🔞Điềm Nam [ Phân hóa và thuốc ]
Phàn Tiêu Đường x Trương Cửu Nam
Tác giả: TangSheng_1210 ai3
Hey hey chức mừng năm thỏ nha.
Kỳ động dục tới đây.
ABO
Phân hóa muộn tức tố mùi sữa Alpha Điềm Điềm x Omega Cửu Nam
----------------
Không ai có thể nghĩ rằng Phàn Tiêu Đường là một A, kể cả Trương Cửu Nam.
Mùi pheromone luôn khiến người ta đánh giá theo bản năng ngay lần đầu tiên.
Vì vậy hương vị sữa ngọt quá mức do sự phân hóa muộn màng của đứa trẻ tạo ra dường như đang nói đúng với ẩn ý rằng đây là một Omega.
Vậy nên, không ai cảm thấy có gì sai.
Ngay cả Trương Cửu Nam cũng nghĩ như vậy.
Gần giống như đứa trẻ do anh ấy tự tay nuôi nấng nên không có gì ngạc nhiên khi người kia trở thành O.
"Còn không thoải mái sao?"
Vị sư huynh tốt đứng trong đầu Cửu lúc này càng trở nên dịu dàng. Dùng bàn tay mát mẻ hơn so với nhiệt độ do phân hóa sinh ra mà nhẹ nhàng che trán Phạm Tiểu Đường, khiến người kia thoải mái thở dài.
Không hiểu sao Trương Cửu Nam bên tai lại nóng lên.
"Anh đã nhờ Cửu Thành mang tới mấy viên thuốc ức chế... em tuổi này mới phân hóa, cực khổ rồi."
Anh lầm bầm, chạm vào điện thoại di động để gửi tin nhắn cho bạn diễn của mình.
Đứa trẻ vừa trải qua kì phân hóa xong nằm trên giường cọ vào người anh. Đem phần lớn cơ thể dựa vào trong lòng sư huynh.
"Khó chịu lắm hả?"
Trương Cửu Nam lau mồ hôi trên cổ đứa trẻ - mát mẻ và nhớp nháp.
Anh thản nhiên chà nó lên quần áo.
Để đứa trẻ nép vào lòng anh thoải mái hơn.
"Ngoan nào, Điềm Điềm~ Chịu đựng một chút, một lát nữa đồ sẽ được chuyển đến, bôi thuốc ức chế lên là hết rồi ~"
Anh vẫn dỗ dành đứa trẻ, như bao đêm bình thường trước đây. Đứa nhỏ làm nũng với anh mỗi ngày, gây chuyện với anh, rồi anh dỗ dành cậu như một đứa trẻ, chưa bao giờ tỏ ra khó chịu.
"Anh ơi...em khát..." Giọng nói của Điềm Điềm nhỏ nhẹ và khàn khàn.
"Được, bé ngoan ~"
Đỡ người ngồi dậy, cầm chắc cốc nước ấm trong tay, từng chút một đút cho đứa nhỏ.
Cậu trai đột nhiên cau mày đẩy cốc ra và ngừng uống.
"Có chuyện gì vậy?"
Nó hoàn toàn khác với trước đây. Trong cuộc sống riêng tư, Trương Cửu Nam luôn kiên nhẫn với Phàn Tiêu Đường hơn những người khác.
"Có phải bị nghẹn không? Em thật là~"
Anh ngoài miệng trách móc nhưng hành động cầm cốc nước và rút giấy lau miệng cho ai đó thật gọn gàng: tất cả đã thành thói quen rồi.
Có một sự hiểu biết ngầm giữa những người đã ở cạnh nhau thật lâu, vì người nọ đã quen với việc được anh chăm sóc từ lâu.
"Đắng~" đứa trẻ nhăn mặt than thở với anh.
Trương Cửu Nam bĩu môi, nhưng trong lòng đau xót: Phân hóa muộn đồng nghĩa với rủi ro lớn hơn, quá trình phân hóa càng khó khăn hơn.
Anh đã chăm sóc Điềm Điềm nhiều năm như vậy, thấy em trai nhỏ thành ra như vậy nên anh càng cảm thấy không thể chịu nổi.
"Còn khát không?" Anh lại đưa ly nước một cách tự nhiên.
"Ca ca, cúi thấp, em dùng sức không được..."
Tiểu hài tử mềm mại vẻ mặt rất ủy khuất, bĩu môi, cùng anh bày tỏ chính mình không thoải mái.
"Được, được ~ Nghe em, nghe em hết, ngồi xuống, mau uống đi ~"
Anh thừa dịp ngồi xuống bên cạnh người nọ, ôm cậu vào lòng, cầm ly nghiêng một bên rót nước.
Khi người kia đẩy chiếc cốc ra, anh lại quay đi đặt chiếc cốc lên bàn cà phê bên cạnh, rồi lại quay đầu lại - chính mình bị ôm thật chặt.
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ chớp chớp, hơi nước mơ hồ chạm nơi đáy mắt. Cảm giác mềm mại trên môi khiến anh trong giây lát không thể nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Chiếc lưỡi ngập ngừng xâm nhập vào kẽ răng, rồi liếm mút bao vây, đến lúc này anh mới sững sờ.
Trương Cửu Nam kinh ngạc mở to đôi mắt nhỏ của mình. Phải mất vài giây để nhận ra đối phương đang làm gì và vùng vẫy mạnh mẽ -- không nhúc nhích chút nào.
Đứa trẻ đã lường trước được phản ứng của anh, vòng tay ôm chặt lấy anh.
"Ư... uuuh!!"
Anh cắn đầu lưỡi của người kia, cuối cùng ép được đối phương lùi lại một chút.
"Em điên rồi!!! Tiểu Phàn, em đang làm trò gì vậy!"
"Anh ~ vị của anh thật ngọt."
Trương Cửu Nam nhìn Phàn Tiêu Đường đang ở thật gần trong tay, cuối cùng nhận ra một cách muộn màng: đứa trẻ đã trưởng thành, cho dù trong lòng anh luôn coi cậu ấy như trẻ con, đối phương cũng đã trưởng thành một cách lặng lẽ.
Hương thơm của hoa Hòe rất mạnh. Trương Cửu Nam không khỏi ngượng ngùng, chính mình cũng là O, anh chẳng có lý do gì mà xúc động vì một nụ hôn cả.
Mùi hương rất ngọt, ngọt đến gay gắt và mùi hoa Hòe nồng nặc trong không khí không tài nào tan ra được. Đó là pheromone của Trương Cửu Nam.
Ai có thể nghĩ rằng Trương Cửu Nam, người đã nỗ lực rất nhiều trên sân khấu, người có phong cách biểu diễn phóng túng như một con chó hoang, là 1 Omega.
Thậm chí anh đã xác định mình là một O ngay từ khi còn ở tuổi thiếu niên - một Omega với hương thơm ngọt ngào của hoa Hòe và mật ong.
Mặc dù sự lừa dối về ngoại hình của anh khiến mọi người không bao giờ nghĩ về nó.
Và vấn đề này, chỉ có đối tác của anh Cửu Thành mới biết về nó.
"Anh ơi, em khó chịu ~ giúp em với, anh giúp em với..."
Đôi mắt đứa trẻ rõ ràng đã rưng rưng nước mắt, Trương Cửu Nam không khỏi mềm lòng - cũng không phải là không thể.
Sự im lặng ngắn ngủi của anh chắc chắn đã trở thành một cái gật đầu.
Phàn Tiêu Đường đỏ mặt kéo tay anh trai tốt cởi thắt lưng, còn cúi người hôn anh.
Hớp nước vừa rồi đã bị nuốt chửng giữa cơn mê, cơn chóng mặt vì sốt cao dần tan rã và vị đắng trong khoang miệng cũng tan biến tại cảm xúc dễ chịu.
Trương Cửu Nam đang xây dựng tâm lý, anh nghĩ rằng đây chỉ là giúp người khác giải tỏa một chút, vậy thì có vấn đề gì? Đều là đàn ông cả, không phải là vấn đề lớn.
Mãi cho đến khi Phàn Tiêu Đường bắt anh cởi quần dài ra, mò mẫm nhét thứ đã cương lên vào lỗ hậu của mình, anh mới càng cảm thấy không đúng, hoảng sợ:
"Tiểu, Tiểu Phàn?" Cố gượng cười nói:
"Xong rồi. Qua rồi... đừng làm loạn..."
Ngay cả bản thân anh cũng có thể cảm nhận được giọng điệu của những lời đó cứng nhắc đến mức nào.
"Anh ơi, anh ướt hết rồi."
Phàn Tiêu Đường nhẹ giọng nói ra sự thật với một nụ cười dịu dàng.
Lúc này, đứa trẻ đang siết chặt tay anh sau thắt lưng.
Trương Cửu Nam có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng và năng lượng dồi dào của một chàng trai trẻ phía sau mình, nhưng Điềm Điềm rõ ràng chỉ là một Omega ...
"Điềm Điềm, em đừng làm loạn ... Ngoan, Cửu Thành ca một lát nữa sẽ đưa thuốc ức chế đến, tiêm xong sẽ không sao, em..."
"Anh, anh đang nói cái gì vậy?"
Điềm Điềm cúi người, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ xoa xoa vành tai của anh
"Em không có làm loạn mà~ Alpha muốn Omega... Bình thường không phải sao? Em muốn anh. Em đã chờ ngày ngày. . . Rất lâu."
Anh còn chưa kịp nói gì, vật đó của Phàn Tiêu Đường đã cắm sâu vào, ngông cuồng bá đạo, điểm yếu ớt bị quy đầu thô bạo nghiến vào, trực tiếp khiến hai chân anh nhũn ra:
"Tiểu Phàn! Phàn Tiêu Đường! Em phát điên cái gì ???!"
Giọng điệu không thể tin được mang theo một tiếng rên rỉ khó kìm nén nổi, đứa trẻ vẫn không biết mệt mỏi rong ruổi trong cơ thể anh, cuối cùng không kìm được đôi mắt đỏ hoe,
"Tiểu Phàn..."
Anh vẫn không thể tin được. Chính mình chăm sóc đứa trẻ lớn lên và việc đầu tiên em trai nhỏ làm sau khi phân hóa là đè anh xuống chơi.
Cảm xúc đều lộn tùng phèo trong lòng.
"Anh ơi, anh có thoải mái không? Cắm ở đây có sướng không?"
Tiếng nước lép nhép cùng tiếng giao hợp vang lên không dứt, Phàn Tiêu Đường hung ác chơi đùa một đôi đầu nhũ đáng thương trên ngực người kia, còn ân cần chăm sóc cho thứ giữa hai chân đối phương.
"Anh chặt quá ~ Bên trong nóng quá...ẩm ướt và mềm mại, em sắp xuất tinh rồi..."
"Hãy để em chăm sóc anh từ bây giờ ... cho đến hết cuộc đời."
Đầu lưỡi lưu luyến sau gáy Trương Cửu Nam, từ tuyến gáy phát ra chất pheromone ngọt như mật hoa
"Làm Omega của em thì thế nào? Mẹ kiếp. A~, em biết Cửu Thành có ý tứ như vậy với anh. Gần đây...em rất không vui."
Trên thực tế, Trương Cửu Nam không có thời gian để trả lời hoặc bác bỏ ngay bây giờ: hậu huyệt đang bị nhét đầy trướng bởi Alpha vừa trải qua phân hóa và bây giờ tràn đầy dục vọng, Omega thở hổn hển vẫn bận rộn với những ngón tay đang khuấy động trong miệng của mình.
Đứa trẻ mới phân hóa đã sử dụng bản năng của một Alpha để ép anh vào kì phát tình một cách bất thường, sự yếu ớt về thể chất khiến anh hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
"Cũng may em là Alpha, nếu không, em đã không thể ở bên anh trai mình ~"
Phàn Tiêu Đường lật người kia lại, nâng hai chân Trương Cửu Nam ép trước ngực, khớp háng dưới thân vẫn đang vận động ra vào không mệt mỏi:
"Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm. Cho nên anh không thể ở bên người khác."
Đứa trẻ cúi đầu nhìn người anh trai có chút thất thần đang bị đè dưới thân mình, ánh mắt tràn đầy quyến luyến và chiếm hữu.
"Em sẽ ghen."
Anh bị cắm mãi không ngừng mà xuất tinh. Tình yêu nhỏ giọt, niềm vui du dương men theo dòng nước chảy.
"Anh Cửu Nam, để em đánh dấu anh đi"
Cao Cửu Thành nhìn đối tác của mình vội vàng mở cửa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đóng sầm cửa lại, sờ mũi nói không biết mình điên kiểu gì.
Là Tiểu Phàn đã nhờ đối tác của mình chăm sóc.
Không đáng tin cậy?
Chỉ là đã quá muộn, tuy rằng ẩn ẩn cảm giác được có cái gì không thích hợp, nhưng y không chút nghĩ ngợi, xoay người đi trở về.
Khoảnh khắc cánh cửa bị vội vàng đóng lại, Trương Cửu Nam sẽ mềm nhũn trên mặt đất nếu không có Phàn Tiêu Đường ở phía sau đỡ lấy.
Mùi của dục vọng và pheromone trong phòng trộn lẫn say đến choáng váng.
Phàn Tiêu Đường liếm môi, cảm nhận chút mùi máu tanh, thần kinh hưng phấn vì dư vị khoái cảm do nút thắt cực khoái mang lại, vô cùng thành kính in dấu răng trên gáy sư huynh còn đang rỉ máu:
"Ca ca, đời này anh đừng nghĩ chạy trốn."
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro