Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 67

Ngẫm nghĩ lại cũng thấy buồn cười ah. Tại sao người con gái nào tiếp xúc thân xác với tôi cũng đều sẽ phát sinh một màn tắm rửa cụp lạc ah. Bản thân tôi là con trai, tuy không ở dơ, nhưng cũng không thể đặc biệt sạch sẽ như con gái được. Nếu để tôi tắm một mình, có lẽ không mất quá ba phút là xong. Nhưng tắm với con gái lại khác hẳn, tôi có thể quanh quẩn trong phòng tắm bao lâu cũng được. Ngâm trong bồn nước ấm, vuốt ve hai bầu vú tuyệt diệu này... Tôi cảm giác như mình không còn ở chốn nhân gian.

- Phong... - Cô Ngọc Nhi ngã đầu trên vai tôi, kêu khẽ.

- Em đây... - Tôi quay qua, hôn lên đôi môi mềm mại hé mở của cô.

- Cô... khó chịu... - Cô thì thào, chiếc lưỡi nhỏ khao khát tìm vào miệng tôi.

Tôi luồn tay vào giữa hai chân cô, tay tôi như rơi vào một vùng da thịt trơn nhẵn, hừng hực như miệng núi lửa. Cô Ngọc Nhi trở mình, ôm ghì lấy cổ tôi thở dốc:

- Yêu cô đi... Phong...

Tôi trám kín lấy đôi môi khao khát chờ đợi của cô. Bên dưới, tay tôi cầm dương vật cương cứng của mình tìm đến giữa hai chân cô. Cô Ngọc Nhi thở dốc, cặp đùi thon dài quắp lấy hông tôi, âm hộ cô chậm chậm đón lấy tôi.

- Uwmmmm.... Ôi...

Ôi, cảm giác khít khao này sung sướng đến mức tôi muốn hét lên. Bên trong cô Ngọc Nhi là một vùng ấm nóng, chật chội nhưng trơn nhẵn tuyệt vời. Sau vài giây tận hưởng cảm giác khoan khoái này... Tôi đỡ lấy cặp mông tròn trịa của cô, bắt đầu để người cô nhấp nhỏm lên xuống.

- Uwmmm... Ôi...

Cô Ngọc Nhi nhắm mắt, rên rỉ, níu lấy hai bờ vai tôi, đẩy người nhấp nhỏm lên xuống. Tôi há hốc thở dốc, đỡ bên dưới hoà nhịp cùng cô. Dương vật tôi gần như rời ra, lại đi thẳng vào không chút khe hở... Tôi cảm nhận như mình chạm được điểm cuối cùng trong cơ thể cô, làm cả người cô run rẩy. Cảm giác sung sướng lan tràn khắp cơ thể, tôi gần như nhấc bổng cả cơ thể cô lên, rồi dồn ép xuống hạ thể mình. Liên tục, không ngừng nghỉ... Nước trong bồn tắm óc ách liên tục rồi tung toé ra sàn...

- Ôi... Uwmmm...

Cô Ngọc Nhi bấu chặt lấy tôi, nhấp nhỏm càng nhanh, tiếng rên rỉ nỉ non làm máu nóng tôi sôi trào. Tôi cúi xuống hôn lên hai bầu vú căng tròn, rồi ngậm lấy núm vú đỏ hồng của cô, mút say mê...

- Ư... Phong ơi...

Cô Ngọc Nhi tay chống lên chân tôi, ngã người ra sau, ưỡn hai bầu vú lên cho tôi thoả thích ngậm mút. Vòng eo nhỏ nhắn của cô vẫn vũ động nhịp nhàng để dương vật tôi không ngừng nghỉ ra vào âm hộ cô. Sự nhiệt tình nóng bỏng như lửa của cô Ngọc Nhi làm tôi sướng đến mê người... Ngậm trong miệng núm vú đỏ hồng nức nở của cô, răng tôi cắn lên nó, nhay nhay thật nhẹ.

- Ôi... Cô chết mất.... Uwmmm... - Cô Ngọc Nhi rùng mình, ôm ghì lấy đầu tôi.

Một dòng nước ấm tuôn trào phủ kín lấy dương vật tôi. Cô đạt cao trào rất nhanh ah... Có thể hôm nay, không còn đau như lần đầu nên khoái cảm được trọn vẹn... Cũng có thể ở nơi này tinh thần cô hoàn toàn buông thả, không còn cảm giác lén lút căng thẳng. Tôi tiếp tục hôn lên khắp ngực cô để cơn sướng khoái của cô âm ỉ kéo dài thật lâu.

- Uwmm...

Cô Ngọc Nhi ôm ghì lấy cổ tôi, hơi thở mê ly ấm áp phả lên vai tôi, chợt cô hỏi nhỏ:

- Em có nghĩ là cô... là một người phụ nữ... hư hỏng không ?!

Tôi ngẩng người nhìn xuống cô, tròn mắt ngạc nhiên:

- Không. Em không bao giờ nghĩ cô như vậy. Tại sao cô nói kì lạ vậy ?!

Cô Ngọc Nhi dụi mặt vào cổ tôi, giọng buồn buồn nói:

- Khi em hỏi, cô có yêu em không, khi đó cô cũng tự đặt câu hỏi cho mình. Cuối cùng, cô vẫn không có lời giải đáp.

- Cô thật sự không biết mình đang làm gì... - Giọng cô nghèn nghẹn, yếu đuối. - Nếu cô không yêu em... thì... thì những chuyện xảy đang ra giữa hai chúng ta nên lý giải như thế nào ?!

- Lần đầu... thì còn có thể nói là cô muốn quên chuyện kia đi... nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... rồi sau này... thì sao ?! Cô không muốn tự lừa dối mình nữa...

Cô Ngọc Nhi khóc thút thít trên vai tôi, nói tiếp:

- Cô thà rằng mình yêu em, ân ái với em vì tình yêu... nhưng đó không phải là tình yêu, tất cả những gì cô nhớ về em... chỉ là những cảm giác chung đụng xác thịt... - Cô nghẹn ngào nức nở. - Cô không chịu đựng nổi... suy nghĩ rằng mình... mình... đang sống buông thả.

Ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của cô, tôi thật sự hối hận vì đã hỏi cô một câu ngớ ngẩn như vậy. Nhưng những điều cô nói lại làm cho tôi cảm thấy hơi buồn cười. Cô Ngọc Nhi bé bỏng của tôi lại có những suy nghĩ mông lung như vậy ah. Tôi nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên đôi môi ươn ướt mằn mặn nước mắt của cô.

- Haizz... Đó không phải là buông thả. - Tôi mỉm cười, thở dài.

- Cô chỉ nhớ đến em với hình ảnh hai chúng ta ân ái với nhau, vì thật sự ngoài chuyện đó ra giữa hai ta đâu còn kỉ niệm nào khác ?! - Vuốt mái tóc dài ẩm ướt của cô, tôi nói tiếp.

- Nhưng đó là trước đây... Còn sau bữa ăn tối hôm nay, cô sẽ mơ về em... như là điển trai, lịch thiệp, ga lăng... nói tiếng Anh như gió ah...

- Phì... - Cô Ngọc Nhi phì cười, áp má lên lòng bàn tay tôi, đôi mắt đỏ hoe triều mến nhìn tôi. - Nếu cô không mơ như vậy thì sao ?!

Tôi vờ chưng hửng nói:

- Thì giấc mơ sẽ lệch thời gian đi chút chứ sao ?! Qua đoạn quán ăn, thì đến đoạn này...

- Đáng ghét... - Cô Ngọc Nhi bực mình, hàm răng trắng như ngọc nhè vai tôi, cắn.

- Đừng đừng cắn... Cô không biết vì vết cắn của cô mà em suýt mất mạng ah... - Tôi la hoảng.

- Em... Em dám nói cô bị dại hả ?? - Cô trừng mắt hỏi.

- Ha ha... - Cô Ngọc Nhi hỏi làm tôi cười đến đau bụng.

- Còn cười...

- Không... Ây da... Đau quá...

- Hừ... Cho chết nè...

- Ui da... Oan quá... Em muốn nói vụ cây gãy mà...

- Cây gãy nào ?!

Tôi vừa xuýt xoa những vết bầm trên người, vừa kể lại câu chuyện xảy ra hôm đó. Cô Ngọc Nhi che miệng cười đến đỏ bừng cả mặt. Bầu không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng dễ chịu hơn nhiều... Nước trong bồn tắm cũng nguội dần. Tôi kéo cô Ngọc Nhi đứng lên, bước ra khỏi bồn. Lấy chiếc khăn tắm khô, tôi chậm rãi lau khô người và tóc cho cô... Tôi chậm rãi nói:

- Cô đã quá mệt mỏi với vỏ bọc bề ngoài của mình rồi. Ở trường cô là một cô giáo, về nhà cô là một người 'mẹ'... Cả hai vai trò nặng nề đó ban ngày và buổi tối đã phủ kín thời gian của cô. Cô cần được sống thực với chính mình. Sống vì mình...

- Cô khao khát được yêu ?! Thì đã sao ?! Cô giáo không phải là thiên thần. Cô giáo cũng bình thường như bao người phụ nữ khác... cần được yêu thương, cần được thoả mãn thể xác. Cô xem em là người tình cũng được, là bạn trai hờ cũng không sao ! Cô chỉ cần biết... không phải chỉ cô, mà bản thân em cũng nhớ nhung cô như vậy.

Cô Ngọc Nhi cắn môi lắng nghe, vừa nhìn tôi nhẹ nhàng lau khô từng ngõ ngách trên cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của cô. Theo lời tôi càng nói, mặt cô càng đỏ ửng lên, đáng yêu không thể tả. Tôi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói:

- Đêm nay. Bên em, em muốn cô buông thả tất cả... Hãy sống một đêm là chính mình được không ?!

Cô Ngọc Nhi im lặng, không biết nghĩ gì, nhưng gò má áp trên vai tôi chợt nóng rang lên. Cô khẽ gật đầu.

Dắt tay cô Ngọc Nhi líu ríu ngượng ngùng, tôi mở cửa đi ra khỏi phòng tắm. Căn phòng thật sáng ah. Trước mặt chúng tôi là chiếc giường trắng tinh mời gọi... Nhìn cô Ngọc Nhi trần truồng ngồi bên cạnh giường, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ như tân nương vào buổi động phòng, dương vật tôi chưa được thoả mãn càng cương cứng như muốn nổ tung.

Tôi bước đến, cầm tay cô đặt dương vật của mình, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:

- Em rất nhớ... cô hôn nó ah... Cô chìu em được không ?

Cô Ngọc Nhi đỏ mặt, gật đầu. Vén mái tóc qua vành tai nhỏ, cô chậm chậm cúi xuống hôn lên đầu nấm đỏ lừ căng bóng của tôi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt dọc theo thân dương vật, đôi môi đỏ hồng xinh xắn của cô hé mở, chậm chậm bao trùm xuống...

- Ah... - Tôi thở hắc một hơi khoan khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vando