Part 66
- Ơ... Sao vậy ?! - Tôi ngơ ngác.
- Không có gì... Cô chỉ là... thấy rất vui ah. - Cô Ngọc Nhi mỉm cười.
Tôi cười nhẹ, quệt miếng gan ngỗng lên miếng bánh mì, đưa lên miệng cô. Cô Ngọc Nhi không phản đối, cắn một miếng nhỏ, tôi lại điềm nhiên đưa lên miệng cắn một miếng.
- Để em đoán nha... - Tôi trêu chọc. - Cô vui vì người ta nói chúng ta là 'couple' phải không ?
- Hi hi... - Cô cười nhỏ, rồi lắc đầu. - Cô không ảo tưởng như vậy đâu.
Không nghĩ rằng lời nói đùa của mình, lại làm cô Ngọc Nhi buồn bã như vậy. Tôi nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô, nói:
- Sao gọi là ảo tưởng?! Cô rất trẻ ah... Không tin hôm nào cô thử mặc một bộ áo dài trắng đi ngang sân trường giữa giờ học... Xem bác Bảy Giám thị có bắt lại không ?!
Cô Ngọc Nhi che miệng cười nắc nẻ:
- Đừng xúi dại... Cô không muốn lên phòng giám thị ngửi cái mùi kia đâu...
- Ha ha... - Tôi phá lên cười.
Cô Ngọc Nhi chợt im lặng, nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói:
- Thật ra... cô vui... vì nhận ra em trưởng thành hơn cô nghĩ... rất nhiều.
- Ah, có ý gì ?! - Tôi giả vờ chưng hửng nói. - Vậy là cô không chịu mình trẻ hơn, lại muốn em già đi sao ?!
- Trời ơi... Cô có nói vậy đâu ?! - Cô Ngọc Nhi che mặt, cười đến chảy nước mắt.
Tôi mỉm cười, lấy tay cô đặt lên đùi mình. Cô Ngọc Nhi hơi nghiêng người tựa vào vai tôi. Tôi tiếp tục cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, đút cho cô và cho mình. Cảm giác này thật dễ chịu ah.
- Có bao giờ cô nghĩ đến... Hai chúng ta không xưng hô với nhau như bây giờ nữa không ?! - Tôi hỏi nhỏ.
Cô Ngọc Nhi sững người, nhìn tôi cười tủm tỉm, hỏi:
- Không xưng hô như bây giờ... thì gọi nhau là gì ?! Anh... xưng em sao ?!
- Ờ, ví dụ vậy... - Tôi gật gật đầu.
- Phì... mắc cười lắm. Không được đâu. - Cô phì cười, gương mặt lại đỏ ửng xinh đẹp đến mức tôi muốn cắt ra mà ăn.
- Vậy xưng tên thì sao ah... - Tôi nâng ly rượu đưa cho cô.
Cô Ngọc Nhi cầm ly rượu nhìn tôi, ánh mắt tinh nghịch, nói:
- Phong muốn chuốc say Nhi sao ? Phong có ý đồ gì đây ?
- Phì... Ha ha... - Tôi suýt sặc ngụm rượu ra ngoài.
Cô Ngọc Nhi đưa ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Khẽ tựa vào tôi, cô giơ ly rượu trống không lên ánh nến đung đưa qua lại, lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Xưng hô là gì, có quan trọng sao ?! Chẳng qua là tự lừa dối lẫn nhau thôi.
Lấy ly rượu từ tay cô, tôi đặt xuống bàn, cũng không rót thêm. Tôi buột miệng hỏi:
- Cô có yêu em không ?!
Câu hỏi bất ngờ của tôi làm cô Ngọc Nhi giật mình, cô ngồi thẳng lên, ánh mắt hơi bối rối không muốn nhìn tôi.
- Haizz... Xin lỗi. Em không nên hỏi ngớ ngẩn như vậy... - Tôi thở dài nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại đã ướn ướt mồ hôi.
Cô Ngọc Nhi cúi đầu, hai gò má lại đỏ ửng ngượng ngùng:
- Không phải... Chỉ là... chỉ là... cô không biết trả lời thế nào... Vì chính cô cũng... không biết.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi, tôi áp lên mặt mình, rồi hôn lên những ngón tay thon dài của cô. Chợt tôi dùng tay cô vỗ vỗ lên mặt mình, nhe răng cười nói:
- Em nên bị phạt. Em là người nói... đêm nay không nghĩ đến chuyện ngày mai... Rồi do chính em lại nói nhăng nói cuội ah.
Cô Ngọc Nhi mỉm cười, đôi mắt tuyệt đẹp long lanh nhìn tôi, nói:
- Em ăn đi... Cô no rồi. Ăn xong còn về ah.
Tôi đưa miếng gan ngỗng lên miệng, rót thêm rượu vang, quay qua hỏi:
- Về làm gì ?! Chị Ngọc Trâm không có nhà mà.
- Không về chứ đi đâu ?! - Cô Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Tôi uống một ngụm rượu vang, nói:
- Không về. Tối nay, mình ngủ khách sạn.
- Không... Trời ơi... - Cô Ngọc Nhi bưng kín mặt, gắt lên.
Tôi nhích sát người lại, kéo tay cô lén lút đặt lên khối u giữa hai chân. Cô Ngọc Nhi mặt đỏ như gấc muốn rút tay lại nhưng bị tôi giữ lại.
- Cô biết... em nhớ cô mà... - Tôi bắt đầu nài nỉ.
- Nhưng về nhà... cũng được mà... - Cô Ngọc Nhi nói lí nhí.
- Không thú vị ah. Đêm nay, em sẽ làm cô nhớ mãi nha...
- Không mà...
- Đi mà...
- Không mà...
- Đi mà....
- Không là không. Không thương lượng gì hết.
.......
Nửa tiếng sau, Khách sạn Brothers, Lý Tự Trọng.
Cửa phòng đóng lại, cô Ngọc Nhi tựa cửa thở phào nhẹ nhõm. Tôi mỉm cười, gỡ chiếc khẩu trang xuống lộ ra gương mặt xinh đẹp còn đỏ ửng của cô. Cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng thơm ngát mùi rượu vang của cô, tôi hỏi:
- Lén lén lút lút cô thấy có thú vị không ?!
- Không thú vị gì hết... Sợ chết đi được. - Cô không tránh nụ hôn của tôi, chỉ xoa xoa hai gò má đỏ ửng vì ngượng.
- Ha ha... - Tôi bật cười, chợt cúi người bế xốc cả người cô trên hai cánh tay, đi vào phòng tắm.
- Thôi, cô tắm rồi mà... - Cô Ngọc Nhi phản đối.
- Nhưng em chưa tắm ah... Hình như là... hai đứa mình cũng chưa tắm chung với nhau lần nào nha...
- Có rồi... - Cô ôm cổ tôi, đỏ mặt nói.
- Lần đó không phải là tắm chung ah... Em còn chưa cởi đồ, con dao đã kề lên cổ còn gì...
- Hi hi... Đáng đời. Ai biểu tự dưng cởi hết quần áo người ta ra chứ ?!
- Oan quá mà... Cởi mà có được nhìn đâu...
Đẩy cửa phòng tắm bước vào, tôi đặt cô Ngọc Nhi ngồi trên bệ nước rửa tay. Mình thì bắt đầu vừa cởi quần áo, vừa xả nước và xà bông vào bồn. Cả người trần truồng, khúc thịt đã sương sương cứng đung đưa giữa hai chân, tôi cười tủm tỉm bước lại trước cô Ngọc Nhi. Ánh mắt cô ngượng ngùng nhìn khắp cơ thể rắn chắc của tôi, rồi lén nhìn xuống dưới mà mặt đỏ ửng. Kể từ đêm hoang dại đó hai chúng tôi không có dịp gần nhau. Dù cái gì của nhau cũng đã biết hết, nhưng vài ngày xa cách cảm giác mới mẻ vẫn nguyên vẹn như phút ban đầu ah.
Choàng tay quanh bờ eo thon gọn của cô Ngọc Nhi, ghì sát cô vào người. Tôi cúi xuống hôn lên gò má, lên chiếc cổ nhỏ nhắn dễ thương của cô. Tay tôi lần mò kéo dây khoá váy sau cổ, rồi nhẹ nhàng luồn tay vào váy cô. Cô Ngọc Nhi cắn môi, giở hai cánh tay cho tôi kéo chiếc váy qua đầu. Làn da ngọc ngà của cô làm hai mắt tôi mê mang đờ đẫn. Tôi cúi xuống hôn lên chiếc cổ thon dài, hôn bờ vai thanh mảnh của cô. Cô Ngọc Nhi vòng tay ra sau mở chiếc nịt ngực, để hai bầu vú căng tròn của cô no nê tràn ngập ánh mắt tôi.
- Ôi... Hôm nay cô thơm quá... - Tôi vùi mặt vào ngực cô mà hít hà say mê.
- Hi hi... Thơm thế nào cũng mỗi mình Phong biết thôi...
Tôi dụi dụi hai gò má lên hai núm vú đỏ hồng xinh xắn của cô Ngọc Nhi, vừa than thở, vừa hớp hớp hôn lên khắp da thịt mềm mại của cô. Cô Ngọc Nhi cắn môi, hai bầu vú ưỡn ra cho tôi hôn hít say mê. Gian phòng tắm chỉ còn âm thanh nước chảy và tiếng thở ư ử nỉ non của cô... Tôi vuốt ve dọc bờ lưng cong ỏng của cô, luồn vào chiếc quần lót ren mỏng. Cô Ngọc Nhi khẽ nâng người, cho tôi kéo chiếc quần lót xuống đùi... Tôi cúi nhìn chiếc quần nhỏ bé căng ngang cặp đùi nõn nà của cô. Miếng vải lót đáy đã thấm ướt một vệt dài nổi rõ dưới ánh đèn...
- Em đừng nhìn... xấu hổ quá đi ! - Ngọc Nhi đỏ mặt, vội túm chiếc quần nhỏ kéo ra khỏi hai chân.
- Em làm cô ướt ah... - Mân mê hai bầu vú căng tròn, tôi hôn rít lấy đôi môi đỏ hồng của cô.
Cô Ngọc Nhi cắn nhẹ lên môi tôi, oán trách:
- Ư, em cứ như vậy... làm sao không ướt...
- Hì hì... Vậy thì, em phải chịu trách nhiệm rồi...
Tôi bế xốc lấy cơ thể trần truồng của cô Ngọc Nhi, đi qua bồn tắm. Chiếc bồn tắm đôi đã đầy nước, hơi nóng bốc lên mờ mờ những vách gương bên cạnh. Tôi đặt cô ngồi bên mép bồn, mình tự cho tay vào thử nước. Ấm nóng vừa đủ ah. Tôi bước vào trước. Cái bồn này khá rộng ah, hai người ngồi vẫn rất thoải mái. Đạt chuẩn 'tắm uyên ương' nha.
- Vào đây nha...
Nắm tay cô Ngọc Nhi, để cô bước vào trong bồn. Tôi ngồi xuống trước, giang tay đón lấy cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của cô vào lòng. Dòng nước ấm áp và mùi thơm của xà bông làm hai chúng tôi lâng lâng dễ chịu. Tôi để cô ngã đầu tựa lên vai mình, tay vuốt ve mơn trớn hai bầu vú căng tròn trơn nhẵn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro