Loan Bánh [ First Love ]
Loan Vân Bình x Bánh Nướng
Tác giả: Banlongdeng lofter
Bối cảnh: Đấu tiếp tập Đức Vân Thủy Đô.
.
.
Tên tôi là Bánh Nướng, giới tính nam, chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng có mối tình đầu.
Công việc hiện tại: nhân viên lễ tân của Đức Vân Thủy Đô. Câu thông dụng hay nói nhất mỗi ngày là:
Chào mừng quý khách đến với Đức Vân Thủy Đô. Chúc quý khách tắm vui vẻ.
Nhưng gần đây tâm trạng Bánh Nướng không được vui, tất cả là tại vì người quản lý F&B mới đến ở tầng trên.
Tên anh ấy là Loan Phan Phan.
Nhìn cũng khá đẹp mắt, nhưng không đẹp bằng cậu~ véo ~.
Waaa! Câu này được học từ Trương Tiểu Bạch ở Cục An ninh. Bánh Nướng vẫn không thể học được năng lượng siêu cấp tự tin giống như chính chủ.
Nếu quan tâm, bạn có thể đến Đức Vân Thủy Đô để nghe thêm mấy câu nói đặc sắc này.
Cơ quan gần nhà, Bánh Nướng ở đây làm việc đã hơn nửa năm, mà Loan Phan Phan cũng không biết bị làm sao.
Thức ăn ngon và đồ uống lạnh không chờ đợi ai đâu có biết không?
Nếu không có gì để làm, anh đến ra ngoài đi chơi với mọi người đi chứ .
Không thể hiểu nổi.
Loan Phan Phan nói rằng anh ấy, người quản lý của bộ phận ăn uống nhưng không thường trong bộ phận phục vụ ăn uống.
Vậy anh tới đây làm gì, tới đây đì tôi, là ý đó phải không?
Thật là quá đáng.
Ngày nào anh ta cũng nói
"Sao cậu mặc áo hở cổ nhiều thế?"
Vắt nghĩa là:
"Cẩn thận đừng cười vui vẻ với mấy vị khách đó, bộ cậu không thấy mắt người ta dán vào ngực mình sao?"
Bánh Nướng dạo này cũng không tốt lắm.
Ngay khi cậu nhìn thấy Loan Phan Phan, Bánh Nướng cảm thấy tim mình như muốn bay đến cổ họng.
Mỗi khi anh ấy đến gần, cậu sợ rằng anh ấy có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình.
Bánh Nướng nghi ngờ mình bị bệnh tim nhưng lần nào đến bệnh viện khám bác sĩ cũng cho biết các chỉ số cơ thể của cậu đều bình thường và rất khỏe mạnh.
Vậy vấn đề nằm ở đâu? Không thể hiểu được.
Gần đây, có một người mới đến làm ở bộ phận lễ tân - tên là Mạnh Đường Đường.
Tiểu Mạnh trông rất ổn luôn, đôi mắt còn to tròn như thỏ.
Các thím đến với Đức Vân Thủy Đô đều rất thích anh ấy. Lão Tần ở Phòng Tổ chức Cán bộ cũng thích anh ấy.
Đây là lần đầu tiên Bánh Nướng nghe lời khen ngợi một nhân viên lễ tân không phải cậu tại cuộc họp thường kỳ.
Loan Phan Phan có vẻ cũng thích anh ấy. Cậu thấy anh ấy nhìn trộm Mạnh Đường Đường trong cuộc họp,
Không vui chút nào.
Điều khiến Bánh Nướng khó chịu nhất là anh ấy ít tìm kiếm cậu hơn và bắt đầu chạy đi tìm tiểu Mạnh thường xuyên.
Mạnh Đường Đường đó có gì tốt!
Chẳng phải chỉ có mắt to hơn, da dẻ đẹp hơn, tuổi trẻ hơn thôi sao!
Ài được rồi, cậu thừa nhận, quả thực có chút ghen tị, mà người ta thăng chức còn nhanh hơn Bánh Nướng.
Lúc trước là cậu mang người mới chỉ dạy, còn bây giờ người ta đã ngang hàng với nhau rồi.
Cậu thật bất hạnh mà.
Nếu tâm trạng không vui thì uống say một lần đi, Bánh Nướng tự nhủ. Cùng lắm thì ngày mai xin nghỉ phép.
Sau khi tan sở, cậu sẽ đi uống rượu với ai đó, không say không về.
Nghĩ đến điều này, Bánh Nướng điều chỉnh cơ mặt, cười rạng rỡ và nói với những vị khách mới tới như mọi khi,
"Chào mừng quý khách đến với Đức Vân Thủy Đô, chúc quý khách tắm vui vẻ."
Vị khách có vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói và gọi tên cậu
"Bánh Nướng?"
Huh? Đây là người quen cũ? Bánh Nướng nghi ngờ ngước lên nhìn người trước mặt.
Người nọ đeo kính, nhìn khá đẹp trai, lại rất quen mắt.
"Tào Tiểu Tứ?" - Bánh Nướng kinh ngạc mở to mắt,
"Trùng hợp vậy!"
Người tới là bạn học thời trung học. Chúng tôi là bạn cùng bàn, còn là huynh đệ tốt của nhau nữa.
"Lâu rồi không gặp!"
Tào Tiểu Tứ kích động nắm lấy tay Bánh Nướng lắc lên lắc xuống,
"Cậu giảm cân thành công rồi, xem này xem này, giống y hệt người mẫu quảng cáo."
Tiểu Tứ khen ngợi không dứt lời, vừa dùng tay siết chặt cơ bắp săn chắc trên cánh tay to lớn của cậu.
Sau đó định chạm vào cơ bụng bên dưới một lần nữa nhưng không thành công.
Bởi vì Loan Phan Phan đã ngăn cản người lại
"Xin lỗi quý khách, tôi e rằng đây là hành vi vô lễ nếu anh cứ chạm vào nhân viên lễ tân của chúng tôi như thế này trong lúc làm việc."
Lời nói ra có vẻ hơi thái quá, nhưng lông mày đều nhíu chặt lại rất nghiêm túc.
"Anh là ai?"
Tào Tiểu Tứ bị siết có chút đau,
"Tôi là bạn học cấp ba của Bánh Nướng, chúng tôi đang hồi tưởng về quá khứ thôi, anh có chuyện gì sao?"
Loan Phan Phan thấy vậy giằng co thêm hai lần liền buông tay ra.
Qua khóe mắt, Bánh Nướng nhìn thấy cổ tay rũ xuống của Tào Tiểu Tứ đã đỏ bừng.
Yo! Thường thì nhìn hiền lành yếu đuối nhưng không ngờ sức lực lại khá mạnh mẽ.
Bánh Nướng lén quan sát mọi chuyện, không hiểu sao một chút ngọt ngào lại ngấm ngầm xuất hiện trong lòng.
Cậu thực sự rất thích việc người này bảo vệ mình, nhưng trong ngực vẫn có chút tức giận, cậu cảm thấy anh ta cũng sẽ bảo vệ Tiểu Mạnh nếu có chuyện tương tự xảy ra.
Thậm chí hai người họ còn chụp ảnh tự sướng và đăng nó trên khoảnh khắc ngày hôm qua! Hừm!
Với sự hỗn loạn trong đầu, Bánh Nướng nói ra mà không thèm suy nghĩ.
"Không sao đâu, Loan quản sự, Tiểu Tứ là bạn học của tôi. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện vui vẻ thôi."
Lời còn chưa nói ra hết, Bánh Nướng đã hối hận.
Loan Phan Phan dường như không ngờ rằng cậu sẽ nói như vậy, vẻ mặt đanh lại trong giây lát, nhìn cậu thật sâu rồi quay đi không thèm ngoảnh lại.
"Ai đấy!" - Tào Tiểu Tứ vẫn đang xoa bóp tay.
Tch, vết đỏ có vẻ hơi sưng.
Bánh Nướng đột nhiên mất động lực để tiếp tục bắt chuyện, sau khi trao đổi số điện thoại chiếu lệ, cậu đã hộ tống người lên tầng hai.
Bánh Nướng không thể thả lỏng suốt cả buổi chiều, tâm trí cậu ngập tràn vẻ mặt lạnh lẽo của Loan Phan Phan khi anh rời đi.
Kết quả là đã đưa nhầm vài vị khách đi lạc liên tiếp, điều chưa từng thấy trước đây.
Cuối cùng, sau khi tan sở, cậu thay quần áo đi làm nhanh nhất có thể, sẵn sàng đi uống rượu vào buổi tối.
Kết quả là vừa bấm thẻ vừa ra khỏi cổng, Bánh Nướng đã thấy Loan Phan Phan đứng cạnh một chiếc Maserati xám, đang khoanh tay như thể đang đợi ai đó.
Dù sao chắc cũng không đợi cậu - Bánh Nướng tự nghĩ - anh ấy có thể sẽ không bao giờ nói chuyện với mình nữa.
Nhưng mà,
"Bánh Nướng."
Anh ấy gọi tên cậu bằng một giọng nghiêm túc.
Bánh Nướng dừng lại một cách đột ngột.
Cậu nghe thấy âm thanh của giày da bước trên sàn bê tông phía sau, trùng với nhịp tim trong lồng ngực.
Người kia dừng lại sau lưng cậu, lật người Bánh Nướng lại mặt đối mặt, nhấn mạnh từng chữ,
"Tối nay cùng đi ăn với tôi đi."
Tại sao?
Bánh Nướng chợt thấy bất bình.
Anh có thể liên hệ với Mạnh Đường Đường tùy ý, còn bạn học cấp 2 và cậu thì bị phủi tay bỏ qua?
Dường như có một miếng bông dày mắc vào cổ họng Bánh Nướng, khiến cậu khó thở, và gần như mắc nghẹn.
Cậu mới không thèm ăn với người này
"Đùa vui ghê, tôi cùng anh ăn cái gì?" - Bánh Nướng tự nghĩ và nói như vậy.
Cậu sụt sịt và chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh ấy nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của Bánh Nướng, mặt đen như đáy nồi, có chút nghiến răng nghiến lợi mà lớn tiếng,
"Cậu cho là ăn cái gì? Bánh, tôi hỏi em, sao lại đối xử với tôi như thế này? Em không có cảm giác gì với tôi sao?" "
Bánh Nướng sững sờ một lúc, đột nhiên cục bông trong cổ họng biến mất, nhưng tim lại bắt đầu đập nhanh,
"Cảm, cảm giác gì, không biết, tôi không hiểu anh đang nói gì. , Gì..."
woooah, Loan Phan Phan không sao, cậu còn lắp bắp cái gì ở đây.
Thật là xấu hổ, Bánh Nướng cảm thấy tai và má mình nóng ran đến mức không dám nhìn vào mắt người kia.
Mà Loan Phan Phan dường như thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm nói:
"A Bánh, tôi thích em."
"Còn em thì sao?"
CẬU? ME??
Cái này, cái này quá kỳ lạ, vẻ mặt của cậu hiện tại hẳn là rất méo mó, vui sướng như núi lửa phun ra, Bánh Nướng có chút ngẩn người,
"Tôi, tôi? Ngươi, anh nói một lần nữa đi?"
Người kia không lặp lại, nhưng sau một tiếng thở dài lại đột ngột nắm lấy cổ áo Bánh Nướng và quấn lấy môi và răng của cậu.
Nhịp đập dữ dội của trái tim Bánh Nướng được đôi môi và chiếc lưỡi dịu dàng xoa dịu,
Sự thật đột nhiên nhảy ra khỏi tâm trí và đập vào trái tim cậu một cách nặng nề.
Cậu chợt nhận ra, chẳng có bệnh nan y nào cả,
Chỉ đơn giản là rất thích anh.
Nhìn anh ấy nói chuyện và giao tiếp bằng mắt với mình khiến tim cậu đập nhanh.
Nhìn anh làm ngơ mình ngoảnh mặt đi, cổ họng của cậu như bị nhét bông, chua xót chết đi được.
Hai người chuyên chú hôn sâu, đây là cảm giác mà Bánh Nướng chưa từng trải qua, cậu có thể cảm nhận được hơi thở hỗn độn của anh trên mặt mình.
Cảm giác mới lạ và mềm mại này khiến cậu mê đắm, và đáp lại anh một cách vô thức.
Cái lưỡi cạy mở hàm răng của cậu, và cảm giác tê dại khi nó quét qua hàm trên khiến Bánh Nướng khuỵu xuống.
Người kia tiếp lấy và đè cậu lên xe.
Bánh Nướng có thể cảm thấy bàn tay của anh đang chạy dọc theo mép của T shirt ngắn chui vào trong.
Đôi môi nóng bỏng và bàn tay lành lạnh đã mang đến một trải nghiệm kích thích khác lạ.
Hai người cảm nhận nhau bằng cử chỉ thân mật và lưu luyến, và nụ hôn cứ thế không thể tách rời trong ánh chiều tà.
Cho đến khi--
"woA! wOa! Woa! Kích thích quá nha!"
Tiếng hét của Mạnh Đường Đường kéo chúng tôi trở lại thế giới thực, hỗn độn.
Bánh Nướng vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng Loan Phan Phan đã đứng dậy và đỡ cậu từ phía sau.
"Đi, nhanh đi, tan làm thì về lẹ giùm."
Anh sốt ruột xua tay muốn đuổi người đi, cau mày bắt gặp một con ruồi.
"Biết rồi biết rồi, ngươi lớn lên dữ tợn quá đó Phó! Chủ! Tịch!"
Mạnh Đường Đường buông tay đang che mắt Châu Tuấn Tử ra, vừa làm vẻ mặt kỳ quái vừa đi vừa nói với người bên cạnh:
"Châu Châu đi thôi, thật là, ai thèm nhìn hai người này hôn môi, ngọa tào!"
Bánh Nướng liếc nhìn bóng lưng của hai người đang bước đi với những ngón tay đan vào nhau, vuốt mặt.
"Họ ... ừm ..."
Loan Phan Phan gật đầu,
"Hai người đó là một cặp."
"Còn anh ......?"
"Mạnh Đường Đường đã phát hiện ra thân phận của tôi. Để giữ bí mật, tôi đã hứa sẽ giúp anh ta giải quyết việc Châu Tuấn Tử của bộ phận an ninh làm trầy chiếc xe hơi sang trọng của một vị khách."
Ầu, kinh hỷ quá thể.
Bản thân suy nghĩ một hồi, Đức Vân Thủy Đô này là chi nhánh của tập đoàn Đức Vân, không có vị trí phó chủ tịch, vậy nên vị trí phó chủ tịch của Loan Phan Phan chắc là——
"A đ*!"
.
.
.
Tôi tên là Bánh Nướng, giới tính: nam, và người tôi thích tên là Loan Phan Phan.
Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, và đó là tất cả những gì chúng tôi quan tâm tới .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro