Part 41
Phần 14: Đồng phạm án hiếp dâm
Quán cafe Legend, đường Tú xương, Quận 3.
Ánh mắt tôi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Trước mặt tôi là hình ảnh một người đàn ông chạc 60 tuổi, tóc hoa râm, gọng kính mạ vàng sang trọng. Nhìn dáng vẻ đạo mạo đáng kính trọng này, không ai có thể ngờ được bên trong ông ta là một kẻ suy đồi, bại hoại...
"Trần Quốc Công - Hiệu trưởng trường PTTH Hồng Nghĩa"
Hình ảnh của con quỷ đội lốt người này lại chễm chệ nằm ngay trên Trang chủ website trường Hồng Nghĩa. Vào trang giới thiệu đội ngũ giáo viên, ngay lập tức tôi nhận ra gã đàn ông đêm qua.
"Trần Quốc Tùng" - Giáo viên ưu tú toàn thành 2018 - 2019 - Giáo viên dạy giỏi 5 năm liên tục.
Nhìn khoé miệng tươi cười của hắn tôi thấy rùng mình chán ghét. Tôi thầm ghi nhớ thật kỹ nét mặt của hai cha con khốn nạn này. Rồi bấm xoá cookies của máy tính.
Còn một ngày nghỉ. Tôi muốn tận dụng triệt để thời gian này để nghiêng cứu một kế hoạch khác. Một kế hoạch kinh thiên động địa liên quan đến ba mạng người, bao gồm cả tôi.
"Reng..." - Điện thoại tôi chợt reo vang.
Hơi bất ngờ thấy số của bác Dũng, tôi vội nhấc máy:
"Phong, con có thể xin thầy ra khỏi lớp... Nói chuyện chút không ?"
Bác Dũng nghĩ rằng tôi đang đi học. Có lẽ chị Vi về nhà cũng không kể lại chuyện đã gặp tôi và tôi đang xin nghỉ học 2 ngày. Cũng may quán cafe này không mở nhạc, không thì bác sẽ nghi ngờ. Nhưng chính việc bác gọi tôi trong giờ học, lại làm lòng tôi dâng lên cảm giác bất an.
- Dạ, bác đợi con chút.
Tôi lấy tay che điện thoại lại vài giây rồi đặt lên tai.
- Con nghe đây Bác. Có chuyện gì không ạ ?!
"Phong. Cảnh sát mới tới nhà tìm con... Không có con. Họ lại mời con Vi lên làm việc... Bác hỏi họ dứt khoát không nói. Bác lo lắm."
Tôi sững người, điện thoại cũng suýt tuột tay rơi xuống đất. Mồ hôi tôi rịn ướt trán lo lắng.
"Con nghe không Phong ? Con và con Vi có làm gì liên quan gì không ?! Nói để hai bác biết mà tìm đường..."
- Dạ, không có gì đâu bác. Bữa trước con đi với chị Vi có nhặt một cái bóp, đem lên Phường nộp... Chắc có liên quan đến việc đó thôi ạ. - Không còn đường xoay xở, tôi bịa đại một lý do.
"À. Trời ơi. Báo hại hai bác lo quá trời..."
- Dạ, vậy thôi nha Bác. Con phải vào lớp đây ạ.
Tôi đặt điện thoại xuống bàn. Lòng bàn tay đã ướt mồ hôi. "Suy nghĩ... Suy nghĩ..." Day day hai bên đầu, tôi tự bảo mình phải tỉnh táo. Cảnh sát mời chị vì việc gì thì tôi đã có thể chắc chắn liên quan đến thằng Thuận. Tốc độ điều tra này có phải là quá nhanh không ?! Vụ một thằng sinh viên dính thuốc mê cũng không quá nghiêm trọng như vậy chứ ?! Hay có chuyện gì khác đã xảy ra khi tôi và Thanh Thuỷ rời khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro