Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trọng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh - Thiên Sơn Trà Khách (5)

.: Chương 94: Yến vô hảo yến :.

Viên Bảo Trấn chỉ là đang tìm chuyện để nói, đương nhiên cũng sẽ không để ý đến thái độ của Tiêu Giác. Hắn cầm chén rượu trên bàn, cười nói: "Ta luôn không hiểu, Lương Châu là vùng đất bần hàn, Tiêu đô đốc ở Sóc Kinh tốt hơn nhiều so với ở đây, tại vì sao lại đến Lương Châu trú thủ?"

Hòa Yến nghe thế trong lòng khẽ động, nàng cũng rất hiếu kỳ vấn đề này. Tiêu Giác giờ đã là Hữu quân đô đốc, toàn bộ Nam Phủ Bình đều ở trong tay hắn, hoàn toàn không cần mang một cánh tân binh đến đây.

Đương sơ Hòa Yến còn cho là hắn bị giáng chức, nhưng nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của hắn trước mặt Tôn Tường Phúc, trái lại cũng không giống như là giáng chức lắm.

Tiêu Giác nhìn Viên Bảo Trấn, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ cười, hắn hỏi lại: "Viên ngự sử cho rằng, ta là vì sao?"

Người này sao lại đá bóng trở về rồi.

Viên Bảo Trấn cũng là một người lợi hại, nụ cười trên mặt không mảy may biến đổi, lập tức dùng năng lực phải có của người trong quan trường là nói tiếng quỷ, hắn nói: "Ta nghĩ Đô đốc nhất định là lo lắng tân binh khó dẫn, đổi lại là tướng lĩnh khác chưa chắc có thể dẫn tốt, Đô đốc mới không nề gian khổ mà chủ động xin cho trú thủ ở Lương Châu".

Một lúc sau, Tiêu Giác mới nói: "Vậy sao?", hắn lại lơ đễnh hỏi: "Ý của Ngự sử đại nhân là, cảm thấy bổn soái đến Lương Châu là chuyện tốt?"

"Đương nhiên".

Tiêu Giác liếc nhìn hắn, thản nhiên cười nói: "Ta cho rằng Viên ngự sử muốn nói không phải là điều này".

"Hả?", Viên Bảo Trấn cười nói: "Tiêu đô đốc đây là ý gì?".

"Ngọn lớn ắt gãy cành, đuôi to thì khó vẫy", hắn ý vị thâm trường mở miệng. " Viên đại nhân chẳng lẽ không phải vì điều này, mới đích thân chạy đến Lương Châu một chuyến hay sao?"

Bầu không khi đột nhiên đông cứng lại, Tôn Tường Phúc một câu cũng không dám nói, kẹp đuôi để làm người. Nụ cười trên mặt Viên Bảo Trấn gần như không giữ nổi, Hòa Yến nghiêng đầu nhìn Tiêu Giác, trong lòng không khỏi cho hẳn một tiếng "hay".

Hắn nịnh nọt ta, ta tâng bốc hắn, loại trò chuyện như thế thực tế chẳng có ý nghĩa gì, hết thảy đều là dối trá, đến khi buổi yến kết thúc cũng không có gì hữu dụng. Xem Tiêu nhị công tử người ta lợi hại bao nhiêu, chỉ nói một câu đã khiến mọi người đều á khẩu.

Huyền cơ được ẩn giấu trong buổi yến này, sớm đã nên bày ra công khai rồi!

Viên Bảo Trấn ngưng lại một chút mới cười nói: "Tiêu đô đốc thật biết nói đùa, ta đến Lương Châu chẳng qua là phụng mệnh tuần thị mà thôi".

Tiêu Giác không ừ hử gì.

"Không biết tân binh vệ sở của Đô đốc thao luyện thế nào?", Viên Bảo Trấn lại hỏi "Phải chăng đã có lính giỏi trận mạnh hay chưa?"

Tiêu Giác tựa tiểu phi tiểu nhìn hắn: "Đây cũng là một trong những nội dung Viên ngự sử tuần thị hay sao?"

Tuy Viên Bảo Trấn đã từng nghe qua tiếng tăm của Tiêu Giác, cũng từng gặp qua trước đó nhưng đây là lần đầu tiên ngồi xuống nói chuyện thế này. Thế nên, đây là lần đầu tiên lãnh giáo vị thiếu niên sát tướng kiêu ngạo khó thuần này. Khó trách năm đó khi giết Triệu Nặc ai nói gì cũng không hữu dụng, chỉ cần cùng ngồi xuống nói chuyện với vị thiếu gia này thì thân tâm đều mệt mỏi rồi.

Nụ cười vẫn quen duy trì của hắn lần đầu tiên không thể giữ nổi, chỉ nói: "Ta cũng là đang quan tâm mà thôi".

"Thứ mà Viên ngự sử quan tâm, e rằng không chỉ dừng lại ở tân binh Lương Châu", Tiêu Giác chậm rãi nói: "Nam Phủ bình, Cửu Kỳ Doanh, không bằng cũng quan tâm một chút?"

Lời này Viên Bảo Trấn không cách nào tiếp nổi.

Tôn Tường Phúc hết nhìn trái rồi nhìn sang phải, cả hai vị đều là những nhân vật hắn không thể chọc vào, nhưng cũng không thể để bữa yến tiệc đang tốt đẹp thế này đầy rẫy đao quang kiếm ảnh, liền thấp thỏm đứng ra giải hòa, "Ta nói, hai vị đại nhân đều đã nói đến mệt rồi, không bằng dừng lại trước để thưởng thức ca vũ được không? Ăn một chút đồ, rượu này là Bồ Đào Xuân vừa mới cất, chư vị nếm thử xem". Hắn lại phân phó cho tỳ tử bên cạnh, "Nhanh gọi Ánh Nguyệt tới đây".

Không lâu sau đã có mấy thiếu nữ mỹ mạo tiến vào đại sảnh, dẫn đầu chính là tỳ tử khi nãy đưa bọn Hòa Yến vào. Nàng lúc này đã thay rồi quần áo trên người, hồng quần thêu mấy chùm hoa mận, tay áo dài dài, điểm trang mới lại, vừa này chỉ là mỹ nhân thanh tú, lúc này đã là giai nhân tuyệt sắc, lấp lánh diễm quang, có giống nhau chăng chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Giác vẫn thâm tình như cũ.

Ngồi ở nơi đây nhiều người đến vậy, không nói Hòa Yến, tốt xấu gì Viên Bảo Trấn cũng là quan chức, cô nương này chỉ chăm chăm nhìn mỗi một mình Tiêu Giác là cớ làm sao? Mục tiêu này cũng quá rõ ràng đi, Hòa Yến nghĩ thầm rồi nhìn Tiêu Giác, chỉ thấy người này ánh mắt vẫn lạnh như băng, một chút cũng không hể lay động.

Hòa Yến cảm thấy ánh mắt mà hắn nhìn Phi Nô, so với nhìn cô nương này còn nhu hòa hơn, Tiêu Giác không lẽ là có vấn đề gì, vì như chán ghét nữ nhân chẳng hạn?

Khi nàng vẫn nghĩ về điều thì Ánh Nguyệt đã dẫn tới thêm mấy thị nữ đến, nhẹ nhàng hành lễ, nói: "Chúng nô tỳ làm xấu rồi".

Cô nương đàn tranh đàn bài "Trường tương tư", khúc nhạc triền triền miên miên, cùng với các thiếu nữ tuyệt sắc tạo nên một bức hoạ tuyệt mỹ. Ở bên này, Hòa Yến là một cô nương, Tiêu Giác căn bản không thấy hứng thú với ca vũ, Viên Bảo Trấn vừa nãy bị Tiêu Giác nói cho một hồi như vậy, trong lòng đã muốn bay đi nơi khác từ lâu, hài lòng nhất có lẽ chỉ có mỗi bản thân Tôn Tường Phúc.

Tôn Tường Phúc đối với vũ cơ có lẽ cực kỳ yêu thương, nhưng vị cô nương Ánh Nguyệt này có khả năng cũng là một người vì vẻ bề ngoài. Tay áo thướt tha luôn vung về phía Tiêu Giác, mị nhã ném đi có thể thấm vào tận xương tủy người ta, thế nhưng lần nào cũng đều là với Tiêu nhị công tử mà thôi.

Quá mức buồn chán, Hòa Yến ngồi đếm và nhận thấy rằng, Ánh Nguyệt tổng cộng đã ném cho Tôn Tường Phúc năm cái mị nhãn, Viên Bảo Trấn ba cái, Tiêu Giác mười bảy cái, nhưng đối với mình thì chẳng có cái nào.

Nàng rõ ràng thấp kém như vậy, dựa vào gì mà xem thường người khác chứ?

Dự yến thì dự yến, còn mang tự tin của người ta ra đả kích. Hòa Yến thầm nghĩ, nhưng cũng không thể trách nàng, ai bảo hôm nay bộ đồ nàng mặc lại không hợp cơ chứ? Màu này rõ tối.

Nàng vươn đũa gắp một miếng điểm tâm. Đây là gia yến của Tôn Tường Phúc, có lẽ Tôn Tường Phúc còn chưa có lá gan hạ độc ở đây, Hòa Yến nếm thử, mùi vị cũng không tồi.

Một khúc đã xong, trên trán Ánh Nguyệt chảy ra giọt mồ hôi lấp lánh, giọt mồ hôi thơm ngát của mỹ nhân càng làm say đắm lòng người, mặt nàng ứng lên sắc đỏ, hành lễ với mọi người.

"Hay, hay, hay!", chỉ có mỗi mình Tôn Tưởng Phúc nghiêm túc xem múa, hắn tán thường nói: "Tuyệt diệu tuyệt diệu! Chư vị cảm thấy thế nào?"

Tiêu Giác đương nhiên sẽ không trả lời hắn, Viên Bảo Trấn cũng chỉ mỉm cười, Hòa Yến liền nói: "Quả thật là "Quả là quốc sắc thiên, quần hương khó đuổi !".

"Tiểu công tử cũng cảm thấy hay?" Tôn Tường Phúc vẻ mặt kích động tựa như đã tìm được tri kỷ của mình, nói: "Vậy mang Ánh Nguyệt tặng cho Trình công tử thì thế nào?"

Vậy cũng được sao? Hòa Yến đơ người, khoát tay nói: "Không được, không được, ta đã có vị hôn thê, chỉ e không ổn."

"À", Tôn Tường Phúc lập tức rất tiếc nuối, nói: "Vậy thật là đáng tiếc "

Bây giờ quan viên dự tiệc, việc tùy thời tặng mỹ nhân cho đối phương đang hưng thịnh sao? Không phải bị bệnh chứ? Ngay lúc Hòa Yến cảm thấy khó tin thì đã nghe Tôn Tường Phúc cười lớn: "Ánh Nguyệt, vậy ngươi hãy đến hầu hạ Tiêu đô đốc đi".

Hòa Yến: "..."

Nàng nghi ngờ Vạn Hoa Các e là không phải của vị Tôn tri huyện này mở đi, nếu không thái độ, ngữ khí khi nói mấy lời này lại giống như chủ chứa thế này chứ. Cho dù là chủ chứa cũng phải có mắt nhìn, người tầm thường há chẳng nhìn ra, mỗi một tấc trên người Tiêu Giác đều viết chữ cự tuyệt hay sao?

Có người bị mù, kỳ thực trong lòng cực kỳ sáng suốt, có người vẫn còn nhìn thấy, kỳ thực hắn đã mù rồi.

Cũng may là vị Ảnh Nguyệt cô nương này trái lại biết đúng mực, không có làm chuyện ngu ngốc như chạm tay dựa người, chỉ đứng bên cạnh Tiêu Giác, gắp thức ăn cho hắn.

Bên cạnh Hòa Yến cũng có một tỳ tử đang gắp thức ăn cho nàng, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Viên Bảo Trấn đang ngồi đối diện nàng, ở phía sau gắp thức ăn không phải một tỳ tử mà là một người bộ dạng như thị vệ. Kỳ lạ, chẳng lẽ hắn mới là người chán ghét nữ nhân?

Hòa Yến nhìn thị vệ sau lưng hắn, vốn là đang buồn chán liếc nhìn, nhưng khi nhìn qua, máu huyết cơ hồ muốn đông lại, cả người cứng đờ tại chỗ. Thị vệ đó không cao lớn lắm, thậm chí trong các thị vệ đã được coi là thấp bé nhỏ con, ngũ quan cũng cực kỳ bình thường, ẩn phía sau Viên Bảo Trấn, gần như hoà vào trong bóng tối, khiến người ta khó mà phát hiện ra có người ở đó. Hắn luôn không lên tiếng, Hòa Yến từ lúc bắt đầu gặp Viên Bảo Trấn, cũng không có chú ý đến hắn, lúc này nhìn thấy, bất ngờ tựa như sét đánh.

Trong phút chốc, toàn bộ thức ăn tửu yến trên bản đều biến mất, khung cảnh như đang lướt qua, bay nhanh về ngày hôm đó. Nàng ngồi trong phủ Hứa gia, nha hoàn thiếp thân dâng lên một chén thuốc, nói là trù phòng đặc biệt nấu cho nàng dùng bổ thân, chỉ mong nàng sẽ sớm hoài lân nhi, vì Hứa gia mà sinh nhi tử.

Ở phong cảnh đó, nắng vàng rực rỡ, nàng ngồi trước bàn nhìn ra cửa sổ, thấy một người như thể tiểu tư ngang qua, nha hoàn cười giải thích, dược liệu cho chén thuốc hôm nay chính là do tiểu tư này mang đến. Đây là tiểu tư của Hòa Như Phi, người của Hòa gia.

Hòa Yến khi đó vừa mới kết hôn, tuy có vì Hứa Chi Hằng đôi khi thất vọng nhưng rốt cuộc cũng không để trong lòng, đối với Hòa gia, vẫn còn một tia ấm áp. Ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, dược liệu bổ thân được đưa đến là dành cho mắt của nàng.

Đó là lần cuối cùng ở kiếp trước nàng nhìn thấy ánh mặt trời. Ngày hôm sau nàng bị sốt cao không hạ, mấy ngày sau, mắt nàng cũng bị mù.

Chỉ là nhìn thoáng qua trong thời gian cực ngắn, nhưng nàng đã khắc kỹ khuôn mặt người này trong ký ức, bây giờ dù cho hắn đã mặc quần áo thị vệ, theo bên cạnh Viên Bảo Trấn, nàng cũng có thể vừa nhìn đã nhận га.

"Chúng ta cùng uống một ly đi", Tôn Tường Phúc nâng ly cười nói.

Rượu ngon sóng sánh rót vào chén ngọc, nàng nhìn nam tử bên cạnh đang nâng chén lên môi, trong phút chốc, quá khứ trùng trùng lại hiện lên trước mắt, Hòa Yến vô cùng sợ hãi, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước đó sẽ diễn ra lần nữa, trong lúc giận dữ cùng lo sợ, đã một tay đánh bay đi chén rượu trong tay Tiêu Giác.

"Đừng uống!".

.: Chương 95: Bị phục kích :.

Giọng của nàng như một thanh kiểm bén, chứa nỗi thê lương tựa máu, cắt đứt sự hòa thuận vui vẻ của bữa yến tiệc.

Chính vào lúc này biến cố mới xảy ra.

Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Tiêu Giác, trên tay cầm bình rượu, nàng vừa mới rót xong còn chưa kịp thu về. Lời Hòa Yến vừa thốt ra, tựa như nhận được tín hiệu nào đó, trong chớp mắt dưới bình rượu đã hiện ra hình dáng một thanh chủy thủ, không mảy may do dự đâm thẳng vào Tiêu Giác.

Nam tử trẻ tuổi sắc mặt thản nhiên, không thấy nửa phần hoảng sợ, chén ngọc trong tay hắn cứ thế bay thẳng đi chạm vào chủy thủ khiến nó vỡ thành từng mảnh, đồng thời cũng chặn đứng mũi dao đang lao về phía hắn.

Trong tích tắc, bốn bề tiếng gió nổi lên. Các thiếu nữ mỹ miều vừa mới múa hát cũng chưa lui xuống toàn bộ, đều chia ra trái phải, ngay sau đó hướng phía Tiêu Giác mà lao tới, đây thực sự là cuộc mưu sát được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

"Cữu cữu!", Hòa Yến kêu lên, nhưng chỉ thấy thanh niên đó đập bàn, trường kiếm liền rơi vào trong tay, bị mười mấy người vây vào giữa, chỉ thấy hắn lạnh giọng phân phó: "Tránh xa một chút!".

Tôn Tường Phúc dường như đã bị biến cố đột ngột này làm cho phát ngốc, sợ đến mức ôm đầu trốn dưới gầm bàn, còn không quên hét lên: "Người đâu, nhanh đến đây..."

Tuy nhiên, Hòa Yến lại hoàn toàn chú ý đến tên thị vệ phía sau Viên Bảo Trấn, nàng vốn cho rằng, tên này nếu đã là người của Hòa Như Phi, theo phía sau Viên Bảo Trấn e là còn mục đích khác, nhưng lúc đó trong lòng vừa kinh ngạc vừa nóng giận, chỉ ngó rượu trên bàn chứ chưa từng nghĩ các nữ tử xung quanh thế mà là thích khách. Viên Bảo Trấn được hộ vệ phía sau bảo vệ lùi về mấy bước, sắc mặt hoảng loạn.

Thị vệ đó thế mà không ra tay.

Chẳng lẽ thích khách hôm nay chỉ là một sự trùng hợp sao? Hòa Yến trong lòng nghĩ về chuyện này, lại nhìn thấy Tiêu Giác bị vây vào giữa, gần như phát nổ.

Thích khách đều là nữ tử, nữ tử vừa ở chỗ kia nhảy múa cũng hay, nữ tử đàn tranh cũng giỏi, ai cùng thân hình uyển chuyển, nhìn thấy dịu dịu dàng dàng, nhưng xuống tay mỗi chiêu đều độc ác. Trong tay áo còn giấu ám tiễn, giữa những tay áo đang bay phấp phới, các ám khí đó cứ hướng tới Tiêu Giác mà bay ra.

Dạ yến đêm nay, chỉ có Tiêu Giác là lấy một chọi mười. Dù Hòa Yến kiếp trước ra chiến trường, hay kiếp này ở diễn võ trường tỉ thí, cũng đều là quang minh chính đại, thẳng thắn thành thật, nào đâu thấy thủ đoạn xấu xa bẩn thiu thể này, trong nhất thời lòng đầy căm phẫn, nhìn thấy tiêu đao để cất thịt nai nướng trên bàn, liền nhặt lên xông vào giữa đám người.

"Cữu cữu, ta đến giúp ngài!".

Nói được nữa chừng, mới chợt nhớ ra mình chính là "Trình Lý Tố", phế vật công từ ở Sóc Kinh thì làm sao biết võ chứ? Chỉ e không thể quang minh chính đại lộ ra võ nghệ, suy nghĩ của nàng chợt động, liền hét lên: "Tay áo các ngươi sao lại dài đến vậy? Làm ta nhìn chẳng thấy gì!", trong lúc nói liền túm lấy tay áo của một nữ tử, chủy thủ vừa vạch qua, ống tay áo cũng theo đấy mà bị cắt đứt. Tay áo thụng dài trong tích tắc biến thành tay ngắn, nếu động ám khí, động tác hiển nhiên lộ rõ.

Hòa Yến cứ thể vừa hét vừa xoay vòng trong đám người, dáng người nàng nhẹ nhàng, như con cá chạch trơn tuột, người người muốn bắt nàng nhưng lại không bắt được. Chỉ thấy thiếu niên này vừa la hét vừa chửi bới, cảnh tượng vì thế mà trở nên có chút buồn cười.

Tiêu Giác một kiếm hất tung đao nữ tử trước mặt, xoay đầu liếc nhìn nàng.

Hòa Yến còn đang hét "Cứu mạng đi! Giết người rồi!", một tay chặn lại phi tiêu đang lao đến trước mặt, thuận tiện đá một cước vào mặt nữ tử ở cạnh bên.

Tiêu Giác giật giật khoé môi.

Mục tiêu của mấy ca nữ này vốn là Tiêu Giác, tất cả những ám khí, thủ đoạn ác độc đều nhắm vào Tiêu Giác mà đến, nên khi có một thiếu niên đột nhiên xông vào như vậy, toàn bộ đều bị rối loạn. Sắc mặt Ánh Nguyệt tái nhợt, ngũ chỉ hợp long - năm ngón tay hợp thành nấm đấm - giọng đầy căm hận nói: "Đáng ghét!", đấm thẳng vào đỉnh đầu của Hòa Yến.

Hòa Yến kêu lên "ay da" một tiếng, trốn sau lưng Tiêu Giác, vừa kêu "Cữu cữu cứu ta", vừa kinh ngạc trong lòng.

Mỗi nữ tử trong mười mấy người này, ai cũng đều thân thủ bất phàm, tuyệt không phải một sớm một chiều mà luyện được. Loại thủ pháp này trái lại giống như chuyên môn để giết người mà tử sĩ được huấn luyện.

Tiêu Giác rốt cuộc đã đắc tội với loại người gì, mà lại muốn dùng thủ đoạn như thế để giết hắn?

Trong đám nữ tử này, Ánh Nguyệt đặc biệt có thủ đoạn cao nhất, trái lại cũng không phải là cao nhất, thực tế ám khí trong tay nàng nhiều vô số kể, hạch táotiễn, mai hoa châm, Nga Mi thích, Thiết liên hoa...

Hòa Yến không biết trong tay áo đó, rốt cuộc làm sao nàng ta lại có thể giấu nhiều ám khí đến như vậy. Tuy nhiên Tiêu Giác dường như không cần mạng của người này, mũi kiếm đều tránh khỏi chỗ hiểm.

Hòa Yến biết hắn từ thuở thiếu thời kiếm pháp đã siêu quần, thân thủ cực kỳ xuất chúng, giờ đây lâu ngày gặp lại, lần đầu tiên thấy hắn ra tay thế mà vào tình cảnh thế này. Thích khách không thể đến gần, đều bị thương bởi Âm Thu kiếm, ngã xuống đất không dậy nổi, mà hắn kéo lấy tay áo Ánh Nguyệt, cánh tay vừa chuyển động thì Ánh Nguyệt đã bị kéo về phía trước, khoảnh khắc tiếp theo, mũi kiếm của hắn chỉ thẳng vào cổ họng Ánh Nguyệt.

Thanh niên giọng nói trầm thấp, tựa như còn dễ nghe hơn tiếng đàn vừa nãy, hàm chứa sát ý không hề che giấu, khốc liệt bức người.

"Ai phái ngươi đến?".

Hòa Yến không khỏi nhìn tên thị vệ sau người Viên Bảo Trấn.

Tên thị vệ đó lúc này đang ở phía trước Lương Bảo Trấn nên khuôn mặt vốn được giấu trong bóng tối lúc này mới hiện rõ. Vẻ mặt của hắn cũng rất hoảng loạn, tựa hồ không ngờ đến tình huống thế này có thể xảy ra, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, nhưng Hòa Yến lại nhìn thấy ngón trỏ của hắn chậm rãi cong thành hình bán nguyệt.

Lúc này sẽ không có ai để ý tới một tên hộ vệ, động tác của ngón tay cực kỳ nhỏ, nếu không phải Hòa Yến để ý tới hắn, chắc chắn sẽ bị bỏ qua.

Trực giác nuôi dưỡng nhiều năm khiến nàng vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu tư thủ cửa mấy lần ôm đầu trốn đang nhằm hướng Tiêu Giác mà lao đến.

"Cẩn thận!"

Tiêu Giác đang chỉ vào Ánh Nguyệt, Hòa Yến không còn quan tâm gì nữa, một chưởng đấy Tiêu Giác ra, người đó lao đến trước mặt thì bị Tiêu Giác một kiếm đâm vào cổ họng.

Đến hành thích đều là nữ tử, ai lại chú ý đến một tên tiểu tư? Hơn nữa từ lúc bắt đầu xảy ra biến cố, người này cũng giống như những người sức trói gà không chặt, trốn ở dưới thấp. Ai mà ngờ đến hắn mới là quân cờ cuối cùng.

"Không sao chứ", Tiêu Giác nhíu mày hỏi nàng.

Hòa Yến lắc đầu.

Ánh Nguyệt ở trên đất đột nhiên bật cười.

Trong sự im lặng chết chóc, tiếng cười của nàng ta đặc biệt chói tai. Hòa Yến xoay lại nhìn, mỹ nhân miệng còn vương máu nhưng vẻ mặt lại rất ư tàn nhẫn.

Hòa Yến bước lên một bước, hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao lại muốn hại cữu cữu ta?"

Ánh Nguyệt nhìn Hòa Yến, sắc mặt hung hãn: "Nếu không phải là ngươi phá rối, hôm nay sao lại thế này! Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chủ tử của ta là ai..."

Khi nàng ta ho, máu trên môi càng lúc càng nhiều, máu chảy ra cũng là một màu đen kỳ lạ, nhìn lại các nữ tử xung quanh cũng là như thế. Hòa Yến liền hiểu, quả thật là tử sĩ, một khi thích sát thất bại sẽ liên tự vẫn.

"Phải không ?", Tiêu Giác nhìn Ánh Nguyệt, bất chợt nhếch môi cười, ánh mắt trào phúng, hắn nói: "Trong thiên hạ người muốn giết ta nhiều vô số kể. Nhưng sốt ruột thế này, cũng chỉ có một người".

"Chủ tử của ngươi tặng cho ta một phần đại lễ, ta đã nhận rồi. Hy vọng phần hoàn lễ của ta, chủ tử nhà ngươi có thể nhận tiếp nhận".

Sắc mặt Ánh Nguyệt thay đổi đáng kể, nhưng nàng ta đã uống thuốc độc, chỉ trong chốc lát, sắc mặt tái nhợt, mười mấy nữ tử còn lại đều như vậy, hương tiêu ngọc vẫn, cũng không còn hơi thở.

Tiêu Giác nhấc chân bước qua thi thể nàng ta, đứng trong đại sảnh, nhìn Tôn Tường Phúc đang run sợ trốn cách đó mấy bước, hắn trách mắng: "Tôn tri huyện, ngươi không ngại giải thích một chút chứ, vì sao thiết yến của ngươi, tỳ nữ trong phủ lại nhằm vào ta hành thích? Ngươi đây là rắp tâm mưu hại bốn soái đúng không?"

Tôn Tường Phúc sớm đã bị doạ đến đầu óc mơ hồ, nghe như thể suýt chút nữa nước mắt đã rơi, hắn thấy thích khách đều đã chết, mới dám từ chỗ thấp đứng lên, gấp gáp giải thích: "Đô đốc, ta thật là không biết mà, ta thật là không biết mà! Cho ta mười lá gan ta cũng không dám mưu hại ngài! Mấy ca nữ này là ta nửa tháng trước mới đón về phủ, ta... ta không biết là thích khách đâu! Viên đại nhân, Viên đại nhân, ngài mau giúp ta giải thích một chút, ta, ta thật không biết sao lại xảy ra chuyện thế này!"

Viên Bảo Trấn luôn im lặng cũng tỉnh táo lại, vỗ vỗ ngực, tim vẫn còn đánh trống nói: "Tôn tri huyện, đây không phải vấn đề ngài có biết hay không. Mấy ca nữ này đều là người trong phủ ngài, hôm nay nếu như Tiêu đô đốc thật sự gặp bất trắc, ngài làm sao thoát khỏi can hệ. Ta thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài, vẫn là trước tiên thu thập chỗ này một chút, mời ngỗ tác đến xem xem, mấy người này rốt cuộc là từ đâu mà tới, có thân phận gì".

Hắn lại nhìn Tiêu Giác: "Tiêu đô đốc cũng phải giật mình rồi, không bằng trước trước tiên tắm rửa một chút, đổi một nơi khác, nghe Tôn tri huyện nói xem đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Ta nghĩ mấy ca nữ này e là đều có chuẩn bị mà tới".

Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói: " Được thôi ".

Bữa dạ yến này, mới giữa chừng đã bất ngờ kết thúc, hiển nhiên lúc này, mọi người cũng không còn tâm trạng để tiếp tục. Trong đại sảnh một mảng hỗn loạn, ngỗ tác cùng các nha dịch rất nhanh đã đến, khiêng thi thể các ca nữ đi, Viên Bảo Trấn hỏi: "Có cần lục soát trên người các ả có tín vật gì không?"

"Đến phủ đã nửa tháng, nếu có tín vật sớm đã được giấu kỹ rồi, sao có thể để trên thân chờ người lục soát chứ. Nếu thật có, chỉ e cũng là giá hoạ cho người khác mà thôi", Tiêu Giác nhìn chằm chằm Viên Bảo Trấn, nhàn nhạt nói: "Viên đại nhân đừng nên trúng kế".

Viên Bảo Trấn căng chặt da đầu.

Tiêu Giác cũng không để ý đến hắn, quay đầu thì thấy Hòa Yến vẫn đứng ngây ngốc ở đó, đột nhiên nhớ lại, từ nãy đến giờ dường như nàng còn chưa nói gì.

Là bị doạ hỏng rồi sao ?

"Trơ ở đó làm gì, đi đi", hắn nói với Hòa Yến, vừa nói xong thì đã thấy tay áo mình có người níu lấy.

"Cữu cữu", thiếu niên đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt luôn đầy ắp vui tươi giờ không còn thấy nụ cười, mang một chút khẩn trương hiếm thấy, ánh mắt mờ mịt rơi trên mặt hắn, nhưng cũng lại giống như không nhìn hắn. Hắn nói: "Vừa nãy lúc tên tiểu tư đó xông đến, ta đẩy người ra, hắn ném thứ gì đó vào mặt ta, mắt ta có chút đau", giọng nàng thật nhỏ, không còn hào hứng như trước nữa, có chút hoang mang, "Ta dường như không nhìn thấy nữa rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro