Đào Tẩu (4)
'Nếu như người yêu ta, sẵn sàng chết vì ta'
'Thân phận của ta là Chấp Nhẫn phu nhân, ngươi gọi ta hai tiếng A Vân là đi quá giới hạn rồi!' Vân Vi Sam vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng từ chối người ở phía đối diện.
'Chúng ta còn phải nhắc đến quy tắc sao? Tỷ tỷ?' Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn Vân Vi Sam, nhẹ giọng nói. Hắn ngẩng đầu , ôm nàng vào trong lòng, muốn đưa đầu môi hôn nhẹ lên má nàng.
Vân Vi Sam quay đầu tránh né, nhẹ nhàng thở một hơi dài. Sau đó vén y phục của Cung Viễn Chủy lên, tỉ mỉ xem vết thương cho hắn.
Khi nãy bởi vì muốn trộm đi bệnh án của Lan phu nhân mà bị Kim Phồn đánh đến trọng thương. Cuối cùng chỉ lấy được nửa cuốn sổ bệnh án, đem về giao cho Cung Thượng Giác rồi hắn lại nhịn cơn đau chạy tới bên Vân Vi Sam. Muốn nàng thấy hắn đau đớn, thương xót hắn.
'Sao phải liều mạng chỉ để lấy nửa cuốn sổ bệnh án vô dụng vậy? Có ích gì chứ?' Vân Vi Sam vừa thoa thuốc mỡ cho hắn, vừa luôn miệng lẩm bẩm mắng hắn.
'Tỷ không biết đó thôi, cuốn sổ đó sẽ khiến Cung Tử Vũ mất đi chức vị Chấp Nhẫn. Chỉ cần hắn mất đi mọi thứ, tỷ sẽ thuộc về ta!'
Vân Vi Sam mỉm cười không nói gì, nụ cười có chút khinh miệt. Hắn thật sự quá đắc ý và hiếu thằng một cách ngu ngốc, những kẻ vội vã hấp tấp chắc chắn sẽ nhận lấy trái đắng đau đớn.
'Nàng sẽ đứng về phía ta chứ? A Vân?'
'Ta là Chấp Nhẫn phu nhân, đương nhiên ta sẽ đứng về phía phu quân của ta rồi. Ngươi đừng nói những lời vô lý nữa!'
Vân Vi Sam dừng lại động tác, đặt lọ thuốc mỡ lên bàn rồi quay người hướng phía giường nhỏ đi tới. Cung Viễn Chủy nghe câu trả lời của nàng, trong lòng hắn không can tâm, tức giận kéo tay nàng khiến nàng ngã vào lòng hắn.
'Tại sao ai cũng ra sức bảo vệ cho tên khốn đó, hắn ta có gì tốt chứ? Trừ vẻ ngoài phong lưu và tính cách tốt bụng đó thì có gì đáng chứ?'
Vân Vi Sam không giãy giụa cũng chẳng phản kháng, nàng biết hắn đang rất tức giận. Nếu như lúc này trái ý của hắn, chắc chắn hắn sẽ làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý.
'Bởi vì ta là Chấp Nhẫn....' Vân Vi Sam chưa kịp nói hết câu đã bị Cung Viễn Chủy nhanh chóng ngăn nàng lại bằng một nụ hôn. Hắn ngấu nghiến đôi môi ấy một cách cuồng dã, như sợ rằng nàng sẽ lại nói ra những lời làm trái tim hắn tổn thương.
Cung Viễn Chủy cũng rất nhanh rời đi, không để cho Vân Vi Sam có cơ hội xuống tay đánh hắn. Hắn chạy trên những mái ngói màu bàng bạc, bước chân hắn nhẹ tựa lông hồng, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn lại nặng tới như vậy.
Hắn rất sợ, hắn sợ sẽ mất đi nàng.
'Tại sao ở trước mặt ta, nàng luôn miệng nói tới bốn chữ Chấp Nhẫn phu nhân? Nàng thật sự đã yêu tên Cung Tử Vũ đó rồi phải không? Không cần tới ta nữa rồi đúng không?'
Nghĩ tới đây, hàng nước mắt chạy dài trên gò má hắn một cách không tự chủ. Hắn sợ rồi.....
Vài ngày trôi qua, chuyện về cuốn sổ bệnh án của Lan phu nhân cũng rất nhanh được đem ra bàn tán. Không ngờ phía Cung Tử Vũ lại bất ngờ lật ngược tình thế, đẩy Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy về phía bất lợi. Khiến hai người họ suy sụp, nhất là Cung Thượng Giác. Khi biết cuốn sổ được trộm về đó là của Linh phu nhân - mẫu thân của Cung Thượng Giác. Y đã rất tức giận, đôi bàn tay y nắm thật chặt khiến móng tay đâm vào da thịt, đau đến rỉ máu.
Trở về Giác cung, gương mặt Cung Thượng Giác lập tức nổi gân xanh, sự tức giận kìm nén bấy lâu nay khiến hắn không thể tự chủ được nữa. Đem toàn bộ đồ đạc trong thư phòng đập vỡ, những bình hoa sứ, kệ sách hay thậm chí những tấm bình phong. Một mớ hỗn độn hiện ra trước mắt Cung Viễn Chủy, ca ca hắn ngồi ở một góc, gương mặt tức giận nhưng lại đầm đìa nước mắt. Bộ dạng đau đớn của Cung Thượng Giác khiến cho lòng Cung Viễn Chủy đau như thắt. Hắn nghiến chặt răng, thề rằng sẽ giết chết Cung Tử Vũ vào một ngày không xa, trả thù cho mối hận ngày hôm nay.
Đêm hôm đó, hắn lại chạy tới thư phòng Vân Vi Sam. Nhưng lại chẳng thấy nàng ở đâu, hắn ngồi bên cửa sổ, trầm tư đưa mắt nhìn về phía cửa, chờ đợi Vân Vi Sam trở về.
Vân Vi Sam sau khi ngồi tâm sự với Cung Tử Vũ một hồi lâu, cũng quyết định trở về thư phòng. Vừa đưa tay đẩy cửa bước vào bên trong, nàng đã ngửi thấy một mùi thảo dược thơm thoảng thoảng ở đầu mũi. Dù trong bóng đêm không thể nhìn thấy bóng dáng của nam nhân ấy, nhưng nàng cũng biết người đang đợi nàng là ai.
'Cung tam tiên sinh tìm ta?'
'Nàng vẫn lựa chọn lừa ta để giúp Cung Tử Vũ nhỉ?'
Vân Vi Sam khẽ nuốt một ngụm khí lạnh vào bụng, quả thật nàng đã lợi dụng sự hiếu thắng của Thượng Quan Thiển để lừa ba người bọn họ vào bẫy. Khiến bọn họ thất bại một cách thảm hại, dù cho nàng cảm thấy có lỗi với Cung Viễn Chủy, dẫu sao hắn cũng là người thật lòng đối đãi với nàng.
'Ta không muốn nói ra lời khiến ngươi tổn thương, nhưng ngươi cũng biết thân phận của ta là gì, và thứ ta cần là vị trí mà Cung Tử Vũ có!'
Vân Vi Sam nhẹ nhàng thắp một ngọn nến, đặt lên trên bàn trà bên cạnh cửa sổ. Gương mặt đẫm nước mắt của Cung Viễn Chủy hiện ra trước mắt nàng, bộ dáng thảm hại, khổ sở của hắn càng khiến cho lòng nàng nặng thêm vài phần. Hắn nắm lấy bàn tay của nàng, áp chặt lên gò má của bản thân. Hắn sụt sịt lên tiếng van nài....
'Tỷ tỷ, ta không thể sao?'
Vân Vi Sam nhìn lấy đôi mắt long lanh, dưới ánh nến vàng óng ánh khiến hắn trông thật đáng thương. Nàng không tự chủ được mà hôn lên trán hắn, nhận ra hành động của mình có chút không đúng thì liền vội vã đẩy Cung Viễn Chủy qua một bên.
Cung Viễn Chủy trong lòng nở một nụ cười khoái trá, con quỷ bên trong hắn âm thầm hành động. Dù cho vẻ ngoài của hắn luôn tỏ ra yếu đuối và mau nước mắt, nhưng tất cả cũng chỉ là những chiêu trò nhằm lấy được lòng thương cảm của Vân Vi Sam mà thôi. Hắn biết, vẻ ngoài của nàng tuy mạnh mẽ như xương rồng nhưng trong lòng nàng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi. Mà nữ nhân thì rất dễ mềm lòng.
'Tỷ thật sự không cần ta nữa sao?'
Cả cơ thể Vân Vi Sam lúc này như cứng đờ, nàng không thể cử động nổi. Tay chân nàng nóng ran lên, tựa như trúng phải kịch độc gì đó, khiến nàng ngã xuống dưới đất. Cung Viễn Chủy từ từ đứng dậy, lấy vạt áo lau nước mắt đọng trên gò má sau đó một nụ cười kỳ quái được treo trên khóe miệng hắn.
'Tỷ....tỷ không thể không cần ta...'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro