Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Valentine (Chương 2)


- Mày, ở đây chờ tao lấy xe rồi tao lai mày về!

Nó xua tay:

- Thôi, tao đi bộ về được mà!

Hắn nạt:

- Hôm nay còn bày đặt ngại kia đấy. Sắp mỗi đứa một phương rồi mà còn bày với đặt. ở yên đấy tao đi lấy xe!

"Mỗi đứa một phương" nghe như xa xôi lắm ấy! Vẫn ở cùng thành phố, có khi còn học gần nhau luôn còn lắm chuyện! Nhưng nó vẫn nghe hắn. Dù sao cái khoảnh khắc ngồi sau xe thằng bạn khi còn học trò chắc chắn cảm giác sẽ khác hơn nhiều khi đã là sinh viên

Nó đứng dưới tán phượng, gió thổi, từng cánh phượng rơi xuống đường. Trên vòm lá, ve cứ ra rả kêu. Nó thật chẳng hiểu nổi tại sao mấy ông nhạc sĩ lại có thể nghe tiếng ve thành tiếng ca mà sáng tác được bài "Dàn đồng ca mùa hạ". Nó thì chẳng ưa nổi tiếng ve, đau hết đầu. nhất là năm nay, ve kêu chỉ làm nó thấy buồn thê thiết khi chỉ còn vài ngày nữa là thi tốt nghiệp và hơn tháng nữa là thi đại học. Cái dáng vẻ buồn buồn của nó kết hợp với cảnh trời đêm, đố ai nhận ra được con bé vẫn thường bị thằng bạn thân kêu "les, có vấn đề giới tính". Nó nghĩ miên man, cảm tưởng mình có thể xuất khẩu thành thơ được và rồi ai còn dám bảo nó khô khan nữa nào?

- Ai chà, cô em, sao lại đứng ở đây một mình. Hay là...???

Nó giật mình ngoảnh lại và chạm phải những gương mặt, nụ cười không thể khả ố hơn. Nó đã nghe nhiều đến chuyện con gái đi đêm bị chòng ghẹo nhưng chưa bao giờ nó nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với mình. Bản thân nó, nó tin nó không đẹp. Mà không đẹp nó thấy chả có lí do gì để bọn con trai chòng ghẹo cợt nhả nó. Giờ đây, khi phải nghe những tiếng cười méo mó, dâm đãng như muốn nuốt chửng nó kia, nó bắt đầu oán. Nó oán lớp nó sao tổ chức liên hoan chia tay muộn thế. Nó thấy oán lớp nó sao phải vào tận nhà thằng lớp trưởng vừa xa xôi, vừa hẻo lánh. Và đặc biệt, nó thấy oán hắn kinh khủng sao có lấy mỗi cái xe thôi mà cũng lâu vậy.

- Sao cô em? Im lặng vậy là muốn đi theo bọn anh lắm đúng không? Haha

Nó thấy khiếp tởm nhưng hiện tại, nó sợ, nó chẳng biết mình phải làm gì.

- Tránh xa cô ấy ra!!!

Chưa bao giờ nó thấy tiếng thằng bạn thân nó vừa đáng yêu, vừa có uy như lúc này. Nó định chạy lại song mấy tên khốn nạn kia không cho phép nó. Một tên giữ nó lại, mấy tên khác vây quanh hắn.

- Chú em muốn gì? Này, con trai bọn anh cũng không từ chối đâu đấy nhá. Haha

Hắn nhăn trán lại. đôi lông mày rậm của hắn sít lại với nhau. Một màn ẩu đả ngoạn mục diễn ra với nhân vật chính là hắn cùng 4 thằng con trai cao to vật vã. Tội cho hắn, hắn có tham gia học võ vẽ nhưng chỉ đủ để phòng thân này nọ, đủ để đối phó với một hoặc hai thằng côn đồ chứ hoàn cảnh này, hắn không kham nổi. hắn đuối sức dần. Nhìn hắn bị đánh, nó thấy xót xa. Nó nhớ ra, trong tay nó hiện đang là quyển từ điển oxford anh-anh-việt, quyển từ điển bảo bối của nó (vậy mà tên hãm tài thân thân với nó suốt ngày kêu nó yêu quyển từ điển đến mức đi đâu cũng mang). Đồng thời, nó cũng nhớ lại lời dạy của bà giáo dạy văn dạy nó "trên người bọn đàn ông có hai điểm yếu nhất. đó là cái mặt và chỗ giữa". Nó hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi phang thằng quyển từ điển vào mặt kẻ đang cản bước nó, không quên khuyến mại cho thằng đấy vài cú đá như trời giáng vào giữa háng. Gọn nhẹ, tên đấy nằm vật xuống đường không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó chạy lại, cứ thế nhè đầu và giữa mà tấn công. Bất ngờ, mấy thằng kia không kịp trở tay. Hắn cũng không khỏi bất ngờ vì nó. Mấy tên hip-py nửa mùa thấy nó nổi điên lên sợ quá chạy đi mất. Nó lại gần hắn, đỡ hắn dậy:

- Đau lắm không?

Hắn cười khẩy, tỉnh bơ:

- Tao quên mày đéo phải con gái, tự dưng nhảy ra làm gì không biết để bị...

Hắn chưa kịp nói hết câu, nó đã choàng tay ôm chầm lấy hắn, cứ thế khóc tu tu. Hắn cứng người, phần vì cái ôm không báo trước của nó, phần vì nó đang khóc nức nở, khóc như trẻ con trên vai hắn. hắn lóng nga lóng ngóng chẳng biết phải làm gì nữa.

- Ê, con điên này, mày làm gì thế hả? Có thôi đi không?

Nó vẫn cứ khóc tu tu. Nó khóc vì quá sợ và lo lắng, lo cho hắn và lo cho nó. Hắn kéo tay nó ra:

- Con điên này ! Ngột tao nóng sắp chết ra mày còn ôm ấp cái gì?

Nó sụt sịt, thút thít. Chợt, nó đưa bàn tay lên khóe miệng của hắn, nhẹ nhàng lau:

- Máu, mày chảy máu này

- Còn mày, nước mắt tèm nhem kìa, xấu quá!!!

Nó như sực tỉnh, chùi chùi nước mắt:

- Tao xấu kệ tao

Hắn xoa đầu nó:

- Thôi, muộn rồi, về đi mày. Bộ dạng tao thế này không biết ông bà già có bảo gì không nữa. Hề hề

...

Quả nhiên, đúng như nó dự đoán, nó với hắn học 2 trường ngay cạnh nhau. Nó học ngoại ngữ còn hắn bên công nghệ. Khoảng cách không cách trở làm cho nó với hắn vẫn như hình với bóng chẳng sao tách ra được.

Cơ mà vào đại học, nó quen được một cô bạn mới học cùng lớp. Cô gái rất xinh, rất sắc sảo. hắn vẫn nhìn 2 người rồi bảo nó:

- Mày đi với đứa ấy chả khác gì gà con đi với diều hâu, cẩn thận bị ăn thịt đấy.

Nó cười hì hì:

- Mày chỉ được cái nói quá

Nó nói thế hắn cũng chịu rồi. nhưng thật sự, bản thân hắn cũng bị vẻ đẹp sắc sảo ấy cuốn hút. Đúng là nó với hắn toàn tư tưởng lớn gặp nhau mà. Ở gần cô bạn mới, nó bắt đầu luyên thuyên về hắn. chuyện tốt chuyện xấu đủ cả. kể cả chuyện hắn ở dơ đến mức mỗi khi đi tắm là phải mất cả tiếng đồng hồ mới làm sạch xong cơ thể đến chuyện đầu óc hắn chứa đựng tư tưởng đen tối ra sao. Cô gái cứ ngồi nghe và cười suốt. còn lúc gần hắn, nó lại luyên thuyên về cô bạn mới. với nó, cô ấy hoàn hảo vô cùng. Xinh đẹp, tài năng. Nó nhiều khi tự hỏi, mình như thế có gọi là đang nói xấu sau lưng không nhỉ?

Nó tạo nhiều điều kiện để ba người đi chơi chung. Và dần dần, nó có cảm giác mình bị ra de. Hai người họ cứ nói chuyện với nhau suốt chả chú ý đến nó. Đi khu vui chơi, nó lăng xăng ở chỗ gắp thú còn hắn và cô ấy ngồi trên ghế đá chả biết nói gì mà thi thoảng lại cười rộ lên. Nó không quan tâm lắm. nó vô tư, vui vẻ khi 2 người bạn của nó dễ thân với nhau như vậy. cái cảm giác kia, nó nghĩ chỉ là do nó quá nhạy cảm mà thôi

...

Lại một valentine nữa tới và nó vấn chả quan tâm. Đơn giản bởi nó vẫn trong tình trạng hopeless về tình yêu. Mà nó cũng chả cần. Nói chả cần cho oai vậy thôi chứ nhìn mấy đôi mấy cặp ngoài đường tình tứ với nhau, nó thấy ngứa mắt lắm rồi. Tại sao lại cứ phải làm những hành động xát muối vào lòng những người trong tình trạng độc thân như nó kia chứ? Cơ mà cũng chỉ lúc đó thôi bởi nó còn bao nhiêu việc quan trọng hơn cần để ý. Ví dụ như 14/2 năm nay lúc 19h45ph có trận chel gặp liv. Thay vì phải chịu rét mướt ngoài đường, nó có thể cuộn tròn trong chăn, một mình một lap một tai nghe xem bóng đá. Quá tuyệt!!!

14/2 năm nay, lại một lần nữa, nó thấy thằng bạn nó bảnh chọe với một hộp socola. Nó kháy:

- Thằng nào vừa năm ngoái bảo giờ không yêu nữa ấy nhỉ? Quên mau thế?

Hắn gãi đầu gãi tai, cười hì hì:

- Nhưng gặp đối tượng phù hợp là phải lập tức tấn công, áp sát, tiêu diệt ngay. Ai như mày, ì à ì ạch

Nó chề môi:

- Mày thì giỏi rồi, thần cưa gái! Thế lần này là ai?

Hắn không trả lời, chỉ cười, nụ cười gian không tả được. Điệu cười đó nói cho nó biết : đừng hi vọng moi múc được gì từ hắn. cứ chờ đi, kết quả thế nào, hồi sau sẽ rõ.

Và đến khi rõ, nó vô cùng bất ngờ khi hắn và cô bạn cùng lớp nó yêu nhau. Nó không biết đến điều đó hay bởi vì nó quá ngu ngơ ? những bổi đi chơi chung 3 người, nó đã tạo điều kiện để họ làm quen tìm hiểu để rồi yêu nhau. Nhưng thế thì sao ? Hai người họ yêu nhau là chuyện rất đáng mừng. Nó đã làm được một việc tốt đấy chứ. Nó tự mỉm cười và cũng tự hỏi, biết đến bao giờ nó mới có tình yêu tình báo đây ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro