[BL] 最后的风
Trên ngọn đồi lộng gió, nơi ánh hoàng hôn luôn tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt sắc, anh và cậu đã tạo nên một thế giới riêng biệt, nơi mà họ có thể thả hồn trong những phút giây yên bình , chia sẻ những cảm xúc sâu lắng của bản thân.
Những buổi chiều trên ngọn đồi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai, nơi những câu chuyện không bao giờ cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của đối phương. Mối quan hệ của họ cũng không chỉ nằm ở tình bạn, mà còn là một sự kết hợp hoàn hảo của hai tâm hồn hòa quyện.
____
Mùa hè đến với những buổi sáng dài và ấm áp, cả hai người thường cùng nhau dành 1 chút thời gian để đi dạo qua những con đường, khám phá những khu vực lạ lẫm và tham gia vào các hoạt động ngoài trời. Những lúc như vậy, anh sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện hài hước và những điều thú vị, còn cậu sẽ lắng nghe những câu chuyện đó , với sự chú ý và đôi mắt lấp lánh tràn đầy hứng thú.
Những khoảnh khắc ấy tuy rằng đơn giản , nhỏ nhoi .Ấy vậy mà đã tạo nên những kỷ niệm không thể quên, khiến tình bạn của họ càng thêm gắn bó.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một ngày, khi mùa thu vừa đến , những chiếc lá bắt đầu chuyển màu, anh bất ngờ ngất xỉu khi đang trên đường về nhà sau giờ tan học. Cậu, người đi cạnh anh đã ngay lập tức đưa anh đến bệnh viện, lòng đầy lo lắng và bất an. Ít phút sau, kết quả xét nghiệm đã mang đến một cú sốc tàn khốc đối với cậu.
- Anh mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, và thời gian sống của cậu chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe , đôi tay run rẩy cầm chặt tờ giấy xét nghiệm của anh....Mỗi ngày sau đó trôi qua trong sự chăm sóc tỉ mỉ của cậu đối với anh. Cậu giúp anh ăn uống, chăm sóc từng nhu cầu nhỏ nhất, cố gắng tạo ra một môi trường thoải mái và ấm áp cho anh. Những buổi sáng, cậu đưa anh ra ngoài để tận hưởng ánh bình minh, cố gắng làm những ngày cuối cùng của cuộc đời anh trở nên thật đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.
Cậu luôn giữ sự bình tĩnh và kiên nhẫn, dù trong lòng cậu luôn cảm thấy nỗi đau và sự sợ hãi. Cậu cố gắng làm cho anh cảm thấy dễ chịu và an toàn nhất có thể. Họ cùng nhau trò chuyện về những kỷ niệm vui vẻ, những ước mơ chưa thực hiện, những kế hoạch cho tương lai sau này, mặc dù anh biết rằng thời gian còn lại rất ngắn ngủi đối với anh.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, anh quyết định rằng đây là thời điểm để trở về ngọn đồi gió lộng – nơi mà những kỷ niệm đẹp nhất của họ đã được tạo nên. Cả hai cùng nhau ngồi trên phiến đá quen thuộc, nhìn ngắm hoàng hôn dần tắt. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đưa những chiếc lá xanh nhẹ nhàng rung rinh, tạo nên một bầu không khí yên bình và thư giãn.
Anh đặt tay lên tay cậu, ánh mắt đầy sự bình yên và dịu dàng
"Duy à, tôi có lẽ sẽ đi xa..."
Anh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự sợ hãi, đôi bàn tay anh run rẩy , miệng lắp bắp nói tiếp
"Nhưng cậu đừng buồn, có được không? Tớ muốn nhớ về cậu với nụ cười."
Duy cảm nhận được sự ấm áp cuối cùng từ cơ thể của anh, cậu cuối cùng không thể giữ được cảm xúc nữa. Những giọt nước mắt không ngừng động lại trên khóe mắt cậu, dần dần chảy dài trên gương mặt xinh đẹp ấy, nhưng cậu vẫn giữ lời hứa – không để tiếng khóc của mình làm anh lo lắng. Cậu ôm chặt anh, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt và sự ấm áp đang dần biến mất.
Hoàng hôn dần tắt, nhịp thở của anh cũng theo đó mà yếu dần. Cậu vẫn ngồi đó, ôm anh trong vòng tay, không muốn buông anh dù chỉ 1 phút , cậu chỉ muốn ôm lấy thân thể anh để tự lừa đối bản thân rằng, anh vẫn ở bên cạnh cậu...Trong lòng cậu, anh không chỉ là một phần ký ức, mà là một phần không thể tách rời của cậu. Dù thế giới có thay đổi như thế nào, anh mãi mãi là một phần của cuộc đời cậu, những cơn gió cuối cùng thổi qua ngọn đồi, để lại một dấu ấn vĩnh cửu trong trái tim cậu.
Những ngày tiếp theo, cậu tiếp tục sống với những phần ký ức về anh. Cậu thường đến ngọn đồi, nơi những kỷ niệm của họ được lưu giữ. Cậu dành thời gian để hồi tưởng về những khoảnh khắc đẹp đẽ, những câu chuyện và những trò chơi mà cậu và anh đã chia sẻ. Mỗi lần gió lộng thổi qua, cậu cảm thấy như anh vẫn còn ở đó, bên cạnh cậu, như một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cậu.
Cậu cố gắng duy trì những giá trị và bài học mà anh đã dạy, cậu tìm cách làm cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Những kỷ niệm về anh trở thành nguồn động viên và sức mạnh giúp cậu vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Dù anh đã ra đi, nhưng sự hiện diện của anh vẫn mãi mãi trong cậu, như cơn gió nhẹ nhàng và ánh hoàng hôn tươi đẹp, nhắc nhở cậu về một tình yêu sâu sắc và không thể nào quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro