Loan Đình [ I do ]
Loan Vân Bình x Lưu Tiểu Đình
Tác giả: ljxszy.lofter
.
___________________________
"Giai Giai, đến lúc dậy rồi."
Loan Vân Bình quay lại sau khi mua đồ ăn sáng và thấy Lưu Tiểu Đình vẫn còn đang ngủ, vì vậy anh chỉ có thể cung cấp dịch vụ "gọi dậy tận giường" một lần nữa.
"Thôi ... để em ngủ thêm một lát, em buồn ngủ lắm."
Giọng nói nửa tỉnh táo của Lưu Tiểu Đình có một chút non nớt, khó thể nhận ra rằng đây là một người đàn ông đang ở độ tuổi cuối hai mươi.
Loan Vân Bình muốn kéo người ra khỏi giường nhưng lại không nỡ, đành phải ra ngoài dọn bữa sáng trước, quét sàn, lau bụi, nửa giờ nữa trôi qua.
Người ở trên giường vẫn ngủ thiếp đi, không có chút nào có biểu hiện tỉnh lại, xem ra đã đến lúc dùng tuyệt chiêu cuối cùng của anh - cù lét.
Loan Vân Bình nhanh nhẹn cào vào sườn và nách Lưu Tiểu Đình bằng cả hai tay.
Một lúc sau, Lưu Tiểu Đình không nhịn được nữa:
"Wooaa, không dậy nữa, chỉ biết bắt nạt em."
"Tiểu bảo bối, hôm nay là sinh nhật sư phụ em, không phải nên đến nhà chúc mừng sớm hơn sao? Gọi em dậy kịp giờ là lỗi của tôi sao?"
Loan Vân Bình cảm thấy thích thú trước mái tóc đã được loạn thành chuồng gà của Lưu Tiểu Đình khi tỉnh dậy, nhưng anh biết đứa trẻ này không được vui như vậy, buộc lòng tự chịu đựng.
"Trách ai làm em thức dậy muộn? Nếu không phải tối hôm qua anh ép người làm nhiều như vậy, em sẽ không thể dậy nổi?!"
Lưu Tiểu Đình nhớ rằng vì đêm qua bản thân đã nói đùa rằng Loan đội không được, Loan Vân Bình đã ép cậu lăn lộn không ngừng cả đêm, để chứng minh rằng bản thân được hay không.
Nghe được đứa nhỏ nói gì, Loan Vân Bình cảm thấy có chút xấu hổ.
Xét cho cùng, anh thường thận trọng và tự chủ, hiếm khi buông thả như ngày hôm qua.
Có thể là do bản thân khó chịu bởi lời nói đùa, hoặc cũng có thể là do dáng vẻ nghịch ngợm của đứa trẻ.
Sự cám dỗ khiến anh bất giác rơi vào trong đó, mất tự nhiên ho khan một tiếng:
"Được rồi, mau rửa mặt đánh răng, sau đó ăn sáng."
Nói xong anh bước ra khỏi phòng ngủ mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Lưu Tiểu Đình cảm thấy rất kỳ quái. Cậu đã thấy nó.
Phó tổng một tay che bầu trời đỏ bừng vành tai!
Là một kỳ quan hiếm của thế giới đó.
Sau bữa sáng, Loan Vân Bình cùng Lưu Tiểu Đình đến nhà Nhạc Vân Bằng. Họ chuẩn bị rượu và một bộ trà làm quà sinh nhật. Dù sao bây giờ họ cũng là một gia đình nên chỉ cần chuẩn bị quà là được.
Khi đến nhà Nhạc Vân Bằng, sủi cảo vừa mới được bưng ra khỏi nồi, Nhạc Vân Bằng đã vội vàng để họ ngồi xuống.
Mặc dù rất bất mãn với hành vi bắt cóc đệ tử của sư ca mình, nhưng anh không thể không cho người khác mặt mũi.
Rốt cuộc, Phó tổng vẫn có sức mạnh để điều khiển vấn đề thương diễn trong tay mọi người.
"Sư phụ, đây là quà mà Loan ca và con mua cho ngài. Ngài có thích không?"
Lưu Tiểu Đình đã ngừng gọi anh là sư thúc kể từ khi ở với Loan Vân Bình, và bắt đầu gọi bằng Loan Ca như những người khác, điều này khiến Nhạc Vân Bằng rất vui.
Thật là đau đầu.
Đệ tử của mình lại trở thành chị dâu một cách không thể giải thích được.
Không có gì khó xử nếu đây là một người khác. Xưng hô bây giờ hoàn toàn rối tung lên.
"Đương nhiên là ta thích rồi, tất cả những thứ mà Giai Giai chọn đều tốt."
Nhạc Vân Bằng vui vẻ nhận lấy.
Rượu trắng là thức uống yêu thích thường ngày của Nhạc Nhạc, và bộ ấm trà cũng là phong cách nổi tiếng gần đây.
Đệ tử của mình thực sự hiểu mình.
Lưu Tiểu Đình xấu hổ sờ sờ mũi:
"Sư phụ, là Loan Ca chọn cái này cho ngài. Con chỉ ở cạnh góp ý thôi."
Lưu Tiểu Đình biết sư phụ luôn có thù oán với Loan Vân Bình, cho nên lần này đặc biệt yêu cầu Loan Vân Bình thể hiện thật tốt, chính là muốn thêm điểm.
Vẻ mặt của Nhạc Vân Bằng sững lại một lúc:
"A, vậy thì cảm ơn Loan Ca, đã làm cho anh nhọc lòng."
Trái tim của Nhạc Vân Bằng đang rỉ máu - đại đệ tử chỉ muốn nói đỡ cho người đàn ông của mình.
Còn sư phụ này vẫn có chỗ trong trái tim con?
Loan Vân Bình nở nụ cười:
"Này có chuyện gì, chúng ta là huynh đệ, hiện tại lại là người một nhà, đừng khách sáo."
Loan Vân Bình và Nhạc Vân Bằng luôn có mối quan hệ tốt đẹp kể từ khi họ mới gia nhập Xã.
Có thể cảm thấy rằng kể từ khi ở bên đứa trẻ nhà mình, anh và tiểu Nhạc đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Anh muốn bù đắp nó nhưng anh ấy quá bận và không có thời gian.
Hôm nay là một cơ hội.
Nhạc Vân Bằng mỉm cười và gật đầu, nhưng không nói gì cả.
Trong thâm tâm anh biết rằng Loan Vân Bình là một người kiên định và vững vàng. Anh có thể yên tâm giao đệ tử của mình cho đối phương, nhưng anh tạm thời chưa thể quay lại giống lúc đầu,
Bây giờ nút thắt nên được giải quyết.
Sau bữa tối, ba người cùng nhau ngồi uống rượu, trò chuyện từ Thiên Tân đến Đài Bắc, từ thơ ca, ca dao đến triết lý cuộc sống, có lẽ vì uống một chút rượu nên Lưu Tiểu Đình không còn kiềm chế được nữa.
Giống như những người bạn đồng trang lứa, họ trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Nhạc Vân Bằng và Loan Vân Bình cũng lợi dụng rượu để bày tỏ hết những bất mãn của mình, và cả hai vẫn làm hòa như mọi khi.
Sau ba vòng uống rượu, ba người đã có một bữa tối khác để tỉnh rượu. Nhạc Vân Bằng đã gọi một người lái xe cho đệ tử và sư ca và gửi họ trở về.
Về đến nhà đã quá nửa đêm, Lưu Tiểu Đình không khỏi lấy ra một cái hộp:
"Anh, sinh nhật vui vẻ!"
Loan Vân Bình rất ngạc nhiên.
Anh lấy chiếc hộp và thấy có hai chiếc nhẫn nằm trong đó. Ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trước mặt, không biết nên nói cái gì.
Lưu Tiểu Đình nhìn vẻ mặt sững sờ của Loan Vân Bình, mỉm cười:
"Sao vậy, em đang cầu hôn anh đó. Nếu anh không đồng ý thì trả lại nhẫn cho em."
Nói xong, cậu vươn tay định đoạt lấy chiếc hộp từ tay Loan Vân Bình..
Loan Vân Bình nhấc chiếc hộp khỏi tầm tay, ôm đứa nhỏ vào lòng:
"Ai nói anh sẽ không đồng ý, hai ngày nữa tôi còn tưởng cầu hôn, ai ngờ lại để em đi trước một bước. Thật may là tôi chưa mua nhẫn, nếu không tiền sẽ bị lãng phí. "
Lưu Tiểu Đình trợn tròn mắt:
"Chậc chậc, chắc chắn rồi, người trong Đức Vân Xã đều tham tiền cả đời, Loan đội cũng không ngoại lệ."
"Đúng vậy, thôi nào, đeo nhẫn cho anh."
Loan Vân Bình buông đứa trẻ ra và đưa lại cái hộp.
Lưu Tiểu Đình trịnh trọng đeo nhẫn cho Loan Vân Bình, và yêu cầu Loan Vân Bình đeo vào cho mình.
Họ nắm tay của một nửa của mình và đan các ngón tay vào nhau.
"Loan ca, em yêu anh."
"Tôi cũng yêu em, Giai Giai."
.
Kết thúc.
Còn mấy cái nữa mà dài quá không muốn dịch nữa. Tới đây thôi nha.
Bye bye everybody.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro