Part 14
Tôi đến trước thằng Phương. Ánh mắt nó nhìn bước xiêu xiêu của tôi, nét cười càng đậm. Nó không đưa hai tay thủ thế như khi nảy, mà bắt đầu bước quanh quanh tôi như mèo vờn chuột. Hai chân nó vẫn rất nhanh, đổi bộ trước sau nửa cái chớp mắt. Đến rồi... Tôi vừa nhận ra Phương tấn công thì mu bàn chân nó đã quét ngang mặt.
Ngay lập tức tôi ngửa ra sau. Cú đá nhanh như tia chớp xược qua mặt để lại một đường bỏng rát. Tôi thầm rùng mình. Chỉ một đòn vừa rồi, chỉ chậm một khắc, tôi có lẽ đã bị hạ gục tại chỗ.
Không có thời gian cho tôi suy nghĩ. Một cú đấm như trời giáng nện thằng lên ngực tôi. Chân tôi trượt dài trên nền đất. Ngực đau nhức như muốn nổ tung. Tôi cắn răng nhịn đau lùi lại.
- Khà khà... Tao sẽ từ từ dần mày mềm xương...
Thằng Phương cười khoái trá, tiếp tục lao đến. Nó đã nắm chắc khả năng có thể đánh gục tôi bất cứ lúc nào. Nó bước tới hai chân xào xào qua lại nhanh đến loá mắt. Tôi biết đó chỉ là màn biểu diễn mang tính uy hiếp là chính. Tốc độ chuyển bộ nhanh là tốt, nhưng nhanh quá mức lại thiếu đi tính ổn định vững chắc. Phương sẽ không tấn công trong lúc này.
Đúng như tôi dự đoán. Phương chỉ diễu võ dương oai một vòng quanh tôi không hề tấn công lần nào. Chợt chân hắn chậm lại... Hai bàn chân trước và sau đang song song hướng về phía trước, chợt chân sau xoay ngang. Ngay lập tức tôi gồng cứng hai cánh tay thủ trước bụng.
"Phịch"
Hai cách tay tê rần, tôi ngã ngược ra sau quay lộn mấy vòng. Lớp bụi dầy trên nền xi măng lại bay lên mù mịt phủ kín cả người tôi...
"Anh Phong... Ngừng lại... Ngừng lại đi..."
"Không... Buông tôi ra... Anh Phong..."
Tôi thở hắt một hơi lồm cồm ngồi dậy lần nữa. Tôi còn định bụng giả vờ nằm lâu hơn, nhưng Vân Nhu kêu gào quá mức. Đòn vừa rồi tôi hoàn toàn có thể tránh được, nhưng tôi lựa chọn đón lấy nó. Tôi muốn bộ dạng mình thật thê thảm trước mặt đối thủ và hạ tính cảnh giác của nó xuống mức thấp nhất.
- Ha ha... Tao cũng phải khen mày chịu đòn rất tốt ah... - Phương nhìn tôi cả người nhơ nhớp đem nhẻm bùn đất, bật cười ha hả.
- Gặp ngay thằng trâu bò rồi đại ca ơi...
- Mịa... Chơi với trâu lâu ngày cũng bị lai nha...
- Ha ha... Ha...
Tôi mặc kệ mấy lời cười đùa của thằng Phương và đám đàn em, chỉ chậm chậm bước đến trước mặt nó. Phương nhếch mép cười, chợt tung một cước tạt ngang vào hạ bàn tôi. Chân tôi hất tung lên trời, cả người ngã huỵch tại chỗ.
- Ha ha... Ha ha... - Tiếng cười nhạo van lên bên tai không ngớt.
"Anh Phong... Em xin anh... Đừng đánh nữa... Hu hu... "
"Phong, mày đánh không lại nó đâu. Dừng lại đi..."
Tiếng khóc nức nở của Vân Nhu, lời khuyên răng của Quyền mập tôi nghe rõ bên tai, nhưng tôi không có thời gian để lưu ý đến hai người. Tôi đang ở thời điểm mấu chốt quyết định của cả trận đấu.
Ngay trước mũi chân của Phương, tôi từ từ ngồi dậy. Thấy vẻ lì lợm bất kham của tôi, Phương nghiến răng lùi lại nữa bước. Chân trước là trụ, chân sau hất lên cao... Một cú đá gót chết chóc lao vùn vụt xuống đầu tôi.
"Không.." - Vân Nhu khóc thét lên, cả người mềm nhũng ngã dựa vào Thanh Thuỷ. Cả lớp thừ người không kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn trong tuyệt vọng.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, cả cơ thể tôi bật dậy nhanh như một cái lò xo nén hết mức. Cú đá giáng từ trên xuống của Phương bị tôi dùng vai chặn ngang giữa chừng. Bắt được một chân nó, tôi đá tạt thẳng vào chân trụ của nó. Phương hỗng hai chân, đầu chúi xuống đất. "Cốp" đầu nó va mạnh trên nền xi măng. Phương choáng váng vừa nhỏm dậy thì đón nhận một cú đấm bằng hết sức bình sinh của tôi. Cú đấm mạnh đến mức đầu Phương đập thẳng xuống nền còn nảy lên... Thêm một đấm nữa và thêm một đấm nữa... Tôi nghiến răng mà đánh... Bao nhiêu uất ức, tức giận tôi đều dồn vào hai nắm tay mình... Đánh đến nắm tay tôi ê ẩm, hai bàn tay bê bết máu từ mũi và miệng của Phương.
- Mẹ mày... Dừng lại...
Một tên đàn em hô lên, lao đến. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đám con trai trong lớp ùa lên bao kín quanh tôi và Phương bê bết máu trên mặt hai mắt nhắm nghiền.
- Muốn gì... Đại ca bọn mày thua rồi... - Quyền hất hàm dỏng dạc nói.
Gã kia nhìn Phương máu me bê bết, sõng soài bất tỉnh, ấp úng:
- Thì... Thì... thua cũng phải trả người chứ ?!
Đám bạn quay lại nhìn tôi, ánh mắt đứa nào cũng tràn ngập phấn khích. Quyền mập vỗ vỗ vai tôi, nói:
- Khổ nhục kế... Thâm lắm... Thâm lắm ah...
Tôi cười xoà chưa kịp trả lời thì một bóng trắng đã lao lòng tôi vào ôm cứng. Vân Nhu áp mặt lên ngực tôi, nước mắt còn chảy ướt trên mặt.
- Anh không sao mà... - Tôi lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng, rồi nói nhỏ. - Nhưng em thì có sao rồi đó !
- Em sao chứ ?! - Vân Nhu chưa hiểu, chợt lùi lại.
Cả đám bạn cùng Vân Nhu cùng cười ồ lên. Chiếc áo dài trắng tinh của nàng đã lem luốc những vệt bụi đất đen nhẻm.
- Khoan đã... - Tôi chợt hô lớn.
Mọi người cùng ngạc nhiên quay lại, phát hiện thằng Phương đã được kéo ra khỏi vòng vây của chúng tôi. Một tên đàn em vác nó lên vai, chuẩn bị đưa đi.
- Điện thoại đâu ?! - Thanh Thuỷ hỏi gấp.
Một gã đàn em hầm hầm tức giận, rút điện thoại Phương từ túi nó, mở khoá mã, đưa qua. Thanh Thuỷ kích động nhận lấy. Cô bé siết chặt chiếc điện thoại trong tay quay qua tôi, ấp úng nói:
- Cảm ơn anh... Em... sau khi xoá xong... Em sẽ đưa điện thoại cho anh.
Tôi gật đầu, chợt nghĩ đến một khả năng, hô lớn:
- Ngăn chúng lại... Hình của Thuỷ có thể còn bản sao.... - Tôi gằn giọng.
Đám bạn ngay lập tức hiểu ra lời tôi nói. Thời buổi công nghệ này lưu giữ hình ảnh nhạy cảm trong điện thoại thật khó có thể đảm bảo không có cá lọt lưới... Đám Văn Khiêm, Quyền mập, Minh Hoà... tám đứa con trai và cả Thanh Thuỷ lao ra chặn đường rút lui của đám lưu manh.
- Giao hết điện thoại ra đây ! Bọn tao phải kiểm tra...
- Bọn mày điên à ! Muốn đánh nhau hả ?! - Gã đàn em vừa cầm điện thoại Phương khi nảy gắt lên. - Ở đây bọn tao có mười hai người... Bọn mày nhìn lại mình đi.
Văn Khiêm, Quyền mập cùng nhặt lên mấy tảng đá lớn... Bên kia lại rút ra mấy cây côn nhị khúc. Hai bên giằng co gay gắt. Ngay lúc này, thằng Phương đang nằm trên vai của đàn em chợt tỉnh lại. Nó xua xua tay để đàn em bỏ nó xuống. Phương nhổ ra một bãi nước bọt đầy máu, rồi nhìn qua tôi:
- Tao không cho đứa nào hình của Thuỷ. Ngay cả tấm hình trên máy tao đưa cho bọn chúng xem cũng không phải của Thuỷ... Nàng đã tin tưởng tao, thì tao sẽ không làm chuyện bôi nhọ nàng. Chủ đích cuối cùng của tao chỉ là lôi mày lên sàn đấu.
- Tao nói mày có thể không tin. Vậy thì... tao còn giao dịch cuối cùng... Tao muốn hình tờ hoá đơn kia... Mày xoá đi... Tao đổi bằng mười hai cái điện thoại còn lại của đám bọn tao. Mày có thể đem về tự kiểm tra hay ngâm nước tuỳ ý.
Thanh Thuỷ hơi ngỡ ngàng trước lời nói của Phương. Mọi người xung quanh cũng im lặng suy nghĩ. Riêng tôi đã có chủ ý buông tay với bằng chứng Nmode kia...
- Được... Giao điện thoại ra đây.
Một bên giao điện thoại, còn tôi đưa điện thoại mình cho thằng Phương tự xoá tấm hình đó. Sau vài phút, giao dịch phát sinh cuối cùng cũng chấm dứt. Thằng Phương nhìn tôi và Vân Nhu bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi lê bước đi theo đám đàn em ra ngoài.
- Liệu hắn có giữ lời không ?!
Vân Nhu ôm chặt tay tôi, giọng lo lắng. Tôi mỉm cười nhìn nàng:
- Anh tin rằng lưu manh cũng có quy tắc của lưu manh. Để thời gian xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro