Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bị thương (Oneshot)

Khi hoàng hôn buông xuống những ánh nắng vàng cam trên sân vườn cũng dần được lấp đầy bởi bóng đêm, tiếng dế kêu bên cửa sổ hay tiếng gió xào xạc len qua từng kẽ lá rồi rót vào bên tai Vân Vi Sam. Bên ngoài trời đã tối, ngoài những ánh nến lập lòe chiếu sáng căn phòng tối thì thứ còn có thể chiếu sáng ngoài kia chỉ còn lại ánh trăng.

Vân Vi Sam ngồi bên bậu cửa sổ rất lâu, dù trời đêm đông lạnh hơn ban ngày rất nhiều nhưng tuyệt nhiên cô chẳng quan tâm lắm, mặc cho những cơn gió lạnh phả vào người. Vân Vi Sam tham lam hít những luồng khí lạnh vào bụng, dù không nhiều nhưng có lẽ cũng giảm bớt phần nào đau đớn từ 'ruồi bán nguyệt' mà Hàn Nha Tứ đã ép cô uống.

Mấy ngày nay vì chất độc phát tác, có vẻ như 'ruồi bán nguyệt' sắp nở nên mấy ngày nay cô chẳng thể nào ngủ nổi vì những cơn đau cứ ập tới. Vậy là đêm nào cô cũng ngồi đây, mong rằng gió lạnh sẽ giúp cô bớt đau đớn hơn. Vân Vi Sam cảm thấy trời đêm đã muộn, sương đêm cũng đã xuống, cô thổi tắt ngọn nến và đóng cửa sổ lại chuẩn bị nghỉ ngơi...

Lúc này, cửa sổ bỗng nhiên mở ra. Một nam nhân không rõ mặt nhảy từ mái hiên xuống đi vào trong, sau đó rất nhanh hắn đã bước tới và ôm lấy Vân Vi Sam từ phía sau. Vân Vi Sam bị hành động này làm cho giật mình, bản năng sát thủ khiến cô rất nhanh đã đưa tay ra toan đánh vào đầu kẻ lạ mặt.

"Tỷ tỷ, đừng động...là đệ đây!"

Vân Vi Sam mau chóng khựng lại, nhẹ nhàng hỏi : "Cung Viễn Chủy?"

Cung Viễn Chủy nhẹ giọng khẽ thì thầm vào tai Vân Vi Sam :"Là ta, tỷ tỷ..."

Im lặng một lát, Vân Vi Sam liền nhíu mày 'trong không khí có mùi tanh của máu'. Vân Vi Sam làm sát thủ nên rất nhạy cảm với mùi máu, cô lập tức quay người lại dò hỏi Cung Viễn Chủy.

"Ngươi bị thương?"

"Không...Không có."

Vân Vi Sam lắc đầu, giận hờn nhìn hắn :"Nói dối!"

Cung Viễn Chủy khóe miệng giật giật, cảm thấy bản thân không thể giấu được liền nói :"Quả nhiên là ta không giấu được tỷ."

Vân Vi Sam thắp lại ngọn nến bên bàn trà, kéo Cung Viễn Chủy ngồi xuống. Chỉ có một ánh nến yếu ớt trong đêm tối nhưng lại tạo ra cho cả hai một vầng hào quang mờ nhạt. Mái tóc của Vân Vi Sam dưới ánh nến dường như đang phát sáng, ánh nến mờ ảo chiếu vào nửa bên mặt cô khiến Vân Vi Sam trong mắt Cung Viễn Chủy trở nên dịu dàng và đáng yêu hơn.....

Cung Viễn Chủy từ đầu chí cuối chỉ đặt ánh nhìn của mình lên Vân Vi Sam, không rời mắt nửa giây. Vân Vi Sam cảm nhận được ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu hỏi hắn :"Nhìn gì vậy?"

Cung Viễn Chủy cười không đáp, Vân Vi Sam lườm hắn rồi tiếp tục gặng hỏi :"Ai hại ngươi?"

Lần này Cung Viễn Chủy không kìm được lòng, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Vi Sam. Đặt tay cô lên má hắn, đau lòng nói :"Xin tỷ thương xót ta...tỷ tỷ"

Hắn giả vờ đáng thương nhìn cô với ánh mắt long lanh, giống như thật sự hắn đã chịu rất nhiều ủy khuất, nước mắt đã lăn dài trên gò má hắn. Ánh mắt này khiến Vân Vi Sam không ngừng nhớ về muội muội của cô 'Vân Tước'.

Mỗi lần Vân Tước bị thương trong quá trình luyện tập, muội ấy sẽ làm bộ dạng đáng thương chạy tới trước mặt Vân Vi Sam và nói với cô rằng :"Tỷ ơi, đau quá!"

"Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?" Cung Viễn Chủy lên tiếng cắt đứng dòng suy nghĩ của Vân Vi Sam. Vân Vi Sam xoay người lại nói :"Không có gì, đau ở đâu?"

Vân Vi Sam lấy lọ thuốc mỡ trong hộp ra, đưa tay chạm nhẹ vào người Cung Viễn Chủy.

"Để ta xem vết thương cho ngươi."

Cung Viễn Chủy mỉm cười, nụ cười của hắn vô cùng xinh đẹp :"Tỷ, tỷ bôi thuốc cho ta sao?"

Cung Viễn Chủy cởi áo, trên ngực hắn lộ ra một vết cắt dài và sâu, giống như vết đao. Máu vẫn đang không ngừng rỉ ra ướt đẫm áo hắn, ngoài ra trên lưng còn có vài vết bầm tím đan xen nhau...Vân Vi Sam cau mày, tên tiểu tử này đắc tội với ai mà lại khiến bản thân thành ra bộ dạng như vậy? Vân Vi Sam đưa tay chạm vào vết thương của Cung Viễn Chủy, hắn cau mày ủy khuất nói :"Tỷ tỷ, ta đau quá."

Vân Vi Sam lại lơ đãng nhớ lại trước kia khi cô bị thương, Vân Tước khi bôi thuốc cho cô sẽ luôn hát để khiến cô không chú ý tới vết thương nữa, làm cho cô bớt đau hơn...

"Vậy, để ta hát cho ngươi nghe nhé? Có muốn nghe không?"

Đôi mắt Cung Viễn Chủy lập tức sáng bừng lên :"Đương nhiên là có!"

Trên thực tế những vết thương này đối với Cung Viễn Chủy cũng chỉ như làm bếp không chú ý mà cắt trúng tay, hắn lại là một thiên tài y dược nên chỉ cần vài hôm là những vết thương này sẽ tự lành lại thôi. Ở Cung Môn này từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua những gì và bị thương không biết bao nhiêu lần. Nỗi đau thể xác với hắn giờ cũng không còn khiến hắn để tâm như hồi còn bé nữa, chỉ là hắn muốn 'giả heo ăn thịt hổ'. Muốn bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương để nhận được thương cảm của ca ca hắn 'Cung Thượng Giác', giờ đây người hắn muốn nhận được tình thương ấy lại là 'Vân Vi Sam' xinh đẹp trước mắt.

Vì vậy, Cung Viễn Chủy cố tình để bản thân bị thương, khiến cô thương xót hắn. Khiến hắn trong mắt Vân Vi Sam trở thành một cậu thiếu niên đáng thương và cần được che chở. Dù biết làm vậy sẽ khiến hắn trông giống một kẻ yếu đuối, nhưng hắn không muốn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo và nói những lời sắt đá khiến Vân Vi Sam đau lòng. Có lẽ là hắn thiếu thốn tình thân từ nhỏ, không có ai ở bên cạnh, hắn bị buộc phải trưởng thành khi chỉ mới mười lăm tuổi. Vậy nên cũng có thể nói, hắn thật sự đáng thương....

Vân Vi Sam cất tiếng hát, trong đêm tối chỉ có ánh nến chiếu sáng bóng dáng của cả hai. Tiếng hát cô thật ngọt ngào, ngọt đến nỗi Cung Viễn Chủy quên cả việc bản thân đáng thương như nào. Tiếng hát như chữa lành mọi vết thương trong lòng hắn, khiến hắn quên đi tất cả ủy khuất.

"Mặt trởi rạng rỡ đằng đông, buông xuống đằng tây"

"Cha mẹ cất tiếng gọi về ăn cơm"

....................................

"Ngày hạ miên man, ngày thu ngắn ngủi"

"Mong mỏi tương phùng, trông mong viên mãn"

Thanh âm cuối cùng vừa dứt, Vân Vi Sam cũng vừa lúc bôi thuốc cho Cung Viễn Chủy xong. Cô mỉm cười hỏi hắn :"Còn đau không?"

Cung Viễn Chủy chớp chớp mắt, tỉnh táo lại :"Không đau! Tỷ, tỷ hát hay quá! Bài này tên gì vậy?"

Đôi mắt Vân Vi Sam rưng rưng muốn khóc, cô nhìn nam nhân trước mắt lại khiến cô nhớ đến muội muội 'Vân Tước'. Cung Viễn Chủy nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi

"Muội muội ta thường hát bài này cho ta mỗi khi ta gặp ác mộng ngày ta còn nhỏ."

Cung Viễn Chủy mỉm cười, hiểu ý nói :"Vậy là tỷ đang dỗ dành ta sao?"

Vân Vi Sam sửng sốt một lát, đỏ mặt quay đầu đi không muốn để ý tới hắn nữa.

"Tỷ, ta sai rồi. Không đùa tỷ nữa....Tỷ đừng ngại"

"Ai nói ta ngại chứ? Ấu trĩ!" Vân Vi Sam bị nói trúng, quay mặt nhìn hắn giận dữ quát hắn. Cung Viễn Chủy cười nhẹ, nắm lấy bàn tay Vân Vi Sam khẽ nói :"Tỷ tỷ nói không phải thì là không phải."

Cung Viễn Chủy đưa tay kéo Vân Vi Sam vào trong lòng mình, ôm lấy eo nhỏ của cô rồi thì thầm vào tai cô những lời đường mật :"Ta thích tỷ, rất thích."

Lời bài hát được trích từ "Tứ Mộng - Ngu Thư Hân" OST Vân Chi Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro