồi... Nhưng cô còn nhớ. - Cô Ngọc Nhi ấp úng nói.

- Đọc cho em... Nhanh.

Năm giây sau, cô Ngọc Nhi như kế hoạch đi ra ngoài, tôi một mình bước nhanh đến quầy tiếp tân. Vừa đọc số phòng, tôi liền nói nhanh với cô gái tiếp tân:

- Cho anh mượn điện thoại một chút nhé.

- Vâng, anh cứ tự nhiên.

Bấm nhanh mười con số, áp lên tai, ánh mắt tôi nhìn về phía hai người đàn ông còn đứng chờ thanh máy, tim đập thình thịch. Cửa thang máy mở ra, mà điện thoại vẫn chưa kết nối... Người thanh niên kia bước vào trước, theo sau là người đàn ông kia... "Nhanh... Nhanh lên...". Cửa thang máy từ từ khép lại. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng đó, tôi thấy gã đàn ông đó rút điện thoại ra...

"Alo..."

Tôi tắt máy, trả lại điện thoại mỉm cười cảm ơn cô Tiếp tân. Tôi trả tiền phòng, nhận lấy giấy tờ vẻ mặt vẫn điềm nhiên thoải mái. Chỉ có chính tôi mới biết lòng bàn tay mình đã rịn ướt mồ hôi... Tôi đang phấn khích, lẫn sợ hãi về chuyện mình sắp làm. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Năm phút sau, tôi lướt xe trờ đến bên lề đường, dừng lại trước cô Ngọc Nhi.

- Sao em lâu vậy ?! - Vừa leo lên xe, cô liền trách.

Tôi mỉm cười, kéo tay cô đặt lên bụng mình, nói:

- Em xin lỗi. Em có một cuộc điện thoại rất quan trọng.

- Hứ... vậy cô không quan trọng với em sao ?! - Cô Ngọc Nhi hậm hực nói.

- Ha ha... Cô mà không quan trọng thì em đã không có cuộc điện thoại đó ah.

- Thần thần bí bí... Nói chuyện không hiểu gì hết...

- Không có gì đâu... Nay mai cô sẽ biết thôi.

------------++++++++++------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vando