
Vai phụ.
1.
Ta là Văn Hi Lâm, con trai của Văn Hi Tái, trên ta có một tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng. Người ngoài nhìn vào đều thấy đây là một gia đình hạnh phúc, cha là danh sĩ, con trai là tú tài, con gái hiền thục dịu dàng, gia nhân thì quy củ phép tắc. Bài trí trong phủ từ trên xuống dưới đều mang hơi thở nho nhã lễ độ, khiến khách tới thăm đều không tự chủ được mà nhẹ giọng thẳng lưng. Văn Hi Tái cha ta vẫn luôn lấy đó làm tự hào, bởi vậy nên năm nào tổ chức hội Lang Hoa Yến đều sẽ chọn Văn Hi gia để mời khách.
Cha có mối quan hệ cực kì rộng, rộng tới mức khiến người khác nghẹn họng bái phục. Từ trộm cắp đầu đường tới quý tộc dị tộc, không có người nào mà cha không hề quen biết. Phỏng chừng trong võ lâm tùy tiện nói ra một cái tên, cha cũng sẽ nhẹ nhàng cười mà rằng "XXX huynh năm xưa đã từng cùng ta uống rượu/ngắm trăng/du ngoạn, đương nhiên là quen biết."
Cũng bởi vì quan hệ rộng, mà lần Lang Hoa Yến năm ấy, cha đã chiêu về một mối họa. Mối họa này, lại biến thành nỗi ám ảnh của đời ta.
Lang Hoa Yến mỗi năm mở một lần vào tháng ba, kéo dài đến hết tháng, để kì nhân dị sĩ văn nhân các loại trên giang hồ tụ về cùng bàn luận về nghệ thuật, hoặc là thưởng hoa, hoặc là thưởng thơ, hoặc là luận bàn vũ kĩ. Khách khứa đông vui, khu vực khách quý mang tên riêng Nguyên Tự Đệ Tòa cũng vang lên tiếng nói cười thanh nhã, đâu đâu cũng là không khí vui vẻ. Ta đang cùng vài văn nhân ngắm bức tranh tương truyền do cổ nhân vẽ ra, đột nhiên nghe ngoài cửa xôn xao một hồi liền liếc mắt nhìn qua.
Ngọc Thiên Thắng - một truyền thuyết bất bại suốt chín nghìn trận được thiên hạ tôn xưng Đao thần Cửu Thiên Thắng, một vị quý tộc dị tộc mang đôi tai san hô xinh đẹp, đôi đồng tử tím biếc đầy mị hoặc, thần thái tuấn lãng, quạt xếp bên hông, bạch y bạch phát trông như trích tiên hạ phàm. Cha vừa nhìn thấy hắn hai mắt như phát sáng, vô cùng vui vẻ đi ra nhiệt tình đón tiếp, cũng đúng, cha thích làm từ thiện, mà vừa hay Ngọc Thiên Thắng hàng năm đều đi khắp nơi hành thiện cứu thế, hai người họ hẳn là vô cùng thân thiết. Ngọc Thiên Thắng nói chuyện với cha một hồi, sau đó chủ động hỏi cha:
- Khi xưa Văn Hi tiên sinh từng nói, ta có thể tiến cử thêm một người ngồi lên Nguyên Tự Đệ Tòa, không biết lời ấy còn tính hay không?
Cha gật đầu cười, đáp lại:
- Đương nhiên, đương nhiên. Người mà Cửu Thiên Thắng đại nhân tự mình tiến cử, ta đương nhiên là đồng ý!
Cửu Thiên Thắng nghe vậy liền mỉm cười, đôi mắt hồ ly xinh đẹp híp lại vui vẻ, đưa tay giới thiệu người mặc áo vải bố màu xám tro, khuôn mặt lạnh lùng, bốn hàng lông mày khác lạ cùng cây đao bằng xương thú đứng cạnh mình nãy giờ:
- Đây là Tối Quang Âm bạn của ta, tới từ dị vực. Đao pháp của hắn so với ta không hề phân nổi cao thấp, ta trên đường đi hành thiện thì kết bạn với y. Nhìn bộ dạng lạnh lùng vậy thôi, thực ra y còn trẻ con lắm.
Người kia nghe hắn nói vậy liền đỏ mặt, giơ cùi chỏ thụi ngay lên sườn hắn. Cha thấy cảm tình đôi bên tốt đẹp như vậy thì lại càng mừng, liền gọi hạ nhân dẫn hai người đi vào.
Ngay lúc ấy, dị biến phát sinh.
Một tiếng "Rầm" vang lên, bàn gỗ của một vị khách đã gãy làm đôi. Ta vội vàng nhìn lại, thì ra là vũ ti của Hiên Tát phái chẳng hiểu vì sao lại đập gãy bàn. Ta vừa đi tới chưa kịp nói gì, Cửu Thiên Thắng đã nhanh hơn một bước, nửa ngờ nửa vực nhìn vũ ti.
- Ngươi là... Thiếu chủ của Liệt Kiếm tông?
Vũ ti gật đầu chào hắn, đáp:
- Nhiều năm như vậy mà ngài vẫn nhớ ta ư? Đáng tiếc ta không còn là thiếu chủ của Liệt Kiếm tông nữa, hiện giờ ta đã là vũ ti của Hiên Tát rồi. Ngài nói ta không hợp tu kiếm, ta liền đổi sang tu đao.
- Từ ngũ hành của ngươi, xác thực là có khí tức đao giả.
- Phải không? Vậy ngày sau ta có thể hẹn đại nhân một trận không, chỉ có hai ta?
- Nếu chỉ là luận bàn võ đạo đơn thuần, ta đương nhiên đồng ý.
Hai người nhìn nhau, một bên tràn ngập chờ mong, một bên nhẹ nhàng như gió. Ta ra hiệu cho gia nhân đổi bàn mới cho vũ ti, nào ngờ y lại cản ta lại.
- Văn Hi công tử không cần nhọc lòng, trong phái có việc gấp, tại hạ xin phép về ngay. Lang Hoa Yến mỗi năm đều mở hội, ngày sau tại hạ lại tới tiếp cũng không muộn.
Ta đành gật đầu đồng ý. Cửu Thiên Thắng như vẫn chưa hết kinh nghi, nhưng không biết nói làm sao, ta cảm giác, hắn như tiếc không thể rèn sắt thành thép, đành trò truyện qua loa với vũ ti rồi cùng Tối Quang Âm đi về chỗ ngồi.
Lúc ta tiễn vũ ti ra cửa, ánh nhìn lạnh thấu xương của y bắn về phía Nguyên Tự Đệ Tòa làm ta không tự giác run rẩy.
2.
Cha ta đề thân cho tỷ tỷ với Cửu Thiên Thắng.
Trên giang hồ lập tức dậy sóng. Đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng là tiếng bàn tán về mối hôn sự này. Ta nghe người khác dò hỏi đến mọc cả vảy trong lỗ tai, đành viện cớ ốm trốn trong nhà để khỏi đi đâu cả.
Tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng, nhưng ta cảm thấy Cửu Thiên Thắng không thích hợp với nàng. Người như hắn không hợp với không khí gia đình, càng hợp với chuyện tìm tri kỉ hâm rượu ngắm trăng hơn. Ta buồn phiền ngồi trong đình ngoài rừng trúc, chợt cảm thấy sau gáy lạnh lẽo dị thường.
Vũ ti tự rót cho mình một chén rượu, mỉm cười hỏi ta sao lại một mình thở ngắn than dài như vậy. Ta không nhìn y, đáp:
- Ai cũng hỏi bao giờ tỷ tỷ và Ngọc Thiên Thắng thành thân, ta nghe nhiều tới phát bệnh mà thôi. Bạo Vũ huynh thì sao, nửa đêm khuya khoắt tới tìm ai chăng?
Đêm hôm đó, đêm hôm sau, hôm sau nữa nữa nữa, đêm nào Bạo Vũ Tâm Nô cũng tới uống rượu cùng ta, mờ sáng mới rời đi. Có đôi lần y ngủ lại, hai chúng ta cùng nằm trên giường nhỏ, y kể cho ta nghe về rất nhiều thứ, võ lâm, Ngọc Thiên Thắng, phái Hiên Tái, về y, về công việc của y. Ta mơ màng trong hơi rượu, từ từ thiếp đi trong giọng nói nhẹ nhàng của y. Khi tỉnh lại thì y đã rời đi từ lâu, ta sờ lên chỗ nằm sớm đã lạnh ngắt, trong lòng đột nhiên thấy trống vắng lạ thường.
Bạo Vũ Tâm Nô thường xuyên nửa đêm tới, thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện, ta thấy mãi thành quen, lần nào cũng đun một bình rượu chờ y tới. Có khi y sẽ mang tới vài món ăn, có khi là một bình Tuyết Bô Tửu, có khi là gà nướng, lần nào cũng mang đồ tới. Thấy ta xấu hổ nhận quà, y liền chọc ghẹo ta, sau đó vui vẻ cười, hai hạt châu bên má dưới ánh lửa sáng lên lấp lánh.
Ta kiềm lòng không nổi bèn vươn tay tới, lướt qua má y mà vuốt nhẹ.
Một dòng điện xẹt qua, ta chưa kịp phản ứng đã bị y hất ra, rồi y nhìn ta, trong mắt là giận dữ xen lẫn lạnh lùng. Ta vừa định nói câu xin lỗi, chợt nhận ra y đã sớm đi mất dạng.
Từ đó trở đi, y chẳng còn tới nơi này nữa.
3.
Tỷ tỷ bị mất tích.
Cha phái rất nhiều gia nhân đi tìm, còn nhờ tới các mối quan hệ của mình giúp đỡ. Vậy mà ròng rã chín ngày vẫn chẳng thấy người đâu. Một thầy bói đi ngang qua trước cửa, vừa nhìn cổng lớn đã lắc đầu nói lành ít dữ nhiều.
Văn phủ từ trên xuống dưới ai nấy lo lắng phát khóc, Cửu Thiên Thắng nghe tin cũng tham gia tìm kiếm. Ta dẫn theo một đội đi tìm, chợt thấy bóng người quen thuộc ở đằng xa.
Áo bào tối màu, liêm đao bên tay, mái tóc dài màu xám bị gió thổi tán loạn. Y đứng đó, chẳng hiểu sao lại khiến cho khung cảnh xung quanh vốn tươi tốt chợt biến thành một màu ảm đạm.
Ta vừa đi lên định gọi y, chẳng ngờ vừa mở miệng đã bị đánh ngất.
Khi tỉnh lại chẳng biết là qua bao lâu, ta hơi động thân, cảm giác được mình đang bị trói chặt, mắt đã bị bịt lại. Bên cạnh ta còn có một người nữa, run run rẩy rẩy, vừa thấy ta động liền xích lại gần, có lẽ là đồng bệnh tương liên, ta gắng sức ngồi thẳng dậy, nhẹ giọng an ủi:
- Ta không sao, xin hỏi người bên đó là ai vậy?
Người đó không nói gì cả, chỉ thút thít khóc. Đương lúc ta không biết phải làm sao, bỗng có tiếng bước chân đi tới. Băng vải trên mắt ta bị giật xuống, ta nhíu mày vì chưa quen với ánh sáng, chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ. Người kia cũng không vội, chờ ta mở mắt ra lần nữa, mỉm cười nhìn ta.
- Tâm Nô?!
Lời vừa ra khỏi miệng, bên má đã đau rát. Bạo Vũ Tâm Nô ra tay không hề nhẹ, tai ta ong lên từng hồi đau đớn, rồi y vươn tay túm người ở bên cạnh ta kéo mạnh.
Lúc này ta mới biết, tỷ tỷ mình là bị y bắt cóc.
4.
Tỷ tỷ ta bị cường bạo tới chết, còn ta là người chứng kiến.
Bạo Vũ Tâm Nô giày vò nàng suốt ba ngày. Ta bị sốc tới hôn mê, lại bị y ép uống nước bùa của mình bắt ta tỉnh táo mà nhìn. Vì đề phòng ta nhắm mắt, y khâu luôn mí mắt của ta lên trên, còn dùng đinh thép cố định cho ta ngồi thẳng mà nhìn. Khi tỷ tỷ không còn động đậy nữa, Bạo Vũ Tâm Nô mới dừng lại, đôi mắt xanh sắc lạnh nhìn ta.
Y nói với ta, y biết cảm tình của ta dành cho y. Y nói với ta, y căm hận tỷ tỷ của ta đến nhường nào. Y nói với ta, kỳ thực y không hề muốn để ta ở đây, chỉ có điều sự xuất hiện của ta phá vỡ kế hoạch của y, nên y chỉ có thể làm vậy. Y còn nói với ta về kế hoạch của y, một kế hoạch cực kỳ thâm độc.
Ta khi ấy đã sốc tới mức thần trí mơ hồ, hai mắt vì không có mi mắt nên đã biến thành mù lòa, toàn thân đều là máu, nào có dư lực chú ý y nói gì. Một thư sinh trói gà không chặt như ta, định lực lớn đến mấy cũng đều bị một màn trước đó đập cho nát bét.
Sau đó y rời đi, mang theo thi thể của tỷ tỷ và một mảnh vải bố.
Khi Bạo Vũ quay lại, y cắt chỉ trên mí mắt của ta ra, rồi nhổ đinh thép cố định trên người ta đi. Y băng bó cho ta, coi ta như con rối mà đùa giỡn. Y nói y hôm nay thực vui vẻ, vì người mà y yêu quý nhất trần đời sắp tới tìm y rồi. Ta ngồi cạnh y, lặng im không nói, y ôm thì ôm lại, y bảo đứng thì đứng, bảo nằm thì nằm. Hệt như một con rối mặc người điều khiển.
Ta trốn tránh thực tại, nên tự dựng huyễn cảnh trong tâm thức của mình rồi nhốt mình trong đó. Trốn khỏi cái chết của tỷ tỷ, trốn khỏi hiện thực tàn khốc này.
5.
Bạo Vũ Tâm Nô bị bắt rồi.
Lúc ta biết được tin này thì chuyện đã qua từ lâu. Bạo Vũ Tâm Nô vì đố kị với Cửu Thiên Thắng và Tối Quang Âm nên mới bắt cóc tỷ tỷ rồi sát hại, sau đó dùng vải bố nhét vào tay nàng ngụy tạo chứng cứ. Tối Quang Âm hiển nhiên bị rơi vào diện tình nghi, nhưng Cửu Thiên Thắng lại dùng sinh mạng thề trong mười ngày sẽ tìm ra hung thủ, nếu không tìm được, hắn sẽ lên đoạn đầu đài cùng Tối Quang Âm.
Ta hơi ngẩn ra, Cửu Thiên Thắng thực sự dám hi sinh cả tính mạng chỉ vì một người mới quen sao?
Đáp án là phải. Bạo Vũ Tâm Nô thấy không thể chia rẽ được hai người liền lừa Tối Quang Âm uống độc dược rồi bắt người lôi vào Thập Bát Địa Ngục Trận, đứng trong mắt trận chờ đợi Cửu Thiên Thắng tới. Cửu Thiên Thắng y hẹn mà tới, chém giết một đường vào trong, hai tai nhiễm phải tà khí nên không còn nghe được gì nữa, ngũ cảm cũng vì vậy mà bị trì trệ, lúc vào được mắt trận thì đã bị thương nặng, cả người đầy máu, nào còn phong thái Đao Thần khi xưa.
Bạo Vũ Tâm Nô trào phúng Cửu Thiên Thắng hai câu liền cầm loan đao bổ tới, chiêu nào cũng đầy sát khí, Cửu Thiên Thắng khó khăn né tránh, cuối cùng lại bị y đâm thủng ngực, trái tim vỡ nát. Bạo Vũ Tâm Nô xả được hận, đưa tay bứt tai hắn xuống.
Cửu Thiên Thắng chết rồi. Tối Quang Âm vừa tỉnh lại thì thấy một màn ấy, gấp gáp giãy giụa hòng thoát khỏi thừng trói. Cuối cùng, khi đao tiếp theo của Bạo Vũ chuẩn bị giáng xuống, y đã thành công giật đứt dây thừng, chạy tới đỡ một đao kia. Máu tươi phun ra đầy đất, bên tai là tiếng rít gào bắt y bỏ tay ra khỏi Cửu Thiên Thắng, Tối Quang Âm vẫn nhất quyết ôm chặt. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cơn lốc ùa tới, cứu hai người ra trong gang tấc.
Bạo Vũ bị bắt, vì gây nhiễu loạn tới võ lâm nên lẽ thường phải xử tử, nhưng y tu tà đạo, sớm đã trở thành kẻ mà Tử Thần tìm không thấy, không một ai giết nổi hắn. Mọi người bàn nhau, bèn quyết định đem y nhốt vào giếng cạn trong sơn cốc nọ, thiết lập tầng tầng trận pháp, giam cầm y bằng thời gian của chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần sấm cửu trùng.
Trước khi bị giam, y tốt bụng nói cho cha biết ta vẫn còn sống. Cha cứu ta ra, mời biết bao danh y tới vẫn chẳng cứu nổi đôi mắt của ta.
Thần trí của ta từ từ khôi phục, cha sợ ta bi thương liền giấu nhẹm mọi thứ, hàng đêm đều ngủ cùng ta. Nhiều đêm ta tỉnh dậy trong cơn ác mộng, cha liền ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng dỗ dành. Giống như thuở nhỏ cha vẫn thường an ủi ta vậy.
Nhưng nào ai đủ tay bịt hết miệng thiên hạ đâu.
Sau khi ta dưỡng bệnh mấy tháng, cũng có nhiều người tới thăm ta. Đa số là tới thăm dò tình hình, một số thì như xem trò vui. Ta biết mà không nói, chỉ lặng im giữ trong lòng.
Cho tới một ngày nọ, ta nghe thấy gia nhân tám chuyện với nhau, ta mới biết được ngọn nguồn chân tướng. Thì ra Bạo Vũ nào có thù gì với Cửu Thiên Thắng cho cam, mà là mang trong mình tình cảm bất luân nên mới đố kị với tất cả mọi người xung quanh hắn. Tỷ tỷ số khổ của ta, rất không may lại là một trong số đó.
Ta nghẹn ngào hỏi cha, có thật vậy chăng? Cha không đáp, chỉ có tiếng nến nổ tí tách trong phòng như trả lời cho ta.
6.
Ta đứng bên miệng giếng hồi lâu, không biết nên mở miệng thế nào. Dưới đáy giếng kia là hung thủ giết tỷ tỷ của ta, là người khiến ta mù lòa hai mắt. Là một con ác quỷ đội lốt người, nhưng sao ta chẳng thể nói được gì.
Đúng lúc ta định rời đi, chợt dưới giếng vang lên tiếng leng keng của xích sắt, rồi giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc kia vang lên, khiến cho linh hồn ta run rẩy.
- Hi Lâm huynh đấy ư?
Ta đứng nhưng lại tại chỗ, không dám trả lời. Ở dưới giếng cạn kia y không thấy ta trả lời cũng không hề gì, tự mình hỏi tự mình trả lời, giống như đang nói chuyện thực sự vậy. Y hỏi ta đã khỏe chưa, hai mắt còn ổn không, một bữa ăn mấy bát, có tắm nước ấm không, ngủ có nệm giường không, áo mặc có ấm không.
Y hỏi quá nhiều, ta lại chẳng đáp. Tự biên tự diễn một hồi, có lẽ y cũng chơi chán rồi, liền im lặng không nói nữa. Trên miệng dưới đáy đều lặng im, chỉ có tiếng xích sắt thi thoảng lại vang lên khe khẽ.
Leng keng, leng keng.
Một hồi lâu sau, lâu tới mức hai chân ta tê nhức cả rồi y mới lên tiếng.
- Ta không cần Văn Hi tiên sinh và huynh tha thứ, chỉ cần huynh có thể sống tốt là được.
Dừng lại một chút, y lại nói tiếp, giọng nói run run như đang khóc.
- Ta sai rồi. Xin lỗi huynh, Sâm Ngọc. Xin lỗi.
Nước mắt ta trào ra, ướt đầm đìa hai má.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro