Trọng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh - Thiên Sơn Trà Khách (20)
.: Chương 175: Ỷ Lan :.
Sĩ binh Ô Thác đã hoàn toàn mất đi phương hướng. Những người Đại Ngụy đeo mặt nạ thế nhưng lại không ham chiến, mắt thấy lương thảo sắp cháy hết, họ liền quay đầu chạy về phía cổng thành. Trên cổng thành sớm đã thả xuống dây thừng, và vô số cung thủ mai phục trên thành lâu. Một khi sĩ binh Ô Thác tiến gần, họ liền dùng 'tên' đã mượn từ trong tay người Ô Thác mấy ngày trước đó để bắn trả.
Người Ô Thác không thể tiến gần, trong khi những kẻ đeo mặt nạ như ác quỷ có thể rút lui an toàn.
"Chúng đã đưa những tù binh đó đi rồi !", có người hét lên.
Hốt Nhã Đặc nổi trận lôi đình: "Một đám phế vật ! Ngay cả nữ nhân cũng không canh giữ được!"
Sĩ binh Ô Thác cũng cảm thấy oan ức, ai có thể ngờ rằng, trong thời khắc sống chết, lại có người chú ý đến những nữ nhân không có giá trị đó chứ ? Bất quá đã trở thành chiến lợi phẩm của quân địch, thứ bỏ đi đó chỉ biết kéo chân sau, nếu đặt vào người Ô Thác bọn họ, cho dù có cứu về cũng sẽ giết đi... những nữ tử bị quân địch làm nhục không có tư cách để sống trên đời.
Những nữ tù binh này, ước gì có thể để chết trong trại địch, làm sao họ có thể ngờ đến, vẫn có người trăm phương ngàn kế đi cứu những nữ tử này?
Một thân cận do dự nói: "Nghe nói Phi Hồng tướng quân Hòa Như Phi xưa giờ chưa từng làm hại nữ nhân, nếu có ai bắt giữ nữ tử Đại Ngụy, chỉ cần hắn có mặt, đều sẽ cứu họ về..."
Hốt Nhã Đặc một cước đạp văng đi, "Khốn nạn! Ta đã nói rồi, Hòa Như Phi sao có thể xuất hiện ở Nhuận Đô!"
Mùi lương thảo bị cháy bốc lên từ đồng cỏ, thỉnh thoảng có binh lính Ô Thác xách xô nước đến dập lửa, thế nhưng gió lớn lửa dữ, khiến nỗ lực của họ đều trở nên vô ích. Hốt Nhã Đặc nhìn về hướng cổng thành Nhuận Đô, vô số cung thủ mai phục trên cao, thỉnh thoảng bắn những mũi tên mang theo lửa về phía này, tựa như một lời cảnh cáo.
Hắn sa sầm nét mặt, gần như nghiến nát răng: "Nhuận Đô... Ta sẽ san bằng Nhuận Đô ! Sẽ khiến cho già trẻ Nhuận Đô không còn một mảnh xương cốt nào!"
............
Hòa Yến là người cuối cùng lên đến thành lâu.
Để bảo vệ những nữ nhân kia leo dây lên trước, nàng phải ở dưới thành lâu quần nhau với sĩ binh Ô Thác, cuối cùng khi có cơ hội về thành, cho dù các cung thủ đã dùng tên đẩy lùi quân Ô Thác, trên người nàng vẫn bị thương.
Có chiến tranh thì sẽ có hy sinh, giữ được mạng sống đã là tốt lắm rồi.
Những nữ tử may mắn trốn thoát từ doanh trại địch ngồi ngây ngốc trên thành lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng kèn lệnh của quân Ô Thác ở phía xa xa, họ mới tỉnh táo lại. Chậm rãi đưa tay ôm mặt, họ òa khóc nức nở.
Sau cổng thành, mặt đất đầy những binh sĩ Nhuận Đô, sớm đã tháo ra mặt nạ. Sau một đêm đột kích, mọi thứ đều căng thẳng đến tột độ, chỉ đến lúc này, họ mới nhận ra điều gì đã thực sự xảy ra. Có người khóc, có người cười, cao giọng hét lên :"Chúng ta đã đốt lương thảo của chúng! Những tên Ô Thác đó bị chúng ta đánh cho ngốc hết cả rồi, hahaha, chúng ta đã đánh bại người Ô Thác!"
Nói là đánh bại có phần phóng đại, nhưng lần tấn công đêm nay, thực sự là chiến thắng, mà lại là một chiến thắng lớn. Số binh mã Ô Thác tử thương tạm thời chưa rõ, nhưng trong số năm trăm tinh binh mà Hòa Yến dẫn đi, đã hy sinh bốn mươi sáu người, hai trăm bảy mươi ba người bị thương. Điều này đối với người Nhuận Đô đã thủ hơn một tháng mà nói, đã là một kết quả tốt nhất.
Lý Khuông không thể tin nhìn về phía những tinh binh đang nằm đầy ra đất, lẩm bẩm: "Thế mà làm được rồi."
Khi Hòa Yến dẫn những binh sĩ này ra đi, trong lòng Lý Khuông thực ra không tán đồng. Hắn gần như đã chuẩn bị tâm lý rằng Hòa Yến cùng với mấy trăm người này sẽ không ai sống sót trở về, chỉ là đi vào chỗ chết. Còn về việc đốt cháy lương thảo của quân Ô Thác, Lý Khuông cũng nghĩ rằng, khả năng thành công là rất thấp.
Nhưng những điều mà hắn cho là không thể, giờ đây toàn bộ đều đã trở thành hiện thực, họ thậm chí còn mang về những tù nhân mà quân Ô Thác đã bắt giữ ngoài thành.
Trong lòng Lý Khuông bỗng trỗi dậy một tia hy vọng mới. Trước đây, hắn không nghĩ rằng những binh mã Nhuận Đô này có thể chống chọi với người Ô Thác. Hắn chỉ nghĩ rằng phải tử thủ cổng thành, chờ đợi viện binh. Nhưng giờ đây, Hòa Yến đã cho hắn thấy một khả năng khác, nếu như người Ô Thác cũng không thể tiếp tục chịu đựng được thì sao? Quân Ô Thác không còn lương thảo, không thể trụ được lâu, ưu thế của họ đã không còn. Giờ đây, họ chỉ còn dựa vào lợi thế về số lượng, mà về số lượng... vị Võ an lang trẻ tuổi Hòa Yến này, không phải đã hai lần lấy ít thắng nhiều mà đánh thắng trận rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lý Khuông nhìn Hòa Yến đầy phấn khích, thấy thiếu niên đang ngồi dựa vào tường thành, còn chưa kịp tháo mặt nạ, nhìn về phía các nữ nhân đang ôm nhau khóc nức nở, Lý Khuông không nhìn ra cảm xúc của Hòa Yến, thế nhưng có thể thấy nụ cười trên môi cậu.
Cậu rất hài lòng.
Trong một khoảnh khắc, hình ảnh trước mắt Lý Khuông lại trùng hợp với những ký ức xưa. Hắn vẫn còn nhớ rõ khi đánh trận với vị Hòa Như Phi kia, khi đó vẫn còn là Phó tướng, người đó cũng như vậy, ngồi yên tĩnh trên mặt đất, nhìn những binh sĩ hoặc khóc hoặc cười, mọi sắc bén trên chiến trường đều thu liễm lại, dịu dàng đến khó tin.
Cậu ấy thật giống Hòa Như Phi, Lý Khuông thầm nghĩ, chính xác hơn, là giống Hòa Như Phi của ngày xưa, Hòa Như Phi của những năm về trước.
"Ngươi thế nào rồi?", Lý Khuông bước tới hỏi.
Hòa Yến ngẩng đầu nhìn hắn, môi nhếch lên một chút, "Vẫn tốt, chỉ là hơi mệt."
Suốt cả một đêm, cậu và những tinh binh này đều chưa nghỉ ngơi, Lý Khuông liền nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Hòa Yến gật đầu đứng lên, rồi như nhớ ra điều gì, nói với Lý Khuông: "Những nữ tử được cứu thoát này, xin phiền Lý đại nhân gọi người nghe ngóng xem họ có còn người nhà trong thành không. Nếu như có, làm phiền nhờ người nhà đến đón họ về, nếu không có, cũng xin Đại nhân sắp xếp cho họ nơi ở tốt."
Lý Khuông khẽ nhíu mày, không có nói gì.
Hòa Yến dường như nhìn ra điều hắn nghĩ, nhàn nhạt nói: "Bất kể trong lòng Lý đại nhân nghĩ thế nào, nhưng họ đều là người Đại Ngụy, cũng là con dân của Nhuận Đô. Đại nhân là Thành tổng binh, cũng không thể ngồi xem mà không quản. Người ở trên chiến trường, trách nhiệm là bảo vệ bách tính trên mỗi tấc đất của quốc gia, không phân biệt sang nghèo quý tiện, cũng không phân biệt họ đã trải qua những gì."
Nàng nhìn thẳng vào Lý Khuông, dường như kiên quyết muốn Lý Khuông cho nàng một đáp án. Lý Khuông do dự một lúc, rồi nói: "Ta biết rồi."
Hòa Yến gật đầu với hắn: "Đa tạ."
.: Chương 178: Nơi mũi kiếm hướng về :.
Triệu Thế Minh sau khi nghe tin cũng theo bọn người Vương Bá xông vào, vừa thấy một thi thể nằm trong phòng, Triệu Thế Minh run tay hỏi: "Đây là... đây là đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy? Người này là ai?"
Hòa Yến bước lên một bước, Lý Khuông giận dữ nói: "Ngươi đừng chạm vào nàng ấy!" Ngay sau đó, tấm vải trắng đã bị người kéo ra.
Cô nương trên đất, vệt máu từ nơi tim lan ra khiến cho y sam của nàng bị nhuộm thành màu đỏ. Nàng nằm trên đất, thần thái bình yên, như một bông hoa rung động lòng người. Vài giờ trước, nàng ấy còn cười rạng rỡ cho Hòa Yến xem vòng hoa mà nàng ấy đan, nói cho người nghe về kỳ vọng ở tương lai, giờ đây, nàng ấy đã không thể khóc, chẳng thể cười, chỉ còn là một cái xác vô tri lạnh lẽo.
"Ỷ La?" Triệu Thế Minh kinh ngạc, "Sao Ỷ La lại thế này? Có phải người Ô Thác đã trà trộn vào không? Lý đại nhân? Chuyện gì đã xảy ra thế này?"
Nếu thật sự có người Ô Thác trà trộn vào, Lý Khuông làm sao có thể bình tĩnh như vậy, chỉ e rằng Nhuận Đô sớm đã hỗn loạn từ lâu. Chỉ là.... cảnh tượng trước mắt này, phải giải thích thế nào đây?
Lý Khuông nhìn chằm chằm vào Hòa Yến, Hòa Yến vẫn không lay động, từng từ từng chữ một nhìn hắn nói: "Điều này phải hỏi Lý đại nhân, ta thấy Lý đại nhân, đây là muốn học theo Trương Tuần của tiền triều!"
Lời này vừa dứt, Triệu Thế Minh hít một hơi lạnh.
Trong nhóm người của Vương Bá với Thạch Đầu, duy chỉ có Giang Giao là người đã đọc sách, những người còn lại chưa hiểu lời Hòa Yến nói có ý gì, chỉ có Giang Giao thay đổi sắc mặt.
"Trương Tuần của tiền triều thủ thành Tuy Dương, trong thành hết lương nên đã giết thiếp để nuôi quân sĩ. Lý đại nhân đây là làm gì? Ngươi muốn làm Trương Tuần của Đại Ngụy sao, nhưng bây giờ thành Nhuận Đô vẫn còn lối thoát khác, sao lại phải thế này!"
"Ngươi hiểu gì chứ!" Lý Khuông không nhịn được quát: "Chỉ là một phụ nhân mà thôi! Nếu có thể cứu được bách tính cả một thành, ngay cả mạng của ta cũng không đáng tiếc, chỉ là một nữ tử, vì thành Nhuận Đô mà chết, tuyệt không đáng tiếc!"
Hòa Yến nhìn hắn, Lý Khuông đã từng cùng nàng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử. Mặc dù nàng và Lý Khuông không phải bạn thân, nhưng cũng coi là quen biết cũ. Hòa Yến chưa từng nghi ngờ phẩm chất của Lý Khuông, là một tướng lĩnh võ nhân, hắn chính trực dũng cảm, can đảm trung thành, nhưng chính vì là một người anh hùng như vậy trong mắt người đời, "nữ nhân" ở trong mắt hắn bất quá cũng chỉ như mèo như chó, như động vật, như là tài sản để hy sinh. Vị tiểu thiếp được sủng ái nhất, chớp mắt đã có thể lấy lý do vì "đại nghĩa" mà chém giết, trở thành thức ăn lấp kín dạ dày.
Điều này so với việc đổi con ăn thịt còn đáng sợ hơn.
Nàng đã nghĩ tới có thể sẽ có cảnh tượng này, nhưng đó suy cho cùng cũng là chuyện của tiền triều, hiện tại chưa đến tuyệt cảnh như thế, mà Lý Khuông cũng không phải Trương Tuần. Hòa Yến vẫn còn chút hy vọng, chỉ cho rằng có lẽ mình đã tưởng tượng nhân tính quá đáng sợ, tuy nhiên... không gì có thể ngăn được.
Lý Khuông vẫn làm ra lựa chọn như vậy.
Năm đó ở Hiền Xương Quán, đọc "Trung Nghĩa Truyện" đến đoạn này, Trương Tuần thất thủ Tuy Dương, quân địch khó phá thành, bèn đóng quân ngoài thành chờ quân trong thành chết đói. Trong thành hết lương, Trương Tuần giết thiếp ra lệnh quan binh phải ăn, sau đó lại có người giết nô bộc làm quân lương.
"Trong thành phụ nhân đã hết, tiếp theo là nam phu già trẻ, số người bị ăn là hai ba vạn".
Trên giảng đường, các thiếu niên không ai lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh. Tiên sinh vẫn tiếp tục đọc, "Trong thành Tuy Dương trước trận chiến có bốn vạn người, khi thành bị phá chỉ còn bốn trăm người sống sót."
Tất cả đều là những thiếu niên lang khoảng mười mấy tuổi, lại xuất thân từ các hộ cao quan phú quý, chưa từng nghe qua những chuyện thảm khốc như vậy. Người ăn người đã đủ đáng sợ, nếu thêm vào yếu tố chiến tranh, càng khiến người ta thổn thức.
Tiên sinh hỏi: "Các trò cho rằng, việc làm của Trương Tuần là đúng hay sai?"
Các thiếu niên hào hứng phát biểu, mỗi người một quan điểm, cuối cùng vẫn cho rằng trong hoàn cảnh lúc đó, việc Trương Tuần làm là không thể trách.
Tiên sinh nói: "Chuyện giết người là trái với nhân luân, nhưng đó không phải là ý định ban đầu của Trương Tuần. Có câu, 'Hoảng loạn là tội nhẹ, phục hưng là công trọng'. Ăn người là chuyện nhỏ, thủ thành là công lớn."
Các thiếu niên gật đầu đồng tình, đều cho rằng dù thảm khốc nhưng chính điều này mới thể hiện được lòng trung thành của Trương Tuần. Dù sao, thiếp thất là "chuyện nhà", thủ thành là "chuyện nước". Hy sinh thiếp thất để giữ nước, Trương Tuần là một trung thần.
Khi đó, Hòa Yến không cho là vậy, nàng ngồi trong lớp, chưa từng mở miệng, cũng chưa từng hùa theo lời của các thiếu niên, chỉ ngồi đó cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Tiên sinh nhìn ra sự không đồng tình của nàng, nên mỉm cười gọi nàng đứng lên, hỏi: "Hòa Như Phi, trò có cái nhìn khác phải không?"
Khi đó, nàng ở Hiền Xương Quán vẫn là kẻ ngốc luôn đứng cuối mấy lần kiểm tra, nên khi bị gọi tên, nàng có chút bất an. Nhưng trong lòng vẫn là phẫn uất khó bình tĩnh, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Người đời đều nói Trương Tuần là trung thần nghĩa sĩ, điều này không sai, nhưng những người bị ăn thịt chẳng phải vô tội hay sao? Ta có thể hiểu được sự lựa chọn của ông ấy, nhưng nếu đổi lại là ta... ta tuyệt đối không làm vậy."
"Ồ? Trò sẽ làm thế nào?" Tiên sinh mỉm cười hỏi.
"Ta sẽ dẫn theo những tàn binh còn lại, quyết chiến một trận sống còn với quân phản loạn bên ngoài thành." Thiếu niên đứng trên lớp học, ánh sáng xuyên qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt thanh tú còn chút ngây thơ một tầng kiên định, "Người cầm kiếm trong tay, càng nên hiểu rõ mũi kiếm hướng về đâu, là đối diện với kẻ thù trước mặt, hay là với những người yếu đuối phía sau lưng."
"Ta tuyệt sẽ không rút kiếm hướng về kẻ yếu."
Trong lớp im lặng một hồi, rồi lại vang lên tiếng cười nhạo của các thiếu niên.
"Kẻ yếu? Kẻ yếu gì? Ngay bản thân hắn cũng là kẻ yếu!"
"Còn có kiếm thuật của Hòa huynh tệ như vậy, thế mà cũng có thể cầm kiếm sao ? Không phải đang mơ đấy chứ."
"Nói nghe hay thật, làm sao có thể chứ, nếu kẻ yếu như này cũng có thể thủ thành, thì thành này ta thấy cũng không cần giữ nữa. Ha ha ha ha."
Hòa Yến bị bao vây bởi những tiếng cười nhạo, mặt đã trở nên đỏ bừng, mím chặt môi nghĩ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, biết đâu có một ngày, nàng sẽ là tướng quân tung hoành ở sa trường, đến lúc đó, nàng nhất định bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ. Tuyệt sẽ không để bách tính bình dân tay không tấc sắt bị biến thành quân lương, điều nàng muốn làm, chính là trở thành tướng quân dũng cảm nhất.
Tiên sinh bảo các thiếu niên chế giễu nàng bình tĩnh lại, mới nhìn Hòa Yến, trong mắt đầy sự khích lệ, "Trò có thể đứng ở lập trường của những bách tính đó để suy nghĩ, chứng tỏ trò có lòng thương xót kẻ yếu, điều này rất tốt."
Hòa Yến thở dài trong lòng, không phải vì nàng có lòng thương xót. Chỉ vì những thiếu niên cười nhạo trong lớp kia, đều là nam tử, tự nhiên đặt mình vào vị trí "Trương Tuần". Còn nàng là nữ tử, tự nhiên đứng ở lập trường của "ái thiếp".
Đứng ở lập trường "Trương Tuần", hành động này rất cao thượng, đứng ở vị trí "ái thiếp", điều này chỉ là một trận tai bay vạ gió.
Niềm vui nỗi buồn của người nhân thế, không phải lúc nào cũng thông cảm lẫn nhau. Chỉ là đứng ở vị trí nào, làm ra lựa chọn gì mà thôi.
Chính như lúc này.
Hòa Yến nói: "Quân là trung thần, khanh có tội chi?"
"Ngươi không cần nói nhiều với ta," Lý Khuông lạnh lùng nói, "Ỷ La là thiếp thất của ta, là người của ta, ta xử lý người của ta thế nào là chuyện của ta. Còn những nữ tử này... ngươi hỏi họ xem, họ có tự nguyện hay không ? Ta không hề ép buộc họ."
Hòa Yến nhìn về phía những nữ nhân đang ngồi trên đất. Một nữ tử mắt đỏ hoe, dập đầu với Hòa Yến, nhẹ giọng nói: "Đa tạ đại nhân đã lo lắng cho chúng ta, chỉ là... chúng ta đã bị người Ô Thác làm nhục, thân thể đã sớm không còn trong sạch, không thể về nhà, cũng không còn mặt mũi sống tiếp trên đời này. Bây giờ có thể dùng thân thể này giúp Nhuận Đô có được một tia hy vọng, cũng là phúc phận của chúng ta. Có lẽ chút công đức này, còn có thể giúp chúng ta rửa sạch nhơ bẩn trên người, tích lũy phúc đức cho kiếp sau."
"Công đức cái rắm!" Không đợi nàng ta nói xong, Hòa Yến đã ngắt lời.
Mấy người Vương Bá kinh ngạc nhìn Hòa Yến. Từ trước đến nay, Hòa Yến ở cùng bọn họ, tính tình luôn rất ôn hòa, dù cho Vương Bá từng khiêu khích như thế nào, cũng chưa từng thấy nàng nói nửa lời thô tục. Bây giờ lời thô tục cũng thốt ra, có thể thấy nàng tức giận đến mức nào.
"Cái gì gọi là thân thể không còn trong sạch, cái gì gọi là không còn mặt mũi sống tiếp trên đời?" Hòa Yến tức giận nói, "Đây là lỗi của các cô sao?" Nàng nhìn về phía Lý Khuông, nhìn về phía những binh sĩ cúi đầu trong phòng, "Đây là lỗi của các cô ấy sao?"
"Các người nếu nghĩ rằng mình đang làm công đức, thì đã hoàn toàn sai lầm rồi ! Lý đại nhân," nàng quay đầu nhìn Lý Khuông, "Ngươi là Thành tổng binh, ta nói cho ngươi biết, những nữ tử này bị người Ô Thác bắt làm tù binh là vì người Ô Thác hung tàn vô đạo, là bởi vì ngươi không có bản lĩnh, chứ họ có lỗi gì chứ? Ta chưa từng thấy người bị thương có lỗi, mà kẻ gây hại thì lại được nhởn nhơ ! Các người như thế này, đúng là hợp ý người Ô Thác, trong mắt chúng, người Đại Ngụy toàn là kẻ gà mờ, chúng cứ làm điều ác, tự nhiên sẽ có người vô tội gánh chịu tội danh không đáng có!"
"Trên đời sao lại có chuyện nực cười như vậy, nếu bị người Ô Thác chạm vào là không sạch sẽ, thì từ bước chân đầu tiên họ giẫm vào đất Đại Ngụy, cũng không cần phải đấu tranh với họ nữa. Đất Đại Ngụy cũng không sạch sẽ nữa, đưa hết cho họ đi, còn đánh cái rắm gì!"
"Ngươi! Cẩn thận lời nói đó!" Lý Khuông kiềm nén cơn giận.
"Ta không đấy!" Hòa Yến nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như có ngọn lửa thiêu đốt xung quanh, "Ngươi là một người nam nhân, là tướng lĩnh của họ. Ngươi lại chĩa mũi đao vào nữ nhân và bách tính của mình! Đây tính là gì chứ? Nếu hôm nay các người cùng ta ra ngoài giết mấy tên Ô Thác kia, uống máu ăn thịt chúng, ta sẽ kính trọng các người là trang hán tử. Nhưng trên đời không có lý lẽ như này, nam nhân đánh không thắng trận, lại kêu những nữ nhân yếu đuối vô tội phải hy sinh ! Đây gọi là hèn nhát !"
"Ta đã nói rồi, bọn họ là tự nguyện."
"Họ thật sự tự nguyện sao?", ánh mắt Hòa Yến sắc bén, "Được, ta lại hỏi các người," nàng nhìn những nữ tử đó, "tại sao các người lại cho rằng mình không thể sống nổi, là bởi vì người khác đã nói gì đó sao? Nếu người khác nói gì đó, các người cứ phản bác lại trước mặt, nếu miệng lưỡi vụng về, thì dùng nắm đấm. Đây là lỗi của các người sao? Nếu ai còn lấy chuyện này ra để sỉ nhục các người, thì đó cũng là kẻ ác độc vô sỉ nhất, không cần giữ cho họ chút mặt mũi nào nữa. Mạng sống của các người là do ta cứu, các người cứ tùy tùy tiện tiện buông bỏ như vậy, thì đặt ta vào đâu?"
Nàng thần sắc hút người, khiến những nữ nhân đó nhất thời không dám nói gì. Một lúc sau, một cô nương trẻ trong số đó bật khóc, nức nở nói: "Ta không muốn chết, ta sợ..."
Lý Khuông mặt mày tái xanh.
"Nếu không muốn chết, ta ở đây, không ai có thể ép các người chết."
"Ngươi sao dám nói mấy lời này?" Lý Khuông nói :"Đây không phải là Lương Châu Vệ!"
Vẻ mặt của Hòa Yến trở nên trầm tĩnh, nàng bước lên một bước, che chở những nữ nhân đó ở sau lưng, "Lý đại nhân, Ỷ La là thiếp thất của ngươi, theo ngươi nhiều năm như vậy, không phải là một món hàng, không phải là một vật phẩm có thể tùy tiện đưa đi. Cô ấy là người của ngươi không sai, nhưng trước hết, cô ấy là một con người."
"Hôm nay ngươi không thể động vào những nữ nhân này, nếu như ngươi muốn động," Hòa Yến chậm rãi rút thanh trường kiếm vừa đoạt từ trong tay binh sĩ ngoài cửa, "thì trước tiên phải qua kiếm của ta."
"Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Lý Khuông tức giận, liền rút ra trường kiếm bên hông, các Phó binh và sĩ binh xung quanh thấy vậy, cũng đều rút kiếm, mũi kiếm ngắm vào Hòa Yến.
Không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng.
Triệu Thế Minh lo lắng nói: "Các người làm gì vậy? Người mình sao lại đối đầu với người mình? Việc cấp bách của chúng ta là đánh bại người Ô Thác, Lý đại nhân, ta cảm thấy Tiểu Hòa đại nhân nói rất đúng, ngài không thể... không thể ăn thịt người! Nếu ngài làm vậy, bách tính bên ngoài thấy thế mà làm theo, thành Nhuận Đô sẽ trở thành cái dạng gì chứ. Dù cho giữ được thành, ngài có muốn bị người thiên hạ chỉ trích vào mặt chúng ta không?"
Bản thân hắn cũng có tư tâm, Ỷ La là tiểu thiếp yêu quý nhất của Lý Khuông, Triệu Thế Minh cũng phải thừa nhận Ỷ La xinh đẹp và lanh lợi, rất được người yêu thích, đổi lại là hắn, tuyệt đối không thể xuống tay. Nhưng Lý Khuông nói giết là giết, những võ nhân này... Ôi! Chờ đến cuối cùng, những người làm quan như họ, há chẳng phải đều phải làm gương sao? Hắn tuổi đã lớn thế này rồi, cả đời ngay cả gà cũng chưa từng giết, nếu bảo hắn đưa gia quyến của mình đi chết, Triệu Thế Minh thà để mình chết thay. Vì vậy, liền lập tức đứng về phía Hòa Yến.
Lý Khuông không để ý đến Triệu Thế Minh, một huyện lệnh không biết cầm đao, hắn sẽ không cho vào mắt. Thứ khiến hắn tức giận chính là Hòa Yến.
Không ai ngờ Hòa Yến lại xông vào như vậy, không cho giải thích mà trách mắng hắn một phen. Ỷ La theo hắn đã nhiều năm, lẽ nào hắn chẳng đau lòng ? Lẽ nào khi xuống tay hắn không do dự? Chỉ là chiến sự đã đến mức này, nếu thành Nhuận Đô không giữ được, mọi người đều sẽ chết. Trước mặt các Phó tướng giết Ỷ La, cũng là để họ hiểu quyết tâm giữ thành Nhuận Đô của hắn.
Trong các Phó tướng này, thường xuyên gặp mặt Ỷ La, một cô nương rành rành bị giết trước mặt mình, đều là không nỡ. Cũng không thiếu người cầu xin cho Ỷ La, nhưng Lý Khuông cho rằng, năm xưa Trương Tuần làm được, bây giờ hắn cũng làm được. Dù có bị người đời chửi rủa cũng không sao, công tội sẽ có hậu nhân định đoạt.
Nhưng tên Võ an lang Hòa Yến này, cứ xông vào như vậy, đứng trước mặt mình, bảo vệ cho những nữ nhân kia, ánh mắt sáng rực khiến hắn trong một thoáng không nơi giấu mặt.
Hắn bỗng nhớ đến Hòa Như Phi.
Vị Phi Hồng tướng quân kia khi còn là Phó tướng, mỗi trận đánh đều cố gắng cứu những nữ nhân bị quân địch bắt cóc. Thật ra những nữ nhân này khi về nhà, kết quả của bọn họ cũng không có tốt đẹp gì, nhưng Hòa Như Phi luôn kiên nhẫn an ủi các nàng, động viên các nàng. Lý Khuông chưa từng thấy một nam nhân nào lại chu đáo như vậy. Nhưng hắn nghĩ, trên đời này chắc cũng chỉ có một Phi Hồng tướng quân ngây thơ như vậy thôi.
Nhưng hôm nay rõ ràng trước mặt hắn, lại xuất hiện một người như thế.
Lý Khuông mặt lạnh lùng: "Võ an lang, ngươi muốn động thủ với ta sao?"
"Rất xin lỗi, nhưng ta không thể để họ chết ở đây".
Một nữ nhân ở bên cạnh bật khóc nói: "Đại nhân, đừng phí công vì chúng ta nữa, nếu mạng chúng ta đổi được sự bình yên của Nhuận Đô, chúng ta nguyện ý..."
"Sự bình yên của Nhuận Đô không thể đổi bằng mạng sống của các người." Hòa Yến lạnh lùng nói: "Bình yên đổi bằng hy sinh nữ nhân, cùng với cầu xin lòng thương hại của quân địch không có gì khác biệt ".
"Lý đại nhân, đây không phải tiền triều, ngươi cũng không phải Trương Tuần."
Lý Khuông gần như thẹn quá hóa giận, hắn biết mỗi một lời của thiếu niên trước mặt đều là đúng, nhưng hắn không còn con đường nào khác.
"Dựa vào ngươi, cũng muốn đấu với ta?" Hắn lạnh lùng nói.
"Cái quái gì thế này", Vương Bá nhổ một bãi nước bọt, "giết nữ nhân mà cũng có lý sao ? Chúng ta có làm sơn tặc, cũng không giết nữ nhân, người già trẻ nhỏ. Tục ngữ nói 'trộm cũng có đạo lý', binh mã các người ăn cơm vua, thế mà lại làm chuyện không bằng cầm thú này sao? Cũng đừng dài dòng lôi thôi nữa, chúng ta, số một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy Lương Châu Vệ, tiếp nhận khiêu chiến của ngươi!"
Hắn nói như đang đấu lôi đài ở diễn võ trường, khiến sắc mặt Lý Khuông càng thêm khó nhìn.
Lúc này, lại có người bước vào, chính là Sở Chiêu, hắn nhìn Lý Khuông, trước là hành lễ, sau đó mỉm cười nói: "Lý đại nhân hành động không thỏa đáng, Bệ hạ luôn đẩy mạnh 'chính trị nhân từ', nếu như việc ăn thịt người trái với nhân luân này truyền đến tai Bệ hạ, e rằng Bệ hạ sẽ không vui."
Hắn đây là đứng về phía Hòa Yến. Sở Chiêu đại diện cho Từ tướng, một bên là Lương Châu Vệ, một bên là Từ tướng, áp lực có thể tưởng tượng được, Lý Khuông trong lòng vừa tức giận vừa bực bội, rốt cuộc Hòa Yến này lai lịch thế nào, tại sao hết người này đến người kia đều đứng về phía hắn?
Nhưng các binh sĩ xung quanh đều nhìn hắn, hắn phải quyết tâm, cắn răng nói: "Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Hòa Yến mỉm cười, giơ kiếm ngang trước ngực, "Lý đại nhân không ngại cứ thử xem."
Mũi kiếm sắc bén, khí lạnh ngập tràn, trong phòng nồng mùi thuốc súng, đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng binh sĩ vang lên: "Đại nhân! Đại nhân!".
Lý Khuông đang lòng đầy lửa giận, tiến không được lùi cũng không xong, nghe vậy giận dữ quát: "Kêu cái gì mà kêu!"
Ngay lập tức, cửa phòng bị mở ra, có người bước vào, thanh âm bình tĩnh.
"Lý đại nhân muốn giáo huấn người của Lương Châu Vệ, có lẽ nên hỏi qua ta trước."
Giọng nói này... Hòa Yến giật mình, đầu quay phắt lại.
Liền thấy một nam nhân trẻ tuổi, thân mặc áo cổ sâu tay hẹp, khải giáp màu tối bước lên phía trước, đứng trước mặt mình. Bất quá chỉ hơn một tháng không gặp, lần gặp cuối cùng như thể đã cách hàng vạn năm về trước. Mà hắn tư dung tuấn mỹ, dáng vẻ thanh tú như liễu ngày xuân, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ.
"Tiêu... Tiêu đô đốc!" Lý Khuông không giấu được sự kinh ngạc.
Hắn không thể ngờ thế mà lại có thể ở đây gặp được Đô đốc Hữu quân, Tiêu Giác.
Tiêu Giác không nhìn Hòa Yến, cũng không nhìn Lý Khuông, ánh mắt chỉ lướt qua trên người những nữ nhân đang khóc, nhẹ giọng nói: "Người cầm kiếm trong tay càng nên hiểu rõ mũi kiếm hướng về đâu, là hướng về kẻ thù trước mặt, hay người yếu đuối ở sau lưng."
"Ngươi không nên rút kiếm hướng về kẻ yếu."
Hòa Yến đột ngột ngẩng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro