Loan Nam [ Business trip ]
CP: Loan Vân Bình x Trương Cửu Nam
Tác giả: yanmeizi38192.lofter
=============
Trương Cửu Nam đã ôm eo Loan phó tổng hơn 10 phút trong hiên nhà, người kia cũng vỗ vỗ lưng Cửu Nam an ủi.
"Được rồi, anh sẽ trở lại sau hai tuần nữa."
Cửu Nam không ồn ào, cứ ôm dính người không buông.
Thật đáng buồn khi Nam Nam, người thường nghịch ngợm là thế đã biến thành một con cún đeo bám và thút thít không ngừng, nhưng phó tổng của chúng ta vẫn quyết tâm phải đi.
Kéo ra bàn tay đang nắm chặt, máy bay không đợi ai cả, thấy con cún xìu đuôi uể oải nhìn xuống dưới đất.
Sau khi hôn lên trán Cửu Nam xong, Loan Vân Bình kéo vali đi ra ngoài.
"Ôi, buồn thật đấy."
Trương Cửu Nam tượng trưng lau khóe mắt, sau đó nhảy lên sô pha, buồn bực là cái gì?
Cậu không biết, cậu chỉ biết rằng Loan ca đang đi công tác! Không ai tới quản mình nữa!
Phải đến chơi một trò chơi để ăn mừng thôi!
Loan ca ở đầu dây bên kia phải tạm chia cách với cún cưng của anh ấy khi đến sân bay.
Hai người họ đã không xa nhau quá lâu kể từ khi ở bên nhau.
Không biết Cửu Nam có lén lau nước mắt khi anh ấy không ở nhà hay không. Em ấy có thể tự chăm sóc tốt cho mình không?
Loan ca, người không thực sự muốn đi công tác ở đây, trông thậm chí còn lạnh lùng hơn bình thường.
Trương Cửu Nam, người mà Loan ca đang lo lắng nghĩ đến, đang tìm người để chơi một trò chơi mờ ám.
Cậu chơi rất vui vẻ và hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người yêu. Chơi không dừng lại cho đến khi điện thoại hết pin và tự động tắt, cậu mới đến tủ lấy bịch khoai tây chiên vừa ăn vừa đợi sạc pin.
Sau khi ăn xong, vẫn còn hơi chưa hài lòng nên đi lấy thêm 1 túi để tiếp tục ăn.
Nam Nam ăn chơi ở nhà rất vui, còn Loan ca ở đằng xa xa đã sắp chết vì lo lắng khi người ở nhà tắt điện thoại sau khi gọi vài cuộc, và tiếp tục gọi trong khi sự lo lắng.
Ăn khoai tây chiên xong, Cửu Nam thỏa mãn liếm sạch bột gia vị còn sót lại trên tay.
Rồi cậu mới nghĩ đến chiếc điện thoại di động bên cạnh, nhanh chóng bật nó lên bằng đôi bàn tay sạch sẽ của mình.
Sau khi chờ đợi một lúc, nó cuối cùng đã hoạt động. Khi cậu mở điện thoại di động, có hơn 10 cuộc gọi nhỡ. Vừa định gọi thì Loan ca đã gọi lại.
"Alo Loan ca?"
Loan Vân Bình hít một hơi thật sâu và hầu như không thể bình tĩnh lại
"Cửu Nam, tại sao em lại tắt điện thoại?"
"Em không tắt, hết pin nó sẽ tự động tắt..."
"Được rồi, em không sao là được, anh cũng yên tâm. Đã ăn cơm chưa? Anh không có ở nhà, em phải dưỡng sức cho tốt!"
"Em biết rồi ~ Loan ca, em nhớ anh ~"
Không muốn nghe bạn trai cằn nhằn nữa, Trương Cửu Nam chuyển chủ đề, Loan Vân Bình khi nghe được đã thật sự an ủi cậu.
"Anh sẽ cố nhanh hơn để về nhà sớm, Nam Nam ngoan ngoãn đợi anh ở nhà nhé."
Điều này không được nha! Loan ca về sớm thì làm sao?!
Nghĩ đến người kia cấm cậu ở nhà không ăn được nhiều khoai tây chiên, mỗi ngày chỉ uống một lon nước có ga, đến 11 giờ thì phải đi ngủ...
"Anh ơi! Yên tâm đi, anh vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe của anh quan trọng hơn, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về!"
Loan Vân Bình tuy đã hứa như vậy nhưng trong lòng anh đã quyết định rằng phải nhanh chóng về nhà sớm.
Nghĩ đến khối lượng công việc phía trước, mặt của phó tổng liền tối sầm lại, nhưng anh lại nghĩ đến việc mình có thể về nhà sớm, ôm Nam Nam mềm mại thơm tho trong vòng tay.
Loan Vân Bình cảm thấy mình đã khỏe lại nên bảo Cửu Nam đi ngủ sớm, cúp điện thoại tiếp tục bận bịu.
"Oàii, sợ chết tui rồi..."
Sau khi vỗ về trái tim nhỏ bé của mình, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngâm nga một bài hát rồi tiếp tục gảy phím.
Mười ngày sau, Loan Vân Bình kéo hành lý ra khỏi sân bay.
Sau khi lên xe, anh nới lỏng cà vạt và xoa xoa thái dương sưng tấy. Chính mình đã thức khuya mấy ngày liên tục rồi cuối cùng cũng có thể về nhà. Với một nụ cười nhẹ nhõm, anh khởi động xe và đi về nhà.
Loan ca không nói với Cửu Nam rằng anh ấy đã trở lại và muốn đợi để xem biểu hiện ngạc nhiên của người kia, vì vậy lãi xe vội vã về nhà với tâm trạng tốt.
Trương Cửu Nam không ai quản vẫn đang chơi game trên ghế sô pha cả đêm, đồ đạc dang dở trải khắp nơi, vài túi khoai tây chiên rỗng và vài lon nước có ga rỗng trên bàn.
Chào đón Loan Vân Bình vừa mở cửa bước vào nhà chính là thấy cảnh tượng này đây.
Anh thầm nghĩ chắc là mình mở cửa nhầm nhà rồi.
Sau khi đóng cửa và mở lại nó vẫn như vậy.
Anh không thể tự lừa dối chính mình.
Trương Cửu Nam lúc bấy giờ nằm trên ghế sofa quá nghiện game, tiếng mở cửa hai lần cũng không nghe thấy.
Loan Vân Bình mặt không chút cảm xúc đi tới trước mặt Cửu Nam, người từ điện thoại ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt lập tức sợ đến mức ném điện thoại di động, nhảy khỏi ghế sô pha, cúi đầu giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Ai dám nói gì đâu.
"Trương Cửu Nam,em giỏi lắm. Anh mà không quay về sớm thì sao mà biết được em như thế này. Không phải nói qua xem điện thoại đến 11 giờ rồi đi ngủ sao? Anh không ở nhà em liền nói dối anh?!"
Cửu Nam suy nghĩ một chút, tiến lên mấy bước ôm lấy Loan Vân Bình.
"Anh ơi~ Cuối cùng anh cũng về rồi, em nhớ anh lắm~ Không có anh ở đây em ăn không ngon, ngủ không được."
"Không cần bày ra dáng vẻ thấy ghê này!"
Loan Vân Bình ngoài miệng chán ghét nói nhưng lại thành thật vòng tay qua eo Cửu Nam.
Anh quả thật rất nhớ người yêu sau mười ngày không được ôm ấp thân mật.
Loan Vân Bình ngửi thấy mùi sữa tắm trộn lẫn với mùi cơ thể thuộc về Trương Cửu Nam, cuối cùng cũng cảm thấy chính mình đã về nhà...
Anh đang nhắm mắt ôm Cửu Nam, đột nhiên cảm thấy tay người kia kéo quần áo của mình ra, mò mẫm vào trong. Nhanh chóng nắm lấy đôi tay rắc rối kia và liếc nhìn chủ nhân của nó.
Cửu Nam đẩy anh ngồi xuống sofa.
"Anh ơi, anh đi công tác vất vả rồi, em giúp anh giải tỏa mệt mỏi nha."
Từ đây mơ hồ có thể nhìn thấy Cửu Nam ngồi trên đùi Loan ca, hai tay dựa vào ghế sô pha và tự lực cánh sinh. Một lúc sau cậu phải dừng lại và nói mệt mỏi gì đó.
Loan Vân Bình ôm Cửu Nam yếu ớt cùng nhau tắm rửa, sau đó ôm Nam Nam thơm mềm mềm mại trong lòng ngủ thiếp đi.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro