Part 48
LIXI88 - Nhà Cái Lô Đề Trực Tuyến Uy Tín Nhất Việt Nam Chơi lô đề 1 ăn 99 (1 điểm ăn 99.000đ) - 3 Càng 1 ăn 982.2 - 4 Càng 1 ăn 9090. Click đăng ký ngay! Cô Ngọc Nhi vừa dợm chân quay người, thì bàn tay đã bị tôi nắm chặt. Tôi kéo mạnh, cả người cô ngã thẳng vào lòng tôi.
- Buông ra... Em muốn chết hả ?! - Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt khẽ, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cầu thang.
Tôi choàng tay ôm ghì lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cảm nhận bờ mông mềm mại ép chặt trên hạ thể mình.
- Cô nợ em một lời xin lỗi nha... - Tôi dúi mặt vào mái tóc đen dầy, hít sâu mùi hương của cô.
- Xin lỗi gì chứ ?! Cô làm gì em ?! - Mặt cô đỏ hây hây thật xinh đẹp làm tôi muốn cắn một cái.
Tôi cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi đưa lên miệng... Cô muốn rút lại, rồi mặt đỏ gay gắt nhìn tôi hôn vào lòng bàn tay e ấp ngượng ngùng của cô.
- Không phải cô nghi ngờ em là pê đê sao ?! - Tôi thì thầm như nói cho bàn tay cô nghe.
- Thì... thì do đêm qua... em như vậy. - Cô lí nhí, mặt càng đỏ hơn. - Hôm nay... lại có cái video kinh tởm đó... Em muốn cô phải nghĩ sao ?!
- Ah...
Tôi nhìn cô chưng hửng. Ra là mình ngu như vậy ah ?! Khổ sở kềm nén cả đêm rồi để người ta 'oánh giá' là không được thẳng' ah. Oan khuất, quá oan khuất rồi. Máu nóng tôi dồn lên mặt... Tôi choàng tay qua cổ cô Ngọc Nhi, đặt lên môi cô một nụ hôn thật mãnh liệt.
- Ư... đừng...
Cô cố giãy ra nhưng khi lưỡi của tôi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, cả người liền yếu ớt vô lực. Hơi thở cô dồn dập gấp gáp, đôi môi đỏ mọng hé mở để tôi hôn rồi hôn đến say mê... Một tay tôi vô thức luồn qua lớp áo thun mỏng, nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực nung núc gò ép căng tròn dưới lớp nịt ngực của cô...
- Phong... Ư...
Cô thở hổn hển không rời khỏi môi tôi. Tay cố chặn lại bàn tay hư hỏng của tôi... "Bựt" một âm thanh nhỏ vang lên, khoá nịt ngực phía trước bị tôi tháo mở. Bàn tay tôi như lọt vào chốn thần tiên của sự ôn nhu mềm mại không thể tả...
- Trời ơi... Phong...
Cô thản thốt muốn kéo tay tôi ra, nhưng đã muộn. Một tay tôi đón lấy bầu vú căng trong mềm mại của cô mà mân mê...
- Em... đừng... mà... - Cô thở hổn hển, nài nỉ.
- Cho em âu yếm cô một chút thôi nha... - Tôi thì thào, đón lấy chiếc lưỡi nhỏ ướt át của cô, mút say mê.
- Ư... ở đây không được...
- Vậy về phòng em...
- Không được...
Gợi ý rồi phản đối, gợi ý rồi lại phản đối... nhưng môi tôi và cô vẫn không rời nhau. Dưới lớp áo mỏng, bàn tay tôi vui sướng mân mê mơn trớn hai bầu vú căng tròn làm hơi thở cô gấp gáp hổn hển. Hạ thể tôi u cứng một khối cảm nhận được nơi mềm mại giữa mông cô đang nóng hầm hập. Tôi cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng của cô, ngón tay bên trong áo đón lấy nhuỵ hoa nho nhỏ kia mà se se nhẹ nhẹ...
- Ư... - Cô bật rên khẽ, ngực hơi ưỡn lên, cặp đùi vô thức kẹp cứng lại.
Đột nhiên, trên lầu vang lên một tiếng động lớn. Cô Ngọc Nhi giật bắn người bừng tỉnh. Cô gạt tay tôi ra khỏi người, tức khắc đứng phắt dậy.
Tôi cũng sợ hãi không kém, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Vài giây sau vẫn không có gì xuất hiện... Quay lại thì cô Ngọc Nhi đã cài lại áo, mặt đỏ bừng nhìn tôi như trách móc.
- Không có gì hết... Mình nói chuyện tiếp nha... - Tôi nhe răng cười, chìa tay về phía cô.
- Quên đi... - Cô bĩu môi, đánh vào bàn tay tôi thật đau.
Cô Ngọc Nhi ngồi xuống ghế đối diện, tay xoa xoa hai gò má xinh đẹp còn đỏ bừng vì ngượng. Hít vài hơi thật sâu, cô nhìn tôi nói:
- Cô không muốn em động chạm gì đến... hai cha con tên Tùng... Em hứa với cô được không ?!
Tôi hơi bất ngờ nhìn cô. Trong mắt cô tràn ngập sự lo lắng dành cho tôi.
- Hứa với cô đi... Được không ? - Cô lập lại một lần nữa.
Tôi thở dài nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại:
- Em muốn biết... cô nhìn nhận mối quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào ?!
- Quan hệ gì chứ ?! - Cô đỏ mặt bối rối.
- Em là gì trong lòng cô ?! ... - Tôi hỏi nhỏ, giọng nghiêm túc. - Là người yêu, người tình, bạn trai hay... vẫn là học sinh của cô ?!
- Em không phải học sinh của cô... - Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ gay gắt. - Có thể... có thể là bạn ah... hay trên chút...
- Vậy là bạn trai rồi... em cũng xem cô như bạn gái em nha...
- Cô sao làm bạn gái em được ?! - Cô che gương mặt đỏ bừng, gắt lên. - Trời ơi... mà em muốn nói gì chứ ?!
Tôi cười tủm tỉm, bước đến trước cô. Nhìn xuống đôi mắt xinh đẹp của cô, tôi nói:
- Em muốn lặp lại câu nói khi nảy... Em sẽ dùng tất cả trong khả năng mình để bảo vệ, cũng như đòi lại công bằng cho người thân của mình...
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô, nói nhỏ:
- Em chỉ có thể hứa với cô... Nếu có hành động gì sau này em sẽ suy nghĩ thật kỹ và... nói cho cô biết trước khi thực hiện.
Cô Ngọc Nhi dúi mặt vào cổ tôi hơi thở ấm áp, khẽ gật gật đầu.
Lúc này, tiếng chị Ngọc Trâm lại kêu vọng từ trên lầu, làm hai đứa tôi lần nữa giật bắn người:
"Chị Hai ơi ! Chị lên chưa ?! Đem dùm em ly nước..."
- Ừ... Lên đây...
Cô Ngọc Nhi bối rối đẩy tôi ra, còn giả vờ lớn tiếng nói chuyện với tôi:
- Chiều mai họp đội bóng trường lúc 16h00 tập hợp ở sân Hoa Lư... Em nhớ mà đi đó.
"Trời ơi, nhầm rồi...." - Tôi xua xua tay, che miệng thì thào trước ánh mắt hoảng hốt rối tinh rối mù của cô.
"Ủa đội bóng trường chị, Phong tham gia được sao ?!" - Chị Ngọc Trâm lững thững vừa đi xuống vừa hỏi.
Cô Ngọc Nhi vội nói chữa cháy, liền đi vào bếp:
- À, chị mới nói đội bóng Hồng Nghĩa đá rất hay ah. Phong có thể ra xem họ tập luyện...
Chị Ngọc Trâm đã đến tầng một, nhìn xuống tôi, rồi quay qua bếp nói:
- Ờ... Nghe nói anh Tùng làm huấn luyện viên bên đó... mà Phong lại...
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của tôi, chị nín bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro