Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Đặc Biệt: Lời Từ Biệt Của Cừu Non.

Thế giới của ta chỉ có hai màu.

Màu vàng đục của cát bụi ở Thị Trấn Bụi Đỏ, một màu vàng của sự nghèo đói và vô vọng, bám lấy mọi thứ, từ mái tóc rối bù của ta cho đến những nếp nhăn trên trán ông nội. Và màu đen. Màu đen của đồng phục Thiết Lang Môn, màu đen của những nắm đấm và những đôi ủng đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ ta, màu đen của những cơn ác mộng đã ám ảnh ta suốt những năm qua.

Ta tên là Liễu Nhi. Mười lăm tuổi. Ta sống cùng ông nội trong một quán rượu nhỏ gần như không có khách. Mỗi ngày, ta đều phải đối mặt với những ánh mắt thương hại của hàng xóm, những lời xì xào sau lưng về một con bé mồ côi tội nghiệp. Họ không hiểu. Ta không cần sự thương hại. Thứ duy nhất ta có, thứ duy nhất nuôi sống ta qua những ngày tháng tăm tối này, là lòng căm hận.

Ta hận.

Ta hận Thiết Lang Môn. Ta hận cái biểu tượng đầu sói bạc trên ngực áo chúng. Ta vẫn còn nhớ như in cái ngày định mệnh đó, khi ta chỉ là một con bé sáu tuổi, trốn dưới gầm giường, hai tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc. Ta đã nghe thấy tiếng cha ta gầm lên trong phẫn uất, tiếng mẹ ta van xin trong tuyệt vọng, và rồi là tiếng xương gãy, tiếng cười man rợ của những tên ác quỷ đó. Tất cả chỉ vì gia đình ta không nộp đủ phí bảo kê tháng đó.

Khi chúng bỏ đi, ta bò ra khỏi gầm giường. Cha mẹ ta nằm đó, trong một vũng máu. Món nợ máu đó, ta đã thề với linh hồn mình, nhất định phải trả.

Nhưng ta quá yếu. Ta chỉ là một đứa con gái gầy gò, ngay cả linh căn cũng chưa thức tỉnh. Ta chỉ có thể chôn chặt mối hận đó vào sâu trong tim, để nó ngày đêm gặm nhấm linh hồn ta, biến ta thành một cái vỏ rỗng tuếch, chỉ tồn tại chứ không thực sự sống.

Cho đến ngày hôm đó.

Chúng lại đến. Hai tên đệ tử Thiết Lang Môn, Vương Đại và Tôn Nhị. Chúng nghênh ngang, hống hách, đập phá đồ đạc khi ông nội ta không đưa đủ linh thạch. Khi một tên trong chúng túm lấy cổ áo ông, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu ta đã đứt phựt.

Ta không còn nghĩ được gì nữa. Ta chộp lấy con dao găm làm bếp, lao về phía chúng. Ta biết đây là tự sát. Nhưng ta không quan tâm. Nếu có thể chết cùng với một trong những kẻ thù này, ta cũng cam lòng.

Tất nhiên, ta đã thất bại. Ta bị khống chế một cách dễ dàng. Khi bàn tay to bè của Vương Đại sắp tát vào mặt ta, khi ta đã nhắm mắt chờ đợi sự sỉ nhục, một giọng nói khàn khàn đã vang lên.

"Khoan đã."

Đó là tên đệ tử thứ ba, kẻ đeo mặt nạ xám tro, từ đầu đến cuối chỉ im lặng như một cái bóng. Hắn bước tới, không nhìn đồng môn của mình, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta. Ta căm hận nhìn lại hắn, cố gắng dùng ánh mắt để nói cho hắn biết, dù có chết ta cũng sẽ không khuất phục.

Nhưng ánh mắt của hắn thật kỳ lạ. Sau lớp mặt nạ, ta không cảm nhận được sự ham muốn bệnh hoạn hay sự khinh thường. Ta chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo, một sự quan sát như thể một vị thần đang nhìn xuống một con kiến. Rồi hắn ra lệnh lôi ta vào con hẻm. Tim ta chìm xuống đáy vực. Ta biết điều gì sắp xảy ra.

Trong con hẻm hôi thối, khi ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, một chuyện không thể tin được đã xảy ra. Kẻ đeo mặt nạ đó đã ra tay. Hắn giết chết hai tên đồng môn của mình. Nhanh như một cái chớp mắt. Gọn gàng như cắt một cọng cỏ.

Ta sững sờ. Toàn thân cứng đờ. Kẻ này... là ai?

Và rồi, hắn tháo mặt nạ.

Ta đã nghĩ rằng, một kẻ có thể giết người không ghê tay như vậy, hẳn phải có một dung mạo hung ác. Nhưng không. Người trước mặt ta có một gương mặt tuấn mỹ đến mức không tưởng, nhưng lại lạnh lẽo như một pho tượng băng. Và đôi mắt... một đôi mắt màu đỏ thẫm như máu, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào. Hắn không phải người. Hắn là một con quỷ. Một con quỷ mang dung mạo của một vị thần.

Hắn ngồi xổm xuống, đối diện với ta. Hơi thở của hắn mang theo một mùi hương của vực thẳm.

"Sự hận thù của ngươi, ta cảm nhận được. Ngươi muốn có sức mạnh để trả thù không?"

Ta run rẩy, nhưng vẫn gật đầu.

Vị ma thần đó mỉm cười, một nụ cười không có chút hơi ấm. Hắn nói một câu mà sau này đã trở thành chân lý trong cuộc đời ta: "Trên đời này vốn không có chính hay tà, chỉ có kẻ yếu hoặc kẻ mạnh."

Hắn giải thích cho ta, sự hận thù của ta tuy lớn, nhưng ta lại quá yếu đuối. Ta cần một con đường mới, một "Đạo" mới. Con đường của Ma.

Ta sợ hãi. Trở thành ma quỷ sao? Nhưng rồi ta tự hỏi, những kẻ đã giết cha mẹ ta, chúng là gì? Chúng khoác lên mình danh nghĩa tông môn, nhưng hành vi còn tàn độc hơn cả ma quỷ. Nếu trở thành một ác ma còn đáng sợ hơn để có thể báo thù cho cha mẹ, cái giá đó, ta bằng lòng trả.

Ta đã đồng ý. Ta đã gọi hắn một tiếng "sư tôn".

Và rồi, sự lột xác kinh hoàng bắt đầu. Ngón tay hắn chạm vào trán ta. Một luồng năng lượng lạnh lẽo, bá đạo tràn vào cơ thể ta. Cảm giác như có hàng vạn mũi kim đâm vào từng thớ thịt, từng đường kinh mạch. Ta đau đớn đến mức muốn chết đi. Nhưng trong sự đau đớn đó, ta cảm nhận được một sức mạnh chưa từng có đang trỗi dậy. Linh căn hệ Thủy ẩn giấu trong người ta bị kích phát, rồi bị luồng ma khí kia ăn mòn, biến đổi. Nó trở nên tà dị, mạnh mẽ hơn gấp bội. Tu vi của ta tăng vọt, từ một phàm nhân trở thành một cường giả Hồn Cung Cảnh Đỉnh Phong chỉ trong chốc lát.

Khi hắn rút tay lại, ta đã là một con người hoàn toàn khác. Ta đã có sức mạnh. Sức mạnh để báo thù.

Ta quỳ xuống, lần này là một sự臣服 tuyệt đối. Ta đã tìm thấy vị thần của mình trong địa ngục.

Hắn nói: "Đứng dậy. Màn kịch đã bắt đầu."

Thời gian sau đó, ta đã trải qua một cuộc huấn luyện mà không một ai có thể tưởng tượng được. Sư tôn là một người thầy vô cùng tàn nhẫn. Hắn không dạy ta bất cứ thứ gì ngoài cách giết người. Hắn dạy ta bộ công pháp "Huyền Âm Thực Cốt Châm", dạy ta cách biến nước thành những vũ khí giết người vô hình. Hắn ném ta vào giữa bầy ma thú, buộc ta phải tự mình sinh tồn.

Ta đã nhiều lần suýt chết. Nhưng mỗi lần đứng giữa ranh giới sinh tử, ta lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Lòng căm hận trong ta, dưới sự dẫn dắt của hắn, đã không còn là một cảm xúc mù quáng, mà đã trở thành một thứ vũ khí lạnh lùng và sắc bén.

Và rồi, ngày báo thù đầu tiên đã đến.

Sư tôn cho ta biết tên của kẻ đã cầm đầu toán người giết cha mẹ ta năm đó. Hắn tên là Triệu Thông, hiện là một chấp sự ngoại môn của Thiết Lang Môn. Sư tôn đã cung cấp cho ta mọi thông tin về hắn, nhưng việc ra tay, phải do chính ta thực hiện.

Đêm đó, ta một mình lẻn vào nơi ở của Triệu Thông. Hắn là một tu sĩ Hồn Cung Cảnh Trung Kỳ, trong mắt ta trước đây là một ngọn núi không thể vượt qua. Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một con mồi.

Ta dùng thân pháp mà sư tôn đã dạy, ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi. Khi hắn mất cảnh giác nhất, ta đã ra tay. Hàng chục cây kim băng vô hình từ trong bóng tối bay ra, xuyên qua lớp phòng ngự của hắn, găm vào các yếu huyệt trên người. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi ngã xuống, toàn thân co giật, kinh mạch bị hàn khí phá hủy từ bên trong.

Ta từ từ bước ra. Hắn nhìn ta, trong mắt là sự không thể tin được. "Là ngươi... con nhãi ranh năm đó..."

Ta không nói gì. Ta chỉ nhìn hắn, nhìn sự sống đang dần rời khỏi cơ thể hắn. Món nợ máu đầu tiên, đã được trả.

Sau khi giết chết Triệu Thông, ta trở về hang động. Sự hưng phấn của cuộc báo thù qua đi, để lại trong ta là một khoảng trống vô tận. Ta đã giết được hắn, nhưng cha mẹ ta cũng không thể sống lại. Nỗi đau và sự cô độc tích tụ suốt mười năm qua bỗng nhiên vỡ òa. Ta ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Ta khóc cho cha mẹ, khóc cho bản thân, khóc cho con đường không lối về mà mình đã chọn.

Đúng lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên đỉnh đầu ta. Là sư tôn. Hắn đã đứng đó từ lúc nào. Ta nghĩ hắn sẽ trách mắng ta vì sự yếu đuối này. Nhưng không.

Hắn chỉ lặng lẽ nói, giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng lại khiến ta bình tĩnh lại một cách lạ lùng: "Ngươi không khóc vì ngươi đã giết hắn. Ngươi khóc vì ngươi đã quá yếu đuối để làm việc này sớm hơn. Từ nay về sau, ngươi sẽ không bao giờ phải khóc vì sự yếu đuối của mình nữa."

Câu nói đó như một luồng điện, đánh thẳng vào linh hồn ta. Đúng vậy. Ta khóc vì ta đã bất lực quá lâu. Ta sẽ không khóc nữa. Ta sẽ chỉ trở nên mạnh mẽ hơn, để không ai có thể làm ta phải rơi nước mắt.

Ta ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt. "Sư tôn, con hiểu rồi."

Từ giây phút đó, ta biết rằng, người đàn ông này không chỉ là sư tôn của ta. Hắn là đạo của ta, là lý do để ta tồn tại. Ta sẽ đi theo hắn, dù con đường phía trước là núi đao biển lửa, là địa ngục vô gián.

Vài tháng sau, dưới sự chỉ đạo của sư tôn, vở kịch hủy diệt Thiết Lang Môn đã hạ màn. Cả một tông môn bá chủ Man Hoang đã bị chôn vùi trong biển lửa. Ta đã tự tay kết liễu Tông chủ Lang Khiếu Thiên, trả nốt món nợ máu cuối cùng.

Đêm trước khi cùng sư tôn rời khỏi Man Hoang, ta đã xin phép hắn cho ta trở về Thị Trấn Bụi Đỏ một lần cuối.

Ta đứng trước cửa quán rượu quen thuộc, nơi ông nội ta đang say ngủ. Ta không vào. Ta sợ ông nhìn thấy đôi mắt đã không còn sự trong trẻo của ta. Ta sợ ông nhìn thấy sự lạnh lẽo trên người ta.

Ta lặng lẽ đặt xuống trước cửa một cái túi lớn. Bên trong là rất nhiều linh thạch, những viên nội đan quý giá và vài món pháp bảo phòng thân mà chúng ta đã vơ vét được. Số tài sản này đủ để ông sống một cuộc đời giàu sang, an nhàn đến cuối đời.

Bên trên cái túi, là một bức thư.

"Ông nội, Khi ông đọc được những dòng này, thì cháu đã đi rất xa rồi. Xin ông đừng đi tìm cháu. 

Cháu đã tìm được con đường của riêng mình. Nợ máu của cha mẹ, cháu đã thay ông bà đòi lại. Từ nay về sau, Thiết Lang Môn đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Sẽ không còn ai đến quấy rầy ông, cũng sẽ không còn ai dám bắt nạt người dân của thị trấn chúng ta nữa. Xin ông hãy giữ gìn sức khỏe, dùng số tiền này để rời khỏi nơi đây, tìm một nơi ấm áp hơn để sống. 

Cháu bất hiếu, không thể ở bên cạnh chăm sóc cho ông. 

Liễu Nhi."

Ta dập đầu ba cái trước cánh cửa gỗ ọp ẹp, rồi quay người, thân hình tan vào trong bóng đêm.

Sáng hôm sau, ông mở cửa, thấy cái túi lớn và bức thư. Đôi tay già nua run rẩy mở thư ra đọc. Đọc xong, lão nhân ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Nước mắt của sự đau lòng, của sự cô độc, nhưng cũng có cả một tia tự hào khó tả.

Ông nhìn về phía chân trời xa xăm, lẩm bẩm trong tiếng nấc.

"Đứa bé ngày nào... đã lớn thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro