Chương 1-2-3
Chương 1 Xuyên qua
"Mở cửa! Thả ta ra ngoài!"
"Nếu không thả ta, đừng trách ta tiểu lên đống củi trong này!" – La Phi đỡ thắt lưng, nhấc chân đạp cửa phòng "Ầm" một tiếng.
"Nhị ca, huynh đừng phí sức nữa." – Bên ngoài sài phòng vang lên thanh âm ngây ngô có chút bất đắc dĩ, "Cha đã nói rồi. Hôm nay, dù thế nào cũng không thể thả huynh ra ngoài. Huynh chấp nhận ở bên trong đi, không chịu được thì cứ tiểu ở đó cũng không sao. Dù gì cũng là sài phòng của nhà chúng ta, sẽ không có ai nói gì đâu."
"Không được, dựa vào cái gì chứ?!" La Phi tức đến đến phát điên, "Không phải là Trương Dương Phàm thành thân sao? Ta đi ra ngoài thì có vấn đề gì? Dù sao cũng không thể ăn thịt hắn!"
"Ngày hôm qua huynh cũng nói vậy. Thả huynh ra rồi, huynh lại chạy ra ngoài nhảy sông!"
"Nhảy, nhảy cái gì?"
"Nhảy sông." La Nghị một bộ ngươi đừng hòng giả ngu, "Nhị ca, đệ nói thật với huynh, huynh nói tên Trương Dương Phàm kia có gì tốt? Hắn đã sắp thành thân với người khác rồi, huynh còn thương nhớ hắn làm gì?"
"Ta phi! Ai thương hắn?!"
"Không phải huynh... Được, được, đệ không cưỡng ép huynh nữa. Dù sao cha đã nói rồi, chờ Trương Dương Phàm thành thân xong sẽ thả huynh ra ngoài."
"...Chờ Trương Dương Phàm thành thân là xong?" La Phi đấm đấm ngực, trong lòng thầm mắng: Trương Dương Phàm, ta thao, sau này đừng để lão tử gặp được ngươi!
Nhắc tới cái tên Trương Dương Phàm này, trong lòng La Phi rất khó chịu. Cũng bởi kẻ này là nguyên nhân gián tiếp khiến hắn tới nơi này.
Trương Dương Phàm, nam, hai mươi tuổi, là tú tài duy nhất của Hoa Bình thôn, bộ dạng tàm tạm, là đối tượng trước đây của La Phi. Đúng vậy, chính là La Phi mà không phải "La Phi".
La Phi đã chết. Vì tên Trương Dương Phàm bội tình bạc nghĩa, La Phi nghĩ quẩn, cuối cùng nhảy sông tự vẫn. Mà hắn, La Phi, một sinh viên ở thế kỷ 21, gặp tai nạn ngoài ý muốn mà xuyên về cổ đại. Kết quả vừa vặn xuyên thẳng thành La Phi vừa được kéo lên bờ.
Nói tóm lại một câu: Nhảy sông là La Phi, thích Trương Dương Phàm cũng là La Phi, nhưng hiện tại, mấy việc này đều để La Phi hắn tới gánh.
Càng đáng chết hơn là, người La gia vì ngăn hắn tiếp tục tự sát mà đem hắn nhốt vào sài phòng, đã qua cả một đêm.
Trước một đêm này, hắn còn suy nghĩ làm thế nào để trở về, nhưng hiện tại, hắn không còn nghĩ đến nữa. Bây giờ, "trở về" không phải vấn đề thiết thực, hắn hiện tại còn phải nghĩ làm thế nào để ra ngoài kìa. Hắn đã thề thốt không biết bao nhiêu lần, là bản thân chắc chắn sẽ không đi tự sát, nói đến rách cả họng mà người La gia vẫn không ai tin.
La Nghị ở bên ngoài cả nửa ngày vẫn không nghe thấy trong phòng có động tĩnh, đoán rằng nhị ca rốt cục cũng chịu yên tĩnh, bèn cầm cái gáo múc nước chuẩn bị mang lên nhà chính.
La Phi đang mót tiểu, vừa nghe tiếng "rào rào", thắt lưng liền gập xuống. Hắn nhìn qua khe cửa, thấy La Nghị chuẩn bị xách nước rời đi, liền cái khó ló cái khôn mà hô to một tiếng: "La Nghị, ngươi chờ đã!"
"Sao thế nhị ca?" La Nghị bị dọa nhảy dựng.
"Ta hỏi ngươi, ngươi thực sự không để ta ra ngoài?"
"Còn có thể là giả hay sao? Cha nói, nếu ai dám thả huynh ra, cha liền đánh gãy chân kẻ đó." La Nghị nhớ tới lúc cha cậu nổi trận lôi đình mà run rẩy.
"Vậy được. Ngươi nói với cha nương, ta bất hiếu, sau này không thể ở bên hiếu kính họ." Chẳng phải là không tin tưởng hắn ư, vậy hắn liền "tiếp tục nghĩ quẩn". Nghĩ thế, La Phi bèn lao đầu vào khung cửa "rầm" một tiếng thật lớn, sau đó thì chầm chậm ngã xuống. Thân là sinh viên xuất sắc học viện điện ảnh, việc này nào có làm khó được hắn.
"Nhị, nhị ca?!" La Nghị nghe được động tĩnh quả nhiên hoảng sợ, nghển cổ hướng về sài phòng xem xét. Sài phòng này của nhà cậu dựng bằng đất với rơm rạ, chỉ có một cái cửa ra vào, đến cả cửa sổ cũng không có. Nay, vì đề phòng nhị ca trốn ra mà để hẳn một lu nước lớn chặn trước cửa. La Nghị đứng bên cạnh lu nước, nhất thời nhìn không rõ tình hình bên trong, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Nhị ca, huynh đừng làm đệ sợ!" La Nghị luống cuống, "Nhị ca? Nhị ca?"
"Cha! Nương!" La Nghị ban đầu còn nghĩ là nhị ca lừa mình, nhưng dù sao cũng đã có tiền sự nên lại không thể bình tĩnh được nữa. Cậu ném gáo múc nước vào cánh cửa, thấy không có động tĩnh, vội chạy như điên ra vườn rau, "Cha! Nương! Nhị ca lại nghĩ quẩn rồi!!!"
La Phi nằm trên mặt đất, nghe tiếng bên ngoài mà tức giận đến mắt trợn trắng, nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
"Nhị Bảo, Nhị Bảo, ngươi đừng dọa nương!" Mẫu thân Lý Nguyệt Hoa chạy một mạch tới, cùng tiểu nhi tử đẩy lu nước ra, tay run run lấy chìa khóa.
"Nương, mau! Đưa chìa khóa cho con!" La Nghị nhận lấy chìa khóa, nhanh nhẹn mở cửa, thấy nhị ca ngã trên mặt đất, cũng không cảm thấy người này toàn thân hoàn hảo, không có thương tổn thì có gì bất thường. Cậu vội vã chạy vào, "Nhị ca, nhị ca?!"
"Nhị Bảo, Nhị Bảo, ngươi mau tỉnh lại!" Lý Nguyệt Hoa lay lay hai cái, thấy người không có phản ứng liền hốt hoảng.
La Phi cảm thấy đã tạm ổn, đang chuẩn bị "từ từ tỉnh lại", không ngờ La Nghị lại nói một câu: "Nương, như vậy không được! Để con!"
La Phi nghĩ thầm tiểu tử ngươi định làm gì, chợt thấy trên má trái của hắn "Ba!" một tiếng.
"A!" Mẹ nó, tên tiểu tử ngươi dám tát lão tử?! La Phi cố nén xúc động muốn bóp chết La Nghị, đem mắt trừng to hết cỡ.
"Nương, nhị ca tỉnh!" Hai mắt La Nghị tỏa sáng, tự giác cảm thấy đây chính là nhờ vào công của cậu, "Nhị ca, huynh không sao chứ?"
"Không, không có việc gì, chỉ là đầu có chút đau." Không đau sao được, đều suýt bị ngươi đánh đến hôn mê!
"Tứ Bảo, mau, cùng nương đỡ nhị ca về phòng. Nơi này mặt đất lạnh, không thể nằm được." Lý Nguyệt Hoa nâng La Phi dậy, cùng tiểu nhi tử mang con lớn về phòng.
La Phi tận lực đem toàn bộ thể trọng cơ thể dựa lên người Lý Nguyệt Hoa và La Nghị, đồng thời bất động thanh sắc quan sát xung quanh. Vốn trước khi được thả ra ngoài, hắn còn ôm chút hi vọng quay trở về, nhưng bây giờ thì hoàn toàn tuyệt vọng. Một tiểu viện tử được thu thập gọn gàng, trong góc nuôi gà, vịt. Còn có một căn phòng đất nhỏ mà lúc được vớt từ bờ sông về, hắn chưa kịp nhìn kĩ. Trước cửa phòng đặt một phiến đá chẳng biết đã từ ngày tháng năm nào. Tất cả những điều này đều chứng minh một điều, hắn không phải đang nằm mơ, rốt cục cũng không thể trở về được nữa.
"Nương, chúng ta đem nhị ca thả ra có khiến cha tức giận không?" La Nghị hỏi Lý Nguyệt Hoa.
"Hắn dám tức giận? Nương ngươi còn đang tức giận đây!" Lý Nguyệt Hoa vừa rồi còn mang vẻ mặt đau lòng, bây giờ lại biến thành bộ dạng hung dữ, "Trong nhà cũng không phải không có phòng, vậy mà lại chọn sài phòng. Cũng không lo lắng ban đêm nhị ca ngươi bị lạnh." Lý Nguyệt Hoa cẩn thận đặt La Phi lên giường nằm, "Nhị Bảo, ngươi yên tâm, ta sẽ nói với cha ngươi. Nhưng ngươi trăm ngàn lần phải đáp ứng nương, không thể lại làm chuyện dại dột nghe không? Trương Dương Phàm kia là cái thá gì? Sau này nương nhất định sẽ tìm cho ngươi một người tốt hơn hắn!"
"...Con biết rồi, nương." La Phi cứng ngắc đáp, theo bản năng mà co chân lên. Hoàn cảnh lạ lẫm khiến người ta cảm thấy thiếu cảm giác an toàn...Không đúng, hắn hình như là đang mót tiểu.
"Ta muốn đi nhà xí." La Phi nói.
"Đệ đưa huynh đi, nhị ca." La Nghị lại giúp đỡ La Phi đứng lên. La Phi cũng không đẩy ra, đi theo cậu ra ngoài.
Nhà xí của La gia cách vườn rau không xa, rẽ vào bên trái phòng ở, men theo con đường nhỏ, đi một đoạn là tới. Nhìn bên ngoài thì không có vấn đề, nhưng vào bên trong mới thấy một lời khó nói hết. La Phi kiềm chế cảm giác không thích ứng mà giải quyết nỗi buồn, sau đó vòng ra nhìn vườn rau trụi lủi mà ngẩn người.
Hắn có chút mê man, cảm giác mình chẳng khác nào mấy phạm nhân sau vài năm được phóng thích thì không theo kịp được sự phát triển của xã hội. Tuy rằng hắn không có cái khoảng cách "vài năm" kia, nhưng vẫn có cảm giác bị tách biệt khỏi xã hội.
Người ta thì không theo kịp thời đại phát triển, mà buồn cười là hắn lại không theo kịp xã hội thụt lùi.
"Nhị ca, có phải huynh lại đang nhớ tới tên Trương..."
"Lại nhắc tới cái tên kia, có tin ta đánh ngươi không?!" La Phi không đợi La Nghị nói hết đã lườm cậu một cái, "Về sau không được phép nhắc tới hắn, suốt ngày đeo cái tên đấy lên miệng làm gì? Chuyện này cứ thế mà cho qua đi!"
"Ách..." Người thực sự đem tên hắn đeo cả ngày lên miệng không phải huynh sao? La Nghị muốn nói vậy nhưng lại không dám mở miệng. Cậu cười nói: "Được rồi, nhị ca có thể nghĩ được như vậy là rất tốt. Huynh chính là tiểu ca đẹp nhất trong thôn chúng ta, tên họ Trương khốn nạn kia sao có thể xứng đôi với huynh?"
"Phải không?" La Phi gãi gãi cằm, "Hình như cũng đúng." Không phải hắn khoe khoang mà bộ dạng La Phi thực sự rất được. Dung mạo của hắn ở hiện đại cũng thuộc tầm trung mà La Phi so với hắn còn hoàn hảo hơn. Dung mạo của bọn họ rất giống nhau, tiểu tử La Phi này lại tuấn tú, da trắng nõn, thân hình cũng được. Đúng rồi, người ta còn có thể sinh đứa nhỏ.
Hắn tiếp thu thân thể và cả trí nhớ của La Phi nên hắn biết, nơi hắn xuyên qua này gọi là Vũ Khánh Quốc. Người Vũ Khánh Quốc chia ra ba loại, ngoại trừ nam nữ bình thường còn có một loại người gọi là tiểu ca.
Tiểu ca ở bên ngoài nhìn cũng không khác nam nhân là mấy, chỉ là dáng người thấp hơn, cũng nhu nhược hơn một chút. Tỉ lệ bọn họ được sinh ra cũng không cao, cứ mười người mới có một, hai tiểu ca. Đặc biệt nhất là trên tay trái của bọn họ có một ấn ký hình hoa mai, có thể dựng dục hậu đại.
Bản thân La Phi là một người đồng tính luyến ái, nên cũng không ngạc nhiên đối với phần tình cảm của nguyên chủ dành cho Trương Dương Phàm, chỉ là đối với việc tiểu ca có thể sinh con thì hắn khó mà tiếp thu nổi.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là ấn ký hoa mai của hắn rất nhạt, người ta nói như vậy thì khả năng sinh con tương đối thấp. Trương Dương Phàm cũng là vì lý do này mà phản bội La Phi. Bất quá, đối với hắn mà nói, đây chính là việc tốt.
La Phi vuốt ấn ký hoa mai trên tay, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Lúc này, bên ngoài lại ngoài ý muốn mà truyền đến thanh âm khua chiêng gõ trống.
Hoa Bình thôn không lớn, nếu không phải nhà ai có việc vui thì sẽ không nghe tới mấy thanh âm này. La Phi biết, hôm nay cả thôn bọn họ cũng chỉ có việc vui của Trương gia. Lúc này, chỉ sợ là Trương Dương Phàm đã rước dâu trở về.
"Nhị ca, hay là chúng ta ra vườn rau giúp nương làm việc đi?" La Nghị cẩn thận nhìn huynh trưởng nhà mình, sợ hắn nghĩ quẩn trong lòng lại tự sát.
"Làm việc? Làm việc gì? Đi, lấy cho ta một bồn nước lại đây." La Phi xắn tay áo, "Hôm nay, nếu để cho Trương Dương Phàm thuận lợi đi qua cửa nhà chúng ta thì ta không mang họ La!"
"Nhị, nhị ca, huynh muốn làm gì?" La Nghị trừng lớn mắt, cả người đều hồ đồ. Vị nam tử hấp tấp trước mắt này thực sự là cái người mà mỗi lần nhắc tới Trương Dương Phàm đều thương tâm muốn chết kia sao?!
"Làm gì? Làm Trương Dương Phàm chứ gì nữa!" La Phi thấy tiểu đệ bất động liền tự đi lấy một cái bồn gỗ. Hắn múc đầy một bồn nước, lại trộn thêm đất vào ngoáy ngoáy, sau đó nhổ một bãi nước miếng. Đợi tiếng chiêng trống tới gần, hắn mới bê bồn nước ra... Chợt dừng chân, quay đầu hỏi La Nghị: "Cha có ở nhà không?" Tại sao vừa rồi lúc hắn giả chết lại không thấy người xuất hiện? Hắt đống nước này ra lúc người lớn không có nhà thì không ổn lắm.
"Có, cha ở ngay vườn rau trước nhà." La Nghị vẻ mặt hồ nghi, "Nhị ca, huynh hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì!" La Phi không cần suy nghĩ liền đem bồn nước bẩn hắt thẳng về phía đoàn người đón dâu.
"Rào..."
"A~~"
"Phốc! Phi Phi!"
"Đây là ai làm? Sao lại thiếu đạo đức như vậy!" Người thổi kèn dừng lại mà người Trương gia thì vội vã hướng thẳng đến cửa lớn La gia.
"Họ La, ngươi có ý gì?" Đường ca Trương Thắng của Trương Dương Phàm trừng mắt nhìn La Phi.
"Ý gì cơ?" La Phi buông bồn xuống, liếc mắt nhìn Trương Dương Phàm một cái, "Ta hắt nước trước cửa nhà ta còn phải hỏi ý người khác hay sao?"
"Ngươi rõ ràng là cố ý!" Trương Dương Phàm tuy rằng đuối lý đối với chuyện của La phi, nhưng quần áo thành thân bị hắt bẩn khiến gã vô cùng căm tức.
"Bỏ đi, Dương Phàm." Giang Bạch Ninh ôn nhu nói, "Huynh cự tuyệt khiến hắn đi nhảy sông vì huynh, chuyện này toàn thôn đều đã biết. Sau này ai còn dám lấy hắn. Nếu sau này có chuyện gì không hay xảy ra, La đại thẩm nhất định sẽ thương tâm, chúng ta cũng gánh không nổi trách nhiệm."
"Ta phi! Đừng có ở đó giả mù sa mưa!" Đã sớm có lòng thì sao còn xen vào mối quan hệ của La Phi với Trương Dương Phàm, nếu không thì hắn còn lâu mới bị xuyên tới cái nơi chim không thèm thải phân này. La Phi càng nghĩ càng tức.
"Ngươi, ngươi sao lại không biết phân biệt tốt xấu như thế?" Giang Bạch Ninh trợn mắt trừng trừng.
"Ai mới là kẻ không biết phân biệt? Giang bạch Ninh, ngươi cũng đừng vội đắc ý. Trương Dương Phàm cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì. Nói ra thì ta cũng phải cảm ơn ngươi. Nhờ ngươi đi thông đồng với hắn, ta mới phát hiện ra hắn là kẻ tiểu nhân thấy lợi thì sáng mắt. Các ngươi cũng đừng có đứng trước cửa nhà ta nữa, nên đi đâu thì nhanh nhanh mà biến đi." La Phi thiếu điều mang chổi ra quét bụi.
"Buồn cười, vậy ngươi hắt nước bẩn ra thì thế nào? Bồi tiền đi!" Trương Thắng hô.
"Đúng, bồi tiền! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy!" Có người đi theo ồn ào.
"Kêu cái gì mà kêu? Khinh La gia chúng ta không có người hay sao?!" Lý Nguyệt Hoa gõ gõ cái cuốc, lao tới, "Nhị Bảo đừng sợ! Có nương ở đây!"
"Vậy thì thế nào?" Trương Thắng vốn đã tức đến khó thở, bây giờ liền bốc hỏa, "Các huynh đệ, lên cho ta! Ta xem hôm nay rốt cục có bồi tiền hay không!"
"Ta xem ai dám!" Trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng rống lớn, trung khí mười phần. Ngay sau đó "Ba" một tiếng, đương gia của La gia – La Thiên cầm một cái roi ngựa, cau mày quắc mắt đi ra, "Người Trương gia thức thời thì nhanh cút đi cho lão tử. Ta đây đang tức giận không có chỗ xả, các ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Rõ ràng là La gia các ngươi hắt nước bẩn trước!"
"Hắt thì hắt, chúng ta hắt trước cửa nhà mình thì sao?" La Thiên dáng người cao lớn, hiên ngang đứng chẳng khác nào thần giữ cửa, "Chẳng lẽ còn phải kêu trước một tiếng với các ngươi?"
"Vậy cũng không phải." Trương Thắng muốn phản bác nhưng lại không dám, nhất thời, mặt trướng đến đỏ bừng. Ở thôn này, ai mà không biết La Thiên là người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, toàn thân đều là sát khí. Nếu biết người này ở đây, hắn nhất định sẽ không đi khiêu khích.
"Bỏ đi, đường ca!" Trương Dương Phàm sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng La Phi đã vì gã mà đi nhảy sông. Chuyện này nháo đến toàn thôn đều biết. Gã vốn vẫn luôn lo lắng bị người La gia tới gây chuyện, bây giờ chuyện này còn làm lớn nữa thì sợ là thành thân không được.
"Xin lỗi La thúc, chúng ta đi ngay đây." Trương Dương Phàm xanh mặt nói.
Giang Bạch Ninh nghe gã xin lỗi cũng tức muốn hộc máu nhưng lại không dám nói gì.
Trương Thắng kiềm chế, hô lớn: "Tấu nhạc! Các huynh đệ thổi lớn hơn nữa cho ta!"
Chờ đội đón dâu đi rồi, La Phi mới "Xuy" một tiếng, phẩy phẩy ống tay áo, xoay người vào nhà.
La Thiên nhìn đám người càng đi càng xa, lại nhìn đứa con thứ hai nhà mình, tiến lên vài bước, nắm lấy cổ áo La Phi xách lên như xách con gà: "Nhị Bảo, ngươi chậm đã, cha hỏi ngươi chuyện này."
"Chuyện gì vậy cha?" La Phi gian nan quay đầu.
"Bồn nước bẩn vừa rồi thực sự do ngươi hắt?" Ông thấy trên quần áo Trương Dương Phàm và Trương Thắng đều là bùn.
"A, là con hắt. Có vấn đề gì sao cha?" Chẳng lẽ hắn hắt sai người rồi?
"Hắt rất tốt!" La Thiên buông La Phi xuống, mặt mũi tươi cười, phủi phủi quần áo cho hắn, "Lần tới nhớ kỹ, bị người bắt nạt thì phải bắt nạt lại biết không? Có việc gì cũng đã có cha ở đây, ngươi sợ cái gì? Thế nào cũng không thể để người khác coi thường!"
"Đã biết, cha." La Phi cười cười lại thình lình "Tê~~" một tiếng. Hắn xuyên qua đã một đêm không ăn, không ngủ. Nghĩ đến không thể quay về được nữa, lòng lại đau xót, cả người liền thượng hỏa đến nổi mấy cái nhiệt trong miệng.
"Đi thôi." La Thiên vỗ vỗ vai La Phi hai, ba cái, lại tóm lấy hắn, "Từ từ."
"Chuyện gì vậy cha?" Đừng nói là đột nhiên phát hiện hắn khác với La Phi trước đây nhé?
"Tiểu tử Tịch gia gửi thư nói y hai, ba ngày nữa sẽ trở về. Cha cùng nương ngươi thương lượng một chút, tính toán qua năm mới sẽ để y tới thú ngươi qua cửa."
"Thú, thú cái gì?"
"Thú ngươi." La Thiên nhướng mày, "Ngươi sẽ không quên ngươi với Tịch Dục có hôn ước chứ?"
"Con...con tất nhiên không quên. Nhưng mà không phải y đã chết sao?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, người trong thôn đều nói vậy mà.
"Y còn sống." La Thiên nghĩ tới chuyện này liền cao hứng, "Như vậy cũng không cần lo lắng cho hôn sự của ngươi nữa. Tiểu tử Tịch gia này nhân phẩm không tồi. Tuy rằng chúng ta đã mấy năm không gặp lại, nhưng tiểu tử này từ nhỏ đã giống cha y như đúc, không nhầm đâu."
"Nhưng mà con cũng đã qua mười sáu..." Không phải thực hiện hôn ước nữa cũng đúng mà? Ở Vũ Khánh Quốc, nếu đã qua mười sáu mà hai bên không nhắc tới chuyện hôn sự thì hôn ước ngày bé có thể hủy bỏ.
"Không được!" La Thiên nháy mắt đen mặt, "Trừ khi tiểu tử Tịch Dục này có vấn đề gì không tốt, nếu không, ngươi nhất định phải thành thân cho ta. Không được lại làm mấy chuyện xấu biết chưa?"
"Vậy hi vọng ai kia đừng có trở lại, a di đà phật!" La Phi nhỏ giọng nói.
"Lẩm bẩm cái gì thế?"
"Không có!" La Phi ngây ngô cười, lúc này lại nghe La Nghị đột nhiên hô to: "Cha, nương, nhị ca, mọi người mau nhìn! Ống khói bên phía Tịch gia bốc khói!"
"Fuck! Không phải chứ?!" La Phi há hốc miệng nhìn, cái đệch, ống khói bên phía Tịch gia thực sự bốc khói.
Phật tổ ơi Phật tổ, con chỉ vừa mới cầu nguyện thôi mà Ngài đã vả mặt con nhanh như vậy?!
Chương 2: Tịch Dục
Hoa Bình thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Cả thôn có bốn mươi hộ, hai trăm người. Cơ bản là ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp nên sau khi ống khói nhà Tịch gia bốc khói không lâu, cả thôn liền biết người nhà Tịch gia đã trở lại.
Mà Tịch gia này cũng có không ít chuyện để nói.
Trước đây, Tịch gia có tất cả bốn người gồm Tịch lão thái thái, con trai, con dâu và tôn tử. Cả nhà bọn họ, từ già đến trẻ đều rất cần mẫn. Hai phu thê Tịch gia thường đi sớm về trễ, ở trên trấn làm một chút buôn bán nhỏ, lão thái thái thì ở nhà nuôi gà, trồng rau với tôn tử. Cả nhà hòa thuận vui vẻ. Thế nhưng tục ngữ nói không sai, mỗi nhà đều có một cái khó riêng.
Tịch gia bán đồ ăn ở trấn trên được hai năm thì có người vừa ý mẫu thân của Tịch Dục. Đó là tên ác bá nhất trấn, nổi tiếng vô lại. Phụ thân của Tịch Dục ban đầu cũng không muốn xảy ra xung đột với đối phương, chỉ cố giữ hòa khí, tận lực dời địa điểm buôn bán nhằm tránh mặt hắn. Nhưng hắn lại luôn theo bọn họ không buông. Thường xuyên như vậy, phụ thân Tịch Dục cũng phát hỏa, hai bên đánh nhau một trận. Cuối cùng, tên ác bá kia chết, phụ thân Tịch Dục cũng không qua khỏi.
Trượng phu không còn, mẫu thân của Tịch Dục mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, không lâu sau cũng u uất mà chết. Lão thái thái mất cả con trai và con dâu, dần trở nên điên điên dại dại, trước khi mất còn bệnh nặng một hồi, đem toàn bộ của cải tiêu tốn vào thuốc thang.
Năm ấy, Tịch Dục mới mười một tuổi, không có ai để dựa vào, tuổi còn nhỏ mà chỉ còn một thân một mình trong nhà. Ỷ vào thân thể cao lớn, có sức lực hơn so với hài tử cùng lứa mà miễn cưỡng sống sót qua ngày.
Lúc ấy, ai cũng cho rằng tiểu tử này từ nay không còn ai nương tựa, sẽ rất khó sống. Ai ngờ, năm mười bốn tuổi, y cư nhiên khai man tuổi, chạy đi xung quân, mà một lần đi cũng tới mấy năm.
La Phi đem tao ngộ với "vị hôn phu" này khái quát lại một lần trong đầu, nội tâm tuy đồng cảm với người ta nhưng thế không có nghĩa là hắn chấp nhận thành thân với y. Hắn vừa mới thay đổi nơi sinh sống, hiện tại ngàn vạn lần không thể rời khỏi La gia. Tuy rằng La gia không phải gia đình giàu có gì, người nhà cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu hắn chuyển tới Tịch gia, vậy khó mà đoán được sau này thế nào.
Vạn nhất cái vị Tịch Dục kia nhân phẩm không tốt thì sao? Vạn nhất hắn phải làm việc cả ngày thì làm thế nào? Tịch Dục năm nay mới hai mươi tuổi, khoảng thời gian sáu năm này, một người nhân hậu cũng có khả năng bị tra tấn biến thành cặn bã rồi.
Quan trọng là hắn không thích đối phương, hắn ghét nhất là họ Tịch!
Dù sao thì cũng không thể lấy chồng!
La Phi vừa nhấc chân ngồi lên giường đất, cự tuyệt đề nghị đi tới Tịch gia của La nghị: "Muốn đi thì ngươi tự đi, ta không đi!"
La Thiên vỗ bàn "bang" một tiếng: "Tiểu tử ngươi sao lại cứng đầu như vậy? Đi gặp một chút cũng không mất của ngươi miếng thịt nào!"
"Ây da, cha, người đừng quát nữa!" La Phi đã thích ứng với người cha động tí lại quát lớn này, nhưng nghe nhiều vẫn thấy có chút đau đầu, "Con không đi tự nhiên là có đạo lý. Người nói, chuyện của con với Trương Dương Phàm chỉ mới qua đi, mà hôm nay gã còn thành thân. Con đây lại nghe lời cha đi tới nhà Tịch Dục thì người ta sẽ nghĩ thế nào? Đây chẳng phải là vội vã tìm người cho con thành thân ư?"
"Cũng đúng đấy cha." La Nghị nói.
"Cái gì mà vội vã? Hai ngươi vốn là có hôn ước." La Thiên vẫn cảm thấy đi gặp cũng không có vấn đề gì.
"Vậy cũng không được. Đã mấy năm chưa gặp lại, không chừng người ta đã thành thân, có khi còn mang theo cả nương tử với hài tử trở về. Con đi rồi, vạn nhất gặp phải một nhà ba người nói nói, cười cười thì không tốt."
"Đúng đấy cha nó. Nếu không thì tạm thời đừng đi vội." Lý Nguyệt Hoa nói, "Năm đó sau khi hai phu thê Tịch Bình qua đời, nhà chúng ta cũng giúp Tịch Dục không ít. Y nếu có lương tâm thì nhất định sẽ tới thăm chúng ta. Chuyện của Nhị Bảo để đến lúc đó rồi nói cũng không muộn."
"Vậy được, hôm nay không đi nữa." La Thiên cân nhắc một hồi, lại nhìn về phía La Phi, "Nhưng chuyện hôn sự với Tịch Dục, ngươi vẫn phải ghi nhớ. Chờ ngày mai cho các ngươi gặp nhau xong, nếu tiểu tử kia vẫn chưa có thê tử vậy ngươi nhất định phải thành thân cho cha, có biết không?"
"Chờ gặp mặt rồi nói sau." La Phi âm thầm bịa ra một trăm lý do cự tuyệt trong lòng.
La Thiên còn muốn nói vài câu nữa nhưng thấy con thứ hai trầm mặc không nói, nghĩ rằng hắn lại đang nhớ tới Trương Dương Phàm, có lẽ vẫn còn thương tâm, liền không bức bách nữa.
Vì miệng vẫn còn đang nổi nhiệt nên buổi tối La Phi không ăn mấy. Hắn về phòng, nghĩ tới tháng ngày sau này mà đau lòng. Trước không nói tới cái khác, chỉ nội việc sau này sẽ không thể gặp lại người nhà nữa mà buồn bực. Từ nhỏ, hắn đã lớn lên trong gia đình đơn thân. Ba hắn ngoại tình, không quan tâm tới hắn. La Phi vẫn luôn ở cùng với mẹ và bà ngoại, tình cảm sâu đậm. Bây giờ hắn đi rồi, không biết bà ngoại với mẹ sẽ đau lòng thế nào.
Nghĩ nghĩ, hốc mắt La Phi liền đỏ.
Hắn không có gì lo lắng, chỉ lo hai người phụ nữ bọn họ sẽ bị khi dễ.
Tuy rằng...với tính cách của mẹ hắn thì tình huống này không có khả năng xảy ra.
La Phi vô thức mà moi tường đất, thở dài.
La gia tiểu muội, La Như lúc này cắn hạt dưa đi tới: "Nhị ca, huynh không sao chứ?"
Tên mấy hài tử La gia này cũng thực dễ nhớ. Con trưởng tên La Cát, con thứ tên La Phi, con thứ ba tên La Như, đứa út tên La Nghị. Nếu tên La Phi đổi thành "La Tường" thì một nhà bốn đứa này liền vừa vặn gọi "Cát Tường Như Ý", nhưng lão nhị lại cố tình đổi tên.
"Không có việc gì, sao ngươi còn chưa ngủ?" La Phi đánh giá vị muội muội mới này một lượt.
"Đến xem huynh." La Như không có bộ dạng giống mấy cô nương khác, vóc người thô tráng, tính tình lại hào sảng. Nàng ngồi vào đầu giường, "Muội nghe cha nương nói Tịch đại ca đã trở lại?"
"Ừ."
"Ừ cái gì mà ừ? Huynh định thế nào? Tịch ca đã trở lại, cha, nương nhất định sẽ bắt các người thành thân."
"Đừng nhắc tới Tịch Dục." La Phi có chút bất đắc dĩ. La Như rất hợp mắt hắn, thế nhưng hắn cũng không muốn nói chuyện về Tịch Dục với nàng.
"Hắc, không nhắc tới Tịch Dục vậy chẳng lẽ nhắc tới Trương Dương Phàm?"
"....Vẫn là nhắc tới Tịch Dục đi." Mỗi lần nhắc tới Trương Dương Phàm, hắn lại muốn bốc hỏa. La Phi đấm đấm ngực, "Đúng rồi tiểu Như, ngươi đối với Tịch Dục có ấn tượng gì không?"
"Có chứ. Trước kia, mỗi lần Tịch đại ca bắt được cá đều sẽ cho huynh hai con, hái được trái cây trong núi cũng cho huynh. Cả nhà chúng ta cũng được thơm lây. Còn có, mỗi lần chơi đùa, y vẫn luôn che chở huynh, nói sau này lớn lên nhất định phải thành thân với huynh, không thể để người khác bắt nạt."
"Có sao?"
"Có." La Như nhớ tới chuyện hồi nhỏ mà cười rộ lên, "Trước kia, Tịch đại ca đối với huynh rất tốt nên muội và nương cảm thấy, sau này y vẫn sẽ đối tốt với huynh."
"Vậy cũng không đúng. Trên đời này khó lường nhất chính là nhân tâm." La Phi nói tới đây, không biết lại nghĩ tới vấn đề gì, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi.
Lúc trước khi xuyên tới đây, hắn vẫn đang nghỉ tết đoan ngọ, cũng không được mấy ngày nên không đi đâu xa, chỉ tới mấy điểm du lịch gần gần. Kết quả, ngày đó, khi đang ngồi trên xe xuống núi, phía trước đột nhiên có người lao tới khiến tài xế hốt hoảng mà bẻ lái, xe cũng lao thẳng xuống vực.
Bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc ấy hình như có người lao tới ôm lấy đầu hắn. Người kia ngồi ở phía sau, lúc lên xe lại kéo vành mũ xuống khiến hắn ngỡ là người lạ. Ai biết, hắn không chỉ biết người ta mà đó còn là người hắn ghét nhất.
Rõ ràng là đối thủ một mất một còn, sao có thể bảo vệ hắn lúc nguy cấp nhất? Fuck! Chắc chắn là hắn nhớ sai ở đâu rồi!
La Phi lắc lắc đầu, đem cái người đang vui vẻ cắn hạt dưa kia đuổi về "khuê phòng".
La gia có hai căn phòng đất. Ba huynh đệ chung một phòng, cha nương với tiểu muội chung một phòng. Hiện tại, tiểu muội đã lớn, người nhà liền treo một tấm vải lên ngăn phòng lớn thành hai gian cho tiểu nha đầu một cái "khuê phòng."
Ba huynh đệ La Phi nằm chung một cái giường đất. Tiểu đệ lúc này còn đang ở bên ngoài thu thập nông cụ, vẫn chưa vào. Đầu xuân, chuẩn bị gieo trồng đợt mới nên người trong nhà cũng bận rộn.
Nghiêm túc mà nói, trước kia, điều kiện sinh hoạt của La gia cũng khá tốt, ở Hoa Bình thôn hay thậm chí cả mấy thôn lân cận cũng ít nhà bì được. Tiếc rằng, thê thư của đại ca sau khi gả tới được hai năm, trong một lần lên núi hái thuốc thì bất cẩn ngã xuống. Từ đó vẫn luôn nằm trên giường bệnh, trở thành một cái ấm sắc thuốc. Người La gia cũng phúc hậu, tuy La Cát đã phân gia nhưng vẫn bỏ tiền ra giúp con dâu chữa bệnh. Đáng tiếc, vị tẩu tử này bạc mệnh. Dù La gia đã đem phòng ở bán đi cũng không thể trị khỏi bệnh.
Sau đó, La Cát không lấy người khác, cũng là một người si tình.
Có lẽ nếu đổi thành nhà khác thì sẽ không làm đến mức này, nhưng La gia lại không như vậy.
La Phi cảm thấy bản thân xuyên đến gia đình này cũng rất may mắn. Nếu Tịch Dục kia từ hôn nữa thì lại càng hạnh phúc.
"Đương đương đương!" Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cổng, "La bá bá, La bá mẫu, mọi người có nhà không?"
Thanh âm này hình như có chút quen thuộc. Chắc không phải chính là Tịch Dục kia chứ? Lại nghe có tiếng người mở cửa.
Một lát sau, La Nghị giương giọng kêu lên: "Cha, nương, Tịch ca tới!"
La Phi nháy mắt vội đem áo ngoài cởi ra, chui vào ổ chăn. Hắn hận không thể dựng thẳng hai tai mà nghe ngóng động tĩnh. Không ngờ, lúc này lại có người mở cửa phòng hắn. La Nghị cư nhiên vô tâm vô phế mà đem hắn lôi ra khỏi ổ chăn: "Nhị ca, huynh mau đứng lên! Tịch ca tới gặp huynh!"
"Ai ai ai đừng kéo, đừng kéo!" La Phi bị đệ đệ kéo vẫn nhất quyết bám trụ, "Y tới tìm cha nương, cũng không phải tới tìm ta. Ngươi kéo cái gì mà kéo, mau buông ra!"
"Ây da, tối nay nhất định là tới gặp huynh. Nếu muốn gặp cha nương thì mai tới cũng được mà." La Nghị vẫn không buông tay, khí lực còn rất lớn.
"Được rồi, ta tự đi!" Mẹ nó, phòng quá nhỏ. Hắn còn chưa phản kháng thành công đã bị kéo ra ngoài. La Phi che ngực, cảm giác bản thân sắp tái phát bệnh tim tới nơi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy người lại lập tức sững sờ.
Cái người đang đứng nói nói cười cười với cha nương hắn, dáng người dong dỏng cao, ngũ quan đoan chính, mỗi lần cười lên lại khiến người ta không đoán ra được cảm xúc. Nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc.
Tịch Dục lúc này mới quay đầu cười nói: "La Phi, ngươi tới rồi!"
Chờ La Phi nhìn thấy rõ diện mạo đối phương xong, ngọn lửa hận thù trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt. Hắn run rẩy chỉ vào "vị hôn phu" nhân mô cẩu dạng vô cùng quen mặt kia: "Ngươi là Tịch...Tịch..."
Nam nhân đối diện cười cười, ấn tay hắn xuống: "Ta là Tịch Dục. Bất quá, hiện tại đã cải danh thành Tịch Yến Thanh."
La Phi nghe được lời này, nháy mắt thở không nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Mẹ nó, ai nói hắn tạm thời rất hạnh phúc chứ?! Thấy người này, hắn mẹ nó hạnh phúc không nổi!
Đã xuyên qua thì cứ xuyên đi, lại còn tặng kèm cho hắn tình địch đời trước. Tình địch thì tình địch đi, lại còn đã có hôn ước với hắn!!!
Chương 3: Xí trù
Nếu hỏi La Phi ai là người mà hắn ghét nhất cuộc đời này thì hắn nhất định sẽ đáp: Tịch Yến Thanh!
Đầu tiên, y là tình địch của hắn, mỗi ngày đều cùng nam thần trong lòng hắn "gắn bó keo sơn". Tiếp đó, y chính là khắc tinh của hắn. Cuối cùng, người này chính là âm hồn bất tán, thế quái nào vẫn đuổi theo hắn tới tận nơi này!
A a a a a a a a a a!!!
La Phi cảm thấy có người đang ấn huyệt nhân trung của mình liền ngồi bật dậy, giống như kẻ điên mà hét lên một tiếng: "Ta không thành thân!"
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn hắn chằm chằm, bao gồm cả Tịch Yến Thanh.
La Phi dần nhận ra hành vi của mình có chút khác thường, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: "Con, con không thành thân với y!"
Sắc mặt La Thiên tức khắc trầm xuống: "La Nhị Bảo! Ngươi đây là muốn làm lão tử tức chết có phải không?"
La Nghị cảm thấy cha cậu chắc chắn còn một câu do e ngại Tịch Yến Thanh còn ở đây mà chưa nói. Đó chính là: Tiểu tử ngươi nếu còn dám nhớ tới Trương Dương Phàm, lão tử đánh gãy chân!
La Phi oán hận, liếc mắt nhìn Tịch Yến Thanh: "Này, ngươi nói gì đi!"
Tịch Yến Thanh nói: "La bá bá, nếu Nhị Bảo đã tỉnh vậy con đi về trước. Ngày khác lại đến gặp y."
"Vậy cũng được." La Thiên gật gật đầu, "Ngươi vừa mới trở về, sự tình trong nhà chắc còn nhiều. Nếu vội thì cứ đi đi." Vừa lúc, ông cũng có chuyện cần phải nói với con thứ hai.
Tịch Yến Thanh cười cười với La Phi, lại cúi đầu với La Thiên rồi mới xoay người rời đi. La Phi nhìn La Nghị vẫn còn tung ta tung tăng tiễn người ra cửa thì tức ói máu.
Tên khốn kiếp Tịch Yến Thanh! Nếu ngươi dám đáp ứng thành thân, lão tử nhất định sẽ liều chết với ngươi!
La Phi đấm mạnh xuống giường đất: "Cha, dù thế nào con cũng không thành thân với y đâu!"
Lý Nguyệt Hoa vỗ mạnh lên lưng La Phi: "Nói linh tinh cái gì thế! Nhị Bảo, nếu ngươi còn như vậy, cha nương sẽ tức giận thật đấy. Tiểu tử Tịch gia vẫn chưa thành thân, sống cũng rất tốt. Y lại còn vẫn nhớ tới ngươi. Ngươi không thành thân với y thì thành thân với ai?"
"Ta nói cho ngươi biết, La Nhị Bảo! Nếu ngươi còn dám nhớ tới tên Trương Dương Phàm, ngày mai ta liền để Tịch Dục thú ngươi qua cửa!"
"Ai thèm nhớ tới tên họ Trương?!" La Phi đúng là có lý mà không thể nói rõ, "Vốn là không liên quan tới Trương Dương Phàm, chỉ là con không thích Tịch Yến Thanh."
"Đừng có nói với lão tử mấy lời đó!" La Thiên tuy rằng đau lòng con thứ hai nhưng hiện tại là lúc phải tàn nhẫn, "Ngươi nhìn xem, đều do ngươi chiều chuộng, dạy hư nó!" La Thiên nói với thê tử, "Cả mấy cái thôn quanh đây, có tiểu ca nào như nó không?!"
"Nói cứ như thể không liên quan tới ngươi!" Lý Nguyệt Hoa trừng trượng phu một cái, "Nhị Bảo, ngươi nghe nương nói. Nương biết, ngươi cùng tiểu tử Tịch gia đã xa nhau mấy năm, nhất thời chưa quen. Nhưng lâu dần, tình cảm sẽ trở lại. Lại nói, cả thôn đều biết chuyện của ngươi, sau này ai còn dám tới cửa cầu thân. Chẳng lẽ ngươi định ở vậy cả đời?"
"Đúng vậy!" Ánh mắt La Phi sáng ngời, "Ngày mai con sang nói chuyện với y."
"A!" Lý Nguyệt Hoa ngẩn người, "Ngươi tìm y nói chuyện gì?"
"Nói...Dù sao cũng là tâm sự." La Phi nghĩ nghĩ. Tịch Yến Thanh chắc không ngốc đến nỗi muốn đội nón xanh đi? Việc hủy hôn này chắc chắn xong rồi.
Trong lòng vui sướng, hơn nữa cả đêm trước còn không ngủ nên La Phi ngủ rất ngon, gà mới gáy một tiếng đã tự giác dậy.
Mới đầu xuân, trời cũng sáng muộn. Lúc hắn tỉnh dậy, Lý Nguyệt Hoa đã ở trong phòng bếp bận rộn làm điểm tâm, hấp màn thầu với cháo. Trên cơ bản, điểm tâm tại La gia đều như vậy, hơn nữa thế này vẫn còn tốt chán.
Cơm trắng gì đó là không cần nghĩ tới.
La Phi không thích ăn cháo. Hắn thích ăn cơm với thức ăn, sau đó là mì rồi mới tới mấy loại cháo hay bánh trái linh tinh. Nhưng đã tới nơi này, muốn ăn no cơm là rất khó.
"Lát nữa, ngươi cầm mấy cái màn thầu này tới Tịch gia đi!" Lý Nguyệt Hoa quấy cháo nói, "Tịch Dục vừa trở về, chuyện trong nhà còn chưa thu xếp ổn thỏa, sợ là cũng không thể nấu được cái gì...Nhị Bảo, nương đang nói chuyện với ngươi đấy!"
"A! Nói gì cơ?"
"Ta bảo ngươi mang mấy cái màn thầu đưa cho Tịch Dục."
"Ai da, nương, con không đi đâu." La Phi hít hít mũi, ngửi mùi màn thầu, "Còn nữa, y tên là Tịch Yến Thanh."
"Dù sao cũng đều là y." Lý Nguyệt Hoa đem mấy cái màn thầu bỏ vào rổ, đậy tấm vải lên, "Hôm qua chẳng phải ngươi nói muốn đi tìm y hay sao? Sao lại không đi nữa?"
"Người nghĩ xem, con mới vừa nháo khiến Trương Dương Phàm không thoải mái. Hiện tại, Tịch Yến Thanh trở lại, con liền cầm màn thầu đi tìm y, giống như con sợ người ta không cần mình ấy." La Phi không muốn bản thân vừa mới tự tử vì tình đã lại nhảy vào một cái hố mới.
"Miệng mọc trên người người ta. Ngươi có đi hay không thì cũng không ngăn được người khác nhàn thoại, vậy còn sợ cái gì?" Lý Nguyệt Hoa đem rổ ấn vào người con thứ hai, vỗ hắn một cái, "Đi đi!"
"Con ăn xong rồi đi không được sao?" Nếu không, chờ hắn về, người trong nhà ăn xong hết rồi thì làm thế nào? Hắn còn muốn nói chuyện với Tịch Yến Thanh một lát, phỏng chừng không thể tới đưa đồ rồi trở về ngay được. Trước không nói chuyện khác, chỉ nội việc cả hắn và Tịch Yến Thanh đều xuyên tới cũng khiến hắn có không ít vấn đề cần hỏi rồi.
"Nếu vậy, ngươi dứt khoát ăn cùng y luôn đi." Lý Nguyệt Hoa lại nhét thêm hai cái màn thầu, thêm một chút dưa muối. Hôm qua nhìn thấy Tịch Yến Thanh, nàng cảm thấy y không tồi. Lúc nhi tử nhà mình ngất xỉu, quan tâm, lo lắng trong mắt y cũng không phải là giả. Điểm này khiến nàng rất hài lòng, vậy cứ tạo cơ hội để hai đứa ở chung nhiều một chút cũng tốt. Là một mẫu thân, nàng cũng hy vọng hài tử của mình có thể tìm được một người biết quan tâm, chăm sóc.
La Phi nghĩ một chút, cũng được, dù sao hắn cũng không quan tâm tới ánh mắt người khác. Chỉ là đi đưa màn thầu cho Tịch Yến Thanh thôi mà.
Chờ hắn ăn trước rồi tính sau.
Lúc trước bị nhốt vẫn chưa ăn được cái gì, lúc sau lại không hợp khẩu vị nên không ăn được mấy. Bây giờ ngửi được mùi màn thầu nóng hổi khiến hắn thèm ăn vô cùng.
La Phi có một thói quen không tốt lắm. Đó là mỗi lần ăn màn thầu đều thích lột phần da bánh. Lúc này, vốn chỉ nghĩ là một trò đùa dai nên hắn liền lột hết phần da bánh, sau đó đem đám da đó nắm lại thành một khối. Chờ đến lúc hắn tới cửa Tịch gia, đám màn thầu đã bị "lột hết quần áo" trông xấu vô cùng.
Xem ngươi có dám ăn hay không, La Phi trộm vui vẻ trong lòng, gõ cửa: "Họ Tịch, có nhà không?"
Hôm qua Tịch Yến Thanh dọn dẹp tới khuya, mới ngủ được bốn tiếng đã dậy. Căn bản là căn nhà này đã lâu không có người ở, quá lạnh lẽo. Đêm qua y đã đốt củi hai lần nhưng cũng không ấm lên được bao nhiêu, nên hôm nay nghĩ bụng dậy đốt sớm một chút, tiện thể nấu chút gì đó ăn.
Mùa này trong vườn cũng không có gì. Lúc y trở về đã mua mấy cái bánh rán với chút dưa muối trên trấn để tạm đối phó qua hai ngày trước mắt.
Y vốn còn tính toán ăn xong điểm tâm sẽ tìm lý do tới tìm La Phi, không ngờ, La Phi lại tự mình đưa tới cửa.
Tịch Yến Thanh vừa mở cửa liền thấy La Phi ôm rổ đứng đó, nở nụ cười gian. Lúc nhìn thấy y thì lại vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ như không có gì. Tịch Yến Thanh cảm thấy buồn cười nhưng cũng không biểu lộ điều gì, chỉ hỏi: "Tới sớm như vậy, có việc gì sao?"
La Phi giơ rổ lên: "Ta...Nương ta nói ngươi mới trở về, có lẽ không làm được điểm tâm nên bảo ta mang tới."
Tịch Yến Thanh cười cười: "Vậy phải cảm ơn bá mẫu rồi, là cái gì thế?"
"Tự ngươi nhìn thì biết."
Tịch Yến Thanh đoán rằng La Phi lại giở trò gì đó. Quả nhiên, dưới tấm vải kia chẳng có cái màn thầu nào hoàn chỉnh. Cái nào cũng bị lột mất da, lại còn bị mất một góc, không phải bị cắn thì chính là bị nhéo.
La Phi cười thầm trong lòng, khóe miệng không tự giác mà cong lên. Hắn nhìn Tịch Yến Thanh: "Ai, mới sáng sớm đã mang màn thầu tới cho ngươi, cũng không mời ta vào ngồi một lát?"
Tịch Yến Thanh nghiêng người nhường đường: "Vào đi. Bất quá ta vẫn chưa thu dọn xong, rất bừa bộn."
La Phi nói thầm trong lòng, nơi này dù có dọn dẹp nữa cũng không có cảm giác sạch sẽ được đâu. Đã nhìn quen sàn nhà lát bằng gạch men sứ, bây giờ lại nhìn tường nhà đắp bằng đất, sao có thể nhìn ra sạch sẽ hay không.
Nhưng đến lúc La Phi vào phòng lại phải há hốc mồm. Fuck, trong phòng cư nhiên còn sạch sẽ hơn hắn tưởng nhiều. Rõ ràng đều là tường đất vậy mà nhà Tịch Yến Thanh lại có vẻ chắc chắn hơn nhà hắn, mặt đất cũng rất bằng phẳng, đồ vật thì được sắp xếp đến là gọn gàng, ngay cả trên bệ bếp cũng không thấy bụi. Ở nông thôn vào thời đại này thì đây đúng là chuyện khó tin. Nơi này nào có giống nơi đã lâu không có người ở.
"Đây đều là do ngươi thu dọn?" La Phi không khách khí mà kéo một cái ghế ra ngồi, trong lòng có chút giật mình.
"Ừ, vẫn chưa dọn dẹp xong, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy." Tịch Yến Thanh nói, đem rổ màn thầu để lên bàn, lại lấy hai đôi đũa, một cái bát con để đựng dưa muối với hai bát nước sôi. Y không ghét bỏ mấy cái màn thầu đã không thành hình, cầm một cái ăn.
"...Này, ngươi ăn thật đấy à?" La Phi cau mày, khó chịu với việc Tịch Yến Thanh không phản ứng như trong tưởng tượng, "Ta đã véo chúng rồi."
"Thế thì sao? Ở chỗ này, có ăn là tốt rồi, chẳng lẽ còn đem vứt đi?" Tịch Yến Thanh cắn một miếng màn thầu, gắp một miếng dưa muối, chốc chốc lại uống ngụm nước. Y dùng chính bản thân để thể hiện cái gì gọi là nhập gia tùy tục.
"Cũng chỉ có ngươi như vậy." La Phi nhìn cái bát có vẻ sạch sẽ rồi bưng lên uống nước, "Ai, ta hỏi ngươi. Ngươi tới đây được mấy ngày rồi?"
"Một tuần. Ngươi thì sao?"
"Hai ngày." La Phi giơ tay hình chữ V, "Quá không quen được. Không có di động, không có máy tính, mẹ nó đến bồn cầu cũng không có, thật là đau trứng. Không biết có thể trở về hay không, nếu không chắc ta sớm muộn sẽ phát điên."
"Không có khả năng trở về, chậm rãi thích ứng đi." Tịch Yến Thanh cầm lấy cái màn thầu thứ hai.
"Thích ứng cái đầu ý! Ngươi có thể thích ứng được không?!" La Phi phiền lòng, tay vô thức kéo kéo góc áo, "Trước không nói chuyện này. Cái kia, ngươi có thể từ hôn không?"
"Không thể."
"Không thể?!" La Phi nháy mắt nổi khùng, "Dựa vào cái gì mà không thể?! Ngươi không biết ta vừa mới vì tra nam mà tự sát hay sao?! Muốn đội sẵn nón xanh? Cũng không sợ bị người chê cười?"
"Bị chê cười vẫn còn hơn bị chết đói." Tịch Yến Thanh mặt không đỏ, tim không đập mà nói, "Lúc này vẫn chưa gieo trồng gì, ta còn phải trông cậy vào của hồi môn của ngươi đây."
"Tịch Yến Thanh! Mặt ngươi có thể dày hơn nữa được không?" La Phi tức giận, đứng bật dậy, "Quả thực không thể nói lý với ngươi. Con mẹ nó, nam thần của ta sao có thể thích loại người như ngươi được?!"
"Vậy phải hỏi nam thần của ngươi." Tịch Yến Thanh nhớ tới biểu đệ liền thở dài, cũng bất tri bất giác cầm lên cái màn thầu thứ ba. Cái màn thầu này không chỉ không có da mà còn có cả dấu răng, nhưng chờ đến lúc y phản ứng được thì đã ăn được vài miếng.
La Phi nhìn y mà trợn mắt há mồm, thật là sốt ruột.
Cùng người này sống cả đời? Chắc chắn là không được.
"Ngươi vẫn nên từ hôn đi." La Phi lại nói.
"Không từ." Tịch Yến Thanh thái độ vô cùng kiên định, "Ta nói này, ngươi có thời gian thì không bằng nghĩ xem lúc đi WC sẽ phải làm thế nào đi. Ta đoán ngươi còn chưa đi WC ở nơi này."
"WC?" La Phi ngẩn người, "Đi rồi. WC thì làm sao? Còn không phải là có chút bẩn thỉu sao?"
"Ngươi vẫn chưa đi đại tiện đi?" Tịch Yến Thanh cười cười.
"Fuck, có thấy tởm hay không? Còn đang ăn đấy." La Phi nói thì nói vậy nhưng vẫn tự hỏi đại tiện thì có vấn đề gì. Sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Cả khuôn mặt bị Tịch Yến Thanh làm tức đến đỏ bừng nay lại xanh lè, hai màu xanh, đỏ không ngừng biến đổi, cuối cùng "Ọe~" một tiếng, suýt nữa thì phun.
Nhớ rõ lúc trước xem "Cỗ máy thời gian" với bằng hữu trong ký túc xá, Hạng Thiếu Long giải quyết xong vấn đề, muốn lấy giấy vệ sinh, kết quả, lão bá đưa cho hắn một "miếng ngói". Hiện tại, La Phi hắn cư nhiên gặp vấn đề phải dùng xí trù?!
Xí trù, tên rõ là kêu. Kỳ thực, chẳng qua là miếng gỗ để quét cúc hoa thôi chứ gì!
Fuck!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro