Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 55

Phần 15: Một ngày hồng phúc (tiếp theo)

21h00, tối cùng ngày,

Tôi về nhà trong tâm trạng buồn bực khó chịu. Căn nhà tắt đèn tối om, không một bóng người. Có lẽ như vậy tôi sẽ thoải mái dễ chịu hơn. Khoá cửa, lầm lũi đi về phòng.

"Tách"

Bấm công tắc đèn, ánh sáng chói loà làm tôi nheo mắt khó chịu. Hình ảnh trước mắt rõ lại, tôi hơi ngạc nhiên phát hiện trên giường mình có một vị khách không mời. Cô Ngọc Nhi ngồi co ro trên giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Tôi không nhìn cô, lẳng lặng bỏ cặp vào góc, rồi thay áo. Cô mím môi bước xuống giường đến sau lưng tôi.

- Cô xin lỗi. - Cô Ngọc Nhi nói nhỏ. - Cô đã giao đội bóng và đội cổ vũ cho thầy Đạt và cô Quyên... Thứ Bảy này tập luyện, em và các bạn có thể tham gia được rồi.

Không đợi tôi trả lời, cô quay người bước ra cửa. Tôi quay lại nhìn cô, hỏi:

- Những lời cô vừa nói... là dùng thân phận nào ?! Cô Ngọc Nhi trong trường hay chị Ngọc Nhi của nhà này ?!

Cô dừng lại trước cửa, không quay lại, nói nhỏ:

- Em có thể xem như là... cô Ngọc Nhi đã nói.

- Vậy... chị Ngọc Nhi vẫn còn nợ em một lời xin lỗi...

Cô quay phắt lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe lại ươn ướt long lanh, giọng cô run run kềm nén.

- Chị... còn có lỗi gì với em ?! À, phải rồi... - Cô Ngọc Nhi mở giỏ xách rút một gói giấy đặt xuống bàn. - Chị gửi lại em tiền Ngọc Trâm đã mượn. Chị cảm ơn.

Tôi nhíu mày nhìn chiếc phong bì dán kín cẩn thận, giọng âm trầm nói:

- Em không phải nói cái này...

- Vậy em còn muốn gì nữa hả ?! - Cô Ngọc Nhi gắt lên, khoé mắt rưng rưng. - Em quen nhiều bạn gái là quyền của em... Nhưng em cũng không cần phải làm những chuyện... chướng mắt như vậy.

- Em không cần nhắc nhở cô đâu ! Cô tự biết mình già, lại không trong sạch... Em muốn cô xin lỗi... Được. Cô xin lỗi em... do cô tự mình tơ tưởng lung tung...

Cô Ngọc Nhi ôm mặt khóc nức nở, quay người lao qua cửa. Tôi thất thần nhìn khung cửa trống trải mà lòng chợt đau nhói. "Không, không phải như vậy..." Tôi nghiến răng lao mình chạy theo. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Cô Ngọc Nhi vừa đẩy cửa vào phòng, tôi liền lao đến ôm chầm lấy cơ thể run rẩy của cô từ phía sau, tôi thì thầm:

- Em xin lỗi... Là lỗi của em, không nghĩ đến cảm giác của cô.

- Buông tay... - Cô Ngọc Nhi vùng người giãy giụa.

Tôi kéo cô quay lại, trám kín đôi môi cô bằng một nụ hôn. "A" ngay lập tức, một cái cắn đau nhói làm tôi la lên... Rời cô ra, chạm lên môi mình, đầu ngón tay tôi dính một giọt máu đỏ tươi. Cô Ngọc Nhi cũng thản thốt, lo lắng chạm lên bờ môi rỉ máu của tôi:

- Em có sao không ?! Cô...

- Hừ... - Tôi gầm gừ ra vẻ tức giận.

Tôi ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn của cô Ngọc Nhi, hôn rít lấy môi cô. Lưỡi tôi mang theo mùi máu tươi, luồn vào giữa đôi môi mềm mại của cô. 'Ư' cả người cô mềm nhũng, tựa sát vào ngực tôi... Đôi môi hé mở đón lấy nụ hôn khao khát của tôi. Tôi chợt thì thầm trên đôi môi ẩm ướt của cô:

- Hứa với em. Không bao giờ được nói ra những lời như vậy... Dù chỉ nghĩ trong đầu cũng không được... Cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất của em...

- Cô... không phải... là của em... - Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng nói.

- Cô là của em... chỉ thuộc về em... - Tôi bất ngờ bế bổng cả người cô lên, cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng kêu khẽ.

- Phong... Trời ơi...

Bước đến giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, tôi chợt hỏi:

- Chị Ngọc Trâm tối nay có về không ?!

Cô Ngọc Nhi như nghĩ đến điều gì, mặt đỏ ửng nói lí nhí:

- Ngoại mệt. Trâm ngủ bên đó.

- Ha ha... Vậy tốt rồi...

Tôi cởi phăng áo, ném qua bên cạnh. Cô Ngọc Nhi hai tay che gương mặt đỏ bừng như say rượu, ấp úng nói:

- Cửa... em... em không đóng cửa sao ?!

- Ặc...

Tôi thật háo hức không chịu nổi. Như một đứa trẻ được mẹ cho bánh, tôi lao ngay ra đóng chặt cửa phòng. Quay ngược lại, tôi mở khoá quần, rút một chân ra liền vướng lại ngã nhào ra sàn nhà. [Truyện viết bởi 69deluxe]

- Trời ơi... Phong... - Cô Ngọc Nhi che miệng nén cười mà gương mặt đã đỏ gay gắt.

- Ha ha...

Tôi lồm cồm ngồi dậy, rút luôn cái quần ra khỏi hai chân ném sang bên cạnh. Cả người tôi còn độc một chiếc quần lót, nghênh ngang đi đến bên giường. Cô Ngọc Nhi lấy chiếc gối che ngang mặt, không dám nhìn. Tôi cười tủm tỉm ngồi xuống giường, lấy chiếc gối ra khỏi mặt cô. Gương mặt cô đã đỏ hồng như say rượu, ánh mắt bối rối mâu thuẫn nhìn lên tôi.

- Phong ơi... cô... cô...

- Đừng sợ...

Tôi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, tay tôi nhẹ nhàng luồn vào váy cô...

- Phong...

Cô Ngọc Nhi rùng mình thổn thức khi tay vuốt ve đùi cô. Làn da cô thật mịn màng, lại ấm áp theo nhiệt độ cơ thể cô tăng lên dần... Tay tôi mơn trớn giữa cặp đùi hé mở của cô, cảm nhận sự mềm mại rung động như làn da em bé. Bàn tay tôi tiến sâu vào ôm trọn vùng thịt nhô tròn nóng ẩm trong lớp vải ren mỏng manh. Cô thở dốc, cả người căng lên khi những ngón tay tôi mân mê sờ nắn nó.

- Phong... - Cô Ngọc Nhi choàng tay ôm ghì lấy cổ tôi, hơi thở thơm ngát phả lên mặt tôi.

Tôi gục đầu vào hốc vai thon gầy của cô, mùi hương cơ thể cô làm máu tôi sôi trào. Tôi lim dim cảm nhận ngón tay mình sâu trong váy cô Ngọc Nhi, vuốt dọc trên lớp quần lót mỏng manh hằn xuống một khe trũng ấm nóng mềm mại. [Truyện viết bởi 69deluxe]

- Phong ơi...

Tôi vuốt vuốt dọc khe trũng đó, cảm nhận sức nóng lan tỏa tăng lên dần theo hơi thở dồn dập của cô Ngọc Nhi bên tai tôi. Ôi... Tôi thích mê cảm giác mềm mại ấm áp này. Bàn tay tôi úp trọn lên vùng mu mềm mại của cô mà mơn trớn vuốt ve, dù qua một lớp lót mỏng tôi vẫn cảm nhận được nó run rẩy nức nở...

- Uwmmm.... ôi...

Tiếng rên khẽ của cô Ngọc Nhi vang bên tai lại như âm điệu du dương vang vọng từ thiên đường. Máu trong cơ thể tôi như được đun sôi, bốc hơi nghi ngút. Tôi muốn xé toang từng mảnh vải vướng víu trên người cô Ngọc Nhi và mạnh bạo vùi dập cô. Không được... Không được... Tôi tự dằn nén con quỷ trong lòng mình, nhỏm người dậy.

- Em giúp cô cởi đồ nha...

Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng không dám nhìn lên, để tôi dìu ngồi dậy. Tôi kéo hai mép váy cô lên đến eo, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nuột và bờ hông nõn nà với chiếc quần lót tam giác nhỏ xíu... Cô Ngọc Nhi nhắm chặt hai mắt, cánh tay từ từ giở lên cho tôi kéo chiếc váy qua đầu. Giờ phút này, trái tim tôi như ngừng đập với cảnh tượng trước mắt mình. Cô Ngọc Nhi ngồi ngay trước mặt tôi lại xa xa như hình chiếu đến từ thiên đường. Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng cúi thấp, hai tay dằn che chiếc quần lót ren nhỏ giữa hai đùi. Hai bầu vú tuyệt đẹp của cô bao lần tôi tưởng nhớ lại bị ép lại vung lên thật cao, hai bông hoa đỏ hồng đang hồi hộp phập phồng rung rinh mời gọi trước mắt tôi... [Truyện viết bởi 69deluxe]

Mẹ ơi, mẹ sinh con vào giờ linh nào vậy ah ! Cổ họng tôi ừng ực nuốt xuống mà vẫn muốn ngạt thở vì nước miếng của chính mình. Tôi đỡ cô Ngọc Nhi nằm xuống. Rồi nằm bên cạnh, tôi hôn nhẹ lên gò má ấm áp ngượng ngùng của cô, hôn lên chiếc cổ trắng nõn, rồi chậm chậm vùi mặt vào hai bầu vú mềm mại của cô mà hít hà say mê.

- Uwmmm...

Tiếng cô Ngọc Nhi rên rỉ thật khẽ vang bên tai. Tôi áp mặt lên ngực cô, lim dim say mê tận hưởng sự mềm mại da thịt cô. Mùi hương cơ thể cô Ngọc Nhi như men rượu vừa nồng nàn lại vừa êm dịu làm tâm hồn tôi say mèm chao đảo. Thế gian này có gì vui ?! Có gì sung sướng hơn cảm giác của tôi lúc này... Tôi vùi mặt mình vào giữa hai bầu vú, dụi dụi gò má lên hai bông hoa đỏ hồng mủm mỉm xinh xắn, vừa nghe tiếng tim cô loạn nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vando