Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dương Hoài, Lâm Tường [ similar ]

Đào Dương x Vu Tiểu Hoài

Cameo: Quách Kỳ Lân, Diêm Hạc Tường



Tác giả: casssss ao3 [bảo chứng đu trái cp vẫn có đại thần viết hàng ngon cho đọc]



_______________



Nhiều năm trước, thầy Vu Khiêm đã nói trong một chương trình trò chuyện rằng trước khi gặp Đào Dương, ông ấy không tin rằng trên đời này có thiên tài.

Sau này, thần đồng Kinh kịch đến Hí khúc và được xếp vào hệ Vân Tử nên được mệnh danh là thánh nhân.

Sư phụ coi anh như một người bạn tâm giao và coi anh như ruột thịt. Ngoài ca hát và nói chuyện với sư phụ hàng ngày, còn luyện tập và chơi với các anh chị em của mình, và Đào Dương đã sống một cuộc sống có phần lý tưởng.



Khi còn nhỏ, Đào Dương thích đi chơi với Quách Kỳ Lân nhất. Cả hai không thể tách rời nhau, suýt nữa khiến thiếu ban chủ tự hỏi liệu bố mẹ và con trai nuôi có ẩn tình hay không.

Sau này lớn lên ai cũng vậy, tình cảm tuy có nhưng dần dần xa cách nhau nhiều hơn. Đứng bên cạnh Quách Kỳ Lân là một người đầu to miệng nhanh nhảu, sau lưng anh là một đứa trẻ cao lớn nhưng ngây thơ.





Đào Dương đang đi trên phố ngày hôm đó, Vu Tiểu Hoài đi theo sau anh như thường lệ, một khoảng cách an toàn thoải mái và xa vời.

Đây là điều mà Đào Dương muốn. Cho dù ban đêm có cắm đứa trẻ như chú gấu sữa đến khóc thì ban ngày cậu cũng không bao giờ được thu hẹp khoảng cách an toàn này mà không có sự cho phép.



Đào Dương đang ở một bên đường và tình cờ nhìn thấy Quách Kỳ Lân đang đi về hướng khác.

Người huynh đệ chính trực của anh dịu dàng nắm lấy cánh tay của Diêm Hạc Tường và chỉ về phía trước với vẻ mặt phấn khích. Diêm Hạc Tường dường như có chút bất tiện ở chân, và khuôn mặt vô cảm của anh ấy ửng lên một màu hồng bất thường.

Hai người bạn cùng chơi thuở nhỏ lướt qua nhau trên đường, ánh nhìn giao nhau, rồi mỉm cười với đối phương.

Bước chân của Đào Dương dừng lại, anh dùng khẩu hình nói với Quách Kỳ Lân.

Quách Kỳ Lân khẽ mở đôi môi đỏ mọng, đáp lại anh.

Nhưng trong chốc lát, cả hai vẫn tiếp tục tiến về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.




Đào Dương nhìn thoáng qua rằng chắc hẳn Diêm Hạc Tường đang bị nhét thứ gì đó, vì vậy anh nói với Quách Kỳ Lân rằng y thực sự biết chơi.

Quách Kỳ Lân trả lời anh, như nhau cả.





Khi trở về nhà vào buổi tối, Đào Dương lấy ra một đống đồ lạ lùng và chơi với Tiểu Hoài Hoài như một chú nhím tò mò. Dù Vu Tiểu Hoài có khóc lóc van xin lòng thương xót bao nhiêu đi chăng nữa, anh vẫn không dừng lại.

Khi Vu Tiểu Hoài vẫn đang mệt lử vì khóc, anh đột nhiên nắm lấy hai chân cậu rồi tách ra, đâm vào cái lỗ ẩm ướt ở giữa, liên tiếp ra vào khiến cậu nhóc mềm nhũn cả người và sững sờ. Cổ họng ậm ừ, không còn phát ra được tiếng kêu.





Đào Dương cuối cùng cũng nhớ ra lý do tại sao khi còn nhỏ anh lại thích gắn bó với Quách Kỳ Lân đến vậy.

Quách Kỳ Lân không xứng là kỳ lân, Đào Vân Thánh cũng không thể là thánh.

Bởi vì họ là cùng một loại, những người kẻ vô lại nhất trên thế giới này.







____________________end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro