Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

"Trương Hân cậu hôm nay không ăn cái này liền thu thập đồ vật vào vali cút đi."

"Tớ thật sự không muốn ăn Dương tỷ, tớ ăn xong còn phải đi ra ngoài chạy bộ"

"Cậu vì cái gì nhất định phải đem chính mình bức đến như vậy đâu, lại không có người ép cậu"

"... Dương tỷ, cậu đang ép tớ ăn"

"..."

"Cậu đi hay là mình đi?"

Hứa Dương trừng mắt nhìn xem Trương Hân, bầu không khí của 342 đang dần trở nên tệ hơn.

Trương Hân biết Hứa Dương là muốn tốt cho cô nhưng chính là cô này không thể vượt qua rào cản trong lòng cũng không nghĩ muốn làm Hứa Dương sinh khí.

"Chúng ta cần bình tĩnh một chút, không cần thiết cãi nhau."

Hứa Dương nói xong câu này đã bước ra khỏi phòng mà không hề quay đầu nhìn lại. Hứa Dương không biết chính là, tại thời điểm ấy, tiểu kim mao Trương Hân hốc mắt đã dàn dụa nước mắt.

Lúc này ở trong phòng một mình, ánh mắt Trương Hân không tự chủ được rơi vào tô mì mà Hứa Dương mua cho cô. Trương Hân ngồi trước bát mì rất lâu, dường như thứ trước mắt không chỉ là một món đồ ăn mà còn là tình cảm của cô và Hứa Dương suốt bảy năm qua.

"Trương Hân không phải em nói chị, Dương tỷ đều là thật muốn cậu tốt, chị ấy hiện tại ở phòng em này khóc đến mức không thể tiếp nhận được"

Âm thanh của Dao Dao từ điẹn thoại truyền đến, đánh gãy Trương Hân suy nghĩ.

Nàng như thế nào có thể không biết Hứa Dương ý tốt đâu. Nhiều năm như vậy, giống như vẫn luôn là hành hạ nhau như vậy.

"Trương Hân mày sẽ chết nếu cứ giữ sĩ diện thế a"

Trương Hân trong miệng mắng xem chính mình, đứng lên và xách vali lên.

"Vương Mãnh Dao... chị có phải hay không thật sự quá ép buộc cô ấy, lần này chị có phải hay không thật sự sai rồi, chị không nên ép chị ấy ăn đồ vật mà chị mua, nói ra những câu như thế"

Hứa Dương đôi mắt khóc đỏ bừng, nức nở cùng Thẩm Mộng Dao nói ra những lời này

"Dao Dao chị ấy sẽ không thật sự đi a"

"Dương Dương. Mặc kệ ai đúng ai sai, các chị đều nên cùng nhau giải quyết vấn đề, mà không phải lạnh nhạt nhau. Trở về đi Dương Dương, đêm đã khuya, không khóc, Trương Hân nhìn đến sẽ đau lòng"

Hứa Dương cuộn tròn ở Thẩm Mộng Dao trên giường xem Chuxi. Mơ hồ có thể nhìn đến Hứa Dương khóc đến run rẩy bả vai.

"Đi thôi Dương Dương, thẳng thắn nói rõ với nhau"

Thẩm Mộng Dao ôm Hứa Dương bả vai đưa cô ấy về tới phòng 342, Hứa Dương dùng hết sức lực nắm lấy tay nắm cửa đẩy cửa vào, trong phòng đen tối một mảnh, Hứa Dương hoảng sợ Trương Hân thật sự không cần nàng nữa. Hứa Dương ngồi xổm ngay cửa phòng, thu mình vào thế giới của riêng mình, nói lên cảm xúc của minh.

"A Hân tớ sai rồi cậu đừng bỏ tớ..."

"Dương tỷ tớ không đi, tớ ở đây"

Hứa Dương kịch ngạc đứng dậy lên, hướng về phía phát ra âm thanh trong phòng đi đến.

Cô phát hiện ra rằng toàn bộ sàn nhà đầy ấp quần áo của cô và Trương Hân đang ngồi sau đó cạnh cái vali. Một cái đầu nhỏ ló ra khỏi đống quần áo, với đôi mắt sáng rực.

"Dương Dương, tớ ăn xong rồi"

Tiểu kim mao nhỏ bé như một tiểu hài tử phạm phải sai lầm, không dám nhìn thẳng vào cô. Hứa Dương lúc này mới nhìn thấy bên cạnh đống quần áo có một hộp đồ ăn trống rỗng.

"Tớ đều ăn xong rồi, tớ ăn sạch sẽ Dương Dương không sinh khí, có được không, A Hân sai rồi, A Hân về sau nhất định hảo hảo ăn"

Tiểu kim mao nhỏ bé ngồi trong vali khóc cùng chính mình xin lỗi, chính là Hứa Dương đều không cùng Trương Hân liếc mắt một cái.

"A Hân muốn Dương Dương, là A Hân sai rồi không nên làm Dương Dương sinh khí, tớ sai rồi, A Hân thật sự sai rồi"

Trương Hân lấy rương hành lý ra tới, đứng ở Hứa Dương trước mặt

"A Hân lấy rương hành lý không phải là muốn đi, A Hân nghĩ đem này đó không tốt đều cất vào trong vali khóa lại, không bao giờ muốn xem thấy chúng nó."

"Dương Dương đừng sinh khí" Trương Hân thút tha thút thít đứng ở Hứa Dương trước mặt, nhưng Hứa Dương trước sau không nói lời nào.

Thật lâu sau, Hứa Dương nhìn vào mắt Trương Hân, mới phát hiện Hứa Dương đôi mắt đang khóc

"Ôm..."

Hứa Dương mềm mại hướng Trương Hân dang thẳng cánh tay, run rẩy âm thanh tràn ngập ủy khuất.

Trương Hân không chút do dự ôm chặt Hứa Dương, giống như giây tiếp theo liền phải đem nàng hợp lại thành thân thể của chính mình.

Hứa Dương chôn ở Trương Hân ngực, run rẩy âm thanh nói với Trương Hân

"Tớ vẫn còn sinh khí, ngốc ngốc cẩu"



-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro