Part 34
- Bạn gái mới hả ?! Mới chia tay Vân Nhu có một ngày mà đã có người mới nha. Mày giỏi lắm.
- Vân Nhu ?! Sao mày biết Vân Nhu... giận tao ? - Tôi chợt nhìn qua Thanh Thuỷ, ánh mắt hơi lạnh đi.
- Không phải em... - Thuỷ xua xua tay rối rít.
- Haizz... Đừng nghĩ oan cho Thuỷ. - Phương xua xua tay. - Mày quên Vân Nhu vẫn làm thu ngân ở quán cafe nhà tao à ?! Hiện giờ đã có quản lý mới, nàng rất an toàn. Yên tâm đi...
Phương chợt vỗ trán, bật cười:
- Tao thật ngớ ngẩn... Mày còn liên quan gì đến Vân Nhu đâu chứ ! Nhưng tao rất có thể nha... Ha ha...
Mặt tôi sa sầm khó xem đến cực điểm. Tình huống này dường như đang vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Ngay lúc này, chị Thuỳ Vi chợt lên tiếng:
- Tôi là chị của Phong. Đừng nghĩ bậy.
- À... Là chị sao ?! Xin lỗi chị nha.
Thuỳ Vi không chịu được cái giọng cợt nhã của thằng Phương, giận dữ nói:
- Tôi không biết, cũng chưa gặp qua Vân Nhu. Nhưng tôi tin chắc nếu con bé đó không mù, thì không bao giờ chọn một người nghênh ngang tự đắc coi thường người khác như anh.
- Ơ...
Thằng Phương, Thanh Thuỷ đều ngớ người nhìn Thuỳ Vi. Tôi chỉ biết cúi đầu cười khổ. "Xem như bữa nay đem theo một tay chửi mướn miễn phí ah".
- Ha ha... Thú vị... Thú vị thật... Tôi bắt đầu thích chị rồi đấy. - Thằng Phương bật cười ha hả, ánh mắt thật sự thích thú nhìn vẻ mặt hổ non hầm hầm của Thuỳ Vi.
- Thuỳ Vi học trường nào ?! - Nó thu lại vẻ cợt nhã, hỏi.
- Là chị... biết không ?! - Thuỳ Vi sửa lưng còn ưỡn ngực nói. - Chị học năm nhất Đại học Eden.
Thằng Phương không chút ngượng ngùng, sửa xưng hô lại ngay:
- Vậy chị Vi có bạn trai chưa ?!
Thuỳ Vi ấp úng muốn nói, tôi liền cắt ngang.
- Không cần trả lời nó. Nó chỉ trêu chị thôi.
- Ha ha...
Phương bật cười lớn ngã người ra ghế, rồi nhìn tôi và Thuỳ Vi, nói:
- Xem ra... tao thích làm anh rể của mày hơn là tình địch ah !
Thuỳ Vi hơi nhíu mày chưa hiểu lắm, nhìn qua tôi. Tôi nheo mắt nhìn thằng Phương, gằn từng tiếng một:
- Vân Nhu và chị Vi đều như nhau... Mày tổn thương bất cứ người nào, tao lột da mày.
Phương gật gật đầu, không thèm bình luận thêm. Ánh mắt nó lại cứ lưu luyến nhìn chị Vi không dứt. "Mẹ, đem phản lực ra đường liền gặp thằng có ước mơ phi công ah." Tôi buột miệng chửi thầm, chợt ngẩng người nhận ra dường như mình còn tốt nghiệp phi công trước nó.
- Thôi thôi... Hai người này cứ như tình địch từ kiếp trước ah... - Thanh Thuỷ xua tan bầu không khí căng thẳng.
- Anh Phong nói có việc gì nhờ em phải không ?!
- À... - Tôi chợt nhớ đến chuyện chính.
Nhưng nhìn qua Phong tôi hơi bực mình. Sự hiện diện của nó rõ ràng làm hoàn cảnh trở nên không thích hợp. Tôi biết khả năng mình có giới hạn, nhưng không có nghĩa rằng tôi sẵn sàng thừa nhận điều đó trước mặt một kẻ, bạn không ra bạn, thù chưa hẳn thù như thằng Phương. Thuỷ lại nhìn tôi chờ đợi làm tôi khó suy nghĩ, liếc thằng Phương một lần nữa, tôi bấm bụng nói:
- Chuyện như này... chị Vi bị một kẻ đặt điều bôi xấu trong trường... Anh muốn nhờ em tiếp cận hắn, để tạo cơ hội cho anh dạy hắn một bài học...
Nhìn khuôn mặt cứng đơ của Thanh Thuỷ, tôi chợt thấy mình như vừa đưa ra một kế hoạch hết sức ấu trĩ... Lòng tự tin có chút lung lay ah.
- Là thằng nào ?! - Phương chợt xen vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn chị Vi.
Thuỳ Vi thoáng rùng mình, càng nép sát vào tôi. Tôi xua xua tay, nói:
- Không liên quan đến mày. Tao biết mày có nhiều đàn em có thể giải quyết nhanh gọn... Nhưng tao sẽ tự làm việc này... - Nhìn qua Thanh Thuỷ, tôi thêm vào. -... với sự giúp đỡ của Thuỷ.
Thằng Phương hậm hực, quay người tựa nghiêng lên ghế, lấy điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. Nó kéo một hơi, chợt thấy Thuỳ Vi nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay nó. Phương như dẫm phải rắn, liền dụi dụi điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
- Em thấy sao ?! - Tôi quay sang hỏi Thuỷ.
- Em... Em nghĩ mình làm được thôi. Nhưng mà, chắc gì gã đó thích em ?! - Thuỷ hơi đỏ mặt hỏi.
- Haizz... Anh cũng không chắc lắm. Nhưng hiện giờ chỉ nghĩ được bao nhiêu đó thôi... - Tôi thở dài.
- Có. Hắn sẽ thích em... - Chị Vi chợt lên tiếng. - Chị biết hắn quá rõ... Hắn thích dạng con gái ăn mặc phóng khoáng gợi cảm lẳng lơ...
- Ah ! Chị xin lỗi... Ý chị không nói em... - Thấy mình nói quá lời, chị Vi cúi gằm mặt lí nhí xin lỗi.
- Hì hì...
Thanh Thuỷ không giận, còn che miệng cười đến đỏ mặt. Nàng chợt chuyển qua ngồi cạnh Thuỳ Vi, nắm tay chị thân thiết nói:
- Có gì đâu mà chị xin lỗi em chứ... Em thích phong cách mình như vậy đó. Mẹ em nói nha: "Đàn bà không hư thì đàn ông không yêu"...
Chị Vi hai mắt sáng lên, miệng lẩm nhẩm lặp lại. Mặt tôi tối sầm, gạt ngang:
- Quên đi... Không được đầu độc chị tui. Cút ngay.
- Ha ha... Hi hi...
Thằng Phương và Thanh Thuỷ cùng ôm bụng cười nghiêng ngả. Tôi và chị Vi cũng cười. Bầu không khí từ từ nhẹ nhàng dễ chịu... Thằng Phương chợt nhìn tôi, rồi chuyển qua Thuỳ Vi.
- Tao muốn tham gia vào kế hoạch của mày. - Nó xua tay ngăn tôi lên tiếng. - Chỉ mình tao, không đàn em, không gia đình bè lũ gì hết... Trong kế hoạch này, tao và mày ngang nhau, mỗi thằng chỉ có hai nắm đấm...
Tôi hơi khó nghĩ một chút. Dĩ nhiên có một tay đấm miễn phí lợi hại như thằng Phương, kế hoạch của tôi sẽ có tỷ lệ thành công tương đối cao. Vả lại, ít ra nó không hề cười nhạo kế hoạch ấu trĩ của tôi, mà còn muốn tham gia... Lòng tự tin quả thật có khôi phục một chút. Nhưng tôi vẫn không muốn mắc nợ nó, càng không muốn chị Vi mắc nợ nó...
- Tại sao ?!
Thằng Phương nhúng vai, khoát tay lên ghế tư thái cực kỳ lãng tử, chị Vi cũng phải bối rối nhìn tránh đi nơi khác. Nó nói giọng đều đều đơn giản như không hề liên quan đến mình:
- Không tại sao hết. Xem như tao tặng chị Vi một món quà gặp mặt đi.
--------------------------+++++++++++------------------------
- Chị cũng rất biết chọn người nha... Thằng này đẹp trai như vậy mà... - Tôi nói nhỏ bên tai chị Vi.
- Hứ... Vậy chị không đẹp sao ?! - Chị Vi nguýt tôi một cái.
Tôi chưa kịp trả lời thì bên trái chị thằng Phương nói xen vào:
- Chị không những đẹp, mà còn rất cuốn hút người khác... Ai nhìn chị đều muốn bảo bọc nâng niu...
- Phì... - Chị Vi đỏ mặt bừng bừng, phì một tiếng thật dài.
- Mày... - Tôi quay qua nhìn thằng Phương, thật muốn thắp nhang vái nó vài cái.
- Tao nói thật lòng mà... - Phương nhúng vai điềm nhiên.
Tôi không biết nói gì nữa. Không biết quyết định cho thằng Phương tham gia vào kế hoạch này đúng hay sai đây. Chỉ vài tiếng bàn bạc kế hoạch và hành động, chị Vi gần như không còn đề phòng nó như ban đầu nữa. Không hiểu sao tôi thấy lòng có chút khó chịu chua chua ah.
Tôi hít một hơi nhìn thẳng về hướng mục tiêu. Từ quán cafe chỗ ba đứa đang ẩn nấp, xa xa đối diện bên đường là cổng trường Đại học Eden. Đám sinh viên tan học ùn ùn như nước lũ đổ ra ngoài... Thuận dáng người cao ráo, mặt trắng nõn, rất điển trai dạng công tử nhà khá giả. Hắn vừa bước ra ngoài, liền đi vào nhà xe bên cạnh.
- Gọi điện... - Tôi ra hiệu cho chị Vi.
Chị Vi hít sâu một hơi, mím môi bấm điện thoại. Sau vài giây, chị đặt điện thoại lên tai:
- Anh Thuận... Em muốn gặp anh nói chuyện một chút. - Giọng chị Vi hơi run run.
"Em còn muốn gì đây ?!" - Giọng nói của Thuận vang lên trong điện thoại.
- Em muốn nói... thật sự... em và người kia không có gì hết... - Chị ấp úng, vô tình lại nghe rất thật.
"Ha ha... Làm sao tôi tin được... Trừ khi..."
- Em... em... chấp nhận... cho anh khám... Em tức lắm... - Giọng chị nghẹn ngào, nước mắt cũng chực chảy ra.
Tôi ôm mặt không dám nhìn. Thằng Phương lại nhíu chặt hàng lông mày không biết đang nghĩ gì.
"Thật sự ?!" - Gã Thuận có chút lộp bộp. - "Thật ra... anh cũng không muốn nghỉ oan cho em... Em đang ở đâu ?! Không phải nói muốn gặp anh sao ?!"
- Anh... Anh... - Chị hít hít nức nở. - Chờ em chút được không ?! Em từ nhà ra trường gặp anh...
"Được... Em ra đi... Rồi mình... đi đâu đó nói chuyện nha".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro