Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 45

- Ừ, ráng chịu chút nữa thôi.

Tôi dẫn Thuỷ đi bộ một vòng nhỏ, rồi âm thầm quay lại gần quán nước, nép mình chờ đợi. Gã đàn ông kia đã lấy hai chai nước suối đặt lên kệ trở lại chỗ cũ. Gã ngồi trên ghế mà cả người cứ như bồn chồn lo lắng. Một lúc sau, gã nghiến răng hậm hực, dọn hàng, rồi quay người đi sâu vào trong con hẻm.

- Không phải mình tìm tới tìm lui rồi hỏi ngay mặt Hùng béo chứ ?! - Thuỷ thì thào bên tai tôi.

- Chắc không phải. Hùng béo làm tạp vụ khách sạn, sẽ không mở quán cafe đâu. Nhưng gã này chắc chắn có vấn đề...

Gã đàn ông đi sâu vào một lối đi nhỏ chỉ vừa một người lách ngang. Tôi không muốn đi gần, nhưng lại sợ gã có thể rẽ ngang bất ngờ. Đến giờ phút này, đây là hy vọng duy nhất của chúng tôi...

Rẽ qua vài hẻm nhà sâu hun hút, gã bất ngờ quay lại. Ngay lập tức, tôi gạt tay kéo Thuỷ nép sát vào một vách nhà. Vài giây sau, tôi nhìn lại tôi sững người nhận ra gã đàn ông đã biến mất. "Không thể nào" tôi vội chạy đến vị trí của gã đứng, nhìn qua nhìn lại liền phát hiện một khoảng hở giữa hai vách nhà. Bên dưới nền đất ẩm ướt còn vài dấu dép loại kẹp ngón mà gã đàn ông kia dùng.

- Suỵt... - Ra hiệu cho Thuỷ giữ im lặng, tôi rút điện thoại ra, chuyển sang Silent.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi khai khai như nước tiểu trong không khí. Tôi trước, Thuỷ sau chậm rãi nép người từng bước đi sâu vào trong. Qua một ngã rẽ, che khuất bởi vách tôn hoen rỉ, cảnh vật liền thay đổi trước mắt hai đứa tôi. Trước mặt tôi và Thuỷ là một bờ kênh nhầy nhụa nước đen ngòm bốc mùi hôi thối... Một thân dừa mục đưa ra ngoài đóng cọc như một bến đò tạm bợ. Tôi thấy ngoài xa khoảng 60 mét là gã đàn ông đó. Gã ngồi trên một chiếc ghe nhỏ, lặng lẽ chèo xéo qua phía bờ bên kia.

- Không xong... Quay lại ngay...

Hối thúc Thuỷ, hai đứa hối hả quay lại lối cũ. Tôi nhắm hướng gã đàn ông đó, hối hả kéo tay Thuỷ chạy thẳng theo. Tôi không muốn vuột mất cơ hội khó khăn này, lại không đủ can đảm lao vào dòng nước kinh tởm đó để bơi theo. Chạy hơn trăm mét, tôi lại tìm một lối nhỏ đi xuống bờ kênh. Xác định gã vẫn chèo, tôi quay lại với Thuỷ tiếp tục dùng đường bộ truy đuổi không dứt. Xuống rồi lên, xuống rồi lên hơn 15 phút, cuối cùng tôi cũng thấy chiếc ghe neo lại dưới chân xà cừ của một căn nhà xiêu vẹo bên kia kênh. Gã đàn ông đó đã mất hút trong chính căn nhà đó...

- Bây giờ phải làm sao ?! - Thanh Thuỷ lo lắng hỏi.

Tôi nhíu mày suy nghĩ. Chợt sáng kiến loé lên. Tôi rút điện thoại ra mở Google map. Bản đồ điện thoại chỉ ra vị trí của chúng tôi là một chấm xanh. Từ điểm xanh đó tôi ước tính lên phía Bắc 120 mét và đánh dấu vị trí căn nhà.

- Ra lấy xe... Mình tìm đường đi qua đó...

Vòng ra bãi xe khá xa, Thanh Thuỷ đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt xinh đẹp lại ửng đỏ vì phấn khích. Lên xe, tôi ngay lập dò theo bản đồ để tìm đường. Đường chim bay thì chỉ hơn trăm mét, nhưng cách một con kênh, chúng rôi đi vòng qua cây cầu sắt và quay lại mất hơn 2 km. Qua bờ bên kia, cảnh quan xung quanh cũng lụp xụp tồi tàn như vậy. Tôi để Thanh Thuỷ ở lại trông xe, mình thì tìm một con hẻm gần nhất đi theo theo bản đồ mà tìm. Năm phút sau, vị trí của tôi trên bản đồ đã gần sát chấm đỏ đánh dấu khi nảy. Trước mặt tôi là một nơi miễn cưỡng gọi là nhà, cũng có mái, cũng có vách, nhưng mái xệ lệch hẳn một bên như sắp sụp, vách tôn lại thủng lỗ chỗ như những vết đạn bắn. Tôi nép mình sát vách, cố tránh những lỗ tròn để bóng mình không bị phát hiện bên trong.

"Ưm... Cưng còn giận em hả ?!"

Một giọng đàn ông nũng nịu vang lên trong nhà làm tôi nổi gai ốc. Tôi lựa một lỗ nhỏ, hé mắt nhìn vào.

Bên trong nhà, gã đàn ông kia đang ngồi dựa lưng vào cột gỗ, dáng vẻ hậm hực không vui. Bên cạnh gã, một thằng thanh niên khá trẻ chạc 17, 18 tuổi mặt mũi sáng láng đẹp trai đến mức tôi hơi bất ngờ... Có thể nói, nếu nó không phải đang mặc trên người bộ đồ ngủ ren của phụ nữ mà thay bằng bất cứ một bộ jean nam tính nào thì cá nhân tôi và thằng Phương có xách dép cũng theo không kịp. "Mày lại đi ghen tị với một thằng pê đê, thật oái ăm ah"

"Hừ... Tránh tôi ra..." - Gã đàn ông kia còn giận dỗi.

"Em yêu ai... không lẽ anh không biết..." - Gã trai trẻ chồm qua, đặt lên môi gã kia một nụ hôn.

"Mẹ ơi!" Tôi suýt nôn hết đĩa cơm tấm ăn hồi trưa ra ngoài. Tôi thấy mình thật nhảm nhí, đang yên đang lành tự nhiên chui vô xó này nhìn lén hai thằng pê đê hôn hít nhau. Nhưng vừa dợm chân định bỏ đi, một câu nói vang lên bên trong làm tôi dừng phắt lại.

"Đã nói bao nhiêu lần... Không chơi được với con Tám mèo kia mà em có nghe đâu ?! Bây giờ thì hay rồi. Trốn chui trốn nhủi..."

Hai mắt tôi sáng lên, mừng rỡ như điên... Qua lời của gã đàn ông kia, tôi có thể khẳng định mình vừa tìm được một trong những kẻ đã cùng Tám mèo tham gia trò hiếp dâm dơ bẩn kia.

"Người ta chỉ ham vui chút thôi mà... Em chỉ đứng xem có làm gì đâu ?!"

"Anh mà tin em được anh chết liền... Đứng xem... Đứng xem..."

"Thôi mà... Xin lỗi mấy ngày rồi còn giận nga... Mà anh mới nói... chỉ là hai đứa kia nhỏ như sinh viên thôi... có phải cảnh sát đâu... Có thể tụi nó tìm Hùng béo là thật thì sao ?"

"Chưa chắc đâu... Đừng tưởng bở... Cả tuần này cứ ở nhà yên cho anh..."

Ngay lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. May thở phào may mắn vì mình đã tắt âm thanh. Tôi rút điện thoại, thấy số của Thanh Thuỷ thì hơi nhíu mày, rồi tắt đi. Nàng có lẽ chờ lâu, đã hết kiên nhẫn rồi.

Tôi lấy điện thoại áp lên lổ hổng trên vách, zoom vào thật gần, chụp khuôn mặt gã trai trẻ. Rồi bấm số anh Tín, gửi ngay vị trí (send location) căn nhà cho anh, cả tấm hình vừa chụp, kèm một lời nhắn: "đối tượng tham gia cùng Tám mèo, nam, tuổi 17 - 18".

"Nhưng mà... không được... Thứ Sáu anh Tùng đã hẹn em rồi..." - Bên trong lại vang lên tiếng nỉ non của gã trai trẻ kia.

"Anh anh cái gì ? Sao không ở với nó luôn đi..." - Gã đàn ông như đang ghen, gắt lên.

"Trời ơi, sao tui khổ vậy nè..." - Gã trai trẻ mếu máo. - "Em đi bán thân để lấy tiền nuôi ai ?! Có phải cho em mua sắm hay chưng diện gì đâu ?!"

"Thôi... Thôi... Nín... Ngoan anh thương..." - Gã kia vỗ về an ủi.

"Thương yêu cái gì ?? Hở ra là ghen tuông... Người ta làm tới... giáo viên ưu tú trường Hồng Nghĩa, còn muốn bỏ tiền ra thuê nhà riêng cho em... Em không thương anh thì sao phải ở trong cái xó xỉnh này hả ?!"

Ngay lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. Tôi thấy số Thanh Thuỷ liền tắt đi.

Thật sự lúc này đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng chỉ còn mỗi thanh âm nghẹn ngào ỏn ẻn của gã trai trẻ kia... "Thứ Sáu anh Tùng đã hẹn em... giáo viên ưu tú trường Hồng Nghĩa..." đây là chuyện gì ?!

Chợt nhớ đến vẻ yếu ớt khiếp sợ của tên Tùng đêm qua tôi đã có chút nghi ngờ. Nhớ lại chuyện cô Ngọc Nhi kể lại, tôi càng thêm khẳng định. Và bây giờ sự thật đã rõ ràng... Thầy Tùng, giáo viên ưu tú, tấm gương sáng chói của trường PTTH Hồng Nghĩa lại là người của giới tính thứ ba.

Mọi chuyện trở nên logic thông suốt... Không một thằng đàn ông nào cam tâm tình nguyện nhường người yêu của mình cho người khác, dù người đó là bố đẻ của mình. Hắn có lẽ đã sử dụng cô Ngọc Nhi như một bức bình phong che đậy giới tính thật của mình. Ông bố đốn mạt của hắn lại không nhịn được trước nhan sắc của con dâu tương lai, trong khi thằng con thì thờ ơ vô cảm.

Tôi thấy mình như chạm vào một cột mốc đột phá quan trọng để lột trần bộ mặt ghê tởm của cha con tên Tùng. Nhưng... mặt tôi liền tối sầm lại. Tôi bắt đầu hối hận đã gửi vị trí gã trai trẻ này cho anh Tín. Nếu anh bắt hắn, vậy cơ hội mong manh duy nhất của tôi liền vuột mất. Tôi phải làm thế nào đây ?!

Điện thoại lại rung lên... Lại là Thanh Thuỷ, tôi tắt máy. Tôi bắt đầu hơi bực mình khó chịu vì sự thiếu kiên nhẫn của nàng.

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nghĩ lại. Dù gã trai trẻ này không bị bắt thì tôi hầu như cũng không có cơ hội nào... Có lẽ kết quả tốt nhất tôi có thể làm là theo dõi và báo cảnh sát khi tên Tùng và thằng trai bao này đi khách sạn. Dù vậy thì thế nào ? Tội mua bán dâm chẳng qua là một tờ giấy phạt hành chính không có chút ý nghĩa gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vando