Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nói chuyện (1)

Màn đêm sập xuống, cô nhi viện cũng chìm vào yên tĩnh, gió đông cũng đã ùa về, co ro ôm Lục Đình đang say giấc, Đóa Tử ngủ không được, nhẹ nhàng kéo chăn ra, rồi đắp trở lại cho Lục Đình, hai đôi chân trần bước nhẹ xuống giường không gây tiếng động, khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng, mở cửa liền có thể cảm nhận được cái lạnh thấu của tiết trời.

Đi về phía nhà thờ trong khuôn viên cô nhi viện, vừa đi vừa lấy hai tay xoa xoa rồi dùng miệng thổi lấy hơi ấm, trong cái lạnh của màn đêm tháng 12, Đóa Tử nhìn về phía cây thánh giá trên đỉnh nhà thờ, thở dài một tiếng bước vào trong nơi thiêng liêng, (_ thật đẹp a, ấm áp _) Những ngọn nến vàng hòa lại với màu đỏ của cái nóng tạo nên một khung cảnh thật lung linh, ngồi vào băng ghế gỗ, Đóa Tử thành tâm chấp tay nhìn lên bức tượng thạch của chúa.


_ thưa chúa, con là Phùng Tân Đóa, hôm nay tới đây , con không biết người có chứng kiến hết thảy những việc ở đây không, nhưng con chỉ muốn cầu xin người một điều thôi được không ?_ nói tới đây, mắt Đóa Tử đã sớm rớm nước.


_ phải, con biết, con biết rằng tình yêu của chúng con là sai, hơn nữa con cũng là một người con bất hiếu khi đã cãi lại lời mẹ , nhưng...nhưng mà con ... lúc đó thật sự con đã không còn biết gì là đúng hay sai... thấy nơi này phải chịu mẹ con nhục mạ, thấy những đứa trẻ kia phải hoảng sợ, con không kiềm chế được._ những lời nói, những giọt nước đã quá nổi đau thương với con người như cô, phải cô yêu Lục Đình, muốn được che chở, bảo vệ cho người con gái đó nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một tâm hồn mềm yếu.


_ Con xin người, nếu người thật sự có thiêng , thì con xin người, hãy để chúng con, tình yêu này được trọn vẹn có được không, đó chỉ là một điều ước nhỏ , con xin người mà _ gục đầu lên thành ghế, hai hàng nước mắt không kìm được mà đã chảy ra ào ạt, tiếng nất vang vọng cả thánh đường nhà thờ, có ai hiểu được lòng cô không, hay chúa người sẽ hiểu cho cô chứ.


*****

_ Con đừng tự dằn vặt chính mình làm gì_ 


Dưới ngọn nến lung linh, bóng người thấp thoáng hiện ra, tay cầm sâu chuỗi, mắt hướng về phía Đóa Tử.


_ .... Sơ .... _ nghe thấy tiếng nói ấm lòng, Đóa Tử ngẫng đầu, thì ra là vị sơ trưởng.


_ umk... ta có thể ngồi đó với con không?_ Sơ trưởng giọng vẫn đều đều.


_ Được ạ,... sơ cứ ngồi _ khẻ đáp nhẹ một tiếng rồi quay mặt lại.


Vị sơ trưởng không nhanh, từng bước tiếng lại gần chỗ mà ngồi ngay cạnh Đóa Tử, thở dài một tiếng, rút trong tay áo ra chiếc khắn tay nhỏ, động tác ôn nhu của Sơ làm cho người khác cảm thấy rất bình tâm.


_ lau đi, con mà khóc nữa sẽ làm ngập cái nhà thờ này mất_


_ con... cảm ơn sơ_ 


_ không có gì, haizzzzzzzzz.... lau đi._


chầm chậm lau đi nước mắt, Đóa Tử cũng không dám nhìn mặt vị sơ trưởng, hơn 15 phút cô cứ cuối mặt xuống đất, vì sao ư, vì cô xấu hổ khi bị người khác nhìn mình ra nông nổi này.


_ con nhìn dưới bao lâu nữa, có gì vui ở dưới đó à?_ 


_ a.. không ... không có_


_ vậy sao không dám ngẫng đầu nhìn ta, ta cũng đâu phải quỷ hay ma _ giọng có chút đùa cợt, Sơ trưởng vỗ nhẹ vào lưng Đóa Tử.


_ ưm... con xin lỗi _ nghe Sơ nói vậy Đóa Tử cũng không cách nào từ từ nhìn Sơ trưởng.


_ Ngốc à, xin với lỗi gì _ nở nụ cười vị Sơ trưởng vuốt đầu Đóa tử.


_ nhưng ... nhưng mà con lỡ để sơ nhìn thấy con lúc này thật không đúng_ chu chu mỏ Đóa tử xấu hổ quay mặt chỗ khác.


_ haha , con cũng biết xấu hổ à, haha _ nghe cô nói vậy Sơ trưởng không khách khí mà chọc cô.


_ Sơ này...._


_ được rồi, cô ngốc, ta hỏi con, trời đã khuya, gió thì càng lúc càng lạnh,con lại một thân một mình ngồi đây, Lục Đình đâu_ 


_ Không có gì , Lục Đình thì đã ngủ, con thì không ngủ được, không muốn làm em ấy tỉnh giấc nên mới đi vào đây cầu nguyện thôi._ 


_ con không sợ con bé thiếu hơi con sao haha _ nghe thấy Đóa Tử vì Lục Đình mà lo lắng lại kiếm chuyện nói móc cô.


_ Sơ à..._ Đóa Tử không vui phòng mỏ nhìn Sơ trưởng. _ vậy còn sơ, tại sao lại ra đây giờ này a?_


_ ờ thì, con cũng biết đó, phòng ta cách nhà thờ này cũng chỉ có cái vách xi măng này thôi, mà lúc ta đang chìm trong mộng đẹp , lại bị đánh thức, con biết vì sao không ?_ vị sơ giả vờ hỏi ngu Đóa Tử, mà tiếc thay, Đóa Tử trí nhớ không tốt, nên lại càng thêm phối hợp với câu hỏi này a         ( IQ140 mất bà ).


_ tại vì có ai đó cứ khóc, ta thấy vậy tò mò đi vào xem, khổ nổi ta đi vào người đó thấy ta, mà nước mắt cứ tuôn đấy chứ, con người này bánh bèo dễ sợ._ Vị sơ bắt đầu chề môi nhìn Đóa Tử.


_ người đó là ai vậy con không thấy_   ( Đại Tỷ ngu thiệt hay ngu giả đây :3 )


_ con muốn biết ?o.O_


_ vâng _ gật đầu lia lịa 


_ nè ..._  Vị sơ chỉ chỉ về phía Đóa Tử.


_ đâu ạ _ Đóa Tử cũng theo hướng tay Sơ mà nhìn xung quanh.


_ đó..... kế bên ta đó _ trực tiếp ngó lên người Đóa Tử.


_ ơ ~~~~~~~~~~ con hả  @@_


_ chứ con ngó xem trong đây có ai ngoài ta với con không _ khoanh tay ngồi nhìn Đóa Tử, vị Sơ giọng băng lãnh nhìn Đóa Tử.


_..... con.... _


_ được rồi , được rồi, ta cũng không làm khó con nữa, ta thực chất khi bước vào đã nghe lời con nói rồi, chỉ là muốn con thôi khóc sau đó mới bình thường mà nói chuyện với con 

_ vậy là sơ nghe rồi sao? /0\_


_ phải_


_ vậy sơ có như họ, kì thị chúng con không _ ánh mắt tha thiết nhìn lên người vị sơ trưởng.


_ .... không, tại sao chứ, tại sao ta lại phải như vậy_


_ vì chúng con cùng giới !!!!!_


_______________________________________________________________________________


rụng rời tay chân T_T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro